Cành cây ở trong lửa cháy vang lên lép bép, Tô Nhạn Quy đem lá trên cành bứt ra, lại từng chút xé nát, cuối cùng chịu không nổi yên lặng tràn ngập, bất chấp khó khăn mở miệng nói: “Ninh Giản, ta nghĩ rồi, chúng ta tới bên này, sẽ không dễ dàng trở lại bên kia như vậy đâu.”
Ninh Giản sửng sốt một chút, mới hơi hơi gật gật đầu.
“Ngươi cũng cảm thấy thế à?” Tô Nhạn Quy lại tự nhiên mà xê dịch qua chỗ y, “Ngẫm lại xem, chúng ta muốn trở lại, chỉ có thể theo đầm nước này bơi về. Trước tiên không nói ở trong nước có tìm được đường không, bơi thì không bơi qua nổi, cho dù là bơi qua, nếu bên kia có người khác phát hiện, tỷ như Tần Nguyệt Sơ gì đó, hắn ở trên bờ dễ dàng xiết chặt, chúng ta lại bơi đến kiệt sức, hắn nếu chơi cái chiêu tàn độc gì, thế là nguy hiểm rồi.”
“Ừm.” Ninh Giản gật gật đầu.
Tô Nhạn Quy lại đi đến gần y thêm một chút: “Cho nên chúng ta rõ ràng không nên quay lại. Chúng ta đi lâu như vậy cũng không tìm thấy đường, ai biết phải như nào mới tìm được kho báu a, không cẩn thận còn có thể bị mất mạng ấy. Nhưng ở chỗ này lại không giống. Ngươi xem chỗ này có nước có cá, lại bí ẩn như thế, sống vài ba năm không là vấn đề, sơn động này tuy nhỏ, đối với hai người chúng ta, cũng quá đủ.”
Ninh Giản chỉ nhìn hắn một cái, vẫn không nói chuyện.
Tô Nhạn Quy cũng không thèm để ý, tự biên tự diễn: “Ta khi còn bé a, liền toàn tâm toàn ý muốn một gia đình. Có một cái nhà nho nhỏ, không lo ăn mặc, cưới một người vợ, nuôi thằng con, để cho cha ta hưởng phúc, thật tốt.”
Hắn trộm liếc một cái nhìn Ninh Giản: “Tuy hiện tại không có vợ càng không có con, cha ta cũng sớm mất, nhưng hai chúng ta ở một chỗ, cũng không khác mấy.”
Ninh Giản đang cúi đầu lau đoản kiếm của mình, dường như không nghe đến lời hắn.
“Ngươi nói đúng không hả, Ninh Giản.” Tô Nhạn Quy chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.
Ninh Giản dừng một chút, ngẩng đầu nói: “Nơi này bí ẩn như thế, nói không chừng chính là đường đúng. Cho dù không phải, chúng ta cũng phải ra ngoài.” Y lại dừng một chút, “Tam ca ta còn chờ ta, ta không thể ở chỗ này.”
“Nói không chừng Tam ca ngươi ở kinh thành cơm no rượu say*, không cần ngươi phải đi cứu đâu. Cho dù không được vài ba năm, vài ba tháng cũng có thể chứ? Chúng ta hiện giờ quay lại, là quá mạo hiểm a, chúng ta trên người đều có thương, còn có một đám truy binh bên ngoài đón đầu, nên nếu đợi vài ba tháng, thương thế chúng ta khá lên, đám người kia a, đói đến chết, hay không kiên nhẫn là cũng sẽ đi, chúng ta lại quay về, liền an toàn hơn. Ngươi nói đúng không?”
Ninh Giản hơi hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời không có trả lời Tô Nhạn Quy.
“Lời ta nói đều có lý, đúng không?” Tô Nhạn Quy cười hì hì tiến qua, nhỏ giọng hỏi: “Còn có a, lúc trước ở trong nước, chúng ta hôn kịch liệt biết bao nhiêu a, nói không chừng ở vài ba tháng, ngươi sẽ yêu ta.”
“Nói bậy…” Ninh Giản theo bản năng đem người dựa vào kia đẩy một cái.
Tô Nhạn Quy bị đẩy xa vài bước, bình tĩnh đứng ở đó hồi lâu, rồi ủ rũ ngồi xổm xuống, thực có vài phần ý tứ bị tổn thương.
Ninh Giản nhìn có chút không đành lòng, đang do dự có nên dỗ một chút không, liền thấy Tô Nhạn Quy hé mắt dòm mình, y dừng một chút, thu hồi ánh mắt không nhìn lại.
Tô Nhạn Quy ngược lại mặt dày mày dạn trở lại bên cạnh y, lần lần ngồi xuống bên cạnh y, hầu như cả người đều dựa trên người y: “Ninh Giản, ngươi giận hả?”
“Không có.”
“Vậy ngươi cười một cái ta nhìn coi.” Tô Nhạn Quy rất tự nhiên mà vươn hai ngón tay nhéo nhéo mặt Ninh Giản.
Ninh Giản giơ tay chém một cái, Tô Nhạn Quy đau đến rụt tay lại, vẻ mặt tủi thân mà nói: “Ngươi xem, ngươi rõ ràng là đang tức giận.”
“Ta không có.” Ninh Giản nhíu nhíu mày, có chút mờ mịt, khi giương mắt nhìn Tô Nhạn Quy, Tô Nhạn Quy thậm chí nghĩ trong mắt y có một tia vô tội, thoạt trông vô cùng đẹp mắt.
“Ngươi cũng không chịu cười với ta…”
Ngươi cũng không chịu cười với ta, chính là rõ ràng cả một dáng cười cũng không có, ta lại kìm lòng không nổi mà yêu ngươi.
“Ninh Giản, ngươi nhớ sinh thần năm ta mười bốn tuổi chứ?”
Ninh Giản “Ừm” một tiếng, có vẻ có chút không yên lòng.
Tô Nhạn Quy cũng không để ý, ánh mắt nhìn luồng sáng trên đỉnh đầu, như là xuyên qua luồng sáng, nhìn chính mình nhiều năm trước.
“Trẻ con trấn trên ngày sinh thần, bọn chúng sẽ được mẹ luộc cho một quả trứng gà, làm cho bọn chúng một bộ quần áo mới, sáng sớm ra cửa thì hôn trên trán chúng một cái. Đối với cha ta mà nói, vĩnh viễn không quen với tập quán trong trấn Nguyệt Nha. Cho nên từ nhỏ đến lớn, sinh thần hàng năm, ông chỉ biết làm cho ta một quả trứng gà, cho ta một phong lì xì.”
Ninh Giản có chút mờ mịt quay đầu nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì đột nhiên nói chuyện này.
Tô Nhạn Quy lập tức cảm thấy động tĩnh của y, thu hồi ánh mắt hướng y nhếch miệng cười cười: “Năm ta mười bốn tuổi ấy ồn ào thật lâu, nói mùng bốn tháng bảy là sinh thần ta, muốn ngươi chúc mừng ta, ngươi còn nhớ rõ không?”
Ninh Giản lắc đầu.
Tô Nhạn Quy tựa hồ cũng đã sớm dự đoán, cũng không chán nản, chỉ là dùng cành cây loay hoay khều lửa.
“Ngươi sáng sớm ngày hôm ấy làm cho ta một quả trứng gà, mua quần áo mới cho ta thay, bọc một hạt đậu bằng vàng làm tiền lì xì…” Như nhớ tới chuyện cực thú vị, Tô Nhạn Quy dáng cười trên mặt càng sáng lạn, “Còn lúc xuất môn thì, ở trên trán ta hôn một cái.”
E rằng chính từ lúc ấy bắt đầu, hiểu ra ngươi này đối với mình mà nói, là không như trước.
Tô Nhạn Quy chỉ vào trán mình: “Ở đây.”
Ninh Giản thoáng cái liền nghĩ cả người đều nóng lên. Y không rõ vì cái gì, chỉ cảm thấy lúc Tô Nhạn Quy chỉ vào trán hướng y cười, y liền nghĩ bản thân hình như thực sự hôn lên đó một cái, cực ngượng ngùng, lại mang theo vui vẻ khó hiểu.
Tô Nhạn Quy nhìn y, tay không có đưa tới, qua một hồi lâu, lại lặp lại một câu: “Ở đây.”
Ninh Giản có chút hồ đồ, thấy Tô Nhạn Quy trong mắt có một sự hưng phấn khi đùa dai, liền nhíu mày, đưa mắt không hề để ý đến hắn.
Tô Nhạn Quy lại tiến sát từng bước, tiến gần hơn lại nói: “Hôn một cái?”
Ninh Giản dứt khoát không nói.
Tô Nhạn Quy có chút thất vọng mà buông tay, thở dài rất khẽ, chờ Ninh Giản quay đầu thì, vẻ mặt hắn khổ sở mà nói: “Khi đó muốn thấy ngươi cười một cái, nhưng ngươi cũng không bằng lòng, cả ngày làm mặt lạnh không nói lời nào. Giờ muốn ngươi cười một cái, ngươi cũng không chịu… Cười một cái a Ninh Giản.”
Cười một cái, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi.
Ninh Giản không để ý đến hắn, chỉ là cắn môi cúi đầu không nói.
Tô Nhạn Quy lại nở nụ cười, đứng lên đi tới bên cạnh đầm nước: “Ninh Giản, cười một cái, không thì ta nhảy xuống.”
“Hồ đồ!” Ninh Giản sắc mặt cuối cùng hơi lạnh xuống.
“Ta đây nhảy.” Tô Nhạn Quy nhếch miệng cười, sau đó khẽ lộn xuống liền ùm một tiếng rơi vào đầm nước.
Ninh Giản trong lòng cả kinh, kêu thất thanh: “Tiểu quỷ!”
Tô Nhạn Quy rơi xuống nước xong cũng không có ngoi lên, Ninh Giản bước nhanh tới bên đầm nước, lại gọi một tiếng: “Này…”
Mặt nước lại là một khoảng tĩnh lặng, ngoại trừ những gợn sóng từng vòng từng vòng lan ra, không có thêm thứ khác.
Ninh Giản đứng bên bờ, nhìn gợn sóng dần dần biến mất, trong lòng liền nổi lên một tia kinh hoàng khó hiểu.
Biết rõ vô ích, y lại đưa tay khua khoắng qua lại trong nước, khua lên từng đám bọt nước: “Tiểu quỷ, đừng quậy nữa, mau lên đây…”
Giọng vọng lại trong sơn động, lại càng có vẻ khắp nơi trống trải.
Ninh Giản ngậm miệng, nhìn đầm nước trước mắt, một lát đứng lên lui lại, hít một hơi định nhảy xuống.
Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên trào lên, chỉ nghe ào một tiếng, Tô Nhạn Quy từ trong nước xông ra.
Ninh Giản cứng đờ tại chỗ, dường như hoàn toàn không biết nên phản ứng kiểu gì, thậm chí vẫn duy trì tư thế đầy tức giận, hai mắt chăm chăm nhìn người trong nước.
“Ninh Giản?” Tô Nhạn Quy rất đễ nhìn ra khác thường của y, kêu một tiếng, bơi vào bờ.
Ninh Giản nhìn y, lâu sau mới vươn tay: “Đi lên.”
Trong giọng nói có phần tức giận, Tô Nhạn Quy nghe ra, trên mặt ý cười càng đậm: “Ninh Giản, ngươi mới nãy có đúng là liên tục gọi hay không?”
Ninh Giản không có trả lời.
“Ngươi đang lo cho ta sao?” Tô Nhạn Quy hưng phấn mà nắm lấy tay y.
Ninh Giản giật mình, không tránh.
Một hồi lâu, Tô Nhạn Quy mới lưu luyến buông tay y ra, ở trong nước di chuyển: “Ninh Giản, ngươi có phải rất muốn tìm được kho báu, rời khỏi đây?”
“Đương nhiên.”
Tô Nhạn Quy vẻ mặt bối rối: “Thế nhưng một khi tìm được kho báu, ngươi liền không giết ta không được.”
Ninh Giản không nói gì, thậm chí không có liếc hắn một cái.
“Kho báu khi ấy còn cất giấu bí mật huyết mạch hoàng thất, bất luận đương kim Hoàng thượng là con trai ai, đều phải giết ta để tránh kẻ có lòng muốn lợi dụng, là như thế có đúng không?”
“Ừm.” Ninh Giản rất tự nhiên mà đón lời hắn.
“Đi ra ngoài liền phải giết ta, nếu như ngươi không muốn, vậy phải sao đây?” Tô Nhạn Quy híp mắt nhìn Ninh Giản, lại thong thả nói.
Ninh Giản thủy chung không có nhìn hắn, ánh mắt dường như lưu tại nơi nào đó, nghe thấy Tô Nhạn Quy nói, liền vô thức tiếp một câu: “Đúng vậy… Phải sao đây?”
Một tiếng nước lao xao, Tô Nhạn Quy đã từ trong nước nhô lên phân nửa cơ thể, tựa ở bên bờ, kéo cổ y, hôn lên môi y.
Ninh giản phản xạ mà từ chối, Tô Nhạn Quy không có nơi mượn lực, rất dễ dàng bị đẩy ra, ở trong nước chìm nổi một hồi, một lần nữa nhô lên mặt nước thì mới phát hiện Ninh Giản vẫn mở to mắt nhìn đâu đó.
Tô Nhạn Quy nở nụ cười: “Ninh Giản, ngươi qua hôn ta một cái, ta liền mang ngươi ra ngoài.”
Đoản kiếm keng một tiếng ra khỏi vỏ, từ rút kiếm đến đem đoản kiếm đặt trên cổ hắn cũng chỉ nháy mắt, nhanh đến khiến cho người ta thấy không rõ, Ninh Giản gắt gao mà nhìn chằm chằm Tô Nhạn Quy, lại chỉ nhíu mày không nói lời nào, trong mắt là không có cách, dường như ngoại trừ như thế, bản thân y cũng không biết xử lý Tô Nhạn Quy thế nào.
Phản ứng của Tô Nhạn Quy cũng nhanh, chỉ ngừng một lát, liền phóng về phía sau, lại cả người lặn trong nước.
Cho đến khi gợn sóng mặt nước thưa thớt, Ninh Giản mới hơi hơi thở dài xả giận, run rẩy bắt đầu đem kiếm một lần nữa thu về trong vỏ.
Y đã rất rõ ràng, Tô Nhạn Quy sẽ không chết đuối trong đầm nước này, chính là nhìn thấy Tô Nhạn Quy lặn xuống nước, thì tự dưng lại căng thẳng lên.
Căng thẳng như vậy vẫn liên tục đến khi Tô Nhạn Quy một lần nữa nổi trên mặt nước, trên mặt bày ra khí thế tuổi trẻ, từ đầu đến cuối lộ vẻ tươi cười khiến cho người ta thư thái, hắn tiến gần bờ, liền cầm thứ gì đó trong tay quăng lên trên bờ.
Ninh Giản sửng sốt một chút, đi qua mới phát hiện là hai tấm đồng cỡ giống nhau, ước chừng dầy độ một đốt ngón tay, là hình vuông được gọt giũa rất gọn gàng, một tấm mặt trên có khắc chữ “Nguyệt” kiểu chữ Triện, trên một tấm khác lại là chữ “Hoa”.
“Đây là…”
Tô Nhạn Quy cười cười chỉ chỉ trong nước: “Phía dưới vẫn còn, ta mới ngã xuống thì thấy.”
“Là Tô Thực để lại những chữ này…” Ninh Giản nhìn hai tấm đồng kia, một hồi lâu, liền đem đoản kiếm giắt vào bên hông, liền muốn nhảy xuống nước.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Tô Nhạn Quy kêu lên.
“Đi xuống đem tấm đồng đều vớt lên, chúng nhất định cùng kho báu có quan hệ.” Vừa nói, Ninh Giản đã xuống nước.
Tô Nhạn Quy vội vàng tóm lấy y: ” Ngươi ở trên bờ đợi, ta lặn xuống tìm là được rồi. Đáy nước có xoáy, ngươi đi xuống rất nguy hiểm.”
Ninh Giản lắc đầu: “Ngươi đi lên, ta đi lấy. Võ công ta tốt hơn ngươi, hiểu có xoáy sẽ cảnh giác, sẽ không xảy ra tình trạng lúc trước nữa.”
“Không được…” Tô Nhạn Quy còn chưa nói hết, đã bị Ninh Giản trở tay ném lên bờ, chờ khi đứng lên nhìn, Ninh Giản đã lặn trong nước, ngay cả bóng cũng không thấy.
Tô Nhạn Quy há miệng thở dốc, tựa hồ muốn gọi, cuối cùng lại ngậm miệng, ngồi xuống bên bờ, nhìn hai tấm đồng chính mình mò lên, tự giễu mà nở nụ cười.
“Vì cái gì muốn vớt lên? Không vớt lên, y vĩnh viễn sẽ không biết…” Tự nhủ một câu, hắn đem tấm đồng nhặt lên khỏi mặt đất.
Cho dù nghĩ, không mang lên Ninh Giản sẽ không phát hiện, sẽ không biết làm sao tiến lên, nói không chừng sẽ từ bỏ, sẽ cùng hắn ở lại, thì hắn cũng không cách nào lừa gạt chính mình.
Ninh Giản là toàn tâm toàn ý muốn tìm kho báu, rời khỏi nơi này.
Có lẽ Ninh Giản thật sự sẽ có một chút không muốn, có lẽ thời điểm giết hắn sẽ bị thương tâm khổ sở, nhưng vẫn còn hơn hắn, đối với Ninh Giản mà nói, có nhiều thứ quan trọng hơn.
Tỷ như kho báu, tỷ như Tam ca của Ninh Giản.
Mặt nước xôn xao, Ninh Giản từ trong nước trồi lên, đem ba, bốn tấm đồng ném lên bờ, rất nhanh liền lại lặn xuống nước.
So với bất kì lúc nào cũng tích cực hơn.
Tô Nhạn Quy ngồi bên bờ, nhìn thấy nước gợn dập dờn, đột nhiên có sự thôi thúc muốn khóc.
Khi mở miệng ra lại là ha ha bật cười, hắn đem đầu chôn trong khuỷu tay, cái gì cũng không muốn nhìn, cái gì cũng không muốn nghe. Hắn không sợ chết, chính là tiếp tục tiến lên, thời gian có thể cùng ở bên Ninh Giản sẽ càng ngày càng ít. Mỗi khi qua một cửa ải khó khăn, liền đại biểu cho khoảng thời gian vốn không nhiều, lại càng thiếu.
Động tác Ninh Giản thật ra lại rất nhanh chóng, hai lượt qua lại, mặt đất cũng đã xếp chín tấm đồng.
Y bò lên bờ, nhìn Tô Nhạn Quy ngồi chôn đầu ở đằng kia, liền đi qua, do dự một chút, đưa tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy cái mũi chua xót, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nói giọng buồn bực: “Ta không phải trẻ con.”
“Được, ngươi không phải.” Ninh Giản nói theo hắn.
Tô Nhạn Quy lại chỉ cảm thấy càng thêm khổ sở, thuận theo như vậy, cũng chỉ là dung túng của trưởng bối với trẻ con, không phải điều hắn muốn.
Ninh Giản sau đó không nói gì, cũng không có vội vã quay đầu sắp xếp lại mấy tấm đồng, chỉ là im lặng ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy có thể cảm thấy hành động của y, lại thủy chung không thể ngẩng đầu lên, qua thật lâu, mới nghe được Ninh Giản nói: “Có đói bụng không?”
Nhịn không được cười khổ, Tô Nhạn Quy nhắm mắt lắc đầu, cuối cùng ngẩng đầu, hướng Ninh Giản làm mặt quỷ. Tựa như khi còn bé, khi Ninh Giản đem hắn trói lại tra khảo, hay là khi không chịu luyện kiếm bị phạt, làm một cái mặt quỷ, rồi tự mình cười trước.
Ánh mắt Ninh Giản tựa hồ nhu hòa xuống: “Đói thì bảo ta đi bắt cá.”
Nhìn thấy y đứng lên đi về phía đầm nước, Tô Nhạn Quy cuống quýt túm tay y: “Ta không đói bụng.”
Ninh Giản gật gật đầu liền một lần nữa ngồi xuống, không nói gì.
Tô Nhạn Quy biết y đang đợi mình mở miệng. Ánh mắt chuyển tới một đống tấm đồng trên mặt đất kia, hắn mở miệng: “Cha ta để lại tám chữ, “Sơ túy nguyệt yêu hoa lạc tuyết phi”. Là phải đem mấy tấm đồng này ghép thành một câu sao?”
Ninh Giản đưa tay đem từng tấm đồng xếp ngay ngắn, đột nhiên liền chau mày lại: “Chỗ này chỉ có sáu chữ, còn thì đều lặp lại.”
Tô Nhạn Quy cũng có chút bất ngờ, vội vàng lại gần, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất chỉ có sáu chữ khác nhau, mấy tấm đồng còn lại, đều là mấy chữ trùng lặp.
Ninh Giản ngừng một chút, liền muốn đứng lên, Tô Nhạn Quy một phen giữ chặt y: “Ninh Giản…”
“Ta xuống lần nữa xem.”
“Ta đi!” Tô Nhạn Quy lại dùng sức mà kéo y, vượt lên đi đến bên đầm nước muốn nhảy xuống.
Lại không ngờ Ninh Giản đuổi theo phía sau: “Không cần, ta đi xuống là được rồi.”
Tô Nhạn Quy lập tức sững sờ tại chỗ, trơ mắt mà nhìn Ninh Giản biến mất trong nước, mới từ từ ngã ngồi trên mặt đất, nở nụ cười.
Ngươi vẫn đang hoài nghi ta sao, Ninh Giản.
Hắn nhìn mặt nước, rất lâu mới nhả ra một hơi thật dài, từ từ mà đứng lên, xoay người đảo tung mấy tấm đồng.
Tấm đồng đều giống nhau, cầm lên sức nặng cơ hồ cũng tương tự, ngoại trừ chữ trên mặt, quả thật không có cái gì khác.
Hắn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, dưỡng phụ đã từng cầm tay mà dạy hắn nhận thức chữ trên mặt, đây là thứ hắn phải nhớ cả đời.
Tám chữ, không phải rất dài, hắn cũng từng hỏi qua dưỡng phụ đó là ý tứ gì, chính là người kia cũng chỉ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hắn, rồi sau đó lặng yên.
Con cháu Tô gia chỉ cần vẫn đem chân tướng lưu truyền tiếp là được rồi.
Những thứ gì thuộc về chúng ta, sẽ không cần phải nhớ.
Mà bây giờ bản thân vẫn đứng ở nơi này.
Tô Nhạn Quy lại thở dài, lúc này Ninh Giản tựa hồ tìm thật lâu, cho đến khi hắn có chút nóng nảy, chuẩn bị nhảy xuống tìm y, y mới từ trong nước hiện ra, vừa đem hai tấm đồng thảy lên bờ.
Nhìn trên mặt y cũng có chút trắng, Tô Nhạn Quy liền sinh ra một tia không đành lòng, một tia oán giận vốn có kia đã sớm biến mất không dấu vết, hắn chỉ là vươn tay, Ninh Giản do dự một chút, liền mượn lực của hắn bò lên bờ.
Tô Nhạn Quy không nói gì, Ninh Giản vừa lên bờ liền chạy đến trước mấy tấm đồng, Tô Nhạn Quy biết lòng y nôn nóng, liền cũng theo qua, đem mấy tấm đồng lật xong, lại nói: “Chữ như này thì là toàn bộ, thế nhưng cũng có hơn mấy tấm trùng lặp. Sao thế nhỉ?”
Ninh Giản nhìn mấy tấm đồng trên đất, sau một lát, mới đột nhiên nói: “Ngươi nhớ mấy vết lõm trong thạch thất trước đó không?”
Tô Nhạn Quy ngẩng đầu: “Ngươi là nó, thứ sắp xếp rất chỉnh tề đó?”
Ninh Giản gật đầu: “Mấy vết lõm này thoạt nhìn giống như là… Một bài thơ.”
“Ý của ngươi là, những chữ này là phải lắp vào mấy vết lõm bên kia?” Tô Nhạn Quy suy nghĩ một chút, “Thế nhưng cũng chỉ có tám chữ…”
“Ngươi biết thơ liên hoàn không?” Giọng Ninh Giản có vẻ rất bình tĩnh.
Tô Nhạn Quy cũng liền theo thái độ của y, im lặng mà nghĩ: “Cái này ta biết, trò của đám văn nhân, cũng có người thích đem thơ ấy khắc vào nắp bình, trên bề mặt bát đĩa…” Nói đến đây, con mắt hắn cũng sáng lên,”Chính là dùng vài chữ làm thành một vòng, rồi mới có thể chọn tùy ý một chữ bắt đầu qua hai bên trái phải đọc tiếp, đều có thể ghép lại thành một câu thơ… Ngươi là nói, tám chữ này cũng là phải đọc như thế sao?”
Ninh Giản lại gật đầu, lại vừa từ trong mấy tấm đồng lấy ra tám chữ không trùng, theo trình tự làm thành một vòng: “Sơ tuý nguyệt yêu hoa lạc tuyết phi, tuý nguyệt yêu hoa lạc tuyết phi (say mê trăng mời mọc hoa quên tuyết bay)… Quả nhiên là thế sao?”
Tô Nhạn Quy hướng qua nhìn y sắp xếp, nghe được y nói như thế, suy nghĩ một chút, nói: “Thế nhưng ngược lại, “phi tuyết lạc hoa yêu nguyệt tuý (tuyết bay bay hoa rơi rơi mời mọc trăng say)”, cũng không thể tạo thành câu thơ sao? Vết lõm chỉ có bốn hàng, chúng ta làm sao biết phải lắp cái gì vào?”
Ninh Giản cũng lặng im.
Tô Nhạn Quy nhìn y, một lát tự cười giễu, quay đầu nhìn tám chữ làm thành vòng: “Hơn nữa, Ninh Giản… Ngươi xem, nếu như đọc từ chữ “Phi” kia, phi sơ tuý nguyệt (bay lần đầu say trăng)… Rất kì quái nhỉ?”
Ấn đường Ninh Giản hơi hơi lộ một chút nhăn nhàn nhạt, nhưng không nói gì, ánh mắt cũng thủy chung không rời khỏi mấy tấm đồng.
Tô Nhạn Quy nhìn quần áo ướt đẫm trên người y, cuối cùng nhẹ nhàng kéo kéo tay y: “Trước tiên đem quần áo hong khô đã, rồi nghĩ sau. Hay là qua đống lửa bên kia nghĩ coi.”
Ninh Giản dường như không có nghe hắn nói, Tô Nhạn Quy đợi một lúc, liền cắn răng, một tay lấy mấy tấm đồng ôm vào lòng, đứng lên đi qua đống lửa kia.
Chỉ là vừa mới chuyển mình, đáy mắt đã vắt ngang một thanh đoản kiếm, mũi kiếm sắc bén, chạm tay vào phát lạnh.
Tô Nhạn Quy giương mắt, lại thấy Ninh Giản cầm kiếm đứng ở đó, trong ánh mắt nhìn mình đã có một phần sát ý.
Ngực phảng phất bị cái gì đó hung hăng chọc một chút, đau đến mức hắn trở tay không kịp, Tô Nhạn Quy lại không có lui, chỉ là cười nhìn vào mắt Ninh Giản, nói: “Đến bên đống lửa xem, quần áo trên người ngươi đều ẩm, không hong khô sẽ sinh bệnh.”
Dứt lời, liền cực tự nhiên mà chuyển qua bên cạnh, đi tới đống lửa.
Cho đến khi đứng ở bên đống lửa, đem mấy tấm đồng buông ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu là có thể thấy tay mình đang run lẩy bẩy.
Hắn biết mình đang sợ.
Sát ý trong mắt Ninh Giản cũng không phải giả, nếu như vừa rồi hắn có một chút làm bừa, hoặc là Ninh Giản nhẫn tâm thêm một chút, nói không chừng kiếm đã cắt yết hầu hắn rồi.
Nhưng mà Ninh Giản cũng không có xuống tay, chỉ là đem đám tấm đồng còn lại chuyển qua, lặng yên mà ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tô Nhạn Quy không biết bản thân lúc này nên vui mừng hay khổ sở.
Ninh Giản chỉ run lên giũ giũ quần áo trên người, liền hết sức chăm chú mà loay hoay nhấc mấy tấm đồng, Tô Nhạn Quy ngồi bên cạnh y, nhìn một hồi, liền không mở mắt nữa.
So với nhấc mấy tấm đồng, hắn chính là thích nhìn Ninh Giản.
“Ninh Giản, ngươi thật là dễ nhìn.”
“Ừm.” Ninh Giản không có giống mấy người đàn ông vì được khen đẹp mà thẹn quá thành giận, cũng không lộ chút vui sướng nào, chỉ là lên tiếng có lệ, hình như căn bản là không có nghe lời Tô Nhạn Quy nói.
Tô Nhạn Quy lòng khẽ động, liền cẩn cẩn thận thận tiến qua, vươn tay sờ vai Ninh Giản: “Quần áo ngươi ẩm rất lợi hại, ta giúp ngươi vắt nước.”
Ninh Giản không hề động, mặc cho tay Tô Nhạn Quy một đường từ trên vai dọc theo lưng mò bên hông, y cũng thủy chung chỉ là nhìn mấy tấm đồng trên đất, thỉnh thoảng đưa tay đổi đổi, cũng đủ khiến Tô Nhạn Quy sợ đến rụt tay lại, y lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nhìn ra được quyết tâm của y, Tô Nhạn Quy liền không hề nhìn mấy tấm đồng, chỉ là túm lấy góc áo Ninh Giản, vừa nhân cơ hội ở trên người Ninh Giản sờ soạng mấy phen.
Thời gian trôi dần, quần áo cũng đã sớm vắt không ra nước, Tô Nhạn Quy sờ soạng một trận, cũng chỉ có thể rước lấy ngứa ngáy trong lòng, không hề có ích gì, liền bất mãn ngừng tay, ở bên xốc lại giấc ngủ.
Ninh Giản cũng dần dần không còn đổi mấy tấm đồng nữa, chính là nhìn chằm chằm không rời mắt, bớt đi tiếng vang khi đổi tấm đồng, trong sơn động càng có vẻ im lặng, chỉ có đống lửa truyền đến tiếng lép bép nhỏ. Ngòai ra, liền tĩnh lặng đến như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Giữa mơ hồ Tô Nhạn Quy lại mở mắt, trước mắt là khuôn mặt Ninh Giản, ở bên ánh lửa hơi hơi nhuốm hồng, có vẻ rất là đẹp, dáng điệu tầm mắt buông xuống làm khí thế trang nghiêm hàng ngày của y cũng hết sức kín đáo, hàng mi hơi dài khiến cho y thoạt trông như đại cô nương e lệ.
Tô Nhạn Quy nhịn không được kêu một tiếng: “Ninh Giản…”
Ninh Giản không hề động, chính là rất hàm hồ mà đáp một câu.
Tô Nhạn Quy ngồi thẳng thân mình, nhìn y, không có nói gì nữa, một hồi lâu, liền đột nhiên ghé sát mặt y, cực nhanh mà hôn một cái.
Ninh Giản tựa hồ bị dọa, cả người nhảy dựng lên, đoản kiếm keng một tiếng ra khỏi vỏ, cho đến khi đặt trên cổ Tô Nhạn Quy, y mới hơi hồi phục lại tinh thần.
Tô Nhạn Quy cười hì hì nhìn y, Ninh Giản lại quen thói mà cau mày, rất lâu sau mới tra kiếm vào vỏ, không nói một tiếng mà quay đầu tiếp tục xem.
“Ninh Giản, ngươi nghỉ ngơi trước lát nữa lại xem.” Tô Nhạn Quy nhìn sự tích cực của y, trong lòng khổ sở, lại cũng chỉ có thể viện cái cớ nham nhở để khuyên.
Hắn không thể đối với người này nói, Ninh Giản, ngươi không cần nghĩ nữa, ngươi liền theo ta ở chỗ này sống hết đời đi.
Bởi vì hắn biết người này làm không được.
Ngay từ đầu, cũng chỉ là chính mình mộng tưởng hão huyền.
Lại qua một hồi lâu, Ninh Giản cuối cùng mở miệng: “Ngươi ngủ đi, ta trông.”
“Bọn họ sẽ không dễ tìm vào như vậy đâu, không cần trông.” Tô Nhạn Quy theo bản năng liền phản bác.
Ninh Giản nhìn nhìn hắn, không nói gì, chính là đưa tay nhẹ vỗ vỗ đầu hắn.
Tô Nhạn Quy trừng mắt nhìn, tựa như đại cẩu khôn ngoan bình thường, dựa vào bên tường nhắm mắt lại.
Ninh Giản nhìn thấy hắn ngủ rồi, mới từ từ thu tay, nhìn tay mình, lần đầu tiên sinh ra sự bối rối.
Y có thể rất rõ ràng mà nhìn thấy tủi thân trong mắt Tô Nhạn Quy, chính là y không rõ người này tủi thân cái gì.
Có lẽ là muốn sống chăng. Ai không muốn sống sót chứ?
Một khi tìm được kho báu, điều tra rõ chuyện huyết mạch, người liên quan sẽ bị diệt khẩu.
Bắt đầu từ thời điểm quen biết, y chỉ biết bản thân cuối cùng có một ngày phải giết đứa bé này.
Cho dù nhiều năm như thế, nảy sinh cảm tình, chuyện này cũng chưa từng lung lay.
Chính là nghe Tô Nhạn Quy nhiều lần nói “Ninh Giản, ta thích ngươi”, nghe hắn bảo “Chúng ta cùng một chỗ”, nghe hắn nói chuyện sau này, sẽ sinh ra một tâm tình khó hiểu.
Cũng không phải lòng thương hại đơn thuần, cũng không phải chán ghét hay vui thích, chính là sẽ khiến y thấy khó chịu.
Tuy rằng khó chịu hình như cũng có thể nhẫn nại, nhưng khi Tô Nhạn Quy nhìn y, hỏi “Ngươi có phải nhất định muốn giết ta không”, y cũng đã nghĩ, có lẽ có thể không cần giết hắn nhỉ? Tỷ như đem hắn giam lỏng cả đời, hoặc là dùng chút bí dược đại nội làm hỏng tâm thần, khiến cho hắn đần độn hết cả đời, cũng không hẳn là không thể.
Không cần phải giết hắn.
Chính là nhìn thấy chờ đợi trong mắt Tô Nhạn Quy, y lại không dám cho hắn hy vọng như thế.
Huống chi, cách này, cho tới bây giờ lại chẳng phải cách hay ho gì.
Kinh ngạc mà suy nghĩ một hồi, Ninh Giản lại theo bản năng vươn tay, thật cẩn thận sờ lên đầu Tô Nhạn Quy.
***
*Cơm no rượu say: nguyên văn là “ăn ngon uống cay (ý chỉ uống rượu)”, mình chuyển qua ý này cho dễ hiểu
=))) Bạn Giản là đồ thiêú máu não=)))