Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía dưới tấm mạng che, mọi giận dữ đều tan thành mây khói.
Biểu cảm của Vân Kiến Thụ đi từ phẫn nộ tới sững sờ, lại từ sững sờ chuyển sang đau khổ, từ đau khổ trở về nhung nhớ, tớ nhớ nhung dừng tại hối hận.
Bàn tay cầm tấm mạng khẽ run.
“Lạc Nhi, con biết vết bớt trên mặt còn là độc từ khi nào? Ngay cả cha mà con cũng giấu?”
Giọng ông tựa hồ bỗng già đi chục tuổi. Vân Kiến Thụ bất ngờ lùi về sau, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
“Một tháng trước, lúc đó cha không có nhà, con muốn tặng cho cha một bất ngờ.”
Vân Tử Lạc giải thích.
Vân Kiến Thụ nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn nàng lại giống như thông qua nàng để ngắm một người khác.
Nàng có chút nghi hoặc.
Hôm nay ban ngày ở phủ Nhiếp Chính vương, khi thoạt nhìn thấy nàng, mọi biểu cảm và hành động của ông đều rất lạ, dường như có chút kích động.
Vân Tử Lạc không hiểu.
“Là Nhiếp Chính vương chữa cho con ư?” Vân Kiến Thụ nghiến răng hỏi.
“Vâng.” Vân Tử Lạc thầm cảm thấy không ổn.
Chuyện của mình và Nhiếp Chính vương cũng không thể giấu được phụ thân!
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ lắc đầu, nhìn nàng chăm chú, trên mặt toát lên vẻ hiền từ chưa từng có, nhưng phần nhiều là khó xử.
“Hãy hứa với cha, đừng để người khác nhìn thấy gương mặt con, được không?”
Giọng ông đã gần giống như cầu xin.
Vân Tử Lạc đờ người, nói, “Hách Liên Ý từng trông thấy”.
“Ngoài ngài ấy ra, cả cha nữa, đừng để có người nào khác nhìn thấy dung nhan của con.”
Vân Tử Lạc thầm nghĩ, chỉ cần Ý đã thấy, người khác có thấy hay không nàng không để tâm, bèn gật đầu.
“Vì sao chứ?”
Lẽ nào vì gương mặt này quá đẹp? Cha sợ kẻ xấu chú ý tới nàng?
Nhưng chuyện này cũng không hợp lý lắm.
Vân Tử Lạc cũng không thể không thừa nhận, gương mặt này quả thực là quốc sắc thiên hương.
Bắt nàng tin rằng nó do Chu Thị – một người mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm sinh ra, đánh chết nàng cũng không tin.
Nàng thấy Chu Thị rất có khả năng là người hạ độc lên mặt nàng!
Nàng biến thành kẻ xấu xí, con gái bà ta dĩ nhiên được lợi nhất!
“Đây là nguyện vọng của mẹ con trước khi mất.” Vân Kiến Thụ thở dài.
“Mẹ con?” Vân Tử Lạc bắt lấy cơ hội, “Cha, cha có thể nói thêm cho con biết những chuyện liên quan tới mẹ con không?”.
Vân Kiến Thụ ngập ngừng một lát rồi nói, “Mẹ con tên là Lâm Thanh Thanh, được cha đưa từ ngoài về. Mọi chuyện trước kia về bà ấy, cha cũng không biết. Sau khi sinh con không lâu thì bà ấy qua đời, chỉ để lại mỗi miếng ngọc đó cho con”.
Vân Tử Lạc ỉu xìu, những chuyện ông nói còn không nhiều bằng Hách Liên Ý, dù sao nàng còn biết Lâm Thanh Thanh là các chủ của Lưu Ly các.
Nhưng tối đó nghe giọng của Thái hậu thì có lẽ Vân Kiến Thụ cũng biết chuyện này, vì sao ông không nói?
“Cha, cha biết Lưu Ly các chứ?”
Gương mặt Vân Kiến Thụ đổi sắc, ngẩng đầu nhìn nàng, “Con hỏi chuyện này làm gì?”.
Vân Tử Lạc không hề né tránh ánh mắt ông, trầm giọng nói: “Vì con có quyền được biết, người mẹ sinh ra con có liên quan tới Lưu Ly Các hay không?”.
“Bậy bạ!” Vân Kiến Thụ đập bàn đứng dậy, ánh mắt lạnh đi, “Con nghe được từ đâu mấy lời khốn kiếp này! Mẹ con chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, e là đã có kẻ gài bẫy, dụ dỗ mà con không hay biết. Lạc Nhi, Lưu Ly các là một nơi nguy hiểm, còn tránh nó càng xa càng tốt, không được do thám tin tức gì về nó hết!”.
Vân Tử Lạc mím môi, nói: “Thật ạ?”.
“Thật.” Vân Kiến Thụ kiên định nhìn nàng.
“Con hiểu rồi.” Vân Tử Lạc cầm chiếc mạng trong tay ông, quay người đi ra khỏi sảnh.
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ gọi giật nàng lại, sải bước đuổi theo sau, nhìn vào mắt nàng, khó che giấu biểu cảm lo âu, “Lạc Nhi, con của bây giờ đã khác trước rồi.”
“Cha biết, con không còn để tâm tới những lời cha nói, nhất là chuyện này. Nhưng cha cần phải nói, tránh xa Nhiếp Chính vương một chút! Càng xa càng tốt!”
Trái tim Vân Tử Lạc như ngừng đập.
Câu nói này như một sự đả kích nặng nề, như moi ruột gan của nàng ra vậy!
Cả người nàng chợt run lên. Vân Tử Lạc quay đầu lại, để lộ ra ngoài một đôi mắt không chút cam tâm.
“Vì sao ạ?”
Thanh âm run rẩy, đầu lưỡi nàng cũng không còn linh hoạt như mọi khi.
Ánh mắt Vân Kiến Thụ toát ra một nỗi bi thương xa xăm: “Lạc Nhi, hãy nghe lời cha, cha muốn tốt cho con. Nhiếp Chính vương không phải một nửa của con đâu. Cha sợ… ngài ấy sẽ làm hại con”.
“Không-thể-nào!”
Vân Tử Lạc dằn mạnh từng chữ rồi nhìn Vân Kiến Thụ, “Cha, con sẽ không rời xa chàng! Nếu có một ngày chàng hại con, con sẽ tự gánh chịu hậu quả!”.
Nàng của hiện tại đã hoàn toàn không thể rời xa Hách Liên Ý được nữa.
Nếu trong cuộc đời không có chàng, nàng còn được vui vẻ như thế này chăng? Còn được hạnh phúc như bây giờ chăng?
“Con nghe lời cha một lần không được hay sao?!” Giọng Vân Kiến Thụ uất nghẹn.
Vân Tử Lạc mềm lòng nhưng cũng chỉ mềm lòng tới đây thôi.
“Cha, con đường mà Lạc Nhi chọn, con nhất định sẽ bước tiếp.”
Nói rồi, nàng quay người rời đi.
Vừa ra cửa đã đụng ngay phải Chu Thị đang vội vàng đi tới.
Kẻ thù gặp nhau, hận chỉ càng thêm hận, câu này nói Chu Thị không sai chút nào.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt bà ta lập tức trở nên thâm độc, tựa như ba vết cào trên gương mặt Vân Khinh Bình cũng do Vân Tử Lạc tạo thành vậy.
Mà đúng là Chu Thị đã tính món nợ này lên đầu Vân Tử Lạc.
Nếu không phải Vân Tử Lạc mặc y phục săn bắn được Tứ vương gia khen là đẹp, Bình Nhi có phải thay trang phục xuống sân đấu không?
Vân Tử Lạc nhìn thấy bà ấy, nghĩ tới chuyện người đàn bà này có một chút khả năng là mẹ ruột của mình, ít nhiều có phần thiếu tự nhiên.
Chu Thị và nàng lướt ngang qua nhau.
“Lão gia.” Nhìn thấy Vân Kiến Thụ đang trong tâm trạng khác lạ, Chu Thị bình tĩnh lại, bưng một tách trà tới trước rồi đè nén mọi sự kích động, nói: “Lão gia, mặt của Bình Nhi được cứu rồi!”.
Lúc ấy Vân Kiến Thụ mới bừng tỉnh khỏi sự ngẩn ngơ, nhướng mày, “Được cứu? Thật sao? Ai nói vậy?”.
Chu Thị lập tức kể lại chuyện mới nghe được.
“Trong lòng Tứ vương gia rốt cuộc vẫn còn niệm tình Bình Nhi nhà mình. Ngài ấy đã nhờ không ít quan hệ, mời được Viên Không đại sư tới chữa cho Bình Nhi!”
Vừa nói, mắt Chu Thị vừa nheo tít lại.
Vân Kiến Thụ nghe xong cũng rất vui bèn hỏi: “Viên Không đại sư nói cứu được ư? Có để lại sẹo hay không?”.
Chu Thị gật đầu, “Dĩ nhiên là một chút sẹo cũng không để lại! Hôm nay Viên Không đại sư tới xem, nói sẽ trở về tìm một bài thuốc cổ. Chẳng phải ngày kia trong cung bắt chúng ta tới chùa Trấn Quốc để thắp hương bái Phật hay sao? Khi đó sẽ dẫn cả Bình Nhi theo”.
Vân Kiến Thụ cũng yên lòng, dặn dò Chu Thị, “Lạc Nhi quay về Vân phủ ở rồi, cuộc sống hậu viện bà phải để ý quan tâm nó”.
“Cái này đương nhiên ạ.” Chu Thị trong bụng thì nghiến răng ken két, ngoài mặt vẫn bày ra điệu bộ hiền từ, “Ta coi Lạc Nhi như con ruột của mình, sẽ không bạc đãi con bé đâu. Sao vậy, lão gia, ông lại phải tới quân doanh à?”.
Vân Kiến Thụ gật đầu, thở dài, “Lần này đóng cửa luyện binh, chí ít phải hơn tháng, chuyện trong nhà trông cả vào bà”.
Chu Thị đáp liền, cúi xuống, ánh mắt lóe lên một vẻ ác độc.
…
Khi trở lại Lê Uyển, Vân Tử Lạc đã nhìn thấy Đào Nhi ngồi dưới gốc cây thêu hoa, Triển Hưng ngồi trên ghế đá xe chỉ luồn kim.
Nàng than thở trong lòng: Hai người này đã phát triển tới bước này từ khi nào vậy? Đều tại nàng thường ngày chú ý quá ít.
Nàng bước qua, ho một tiếng, Đào Nhi giật mình bị kim đâm trúng ngón tay, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư, cô về rồi sao?”.
“Ừm, hôm nay không có việc gì chứ?” Vân Tử Lạc vừa nói vừa đi vào trong phòng chính.
“Nhị tỷ.” Một tiếng gọi dẻo kẹo đón nàng ngay bậc cửa. Nàng thấy Vân Hạo mặc chiếc áo lụa tím hồng cùng chiếc áo khoác mới toanh, đầu tóc được chải gọn gàng, trong tay còn cầm cuốn sách.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc diện nam trang, Vân Hạo sững người.
“Hạo Nhi, sao đệ lại ở trong này?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
Đào Nhi mỉm cười, trả lời, “Công tử nhất quyết đòi nô tỳ lấy cho ngài ấy vài cuốn sách ngồi đọc, nói là muốn xem Lễ ký bữa trước tiểu thư đọc”.
Vân Hạo hơi xấu hổ, “Nhị tỷ đọc sách thuộc làu làu như vậy, đệ vốn định nhờ tỷ dạy dỗ vài câu, đúng ngày tỷ không có nhà nên ngồi xuống xem, cuối cùng quên bẵng cả thời gian. Đào Nhi tỷ tỷ cũng chẳng nhắc đệ”.
Vân Tử Lạc liếc Đào Nhi, nửa đùa nửa thật.
Đào Nhi đỏ bừng mặt.
Ban nãy nàng ở bên Triển Hưng, lại thêm phần tin tưởng Vân Hạo nên đã quên hẳn chuyện còn có ngài ấy trong phòng từ lâu.
“Hạo Nhi chăm chỉ thật. Nào, theo tỷ tỷ vào đây, tỷ dạy đệ mấy câu.”
Vân Hạo đi theo, nghi hoặc hỏi, “Nhị tỷ, tỷ ăn mặc thế này vừa đi đâu vậy?”.
“Ra ngoài có chút việc.” Vân Tử Lạc đáp qua loa rồi rút cuốn Lễ ký trong tay Vân Hạo, mở ra bắt đầu hỏi.
Vân Hạo cất giọng lanh lảnh, lưu loát không sai một chữ.
Vân Tử Lạc không khỏi nghi ngờ, hôm đó liệu có phải nó bị Nhiếp Chính vương dọa nên đọc không nổi không…
Trông thấy Vân Hạo cố gắng như vậy, trong lòng Vân Tử Lạc dấy lên chút xót xa.
Một đứa trẻ mới mười ba tuổi, ngày nào cũng phải đọc sách thế này liệu có thành thằng ngốc không?
Cha là tướng quân nhưng hình như ông không muốn đời sau cũng theo nghiệp binh đao, thế nên Vân Hạo từ nhỏ chưa từng luyện võ, chỉ ngồi đọc sách văn.
Vừa nhớ tới Vân Hạo, nàng vừa rút bộ y phục màu lam bảo trong tủ ra, tiếp tục thêu thùa.
Hôm nay đã hoàn thành rồi, nàng cẩn thận thêu nốt một ngọc mộc lan chìm trên cánh tay áo, rồi khẽ khàng thở hắt ra một hơi.
Nàng tiện tay trải chiếc áo ra mặt bàn, tỉ mỉ ngắm nghía.
“Chiếc trường bào đẹp quá!” Ánh mắt của Vân Hạo bị hấp dẫn, nó đặt cuốn sách trong tay xuống, chạy tới: “Nhị tỷ, tỷ thêu thùa thật giỏi!”.
Vân Tử Lạc lườm nó, cũng may khả năng tiếp nhận của mình giỏi, nếu không cho dù có được ký ức và thói quen của Vân Tử Lạc trước kia nàng cũng không thể học nhanh như vậy.
“Ấy, chiếc áo này tỷ thêu cho cha ư?”
Vân Hạo nghiêng đầu hỏi, rồi lại tự lẩm bẩm, “Cha mặc màu này không hợp lắm thì phải?”.
Vân Tử Lạc đau đầu, vội cất áo đi, ngắt ngang, “Đệ ấy à, chăm chỉ học hành đi, dịp tới nhị tỷ cũng sẽ làm cho đệ một bộ”.
“Thật ạ? Hay quá!”
Trẻ con đúng là trẻ con, Vân Hạo sung sướng nhảy cẫng lên.
Vân Tử Lạc giữ Vân Hạo lại ăn cơm, vừa bày thức ăn ra chiếc bàn vuông dưới gốc cây lê thì có tiếng ngọc bội tinh tang vọng vào Lê Uyển.
“Lạc Nhi!”
Diêu Linh Linh ăn mặc tươi tắn bước vào, tóc còn hơi ướt, rõ ràng là mới tắm gội.
Chỉ là vẻ nhợt nhạt thì không phấn son nào giấu được.
“Linh Linh!”
Nhìn thấy muội ấy, cuối cùng Vân Tử Lạc cũng yên tâm, vội rảo bước chạy tới, “Rốt cuộc muội cũng quay về rồi, vừa về sao?”.
“Ừm.” Diêu Linh Linh gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Hạo. Vân Hạo lễ phép ra hành lễ, “Diêu tỷ tỷ”.
Diêu Linh Linh tươi cười trò chuyện với nó mấy câu, sau đó ngồi bên cạnh đợi họ ăn cơm.
Ai cũng không nhắc tới chuyện của Ngụy Thành.
Hai ngày một đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Vân Tử Lạc cũng không nắm rõ.
Sợ muội ấy đang ở trong thời kỳ đau lòng, nàng cũng không nhắc lại nữa, chỉ khéo léo an ủi. Nụ cười của Diêu Linh Linh dần trở nên tươi tắn hơn.
Cuối cùng, nàng hẹn Diêu Linh Linh hôm tới cùng đi đến chùa Trấn Quốc, còn hứa sẽ đưa cả Vân Hạo theo.
Tối nay, Vân Tử Lạc một lần nữa nằm lên chiếc giường trong Lê Uyển, đã lâu lắm rồi mới ngủ ở đây, nàng có chút gượng gạo.
Chẳng bao lâu sau, Nhiếp Chính vương đã tới.
Vừa vào là đã hôn bên trái, thơm bên phải. Vân Tử Lạc không biết nói sao, trừng mắt nhìn chàng.
Điệu bộ này lọt vào mắt Nhiếp Chính vương lại trở nên dễ thương không tả xiết.
Chàng không nhịn được cười, rồi cúi xuống, hôn lên trán nàng.
Vân Tử Lạc bám lấy cánh tay chàng, ngồi dậy.
“Ý, bế ta qua chỗ kia.”
“Được.” Nhiếp Chính vương bế ngang người nàng đi tới, “Làm gì vậy?”.
Vân Tử Lạc rướn người qua, mở cửa tủ, nhanh chóng lấy ra một thứ gì đó rồi giấu sau lưng.
“Có thứ gì hay vậy?” Nhiếp Chính vương nghi hoặc hỏi.
Sau khi trở về giường, Vân Tử Lạc đứng lên giường, trải chiếc áo bào hoàn chỉnh ra.
“Đây là…” Nhiếp Chính vương sững sờ đứng nhìn, giọng hơi run run.
“Ta làm cho chàng đấy, có thích không? Qua thử đi!” Vân Tử Lạc chờ đợi.
“Lạc Nhi, nàng làm cho ta thật sao?” Nhiếp Chính vương vẫn còn không dám tin, đón lấy chiếc áo trong tay nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn, “Nàng tự tay làm ư?”.
“Nếu giả thì trả lại!”
Nhiếp Chính vương cởi chiếc trường bào đen khoác trên người ra, thay bằng chiếc áo màu lam, vừa khít như được may đo cẩn thận vậy.
Chàng lần đầu tiên mặc màu lam bảo, màu sắc tôn lên da thịt sáng sủa, ngũ quan càng thêm tuấn tú. Cả người chàng đứng trước giường, bớt đi chút cứng rắn, lại thêm phần trẻ trung phơi phới.
“Có đẹp không?” Nhiếp Chính vương nhướng mày hỏi.
Vân Tử Lạc gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một sự kinh ngạc: “Cảm giác khác hẳn, đáng nhẽ chàng nên thay nhiều màu sắc. Cả ngày mặc mỗi màu đen, nhạt nhẽo”.
“Lạc Nhi mà làm thì ta sẽ mặc.” Nhiếp Chính vương nói ngay, “Người khác làm, ta không mặc”.
Vân Tử Lạc rất vui.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng Vân Kiến Thụ, “Lạc Nhi, con chưa ngủ sao?”.
Sắc mặt Vân Tử Lạc đột ngột thay đổi, trầm xuống chỉ trong giây lát, rồi liếc nhìn Nhiếp Chính vương.
Biểu cảm của chàng vẫn bình thản, dường như sớm biết ông sẽ tới nhưng nhận được tín hiệu của Vân Tử Lạc, chàng vẫn thay lại áo choàng, lùi ra phía sau tấm mành, ẩn mình.
“Cha, sao cha lại qua đây?” Vân Tử Lạc khoác áo ngồi dậy, đi ra phòng ngoài.
Vân Kiến Thụ thở dài, “Sáng mai cha phải quay về quân doanh, nghĩ bụng có nên báo với con một tiếng hay không, nhưng lại sợ con vẫn mất ngủ như mọi ngày. Không ngờ đèn phòng con còn sáng nên cha qua”.
“Cha sắp về quân doanh?” Vân Tử Lạc cảm thấy có chút bịn rịn.
“Phải, con nhớ chăm sóc bản thân đấy.” Vân Kiến Thụ đứng trước cửa phòng mà không vào, ngước lên nhìn trời sao giăng kín, khẽ nói, “Cha vẫn chỉ có câu đó thôi, tránh xa Nhiếp Chính vương một chút. Chúng ta không chọc được vào ngài ấy đâu”.
Trái tim Vân Tử Lạc thắt lại, nàng chỉ im lặng.
Vân Kiến Thụ nói thêm mấy câu rồi rời đi. Vân Tử Lạc như người mất hồn quay vào phòng trong nhưng thấy Nhiếp Chính vương đã ngồi trên chiếc ghế thái sư bên bàn, bưng trà nhấp khẽ.
Sắc mặt chàng trầm lạnh, không dễ coi chút nào.
Thấy Vân Tử Lạc đi vào, nét mặt chàng mới khởi sắc đôi chút, “Ta nghe thấy cả rồi”.
“Ý…” Vân Tử Lạc bước tới, nghiêng người ngồi lên đùi chàng, níu lấy cổ chàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng không rời, thiếp quyết không bỏ”.
Gương mặt chàng như nở hoa trong giây lát, ánh mắt lấp lánh tựa ánh sao. Chàng ôm chặt lấy nàng, kiên quyết, “Ý quyết không rời xa Lạc!”
“Lạc cũng quyết không bỏ Ý!”
Hai trái tim non trẻ dựa sát vào nhau…
Sáng sớm ngày thứ ba đã bắt đầu có các quý phu nhân của các vị đại quan trong triều lục tục ra khỏi thành, tới chùa Trấn Quốc thắp hương lễ Phật.
Xe ngựa của Diêu phủ dừng ngoài cửa Vân phủ từ sớm.
Vân Tử Lạc mặc một chiếc áo lụa màu trắng sen, váy ngoài màu xanh ngọc, trang điểm trang nhã, đội chiếc có mạng trắng do Nhiếp Chính vương tặng rồi cùng Vân Hạo ra khỏi cửa.
“Tỷ đưa nó đi, mẫu thân của nó có biết không?”
Diêu Linh Linh nhớ lại người đàn bà chanh chua rắp tâm cướp của hồi môn của Vân Tử Lạc ngày đại hôn.
“Biết thì sao mà không biết thì sao? Ta là tỷ tỷ, đưa nó ra ngoài chơi còn không được ư?”
Vân Hạo cười khẽ, chỉ mải ngắm nghía cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Diêu Linh Linh luôn có một ảo giác, cậu thiếu niên này và nhị tỷ của nó còn thân thiết hơn quan hệ giữa chính nó với mẫu thân.
“Lạc Nhi, tỷ có cảm thấy, cái miệng của tỷ rất giống Vân Hạo không?”
“Muội ngốc hả, chúng ta cùng một phụ thân mà.”
“Kể cũng phải. Nhưng muội thấy không phải tỷ muội nào cũng giống nhau, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hai người thân thiết hơn.”
Khi tới chùa Trấn Quốc, khoảnh sân rộng bên ngoài đã đỗ đầy xe lớn kiệu nhỏ, đều là những người tới thắp hương hôm nay.
Có không ít thị vệ đang duy trì trật tự. Thấy xe ngựa của phủ Thừa tướng, bọn họ lập tức chân chó chạy tới niềm nở vồn vã.
Ba người thấy đại diện đông lúc nhúc, bèn ra hậu viện.
Vì Vân Tử Lạc từng sống ở đây một khoảng thời gian nên khá thân thuộc, bèn đưa thẳng hai người kia tới thiền viện của Viên Không đại sư.
Ai ngờ lại bắt gặp ngay hai người vốn không muốn gặp.
Vân Khinh Bình ngồi trên trường kỷ, Chu Thị đứng cạnh bên, Viên Không đại sư chắp tay nói gì đó.
Khi tới gần mới nhìn thấy tấm mạng che mặt của Vân Khinh Bình đang ở trên tay Chu Thị, ba vết cào kinh người vẫn còn cực kỳ khiếp khủng.
Nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Viên Không đại sư, có thể chữa khỏi không?” Vân Tử Lạc bước lên hỏi.
“Ai cần ngươi quan tâm?” Vân Khinh Bình nhìn thấy nàng, mọi khổ sở bao ngày qua đều không thể trút hết.
Vân Tử Lạc cười khẩy.
Đừng có nghĩ là nàng tốt bụng, nàng chẳng thèm quan tâm tỷ ta sống hết chết! Nàng còn mong tỷ ta đừng bao giờ khôi phục được dung nhan. Loại người này đáng chịu khổ!
Chu Thị bất ngờ nhìn thấy Vân Hạo, kinh ngạc quát: “Sao con tới đây?”.
Vân Hạo không thể không bước ra hành lễ.
“Vân Tử Lạc, sao mày có thể tự tiện đưa Hạo Nhi ra khỏi phủ!” Chu Thị tức giận.
“Mẹ, chính con đòi nhị tỷ đưa đi đấy.” Vân Hạo ra mặt giải thích.
“Cái thằng này, con muốn chết hả?” Chu Thị sắp tức hộc máu tới nơi. Nếu không phải vì còn Viên Không đại sư, sao bà ta có thể nhịn được mấy lời ác ôn? Bây giờ thì chỉ còn cách nhẫn nhịn, “Con qua đây, đi theo mẹ”.
“Không, con đi cùng nhị tỷ cơ.” Vân Hạo bám lấy vạt áo Vân Tử Lạc, trốn sau lưng.
“Qua đây!” Chu Thị quát…
Biểu cảm của Vân Kiến Thụ đi từ phẫn nộ tới sững sờ, lại từ sững sờ chuyển sang đau khổ, từ đau khổ trở về nhung nhớ, tớ nhớ nhung dừng tại hối hận.
Bàn tay cầm tấm mạng khẽ run.
“Lạc Nhi, con biết vết bớt trên mặt còn là độc từ khi nào? Ngay cả cha mà con cũng giấu?”
Giọng ông tựa hồ bỗng già đi chục tuổi. Vân Kiến Thụ bất ngờ lùi về sau, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
“Một tháng trước, lúc đó cha không có nhà, con muốn tặng cho cha một bất ngờ.”
Vân Tử Lạc giải thích.
Vân Kiến Thụ nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn nàng lại giống như thông qua nàng để ngắm một người khác.
Nàng có chút nghi hoặc.
Hôm nay ban ngày ở phủ Nhiếp Chính vương, khi thoạt nhìn thấy nàng, mọi biểu cảm và hành động của ông đều rất lạ, dường như có chút kích động.
Vân Tử Lạc không hiểu.
“Là Nhiếp Chính vương chữa cho con ư?” Vân Kiến Thụ nghiến răng hỏi.
“Vâng.” Vân Tử Lạc thầm cảm thấy không ổn.
Chuyện của mình và Nhiếp Chính vương cũng không thể giấu được phụ thân!
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ lắc đầu, nhìn nàng chăm chú, trên mặt toát lên vẻ hiền từ chưa từng có, nhưng phần nhiều là khó xử.
“Hãy hứa với cha, đừng để người khác nhìn thấy gương mặt con, được không?”
Giọng ông đã gần giống như cầu xin.
Vân Tử Lạc đờ người, nói, “Hách Liên Ý từng trông thấy”.
“Ngoài ngài ấy ra, cả cha nữa, đừng để có người nào khác nhìn thấy dung nhan của con.”
Vân Tử Lạc thầm nghĩ, chỉ cần Ý đã thấy, người khác có thấy hay không nàng không để tâm, bèn gật đầu.
“Vì sao chứ?”
Lẽ nào vì gương mặt này quá đẹp? Cha sợ kẻ xấu chú ý tới nàng?
Nhưng chuyện này cũng không hợp lý lắm.
Vân Tử Lạc cũng không thể không thừa nhận, gương mặt này quả thực là quốc sắc thiên hương.
Bắt nàng tin rằng nó do Chu Thị – một người mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm sinh ra, đánh chết nàng cũng không tin.
Nàng thấy Chu Thị rất có khả năng là người hạ độc lên mặt nàng!
Nàng biến thành kẻ xấu xí, con gái bà ta dĩ nhiên được lợi nhất!
“Đây là nguyện vọng của mẹ con trước khi mất.” Vân Kiến Thụ thở dài.
“Mẹ con?” Vân Tử Lạc bắt lấy cơ hội, “Cha, cha có thể nói thêm cho con biết những chuyện liên quan tới mẹ con không?”.
Vân Kiến Thụ ngập ngừng một lát rồi nói, “Mẹ con tên là Lâm Thanh Thanh, được cha đưa từ ngoài về. Mọi chuyện trước kia về bà ấy, cha cũng không biết. Sau khi sinh con không lâu thì bà ấy qua đời, chỉ để lại mỗi miếng ngọc đó cho con”.
Vân Tử Lạc ỉu xìu, những chuyện ông nói còn không nhiều bằng Hách Liên Ý, dù sao nàng còn biết Lâm Thanh Thanh là các chủ của Lưu Ly các.
Nhưng tối đó nghe giọng của Thái hậu thì có lẽ Vân Kiến Thụ cũng biết chuyện này, vì sao ông không nói?
“Cha, cha biết Lưu Ly các chứ?”
Gương mặt Vân Kiến Thụ đổi sắc, ngẩng đầu nhìn nàng, “Con hỏi chuyện này làm gì?”.
Vân Tử Lạc không hề né tránh ánh mắt ông, trầm giọng nói: “Vì con có quyền được biết, người mẹ sinh ra con có liên quan tới Lưu Ly Các hay không?”.
“Bậy bạ!” Vân Kiến Thụ đập bàn đứng dậy, ánh mắt lạnh đi, “Con nghe được từ đâu mấy lời khốn kiếp này! Mẹ con chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, e là đã có kẻ gài bẫy, dụ dỗ mà con không hay biết. Lạc Nhi, Lưu Ly các là một nơi nguy hiểm, còn tránh nó càng xa càng tốt, không được do thám tin tức gì về nó hết!”.
Vân Tử Lạc mím môi, nói: “Thật ạ?”.
“Thật.” Vân Kiến Thụ kiên định nhìn nàng.
“Con hiểu rồi.” Vân Tử Lạc cầm chiếc mạng trong tay ông, quay người đi ra khỏi sảnh.
“Lạc Nhi!” Vân Kiến Thụ gọi giật nàng lại, sải bước đuổi theo sau, nhìn vào mắt nàng, khó che giấu biểu cảm lo âu, “Lạc Nhi, con của bây giờ đã khác trước rồi.”
“Cha biết, con không còn để tâm tới những lời cha nói, nhất là chuyện này. Nhưng cha cần phải nói, tránh xa Nhiếp Chính vương một chút! Càng xa càng tốt!”
Trái tim Vân Tử Lạc như ngừng đập.
Câu nói này như một sự đả kích nặng nề, như moi ruột gan của nàng ra vậy!
Cả người nàng chợt run lên. Vân Tử Lạc quay đầu lại, để lộ ra ngoài một đôi mắt không chút cam tâm.
“Vì sao ạ?”
Thanh âm run rẩy, đầu lưỡi nàng cũng không còn linh hoạt như mọi khi.
Ánh mắt Vân Kiến Thụ toát ra một nỗi bi thương xa xăm: “Lạc Nhi, hãy nghe lời cha, cha muốn tốt cho con. Nhiếp Chính vương không phải một nửa của con đâu. Cha sợ… ngài ấy sẽ làm hại con”.
“Không-thể-nào!”
Vân Tử Lạc dằn mạnh từng chữ rồi nhìn Vân Kiến Thụ, “Cha, con sẽ không rời xa chàng! Nếu có một ngày chàng hại con, con sẽ tự gánh chịu hậu quả!”.
Nàng của hiện tại đã hoàn toàn không thể rời xa Hách Liên Ý được nữa.
Nếu trong cuộc đời không có chàng, nàng còn được vui vẻ như thế này chăng? Còn được hạnh phúc như bây giờ chăng?
“Con nghe lời cha một lần không được hay sao?!” Giọng Vân Kiến Thụ uất nghẹn.
Vân Tử Lạc mềm lòng nhưng cũng chỉ mềm lòng tới đây thôi.
“Cha, con đường mà Lạc Nhi chọn, con nhất định sẽ bước tiếp.”
Nói rồi, nàng quay người rời đi.
Vừa ra cửa đã đụng ngay phải Chu Thị đang vội vàng đi tới.
Kẻ thù gặp nhau, hận chỉ càng thêm hận, câu này nói Chu Thị không sai chút nào.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt bà ta lập tức trở nên thâm độc, tựa như ba vết cào trên gương mặt Vân Khinh Bình cũng do Vân Tử Lạc tạo thành vậy.
Mà đúng là Chu Thị đã tính món nợ này lên đầu Vân Tử Lạc.
Nếu không phải Vân Tử Lạc mặc y phục săn bắn được Tứ vương gia khen là đẹp, Bình Nhi có phải thay trang phục xuống sân đấu không?
Vân Tử Lạc nhìn thấy bà ấy, nghĩ tới chuyện người đàn bà này có một chút khả năng là mẹ ruột của mình, ít nhiều có phần thiếu tự nhiên.
Chu Thị và nàng lướt ngang qua nhau.
“Lão gia.” Nhìn thấy Vân Kiến Thụ đang trong tâm trạng khác lạ, Chu Thị bình tĩnh lại, bưng một tách trà tới trước rồi đè nén mọi sự kích động, nói: “Lão gia, mặt của Bình Nhi được cứu rồi!”.
Lúc ấy Vân Kiến Thụ mới bừng tỉnh khỏi sự ngẩn ngơ, nhướng mày, “Được cứu? Thật sao? Ai nói vậy?”.
Chu Thị lập tức kể lại chuyện mới nghe được.
“Trong lòng Tứ vương gia rốt cuộc vẫn còn niệm tình Bình Nhi nhà mình. Ngài ấy đã nhờ không ít quan hệ, mời được Viên Không đại sư tới chữa cho Bình Nhi!”
Vừa nói, mắt Chu Thị vừa nheo tít lại.
Vân Kiến Thụ nghe xong cũng rất vui bèn hỏi: “Viên Không đại sư nói cứu được ư? Có để lại sẹo hay không?”.
Chu Thị gật đầu, “Dĩ nhiên là một chút sẹo cũng không để lại! Hôm nay Viên Không đại sư tới xem, nói sẽ trở về tìm một bài thuốc cổ. Chẳng phải ngày kia trong cung bắt chúng ta tới chùa Trấn Quốc để thắp hương bái Phật hay sao? Khi đó sẽ dẫn cả Bình Nhi theo”.
Vân Kiến Thụ cũng yên lòng, dặn dò Chu Thị, “Lạc Nhi quay về Vân phủ ở rồi, cuộc sống hậu viện bà phải để ý quan tâm nó”.
“Cái này đương nhiên ạ.” Chu Thị trong bụng thì nghiến răng ken két, ngoài mặt vẫn bày ra điệu bộ hiền từ, “Ta coi Lạc Nhi như con ruột của mình, sẽ không bạc đãi con bé đâu. Sao vậy, lão gia, ông lại phải tới quân doanh à?”.
Vân Kiến Thụ gật đầu, thở dài, “Lần này đóng cửa luyện binh, chí ít phải hơn tháng, chuyện trong nhà trông cả vào bà”.
Chu Thị đáp liền, cúi xuống, ánh mắt lóe lên một vẻ ác độc.
…
Khi trở lại Lê Uyển, Vân Tử Lạc đã nhìn thấy Đào Nhi ngồi dưới gốc cây thêu hoa, Triển Hưng ngồi trên ghế đá xe chỉ luồn kim.
Nàng than thở trong lòng: Hai người này đã phát triển tới bước này từ khi nào vậy? Đều tại nàng thường ngày chú ý quá ít.
Nàng bước qua, ho một tiếng, Đào Nhi giật mình bị kim đâm trúng ngón tay, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu thư, cô về rồi sao?”.
“Ừm, hôm nay không có việc gì chứ?” Vân Tử Lạc vừa nói vừa đi vào trong phòng chính.
“Nhị tỷ.” Một tiếng gọi dẻo kẹo đón nàng ngay bậc cửa. Nàng thấy Vân Hạo mặc chiếc áo lụa tím hồng cùng chiếc áo khoác mới toanh, đầu tóc được chải gọn gàng, trong tay còn cầm cuốn sách.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc diện nam trang, Vân Hạo sững người.
“Hạo Nhi, sao đệ lại ở trong này?” Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
Đào Nhi mỉm cười, trả lời, “Công tử nhất quyết đòi nô tỳ lấy cho ngài ấy vài cuốn sách ngồi đọc, nói là muốn xem Lễ ký bữa trước tiểu thư đọc”.
Vân Hạo hơi xấu hổ, “Nhị tỷ đọc sách thuộc làu làu như vậy, đệ vốn định nhờ tỷ dạy dỗ vài câu, đúng ngày tỷ không có nhà nên ngồi xuống xem, cuối cùng quên bẵng cả thời gian. Đào Nhi tỷ tỷ cũng chẳng nhắc đệ”.
Vân Tử Lạc liếc Đào Nhi, nửa đùa nửa thật.
Đào Nhi đỏ bừng mặt.
Ban nãy nàng ở bên Triển Hưng, lại thêm phần tin tưởng Vân Hạo nên đã quên hẳn chuyện còn có ngài ấy trong phòng từ lâu.
“Hạo Nhi chăm chỉ thật. Nào, theo tỷ tỷ vào đây, tỷ dạy đệ mấy câu.”
Vân Hạo đi theo, nghi hoặc hỏi, “Nhị tỷ, tỷ ăn mặc thế này vừa đi đâu vậy?”.
“Ra ngoài có chút việc.” Vân Tử Lạc đáp qua loa rồi rút cuốn Lễ ký trong tay Vân Hạo, mở ra bắt đầu hỏi.
Vân Hạo cất giọng lanh lảnh, lưu loát không sai một chữ.
Vân Tử Lạc không khỏi nghi ngờ, hôm đó liệu có phải nó bị Nhiếp Chính vương dọa nên đọc không nổi không…
Trông thấy Vân Hạo cố gắng như vậy, trong lòng Vân Tử Lạc dấy lên chút xót xa.
Một đứa trẻ mới mười ba tuổi, ngày nào cũng phải đọc sách thế này liệu có thành thằng ngốc không?
Cha là tướng quân nhưng hình như ông không muốn đời sau cũng theo nghiệp binh đao, thế nên Vân Hạo từ nhỏ chưa từng luyện võ, chỉ ngồi đọc sách văn.
Vừa nhớ tới Vân Hạo, nàng vừa rút bộ y phục màu lam bảo trong tủ ra, tiếp tục thêu thùa.
Hôm nay đã hoàn thành rồi, nàng cẩn thận thêu nốt một ngọc mộc lan chìm trên cánh tay áo, rồi khẽ khàng thở hắt ra một hơi.
Nàng tiện tay trải chiếc áo ra mặt bàn, tỉ mỉ ngắm nghía.
“Chiếc trường bào đẹp quá!” Ánh mắt của Vân Hạo bị hấp dẫn, nó đặt cuốn sách trong tay xuống, chạy tới: “Nhị tỷ, tỷ thêu thùa thật giỏi!”.
Vân Tử Lạc lườm nó, cũng may khả năng tiếp nhận của mình giỏi, nếu không cho dù có được ký ức và thói quen của Vân Tử Lạc trước kia nàng cũng không thể học nhanh như vậy.
“Ấy, chiếc áo này tỷ thêu cho cha ư?”
Vân Hạo nghiêng đầu hỏi, rồi lại tự lẩm bẩm, “Cha mặc màu này không hợp lắm thì phải?”.
Vân Tử Lạc đau đầu, vội cất áo đi, ngắt ngang, “Đệ ấy à, chăm chỉ học hành đi, dịp tới nhị tỷ cũng sẽ làm cho đệ một bộ”.
“Thật ạ? Hay quá!”
Trẻ con đúng là trẻ con, Vân Hạo sung sướng nhảy cẫng lên.
Vân Tử Lạc giữ Vân Hạo lại ăn cơm, vừa bày thức ăn ra chiếc bàn vuông dưới gốc cây lê thì có tiếng ngọc bội tinh tang vọng vào Lê Uyển.
“Lạc Nhi!”
Diêu Linh Linh ăn mặc tươi tắn bước vào, tóc còn hơi ướt, rõ ràng là mới tắm gội.
Chỉ là vẻ nhợt nhạt thì không phấn son nào giấu được.
“Linh Linh!”
Nhìn thấy muội ấy, cuối cùng Vân Tử Lạc cũng yên tâm, vội rảo bước chạy tới, “Rốt cuộc muội cũng quay về rồi, vừa về sao?”.
“Ừm.” Diêu Linh Linh gật đầu, đưa mắt nhìn Vân Hạo. Vân Hạo lễ phép ra hành lễ, “Diêu tỷ tỷ”.
Diêu Linh Linh tươi cười trò chuyện với nó mấy câu, sau đó ngồi bên cạnh đợi họ ăn cơm.
Ai cũng không nhắc tới chuyện của Ngụy Thành.
Hai ngày một đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Vân Tử Lạc cũng không nắm rõ.
Sợ muội ấy đang ở trong thời kỳ đau lòng, nàng cũng không nhắc lại nữa, chỉ khéo léo an ủi. Nụ cười của Diêu Linh Linh dần trở nên tươi tắn hơn.
Cuối cùng, nàng hẹn Diêu Linh Linh hôm tới cùng đi đến chùa Trấn Quốc, còn hứa sẽ đưa cả Vân Hạo theo.
Tối nay, Vân Tử Lạc một lần nữa nằm lên chiếc giường trong Lê Uyển, đã lâu lắm rồi mới ngủ ở đây, nàng có chút gượng gạo.
Chẳng bao lâu sau, Nhiếp Chính vương đã tới.
Vừa vào là đã hôn bên trái, thơm bên phải. Vân Tử Lạc không biết nói sao, trừng mắt nhìn chàng.
Điệu bộ này lọt vào mắt Nhiếp Chính vương lại trở nên dễ thương không tả xiết.
Chàng không nhịn được cười, rồi cúi xuống, hôn lên trán nàng.
Vân Tử Lạc bám lấy cánh tay chàng, ngồi dậy.
“Ý, bế ta qua chỗ kia.”
“Được.” Nhiếp Chính vương bế ngang người nàng đi tới, “Làm gì vậy?”.
Vân Tử Lạc rướn người qua, mở cửa tủ, nhanh chóng lấy ra một thứ gì đó rồi giấu sau lưng.
“Có thứ gì hay vậy?” Nhiếp Chính vương nghi hoặc hỏi.
Sau khi trở về giường, Vân Tử Lạc đứng lên giường, trải chiếc áo bào hoàn chỉnh ra.
“Đây là…” Nhiếp Chính vương sững sờ đứng nhìn, giọng hơi run run.
“Ta làm cho chàng đấy, có thích không? Qua thử đi!” Vân Tử Lạc chờ đợi.
“Lạc Nhi, nàng làm cho ta thật sao?” Nhiếp Chính vương vẫn còn không dám tin, đón lấy chiếc áo trong tay nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn, “Nàng tự tay làm ư?”.
“Nếu giả thì trả lại!”
Nhiếp Chính vương cởi chiếc trường bào đen khoác trên người ra, thay bằng chiếc áo màu lam, vừa khít như được may đo cẩn thận vậy.
Chàng lần đầu tiên mặc màu lam bảo, màu sắc tôn lên da thịt sáng sủa, ngũ quan càng thêm tuấn tú. Cả người chàng đứng trước giường, bớt đi chút cứng rắn, lại thêm phần trẻ trung phơi phới.
“Có đẹp không?” Nhiếp Chính vương nhướng mày hỏi.
Vân Tử Lạc gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một sự kinh ngạc: “Cảm giác khác hẳn, đáng nhẽ chàng nên thay nhiều màu sắc. Cả ngày mặc mỗi màu đen, nhạt nhẽo”.
“Lạc Nhi mà làm thì ta sẽ mặc.” Nhiếp Chính vương nói ngay, “Người khác làm, ta không mặc”.
Vân Tử Lạc rất vui.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng Vân Kiến Thụ, “Lạc Nhi, con chưa ngủ sao?”.
Sắc mặt Vân Tử Lạc đột ngột thay đổi, trầm xuống chỉ trong giây lát, rồi liếc nhìn Nhiếp Chính vương.
Biểu cảm của chàng vẫn bình thản, dường như sớm biết ông sẽ tới nhưng nhận được tín hiệu của Vân Tử Lạc, chàng vẫn thay lại áo choàng, lùi ra phía sau tấm mành, ẩn mình.
“Cha, sao cha lại qua đây?” Vân Tử Lạc khoác áo ngồi dậy, đi ra phòng ngoài.
Vân Kiến Thụ thở dài, “Sáng mai cha phải quay về quân doanh, nghĩ bụng có nên báo với con một tiếng hay không, nhưng lại sợ con vẫn mất ngủ như mọi ngày. Không ngờ đèn phòng con còn sáng nên cha qua”.
“Cha sắp về quân doanh?” Vân Tử Lạc cảm thấy có chút bịn rịn.
“Phải, con nhớ chăm sóc bản thân đấy.” Vân Kiến Thụ đứng trước cửa phòng mà không vào, ngước lên nhìn trời sao giăng kín, khẽ nói, “Cha vẫn chỉ có câu đó thôi, tránh xa Nhiếp Chính vương một chút. Chúng ta không chọc được vào ngài ấy đâu”.
Trái tim Vân Tử Lạc thắt lại, nàng chỉ im lặng.
Vân Kiến Thụ nói thêm mấy câu rồi rời đi. Vân Tử Lạc như người mất hồn quay vào phòng trong nhưng thấy Nhiếp Chính vương đã ngồi trên chiếc ghế thái sư bên bàn, bưng trà nhấp khẽ.
Sắc mặt chàng trầm lạnh, không dễ coi chút nào.
Thấy Vân Tử Lạc đi vào, nét mặt chàng mới khởi sắc đôi chút, “Ta nghe thấy cả rồi”.
“Ý…” Vân Tử Lạc bước tới, nghiêng người ngồi lên đùi chàng, níu lấy cổ chàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng không rời, thiếp quyết không bỏ”.
Gương mặt chàng như nở hoa trong giây lát, ánh mắt lấp lánh tựa ánh sao. Chàng ôm chặt lấy nàng, kiên quyết, “Ý quyết không rời xa Lạc!”
“Lạc cũng quyết không bỏ Ý!”
Hai trái tim non trẻ dựa sát vào nhau…
Sáng sớm ngày thứ ba đã bắt đầu có các quý phu nhân của các vị đại quan trong triều lục tục ra khỏi thành, tới chùa Trấn Quốc thắp hương lễ Phật.
Xe ngựa của Diêu phủ dừng ngoài cửa Vân phủ từ sớm.
Vân Tử Lạc mặc một chiếc áo lụa màu trắng sen, váy ngoài màu xanh ngọc, trang điểm trang nhã, đội chiếc có mạng trắng do Nhiếp Chính vương tặng rồi cùng Vân Hạo ra khỏi cửa.
“Tỷ đưa nó đi, mẫu thân của nó có biết không?”
Diêu Linh Linh nhớ lại người đàn bà chanh chua rắp tâm cướp của hồi môn của Vân Tử Lạc ngày đại hôn.
“Biết thì sao mà không biết thì sao? Ta là tỷ tỷ, đưa nó ra ngoài chơi còn không được ư?”
Vân Hạo cười khẽ, chỉ mải ngắm nghía cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Diêu Linh Linh luôn có một ảo giác, cậu thiếu niên này và nhị tỷ của nó còn thân thiết hơn quan hệ giữa chính nó với mẫu thân.
“Lạc Nhi, tỷ có cảm thấy, cái miệng của tỷ rất giống Vân Hạo không?”
“Muội ngốc hả, chúng ta cùng một phụ thân mà.”
“Kể cũng phải. Nhưng muội thấy không phải tỷ muội nào cũng giống nhau, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hai người thân thiết hơn.”
Khi tới chùa Trấn Quốc, khoảnh sân rộng bên ngoài đã đỗ đầy xe lớn kiệu nhỏ, đều là những người tới thắp hương hôm nay.
Có không ít thị vệ đang duy trì trật tự. Thấy xe ngựa của phủ Thừa tướng, bọn họ lập tức chân chó chạy tới niềm nở vồn vã.
Ba người thấy đại diện đông lúc nhúc, bèn ra hậu viện.
Vì Vân Tử Lạc từng sống ở đây một khoảng thời gian nên khá thân thuộc, bèn đưa thẳng hai người kia tới thiền viện của Viên Không đại sư.
Ai ngờ lại bắt gặp ngay hai người vốn không muốn gặp.
Vân Khinh Bình ngồi trên trường kỷ, Chu Thị đứng cạnh bên, Viên Không đại sư chắp tay nói gì đó.
Khi tới gần mới nhìn thấy tấm mạng che mặt của Vân Khinh Bình đang ở trên tay Chu Thị, ba vết cào kinh người vẫn còn cực kỳ khiếp khủng.
Nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.
“Viên Không đại sư, có thể chữa khỏi không?” Vân Tử Lạc bước lên hỏi.
“Ai cần ngươi quan tâm?” Vân Khinh Bình nhìn thấy nàng, mọi khổ sở bao ngày qua đều không thể trút hết.
Vân Tử Lạc cười khẩy.
Đừng có nghĩ là nàng tốt bụng, nàng chẳng thèm quan tâm tỷ ta sống hết chết! Nàng còn mong tỷ ta đừng bao giờ khôi phục được dung nhan. Loại người này đáng chịu khổ!
Chu Thị bất ngờ nhìn thấy Vân Hạo, kinh ngạc quát: “Sao con tới đây?”.
Vân Hạo không thể không bước ra hành lễ.
“Vân Tử Lạc, sao mày có thể tự tiện đưa Hạo Nhi ra khỏi phủ!” Chu Thị tức giận.
“Mẹ, chính con đòi nhị tỷ đưa đi đấy.” Vân Hạo ra mặt giải thích.
“Cái thằng này, con muốn chết hả?” Chu Thị sắp tức hộc máu tới nơi. Nếu không phải vì còn Viên Không đại sư, sao bà ta có thể nhịn được mấy lời ác ôn? Bây giờ thì chỉ còn cách nhẫn nhịn, “Con qua đây, đi theo mẹ”.
“Không, con đi cùng nhị tỷ cơ.” Vân Hạo bám lấy vạt áo Vân Tử Lạc, trốn sau lưng.
“Qua đây!” Chu Thị quát…