Khi về đến nhà, mọi thứ vẫn không thay đổi gì.
Có lẽ vì vừa trải qua một tình huống bất ngờ nên cảm giác trống rỗng trong ngôi nhà quen thuộc của tôi cũng giảm bớt phần nào.
“Chỉ là mình...cảm hơi mệt một chút thôi….”
Có lẽ vấn đề là do đã xảy ra việc kỳ lạ ngay từ ngày đầu đi học lại, tôi vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng, không thay đồ và rồi vứt chiếc cặp xuống và nằm lên giường.
Nằm đó, tôi mở điện thoại và kiểm tra danh bạ, thấy trong đó có số tên là Lee Yeon-hee.
Tôi đã nghĩ rằng đây có lẽ chỉ là một giấc mơ, nhưng nhìn vào số điện thoại này bao lần, tôi lại bị kéo trở về hiện thực
“Không rõ nữa.....”
Đôi mắt tôi dần mờ đi, tâm trí trở nên lâng lâng và ý thức tôi bắt đầu nhạt dần.
***
~~~~~~~♪
“U...h…….”
Âm thanh chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến tôi thức dậy.
“Mình đang ngủ ngon mà.... Có ai đó gọi cho mình sao...?”
Ban đầu, tôi nghĩ có thể đây là cuộc gọi từ những tên lừa đảo hoặc số rác gọi tới, nhưng vẫn phải xem ai gọi, vậy nên tôi lục tìm chiếc điện thoại dưới gối trong khi vẫn nằm.
“Thật không vậy... Sao cậu ấy lại gọi?”
Trên màn hình điện thoại hiển thị ra ba chữ Lee Yeon-hee.
Tôi do dự một hồi không biết có nên cúp máy hay không, nhưng nhận ra mình không hề có quyền để suy nghĩ như vậy, nên đã nhấc máy.
[Alô?]
[Cậu có biết tôi chờ cậu nhấc máy lâu lắm không?]
“Tôi đang ngủ...”
Giọng nói tinh nghịch từ đầu dây bên kia vang lên: “Ôi. Có phải tôi đã lỡ đánh thức cậu không? Xin lỗi nhé~”
“Vậy sao cậu lại gọi tôi?”
[À... chỉ là hiện tôi thấy buồn chán thôi?]
À, vậy sao……
Quả nhiên là, mỹ nhân hàng đầu trong trường có vẻ là một người vô công rỗi nghề không có việc gì để làm....
[Cậu vừa nghĩ điều gì kỳ lạ đúng chứ?]
Sao cô ấy biết được nhỉ?
Thành thật mà nói, tôi hơi bối rối và thốt lên “Sao cơ...” thì bên kia đầu dây lại vang lên một âm thanh có vẻ đang khó chịu.
[Cái...? Thật đấy à? Không phải nghĩ thế hơi quá đáng với bạn gái của cậu sao?]
“...Dù sao việc đó cũng chỉ là giả, tôi có phải giữ nguyên hình tượng đó ở ngoài trường không?”
[Cậu phải luôn đề cao cảnh giác thì mới không làm mắc sai lầm ở trường chứ!]
“Tôi đâu có bạn bè, nên không sao.” Tôi đang định nói như vậy thì nếu công khai rằng tôi đang hẹn hò với Lee Yeon-hee, chắc chắn sẽ có những ánh mắt ghen tị và hàng loạt câu hỏi từ các chàng trai kia.
Vì vậy, tôi cũng phần nào hiểu được. Hiểu được nhưng……
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy kinh khủng rồi là sao nhỉ...?
“Vậy tôi chỉ cần làm vậy thôi sao?”
[À... Không phải vậy đâu, tôi có một người muốn giới thiệu cho cậu.]
“Ai vậy?”
[À, là Kim Na-eun, bạn thân của tôi.]
“Tuỳ cậu thôi…….”
Vì tôi không có quyền lựa chọn nào, tôi chỉ còn cách phải giữ im lặng để có thể trải qua một năm còn lại cho đến khi tốt nghiệp một cách êm xuôi.
Có vẻ như tôi đã lựa chọn sai rồi, nhưng....
“Vậy là đã xong rồi chứ? Tôi bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi.”
[Ồ. Tôi cũng đang định đi mua đồ ăn tối ở siêu thị gần đây với nhà tôi.]
“Được rồi. Vậy tôi cúp máy đây.”
[À! Chờ chút!]
Chuyện gì vậy? Tôi bất động một chút thì lại nghe giọng nói từ điện thoại.
[Tôi sẽ là người cúp trước!]Tút tút tút
…… Cô ấy vốn đã có tính cách như vậy sao?
Tôi nhớ là ở trường cô ấy rất hiền lành.... Tôi vốn không phải là người dễ bối rối, nhưng hôm nay không biết đã bối rối bao nhiêu lần rồi...?
Rột rột
Đúng lúc đó, tiếng bụng kêu lên khiến tôi nghĩ rằng mình cần phải ăn gì đó, nên tôi đi ra phòng khách và mở tủ lạnh thì thật bất ngờ là trong đó vẫn không có gì cả.
“À... Sáng nay mình đã định đi mua đồ....”
Nhưng vì...đã có chuyện như vậy xảy ra hôm nay, nên việc quên là điều không thể tránh khỏi.
“Haa... Cũng chưa muộn lắm, mình phải đi mua đồ ngay bây giờ.”
Vì lười thay đồ, tôi đã ra khỏi căn hộ trong bộ đồng phục học sinh.
***
Tôi quyết định đi đến một siêu thị gần nhà.
Thường thì tôi sẽ chọn những món đang giảm giá và đi loanh quanh mua đồ giá rẻ nhất có thể, nhưng lần này vì đã muộn và cảm thấy mệt, tôi đã đến siêu thị gần nhất.
Khi đang kéo xe đẩy và mua những món ăn có thể bảo quản lâu với giá rẻ, thì có ai đó từ phía sau đặt tay lên vai tôi.
“.....?”
Khi tôi định quay lại với vẻ mặt nghi ngờ thì lần này ngón tay áy đã chọc vào má tôi.
“Fufu”
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ sau lưng.
Nhưng mà giọng nói... Có vẻ như tôi đã nghe thấy ở đâu đó...?
Khi quay lại, tôi thấy Lee Yeon-hee đang mặc chiếc áo phông trắng dài tay và khoác cardigan, cùng với chiếc quần jeans dài đến mắt cá chân.[note62302]
Trang phục này nếu là người khác thì có thể trông bình thường, nhưng khi Lee Yeon-hee mặc vào thì lại có sức hấp dẫn đủ để khiến đàn ông phải nao lòng với vẻ đẹp này.
“Trò đùa kiểu gì thế?”
Khi tôi nói một cách khô khan, thì từ phía sau có một giọng điệu bực bội vang lên.
“Phản ứng của cậu không thú vị một chút nào...?”
Khi tôi đang định thắc mắc tại sao cô ấy lại ở đây, thì nội dung cuộc trò chuyện mà tôi đã nghe ở nhà thoáng qua trong đầu.
"Ồ. Tôi cũng đang định đi mua đồ ăn tối ở siêu thị gần đây với nhà tôi."
Thì ra là gần nhà tôi.
Dù sao thì tôi cũng phải nhanh chóng rời đi.
“Xin lỗi vì tôi không thú vị... Dù sao tôi cũng phải đi đây.”
“À! Vậy thì tôi cũng muốn đi cùng!”
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt chất vấn muốn hỏi “Tại sao lại vậy?”. Cô ấy đáp lại.
“À! Nếu cậu lo là nhà tôi thấy thì không cần lo lắng, chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở cửa với tất cả đồ ăn mà mỗi người sẽ mua!”
Cô ấy nói một cách tự tin.
Nhưng đó không phải là ý tôi... Dù sao thì tình hình hiện tại cũng không mấy khả quan với tôi. Bởi vì ngoại hình nổi bật của Lee Yeon-hee đang thu hút mọi ánh nhìn của những người đến đây mua sắm.
Trong khi đó, cô ấy không hề hay biết về tâm trạng của tôi và đã bắt đầu xem những món đồ trong giỏ hàng của tôi.
“Có vẻ như bữa ăn của cậu hơi nghèo nàn nhỉ?”
“Nhiễu sự.”
Nó đâu có nghèo nàn đến mức đó đâu chứ...?
Dù chỉ toàn rau thôi? Nhưng mà nó cũng cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng mà?
Khi đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên tôi nhớ ra điều gì đó và lần này tôi chủ động nói trước.
“Thật ra thì tôi cũng bất ngờ đấy.”
“Bất ngờ cái gì?”
“À, tôi chỉ nghĩ. Dù sao thì cũng là người yêu giả, nên tôi tưởng khi gặp nhau ở bên ngoài sẽ giả vờ không quen biết.”
Khi tôi hỏi điều mình đang nghĩ, Lee Yeon-hee nhìn tôi bằng đôi mắt tinh nghịch và nói.
“Cậu xem tôi là gì vậy?”
Cô quay đi và nói nhỏ như không muốn ai nghe thấy.
“Dù gì thì tôi cũng đang nhờ cậu giúp đỡ, nên không thể như vậy được....”
Đó là giúp đỡ à.
Có lẽ tôi đã hiểu sai định nghĩa của giúp đỡ rồi...?
“Nhưng mà cậu đến đây một mình à?”
“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy cậu từ cửa ra vào và quyết định bám theo cậu, nhưng có vẻ như cậu đến đây một mình.”
“......”
Tôi không thích nói về hoàn cảnh gia đình của mình với người khác.
Đã có vài lần tôi nói về gia đình khi không cần thiết, nhưng những ánh mắt thương hại nhìn tôi khiến tôi cảm thấy tồi tệ và buồn bã hơn.
Có lẽ lúc đó tôi đã nhìn thế giới bằng ánh mắt sắc lẹm, và bị ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra.
Bằng chứng là khi nhìn Lee Yeon-hee bên cạnh, tôi chỉ thấy cô ấy đẹp, nhưng không có suy nghĩ gì thêm.
Khi tôi đang nhớ lại chuyện cũ, Lee Yeon-hee bỗng nhiên nói.
“Nếu cậu không muốn nói thì cũng không cần phải nói.”
“......?”
“Nhìn vẻ mặt cậu bây giờ, thì tôi lại cảm thấy có lỗi vì đã hỏi.”
Mặt tôi đang như thế nào nhỉ...?
“Cậu vừa có vẻ như là người sắp chết vậy.”
“..... Xin lỗi.”
“Không, tại sao cậu lại phải xin lỗi.”
“Chả biết nữa...”
Cô ấy cười với hai khóe miệng nhếch lên, không biết có điều gì thú vị.
Tôi cũng miễn cưỡng cười đáp lại.
“Ugh.”
Lập tức, Lee Yeon-hee làm vẻ mặt như thể đã thấy điều gì không nên thấy.
Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu điều này……
Sau một hồi đi cùng Lee Yeon-hee, xe đẩy của tôi đã đầy ắp những món đồ cần thiết.
Tôi đang nghĩ rằng đã đến lúc phải hướng về quầy thanh toán thì Lee Yeon-hee nắm tay áo tôi kéo lại, khiến tôi phải quay lại nhìn cô ấy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi thấy gia đình tôi ở phía kia nên tôi định đi về.”
Mặc dù đang ở xa nên không nhìn rõ, nhưng tôi thấy một cặp vợ chồng trung niên với chiếc xe đẩy hàng. Có lẽ đó là cha mẹ của Lee Yeon-hee.
“Vậy à...”
“Ừ. Vậy thì gặp lại ở trường ngày mai nhé.”
Tôi nhìn theo Lee Yeon-hee khi cô ấy vẫy tay và chạy đi.
Thật sự, lúc nào cô ấy cũng hành động nhanh chóng….
Giờ tôi cũng phải đi thanh toán thôi.
***
Sau khi thanh toán xong và trở về nhà, tôi ăn một bữa đơn giản rồi chuẩn bị đi ngủ.
Tôi thay đồ, tắm rửa và nằm trên giường, nghịch điện thoại một lúc thì dần dần buồn ngủ và mắt bắt đầu khép lại.
Ý thức của tôi từ từ lặn xuống giấc ngủ thì tiếng thông báo trên điện thoại lại kéo tôi trở lại.
Trên màn hình điện thoại có tin nhắn Kakaotalk từ Lee Yeon-hee: 「Chúc ngủ ngon.」[note62303]
Sau khi xem thông báo, khi tôi định trở lại giấc ngủ, một lần nữa tiếng thông báo lại vang lên khiến tôi không thể không kiểm tra điện thoại.
「Cậu không định trả lời à?」
Có phải cô ấy đang mong đợi quá nhiều từ tôi không.......
「Cậu cũng vậy.」
Tôi không còn cách nào khác đành phải gửi một câu trả lời qua loa rồi nhắm mắt lại.
***
Trong khung cảnh mờ ảo, một đứa trẻ đang khóc.
Bên cạnh là một cặp vợ chồng, nhưng họ dường như không quan tâm gì đến đứa trẻ.
Người phụ nữ mang bụng bầu, còn người đàn ông thì đang áp tai vào bụng với vẻ mặt hạnh phúc.
Đứa trẻ khóc to hơn để thu hút sự chú ý. Kêu lên đến mức dường như phải hét lên, lúc đó ánh mắt của cặp vợ chồng mới hướng về đứa trẻ.
Nhưng không hiểu sao họ chỉ nhìn đứa trẻ với ánh mắt lạnh lùng.
***
Khi tôi mở mắt ra, gối ướt đẫm và tay đang run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống.
“.....?”
“...Mình tưởng đã quen với giấc mơ này rồi.”
Tôi lướt tay qua bàn để lấy điện thoại và kiểm tra xem bây giờ là mấy giờ.
Màn hình hiện lên và có vẻ như tôi chỉ còn 5 phút, vì vậy tôi quyết định đứng dậy và chuẩn bị đến trường.[note62305]
Để chuẩn bị cho buổi sáng, tôi bước ra khỏi phòng và hướng về phòng khách.
Nhờ việc đi mua đồ hôm qua, tôi nghĩ rằng hôm nay mình có thể ăn sáng đầy đủ trước khi ra ngoài, và tôi nhớ lại những gì đã xảy ra ở siêu thị hôm qua.
"Ừ. Vậy thì gặp lại ở trường ngày mai nhé."
Câu nói cuối cùng của Lee Yeon-hee trước khi rời đi.
Tôi ước gì không có chuyện gì xảy ra, nhưng có lẽ điều đó không thể nào xảy ra được...
Từ sáng sớm đã gặp ác mộng, nên tôi đến trường khá sớm khi vào lớp với vẻ mặt ủ rũ, tôi thấy có khá nhiều chỗ đang trống.
Vì chưa phân chỗ ngồi, tôi định ngồi ở chỗ gần cửa sổ mà hôm qua đã ngồi, không lâu sau thì nghe thấy tiếng rì rầm từ hành lang.
Tôi quay mắt về phía những âm thanh đó, và nhìn thấy Lee Yeon-hee đang đứng ở đó.
Cô ấy mỉm cười một cách tinh nghịch như vừa phát hiện ra điều thú vị, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi.
“Chào, Joo-young.”
“..... Xin chào.”
Những ánh mắt xung quanh khiến tôi cảm thấy sợ hãi...
Dường như không để ý đến tâm trạng của tôi, cô ấy vẫn nhìn tôi với vẻ mặt chống tay lên bàn và tựa cằm nhìn tôi cười khúc khích.
“Ngày hôm qua anh có mơ về em không?”
“..... Không.”
“Trường hợp này anh phải trả lời là có chứ.”
Khi chúng tôi trao đổi những câu chuyện tầm phào, tôi thấy một cô gái trong lớp tiến về phía chúng tôi.
“Ye... Yeon-hee...?”
“Sao thế?”
“Cậu có thể cho mình biết... Mối quan hệ giữa cậu và Joo-young là gì không...?”
Tôi quay đầu về phía cửa sổ như thể không quan tâm, nhưng câu nói tiếp theo của Yeon-hee khiến tôi không thể không quay đầu lại.
“Bọn mình đã quyết định sẽ hẹn hò từ hôm qua đó.” [note62304]
“.......!”
Tôi biết là sẽ phải công khai, nhưng không ngờ lại đột ngột như vậy.
Khi tôi quay lại nhìn Yeon-hee, thấy cô ấy mỉm cười, còn cô gái kia thì có vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ha... Ha ha vậy là...?”
“Ủa? Thật sao……?”
“Ừ. Thật đấy.”
Xì xào xì xào
Âm thanh xung quanh xì xào như không thể tin nổi, nhưng Yeon-hee nói như để xác nhận.
“Phải không? Joo-young?”
“......”
Tôi đã hứa là sẽ không một lần nào rơi nước mắt nữa. Nhưng không hiểu sao, giờ tôi lại muốn khóc.