Trở về nhà, Thiên Ý ngồi sẵn ở phòng khách chờ đợi cơn phẫn nộ của anh hoặc chí ít là bộ dạng đầy khó coi nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả. Lưu Ngọc Lễ một chút cũng không đá động đến việc ở tổ chức khiến cô nghi ngờ có phải đã có gì thay đổi hay không.
" Đợi anh? "
Anh cúi người tháo đôi giày da cất vào tủ vừa nói chuyện với cô, Thiên Ý cũng chỉ hờ hững đáp
" Ừm "
Anh không nói nhưng Thiên Ý lại không khỏi lo lỡ như kế hoạch thất bại thì Hạnh Ái và Lữ Gia Duy sẽ nhìn cô như thế nào. Cô lân la dò hỏi nhưng lại không dám thể hiện điều đó một cách lộ liễu
" Tổ chức hôm nay thế nào? "
Lưu Ngọc Lễ có chút sững lại sau đó khóe miệng cong cong tươi cười, ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt hoa đào chăm chăm nhìn Thiên Ý sớm đã si mê đắm chìm
" Em muốn biết thứ gì cứ trực tiếp hỏi anh là được "
Giống như yêu chiều nhưng khi Thiên Ý nghe lời nói này lại cảm thấy có chút đáng sợ. Tuy nhiên với anh thì ý nghĩa nằm trong câu nói, cô muốn biết bất kì thứ gì về Tổ Chức đều có thể hỏi anh, cô muốn làm gì với Đại Ưng anh cũng sẽ không ngăn cản vì ít ra như vậy cô còn có thể tiếp tục diễn, nếu như anh vạch trần tất cả đem vết sẹo xấu xí ra phơi bày thì sẽ đau đớn đến nhường nào.
" Em không có gì muốn biết "
Thứ cần biết cô đều biết cả rồi, những chuyện sau này chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi.
" Em không muốn biết tâm trạng của anh ngày hôm nay sao? "
Không hiểu sao khi nói ra lời nói này lại xót xa như vậy, giống như một đứa bé bị tổn thương cần được dỗ dành
" Tâm trạng của anh làm sao? "
" Rất khó chịu "
[ Vậy tức là kế hoạch đã thành công rồi ] - Thiên Ý nghĩ thầm
Cô không nói gì thêm, đột nhiên bàn tay bị Lưu Ngọc Lễ bắt lấy, anh đặt tay cô áp lên má phải nhẹ nhàng cọ xát giống như mèo…à không là một con báo giả vờ làm mèo.
" Có phải nên an ủi anh một chút không? "
[ Em khiến Đại Ưng gặp phải tổn thất lớn như vậy còn phải nhờ anh giải quyết đám người kia giúp em. Có phải em nên biết điều một chút, dịu dàng hơn với anh không? ]
Nhưng hành động sau đó lại khiến anh hụt hẫng như rơi vào hố sâu không đáy
Thiên Ý rút tay ra đồng thời quay mặt sang nơi khác
" Anh là trẻ con sao? "
Không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập tình ý đó, chính cô cũng sợ…cô rất sợ, sợ bản thân sẽ không đủ kiên định làm những chuyện tổn thương anh.
Không thể nhân nhượng, không thể chịu đựng được thái độ lạnh nhạt đó, Lưu Ngọc Lễ kéo tay cô áp sát Thiên Ý ngã người về phía sau sofa ép cô đối diện mình, trong lúc bản thân còn đang hoang man thì đã bị một chiếc hôn mãnh liệt tấn công tới. Nụ hôn này thô bạo, độc chiếm khiến cô choáng váng, còn chưa kịp định hình đã bị bế thốc lên, hai chân Thiên Ý kẹp lấy eo anh, tay giữ chặt hai vai sợ hãi bị ngã. Nhưng bước chân của anh đều vô cùng chắc chắn từng bước từng bước tiến lên bậc thang, đẩy cửa phòng ngủ anh thả Thiên Ý nằm ngửa ra giường dùng thân thể to lớn áp sát lên, cô cảm nhận được có vài thứ đã không chịu yên phận cũng biết một khi Lưu Ngọc Lễ đã nổi cơn vọng thì sẽ giống như một con thú dữ ngàn vạn lần không thể kiềm chế được.
Đoán chắc bản thân không thể trốn thoát cô cũng chẳng vùng vẫy cứ thế chấp nhận số phận nhưng nếu nói có nghênh hợp với anh hay không thì chắc chắn là không.
Quần áo vương vãi khắp nơi trong phòng, Lưu Ngọc Lễ hôn lên khắp nơi trên cơ thể cô, đặc biệt là vết sẹo sau gáy đôi môi cứ ghì chặt ở nơi đó một lúc lâu. Cô biết được nơi đó có ý nghĩa đặc biệt đối với anh, Lưu Ngọc Lễ yêu vết sẹo đó mỗi lần ân ái đều mân mê không rời, anh yêu những vết tích Thiên Ý vì anh mà sẵn sàng để lại không chút do dự.
Kết thúc trận ân ái, cô nằm tựa đầu trên ngực anh nghe nhịp tim Lưu Ngọc Lễ từng nhịp từng nhịp như muốn nói, nó nói anh đã thật lòng yêu cô cũng muốn cùng Thiên Ý bên nhau đến già.
Nhưng thù hận còn đó cô không thể ích kỷ sống cho bản thân mình, cô còn em gái còn có người cha đã bỏ mạng 10 năm trước.
" Tâm trạng anh vì sao không được tốt có thể nói cho em biết không? "
Anh nhắm mắt, bàn tay đặt trên lưng cô từng nhịp vỗ vỗ
" 3 lô hàng quan trọng đều bị giao dịch thất bại, Hạt Tử dựa vào đó kiếm được món hời lớn từ phía đối tác, gần đây còn gây ra không ít sóng gió. "
Thiên Ý mở to mắt đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó
[ Phải rồi Hạt Tử ]
Một ý nghĩ đầy táo bạo xuất hiện trong đầu cô, tuy lần này 3 lô hàng quan trọng đều bị cảnh sát bắt trọn nhưng để làm lung lay vị trí của Lưu Ngọc Lễ trong thế giới ngầm hoàn toàn lại là một chuyện khó khăn. Hơn nữa thứ mà cô, Hạnh Ái và cảnh sát muốn chính là bắt giữ tên cầm đầu của Đại Ưng chứ không phải là đám nhãi nhép kia bởi vì bọn chúng cho dù có chết cũng sẽ không khai ra bất kì điều gì bất lợi cho Lưu Ngọc lễ, người như anh chỉ có thể để cho luật pháp trừng trị.
Anh khẽ mở mắt, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc rối bời đang phủ lên gương mặt cô
" Đang nghĩ gì đó? "
" Anh định giải quyết Hạt Tử thế nào? Chắc sẽ không bỏ qua cho bọn họ chứ? "
Anh bật cười, kề sát đôi môi vào trán cô lại tiếp tục nói, hơi ấm phả ra từ miệng khiến cô khó chịu vô cùng
" Chó cùng đường chỉ có thể cắn bậy, đám người Hạt Tử thủ đoạn đê hèn cũng không thể để cho bọn chúng mặc sức làm càng. Tiểu bảo bối có kế sách gì thì nói thử anh nghe xem "
" Đại Ưng rõ đã chừa cho Hạt Tử con đường sống bọn chúng lại chẳng biết điều. Muốn giao dịch món hàng lớn này với thế lực của Hạt Tử chắc chắn phải cực lực gom góp từ những mối làm ăn nhỏ, nếu Đại Ưng cũng chặn đi con đường này thì bọn chúng không thể thoái lui nữa. "
Anh cười thỏa mãn, gật gù lại hít hà mùi hương trên mái tóc cô
" Suy nghĩ rất giống anh, em đã học được nhiều thủ đoạn tàn nhẫn không kém rồi đó "
" Chẳng phải đều do anh dạy sao? "
Hai câu này nghe qua thì giống như thuận miệng nhưng rõ ràng là có một ẩn ý khác một vấn đề khác chứ không phải là câu chuyện mà họ vẫn luôn nói đến. Lưu Ngọc Lễ thấy được một mặt vô tình của cô là một người yêu hận rõ ràng nhưng lại không thể oán trách được vì tất cả đều là học từ anh.