Dương Thiên Ý đợi anh ở Ruppie, trời trở chiều quán bar cũng chuẩn bị đi vào hoạt động, nhìn quang cảnh xung quanh cô những tưởng mọi chuyện chỉ vừa xảy ra vào mới hôm qua vậy.
Theo anh đến Vân Phong tiếp nhận việc quản lý Ruppie, những hồi cảm xúc chưa từng có đều trải qua ở nơi này, hạnh phúc, vui vẻ, hay đau đớn, dằn vặt đều có đủ.
Nhân viên, phục vụ đều làm không kịp thở để chuẩn bị đón tiếp đám cậu ấm cô chiêu đêm nay tới vung tiền.
Thiên Ý còn nhớ ở chỗ chiếc ghế sofa kia Lưu Ngọc Lễ từng hai tay ôm ấp người đẹp, phong lưu phóng túng đến nhường nào.
Giờ đây mỗi ngày anh đều quấn lấy cô khiến cho Thiên Ý cảm thấy đây thật sự là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà cô phải đánh đổi rất nhiều mới có được, mồ hôi, máu và nước mắt, thậm chí là đứa con chung của họ.
Vậy nên cô càng phải bảo vệ hạnh phúc này, Lưu Ngọc Lễ tuyệt đối không thể có chuyện, đám cảnh sát đó nếu như khiến cho anh tổn thương dù chỉ một chút cô tuyệt đối bắt bọn chúng phải trả giá gấp trăm ngàn lần.
" Vào đây đi, nhanh lên "
" Không được, anh hai mình mà biết là chết chắc đó.
Vy Vy chúng ta về thôi "
Tiếng nói chuyện của hai cô gái ngắt ngang mạch suy nghĩ của Thiên Ý, ngồi trong quầy bar cô ngoái đầu nhìn ra cửa, bóng dáng quen thuộc kia khiến cô phải nhíu mắt một lúc mới nhìn rõ, miệng Thiên Ý lẩm bẩm
" Lữ Hạnh Ái "
Bảo vệ lập tức chắn ngang hai cô gái không cho vào
" Hai vị thông cảm, còn giờ nữa quán mới bắt đầu đón khách.
Xin hãy quay lại sau "
Vy Vy bạn thân của Lữ Hạnh Ái cau có khó chịu
" Phải đến sớm mới giành vị trí đẹp mắt để xem biểu diễn chứ, chú cho bọn tôi vào trong bọn tôi hứa sẽ không làm ảnh hưởng gì đâu "
Mặc cho Vy Vy năng nỉ gãy lưỡi vẫn không làm lung lay suy nghĩ của bảo vệ
" Hai vị đi cho "
Dương Thiên Ý chầm chậm bước về phía cửa, cô đẩy vai bảo vệ
" Cô Dương, bọn họ…"
" Hạnh Ái, sao em lại đến đây? "
Lữ Hạnh Ái trợn to mắt nhìn cô trân trân
" Chị? "
Gọi Hạnh Ái vào trong nói chuyện, Vy Vy thì được dịp đi khắp nơi xung quanh vừa ngắm nghía vừa lấy máy ảnh chụp choạt.
" Hạnh Ái em nói thật đi rốt cuộc em tới đây làm gì? "
" Chị, thật ra chuyện là Vy Vy bạn của em học trong học viện nhiếp ảnh, bài tập của cậu ấy là Vân Phong quang cảnh về đêm.
Không biết cậu ấy nghe từ đâu mà biết được Ruppie chính là tượng trưng cho đời sống về đêm ở Vân Phong nên nhất quyết kéo em đến đây để xem thử.
"
Thiên Ý gãi đầu, không biết suy nghĩ của lớp trẻ thời nay như thế nào nữa, làm bài tập lại đi đến quán bar…cô già quá rồi rồi sao? Không thể hiểu nỗi
" Chị khuyên hai đứa nhanh chóng rời khỏi đây đi, ở đây tuy được quản lý nghiêm ngặt nhưng cũng sẽ có những việc xảy ra ngoài ý muốn.
Trẻ con không thích hợp đâu "
Phồng má lên dáng vẻ Hạnh Ái lại đáng yêu đến không tưởng
" Em không phải con nít, em từ bé sống ở nước ngoài suy nghĩ thoáng lắm đấy.
Chỉ là…ở đây đúng là rất phức tạp, quên hỏi chị làm gì ở đây? "
Thiên Ý đảo mắt một vòng, cô nghĩ mãi cũng không thể nói ông chủ của Ruppie là người đàn ông của cô đâu nhỉ
" Bạn của chị là quản lý ở đây "
Đột nhiên Hạnh Ái liếc nhìn xunh quanh, con bé tiến lại gần cô rồi nói nhỏ giọng thì thào nhưng cực kỳ nghiêm túc
" Chị, em nói cho chị một bí mật, ông chủ của nơi này không phải người tốt, chị cũng đừng nên tới đây nữa.
"
Mặt Thiên Ý vốn lạnh lùng nay càng đanh lại hơn, đôi mắt sắc lẹm tỏ ý thăm dò
" Ruppie hoạt động là hợp pháp, em nói ông chủ ở đây không phải người tốt vậy là sao? "
Hạnh Ái định nói gì đó nhưng chớ lại
[ Anh hai dặn không được nói lung tung chuyện của Lưu Ngọc Lễ sẽ ảnh hưởng đến công cuộc điều tra.
]
" Thì em nói như thế, chị cứ tin là được.
"
Một lúc sau con bé lại bắt đầu chuyển sang tò mò cuộc sống của cô, có vẻ vẫn còn chưa từ bỏ ý định độc chiếm người này làm chị dâu
" Chị à, chuyện tình cảm của chị thế nào rồi? "
Cô gật gật đầu không bày tỏ quá nhiều
" Khá tốt "
" Chị chấp nhận người đàn ông đó rồi? Anh ta có tốt không? "
Một chút hối tiếc trong lòng, Hạnh Ái vẫn cố hỏi thêm.
Thiên Ý nghe vậy nhướng mày, cô trả lời bình thản
" Anh ta…là người xấu "
…
Lẫn quẩn bên ngoài nhà hàng Kim Gia Vũ là một đội cảnh sát đang ẩn mình, có người làm lao công, có người tỉa cây, người thì giả vờ làm khách hàng ở quán nước đối diện lẳng lặng quan sát, còn vô số ngành nghề khác để cảnh sát có thể hòa vào dòng người tránh bị phát giác, mệnh lệnh của cấp trên là muốn bọn họ quan sát động thái bên trong nhà hàng Kim Gia Vũ nhưng tuyệt đối không được manh động làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh và cũng là vì an toàn của Vũ Diệp San.
Cảnh sát A là người đàn ông đang quét rác bên đường, tay cầm chổi tre đôi lúc lại hướng mắt nhìn lên tầng trên của nhà hàng, vệ sĩ của Lưu Ngọc Lễ đã đứng chắn hết một phần ở cửa kính không thể quan sát rõ tình hình bên trong, ông ấy đẩy tai nghe, giọng lí nhí tay vẫn quét rác tránh bị nghi ngờ
" Chắn mất rồi, chỗ mọi người ai thấy rõ? "
Hàng loạt đều đồng thanh
" Không thấy "
Bỗng một giọng nữ cất lên, nữ cảnh sát ngồi bên cửa sổ ở một khách sạn gần đó cầm ống nhòm nhìn qua khe hở của tấm rèm
" Chỗ tôi dùng ống nhòm có thể thấy rõ, tôi sẽ thông tin cho mọi người "
Cảnh sát A tiếp tục hỏi
" Có nhìn thấy vali chất cấm không? Hay thứ gì đó có thể đựng chất cấm, lúc nãy hắn vào trong không mang gì hay là để trong người? "
Cô gái nói
" Không thấy, hắn không có động thái gì bất thường.
Chỉ đang uống rượu, ngoài vài tên vệ sĩ theo sau cũng không có ai đến ngồi cùng bàn.
Những người khác đều đang dùng bữa không có gì đáng ngờ "
Cảnh sát A lẩm bẩm quan sát đội hình của mình, ông nói
" Lữ Gia Duy đâu? Cấp trên bảo chúng ta tới hỗ trợ cậu ấy nhưng người lại không ở đây? Tên nhóc này ỷ lại bản thân lên được chức đội trưởng nên tự tung tự tác à? "
Tiếng nói từ trong tai nghe vọng ra ong ong, cảnh sát B đã thấy được gì đó
" Lữ Gia Duy? Bọn họ muốn làm gì vậy? Sao lại đi vào đó? "
Hòa theo dòng người vào mà đi vào Kim Gia Vũ, Lữ Gia Duy cùng đồng đội của mình ngang nhiên làm trái kế hoạch mà tiến vào trong khiến cho đám người mai phục bên ngoài một phen hốt hoảng.
Cảnh sát C nói
" Bọn họ vào trong rồi, chúng ta phải làm sao? Lỡ như xảy ra chuyện…"
A trấn an đồng đội, ông tiếp lời
" Đừng hoảng, báo với cấp trên, chúng ta đợi xem tình hình đã.
".