Chương 15: Săn bắn xa nhà (1)
Tiến lên bờ mặc kệ Tiểu Ngạc tung tăng bì bạch khắp nơi khi thì chui vào bui cỏ khi thì ngoạm một thân cây, Lạc Thiên tỏa thần niệm khắp nơi đánh giá tình hình. Bất ngờ thay có dấu vết hoạt động uống nước trở lại của dã thú, thế nhưng Lạc thiên vẫn muốn đi săn xa. Thứ nhất hắn và Tiểu Ngạc tu luyện không thể thiếu được Linh tuyền, vậy nên phải đi kiếm những con thú có thể hình lớn hơn nhằm dự trữ tròn hang ăn dần. Thứ hai hắn để lại dã thú ở gần hồ nhằm mục đích dự trữ lương thực nhỡ may một lúc nào đó đói bụng mà chưa kịp đi săn còn có cái mà chén. Nắm vững mục tiêu hắn tiến về phía đông, tại sao tiến về phía đông thì lí do là hên xui.... vượt qua tầm 50 dặm rừng rậm quang cảnh xung quanh đã thoáng đãng hơn nhiều.
Cặp đôi xà ngạc đã tiến vào khu rừng thưa. Lúc này trên lưng tiểu Ngạc dài 5m là túi đồ to hơn người nó rất nhiều, túi đồ này được làm bằng da chắp vá của đủ loại dã thú khác nhau. Bên trong chứa thịt đã hun khô bằng khói, xương thú sừng thú linh tinh, kể cả mấy cái móng thú cũng có. Đây là chiến lợi phẩm của con tiểu sấu này trên đường di chuyển đến nơi đây, để rèn luyện thực chiến cho Tiểu Ngạc thì mỗi khi gặp tẩu thú trên đường Lạc Thiên đều bỏ thời gian hướng dẫn tiểu đệ của hắn làm sao tiếp cận, làm sao tấn công.
Tiểu ngạc thật ra còn khá nhỏ, mới dài có hơn một trượng tức là hơn 4m gần 5m mà thôi, đó là kể cả chiều dài của đuôi. Tốc độ trên cạn của cá sấu trong cự ly ngắn không hề thấp thế nhưng không bì được với mấy con dã thú có thiên khiếu tốc độ, vậy nên khi gặp thỏ hoặc lộc thì quái xà tiễn một mũi tên vào chân chúng. Không còn chạy được lúc đó Tiểu Ngạc xông lên thực chiến.
Nói không phải ngoa con hàng cá sấu con này ý thức chiến đấu và bản năng chiến đấu hơn hẳn Lạc Thiên lúc trước. Có thể là thành quả huấn luyện cũng nên. Tứ chi ngắn nhưng tráng kiện của tiểu Ngạc có sức bật khoảng cách ngắn rất tốt giúp nó thành công tiếp cận con mồi. Cú táp của cá sấu uy lực quá khủng khiếp, hơn hẳn xà loại về tính sát thương trong việc cắn. Một cú cắn đủ làm đứt gãy chi, rời cột sống hoặc nát sọ não con mồi. Ngoài ra cái cổ thô to của Ngạc loại giúp nó dằng xé, quật con mồi sau khi cắn một cách dễ dàng. Chi trước của tiểu ngạc có thể cào, vồ gây tổn thương rất lớn cho con mồi. Vĩ quật của Ngạc loại thì bá đạo không kém hai hàng xương gai lởm chởm giúp một cái quật đuôi xé rách con mồi, ngoài ra sự va đập còn làm con mồi vỡ nát nội tạng mà chết. Chứng kiến cảnh săn mồi của Tiểu Ngạc thì chỉ có hai chữ để hình dung đó là máu tanh và thảm thiết.
Thế nhưng con sấu con này lại có một đặc tính rất khó chịu. Đó là tham tài... cũng không biết nó học từ đâu ra cái tính này, Lạc Thiên đổ cho là trời sinh đi. Dưới yêu cầu mãnh liệt của tiểu Ngạc Lạc thiên bất đắc dĩ phải trổ tài may vá làm một chiếc túi to tổ chảng vá chằng vá chịt từ các loại da thú và cân thú. Bên trong thì tiểu Ngạc nhét đầy đủ thứ linh tinh từ con mồi mà nó cho là đáng giá. Đến cả lông gà nó còn trữ hàng thì đủ biết con này tham tài đến mức nào. Nhìn tiểu Ngạc hứng trí bừng bừng vác bao bố to gấp 3 thân nó khệ nệ di chuyển thì Lạc Thiên đầu đầy hắc tuyến.
- Tiểu tử, ngươi vác mấy thứ rác rưởi đi cả chặng đường mà không thấy mệt sao?
- Ba ba.... Ngạc Ngạc thích.... bảo bối... của Ngạc ngạc..
- ÔI zời... cái nghiệp gì đâu này...
Rừng thưa thì cây cối nhỏ hơn, ánh nắng chiếu rọi khá tốt thế nên mặt đất thảo căn phát triển mạnh mẽ. Cũng do là rừng thưa vậy nên tẩu thú có thể hình lớn có bề ngoài tương tự như Ngưu, mã, lộc rất nhiều đây mới đúng là vương quốc của săn bắn, một con ngưu có thể hình dài đến gần ba trượng nặng cả vài ngàn cân thịt đủ để hai con hàng này ăn cả chục ngày đấy.
Nói là giống ngưu nhưng thực tế là phải to gấp đôi một con ngưu ở địa cầu. Mà động vật ở đây là đi theo đoàn đội... không cẩn thận gần trăm con ngưu to như thế kia mà lao vào thì yêu thú cấp 2 còn tử vong chứ đừng nói là hai con hàng bất nhập lưu Ngạc Ngạc và Lạc Thiên.
Vậy nên đối sách là phải nghĩ đấy, đầu tiên bãi săn này cách rất xa nhà, thế nên một lần đi săn phải kiếm đủ thức ăn cho mấy tháng mới được, nếu như vậy thì một cơ sở tạm thời là không thể thiếu. Dũng một tay cầm đuôi kéo lê xon tiểu Ngạc đang hoa chân múa tay muốn xông về bầy Ngưu, Lạc Thiên không khỏi lắc đầu thầm thán. Vo tri thật đáng sợ a, mà bên tai hắn vẫn chít chít méo méo thần niệm của tiểu Ngạc.
- Ba ba... thịt... thịt... thật nhiều thịt a.... ba ba... thịt bên này.... dsi đâu đó...
Lởn vởn hồi lau cuối cùng cũng tìm được một hang động của một con cự đại gấu xám trên một tiểu Sơn. Gặp nhau là phải chiến thôi. Mặc dù cự hùng cao đến hai trượng rưỡi cơ bắp cuồn cuộn thế nhưng dù sao vẫn là dã thú. Móng vuốt, răng nanh đều không thể đả thương được lớp lân phiến của một con đại mãng tiếp cận vô hạn linh thú cấp một này.
Đầu tiên là một mũi tên xuyên họng, sau đó là một mũi tên xuyên đùi, sinh mệnh lực của mấy con dã thú thế giới này rất cường nên Lạc thiên chọn hai nơi này xuống tay. Bắn vào đầu chưa chắc đã xuyên qua, bắn vào tim thì nhìn cơ nhục cuồn cuộn thế kia không biết có tới nơi hay không. Vậy thì bắn vào cổ, máu chảy khiến sặc hô hấp không còn khí lực, bắn vào khớp chân để hạn chế vận động.
Sau đó là vứt nỏ đi vác tiểu đao lao vào, một phát mổ đã cắn trúng tai gấu, sau 2 giây hồi tỉnh thì con cự hùng bị quấn mấy vòng rồi, kể cả cai cự chưởng của Hôi Hùng cũng bị khóa chặt. Xiết mạnh vài vòng tiếng rắc rắc vang lên toàn bộ xương khớp của Cự Hùng vỡ nát, xương cổ bị bẻ gãy không thương tiếc, tim bị ép đến nhão nhoét rồi. Buông tha con mồi đã chết không thể chết hơn được nữa... Lạc Thiên nhìn xuống thì thây Con tiểu cá sấu đang quất vĩ liên hồi vào các bộ phận không bị quái xà quấn, máu me be bét khắp nơi, miệng thì gầm gừ kêu rít đại lọa là.
- Chết này... chết này... Ngạc Ngạc quất này, cắn này.... quất này...
- Dừng dưng...đủ rồi.. mồi chết...
Đúng là ở lâu với nhau bị nhiễm tính, giờ đây Lạc Thiên bị nhiễm cách nói nhát gừng của Tiểu Ngạc Ngạc mất rồi. Một phen sử lý qua loa Lạc Thiên kéo Tiểu Ngạc vào động quật dọn dẹp xú uế một phen, chỗ dã thú ở bao giờ cũng bẩn thỉu và bừa bộn. Là nhân sĩ hiện đại Lạc Thiên không chiụ được cảnh mất vệ sinh như vậy.
Hôi Hùng đã bị đem ra cách xa hang động xẻ thịt vứt đi những bộ phận không ăn được như nội tạng, xương, thịt thì mang về nướng và hun khói. Bên đống lửa trong hang động một con tiểu Ngạc đang hau háu nhìn tảng thịt khổng lồ treo trên giá quay của đống lửa, nước miếng nhẽo nhoẹt tong tong chảy ra rơi xuống đất theo nhịp rơi của giọt mỡ trong tảng thịt xuống than hồng. Bên cạnh đó là một con đại Mãng đang chăm chú khâu khâu vá vá, nó đang may tấm da cự Hùng thành một cái túi tốt hơn cho Tiểu Ngạc. Vì mục đích là đi săn rồi mang thức ăn về thế nên không thể nằm lì trong hang ăn hết thịt cự Hùng mà ngày mai cần phải tiếp tục kiếm mồi thế nên túi dự trữ thức ăn là cần thiết.
Tiến lên bờ mặc kệ Tiểu Ngạc tung tăng bì bạch khắp nơi khi thì chui vào bui cỏ khi thì ngoạm một thân cây, Lạc Thiên tỏa thần niệm khắp nơi đánh giá tình hình. Bất ngờ thay có dấu vết hoạt động uống nước trở lại của dã thú, thế nhưng Lạc thiên vẫn muốn đi săn xa. Thứ nhất hắn và Tiểu Ngạc tu luyện không thể thiếu được Linh tuyền, vậy nên phải đi kiếm những con thú có thể hình lớn hơn nhằm dự trữ tròn hang ăn dần. Thứ hai hắn để lại dã thú ở gần hồ nhằm mục đích dự trữ lương thực nhỡ may một lúc nào đó đói bụng mà chưa kịp đi săn còn có cái mà chén. Nắm vững mục tiêu hắn tiến về phía đông, tại sao tiến về phía đông thì lí do là hên xui.... vượt qua tầm 50 dặm rừng rậm quang cảnh xung quanh đã thoáng đãng hơn nhiều.
Cặp đôi xà ngạc đã tiến vào khu rừng thưa. Lúc này trên lưng tiểu Ngạc dài 5m là túi đồ to hơn người nó rất nhiều, túi đồ này được làm bằng da chắp vá của đủ loại dã thú khác nhau. Bên trong chứa thịt đã hun khô bằng khói, xương thú sừng thú linh tinh, kể cả mấy cái móng thú cũng có. Đây là chiến lợi phẩm của con tiểu sấu này trên đường di chuyển đến nơi đây, để rèn luyện thực chiến cho Tiểu Ngạc thì mỗi khi gặp tẩu thú trên đường Lạc Thiên đều bỏ thời gian hướng dẫn tiểu đệ của hắn làm sao tiếp cận, làm sao tấn công.
Tiểu ngạc thật ra còn khá nhỏ, mới dài có hơn một trượng tức là hơn 4m gần 5m mà thôi, đó là kể cả chiều dài của đuôi. Tốc độ trên cạn của cá sấu trong cự ly ngắn không hề thấp thế nhưng không bì được với mấy con dã thú có thiên khiếu tốc độ, vậy nên khi gặp thỏ hoặc lộc thì quái xà tiễn một mũi tên vào chân chúng. Không còn chạy được lúc đó Tiểu Ngạc xông lên thực chiến.
Nói không phải ngoa con hàng cá sấu con này ý thức chiến đấu và bản năng chiến đấu hơn hẳn Lạc Thiên lúc trước. Có thể là thành quả huấn luyện cũng nên. Tứ chi ngắn nhưng tráng kiện của tiểu Ngạc có sức bật khoảng cách ngắn rất tốt giúp nó thành công tiếp cận con mồi. Cú táp của cá sấu uy lực quá khủng khiếp, hơn hẳn xà loại về tính sát thương trong việc cắn. Một cú cắn đủ làm đứt gãy chi, rời cột sống hoặc nát sọ não con mồi. Ngoài ra cái cổ thô to của Ngạc loại giúp nó dằng xé, quật con mồi sau khi cắn một cách dễ dàng. Chi trước của tiểu ngạc có thể cào, vồ gây tổn thương rất lớn cho con mồi. Vĩ quật của Ngạc loại thì bá đạo không kém hai hàng xương gai lởm chởm giúp một cái quật đuôi xé rách con mồi, ngoài ra sự va đập còn làm con mồi vỡ nát nội tạng mà chết. Chứng kiến cảnh săn mồi của Tiểu Ngạc thì chỉ có hai chữ để hình dung đó là máu tanh và thảm thiết.
Thế nhưng con sấu con này lại có một đặc tính rất khó chịu. Đó là tham tài... cũng không biết nó học từ đâu ra cái tính này, Lạc Thiên đổ cho là trời sinh đi. Dưới yêu cầu mãnh liệt của tiểu Ngạc Lạc thiên bất đắc dĩ phải trổ tài may vá làm một chiếc túi to tổ chảng vá chằng vá chịt từ các loại da thú và cân thú. Bên trong thì tiểu Ngạc nhét đầy đủ thứ linh tinh từ con mồi mà nó cho là đáng giá. Đến cả lông gà nó còn trữ hàng thì đủ biết con này tham tài đến mức nào. Nhìn tiểu Ngạc hứng trí bừng bừng vác bao bố to gấp 3 thân nó khệ nệ di chuyển thì Lạc Thiên đầu đầy hắc tuyến.
- Tiểu tử, ngươi vác mấy thứ rác rưởi đi cả chặng đường mà không thấy mệt sao?
- Ba ba.... Ngạc Ngạc thích.... bảo bối... của Ngạc ngạc..
- ÔI zời... cái nghiệp gì đâu này...
Rừng thưa thì cây cối nhỏ hơn, ánh nắng chiếu rọi khá tốt thế nên mặt đất thảo căn phát triển mạnh mẽ. Cũng do là rừng thưa vậy nên tẩu thú có thể hình lớn có bề ngoài tương tự như Ngưu, mã, lộc rất nhiều đây mới đúng là vương quốc của săn bắn, một con ngưu có thể hình dài đến gần ba trượng nặng cả vài ngàn cân thịt đủ để hai con hàng này ăn cả chục ngày đấy.
Nói là giống ngưu nhưng thực tế là phải to gấp đôi một con ngưu ở địa cầu. Mà động vật ở đây là đi theo đoàn đội... không cẩn thận gần trăm con ngưu to như thế kia mà lao vào thì yêu thú cấp 2 còn tử vong chứ đừng nói là hai con hàng bất nhập lưu Ngạc Ngạc và Lạc Thiên.
Vậy nên đối sách là phải nghĩ đấy, đầu tiên bãi săn này cách rất xa nhà, thế nên một lần đi săn phải kiếm đủ thức ăn cho mấy tháng mới được, nếu như vậy thì một cơ sở tạm thời là không thể thiếu. Dũng một tay cầm đuôi kéo lê xon tiểu Ngạc đang hoa chân múa tay muốn xông về bầy Ngưu, Lạc Thiên không khỏi lắc đầu thầm thán. Vo tri thật đáng sợ a, mà bên tai hắn vẫn chít chít méo méo thần niệm của tiểu Ngạc.
- Ba ba... thịt... thịt... thật nhiều thịt a.... ba ba... thịt bên này.... dsi đâu đó...
Lởn vởn hồi lau cuối cùng cũng tìm được một hang động của một con cự đại gấu xám trên một tiểu Sơn. Gặp nhau là phải chiến thôi. Mặc dù cự hùng cao đến hai trượng rưỡi cơ bắp cuồn cuộn thế nhưng dù sao vẫn là dã thú. Móng vuốt, răng nanh đều không thể đả thương được lớp lân phiến của một con đại mãng tiếp cận vô hạn linh thú cấp một này.
Đầu tiên là một mũi tên xuyên họng, sau đó là một mũi tên xuyên đùi, sinh mệnh lực của mấy con dã thú thế giới này rất cường nên Lạc thiên chọn hai nơi này xuống tay. Bắn vào đầu chưa chắc đã xuyên qua, bắn vào tim thì nhìn cơ nhục cuồn cuộn thế kia không biết có tới nơi hay không. Vậy thì bắn vào cổ, máu chảy khiến sặc hô hấp không còn khí lực, bắn vào khớp chân để hạn chế vận động.
Sau đó là vứt nỏ đi vác tiểu đao lao vào, một phát mổ đã cắn trúng tai gấu, sau 2 giây hồi tỉnh thì con cự hùng bị quấn mấy vòng rồi, kể cả cai cự chưởng của Hôi Hùng cũng bị khóa chặt. Xiết mạnh vài vòng tiếng rắc rắc vang lên toàn bộ xương khớp của Cự Hùng vỡ nát, xương cổ bị bẻ gãy không thương tiếc, tim bị ép đến nhão nhoét rồi. Buông tha con mồi đã chết không thể chết hơn được nữa... Lạc Thiên nhìn xuống thì thây Con tiểu cá sấu đang quất vĩ liên hồi vào các bộ phận không bị quái xà quấn, máu me be bét khắp nơi, miệng thì gầm gừ kêu rít đại lọa là.
- Chết này... chết này... Ngạc Ngạc quất này, cắn này.... quất này...
- Dừng dưng...đủ rồi.. mồi chết...
Đúng là ở lâu với nhau bị nhiễm tính, giờ đây Lạc Thiên bị nhiễm cách nói nhát gừng của Tiểu Ngạc Ngạc mất rồi. Một phen sử lý qua loa Lạc Thiên kéo Tiểu Ngạc vào động quật dọn dẹp xú uế một phen, chỗ dã thú ở bao giờ cũng bẩn thỉu và bừa bộn. Là nhân sĩ hiện đại Lạc Thiên không chiụ được cảnh mất vệ sinh như vậy.
Hôi Hùng đã bị đem ra cách xa hang động xẻ thịt vứt đi những bộ phận không ăn được như nội tạng, xương, thịt thì mang về nướng và hun khói. Bên đống lửa trong hang động một con tiểu Ngạc đang hau háu nhìn tảng thịt khổng lồ treo trên giá quay của đống lửa, nước miếng nhẽo nhoẹt tong tong chảy ra rơi xuống đất theo nhịp rơi của giọt mỡ trong tảng thịt xuống than hồng. Bên cạnh đó là một con đại Mãng đang chăm chú khâu khâu vá vá, nó đang may tấm da cự Hùng thành một cái túi tốt hơn cho Tiểu Ngạc. Vì mục đích là đi săn rồi mang thức ăn về thế nên không thể nằm lì trong hang ăn hết thịt cự Hùng mà ngày mai cần phải tiếp tục kiếm mồi thế nên túi dự trữ thức ăn là cần thiết.