Chương 19: Hồng muội muội
Con Hồng Mãng từ từ tiến về phía Lạc Thiên không hề che dấu hành tung, đầu ngẩng cao ánh mắt tò mò. Con Hồng mãng này tuyền một màu đỏ rực lân giáp, phía bụng thì đỏ nhạt hơn một thành lưỡi rắn thò ra thụt vào di chuyển về phía trước dáng vẻ rất là.... thướt tha.
Lạc Thiên ngạc nhiên khi nhìn Hồng Mãng không che dấu hành tung mà đến, linh lực tỏa ra từ nó cũng chỉ ngang bằng Lạc Thiên mà thôi. Hay nó chứng kiến từ đầu đến đuôi trận chiến phát hiện mình bị thương nên cho răng có thể ăn chắc không cần che dấu ẩn núp. Lạc Thiên cười gằn nắm chặt cốt nỏ, mẹ nó lão hổ không ra oai chúng mày tưởng mèo bệnh, đến đây đi ông mày thịt hết, hung hăng hắn nghĩ thầm.
Thế nhưng còn cách mười trượng thì Hồng Mãng xì xì zít zít truyền âm.
- Đại ca hảo a.
Ô kon mẹ nó shock, hóa ra không phải đến đánh nhau mà đến chào hỏi a. Thế nhưng cái thế giới này bố không tin ai cả trừ tiểu tử Sấu con, vì nó coi Lạc thiên là ba ba thế nên không bao giờ phản bội. Biết đâu con Hồng Mãng này tươi tươi cười cười chờ mình buông lỏng phòng bị thì hạ cho mình một kích... chả biết đâu mà lần... giữ địch ý mười phần, vẫn chĩa nỏ về phía Hồng Xà Lạc Thiên đáp lời.
- Hảo, ngươi là ai, đến đây muốn làm gì.
Hồng Mãng nghiêng đầu đáng yêu, lưỡi thụt thò.
- Người ta tên Tiểu Hồng Hồng... đuổi theo... song Ưng báo thù cho đại ca là Đại Hồng hồng... cơ mà đánh không lại... còn suýt chết. Thấy đại ca cường đại Hồng Hồng đến hỏi thăm... không ác ý...
Con Hồng mãng này thần niệm truyền đi ý tứ có vẻ trúc trắc, thế nhưng ý nghĩa thì đầy đủ và khá phức tạp, chứng tỏ linh trí của nó cao hơn Tiểu Ngạc rất nhiều. Mà nhìn kĩ thì toàn thân lân phiến của nó lỗ chỗ bong, vết thương rõ rành do Ưng loại gây nên cũng chỉ mới lành mà thôi.
- Ồ thế ngươi sống ở đâu, ca ca ngươi chết thế nào, ngươi còn người nhà không..?
Một loạt câu hỏi được đặt ra, nhưng địch ý của Lạc Thiên đã giảm khá nhiều.
- Nhà Hồng Hồng ở hỏa sơn phía đông bắc cách đây một ngày đường. Nhà Hồng Hồng có hai anh... giờ còn mỗi Hồng Hồng thôi. Chuyện cách đây ba tháng.....
Qua thần niệm trúc trắc của con Hồng Mãng thì Lạc Thiên hiểu được chuyện ba tháng trước đây hai con hồng Mãng ra ngoài kiếm ăn gặp thiên địch là song Ưng khủng bố vừa rồi. Không địch lại, con Hồng Mãng anh bị bắt mệnh môn 7 tấc rồi bị mổ chết trên không trung. Con Hồng Mãng em tranh thủ chạy trốn nhưng cũng trọng thương. Ngay khi bình phục nó tiềm hành tìm cách đánh lén song Ưng nhưng một con trườn dưới đất một con bay trời nên vô kế khả thi. Ngày hôm nay nó bất ngờ thấy được trận chiến đấu của Lạc Thiên trong lòng thật rung động. Việc mà hai anh em nó không làm được vậy mà Lạc Thiên thiếu chút nữa giết cả song Ưng, vì sùng bái mà nó đến đây học tập.
Lạc Thiên đầu đầy Hắc tuyến không phải biết nói gì với con Hồng Mãng này, một là nó quá khờ và ngây thơ ngu ngốc, hai là nó giả heo ăn thịt hổ. Nên biết thế giới dã man này là mạnh được yếu thua, quan hệ của sinh vật nơi đây là con mồi hoặc kẻ đi săn. Chả nhẽ con Hồng Mãng này không biết nó chính là thức ăn ngon trong mắt Lạc Thiên. Ăn nó xong Lạc Thiên sẽ bay vọt cả đại cấp độ... để thử xem con Hồng Mãng này ngu thật hay đóng kịch Lạc Thiên nhịn đau cắt một nửa thịt đùi Ưng linh khí bức người vứt cho nó.
- Ăn đi, coi như trả thù cho ca của ngươi.
Ánh mắt Hồng xà nhìn miếng thịt Ưng nồng đậm thống hận, không do dự mà nuốt vào. Sau một hồi lắc lư quả như dự đoán con Hồng Mãng lăn ra ngủ như chết. Lạc Thiên choáng mẹ rồi, nếu là đóng kịch thì quá nhập vai rồi. Hắn quyết định thử lần cuối cùng, sát ý dày đặc tỏa ra từ cơ thể hắn tay cầm cốt đao đâm thẳng vào mệnh môn bảy tấc của Hồng Mãng.... Phụp một tiếng, tiểu cốt đao ngập lút toàn thân trong đất chỉ cách mệnh môn Hồng Mãng 1 thốn mà thôi. Đến lúc này thì Lạc Thiên hoàn toàn tin tưởng mình gặp được một con rắn ngu si chính hiệu.
Khệ nệ vác Hồng Mãn lên Quái Mãng lê cái thân be bét máu bò về phía hang động nơi tiểu Ngạc đang ngủ. Vận đại thạch chắn cửa hang hắn vứt bừa Hồng Mãng một bên rồi nuốt chỗ thịt còn lại của Ưng đùi, hắn cũng cần ngủ, cần ôn dưỡng vết thương. Lần này bị thương quá nặng rồi.
Không biết hắn ngủ bao lâu cơn đói bụng khiến hắn bừng tỉnh giấc. Mở mắt ra đập vào mặt là một cái đầu đại mãng đỏ dực, hai mắt chớp chớp ngây ngô, cái lưỡi đỏ thò ra thụt vào. Tiếp theo là một luồng thần niệm truyền vào não bộ của hắn.
- Ba ba tỉnh.... tỷ tỷ dẫn đi chơi... vui cực.... nhà tỷ tỷ to.... đẹp hơn Long Phủ... nhưng nóng... Ngạc Ngạc không ở lâu được...
- Tỷ tỷ nào... ở đâu ra.... nhà ở đâu... ngươi mớ cái gì vậy.
Con tiểu Ngạc cũng đã tỉnh rồi giờ đây nó dài đến ba trượng rưỡi, bắp thịt cuồng phát thô to, cái hàm lởm chởm răng. Cái áo yếm của hắn giờ thành tiểu yếm rồi, chỉ che được chút phần ngực, bụng lòi cả ra. Thể hình của nó đã gần to bằng Lục Ngạc trước kia rồi.
- Ba ba... là Hồng Mãng tỷ tỷ... dẫn đi chơi rất vui... đánh ngau với Tích Dịch... Ngạc Ngạc thắng.... nhưng nó chạy nhanh.... mất rồi... ba ba bắt... Ngạc Ngạc ăn.... thèm....
- Im miệng... nói từ từ... lộn xộn... không hiểu...
- Ba Ba.... im miệng sao nói.... không nói... không hiểu... ai ui đau.... đánh nói càng... lộn xộn.
Hai mắt quái xà trợn Ngược có xu thế bạo tẩu. Tay hắn cầm một khúc xương không biết của hung thú nào, chính là hung án kí đầu con Sấu con, à mà giờ nó khá to rồi, cơ mà tròn mắt phụ huynh con em lúc nào cũng bé cả. Bỗng tiếng thần niệm truyền đến bên tai Lạc Thiên.
- Đại Ca hảo. Hồng Hồng ngủ dậy thấy đại ca vẫn chữa thương ngủ say..... chờ một thời gian thì Tiểu Ngạc tỉnh.... Tiểu Ngạc hiểu nhầm Hồng Hồng muốn làm hại đại ca... thế nên.....
Qua lời kể mạch lạc của Hồng Mãng thì Lạc Thiên hiểu rõ phần nào câu chuyện. Hắn ngủ phải đến 4 tháng vì chữa lành thương thế. Trong thời gian này Tiểu Ngạc tỉnh lại hiểu nhầm Hồng Hồng muốn làm hại ba ba của nó nên lao vào tấn công. Khuyên bảo không được Hồng mãng dùng xà triền khóa cứng Sấu con lại, sau đó thuyết phục. Giờ đây Hồng Mãng muốn giết sấu con dễ như ăn cháo sau đó sẽ giết cả ba ba nó đang ngủ say, đến lúc này thì có mù thì Sấu con cũng nhận ra là Hồng Mãng không ác ý. Hai con hàng ngây thơ rất dễ thân quen. Thế là dẫn nhau đi chơi quên trời đất, Hồng Mãng là Đại đầu xà nơi đây nên biết ổ của mấy con bất nhập lưu yêu thú. Theo yêu cầu mãnh liệt của tiểu Ngạc Hồng Hồng dẫn nó đi đánh nhau, Ngạc loại da dày thịt béo lực lớn vô cùng lại thêm Hồng mãng đỉnh tiêm yêu thú bất nhập lưu đánh đâu thắng đó nhưng vì kinh nghiệm thấp nên đều bị con mồi bỏ chạy. Hai kẻ ngu ngốc này lại bò về nhà Hồng Mãng chơi, thế nhưng chơi không được lâu thì Ngạc Ngạc khó chịu vì hắn không quen ở nơi nóng bức như núi lửa, thế là cả hai kéo nhau về đây. Cũng đúng lúc Lạc thiên thức tỉnh. Trao đổi nửa ngày mới ra kết quả Lạc thiên đầu đầy hắc tuyến nổi giận bừng bừng cầm cốt thứ toàn lực dáng vào đầu Tiểu Ngạc.
- Ái ui đau... ba ba sao đánh... ái ui..
Con tiểu sấu lồm cồm bật dậy chạy mất dép nấp sau Hồng Mãng.
- Ngươi ngươi cái đồ ngu ngốc không thuốc chữa.... ngươi ngủ thì thôi đi không tính.... tỉnh dậy trước ta hẳn hai tháng mà bỏ đi chơi. Ngươi biết lúc đó nếu có yêu thú nào mò đến thì lúc này ta không đứng đây mà nằm bụng yêu thú rồi.... cái thằng tiểu tử này tức chết ta... lại đây ngay để ta kí đầu.... nhanh...
- Là tại Hồng Hồng không tốt.... rủ tiểu Ngạc đi chơi... đại ca đừng đánh Ngạc Ngạc... đánh Hồng Hồng được rồi.
Nghe đến đây Lạc Thiên tức xì máu mũi, không dạy bảo hai con hàng khờ này một cách bài bản thì có ngày gây họa. Thế là trong động tình cảnh lạ diễn ra, một con quá Mãng cầm cốt thứ gõ gõ trì triết hai con yêu thú khác, một con tiểu Ngạc thì cúi đầu lấm lét, một con Đại Hồng Mãng thì hai mắt mê ly sùng bái.
Lạc thiên giảng giải về mưu kế mình thắng song Ưng, lại giảng giải về thử Hồng mãng như thế nào.... lại lấy rất nhiều mẩu chuyện xưa của địa cầu thay nhân vật chính bằng yêu thú để dạy sự cẩn thận, gian kế cho hai kẻ khờ. Càng nghe hai con hàng khờ cang mê ly, sùng bái.
- Hai đứa nghe rõ hay chưa...
- Nghe rõ... đại ca thật là gian tính vô địch.
- Ba ba lưu manh.... vô đối...
Kon mẹ nó tạo nghiệp gì đây, khen ta hay chửi ta a.
Con Hồng Mãng từ từ tiến về phía Lạc Thiên không hề che dấu hành tung, đầu ngẩng cao ánh mắt tò mò. Con Hồng mãng này tuyền một màu đỏ rực lân giáp, phía bụng thì đỏ nhạt hơn một thành lưỡi rắn thò ra thụt vào di chuyển về phía trước dáng vẻ rất là.... thướt tha.
Lạc Thiên ngạc nhiên khi nhìn Hồng Mãng không che dấu hành tung mà đến, linh lực tỏa ra từ nó cũng chỉ ngang bằng Lạc Thiên mà thôi. Hay nó chứng kiến từ đầu đến đuôi trận chiến phát hiện mình bị thương nên cho răng có thể ăn chắc không cần che dấu ẩn núp. Lạc Thiên cười gằn nắm chặt cốt nỏ, mẹ nó lão hổ không ra oai chúng mày tưởng mèo bệnh, đến đây đi ông mày thịt hết, hung hăng hắn nghĩ thầm.
Thế nhưng còn cách mười trượng thì Hồng Mãng xì xì zít zít truyền âm.
- Đại ca hảo a.
Ô kon mẹ nó shock, hóa ra không phải đến đánh nhau mà đến chào hỏi a. Thế nhưng cái thế giới này bố không tin ai cả trừ tiểu tử Sấu con, vì nó coi Lạc thiên là ba ba thế nên không bao giờ phản bội. Biết đâu con Hồng Mãng này tươi tươi cười cười chờ mình buông lỏng phòng bị thì hạ cho mình một kích... chả biết đâu mà lần... giữ địch ý mười phần, vẫn chĩa nỏ về phía Hồng Xà Lạc Thiên đáp lời.
- Hảo, ngươi là ai, đến đây muốn làm gì.
Hồng Mãng nghiêng đầu đáng yêu, lưỡi thụt thò.
- Người ta tên Tiểu Hồng Hồng... đuổi theo... song Ưng báo thù cho đại ca là Đại Hồng hồng... cơ mà đánh không lại... còn suýt chết. Thấy đại ca cường đại Hồng Hồng đến hỏi thăm... không ác ý...
Con Hồng mãng này thần niệm truyền đi ý tứ có vẻ trúc trắc, thế nhưng ý nghĩa thì đầy đủ và khá phức tạp, chứng tỏ linh trí của nó cao hơn Tiểu Ngạc rất nhiều. Mà nhìn kĩ thì toàn thân lân phiến của nó lỗ chỗ bong, vết thương rõ rành do Ưng loại gây nên cũng chỉ mới lành mà thôi.
- Ồ thế ngươi sống ở đâu, ca ca ngươi chết thế nào, ngươi còn người nhà không..?
Một loạt câu hỏi được đặt ra, nhưng địch ý của Lạc Thiên đã giảm khá nhiều.
- Nhà Hồng Hồng ở hỏa sơn phía đông bắc cách đây một ngày đường. Nhà Hồng Hồng có hai anh... giờ còn mỗi Hồng Hồng thôi. Chuyện cách đây ba tháng.....
Qua thần niệm trúc trắc của con Hồng Mãng thì Lạc Thiên hiểu được chuyện ba tháng trước đây hai con hồng Mãng ra ngoài kiếm ăn gặp thiên địch là song Ưng khủng bố vừa rồi. Không địch lại, con Hồng Mãng anh bị bắt mệnh môn 7 tấc rồi bị mổ chết trên không trung. Con Hồng Mãng em tranh thủ chạy trốn nhưng cũng trọng thương. Ngay khi bình phục nó tiềm hành tìm cách đánh lén song Ưng nhưng một con trườn dưới đất một con bay trời nên vô kế khả thi. Ngày hôm nay nó bất ngờ thấy được trận chiến đấu của Lạc Thiên trong lòng thật rung động. Việc mà hai anh em nó không làm được vậy mà Lạc Thiên thiếu chút nữa giết cả song Ưng, vì sùng bái mà nó đến đây học tập.
Lạc Thiên đầu đầy Hắc tuyến không phải biết nói gì với con Hồng Mãng này, một là nó quá khờ và ngây thơ ngu ngốc, hai là nó giả heo ăn thịt hổ. Nên biết thế giới dã man này là mạnh được yếu thua, quan hệ của sinh vật nơi đây là con mồi hoặc kẻ đi săn. Chả nhẽ con Hồng Mãng này không biết nó chính là thức ăn ngon trong mắt Lạc Thiên. Ăn nó xong Lạc Thiên sẽ bay vọt cả đại cấp độ... để thử xem con Hồng Mãng này ngu thật hay đóng kịch Lạc Thiên nhịn đau cắt một nửa thịt đùi Ưng linh khí bức người vứt cho nó.
- Ăn đi, coi như trả thù cho ca của ngươi.
Ánh mắt Hồng xà nhìn miếng thịt Ưng nồng đậm thống hận, không do dự mà nuốt vào. Sau một hồi lắc lư quả như dự đoán con Hồng Mãng lăn ra ngủ như chết. Lạc Thiên choáng mẹ rồi, nếu là đóng kịch thì quá nhập vai rồi. Hắn quyết định thử lần cuối cùng, sát ý dày đặc tỏa ra từ cơ thể hắn tay cầm cốt đao đâm thẳng vào mệnh môn bảy tấc của Hồng Mãng.... Phụp một tiếng, tiểu cốt đao ngập lút toàn thân trong đất chỉ cách mệnh môn Hồng Mãng 1 thốn mà thôi. Đến lúc này thì Lạc Thiên hoàn toàn tin tưởng mình gặp được một con rắn ngu si chính hiệu.
Khệ nệ vác Hồng Mãn lên Quái Mãng lê cái thân be bét máu bò về phía hang động nơi tiểu Ngạc đang ngủ. Vận đại thạch chắn cửa hang hắn vứt bừa Hồng Mãng một bên rồi nuốt chỗ thịt còn lại của Ưng đùi, hắn cũng cần ngủ, cần ôn dưỡng vết thương. Lần này bị thương quá nặng rồi.
Không biết hắn ngủ bao lâu cơn đói bụng khiến hắn bừng tỉnh giấc. Mở mắt ra đập vào mặt là một cái đầu đại mãng đỏ dực, hai mắt chớp chớp ngây ngô, cái lưỡi đỏ thò ra thụt vào. Tiếp theo là một luồng thần niệm truyền vào não bộ của hắn.
- Ba ba tỉnh.... tỷ tỷ dẫn đi chơi... vui cực.... nhà tỷ tỷ to.... đẹp hơn Long Phủ... nhưng nóng... Ngạc Ngạc không ở lâu được...
- Tỷ tỷ nào... ở đâu ra.... nhà ở đâu... ngươi mớ cái gì vậy.
Con tiểu Ngạc cũng đã tỉnh rồi giờ đây nó dài đến ba trượng rưỡi, bắp thịt cuồng phát thô to, cái hàm lởm chởm răng. Cái áo yếm của hắn giờ thành tiểu yếm rồi, chỉ che được chút phần ngực, bụng lòi cả ra. Thể hình của nó đã gần to bằng Lục Ngạc trước kia rồi.
- Ba ba... là Hồng Mãng tỷ tỷ... dẫn đi chơi rất vui... đánh ngau với Tích Dịch... Ngạc Ngạc thắng.... nhưng nó chạy nhanh.... mất rồi... ba ba bắt... Ngạc Ngạc ăn.... thèm....
- Im miệng... nói từ từ... lộn xộn... không hiểu...
- Ba Ba.... im miệng sao nói.... không nói... không hiểu... ai ui đau.... đánh nói càng... lộn xộn.
Hai mắt quái xà trợn Ngược có xu thế bạo tẩu. Tay hắn cầm một khúc xương không biết của hung thú nào, chính là hung án kí đầu con Sấu con, à mà giờ nó khá to rồi, cơ mà tròn mắt phụ huynh con em lúc nào cũng bé cả. Bỗng tiếng thần niệm truyền đến bên tai Lạc Thiên.
- Đại Ca hảo. Hồng Hồng ngủ dậy thấy đại ca vẫn chữa thương ngủ say..... chờ một thời gian thì Tiểu Ngạc tỉnh.... Tiểu Ngạc hiểu nhầm Hồng Hồng muốn làm hại đại ca... thế nên.....
Qua lời kể mạch lạc của Hồng Mãng thì Lạc Thiên hiểu rõ phần nào câu chuyện. Hắn ngủ phải đến 4 tháng vì chữa lành thương thế. Trong thời gian này Tiểu Ngạc tỉnh lại hiểu nhầm Hồng Hồng muốn làm hại ba ba của nó nên lao vào tấn công. Khuyên bảo không được Hồng mãng dùng xà triền khóa cứng Sấu con lại, sau đó thuyết phục. Giờ đây Hồng Mãng muốn giết sấu con dễ như ăn cháo sau đó sẽ giết cả ba ba nó đang ngủ say, đến lúc này thì có mù thì Sấu con cũng nhận ra là Hồng Mãng không ác ý. Hai con hàng ngây thơ rất dễ thân quen. Thế là dẫn nhau đi chơi quên trời đất, Hồng Mãng là Đại đầu xà nơi đây nên biết ổ của mấy con bất nhập lưu yêu thú. Theo yêu cầu mãnh liệt của tiểu Ngạc Hồng Hồng dẫn nó đi đánh nhau, Ngạc loại da dày thịt béo lực lớn vô cùng lại thêm Hồng mãng đỉnh tiêm yêu thú bất nhập lưu đánh đâu thắng đó nhưng vì kinh nghiệm thấp nên đều bị con mồi bỏ chạy. Hai kẻ ngu ngốc này lại bò về nhà Hồng Mãng chơi, thế nhưng chơi không được lâu thì Ngạc Ngạc khó chịu vì hắn không quen ở nơi nóng bức như núi lửa, thế là cả hai kéo nhau về đây. Cũng đúng lúc Lạc thiên thức tỉnh. Trao đổi nửa ngày mới ra kết quả Lạc thiên đầu đầy hắc tuyến nổi giận bừng bừng cầm cốt thứ toàn lực dáng vào đầu Tiểu Ngạc.
- Ái ui đau... ba ba sao đánh... ái ui..
Con tiểu sấu lồm cồm bật dậy chạy mất dép nấp sau Hồng Mãng.
- Ngươi ngươi cái đồ ngu ngốc không thuốc chữa.... ngươi ngủ thì thôi đi không tính.... tỉnh dậy trước ta hẳn hai tháng mà bỏ đi chơi. Ngươi biết lúc đó nếu có yêu thú nào mò đến thì lúc này ta không đứng đây mà nằm bụng yêu thú rồi.... cái thằng tiểu tử này tức chết ta... lại đây ngay để ta kí đầu.... nhanh...
- Là tại Hồng Hồng không tốt.... rủ tiểu Ngạc đi chơi... đại ca đừng đánh Ngạc Ngạc... đánh Hồng Hồng được rồi.
Nghe đến đây Lạc Thiên tức xì máu mũi, không dạy bảo hai con hàng khờ này một cách bài bản thì có ngày gây họa. Thế là trong động tình cảnh lạ diễn ra, một con quá Mãng cầm cốt thứ gõ gõ trì triết hai con yêu thú khác, một con tiểu Ngạc thì cúi đầu lấm lét, một con Đại Hồng Mãng thì hai mắt mê ly sùng bái.
Lạc thiên giảng giải về mưu kế mình thắng song Ưng, lại giảng giải về thử Hồng mãng như thế nào.... lại lấy rất nhiều mẩu chuyện xưa của địa cầu thay nhân vật chính bằng yêu thú để dạy sự cẩn thận, gian kế cho hai kẻ khờ. Càng nghe hai con hàng khờ cang mê ly, sùng bái.
- Hai đứa nghe rõ hay chưa...
- Nghe rõ... đại ca thật là gian tính vô địch.
- Ba ba lưu manh.... vô đối...
Kon mẹ nó tạo nghiệp gì đây, khen ta hay chửi ta a.