(Giải thích trước:
Rải cơm chó: Chắc các bạn biết rồi, kiểu mấy đứa yêu đương cứ làm các hành động thân mật, nói năng kiểu tình như cái bình với nhau trước mặt người khác ấy.)
Phong Tuyền: "A..."
Doãn Tùng: "Đi thay giày."
Phong Tuyền lùi về phía cửa, cảm giác như mình mới đi một tháng ngắn ngủi mà căn nhà đã đổi chủ luôn rồi... Không phải, kể từ ngày Doãn Tùng chuyển tới đây thì chủ của cái nhà này đã không còn là hắn nữa.
Trên bàn cơm, Phong Tuyền thông báo chuyện mình đã thuê phòng trọ đối diện trường học.
Phản ứng của Doãn Tùng là: "Để lại cho tôi ít tiền mua thức ăn."
Phong Tuyền: "... Ừ."
Doãn Tùng gật đầu: "Cơm nước xong rồi nói chuyện tiếp."
Phong Tuyền móc di động ra, chụp một tấm ảnh Doãn Tùng đang ăn cơm làm hình đại diện video rồi chĩa camera về phía anh, bắt đầu livestream. Doãn Tùng liếc hắn, không nói tiếng nào.
Chẳng mấy chốc, người xem đã ào ào tràn vào video của hắn.
[Đây là mukbang à?]
[Ố, anh giai đẹp trai thế.]
[Anh này ăn rất chậm nhưng trông đẹp trai quááá, mà càng nhìn tôi lại càng thấy đói.]
[Đây đúng là kiểu đẹp đến nỗi ngắm thôi cũng đủ no.]
Phong Tuyền đọc bình luận trong video, đảo mắt qua phía Doãn Tùng, im lặng dùng khẩu hình nói: "Người ta khen anh đẹp trai."
Doãn Tùng đã ăn xong. Anh cẩn thận lau miệng, xếp bát đũa ngay ngắn rồi nhìn sang hắn: "Cậu đang làm gì?"
"Livestream." Phong Tuyền quay camera về phía mình, cười híp mắt nói: "Chào mọi người, tôi là streamer Trường Nhất quán Phong Tuyền. Nếu các bạn có hứng thú thì hãy tra tên "Trường Nhất quán" và bấm theo dõi nhé."
Hắn tắt phát sóng trực tiếp, hỏi Doãn Tùng: "Vừa rồi thấy tôi thế nào? Nói năng ra dáng streamer đang hot không?"
Doãn Tùng hỏi: "Streamer là gì?"
Phong Tuyền kéo anh ta đi: "Nào lại đây, tôi sẽ dùng một đêm để dạy anh thành chuyên gia ngành internet đương đại."
Trong quá trình "huấn luyện" cho Doãn Tùng, Phong Tuyền đột nhiên có một phát hiện mới.
Hắn phát hiện... Thiệu Tĩnh cũng là streamer trên nền tảng Ngư Long này.
Tài khoản của cô có hơn trăm nghìn người theo dõi, vừa vào video phát sóng trực tiếp đã bị cơn mưa bình luận rào rào che kín màn hình. Phong Tuyền tắt bình luận đi, thấy Thiệu Tĩnh mặc chiếc váy đỏ tuyệt đẹp, khoe gương mặt không son phấn kiều diễm động lòng người. Bối cảnh livestream là một căn nhà thoạt trông vô cùng giàu sang, sau lưng ghế sô pha mà cô đang ngồi có một cầu thang xoắn phong cách thời trung cổ, giữa phòng ăn nằm bên rìa khung hình treo một chùm đèn pha lê lộng lẫy lóa mắt.
Nội dung livestream này là giới thiệu quần áo và đồ trang điểm hàng hiệu, các bình luận bên dưới còn kêu gào "Quần áo đẹp mấy cũng không xứng với nhan sắc của chị", "Chị đừng dùng son phấn làm gì, bớt xinh đấy".
Phong Tuyền cảm thấy mấy người xem trên mạng kia thật thú vị, bèn tạo một tài khoản phụ chạy vào hỏi thăm: "Tôi vừa phát hiện ra streamer này, có ai cho tôi biết một chút về cô ấy đi?"
Chưa đầy một phút sau, hắn đã nắm được những thông tin mình cần.
Các chiến hữu trên mạng nói streamer này có gia thế lại xinh đẹp tự nhiên, khí chất hệt như công chúa, vì vậy rất nhiều người thích xem cô livestream. Điều khiến người ta phải ngưỡng mộ nhất là cô còn có một người bạn trai môn đăng hộ đối, có bàn tay ưa nhìn, giọng nói êm tai, vóc dáng xuất sắc - chắc chắn cũng rất đẹp trai. Những hình ảnh về cuộc sống thường ngày của cô và người yêu thỉnh thoảng mới xuất hiện trước ống kính kia chính là những video được người hâm mộ cô thích nhất, mỗi lần người bạn trai đó "lên sân khấu" đều sẽ tạo nên một màn "rải cơm chó" ồn ào.
Phong Tuyền âm thầm thở dài.
Nếu không phải hắn cảm nhận rõ ràng Thiệu Tĩnh và Vương Thiến Thiến thuộc cùng một sợi duyên người thân, biết hai người đúng là có quan hệ mẹ con, có lẽ hắn cũng sẽ tin cô gái này thật sự là công chúa nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ.
Có điều những người bạn trên mạng sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng cô công chúa mà họ hâm mộ lại luôn khoác lên mình lớp vỏ thiên nga trắng đẹp đẽ cao quý, còn coi gia đình nghèo khó và người mẹ lỗi thời của mình là mối nhục.
Doãn Tùng chợt lên tiếng: ""Rải cơm chó" là gì?"
Phong Tuyền bất ngờ bị hỏi: "À... Kiểu như là rải ra một loại thức ăn cho chó nào đấy?"
Bình luận trên màn hình đột nhiên nhiều lên gấp bội, che kín hết video. Phong Tuyền nhanh mắt đảo qua, mọi người nói bạn trai của Thiệu Tĩnh xuất hiện rồi, còn lần đầu tiên lộ mặt nữa.
Hắn vội tắt chế độ bình luận, mang tâm thế hóng chuyện nhìn người trong livestream.
Sau đó hắn lập tức kinh ngạc: "Đây không phải là... bố của thằng nhóc Nguyễn Soái sao? Bạn trai của Thiệu Tĩnh?"
Phong Tuyền không thể không cảm thán, cuộc sống học sinh vốn tưởng rất bình lặng của mình hóa ra lại sóng gió không ngừng.
Khi hắn trở về trường, khu vực cổng trường có vẻ rất ồn ào đông đúc. Sau giờ tan học, hầu như tất cả mọi người đều biết người nhà của cô bé tự sát trước đó đã tới đây.
Bởi khuôn mặt của con gái họ bỗng nhiên biến mất.
Như thường lệ, chuyên gia nhiều chuyện Nguyễn Soái lại kể cho Phong Tuyền nghe một bí mật: "Học kỳ trước tự nhiên trong trường thường xuyên có nữ sinh mắc "bệnh không mặt", đang yên đang lành mặt lại bị thối rữa, không thấy cả mắt mũi miệng đâu. Tuy sau đấy họ cũng khỏi bệnh, thậm chí không có sẹo luôn, có điều em cứ cảm giác sau khi khỏi rồi thì mấy người ấy không đẹp như trước nữa, cơ mà hình như trông vẫn không khác gì... Nhưng xác chết bị thế là sao nhỉ?"
Phong Tuyền trêu chọc: "Cậu biết nhiều ghê."
Nguyễn Soái vênh váo: "Chuyện."
Phong Tuyền hỏi tiếp: "Thế cậu có biết Thiệu Tĩnh với nữ sinh tự sát kia có liên quan gì không?"
Nguyễn Soái nhăn nhó: "Cái này thì... làm khó em quá. Nhưng không sao, cho em hai tiết, em sẽ nghe ngóng đầy đủ hộ anh."
Xế chiều hôm đó, cậu ta quả thật đã tìm hiểu được vài chuyện.
"Trường mình bắt đầu phân lớp chuyên từ học kỳ hai lớp mười đúng không, trước khi chia lớp thì Thiệu Tĩnh không ở lớp A đâu mà ở cùng lớp với Trương Nghi - chính là bạn trai ngầm của con bé Quách Yến Yến tự sát hôm trước ấy... Mà đúng là em cũng không thể tưởng tượng được, phải hỏi bao nhiêu đứa cùng học lớp mười mới dám tin, hóa ra hồi lớp mười Thiệu Tĩnh xấu lắm, trái ngược hẳn với bây giờ luôn. Con gái dậy thì không thể thay đổi nhiều thế chứ, chắc không phải phẫu thuật thẩm mỹ... À quên quên, nói chuyện chính. Hồi ấy Thiệu Tĩnh hơi tự ti, nhìn còn không dám nhìn ai nhưng lại chỉ lấy lòng mỗi Trương Nghi, còn đưa nước cho cậu ta sau khi chơi bóng chẳng hạn, bất ngờ chưa. Bạn bè cùng lớp hồi ấy đều nghĩ là nó thích Trương Nghi, nếu nói đến chuyện nó với Quách Yến Yến có liên quan gì thì tạm coi như có vụ này thôi, ngoài ra thì khác khối nên chẳng có gì thật."
"Ừ." Phong Tuyền gật đầu "Tôi biết rồi, lúc nào sẽ mời cậu ăn một bữa cảm ơn."
"Thế thì quá được." Nguyễn Soái cười hê hê nói.
Phong Tuyền thầm tính toán, hắn phải lấy chiếc gương của quỷ họa bì từ tay Thiệu Tĩnh về trước đã. Dù là một nữ sinh ngây thơ chưa trải đời, sau khi có được vũ khí lợi hại rất có thể cũng sẽ gây ra tội ác.
Trong đêm tối, một vệt sáng mờ uốn lượn bay vào trong biệt thự, được một bàn tay trắng trẻo hằn rõ gân cốt đón lấy.
Vệt sáng vui vẻ nảy lên vài cái như đang nhảy nhót, Doãn Tùng nâng tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa nó: "Thiên Tầm, sắp xếp xong hết chưa?"
Nó chớp tắt hai lần như gật đầu.
"Còn có tin gì à?"
Vệt sáng mờ nhảy lên liên tục, chìm vào trán Doãn Tùng. Anh nhắm mắt lại phút chốc rồi mở ra, nhìn về phía ngoài.
"Chúng ta đi thôi."
giờ, ký túc xá nữ sinh hoàn toàn tối đen.
Một nữ sinh vóc dáng cao gầy, tóc dài tới eo, mặc bộ váy trắng yên lặng đi tới sau lưng tòa ký túc xá.
Dãy nhà này có sáu tầng, các cửa sổ đều lắp lưới chống trộm, chỉ còn sót lại ô cửa sổ nhà vệ sinh trong góc sâu nhất. Bóng người vừa xuất hiện chạy lấy đà mấy bước, linh hoạt giẫm vách tường, mượn lực leo lên khung cửa không rào lưới tại tầng ba.
Người nọ đứng trên bệ cửa sổ, nghiêng tai nghe ngóng bên trong, xác nhận không có ai rồi mới lộn mình chui vào.
Ánh trăng thoáng rọi qua khuôn mặt kẻ xâm nhập, khôi ngô tuấn tú, rõ ràng là Phong Tuyền.
Phong Tuyền giơ tay giữ mái tóc giả trên đầu, lẩm bẩm: "Tóc giả của Lương sư thúc dùng chán thật."
Hắn sửa sang quần áo, nhấc chân chuẩn bị ra ngoài. Thế nhưng mới đi vài bước, hắn đột ngột dừng lại - có âm khí.
Bồn rửa tay phía ngoài tí tách nhỏ nước, trong tấm gương soi thình lình xuất hiện một bóng ma lảo đảo đi tới, vừa hùng hùng hổ hổ vặn chặt vòi nước vừa cằn nhằn: "Hừ, lại không vặn chặt vòi, có biết số nước bị lãng phí trong một ngày có thể nuôi sống bao nhiêu người không?"
Phong Tuyền đi tới trước gương toan cất tiếng chào hỏi.
Con ma vừa ngẩng đầu chợt nhìn thấy hắn, thét lớn: "Á á á... Ma nữ áo trắng!!!"
"Không phải ma nữ." Phong Tuyền xua tay, gỡ tóc giả xuống "Tôi là nam."
"Á á á... Ma nam áo trắng!!!"
"Câm miệng." Hắn quăng ra một lá bùa cấm khẩu, con ma rốt cục cũng im lặng, chỉ là nó vẫn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.
Phong Tuyền tới gần, khinh bỉ nói: "Người anh em, anh làm ma kiểu gì mà cả người với quỷ cũng không phân biệt nổi thế?"
Con ma nửa tin nửa ngờ ngửi một cái, ra sức nhúc nhích môi.
Phong Tuyền thu lá bùa về.
Ma kia do dự kết luận: "Hình như cậu là người thật."
Hắn gật đầu: "Đương nhiên."
Một giây sau, hồn ma lại bắt đầu hét ầm ĩ: "Biếи ŧɦái!!! Mau báo cảnh sát!!!"
Phong Tuyền lần nữa đập bùa chú lên miệng nó, yên tĩnh.
Hắn làm bộ sầm mặt: "Anh có kêu thế nào cũng chẳng ai nghe đâu, tốt nhất là trật tự tí đi, tôi hỏi gì anh đáp nấy. Đồng ý không gào nữa thì tôi gỡ bùa ra."
Con ma hai mắt rưng rưng, khuất phục gật đầu.
Phong Tuyền hỏi nó: "Có biết nữ sinh tên là Thiệu Tĩnh ở phòng nào không?"
Ma ta lắc đầu: "Làm sao tôi biết các cô ấy tên gì, có ai điểm danh trong nhà vệ sinh đâu."
"Một nữ sinh rất xinh đẹp."
Hồn ma khiển trách: "Đúng là cậu có mưu đồ xấu xa!"
Phong Tuyền: "Khai mau."
Con ma tủi thân trả lời: "Tất cả đều mặc đồng phục học sinh y hệt nhau, không bôi son không trát phấn, lấy đâu ra cô nào xinh đẹp... À không, hình như cũng có một cô đẹp hơn hẳn thật, nhưng mà trên người cô ấy có cái gì đáng sợ lắm, tôi chỉ gặp một lần là không dám thò ra nữa luôn."
"Biết ở phòng nào không?"
"Phòng trong cùng đằng kia, nhưng cô ấy không hay ở đây đâu, lúc không bận học thi thì hầu như toàn ở ngoài."
Phong Tuyền gật đầu: "Tôi biết rồi, anh về đi."
Hồn ma cuối cùng cũng được giải thoát, vội vàng chui tọt vào gương, chạy mất dạng.
Phong Tuyền đứng tại chỗ, tay trái bấm quyết tạo thành chú ẩn thân, cơ thể hắn lập tức biến mất.
Trong trạng thái vô hình, hắn đi tới trước cánh cửa cuối cùng của dãy phòng ký túc xá. Trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, cảm thấy bản thân không tiện chui vào, hắn bèn lấy ra một lá bùa nho nhỏ, điều khiển nó bò vào phòng qua khe cửa hẹp.
---
Hết chương
---