Trong Long phủ một con Đại quái mãng đang cầm một khúc xương không biết của loài nào khua khoắng, bên cạnh đó là một con tiểu ngạc dài một trượng rưỡi đang điên cuồng tấn công bằng mọi cách. Há miệng táp, giơ chi trước cào, dùng ngạc vĩ quật.... đã gần 6 tháng trôi qua thức ăn dự trữ đã sắp cạn kiệt việc ra ngoài săn mồi là tất yếu thế nên từ ba tháng trước Tiểu Ngạc đã bị lôi ra huấn luyện chiến đấu.
Nói chung cách chiến đấu của ngạc và xà khác hẳn nhau. Cũng may mà Lạc thiên còn nhớ kiếp trước xem thế giới động vật cá sấu săn mồi như thế nào. Thế nhưng giờ không dùng được a, động vật quanh hồ nước bị hắn thịt cả rồi. Muốn săn mồi bắt buộc phải hành tẩu tròn rừng rồi. Nói thật thì với năng lực của Quái Mãng bây giờ thì lượn một vòng là săn được một đống thức ăn, với thể hình dài đến bốn trượng to bằng hai bát tô thì mấy con dã thú sẽ bị đo ván ngay lập tức với mốt tát của quái Mãng.
Cái chương mục huấn luyện của thầy trò nhà Lạc Thiên quả thật là chả cho chương pháp gì cả, thế nhưng hung hăng và huyết tính thì có đấy. Nhìn mấy cục u trên đầu tiểu ngạc thì biết. Quái mãng xuống tay không lưu tình a, hắn cần là cần một tay đấm tiểu đệ chứ không cần một sủng thú chỉ ăn rồi ngủ, vậy nên huấn luyện rất là... nghiêm túc. Mà cũng thật may mắn chiến đấu dường như là bản năng của tiểu ngạc vậy, sau ba tháng huấn luyện nghiêm ngặt thì quái Mãng cũng đào ra được bản năng chiến đấu rất toàn diện của con cá sấu bé tí này, cắt dẵng xé, cào, quật bằng đuôi các chiêu thức ngày càng thuần thục.
Mà nhìn tiểu Ngạc vật lộn thì Lạc Thiên cũng ngộ thêm một chiêu cho bản thân đó là quật, vĩ xà của hắn cũng rất chiến a, không trơn nhẵn như vĩ xà cùng loại, vĩ xà của lạc Thiên có hai ba hàng lân phiến nhô lên sắc bén như dao. Hắn thử chiêu quất vĩ của mình vào một bên thạch động kết quả là xụp một mảng trôn sống cả hắn và tiểu Ngạc, phải chật vật một phen mới chui ra được. Chiêu này lợi hại a.
Việc tiếp theo là chế tạo vũ khí, vốn dĩ tính chế tạo một thanh tiểu cốt đao cho tiểu ngạc thế nhưng chi trước của nó không linh hoạt như của Lạc Thiên, không thể cầm nắm đồ vật được mà chỉ có thể dùng để cào mà thôi. Lạc thiên dự định lúc nào đó rảnh rỗi tìm được nhiên liệu thì sẽ làm cho tiểu ngạc một bộ găng tay, tha hồ mà cào...
Bộ da của Lục Ngạc trước đây bị Lạc Thiên xử lực phòng ngự rất mạnh nhất là phần lưng, chỉ có phần da bụng là yếu kém mà thôi. Nếu chỉ dùng tiểu cốt đao thì không cắt nổi. Lạc Thiên phí sức chín trâu mười hổ dùng linh lực truyền vào móng tay cắt khoan đủ kiểu rồi dùng cân động vật xuyên thành hai bộ áo một cái áo yếm cho tiểu Ngạc che phần bụng mềm yếu, một cái áo khoác ngắn tay hình ống cho bản thân che dọc từ cổ xuống dưới chi trước. Cái áo khoác Ngạc bì này che được vị trí 7 tấc yếu hại của loài xà, từ đây trở đi hắn sẽ khá an toàn. Đối thủ nào muốn xuyên qua cả Ngạc Bì và lân giáp của hắn thì cũng phải phí công vô kể.
Vũ khí cận chiến thì vẫn là tiểu cốt đao sắc bén nhất, thật ra có thể lựa chọn độc giác của bộ Cự Ngạc cốt nhưng Lạc Thiên vẫn chưa có năng lực sử dụng nó a.
Vũ khí tầm xa thì hắn quyết định chế một cái nỏ bắn xa. Là một game thủ thì chả xa lạ gì với mấy cái vũ khí kiểu này cả. Ngày nào chả nhìn thấy cung và nỏ, đao kiếm thương. Mặc dù tạo hình trong game mang tính giải trí và làm cho đẹp mắt thế nhưng nó cũng được thiết kế theo nguyên lý sử dụng được. Cung tên thì hắn không chế tạo rồi thứ nhất thứ này dùng thì cần kĩ năng, tập luyện cực nhiều mới được. Thứ hai hai cái tay ngắn tũn của hắn thì dương được cái cung dài bao nhiêu cơ chứ, thôi bỏ đi.
Thân nỏ làm bằng xương đùi của Lục Ngạc. Cánh nỏ làm bằng xương sườn, dây nỏ làm bằng cân Lục Ngạc. Mũi tên thì bằng móng vuốt và độc giác của Lục Ngạc. Nói chung chiếc cốt nỏ hai cánh có thể bắn được hai mũi tên một lần này làm hoàn toàn bằng Lục Ngạc tài liệu.
Bắn thử thì độ chính xác không phải tuyệt đối nhưng chấp nhận được. Luyện tập lâu một thời gian là có thể bách phát bách trúng tròn phạm vi 30 trượng, bởi hắn nhắm bắn bằng thần niệm chứ không phải bằng mắt thường. Về phần uy lực thì không phải bàn, cái mũi cốt tiễn làm bằng móng của Lục Ngạc mài dũa thành tam lăng thứ có thể dễ dàng xuyên lút bảy phần mũi tên dài 15 xích vào vách đá. Còn mũi tên đặc biệt bằng độc giác của Lục Ngạc thì đến cả Lạc Thiên cũng chống không được. Bị nó bắn trúng thì xuyên lân giáp là chắc chắn.
Chuẩn bị mọi thứ cẩn thận Lạc Thiên dắt theo Tiểu Ngạc lần mò theo thủy đạo tiến ra ngoài. Lần đầu tiên được thực sự đi ra chứng kiến thế giới Tiểu Ngạc hưng phấn líu ríu không ngừng. Trước đây nó chỉ được tập bơi quanh quẩn ở thủy đạo thôi, không được ra ngoài. Nhắc đi cũng rất lạ, yêu thua mở ra linh trí mới có thể giao tiếp dễ dàng, thế nhưng mấy tháng nay Tiểu Ngạc học rất nhanh nó có thể truyền thần niệm lên tới 3 trượng và biểu đạt được những câu ngắn, đơn giản.
Lúc này Tiểu Ngạc đang bơi tung tăng quanh Quái Mãng mà truyền thần niệm không dứt.
- Ba ba... nhanh.. nhanh... chậm chạy mất..
- Ba ba bơi thích... Tiểu Ngạc thích bơi...
- Ba ba..sắp tới chưa..
- Ba ba nhanh.... nhanh.... mồi chạy hết...
Đúng là tiểu lắm mồm, Lạc Thiên bị quấy đến nỗi phải đóng lại linh giác. Tư một chỗ cô đơn không ai nói chuyện cùng... đến bây giờ tình thế lại là có một tiểu đệ cực kì lắm mồm miệng ba ba không dứt. Bực mình Lạc Thiên cho tiểu Ngạc một vả.
-Im mồm... mồi nghe thấy chạy hết bây giờ...
Tiểu ngạc quay cuồng bắn đi xa mười trượng, nhưng ngay lập tức nó xoay người vọt đến rồi lại phát thần niệm.
- Ba ba... tiểu ngạc nghe ba ba.... truyền thần niệm... con mồi nghe không thấy.... tiểu Ngạc Ngạc không mở miệng nha....
- Ba ba không tin.... nhìn đi... Ngạc Ngạc... vẫn ngậm miệng nầy...
Nói rồi con tiểu ngạc khua khoắng một chi như chỉ vào miệng mình ánh mắt vô tội nhìn quái mãng. Quái mãng ngửa đầu không nói một lời....
- Ôi zời ơi ta tạo cái nghiệp gì đây.
Nói chung cách chiến đấu của ngạc và xà khác hẳn nhau. Cũng may mà Lạc thiên còn nhớ kiếp trước xem thế giới động vật cá sấu săn mồi như thế nào. Thế nhưng giờ không dùng được a, động vật quanh hồ nước bị hắn thịt cả rồi. Muốn săn mồi bắt buộc phải hành tẩu tròn rừng rồi. Nói thật thì với năng lực của Quái Mãng bây giờ thì lượn một vòng là săn được một đống thức ăn, với thể hình dài đến bốn trượng to bằng hai bát tô thì mấy con dã thú sẽ bị đo ván ngay lập tức với mốt tát của quái Mãng.
Cái chương mục huấn luyện của thầy trò nhà Lạc Thiên quả thật là chả cho chương pháp gì cả, thế nhưng hung hăng và huyết tính thì có đấy. Nhìn mấy cục u trên đầu tiểu ngạc thì biết. Quái mãng xuống tay không lưu tình a, hắn cần là cần một tay đấm tiểu đệ chứ không cần một sủng thú chỉ ăn rồi ngủ, vậy nên huấn luyện rất là... nghiêm túc. Mà cũng thật may mắn chiến đấu dường như là bản năng của tiểu ngạc vậy, sau ba tháng huấn luyện nghiêm ngặt thì quái Mãng cũng đào ra được bản năng chiến đấu rất toàn diện của con cá sấu bé tí này, cắt dẵng xé, cào, quật bằng đuôi các chiêu thức ngày càng thuần thục.
Mà nhìn tiểu Ngạc vật lộn thì Lạc Thiên cũng ngộ thêm một chiêu cho bản thân đó là quật, vĩ xà của hắn cũng rất chiến a, không trơn nhẵn như vĩ xà cùng loại, vĩ xà của lạc Thiên có hai ba hàng lân phiến nhô lên sắc bén như dao. Hắn thử chiêu quất vĩ của mình vào một bên thạch động kết quả là xụp một mảng trôn sống cả hắn và tiểu Ngạc, phải chật vật một phen mới chui ra được. Chiêu này lợi hại a.
Việc tiếp theo là chế tạo vũ khí, vốn dĩ tính chế tạo một thanh tiểu cốt đao cho tiểu ngạc thế nhưng chi trước của nó không linh hoạt như của Lạc Thiên, không thể cầm nắm đồ vật được mà chỉ có thể dùng để cào mà thôi. Lạc thiên dự định lúc nào đó rảnh rỗi tìm được nhiên liệu thì sẽ làm cho tiểu ngạc một bộ găng tay, tha hồ mà cào...
Bộ da của Lục Ngạc trước đây bị Lạc Thiên xử lực phòng ngự rất mạnh nhất là phần lưng, chỉ có phần da bụng là yếu kém mà thôi. Nếu chỉ dùng tiểu cốt đao thì không cắt nổi. Lạc Thiên phí sức chín trâu mười hổ dùng linh lực truyền vào móng tay cắt khoan đủ kiểu rồi dùng cân động vật xuyên thành hai bộ áo một cái áo yếm cho tiểu Ngạc che phần bụng mềm yếu, một cái áo khoác ngắn tay hình ống cho bản thân che dọc từ cổ xuống dưới chi trước. Cái áo khoác Ngạc bì này che được vị trí 7 tấc yếu hại của loài xà, từ đây trở đi hắn sẽ khá an toàn. Đối thủ nào muốn xuyên qua cả Ngạc Bì và lân giáp của hắn thì cũng phải phí công vô kể.
Vũ khí cận chiến thì vẫn là tiểu cốt đao sắc bén nhất, thật ra có thể lựa chọn độc giác của bộ Cự Ngạc cốt nhưng Lạc Thiên vẫn chưa có năng lực sử dụng nó a.
Vũ khí tầm xa thì hắn quyết định chế một cái nỏ bắn xa. Là một game thủ thì chả xa lạ gì với mấy cái vũ khí kiểu này cả. Ngày nào chả nhìn thấy cung và nỏ, đao kiếm thương. Mặc dù tạo hình trong game mang tính giải trí và làm cho đẹp mắt thế nhưng nó cũng được thiết kế theo nguyên lý sử dụng được. Cung tên thì hắn không chế tạo rồi thứ nhất thứ này dùng thì cần kĩ năng, tập luyện cực nhiều mới được. Thứ hai hai cái tay ngắn tũn của hắn thì dương được cái cung dài bao nhiêu cơ chứ, thôi bỏ đi.
Thân nỏ làm bằng xương đùi của Lục Ngạc. Cánh nỏ làm bằng xương sườn, dây nỏ làm bằng cân Lục Ngạc. Mũi tên thì bằng móng vuốt và độc giác của Lục Ngạc. Nói chung chiếc cốt nỏ hai cánh có thể bắn được hai mũi tên một lần này làm hoàn toàn bằng Lục Ngạc tài liệu.
Bắn thử thì độ chính xác không phải tuyệt đối nhưng chấp nhận được. Luyện tập lâu một thời gian là có thể bách phát bách trúng tròn phạm vi 30 trượng, bởi hắn nhắm bắn bằng thần niệm chứ không phải bằng mắt thường. Về phần uy lực thì không phải bàn, cái mũi cốt tiễn làm bằng móng của Lục Ngạc mài dũa thành tam lăng thứ có thể dễ dàng xuyên lút bảy phần mũi tên dài 15 xích vào vách đá. Còn mũi tên đặc biệt bằng độc giác của Lục Ngạc thì đến cả Lạc Thiên cũng chống không được. Bị nó bắn trúng thì xuyên lân giáp là chắc chắn.
Chuẩn bị mọi thứ cẩn thận Lạc Thiên dắt theo Tiểu Ngạc lần mò theo thủy đạo tiến ra ngoài. Lần đầu tiên được thực sự đi ra chứng kiến thế giới Tiểu Ngạc hưng phấn líu ríu không ngừng. Trước đây nó chỉ được tập bơi quanh quẩn ở thủy đạo thôi, không được ra ngoài. Nhắc đi cũng rất lạ, yêu thua mở ra linh trí mới có thể giao tiếp dễ dàng, thế nhưng mấy tháng nay Tiểu Ngạc học rất nhanh nó có thể truyền thần niệm lên tới 3 trượng và biểu đạt được những câu ngắn, đơn giản.
Lúc này Tiểu Ngạc đang bơi tung tăng quanh Quái Mãng mà truyền thần niệm không dứt.
- Ba ba... nhanh.. nhanh... chậm chạy mất..
- Ba ba bơi thích... Tiểu Ngạc thích bơi...
- Ba ba..sắp tới chưa..
- Ba ba nhanh.... nhanh.... mồi chạy hết...
Đúng là tiểu lắm mồm, Lạc Thiên bị quấy đến nỗi phải đóng lại linh giác. Tư một chỗ cô đơn không ai nói chuyện cùng... đến bây giờ tình thế lại là có một tiểu đệ cực kì lắm mồm miệng ba ba không dứt. Bực mình Lạc Thiên cho tiểu Ngạc một vả.
-Im mồm... mồi nghe thấy chạy hết bây giờ...
Tiểu ngạc quay cuồng bắn đi xa mười trượng, nhưng ngay lập tức nó xoay người vọt đến rồi lại phát thần niệm.
- Ba ba... tiểu ngạc nghe ba ba.... truyền thần niệm... con mồi nghe không thấy.... tiểu Ngạc Ngạc không mở miệng nha....
- Ba ba không tin.... nhìn đi... Ngạc Ngạc... vẫn ngậm miệng nầy...
Nói rồi con tiểu ngạc khua khoắng một chi như chỉ vào miệng mình ánh mắt vô tội nhìn quái mãng. Quái mãng ngửa đầu không nói một lời....
- Ôi zời ơi ta tạo cái nghiệp gì đây.