Việc buôn bán khá thuận lợi cì có Liễu Thu Thủy là tay tán tu già zơ rất quen với công việc này, nếu giao cho tên Triệu khờ có khi bị bán đi cả quần lót không biết chừng.
Lúc này đây mấy pháp khí của hai tên họ Khoách và họ Bao bị bán sạch, cộng thêm chổi cùn rẻ rách của Lục Ngạc sưu tầm cũng bị bán sạch tuy đẳng cấp không cao nhưng thắng ở số lượng. Khi đưa phương án bán hết ra ngoài thì Lục Ngạc lăn lộn khóc lóc không đồng ý, tất cả đều là của hắn cớ gì lại bán. Thuyết phục dọa dẫm không được cuối cùng Lạc Thiên xuất huyết tung ra một đòn.
- Ta trích thêm tinh huyết chế thêm một viên bổ linh đan cho ngươi để huyết mạch ngươi có thêm long huyết chứ không phải long giao được chưa.
Than tài thì tham tài nhưng yêu thú mê mẩn nhất là sức mạnh. Nhất là những con thú có huyết mạch giao thì lại càng ham muốn có được long huyết, long và giao là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Không nói ra thì không sao, nói ra thì thảm rồi hai con tiểu ưng quàng quạc không thôi.
- Ba ba ưng ưng muốn... ưng ưng cũng muốn... Ngạc ca hư không cho.... cho ưng ưng...
Bốp... chát... ai ui... ca sao đánh... ai ui... mẹ... chờ ông lớn... ái...
Lục Ngạc hùng hổ bắt nạt hai tiểu đệ, Hồng Mãng cũng hai mắt lấp lánh nhìn Lạc Thiên cầu xin....
- Thôi thôi, đều có phần, cùng lắm ta nằm bẹp mấy tháng... ôi... Liễu muội cũng một viên tăng tư chất đi... ôi... tạo cái nghiệp gì đâu.
Giờ thì đúng là hắn xuất huyết thật rồi. Phen này không nằm liệt giường vài tháng là không xong.
Sau giao dịch không ngờ linh thạch bạo tăng đến 3 ngàn viên. Bỏ ra thuê một khuôn viên động phủ năm năm chỉ hết một ngàn còn lại hai ngàn dùng tu luyện và làm vốn lưu động.
Khuôn viên hai mẫu có cả hồ nước để nuôi linh thú hệ thủy, ở đây gần vô tận hải thế nên thiết kế như vậy là cần thiết, hai tháng trong túi linh thú bị uất nghẹn mới thả ra thì Lục Ngạc kêu loạn chạy khắp nơi rồi nhảy ùm xuống hồ nước vẫy vùng, nói gì thì nói hắn vẫn là trẻ con a, vì đi theo Lạc Thiên được vỗ béo nên lớn nhanh, không thể như Hồng Mãng một đường khổ tu. Nói đế trẻ con thì không ai bằng hai con Tiểu Ưng, cả ngày không đánh nhau thì trêu chọc Ngạc ca của chúng, tất nhiên sau đó là bị đập tơi bời, tâm lý tự ngược của gia đình này rất là cao.
Hộ trận của động phủ trang viên được mở ra toàn bộ để tránh né bên ngoài xem xét thế nhưng tiêu phí linh thạch kinh người, một trăm viên hạ phẩm một tháng.
- Đại ca, ta có chuyện bàn riêng đại ca một chút.
Liễu Thu Thủy nghiêm trọng mà đạo cùng Lạc Thiên.
- Liễu muôi đừng ngại cứ nói... là người nhà cả, đến công pháp bí mật nhất ngươi còn chia sẻ cho ca kia mà.
- Là thế này Đại ca. Yêu tu như đại ca và mọi người nhân tộc gọi là yêu thú.... nói vậy xin đại ca chớ giận nhưng đây là thực tế, mà yêu tu có khế ước cùng tu sĩ thì lại coi là linh thú.
Trầm ngâm một lát Liễu Thu Thủy quan sát sắc mặt của Lạc Thiên rồi đạo tiếp.
- Yêu thú thì nhân loại tu sĩ nhìn thấy sẽ là hô đánh, đuổi giết. Thế nhưng linh thú thì khác nhân tộc coi như cùng trận doanh, đụng đến sẽ rất phiền phức. trừ những linh thú đặc biệt gây cho tu sĩ muốn cướp bảo ra thì những linh thú khác không ai dánh chủ ý cả. Đại ca có thần thông liễm khí và ẩn nấp đến tận cùng, thần thức cường đại không sao, thế nhưng Hồng Mãng, Lục Ngạc, song Ưng đâu này, cha nhẽ cả đời trong túi linh thú. Nhất là những lúc tổ đội chúng ta săn bắn bên ngoài đụng chạm tổ đội khác thì sao.
Lạc Thiên khẽ biến sắc…
- ý của ngươi là…
Liễu Thu Thủy vội vàng giải thích.
- Mong đại ca chớ hiểu nhầm, ý của muội là để Lục Ngạc, Hồng Mãng tỷ tỷ, cùng song Ưng kế khế ước bình đẳng với ta và Triệu Vô Cực. một bên tử vong thì bên kia cũng tử vong, ấn kí trên trán của yêu tu không hề khác biệt khế ước chủ tớ. Lúc ầy có hành tẩu bên ngoài cùng không lo. Mà phòng ngự trận toàn trang viên có thể thu lại chỉ cần duy trì phòng ngự động phủ thôi, rất tiết kiệm. Mà thật ra phòng ngự trang viên cũng không ngăn được thần thức Trúc cơ tu sĩ, Đại ca có thể thử.
Lạc Thiên nghiêng đầu đánh giá kĩ Liễu Thu Thủy, can đảm, co tình nghĩa, suy nghĩ cẩn thận kín đáo, chiến lực không tồi, thiên phú tốt, công pháp tốt… quả thật rất toàn năng. Chỉ tiếc là cụt một cánh tay, thế nhưng tên Triệu Vô Cực đã chắc chắn khi hắn Trúc cơ được thì sẽ dễ dàng chế sinh cơ đan phục hồi cho nàng. Liễu Thu Thủy không thể trúc cơ khi bị cụt vì sau trúc cơ là cố hình như vậy sẽ mãi mãi cụt tay.
-Tiểu muội nghĩ nhiều, không những Lục Ngạc, Hồng Mãng, song ưng kí khế ước mà ta cũng kí, ta cũng cần một cái ấn kí hoạt động cho tiện… nhưng mà kí là kí với ngươi a…. ta còn rất yêu đời. kí với tên TRiệu khờ không biết đánh đấm kia ta ngỏm lúc nào không biết.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, việc kí khế ước thuận tiện, từ nay trở đi đồng bạn lại sâu thêm một bước, sinh tử gắn liền nhau.
Ngày hôm sau Lạc Thiên nhin đau xuất ra 6 giọt tinh huyết gần như chiếm một phần ba của hắn để Triệu Vô Cực luyện đan. Sau khi xuất ra tinh huyết thì Lạc Thiên đo ván ngay lập tức, thều thào mà nằm trong động phủ. Triệu Vô Cực bế quan luyện đan.
Liễu Thu Thủy muốn dẫn Hồng Mãng, Lục Ngạc, Song ưng đi săn yêu thú bổ sung huyết thực cho Lạc Thiên thế nhưng hắn ngăn lại, có đan dược bổ xung khí huyết của Triệu Vô Cực hắn còn cầm cự được một thời gian. Hắn muốn Hồng Mãng và Lục Ngạc luyện thật tốt hai môn thần thông của hắn thì Lạc Thiên mới yên tâm để họ ra ngoài. Hai môn này là độn thuật và thần thông ẩn nặc.
Lúc này đây mấy pháp khí của hai tên họ Khoách và họ Bao bị bán sạch, cộng thêm chổi cùn rẻ rách của Lục Ngạc sưu tầm cũng bị bán sạch tuy đẳng cấp không cao nhưng thắng ở số lượng. Khi đưa phương án bán hết ra ngoài thì Lục Ngạc lăn lộn khóc lóc không đồng ý, tất cả đều là của hắn cớ gì lại bán. Thuyết phục dọa dẫm không được cuối cùng Lạc Thiên xuất huyết tung ra một đòn.
- Ta trích thêm tinh huyết chế thêm một viên bổ linh đan cho ngươi để huyết mạch ngươi có thêm long huyết chứ không phải long giao được chưa.
Than tài thì tham tài nhưng yêu thú mê mẩn nhất là sức mạnh. Nhất là những con thú có huyết mạch giao thì lại càng ham muốn có được long huyết, long và giao là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Không nói ra thì không sao, nói ra thì thảm rồi hai con tiểu ưng quàng quạc không thôi.
- Ba ba ưng ưng muốn... ưng ưng cũng muốn... Ngạc ca hư không cho.... cho ưng ưng...
Bốp... chát... ai ui... ca sao đánh... ai ui... mẹ... chờ ông lớn... ái...
Lục Ngạc hùng hổ bắt nạt hai tiểu đệ, Hồng Mãng cũng hai mắt lấp lánh nhìn Lạc Thiên cầu xin....
- Thôi thôi, đều có phần, cùng lắm ta nằm bẹp mấy tháng... ôi... Liễu muội cũng một viên tăng tư chất đi... ôi... tạo cái nghiệp gì đâu.
Giờ thì đúng là hắn xuất huyết thật rồi. Phen này không nằm liệt giường vài tháng là không xong.
Sau giao dịch không ngờ linh thạch bạo tăng đến 3 ngàn viên. Bỏ ra thuê một khuôn viên động phủ năm năm chỉ hết một ngàn còn lại hai ngàn dùng tu luyện và làm vốn lưu động.
Khuôn viên hai mẫu có cả hồ nước để nuôi linh thú hệ thủy, ở đây gần vô tận hải thế nên thiết kế như vậy là cần thiết, hai tháng trong túi linh thú bị uất nghẹn mới thả ra thì Lục Ngạc kêu loạn chạy khắp nơi rồi nhảy ùm xuống hồ nước vẫy vùng, nói gì thì nói hắn vẫn là trẻ con a, vì đi theo Lạc Thiên được vỗ béo nên lớn nhanh, không thể như Hồng Mãng một đường khổ tu. Nói đế trẻ con thì không ai bằng hai con Tiểu Ưng, cả ngày không đánh nhau thì trêu chọc Ngạc ca của chúng, tất nhiên sau đó là bị đập tơi bời, tâm lý tự ngược của gia đình này rất là cao.
Hộ trận của động phủ trang viên được mở ra toàn bộ để tránh né bên ngoài xem xét thế nhưng tiêu phí linh thạch kinh người, một trăm viên hạ phẩm một tháng.
- Đại ca, ta có chuyện bàn riêng đại ca một chút.
Liễu Thu Thủy nghiêm trọng mà đạo cùng Lạc Thiên.
- Liễu muôi đừng ngại cứ nói... là người nhà cả, đến công pháp bí mật nhất ngươi còn chia sẻ cho ca kia mà.
- Là thế này Đại ca. Yêu tu như đại ca và mọi người nhân tộc gọi là yêu thú.... nói vậy xin đại ca chớ giận nhưng đây là thực tế, mà yêu tu có khế ước cùng tu sĩ thì lại coi là linh thú.
Trầm ngâm một lát Liễu Thu Thủy quan sát sắc mặt của Lạc Thiên rồi đạo tiếp.
- Yêu thú thì nhân loại tu sĩ nhìn thấy sẽ là hô đánh, đuổi giết. Thế nhưng linh thú thì khác nhân tộc coi như cùng trận doanh, đụng đến sẽ rất phiền phức. trừ những linh thú đặc biệt gây cho tu sĩ muốn cướp bảo ra thì những linh thú khác không ai dánh chủ ý cả. Đại ca có thần thông liễm khí và ẩn nấp đến tận cùng, thần thức cường đại không sao, thế nhưng Hồng Mãng, Lục Ngạc, song Ưng đâu này, cha nhẽ cả đời trong túi linh thú. Nhất là những lúc tổ đội chúng ta săn bắn bên ngoài đụng chạm tổ đội khác thì sao.
Lạc Thiên khẽ biến sắc…
- ý của ngươi là…
Liễu Thu Thủy vội vàng giải thích.
- Mong đại ca chớ hiểu nhầm, ý của muội là để Lục Ngạc, Hồng Mãng tỷ tỷ, cùng song Ưng kế khế ước bình đẳng với ta và Triệu Vô Cực. một bên tử vong thì bên kia cũng tử vong, ấn kí trên trán của yêu tu không hề khác biệt khế ước chủ tớ. Lúc ầy có hành tẩu bên ngoài cùng không lo. Mà phòng ngự trận toàn trang viên có thể thu lại chỉ cần duy trì phòng ngự động phủ thôi, rất tiết kiệm. Mà thật ra phòng ngự trang viên cũng không ngăn được thần thức Trúc cơ tu sĩ, Đại ca có thể thử.
Lạc Thiên nghiêng đầu đánh giá kĩ Liễu Thu Thủy, can đảm, co tình nghĩa, suy nghĩ cẩn thận kín đáo, chiến lực không tồi, thiên phú tốt, công pháp tốt… quả thật rất toàn năng. Chỉ tiếc là cụt một cánh tay, thế nhưng tên Triệu Vô Cực đã chắc chắn khi hắn Trúc cơ được thì sẽ dễ dàng chế sinh cơ đan phục hồi cho nàng. Liễu Thu Thủy không thể trúc cơ khi bị cụt vì sau trúc cơ là cố hình như vậy sẽ mãi mãi cụt tay.
-Tiểu muội nghĩ nhiều, không những Lục Ngạc, Hồng Mãng, song ưng kí khế ước mà ta cũng kí, ta cũng cần một cái ấn kí hoạt động cho tiện… nhưng mà kí là kí với ngươi a…. ta còn rất yêu đời. kí với tên TRiệu khờ không biết đánh đấm kia ta ngỏm lúc nào không biết.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, việc kí khế ước thuận tiện, từ nay trở đi đồng bạn lại sâu thêm một bước, sinh tử gắn liền nhau.
Ngày hôm sau Lạc Thiên nhin đau xuất ra 6 giọt tinh huyết gần như chiếm một phần ba của hắn để Triệu Vô Cực luyện đan. Sau khi xuất ra tinh huyết thì Lạc Thiên đo ván ngay lập tức, thều thào mà nằm trong động phủ. Triệu Vô Cực bế quan luyện đan.
Liễu Thu Thủy muốn dẫn Hồng Mãng, Lục Ngạc, Song ưng đi săn yêu thú bổ sung huyết thực cho Lạc Thiên thế nhưng hắn ngăn lại, có đan dược bổ xung khí huyết của Triệu Vô Cực hắn còn cầm cự được một thời gian. Hắn muốn Hồng Mãng và Lục Ngạc luyện thật tốt hai môn thần thông của hắn thì Lạc Thiên mới yên tâm để họ ra ngoài. Hai môn này là độn thuật và thần thông ẩn nặc.