Chương
Màn đêm buông xuống, vài cánh bướm đêm khổng lồ lang thang bay lượn giữa bóng tối mịt mù.
Không trăng không sao, chỉ có một màu đen thăm thẳm và gió khuya hiu hắt.
"Hộc... Hộc..."
Tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân phá tan màn đêm vắng lặng, cô gái hoảng sợ ra sức chạy tới phía trước, chốc chốc lại ngoảnh nhìn về sau lưng mình.
Hộc... Hộc...
Sắp tới rồi...
Cô ngoặt vào một con hẻm nhỏ, lao vào cửa khu dân cư. Toàn bộ khu nhà đều tối đen hun hút, cô tìm mãi mới thấy cánh cửa, vội vàng nhấn nút thang máy.
Phải tranh thủ... Thang máy nhất định phải nhanh lên...
Cô liên tục quay đầu nhìn, bên ngoài là cảnh đêm u ám, những cành lá xum xuê và bụi rậm um tùm lay động phát ra âm thanh xào xạc. Dường như trong bóng tối đó có thứ gì đó đang ẩn nấp, đang im lặng theo dõi cô.
Đôi đồng tử của cô gái thoáng co lại, nhanh chóng xoay mình chạy về hướng cầu thang bộ, bất chấp bắp chân còn nhức mỏi và lá phổi đau đớn đang tranh giành dưỡng khí cho não bộ của mình.
Tầng hai... Tầng bốn... Tầng năm, đến rồi!
Cô run run lấy chìa khóa ra, tra mấy lần mới cắm được chìa vào ổ khóa rồi hấp tấp vào phòng, khóa cửa lại.
Nó không theo tới!
Cô gái thở phào một hơi, uể oải tựa mình trên ván cửa, từ từ trượt xuống.
Một lát sau, cô chậm chạp vịn cửa đứng lên.
Trong phòng ngoài phòng đều là một màu đen, nhưng cô hoàn toàn không có ý định bật đèn. Chỉ là mắt mèo trên cửa đột nhiên lóe lên vệt sáng, không biết do phản xạ ánh sáng từ đâu.
Cô gái chầm chậm tiến sát lại, áp mắt lên lỗ mắt mèo, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài rất tối, cô mở to mắt cố nhìn cho rõ mà vẫn không sao thấy được đường nét cầu thang.
Đúng lúc này, bóng tối kia chợt chớp một cái.
Đó không phải bóng đêm, đó là... một con ngươi cũng đang nhìn vào trong phòng qua lỗ mắt mèo!
Phong Tĩnh bất ngờ gửi tới một tấm thiệp mời.
Đó là thiệp mời tới buổi giao lưu của các thiên sư, địa điểm là thành phố Cổ Sơn của tỉnh Lâm. Ngày hôm đó sẽ có rất nhiều các vị thiên sư đức cao vọng trọng tham gia, bởi vậy Phong Tĩnh còn cố ý gửi thêm vài lời, nói nếu bản thân Phong Tuyền có năng lực thì đừng ngại lộ mặt công khai, biết đâu may mắn được các ông lão kia vừa ý nhận làm đồ đệ, sau này làm việc trong giới huyền môn sẽ thuận tiện hơn.
Đối với các thiên sư khác, một tấm thư mời như vậy là thứ vô cùng quý giá, nếu có thể được người trong các gia tộc huyền môn lớn vừa ý, tất nhiên lợi ích sẽ ào ào dồn tới, lập tức trở thành kẻ đứng trên bao người. Đáng tiếc Phong Tuyền cũng không định ló mặt ra trước mấy thiên sư đó, chỉ xem lướt tấm thiệp rồi bỏ qua một bên, tiếp tục tán gẫu với khách hàng trên mạng.
Thành Yên: [Chào ngài thiên sư, tôi thấy phần giới thiệu của ngài ghi là có nhận đơn hàng của quỷ?]
Một đạo sĩ giả: [Đúng, chúng ta đều bình đẳng như nhau.]
Thành Yên: [Tuy có lẽ là hơi mạo muội, nhưng tôi muốn hỏi ngài một chuyện.]
Thành Yên: [Nếu có người bị hại biến thành âm linh, đã sinh ra oán khí, có phải ngài sẽ chọn cách tiêu diệt tất cả bọn họ không?]
Nhìn tin nhắn của đối phương, Phong Tuyền không khỏi nhướn mày hứng thú.
Cùng lúc đó, Doãn Tùng đã sắp xếp xong cặp sách của hắn, xách đến đặt trên bàn.
Phong Tuyền vội cúi đầu kiểm tra bản thân, thò chân với lấy dép lê xỏ vào, gạt túi rác trên mặt bàn xuống, chừa lại một chiếc bàn sạch sẽ ngăn nắp.
Hắn ngửa đầu cười vô tội: "Làm sao thế?"
Doãn Tùng móc sách giáo khoa nhăn nhúm và tờ đề cương bị vo tròn như giấy vụn trong cặp hắn ra.
Phong Tuyền bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, giải thích: "Thế thì sao, sách của học sinh xuất sắc là phải thế, đọc nhiều quá mà, đấy là minh chứng cho sự chăm học của tôi đấy."
Doãn Tùng lạnh nhạt nói: "Thật à."
Ngón tay dài mảnh trắng bóc của anh chậm rãi gỡ tờ đề cương ra, trải phẳng, gập đôi lại.
Xong đâu đấy, anh chỉ vào phần làm bài trống không: "Chiều nay phải đến trường, cậu còn chưa làm xong bài tập."
Phong Tuyền: "Lại còn thế nữa? Ngài phụ huynh ơi, anh còn định kiểm tra cả bài tập về nhà á?"
Doãn Tùng: "Làm bài tập."
Phong Tuyền: "... Rồi. Đi làm luôn đây."
Doãn Tùng ngồi xuống chỗ Phong Tuyền vừa ngồi, cẩn thận dọn dẹp vụn đồ ăn vặt mà hắn đánh rơi. Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, anh bèn trả lời thay hắn: [Không đâu.]
Thành Yên: [Nếu vậy tôi muốn mời ngài tới thành phố Cổ Sơn một chuyến.]
Doãn Tùng gõ vào khung đối thoại: [Không được, việc học quan trọng...]
Còn chưa gõ xong, trong ngực anh đột nhiên có gì đó chuyển động. Thiên Tầm vụt bay ra ngoài, liên tục lượn vòng nhảy lên nhảy xuống trước mắt anh, nếu có ngũ quan, lúc này hẳn nó sẽ mang biểu cảm vô cùng nịnh nọt.
Doãn Tùng bình thản nhìn nó: "Sao thế?"
Thiên Tầm lao vèo vào trán anh. Doãn Tùng nhắm mắt lại một chút rồi mở ra, nói: "Được rồi, chúng ta đi một chuyến."
Anh xóa hết dòng tin nhắn chưa gửi trong khung đối thoại, gõ lại: [Chúng tôi sẽ đến.]
Phong Tuyền ôm nỗi băn khoăn về vị khách trong cái quán mọn của mình mà quay lại phòng, đúng lúc đó, Lương Hưng Thành gọi điện tới.
Hắn lập tức tắt chuông điện thoại, có tật giật mình ngó qua cửa phòng một chút rồi đeo tai nghe lên, thầm thì: "Lương sư thúc à? Có chuyện gì thế?"
Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười khà khà: "Tiểu Phong à, dạo này học hành thế nào?"
"Tàm tạm ạ, lớp mười hai chẳng khác gì địa ngục, từ khai giảng đến giờ con chưa được ngủ ngon đêm nào..."
Lương Hưng Thành nói: "Học tập rất quan trọng, nhưng mà học phải đi đôi với hành. Sắp đến kỳ nghỉ quốc khánh rồi, Dịch Bách định đi chơi, con có muốn cùng đi thư giãn tí không?"
Phong Tuyền hứng thú hỏi: "Đi đâu chơi ạ?"
"Gần đây thành phố Cổ Sơn mới có một khu du lịch đạo quán đông khách lắm, ta bảo Dịch Bách lén đến đấy, thăm viếng điều tra, đánh cắp bí mật, xem xem đạo quán ấy làm gì mà đắt khách thế rồi chúng ta học hỏi!"
Phong Tuyền dối lòng mà gật đầu đồng tình: "Chuẩn, đúng là nên thế. Để con hỏi người ở nhà con cái đã, xem có đi thì con dẫn đi, không thì con đi một mình."
Lương Hưng Thành hoài nghi: "... Người ở nhà? Mẹ con à?"
Phong Tuyền ho khan một tiếng: "Không phải, bạn con, đang tạm ở nhà con." Hắn giới thiệu một câu, lại không nhịn được than vãn thêm vài lời với Lương Hưng Thành qua điện thoại "Có điều còn giống mẹ hơn cả mẹ con, quản con chặt lắm. Con còn tưởng mình mời giáo viên chủ nhiệm đến ở cùng... Á?! Anh vào đây từ lúc nào?!"
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại: "Tịch thu điện thoại, làm bài tập đi."
"Tút... Tút..."
Lương Hưng Thành nhìn điện thoại đã cúp, bật ngón cái với màn hình: "Học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên."
Mặc dù phải cố sống cố chết làm xong bốn tờ đề cương trong vòng hai tiếng đồng hồ trước khi quay lại trường, Phong Tuyền cũng đã âm thầm quyết định sẽ tới thành phố Cổ Sơn vào kỳ nghỉ lễ quốc khánh.
Nguyên nhân chủ yếu là vì "Thành Yên" – vị khách mới ghé qua gian hàng online nhỏ của hắn, nếu đã nhận được yêu cầu, một thiên sư có năng lực như hắn không lý nào lại ngồi yên; nguyên nhân thứ hai chính là chuyện Lương Hưng Thành đề cập – khu du lịch đạo quán rất nổi tiếng nọ.
... Thật ra nguyên nhân thứ hai liên quan tới Doãn Tùng.
Doãn Tùng "xuống núi" đã lâu, những ngày đầu dường như anh hoàn toàn không biết gì về xã hội hiện đại này, dù giờ đã qua mấy tháng, anh cũng chỉ biết thêm một số chuyện trên mạng, vẫn chưa từng ra ngoài tận mắt nhìn ngắm mọi thứ lần nào. Bởi vậy sau khi nhận điện thoại của Lương Hưng Thành, Phong Tuyền đột nhiên nảy ra ý nghĩ nhất định phải dẫn anh ra ngoài trải nghiệm.
Dắt Doãn Tùng đi dạo, cho cụ thanh niên này mở mang đầu óc.
Phong Tuyền hăm hở suy tính kế hoạch cho chuyến đi chơi ngày quốc khánh, hăm hở nộp bài tập cho thầy chủ nhiệm Vu Sơn đang đứng trấn cửa phòng học, hăm hở ngồi vào chỗ giương mắt nhìn bạn cùng bàn của mình bị phạt đứng làm hết bài tập về nhà, cuối cùng héo rũ khi thầy Vu lên bục giảng thông báo tin mới.
"Các em, trước kia chúng ta vẫn có bài kiểm tra hàng tuần, nhưng đó chỉ là để các em nắm được bản thân đã ôn tập đến đâu, cũng không xếp hạng. Lần này trước kỳ nghỉ lễ quốc khánh chúng ta sẽ thi khảo sát một lần, có xếp hạng trong khối, nếu thành tích không đạt thì thầy sẽ phải nói chuyện với các em."
Dừng một chút, thầy Vu lại thêm một câu: "Đúng rồi, tổng điểm là điểm, dưới thì chuẩn bị tinh thần mời phụ huynh đến gặp thầy."
Phong Tuyền không ngủ không nghỉ phấn đấu ôn tập suốt ba ngày.
Một ngày sau kỳ kiểm tra, kết quả thi đã được công bố. Phong Tuyền ôm vẻ mặt khuất nhục cầm điện thoại, bấm số gọi Doãn Tùng.
Giọng nói lạnh nhạt của Doãn Tùng vang lên: "Có chuyện gì thế?"
Phong Tuyền khó khăn lắp bắp: "Tôi... có một chuyện... muốn nhờ anh giúp."
"Cậu nói đi."
"Anh có thể... đến họp phụ huynh giúp tôi được không?"
...
Trong văn phòng, thầy chủ nhiệm Vu Sơn đầu hói bóng lưỡng điểm hai nhúm tóc lơ thơ thường xuyên được vuốt lại bằng ngón tay nhấm nước bọt và Doãn Tùng dù chỉ mặc trang phục thường ngày cũng toát lên phong thái nho nhã đang mở cuộc họp.
Phong Tuyền đẩy cửa sổ, lén lút nhòm vào phòng. Nguyễn Soái vừa tránh được kiếp nạn mời phụ huynh tới trường bằng điểm thi sát hạch điểm đang đứng bên cạnh cười nhạo hắn.
"Bảo anh trai đến họp phụ huynh cơ đấy, có đấu nổi lão Vu không? Có ổn không đây?"
"Ổn." Phong Tuyền lườm cậu ta "Đi mà chơi bóng của chú mày đi."
Nguyễn Soái vừa đập bóng rổ vừa chạy đi, miệng lẩm bẩm: "Anh trai của Phong Tuyền đẹp trai ghê, người nhà này gien tốt thật. Có điều trông mặt còn giống chủ nhiệm hơn cả thầy chủ nhiệm, sợ hết hồn."
Cuộc họp phụ huynh dành riêng cho Phong Tuyền diễn ra sau giờ học, vì vậy khi Doãn Tùng rời khỏi văn phòng, anh có thể đưa hắn về nhà luôn.
Thầy Vu đích thân tiễn Doãn Tùng ra cửa, thái độ nhiệt tình như gặp đồng hương nơi đất khách: "Doãn tiên sinh nói đúng, quả là nên làm như cậu đề xuất, sau khi kết thúc kỳ nghỉ chúng tôi sẽ sắp xếp như thế luôn. Em Phong Tuyền có phụ huynh như cậu là tôi hoàn toàn yên tâm rồi, em ấy không hề chậm hiểu, từ khai giảng đến giờ có rất nhiều bài kiểm tra, mỗi bài em ấy đều có tiến bộ..."
Đứng trước cửa văn phòng chờ thầy Vu không ngừng miệng hàn huyên với Doãn Tùng thêm hai mươi phút nữa, Phong Tuyền rốt cuộc tìm được cơ hội kéo anh thoát khỏi chốn thị phi.
Trên đường về, hắn tò mò hỏi Doãn Tùng: "Anh nói gì với ông ấy đấy?"
Doãn Tùng cúi đầu nhìn cổ tay mình đang nằm trong tay Phong Tuyền.
Hắn siết chặt hơn: "Không nói thì không buông."
Anh không trả lời thẳng, chỉ nói: "Kết quả kiểm tra lần này của cậu không tốt."
Phong Tuyền lúng túng gãi mũi: "À thì..."
Doãn Tùng: "Về xếp đồ, mai đi Cổ Sơn."
Phong Tuyền thở phào một hơi, thậm chí còn chẳng hỏi lý do vì sao anh muốn đến thành phố Cổ Sơn. Hắn chỉ vui vẻ nghĩ Doãn Tùng thật đúng là vô cùng tâm lý, không hỏi nhiều về kết quả thi của mình – quả là tri kỷ.
—
Hết chương
—
Hê lu anh em. Lâu lắm mới gặp.
Thời gian qua tớ không có hứng đọc truyện hay edit truyện gì hết, với lại cũng bận quá nên lặn hơi sâu. Với lại cũng định là làm xong cả quyển này thì đăng thể nhưng làm thế không ai cổ vũ không ai tương tác cho đâm ra nản quá, thôi lại làm đâu đăng đấy vậy.
Năm khó khăn chồng chất, kinh tế thiệt hại, tinh thần sa sút là khó tránh khỏi. Mong sang năm mới sẽ dần dần bình tổn lại, để Hà Nội nói chung Việt Nam nói nhỏ thế giới nói to lại tràn đầy sức sống như xưa, sớm phát triển đến thế kỷ hiện đại như Doraemon spoil ạ.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé.