Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua. Cứa vào da đau rát, Tố Lạc vội thoát khỏi nhũng hồi tưởng xa xôi. Giật mình, không biết những giọt nước lại rơi từ lúc nào. Khẽ nhắm mắt điều tiết lại cảm xúc, nhìn lai chàng trai ấy nàng thấy được cái chấp niệm mà chàng dành cho mình cũng như là dành cho người đàn bà đang nằm ở kia. Chàng rõ ràng biết rằng dù bây giờ có chạy ra, đi đến thì cũng không thể bảo vệ được mẹ của mình, cũng không thể cứu được bà ấy ra khỏi bàn tay tử thần. Nhưng là một người con, chàng không thể làm khác, chàng không thể để mẹ chàng phải chịu nỗi đau đớn hơn nữa, không thể để mẹ phải cô đơn, chịu đòn roi một mình được. Trái tim đau xót, nàng trách chàng sao lại ngốc thế, ngốc đến nàng tức điên lên. Buông một tiếng thở dài xa xăm, chấp niệm của chàng, nàng hiểu, nhưng nàng tuyệt sẽ không để cho chàng phải chết vì cái chấp niệm đó, dù cho điều đó là do ông trời sắp đặt, thì nàng cũng tuyệt không cho phép.
Gió vi vu, cắt qua da thịt. Tố Lạc dường như nghe bên tai, tiếng náo loạn gần xa: ‘’Trời ơi, bà ta bị bệnh truyền nhiễm, giết, giết, thiêu chết bà ta đi’’ ”đuổi bà ta đi” “đừng để bà ta lây bệnh cho chúng ta”…tiếng chửi bới la mắng cứ vang đều, vang đều mãi đập vào tai Tô Mạt và Lưu phong. Trái tim khẽ chua sót, lòng người quả là bạc bẽo, mới ngày nào còn là bạn bè cùng chung cảnh ngộ nhưng giờ đây lại hắt hủi nhau vì một căn bệnh. Chẳng lẽ chỉ vì muốn duy trì tiếp cái mạng sống rẻ mạt của mình mà họ sẵn sang hi sinh mạng sống người khác. Cười nhạt nhẽo, con người mà, dù là ai, dù phú quý hay bần hàn thì họ vẫn luôn mang trong mình những cái tôi ích kỉ nhất, có mấy ai có thể vượt qua cái tôi đó để sống một cách lương thiện, vị tha chưa. Kể cả họ, những con người lầm lũi, khốn khổ với kiếp nô lệ còn không bằng con trâu, con chó… Thật đáng buồn làm sao!!!
Sắc trời tối lại, từng ánh đuốc như ngọn lửa ma chơi, sáng quắc, bập bùng… Tố Lạc nhìn về phía chàng, người con trai đó, ánh mắt vằn đỏ, ôm thật chặt thân mình mẹ. Cả thân thể phẫn nộ, giận giữ bảo vệ bà khỏi từng đợt đòn roi. Bệnh truyền nhiễm ư, cả thế giới này sợ, riêng chàng, chàng không sợ. Chẳng phải chỉ là cái chết thôi sao. Một cái chết sao có thể khiến chàng quỳ phục xuống run rẩy, sợ hãi được. Cười điên cuồng, chàng không muốn thụt mình trong cái mai rùa nữa, chàng muốn làm một con mãnh hổ, siết chết bọn chúng, cắn xé bọn chúng, bảo vệ mẹ chàng, dù sao chẳng phải cũng chỉ là chết thôi, chết mà giết được vài tên khốn nạn ấy, chết mà bảo vệ được người mà chàng thương yêu thì chàng cũng cam tâm. Ánh mắt thoáng đỏ au, chàng nhặt lên một chiếc chông cắm bên cạnh công trường, một hơi thở hung thần ác sác truyền đến. Cha, con sẽ giết bọn chúng, con sẽ trả thù cho cha, cho mẹ và cho cả số phận của những con người vô tội. Chàng lao đến như lên cơn điên dại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: muốn giết người. Con người ta, khi đã bị đẩy đến vực thẳm của nỗi tuyệt vọng, lúc đấy họ đã chẳng còn gì nữa rồi, họ không còn sợ hãi điều gì nữa, họ sẽ làm tất cả và lúc đó một sức mạnh tiềm tàng ẩn sâu trong cơ thể họ trỗi dậy như một ngọn lửa bùng cháy lên một cách mãnh liệt. Và ngọn lửa đó, sẽ thiêu cháy, bất kì kẻ thù nào ngáng đường nó.
Gió thổi qua, ngọn lửa bập bùng, lay động, chiếu lên khuôn mặt của chàng tựa như tu la địa ngục và chiếu lên chiếc chông dính máu tươi của chàng tựa như lưỡi hái tử thần. Gió như quay cuồng vần vũ, thốc lên, lan tỏa mãi hương thơm tanh nồng, quấn quýt, phôi phai mãi ra xa xăm.
Bước chân chàng đến đâu, từng thân người lần lượt ngã gục đến đấy. Hoa máu giăng khắp trời, máu của họ hay cũng là của chính chàng. Của chính thân người đang bị biết bao nhiêu là cánh tay ác quỷ chém tới. Chúng cứ như lũ chó đói khát, hết lớp này, đến lớp khác vây lấy chàng, rồi khắc vào người chàng những vết chạm trổ tươi đẹp nhất, một sự tươi đẹp nhuốm màu ghê rợn, thê lương nhất. Gió phất qua, vết thương bỏng rát, sâu hoắm ồ ạt máu tươi. Đau quá, cơn đau như muốn xé da cắt thịt, đày đọa chàng xuống 9 tầng địa ngục. Cười nhạt, liệu 9 tầng địa ngục, có bằng cái nỗi đau chàng đang phải chịu không nhỉ, chắc có, cười nhạt, chàng nghĩ thế. Gió ào ạt, thổi qua đất trời, thổi qua vết thương, đau xót, chà, chàng mất nhiều máu quá nhỉ, nhiều quá. Đầu óc choáng váng, một cơn mê man ùa đến khiến chàng như mất hết sức lực. Hình như chàng nhìn thấy bóng cha. Cha đang đứng đó sao, đúng thế, vui quá, chàng có lẽ sắp được gặp người rồi, có lẽ thế. Bước chân bước nhanh hơn, chàng muốn đên gần, muốn nói chuyện với cha, muốn kể với cha những câu chuyện của mình. Như hồi còn bé đó, chàng mỉm cười vui vẻ, thật nhớ quá cái thuở vừa cầm nắm cơm thiu vừa nhai nhóp nhép kể chuyện cho cha nghe. Rồi sau đó, cha sẽ mỉm cười hiền hậu, rồi xoa rối tung cái đầu như tổ quạ của chàng càng thêm phần khoa trương và nói: ‘’Thằng nhóc này!!!’’. Thân mình dần nặng trĩu, chàng gục xuống nền đất, lúc này chàng đang nhìn thấy cha đó, chàng sắp được gặp cha rồi. Ánh mắt khẽ lấp lánh, chàng bước đến thật gần, cha kia rồi, người ở ngay kia. Bước chân vôi vàng, hấp tấp tưởng như phải cố nếu không sẽ không kịp, chàng bước đến thật gần cha. Thoáng cười hạnh phúc, chàng vươn tay chạm vào cha. Nhưng không, thứ chàng chạm vào đâu phải là cha, chỉ là một khoảng không vô tận mờ mịt. Cha đâu rồi. Ánh mắt thoáng lạc lõng, chàng nhìn dáo dác, như cố kiếm tìm hình bóng của người cha thân thuộc. Sương mây giăng mắc, chốn phù du tựa mây bay xa xôi, mịt mù. Chàng quay đầu, dáo dác tìm, cha đâu rồi… Có bóng người mơ hồ… Là cha ư…Bước chân bước đến, chàng lại thật gần, miệng thì thào:
- Cha ơi, cha đúng không, là cha đúng không – Nói đến đây, giọng chàng khàn đặc. – Cha ơi, con xin lỗi, là lỗi của con…- Chợt thấy bóng cha quay đầu, chàng hoảng hốt, sợ hãi, vội thét lên- Cha đừng đi, cha ơi, dẫn con theo với, đừng bỏ con ở lại…- Bước chân không bước nữa, cha dừng lại và quay đầu nhìn chàng. Chàng vui quá, cha định dẫn chàng đi ư. Chắc thế, chàng đã nghĩ như vậy, và chàng toan bước đến gần, lại bất chợt nghe thấy tiếng cha vang lên tựa gần tựa xa:
- Còn mẹ con thì sao…
Dường như ở đây cũng có gió. Gió thốc qua mặt chàng bỏng rát. Mẹ ư, đúng rồi, mẹ, mẹ còn đang ốm, mẹ cần chàng… Ánh mắt hằn sâu một nỗi đau tê tái, chàng nhìn về phía bóng dáng cha. Người đứng đó, nở nụ cười, hiền hậu rồi chậm rãi quay lưng bước đi. Trái tim đau nhói, chàng cúi đầu, nhìn hai bàn tay trống rỗng. Mẹ, chàng còn mẹ đang ở kia…Mẹ của chàng… Sao chàng lại quên mất người được, người mà chàng dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ đến cùng…Cười chua xót, chẳng biết thứ gì mà có thể ăn mòn ý chí của người ta đến thế này…Bàn tay siết chặt, đã đến lúc chàng tỉnh rồi…
CHÚ THÍCH: Trong truyện có từ ngữ xưng hô là ''cha'', ''mẹ'' là hơi giống với từ ngữ hiện đại. Nhưng đây là tác phẩm tưởng tượng, không có thật trong lịch sử nên các bạn cứ coi đây là từ ngữ xưng hô gợi tả sự thân thiêt, còn cách goi ''phụ thân, mẫu thân'' thì cư coi là dùng theo cahs trang trọng, lịch thiệp.
Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua. Cứa vào da đau rát, Tố Lạc vội thoát khỏi nhũng hồi tưởng xa xôi. Giật mình, không biết những giọt nước lại rơi từ lúc nào. Khẽ nhắm mắt điều tiết lại cảm xúc, nhìn lai chàng trai ấy nàng thấy được cái chấp niệm mà chàng dành cho mình cũng như là dành cho người đàn bà đang nằm ở kia. Chàng rõ ràng biết rằng dù bây giờ có chạy ra, đi đến thì cũng không thể bảo vệ được mẹ của mình, cũng không thể cứu được bà ấy ra khỏi bàn tay tử thần. Nhưng là một người con, chàng không thể làm khác, chàng không thể để mẹ chàng phải chịu nỗi đau đớn hơn nữa, không thể để mẹ phải cô đơn, chịu đòn roi một mình được. Trái tim đau xót, nàng trách chàng sao lại ngốc thế, ngốc đến nàng tức điên lên. Buông một tiếng thở dài xa xăm, chấp niệm của chàng, nàng hiểu, nhưng nàng tuyệt sẽ không để cho chàng phải chết vì cái chấp niệm đó, dù cho điều đó là do ông trời sắp đặt, thì nàng cũng tuyệt không cho phép.
Gió vi vu, cắt qua da thịt. Tố Lạc dường như nghe bên tai, tiếng náo loạn gần xa: ‘’Trời ơi, bà ta bị bệnh truyền nhiễm, giết, giết, thiêu chết bà ta đi’’ ”đuổi bà ta đi” “đừng để bà ta lây bệnh cho chúng ta”…tiếng chửi bới la mắng cứ vang đều, vang đều mãi đập vào tai Tô Mạt và Lưu phong. Trái tim khẽ chua sót, lòng người quả là bạc bẽo, mới ngày nào còn là bạn bè cùng chung cảnh ngộ nhưng giờ đây lại hắt hủi nhau vì một căn bệnh. Chẳng lẽ chỉ vì muốn duy trì tiếp cái mạng sống rẻ mạt của mình mà họ sẵn sang hi sinh mạng sống người khác. Cười nhạt nhẽo, con người mà, dù là ai, dù phú quý hay bần hàn thì họ vẫn luôn mang trong mình những cái tôi ích kỉ nhất, có mấy ai có thể vượt qua cái tôi đó để sống một cách lương thiện, vị tha chưa. Kể cả họ, những con người lầm lũi, khốn khổ với kiếp nô lệ còn không bằng con trâu, con chó… Thật đáng buồn làm sao!!!
Sắc trời tối lại, từng ánh đuốc như ngọn lửa ma chơi, sáng quắc, bập bùng… Tố Lạc nhìn về phía chàng, người con trai đó, ánh mắt vằn đỏ, ôm thật chặt thân mình mẹ. Cả thân thể phẫn nộ, giận giữ bảo vệ bà khỏi từng đợt đòn roi. Bệnh truyền nhiễm ư, cả thế giới này sợ, riêng chàng, chàng không sợ. Chẳng phải chỉ là cái chết thôi sao. Một cái chết sao có thể khiến chàng quỳ phục xuống run rẩy, sợ hãi được. Cười điên cuồng, chàng không muốn thụt mình trong cái mai rùa nữa, chàng muốn làm một con mãnh hổ, siết chết bọn chúng, cắn xé bọn chúng, bảo vệ mẹ chàng, dù sao chẳng phải cũng chỉ là chết thôi, chết mà giết được vài tên khốn nạn ấy, chết mà bảo vệ được người mà chàng thương yêu thì chàng cũng cam tâm. Ánh mắt thoáng đỏ au, chàng nhặt lên một chiếc chông cắm bên cạnh công trường, một hơi thở hung thần ác sác truyền đến. Cha, con sẽ giết bọn chúng, con sẽ trả thù cho cha, cho mẹ và cho cả số phận của những con người vô tội. Chàng lao đến như lên cơn điên dại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: muốn giết người. Con người ta, khi đã bị đẩy đến vực thẳm của nỗi tuyệt vọng, lúc đấy họ đã chẳng còn gì nữa rồi, họ không còn sợ hãi điều gì nữa, họ sẽ làm tất cả và lúc đó một sức mạnh tiềm tàng ẩn sâu trong cơ thể họ trỗi dậy như một ngọn lửa bùng cháy lên một cách mãnh liệt. Và ngọn lửa đó, sẽ thiêu cháy, bất kì kẻ thù nào ngáng đường nó.
Gió thổi qua, ngọn lửa bập bùng, lay động, chiếu lên khuôn mặt của chàng tựa như tu la địa ngục và chiếu lên chiếc chông dính máu tươi của chàng tựa như lưỡi hái tử thần. Gió như quay cuồng vần vũ, thốc lên, lan tỏa mãi hương thơm tanh nồng, quấn quýt, phôi phai mãi ra xa xăm.
Bước chân chàng đến đâu, từng thân người lần lượt ngã gục đến đấy. Hoa máu giăng khắp trời, máu của họ hay cũng là của chính chàng. Của chính thân người đang bị biết bao nhiêu là cánh tay ác quỷ chém tới. Chúng cứ như lũ chó đói khát, hết lớp này, đến lớp khác vây lấy chàng, rồi khắc vào người chàng những vết chạm trổ tươi đẹp nhất, một sự tươi đẹp nhuốm màu ghê rợn, thê lương nhất. Gió phất qua, vết thương bỏng rát, sâu hoắm ồ ạt máu tươi. Đau quá, cơn đau như muốn xé da cắt thịt, đày đọa chàng xuống tầng địa ngục. Cười nhạt, liệu tầng địa ngục, có bằng cái nỗi đau chàng đang phải chịu không nhỉ, chắc có, cười nhạt, chàng nghĩ thế. Gió ào ạt, thổi qua đất trời, thổi qua vết thương, đau xót, chà, chàng mất nhiều máu quá nhỉ, nhiều quá. Đầu óc choáng váng, một cơn mê man ùa đến khiến chàng như mất hết sức lực. Hình như chàng nhìn thấy bóng cha. Cha đang đứng đó sao, đúng thế, vui quá, chàng có lẽ sắp được gặp người rồi, có lẽ thế. Bước chân bước nhanh hơn, chàng muốn đên gần, muốn nói chuyện với cha, muốn kể với cha những câu chuyện của mình. Như hồi còn bé đó, chàng mỉm cười vui vẻ, thật nhớ quá cái thuở vừa cầm nắm cơm thiu vừa nhai nhóp nhép kể chuyện cho cha nghe. Rồi sau đó, cha sẽ mỉm cười hiền hậu, rồi xoa rối tung cái đầu như tổ quạ của chàng càng thêm phần khoa trương và nói: ‘’Thằng nhóc này!!!’’. Thân mình dần nặng trĩu, chàng gục xuống nền đất, lúc này chàng đang nhìn thấy cha đó, chàng sắp được gặp cha rồi. Ánh mắt khẽ lấp lánh, chàng bước đến thật gần, cha kia rồi, người ở ngay kia. Bước chân vôi vàng, hấp tấp tưởng như phải cố nếu không sẽ không kịp, chàng bước đến thật gần cha. Thoáng cười hạnh phúc, chàng vươn tay chạm vào cha. Nhưng không, thứ chàng chạm vào đâu phải là cha, chỉ là một khoảng không vô tận mờ mịt. Cha đâu rồi. Ánh mắt thoáng lạc lõng, chàng nhìn dáo dác, như cố kiếm tìm hình bóng của người cha thân thuộc. Sương mây giăng mắc, chốn phù du tựa mây bay xa xôi, mịt mù. Chàng quay đầu, dáo dác tìm, cha đâu rồi… Có bóng người mơ hồ… Là cha ư…Bước chân bước đến, chàng lại thật gần, miệng thì thào:
- Cha ơi, cha đúng không, là cha đúng không – Nói đến đây, giọng chàng khàn đặc. – Cha ơi, con xin lỗi, là lỗi của con…- Chợt thấy bóng cha quay đầu, chàng hoảng hốt, sợ hãi, vội thét lên- Cha đừng đi, cha ơi, dẫn con theo với, đừng bỏ con ở lại…- Bước chân không bước nữa, cha dừng lại và quay đầu nhìn chàng. Chàng vui quá, cha định dẫn chàng đi ư. Chắc thế, chàng đã nghĩ như vậy, và chàng toan bước đến gần, lại bất chợt nghe thấy tiếng cha vang lên tựa gần tựa xa:
- Còn mẹ con thì sao…
Dường như ở đây cũng có gió. Gió thốc qua mặt chàng bỏng rát. Mẹ ư, đúng rồi, mẹ, mẹ còn đang ốm, mẹ cần chàng… Ánh mắt hằn sâu một nỗi đau tê tái, chàng nhìn về phía bóng dáng cha. Người đứng đó, nở nụ cười, hiền hậu rồi chậm rãi quay lưng bước đi. Trái tim đau nhói, chàng cúi đầu, nhìn hai bàn tay trống rỗng. Mẹ, chàng còn mẹ đang ở kia…Mẹ của chàng… Sao chàng lại quên mất người được, người mà chàng dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ đến cùng…Cười chua xót, chẳng biết thứ gì mà có thể ăn mòn ý chí của người ta đến thế này…Bàn tay siết chặt, đã đến lúc chàng tỉnh rồi…
CHÚ THÍCH: Trong truyện có từ ngữ xưng hô là ''cha'', ''mẹ'' là hơi giống với từ ngữ hiện đại. Nhưng đây là tác phẩm tưởng tượng, không có thật trong lịch sử nên các bạn cứ coi đây là từ ngữ xưng hô gợi tả sự thân thiêt, còn cách goi ''phụ thân, mẫu thân'' thì cư coi là dùng theo cahs trang trọng, lịch thiệp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một cơn gió lạnh chợt thoảng qua. Cứa vào da đau rát, Tố Lạc vội thoát khỏi nhũng hồi tưởng xa xôi. Giật mình, không biết những giọt nước lại rơi từ lúc nào. Khẽ nhắm mắt điều tiết lại cảm xúc, nhìn lai chàng trai ấy nàng thấy được cái chấp niệm mà chàng dành cho mình cũng như là dành cho người đàn bà đang nằm ở kia. Chàng rõ ràng biết rằng dù bây giờ có chạy ra, đi đến thì cũng không thể bảo vệ được mẹ của mình, cũng không thể cứu được bà ấy ra khỏi bàn tay tử thần. Nhưng là một người con, chàng không thể làm khác, chàng không thể để mẹ chàng phải chịu nỗi đau đớn hơn nữa, không thể để mẹ phải cô đơn, chịu đòn roi một mình được. Trái tim đau xót, nàng trách chàng sao lại ngốc thế, ngốc đến nàng tức điên lên. Buông một tiếng thở dài xa xăm, chấp niệm của chàng, nàng hiểu, nhưng nàng tuyệt sẽ không để cho chàng phải chết vì cái chấp niệm đó, dù cho điều đó là do ông trời sắp đặt, thì nàng cũng tuyệt không cho phép.
Gió vi vu, cắt qua da thịt. Tố Lạc dường như nghe bên tai, tiếng náo loạn gần xa: ‘’Trời ơi, bà ta bị bệnh truyền nhiễm, giết, giết, thiêu chết bà ta đi’’ ”đuổi bà ta đi” “đừng để bà ta lây bệnh cho chúng ta”…tiếng chửi bới la mắng cứ vang đều, vang đều mãi đập vào tai Tô Mạt và Lưu phong. Trái tim khẽ chua sót, lòng người quả là bạc bẽo, mới ngày nào còn là bạn bè cùng chung cảnh ngộ nhưng giờ đây lại hắt hủi nhau vì một căn bệnh. Chẳng lẽ chỉ vì muốn duy trì tiếp cái mạng sống rẻ mạt của mình mà họ sẵn sang hi sinh mạng sống người khác. Cười nhạt nhẽo, con người mà, dù là ai, dù phú quý hay bần hàn thì họ vẫn luôn mang trong mình những cái tôi ích kỉ nhất, có mấy ai có thể vượt qua cái tôi đó để sống một cách lương thiện, vị tha chưa. Kể cả họ, những con người lầm lũi, khốn khổ với kiếp nô lệ còn không bằng con trâu, con chó… Thật đáng buồn làm sao!!!
Sắc trời tối lại, từng ánh đuốc như ngọn lửa ma chơi, sáng quắc, bập bùng… Tố Lạc nhìn về phía chàng, người con trai đó, ánh mắt vằn đỏ, ôm thật chặt thân mình mẹ. Cả thân thể phẫn nộ, giận giữ bảo vệ bà khỏi từng đợt đòn roi. Bệnh truyền nhiễm ư, cả thế giới này sợ, riêng chàng, chàng không sợ. Chẳng phải chỉ là cái chết thôi sao. Một cái chết sao có thể khiến chàng quỳ phục xuống run rẩy, sợ hãi được. Cười điên cuồng, chàng không muốn thụt mình trong cái mai rùa nữa, chàng muốn làm một con mãnh hổ, siết chết bọn chúng, cắn xé bọn chúng, bảo vệ mẹ chàng, dù sao chẳng phải cũng chỉ là chết thôi, chết mà giết được vài tên khốn nạn ấy, chết mà bảo vệ được người mà chàng thương yêu thì chàng cũng cam tâm. Ánh mắt thoáng đỏ au, chàng nhặt lên một chiếc chông cắm bên cạnh công trường, một hơi thở hung thần ác sác truyền đến. Cha, con sẽ giết bọn chúng, con sẽ trả thù cho cha, cho mẹ và cho cả số phận của những con người vô tội. Chàng lao đến như lên cơn điên dại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: muốn giết người. Con người ta, khi đã bị đẩy đến vực thẳm của nỗi tuyệt vọng, lúc đấy họ đã chẳng còn gì nữa rồi, họ không còn sợ hãi điều gì nữa, họ sẽ làm tất cả và lúc đó một sức mạnh tiềm tàng ẩn sâu trong cơ thể họ trỗi dậy như một ngọn lửa bùng cháy lên một cách mãnh liệt. Và ngọn lửa đó, sẽ thiêu cháy, bất kì kẻ thù nào ngáng đường nó.
Gió thổi qua, ngọn lửa bập bùng, lay động, chiếu lên khuôn mặt của chàng tựa như tu la địa ngục và chiếu lên chiếc chông dính máu tươi của chàng tựa như lưỡi hái tử thần. Gió như quay cuồng vần vũ, thốc lên, lan tỏa mãi hương thơm tanh nồng, quấn quýt, phôi phai mãi ra xa xăm.
Bước chân chàng đến đâu, từng thân người lần lượt ngã gục đến đấy. Hoa máu giăng khắp trời, máu của họ hay cũng là của chính chàng. Của chính thân người đang bị biết bao nhiêu là cánh tay ác quỷ chém tới. Chúng cứ như lũ chó đói khát, hết lớp này, đến lớp khác vây lấy chàng, rồi khắc vào người chàng những vết chạm trổ tươi đẹp nhất, một sự tươi đẹp nhuốm màu ghê rợn, thê lương nhất. Gió phất qua, vết thương bỏng rát, sâu hoắm ồ ạt máu tươi. Đau quá, cơn đau như muốn xé da cắt thịt, đày đọa chàng xuống 9 tầng địa ngục. Cười nhạt, liệu 9 tầng địa ngục, có bằng cái nỗi đau chàng đang phải chịu không nhỉ, chắc có, cười nhạt, chàng nghĩ thế. Gió ào ạt, thổi qua đất trời, thổi qua vết thương, đau xót, chà, chàng mất nhiều máu quá nhỉ, nhiều quá. Đầu óc choáng váng, một cơn mê man ùa đến khiến chàng như mất hết sức lực. Hình như chàng nhìn thấy bóng cha. Cha đang đứng đó sao, đúng thế, vui quá, chàng có lẽ sắp được gặp người rồi, có lẽ thế. Bước chân bước nhanh hơn, chàng muốn đên gần, muốn nói chuyện với cha, muốn kể với cha những câu chuyện của mình. Như hồi còn bé đó, chàng mỉm cười vui vẻ, thật nhớ quá cái thuở vừa cầm nắm cơm thiu vừa nhai nhóp nhép kể chuyện cho cha nghe. Rồi sau đó, cha sẽ mỉm cười hiền hậu, rồi xoa rối tung cái đầu như tổ quạ của chàng càng thêm phần khoa trương và nói: ‘’Thằng nhóc này!!!’’. Thân mình dần nặng trĩu, chàng gục xuống nền đất, lúc này chàng đang nhìn thấy cha đó, chàng sắp được gặp cha rồi. Ánh mắt khẽ lấp lánh, chàng bước đến thật gần, cha kia rồi, người ở ngay kia. Bước chân vôi vàng, hấp tấp tưởng như phải cố nếu không sẽ không kịp, chàng bước đến thật gần cha. Thoáng cười hạnh phúc, chàng vươn tay chạm vào cha. Nhưng không, thứ chàng chạm vào đâu phải là cha, chỉ là một khoảng không vô tận mờ mịt. Cha đâu rồi. Ánh mắt thoáng lạc lõng, chàng nhìn dáo dác, như cố kiếm tìm hình bóng của người cha thân thuộc. Sương mây giăng mắc, chốn phù du tựa mây bay xa xôi, mịt mù. Chàng quay đầu, dáo dác tìm, cha đâu rồi… Có bóng người mơ hồ… Là cha ư…Bước chân bước đến, chàng lại thật gần, miệng thì thào:
- Cha ơi, cha đúng không, là cha đúng không – Nói đến đây, giọng chàng khàn đặc. – Cha ơi, con xin lỗi, là lỗi của con…- Chợt thấy bóng cha quay đầu, chàng hoảng hốt, sợ hãi, vội thét lên- Cha đừng đi, cha ơi, dẫn con theo với, đừng bỏ con ở lại…- Bước chân không bước nữa, cha dừng lại và quay đầu nhìn chàng. Chàng vui quá, cha định dẫn chàng đi ư. Chắc thế, chàng đã nghĩ như vậy, và chàng toan bước đến gần, lại bất chợt nghe thấy tiếng cha vang lên tựa gần tựa xa:
- Còn mẹ con thì sao…
Dường như ở đây cũng có gió. Gió thốc qua mặt chàng bỏng rát. Mẹ ư, đúng rồi, mẹ, mẹ còn đang ốm, mẹ cần chàng… Ánh mắt hằn sâu một nỗi đau tê tái, chàng nhìn về phía bóng dáng cha. Người đứng đó, nở nụ cười, hiền hậu rồi chậm rãi quay lưng bước đi. Trái tim đau nhói, chàng cúi đầu, nhìn hai bàn tay trống rỗng. Mẹ, chàng còn mẹ đang ở kia…Mẹ của chàng… Sao chàng lại quên mất người được, người mà chàng dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải bảo vệ đến cùng…Cười chua xót, chẳng biết thứ gì mà có thể ăn mòn ý chí của người ta đến thế này…Bàn tay siết chặt, đã đến lúc chàng tỉnh rồi…
CHÚ THÍCH: Trong truyện có từ ngữ xưng hô là ''cha'', ''mẹ'' là hơi giống với từ ngữ hiện đại. Nhưng đây là tác phẩm tưởng tượng, không có thật trong lịch sử nên các bạn cứ coi đây là từ ngữ xưng hô gợi tả sự thân thiêt, còn cách goi ''phụ thân, mẫu thân'' thì cư coi là dùng theo cahs trang trọng, lịch thiệp.