-Đủ mười thùng rồi, cám ơn cậu AJ!
-Có gì đâu.. nếu không còn gì nữa thì tui lên tiệm…
AJ như muốn tránh Yến Phi vì cái mớ cảm xúc lộn xộn trong lòng. Yến Phi ngăn lại:
-À khoan đã AJ… tối nay cậu có rảnh không?
-Tối nay à… -AJ nhớ lại cái đám Dạ Ma xa lạ, dự định đêm nay sẽ tìm chúng- xin lỗi, tối tui bận… có gì không?
-Không, tiện thể hỏi thôi!
AJ lên tiệm trên. Yến Phi còn lại một mình, buồn bã:
-Vậy là chỉ mỗi mình…
***************
Gần tối, AJ vừa vào phòng đã thấy ngay đám thuộc hạ đứng chờ.
Access reo lên:
-Cậu về sớm thế? Chúng đợi cậu lâu rồi!
AJ ngồi xuống ghế, gác chân chữ ngũ, nhìn mấy tên Dạ Ma:
-Vết thương của các ngươi thế nào?
-Dạ… chỉ là ngoài da, chủ nhân không phải lo lắng. Nghe Linh Tinh nói chủ nhân muốn gặp chúng thuộc hạ?- Chân Đen lễ phép.
-Đúng… ta muốn hỏi các ngươi về việc cái lũ Dạ Ma lần trước, việc ta giao bọn mi xử lý thế nào rồi!
-Bẩm, chúng thuộc hạ vẫn còn đang chuẩn bị….- Lông Xám khép nép.
Rầm!! Cả đám giật thót người vì AJ đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ:
-Cái gì mà còn “đang chuẩn bị” các ngươi giỡn với ta sao?
-Chủ nhân bớt giận… thật sự chúng không như… chúng thuộc hạ nghĩ…
AJ nhíu con mắt lại:
-Không như các ngươi nghĩ?
-Vâng!- Xù Xì tiếp lời gã bạn- chúng thuộc hạ đã “xáp lá cà” với chúng… nhưng chỉ xử được có vài tên, chúng lại bắt đầu mạnh lên thấy rõ hình như có kẻ nào đó đứng đằng sau chúng và kẻ ấy mạnh ngang ngửa với chủ nhân!
AJ bật người về phía trước:
-Cái gì, có kẻ đứng đằng sau chúng? Hắn là ai?
Giờ đến lượt Chân Đen lên tiếng:
-Chúng thuộc hạ vẫn đang điều tra, lần trước nghe tên Dạ Ma đứng đầu khoe khoang về vị chủ nhân của chúng … cũng chẳng rõ thực hư….
-Hừ, cái quái gì thế, sao lại xuất hiện thêm một gã chẳng biết từ đâu đến…
-Chủ nhân đừng quá lo lắng, có thể chỉ là một tên Dạ Ma may mắn có ma thuật cao một chút thôi, chủ nhân cứ để thuộc hạ lo rốt ráo vụ này nhưng…
AJ hỏi gã Lông Xám:
-Nhưng cái gì?
-Nhưng hy vọng chủ nhân… sẽ truyền cho chúng thuộc hạ thêm một ít phép!
AJ liếc mắt sang Xù Xì:
-Bọn mi lại đòi ta truyền thêm ít phép sao?
Xù Xì đẩy nhẹ Chân Đen, tên xương đen với giọng nói thật nhẹ nhàng:
-Chủ nhân đừng hiểu lầm… sức mạnh của lũ Dạ Ma ấy đã vượt qua suy đoán của chúng thuộc hạ, với sức lực bây giờ thì phải thừa nhận chúng thuộc hạ kém cỏi hơn chúng! Vậy nên nếu chủ nhân còn muốn điều tra về lũ ma xa lạ đó thì mong ngài sẽ cho mọi người thêm một ít phép!
-Mi đang ra giá với ta sao?
-Thuộc hạ không dám thế nhưng chúng thuộc hạ cần phải giữ mạng sống nữa chứ… chúng thuộc hạ mong chủ nhân truyền sức mạnh không phải là ra giá mà chỉ là giữ mạng sống!
Lời lẽ của gã Chân Đen đó đầy chí lý, không một chỗ hở nào.
***************
-Lúc nãy mày thấy tao đọc “lời thoại kịch bản” được chứ?- Lông Xám hỏi.
-Tốt lắm… như vậy là vượt quá khả năng kém cỏi của mày rồi!
-Mà Chân Đen, tên chủ nhân có vẻ không muốn truyền sức mạnh cho chúng ta, xem như lần này được nhưng chưa chắc lần sau hắn sẽ lại “truyền tiếp”, vậy phải tính sao?- Xù Xì cau có.
-Tao cũng đã dự trù rồi… yên tâm sẽ được mà vì hắn đã hứa như vậy! Việc bây giờ là đi báo tin cho Mắt Đỏ về việc tối nay!
***************
Buổi tối, Yến Phi ngồi lặng lẽ một mình bên chiếc bàn gỗ thấp, giương mắt nhìn chăm chăm ly cà phê bóc khói nghi ngút, lòng buồn đến mức không gì diễn tả được. Thêm một lần nữa nó lại phải đón sinh nhật trong âm thầm. Chẳng có ai, chẳng ai cả ngoài bản thân con bé đối diện với ngôi nhà trống trải giữa đêm đông lạnh giá. Yến Phi đưa tay lấy khung hình, mỗi lần nhìn bố, mẹ và nó cười hạnh phúc trong tấm hình gia đình bốn năm trước là lại muốn khóc. Tất cả nhòe đi, nước mắt sắp rơi nhưng Yến Phi cố giữ…
-Bố mẹ… đến sinh nhật của con rồi đó, bố mẹ đang ở đâu thì hãy mừng cho con, mừng con thêm một tuổi nữa…
Con bé khẽ quay qua bên cạnh, hai gói quà nằm im lìm… Yến Phi cúi đầu:
-Con cô đơn lắm… bố mẹ có biết điều đó không?
***************
Khi đó ở nhà họ Du, trong phòng của bà chủ Du, người mẹ trẻ nói khẽ:
-A Hạo, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều… mẹ sẽ cho con biết về cái chết của bố và một sự thật…. nhưng con hãy hứa là sẽ bình tĩnh và điều này chỉ một mình con biết thôi đừng kể cho hai em của con.
Du Hạo gật đầu, dù gì thì cũng đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận “sự thật” này. Bà chủ Du mãi mới lên tiếng tiếp:
-Bố của con… ông ấy chết không phải vì bệnh!!! Bố con chết do… tự sát!!
-Tự… tự sát… thế nghĩa là sao ạ, vì sao bố tự sát?- Du Hạo ngỡ ngàng.
-Vì ông ấy đã phạm một lỗi lầm không thể sửa chữa được nữa… lỗi lầm ấy bố con đã gây ra cho người bạn thân thiết nhất…
-Người bạn thân thiết nhất của bố?… Lẽ nào là…
Bà chủ Du nhìn vào khoảng không với đôi mắt không chớp, sự việc của đêm định mệnh đó đến giờ vẫn còn rất rõ…..
“Đêm 15/6, đó là đêm trăng tròn, bầu trời đen kịt, có cả sấm sét nhưng trời lại không mưa… không một giọt mưa nào cả….
Trước mặt Hương Hương (tên bà chủ Du, khi ấy ba mươi lăm tuổi) gia đình họ Thẩm tan hoang, đồ đạc đổ ngã khắp nơi. Dưới sàn nhà Thẩm Cố Nhiên bất động, toàn thân bê bết máu, bên cạnh vợ anh, Lam Trân cũng gục đầu trên người của chồng. Hương Hương giơ tay lên che miệng lại, bước chậm chạp vào bên trong… Đưa mắt nhìn khắp nơi, những mảnh vỡ trải dài dưới chân… Chuyện gì thế này? Vừa xảy ra chuyện kinh hoàng gì vậy….!?
Chợt Hương Hương khựng lại, đôi mắt mở to bàng hoàng, ngay dưới chân bàn cạnh đó, ba đứa trẻ, con của Cố Nhiên nằm trong vũng máu. Lập tức cô chạy đến, nhưng quá muộn cả ba đều tắt thở, toàn thân lạnh ngắt… Hương Hương ngồi bịch xuống, cả người cứng đơ như bị hóa đá.
Bất chợt, Hương Hương nghiêng đầu xoay mặt qua bên phải, gần cửa sổ một bóng dáng đang đứng… Gió thổi tung cánh cửa, đập mạnh vào bức tường, tấm rèm cửa rách toạc bị hất tung trong làn gió lạnh, bên ngoài ánh trăng buồn bã trải từng dải sáng lên bóng dáng ấy…
Trăng như mở toang vùng tối trong đáy mắt Hương Hương với hình dáng Du Thượng, mái tóc rũ dài, thân thể đứng lặng tựa khúc gỗ, hai bàn tay nhuốm máu buông xuôi… Hương Hương tức tốc lao đến, tay run run chạm vào cơ thể căng cứng của chồng:
-Trời ơi… Du Thượng… anh đã làm gì… anh Cố Nhiên….
Du Thượng như sựt tỉnh, anh từ từ quay qua nhìn vợ, đôi mắt với cái nhìn sợ hãi đang dâng trào:
-Hương Hương… anh không cố ý… anh không cố ý làm thế đâu… anh không biết mình đã làm gì…
Du Thượng vừa nói vừa đưa mắt nhìn ngôi nhà cùng tấm thân tàn lụi của bạn, lắc đầu:
-Không… anh không làm thế… không phải anh…
Du Thượng gào lên, người đàn ông ấy đứng bật dậy và lao ra ngoài. Hương Hương toan đuổi theo thì giật mình khi thấy Du Phương, con gái mười hai tuổi, đứng nép bên cánh cửa tròn xoe mắt nhìn mẹ…
………..Đêm 18/6, Du Thượng dùng phép đánh vào người mình. Anh muốn tự kết liễu vì sự đau đớn giày xéo. Hương Hương hốt hoảng làm rớt cả cái khay thức ăn, lao đến đỡ lấy chồng:
- Du Thượng… sao anh lại làm thế
-Hương Hương… xin lỗi….anh… anh…
Du Thượng lắp bắp không thành tiếng, máu trào ra từ khóe miệng nhuộm đỏ cổ áo. Trước khi trút hơi thở cuối cùng bên cạnh vợ, anh chỉ mãi nói được:
-Quyển sách… ma thuật… thứ quyền năng… cấm kỵ… đáng sợ…..
Rồi Du Thượng nhắm mắt, xuôi tay…….. ”
Ngay khi bà chủ Du kết thúc lời kể cũng là lúc Du Hạo lặng người trên ghế. Cậu không tin những gì vừa nghe, mọi thứ như tối sầm lại… Trong phút chốc những lời đầy oán hận của AJ đêm qua bỗng chốc ùa về chiếm ngự hết đầu óc cậu. Du Hạo lắc đầu:
-Không, không thể như thế, bố sẽ không giết cả nhà bác Thẩm được… bác ấy là bạn thân của bố mà…
Bà chủ Du bật khóc:
-Khi mẹ đến nhà của họ Thẩm thì sự việc đã như vậy… Bố con… đã ra tay tàn sát cả nhà họ Thẩm với nỗi đau và sự ân hận tột cùng… sau ba ngày bố con tự sát!!
Du Hạo nhắm mắt lại, sự thật này quả nhiên rất tàn khốc. Cậu cắn răng để cảm xúc đừng trào ra:
-Mẹ… có biết vì sao bố làm thế không?
Bà chủ Du lau nhanh những giọt nước mắt:
-Đến lúc bố con chết mẹ vẫn mãi chưa rõ về điều đó… mẹ chỉ biết trước lúc nhắm mắt bố con không ngừng lẩm bẩm về một cuốn sách ma thuật đáng sợ nào đấy… và “thứ quyền năng cấm kỵ” của nó… chỉ có thế không gì nữa!
Sách ma thuật? “Thứ quyền năng cấm kỵ”? Đó là cái gì? Du Hạo tự nhủ. Rồi bà chủ Du thở dài:
-Chuyện xảy ra với nhà họ Thẩm là một sự cố đáng tiếc không thể sửa chữa được… mẹ vẫn mãi day dứt với điều ấy… nhưng bên cạnh đó mẹ còn bận lòng về đứa con trai út của anh Cố Nhiên… mẹ chỉ thấy xác của ba đứa con anh ấy còn một đứa, thằng bé ấy đã “mất tích” trong cái đêm đó… mẹ không biết nó ở đâu và hiện đang thế nào!
Du Hạo nhớ đến AJ… cậu im lặng. Cuối cùng sự thật về bi kịch nhà họ Thẩm và cái chết của bố cũng đã rõ thế nhưng vì sao lại nghiệt ngã như vậy?? Du Hạo vẫn cảm thấy có một điều gì đó còn mơ hồ!
***************
Trong lúc này, AJ cùng đám thuộc hạ đang đánh nhau một trận với lũ Dạ Ma xa lạ kia, thật ra đó chính là đám của gã Mắt Đỏ….
-Đừng đuổi theo nữa!!- AJ la lớn.
Đám ma đói xa lạ có vài con đã bỏ chạy thoát thân. Chân Đen dừng lại vờ ngạc nhiên:
-Sao thế chủ nhân… chúng chỉ còn phân nửa lực lượng thôi.
-Chúng còn phân nửa nhưng chúng ta thì thiệt hại hơn phân nửa… quái quỉ, chúng lại mạnh hơn lần trước… bọn mi chẳng đủ sức đánh lại chúng…
Chỉ chờ có thế, Xù Xì nói ngay:
-Rắc rối rồi… lẽ nào kẻ đứng đằng sau chúng lại mạnh như thế?
Chân Đen khẽ liếc mắt sang bên thấy AJ siết chặt tay, nghiến răng… chắc cậu đang nghĩ về “cái kẻ đứng đằng sau” đó!
Tên xương đen cười nhếch mép.
-Thôi được… ta sẽ cho các ngươi một ít sức mạnh nữa… và các ngươi bằng mọi giá phải tìm cho ra cái tên chủ mưu của chúng, nghe rõ chứ?
-Vâng… chúng thuộc hạ rõ rồi….
***************
Cộp! Cộp! Âm thanh của đôi giày poss đen nện trên mặt đường vang lên giữa đêm vắng. AJ vừa đi vừa nghĩ:
-Cái gã đó là ai nhỉ… hắn có mục đích gì với mình… sức mạnh của lũ Dạ Ma đó là do hắn truyền cho chúng? Nếu thế thì vì sao mình lại thấy ma thuật của hắn khá giống mình…
AJ còn rối bời đầu óc thì chợt giọng ai đó vang lên phía sau:
-Ủa, AJ!
AJ quay lại, là Diễm Quỳnh. Cô gái bước đến gần:
-Sao về trễ thế? À… biết rồi chắc tại dự sinh nhật của Tiểu Phi vui quá nên quên giờ về chứ gì…
-Sinh nhật? Tiểu Phi? Cô nói gì tui không hiểu?
-Đừng có làm bộ… chẳng phải Tiểu Phi bảo sẽ mời cậu dự sinh nhật cùng à? Chỉ tại tôi và Song Song đều bận chuyện nếu không thì đã cùng cậu ấy đón sinh nhật rồi… tuy không thích cậu nhưng thôi dù gì đêm nay có cậu thì Tiểu Phi không phải đón sinh nhật trong cô đơn…!!
AJ bất động…
“-À khoan đã AJ… tối nay cậu có rảnh không?
-Tối nay à… xin lỗi, tối tui bận… có gì không?
-Không, tiện thể hỏi thôi!”
-Hóa ra… hóa ra là vậy….
Dứt lời anh chàng liền bỏ chạy. Diễm Quỳnh chả hiểu gì cả.
***************
Yến Phi ra mở cửa, vô cùng kinh ngạc khi thấy AJ đứng thở hổn hển. Con bé chưa kịp hỏi thì AJ đã nói ngay:
-Sao… sao cô không nói hôm nay là sinh nhật cô… tui không biết nên đã chẳng đến…
Yến Phi ngẩn người. Nhìn dáng vẻ gấp gáp, thở dốc của anh chàng đột nhiên con bé thấy cay cay sóng mũi. Nó… đã ngồi chờ, chờ mãi đến gần nửa đêm, với hy vọng chỉ cần một người, một người thôi sẽ xuất hiện là ai cũng được, sẽ đến đây cùng dự sinh nhật với mình trước khi cái ngày đặc biệt này trôi qua sau mười hai giờ đêm. Và sự mong mỏi ấy cuối cùng đã thành, nhưng Yến Phi không ngờ người đó lại là… AJ! Người con trai xuất hiện từ sau cánh cửa…
“-Phi Phi, sau này trong lúc con tuyệt vọng nhất và khi phía sau cánh cửa bất ngờ có một chàng trai xuất hiện, người ấy chắc chắn là hoàng tử của con…
Yến Phi nằm trong lòng bố lắng nghe những lời thì thầm ấm áp. Cô bé mười tuổi ngước lên hỏi:
-Thật hả bố?Tại sao?
-Ừ… vì chỉ có người ấy mới biết được lúc nào con cô đơn để đến bên cạnh sưởi ấm trái tim con bằng tình yêu của người ấy!!!
-Cũng giống như bố phải không… bố luôn xuất hiện phía sau cửa phòng của con, bố làm ông già noel tặng quà cho con!
-Umh… - bố Yến Phi ôm chặt con gái- Phi Phi à, nhất định con sẽ hạnh phúc, con gái của bố sẽ tìm được người thay bố chăm sóc con…..
…………Yến Phi, mười lăm tuổi, nằm co ro trong góc phòng. Bốn bề tối om, không có ai ngoài nó. Căn nhà hiu hắt quá, trống trải quá, cô đơn quá….Yến Phi nằm mà nước mắt lăn dài, con bé lại nhớ đến lời bố rồi liền ngồi dậy đưa mắt nhìn cửa phòng đóng im lìm. Nó mong, bố mẹ sẽ xuất hiện sau cánh cửa ấy và mỉm cười… Thế nhưng chẳng bao giờ cánh cửa mà Yến Phi mong chờ, mở ra, dù chỉ một lần … Suốt bốn năm dài, con bé vẫn mãi ngồi trong góc phòng, lắng nghe tiếng bước chân và mong cánh cửa sẽ mở toang…………”
Đôi mắt Yến Phi đỏ hoe, cơn xúc động khiến ngực nó thổn thức. AJ thấy cô gái im lặng, liền nhìn nhìn:
-Nè, cô sao thế…
AJ ngưng bặt, một cơ thể nhẹ nhàng đã ôm chằm lấy cậu. Yến Phi vòng cả hai tay ôm AJ, áp tai lên ngực anh chàng để lắng nghe nhịp đập của trái tim, ấm áp. Con bé không nói gì chỉ khóc. Từng giọt nước mắt long lanh chảy ra nhẹ nhàng, một cách thanh thản. Còn AJ, cả người cứng đơ, không tài nào nhúc nhích được. Trái tim thì như muốn ngừng đập, ngộp thở…
Ở ngoài cổng, Lục Song Song kinh ngạc khi thấy cảnh Yến Phi ôm AJ đứng ngay giữa cái sân nhỏ. Cô gái lập tức nép người vào sau cánh cửa. Song Song vì sợ cô bạn thân sẽ buồn nên cố gắng thu xếp việc công việc và đã nhanh chóng đến đây. Để rồi nó vô tình bắt gặp cái cảnh này…. Song Song đảo mắt liên tục, xem ra con bé vẫn chưa bình tĩnh lại:
-Tiểu Phi… cậu ấy và AJ… hai người… chẳng lẽ…
Yến Phi, sau khi lau hết nước mắt, liền nhìn sang cậu bạn:
-Xin lỗi… vì đã ôm cậu như thế! Tại tớ vui quá nên không kìm chế được…
AJ, mặt vẫn còn đỏ, lúng túng:
-À… không sao… tui hiểu…
Yến Phi cười cười. Rồi cả hai im lặng, không nói thêm lời nào. Không gian có vẻ hơi ngột ngạt vì ai nấy đều nín thinh.
-Nếu cô cho tui biết hôm nay là sinh nhật cô thì tui đã… đến vào buổi chiều.
Yến Phi bảo:
-Nhưng cậu nói tối nay cậu bận chuyện, nếu biết cậu cũng chẳng đến được… nên tớ đã không nói.
-Không đâu!- AJ gãi đầu- nếu biết là sinh nhật cô, tui sẽ “xếp” chuyện đó sang một bên và đến đây dự.
-Thế ư, tại sao vậy?
Ánh mắt AJ giáng vào khoảng không trước mặt như đang nhớ lại điều gì rất xa xăm trong quá khứ:
-Vì tui sợ… cô sẽ cô đơn!
Yến Phi tròn xoe mắt. AJ cười nhưng trông gượng gạo:
-Tui cũng là trẻ mồ côi nên tui rất hiểu cảm giác của cô, cảm giác một mình cô đơn… khó chịu lắm… Cái cảm giác ngồi trong phòng tối, hy vọng được nghe tiếng bước chân của ai đó… nhưng tất cả chỉ là bóng tối… đáng sợ vô cùng!
Gì thế này, sao lại giống nhau đến thế? Yến Phi nhủ thầm. Chẳng biết sao giờ đây con bé tự nhiên thấy không còn cảm giác cô đơn nữa. Có lẽ vì nó đã tìm được một người giống mình. Chợt AJ lên tiếng nhằm giải tỏa bầu không khí buồn tẻ:
-Mà cô có làm cái gì để đãi sinh nhật không? Tui thấy đói…
-Hả… à vì nghĩ không có ai nên tớ đã không làm gì cả!
AJ ỉu xìu. Yến Phi bảo:
-Nhưng tớ có ít cơm nguội dưới bếp cậu ăn tạm nhé!
-Gì chứ… tui đến dự sinh nhật mà cô đãi tui bằng cơm nguội à?
-Thôi đi nào, cậu cũng đâu có tặng quà tớ….. tớ cũng thấy hơi đói rồi, tớ xuống bếp hâm lại thức ăn sau đó chúng ta sẽ cùng dùng bữa cơm sinh nhật muộn này……..
“Chỉ có những ai sống trong cô đơn mới biết được cô đơn… thật đáng sợ!”