Lần trước tới công viên trò chơi là hồi đại học, chính xác là đoạn thời gian ở bên Khâu Vũ.
Liễu thành cũng có một công viên rất lớn, Khâu Vũ rất thích chơi trò cảm giác mạnh, ta thì không, thậm chí là sợ, nhưng vì cô ấy muốn nên ta đều đi theo.
Tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, tháp rơi tự do là những trò bị ta liệt vào danh sách đen, vậy mà thời ấy ta đã chơi qua hai lần, mỗi lần bước xuống đất mặt mày xanh không còn giọt máu.
Những lúc đó, Khâu Vũ dỗ dành ta một chút rồi lại kéo ta đi xếp hàng chơi mấy trò mà cô ấy ưa thích, nếu ta không chịu, cô ấy sẽ giận dỗi, nói ta không thật lòng thích cổ.
Khi đó ta bị tình yêu che mờ hai mắt, cảm thấy quen ta là uỷ khuất cho người đó, thành ra ta lại vội vàng xin lỗi, tiếp tục chơi cùng.
Kỳ thật ta nên sớm biết rằng cô ấy chưa bao giờ thích ta, chứ không thì làm sao không đau lòng xót thương ta, làm sao lại vờ như không thấy ta sợ hãi.
Cả nhóm xếp hàng mua vé, một trước một sau đi vào cửa soát vé.
Thi Kinh Lan đi ở giữa, hai tay dắt lấy Kim Lâm và Sầm Toàn, ba người nói nói cười cười, cách ta và Thi Cảnh Hòa khoảng chừng mười mét.
Thi Cảnh Hòa nói xong mấy lời kia, di động đúng lúc vang lên, hình như là chuyện làm ăn, từ ngoài cổng đi vào tới trong này mà vẫn chưa nói xong.
Ta một bên tiêu hoá cảm xúc của chính mình, một bên lặng lẽ nghe Thi Cảnh Hòa nói chuyện.
Không phải muốn nghe rõ nội dung để làm gián điệp thương trường, mà là muốn nghe thanh âm của nàng nhiều thêm một chút.
Thanh âm vẫn mang theo giọng mũi nhè nhẹ, nghe vào tai lại làm ta cảm thấy an tâm một cách khó diễn tả.
Đúng vậy, an tâm, bất quá khả năng càng nhiều bởi vì nàng ở bên cạnh ta, điều này mới là quan trọng nhất.
Hôm nay là thứ bảy, học sinh có thời gian đi chơi, trong công viên có rất nhiều gương mặt thanh xuân phơi phới. Thoạt nhìn đều trẻ hơn ta, làm ta không khỏi than thở trong lòng.
Một lát sau, chúng ta đã chậm rãi đi tới hạng mục đầu tiên trong công viên, lúc này Thi Cảnh Hòa mới kết thúc cuộc gọi.
Nàng bỏ điện thoại vào túi xách, phát ra một tiếng thở dài, "Thật phiền."
"Phiền chuyện gì?"
"Trước đó chị có liên hệ một doanh nghiệp để xuất xưởng kẹo mới, bây giờ người ta tạm ngừng lấy hàng."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: "Có hợp đồng không? Nếu vi phạm có thể yêu cầu đối phương chi trả tiền vi phạm hợp đồng?".
"Còn chưa ký." Thi Cảnh Hòa vuốt vuốt chỉnh lại mái tóc, "Cho nên chị mới nói phiền đó."
Ta mím môi, muốn mở lời an ủi nhưng trong đầu trống rỗng, ta cảm thấy cái gì cũng không nói được.
Có thể là bởi vì hồi hộp, từ lúc rời giường đến tận bây giờ, phải biết rằng trước đây diễn kịch đủ loại tình huống, ta đều có thể mặt không đổi sắc tiến hành trọn vẹn, nhưng lúc này chỉ sóng vai đứng chung với Thi Cảnh Hòa cũng đủ khiến ta hồi hộp lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Nói lặng lẽ chứ làm sao lặng lẽ được, Thi Cảnh Hòa ở ngay bên cạnh, nàng nhìn thấy, cười nhẹ một tiếng: "Em nắm chặt tay làm gì thế?".
Tại sao đến giờ vẫn chưa thể đeo khăn choàng chứ, như vậy ta có thể vùi hơn nửa khuôn mặt vào bên trong, bất kể thế nào Thi Cảnh Hòa cũng sẽ không thấy ta đỏ mặt.
Ta nhấp môi, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng rồi ngó lơ sang chỗ khác, "Em lạnh, không được sao?".
Thi Cảnh Hòa khẽ cười, ta nghe hiểu được ý tứ là: Nàng không tin.
Quả nhiên, ta mới vừa thả lỏng tay, đã nghe nàng nói tiếp: "Em có lạnh bằng chị không?".
Nàng xoè bàn tay trái ra trước mặt ta, "Không tin em so thử xem."
Nàng như vậy làm ta nhớ tới lần đầu tiên đến văn phòng tiệm kẹo, nàng dùng ly nước làm ấm tay, sau đó sờ sờ tay ta, nói ta là bếp lò.
Ngón tay Thi Cảnh Hòa thon dài, hoa văn lòng bàn tay rõ ràng, ta nghĩ xúc cảm chạm vào sẽ tốt lắm.
Lần tiếp xúc đó quá ngắn ngủi, ta lại bận tâm chuyện khác nên cũng không có tinh tế cảm thụ, hiện tại không hồi tưởng được cụ thể.
Mà giờ phút này tay nàng ở ngay trước mặt ta, đã vài giây vẫn chưa bỏ xuống.
Lại qua hai giây, ta làm ra vẻ thong thả, thoải mái nói: "Okay so thì so."
Ta nâng tay áp lên lòng bàn tay nàng, ta còn muốn nắm lấy bằng những ngón tay của mình, nhưng ta không dám, đành phải thành thành thật thật cảm thụ độ ấm mà thôi.
Thi Cảnh Hòa tươi cười: "Nói em là bếp lò thật không sai."
Dứt lời nàng buông tay xuống, ta cũng rút tay về lại bên người, lặng lẽ co ngón tay hoài niệm nhiệt độ còn sót từ Thi Cảnh Hòa.
Tay nàng thật sự lạnh không đùa được, ta hỏi đúng trọng tâm, "Mùa đông chị có mang găng tay không? Em thì phải mang mới chịu nổi."
Kỳ thật ta biết nàng có, bởi vì mùa đông năm trước nàng đăng Weibo, nói nàng mua vài cái găng tay giữ ấm rất tốt.
Từ khi biết mình thích Thi Cảnh Hòa, ta đã giở bút ký lượm lặt về nàng trên Weibo xem tới xem lui, xem đến khắc ghi nội dung trong tâm khảm.
Tiểu Tự nói không sai, chi tiết rất rất quan trọng, ta muốn biểu hiện rằng ta để ý đến nàng dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Nhưng mà hiện tại không có cơ hội biểu hiện, ta có thể làm sao bây giờ?
Thi Cảnh Hòa trả lời ngoài dự kiến của ta, nàng nói:
"Xem tình huống."
"Khả năng năm nay sẽ không mang."
Ta không rõ lắm: "Tại sao?".
Thi Cảnh Hòa mỉm cười: "Không hiểu sao? Không hiểu thì chờ mai mốt xem em có hiểu được không."
"Hay quá ha." Nói chứ ta cũng không cưỡng cầu nàng phải trả lời.
Ngay lúc này Thi Kinh Lan đi đến bên cạnh, Sầm Toàn cùng Kim Lâm kêu con bé qua đây, vì hai em ấy muốn chơi đu quay cảm giác mạnh. (Hình cái búa lắc xoay vòng trên không trút đầu xuống đất như ở Vinpearl Land í)
Thi Kinh Lan còn quá nhỏ không chơi được, chỉ có trở về cho hai chị lớn trông coi.
Hôm nay con bé cột tóc đuôi ngựa, nó ngửa đầu nhìn ta, nói: "Chị Chi Chi, em đói."
Ta khom người hỏi: "Không có ăn sáng huh?".
Buổi sáng trước khi ra cửa, Tạ Oánh có gọi đồ ăn, thời gian vừa vặn nên ta và Kim Lâm cũng có ăn lót dạ.
"Ăn rồi." Thi Cảnh Hòa ở một bên trả lời, nàng vươn tay nắm tay em gái, "Nhưng Miêu Miêu mau đói lắm."
"Chị dẫn em đi mua."
Xa xa khu trò chơi vang đến tiếng thét chói tai, rung chuyển đất trời. Hai chúng ta cùng dắt tay con bé, ta lấy di động gửi tin cho Kim Lâm nói đi mua đồ ăn cho Miêu Miêu.
Mới giờ kém, nhưng có vài quán đã mở bán cơm trưa. Ba người vào một quán ăn Trung Hoa nhìn khá tinh tươm, Thi Cảnh Hòa xem thực đơn rồi nói với Thi Kinh Lan: "Hai ngày nay bụng em không tốt, không thể ăn cay lạnh linh tinh trộn lẫn, chị gọi cho em một phần cháo bí đỏ, có ý kiến gì không?".
Nàng đang chăm chú trò chuyện với em gái, giọng điệu thần thái đều thật dịu dàng.
Thi Kinh Lan uỷ khuất, lí nhí nói: "Nhưng mà buổi sáng đã ăn cháo trắng...Chị~em có thể ăn cái gì có mùi vị hay không?".
"Cháo bí đỏ có vị ngọt." Thi Cảnh Hòa kiên nhẫn nói.
Thi Kinh Lan chuyển mắt về phía ta, khẩn cầu trợ giúp, ta chậm rãi lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Đôi mắt con bé lập tức long lanh ngấn nước, trông rất đáng thương.
Thi Cảnh Hòa đã gọi cháo, thấy Miêu Miêu như vậy, nàng lấy ra khăn tay, lau lau nước mắt cho con bé, "Đếm tới một, em mà còn khóc thì lần sau chị không dẫn em theo gặp chị Chi Chi đâu."
Thi Kinh Lan yên lặng hít hít cái mũi, Thi Cảnh Hòa bắt đầu đếm ngược: "Mười, tám, năm, hai, một."
Ta ngồi bên cạnh trợn mắt há hốc mồm: "......"
Nhưng chiêu này dường như rất hữu dụng, lúc nàng cất khăn tay, Thi Kinh Lan lại bắt đầu cười.
Cháo bí đỏ thực mau được mang ra, Thi Cảnh Hòa giúp Miêu Miêu khuấy nhẹ một chút rồi đặt trước mặt nó.
Thi Kinh Lan ngoan ngoãn ngồi ăn, xem ra thật sự đói bụng, múc từng muỗng ăn đến ngon lành.
Kim Lâm cùng Sầm Toàn đã kết thúc lượt chơi, tìm được chúng ta, ngồi vào bàn.
"Bị đảo lộn vòng vòng trên không làm em tưởng chết đến nơi rồi." Sầm Toàn vỗ vỗ ngực, "Lần sau không chơi nữa."
Kim Lâm phụ họa: "Em cũng không có lần sau."
"Trước khi lên chơi, hai đứa không nghĩ tới hậu quả sao?". Ta nhịn không được hỏi.
Sầm Toàn cười hì hì: "Ôi trời, chị Chi Chi, cái này gọi là tính xấu không đổi, lần nào chơi xong tụi em cũng đều nói vậy, nhưng lần khác tới đây vẫn sẽ chơi tiếp."
Ta gật đầu: "Đã hiểu."
Thi Cảnh Hòa đứng lên: "Đi thôi, Chi Chi, chúng ta cũng không phải tới đây dạo phố."
Nàng nhìn Sầm Toàn, dặn dò nói, "Chút nữa mà phát hiện mấy đứa mua đồ ăn vặt linh tinh cho Miêu Miêu thì chờ nhận điện thoại của mẹ đi."
Sầm Toàn phồng miệng nói: "Dạ biết."
Ta cũng đứng lên: "Đừng có đi lạc, nhớ chú ý an toàn."
"Dạ vâng, em biết mà." Kim Lâm nhìn ta chớp chớp mắt, "Có gì sẽ liên lạc chị."
"Tốt."
Ta cùng Thi Cảnh Hòa cứ như vậy ra khỏi quán ăn, ta mở miệng nói: "Em thấy Miêu Miêu cũng biết sợ chị đó ha."
"Chị lớn hơn tới hai chục tuổi, nó không sợ chị sao được?". Thi Cảnh Hòa dừng bước, nhìn ta, "Vốn dĩ ba mẹ chị không tính có thêm đứa nữa, nhưng bởi vì chị không thích con trai, cho nên ba mẹ mới quyết định sinh thêm."
"Chị còn chưa kể em nghe chuyện giữa chị và Chung Niệm đúng không? Ngay cả Nhiên Nhiên cũng thực hoang mang, cảm thấy chị bị Chung Niệm khống chế, bằng không vì cái gì Chung Niệm đối đãi chị như vậy mà chị vẫn còn qua lại, thậm chí có cầu tất ứng."
Ta chớp mi mắt, gật đầu: "Đúng vậy, chị còn chưa kể, em...". Ta ngập ngừng, "...Em vẫn luôn đợi."
"Đợi chị mở miệng kể?".
"...... Không, là em không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi."
"Chị và Chung Niệm là bạn đại học, nhưng trừ điều đó, tụi chị còn mối liên quan khác. Ba cô ấy và ba chị quen biết nhau, quan hệ phải nói là thân thiết."
"Nhưng sau khi tốt nghiệp không bao lâu thì ba cô ấy qua đời, khi đó tụi chị đã không còn ở chung một thành phố, ba chị không thoải mái với chuyện chị thích cô ấy nhưng bởi vì việc này ông cũng bắt đầu mềm lòng, muốn chị đừng so đo chuyện cũ, còn muốn chị quan tâm chăm sóc Chung Niệm, ít nhất khi đối phương có chuyện yêu cầu thì không được từ chối."
Ta nhăn lại mày: "Nhưng trước kia chị ấy đối với chị thật sự quá mức...". Ta nói xong lại cảm thấy không tốt, "Xin lỗi, em không nên nói như vậy."
Thi Cảnh Hòa là đương sự, ta bất quá là người ngoài mà thôi, quá phận hay không chỉ có Thi Cảnh Hòa có quyền phán xét, ta không có tư cách.
Thi Cảnh Hòa nhìn về phía vòng xoay ngựa gỗ, nàng nói: "Sự thật không phải vậy đâu, Nhiên Nhiên kể lại với em có chút lệch lạc. Trước kia đúng là chị có thích Chung Niệm, nhưng không có thích đến mức đó, đặc biệt là từ khi cô ấy không muốn cho mọi người biết mối quan hệ của tụi chị, cái sự thích ấy trong chị cũng trở nên nhạt dần."
Nàng lại quay đầu nhìn ta: "Cô ấy vì duy trì hình tượng bản thân mà đem chị ra làm mai giới thiệu cho những người khác, chị đã hết hy vọng từ thời điểm ấy, chậm chạp không có nói chia tay là vì chờ đợi cô ấy đề nghị trước, nhưng cô ấy vẫn cứ không nói, chị chờ rồi lại chờ, rốt cuộc vẫn là chị nói chia tay."
"Nhưng mà chị còn nói là chị đã mất thật lâu để quên..." Ta càng ngày càng nghi hoặc.
"Cái này......" Thi Cảnh Hòa nói, "Lúc ấy là vì muốn xin lỗi em, cho nên nói hươu nói vượn thôi."
Ta mỉm cười, gọi nàng: "Thi Cảnh Hòa."
"Huh?"
"Tiên sư nhà chị."