Du Phương xuất hiện sau tàng cây lớn:
-Chị nghĩ cũng nên đến lúc em từ bỏ Tiểu Phi thôi!
Du Hạo đứng lặng lẽ, vẫn không xoay người lại.
-A Hạo đừng bướng bỉnh, cố chấp nữa…
-Em… vốn nghĩ lấy đi ký ức của Phi Phi thì sẽ tốt cho cô ấy nhưng em đã sai, em đã không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy và bây giờ em đang trả giá.
Du Phương, nhìn bờ vai run nhẹ của em trai, dịu dàng:
-A Hạo, có thật lúc đó em làm vậy là vì Tiểu Phi hay chỉ vì sự ích kỷ của bản thân! Đôi khi dù việc làm đó xuất phát từ lòng tốt nhưng đối với người khác thì chưa hẳn đã là tốt! Em đừng nên áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, nhất là người mình yêu. Chính em là người từ bỏ Tiểu Phi, em không thể đòi hỏi con bé trở về bên mình, tình yêu một khi đã bỏ thì nó sẽ không bao giờ về nữa đâu, em à.
Cô chị xinh đẹp tiến đến đặt tay lên vai em trai, siết chặt:
-A Hạo, chị không muốn em vì một mối tình đã qua mà lỡ mất hạnh phúc thật sự của bản thân. Có một người con gái khác đang chờ em, chị tin cô gái ấy cũng quan tâm em nhiều như Tiểu Phi ngày trước. Em hãy suy nghĩ kỹ để đừng hối tiếc! Chị tin em sẽ có sự lựa chọn đúng đắn!
Dứt lời Du Phương cũng bỏ đi. Sau cùng, trong vườn hoa, chỉ còn mỗi mình Du Hạo đứng đó với trái tim cần làm lại từ đầu!
***************
Buổi tối, cánh cửa căn nhà gỗ mở toang, Du Hạo ngồi hướng mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm lộng gió. Lúc này lòng chợt thấy bình yên, nhẹ nhõm.
“-À tôi tên là Yến Phi! Họ Yến, tên một chữ Phi!
-Vậy tớ gọi cậu là Tiểu Hạo Tử nhé!
-Tớ… tớ… trả bảng gỗ cho cậu đó… vô duyên, lần sau đừng để bảng gỗ ở trên cây nữa… đáng ghét…
-Cái gì… là… m… ma ư!?
-Vì tớ rất thích cậu, Tiểu Hạo Tử!!!
-Tặng… tặng… cậu… Tiểu Hạo Tử… Valentine vui vẻ!
-Không! Vì đó chính là cậu, Du Hạo!
-Ai là vợ cậu hả, đáng ghét!
-Không! Tớ không thể bỏ cậu lại, không bao giờ… tớ muốn được ở bên cạnh cậu dù… phải chết! Tuyệt đối không có điều gì khiến tớ rời xa cậu… không gì cả… cho dù là cái chết!! Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu lần nào nữa!
-Cậu nói gì vậy, Tiểu Hạo Tử, tớ không sợ, chỉ cần được ở cạnh cậu thì tớ không sợ gì hết…
-Lấy đi ký ức của tớ về cậu là tốt cho tớ sao?
-Không… dừng lại đi… làm ơn… Tiểu Hạo Tử… tớ xin cậu… đừng mà… Du Hạo, làm ơn đừng… dừng lại…!!!
-Ký ức về tình yêu thì vẫn còn nhưng cảm giác yêu thương tớ dành cho cậu thì… đã hết! Tớ đối với cậu chỉ là một chút lưu luyến về mối tình đã qua, mối tình không thành, chỉ vậy thôi…. Trái tim tớ… bây giờ chỉ có AJ!!”
Đôi mắt Du Hạo ráo hoảnh, không chớp. Những ký ức tươi đẹp trước đây chợt ùa về, khi muốn quên thì người ta cần phải nhớ, chỉ như vậy mới có thể nhẹ lòng mà gìn giữ hồi ức đã qua. Rồi Du Hạo khẽ đưa mắt nhìn sang cánh cửa phòng kế bên, là nơi Song Song đang ngủ. Đến lúc này cậu mới tự hỏi, cậu đối với cô gái họ Lục có cảm giác ra sao….
“-Du Hạo…!! Chính cậu là người lấy đi ký ức của người khác vậy tại sao cậu lại không nhớ tôi là ai, cậu đóng kịch dở tệ!
-Đâu phải có chuyện tôi mới đến, tôi thích thì đến… phải cần có lý do à?
-Hay là… cậu cho tôi theo đi!!!
-Mày tên gì vậy, hay là mày không có tên… chà cái tên Du Hạo ấy sao lại không chịu đặt tên cho mày nhỉ…
-Lần sau đừng có nhìn tôi như thế, tôi không thích đâu…
-Này cậu có còn yêu Tiểu Phi không hả, cái gì mà “chưa chuần bị tâm lý”, vớ vẩn, chúng ta làm thế vì đã đến đường cùng rồi…
-Này, sao trên đời lại có cái kiểu tặng hoa như thế nhỉ… bộ nhìn mặt tôi mà tặng hoa thì cậu thấy buồn nôn hả?
-Xin lỗi, tôi không nên trách cậu như vậy!
-Đầu óc cậu có hỏng không vậy, đang tỉnh táo thế kia mà lại ra dầm mưa để rồi phát sốt nằm bẹp đó… cậu chẳng biết quý sức khỏe gì hết!
… Tối ấy, Du Hạo đã khoác áo cho Song Song, lúc đó cậu vẫn còn nhớ cảm giác có chút hạnh phúc khó tả khi dõi theo bóng dáng cô bạn ra về.
-Mà có phải cái áo ấy cũ rồi cậu muốn vứt đi nên mới giả vờ tặng tôi không?
-.... tôi quá hiểu cậu mà, Du Hạo!
-Cẩn thận… Du Hạo!!...”
Lẽ ra Du Hạo nên hiểu tình cảm của Lục Song Song dành cho mình sớm hơn. Cậu quá cố chấp về tình cảm đối với Yến Phi mà không quan tâm gì đến cảm giác của Song Song.
“-Cậu vẫn chưa hiểu tấm lòng của Song Song và của chính bản thân cậu?”
“-…Có một người con gái khác đang chờ em, chị tin cô gái ấy cũng quan tâm em nhiều như Tiểu Phi ngày trước. Em hãy suy nghĩ kỹ để đừng hối tiếc!....”
Bất chợt, Du Hạo nghe tiếng chim hót, cậu ngước lên nhìn cái lồng chim gỗ.
Con chim yến non nhảy nhót và không ngừng hót, có vẻ như nó muốn gì đó.
“-Cậu chủ Du Hạo, sao cậu không thả con chim đi?
-À, tôi muốn giữ nó lại chăm sóc, vì ở ngoài nó sẽ gặp nguy hiểm.
-Cậu chủ, định mệnh của chim là bầu trời, nếu như chim sinh ra mà không được bay thì nó sẽ đau khổ. Dù bên ngoài rất nguy hiểm nhưng chim vẫn muốn trở về với bầu trời vì…đó là nơi nó thuộc về.”
Du Hạo tròn xoe mắt khi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Trúc Linh. Cậu đứng dậy, đến bên chiếc lồng gỗ, chăm chú nhìn con chim yến non. Đúng là hình như nó … muốn về với bầu trời! Tại sao Du Hạo lại không biết điều đó nhỉ?... Cậu đã ích kỷ…. cậu đã không thấy được mong ước của nó…
“-Tiểu Hạo Tử, tớ không sợ, chỉ cần được ở cạnh cậu thì tớ không sợ gì hết!”
“-Dù bên ngoài sẽ rất nguy hiểm nhưng chim vẫn muốn trở về với bầu trời..”
Cuối cùng thì, cho đến lúc này, Du Hạo đã hiểu rồi! Yến Phi, ngày xưa cũng giống như chú chim yến non mong được về với bầu trời dẫu biết rằng ngoài đó có vô vàn những hiểm nguy… chỉ cần tin tưởng và yêu thương nhau…
Du Hạo nhẹ nhàng mở cửa lồng chim gỗ ra
“Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ”
Cậu thò tay vào, đỡ lấy con chim yến non rồi từ từ đưa nó ra khỏi lồng
“trong đó, bài học khó nhất chính là”
Cứ thế, và sau cùng, cậu tung con chim yến lên, để nó trở về bầu trời đêm.
“… từ bỏ!!”
Du Hạo mỉm cười bình yên. Ánh mắt cậu long lanh, ngời sáng ngước nhìn theo con chim nhỏ vỗ cánh và biết rằng nó vô cùng hạnh phúc.
-Tạm biệt… Yến Phi!!!
Du Hạo, với trái tim từng vỡ vụn nhưng giờ đây, hiểu ra trải nghiệm sâu sắc trong tình yêu, cậu sẽ ghép các mảnh vỡ của con tim bằng sự trưởng thành, bằng sự bắt đầu lại cả sự… tin tưởng!
Gió đêm vẫn cất giai điệu êm đềm, chiếc lồng chim, với cửa lồng mở rộng, nằm trên bậc thềm, âm thầm ngủ yên.
***************
Hôm sau, Du Thiên sụ mặt, sầu não:
-Chị phải đi ư? Sao chị không ở lại?
-A Thiên, chị có chuyện phải giải quyết ngay nên không thể ở lại đây nữa…
Du Thanh lên tiếng thật khẽ:
-Chị và anh A Hạo… đã không thể quay về với nhau được, đúng không?
Im lặng, Yến Phi không muốn mọi người trong nhà buồn về quyết định của mình. Còn chưa biết giải thích thế nào thì Du Hạo xuất hiện.
-Cậu định đi sớm thế hả?
-Ừ, Song Song đã không sao rồi, tớ có thể yên tâm để giải quyết chuyện AJ!
-Tớ tôn trọng quyết định của cậu! Hy vọng cậu sẽ thuyết phục được AJ, tớ cũng mong là sẽ không có cuộc chiến nào hết!
Du Phương, Du Thanh lẫn Du Thiên ngạc nhiên trước thái độ bình thản của Du Hạo. Yến Phi, như thấy được sự thay đổi của người con trai đó, cười:
-Ừ, cám ơn cậu, giúp tớ chăm sóc Song Song!
Du Hạo gật đầu. Yến Phi đưa mắt sang ba người còn lại:
-Chào mọi người, Tiểu Phi sẽ còn quay lại mà nên đừng lo lắng!
Khi Yến Phi toan rời khỏi nhà thì Du Hạo gọi, nó xoay lại…
-Nhớ cẩn thận và… cám ơn cậu, Yến Phi!
Yến Phi tròn xoe mắt, Du Hạo vừa dùng cái tên Yến Phi chứ không còn là Phi Phi nữa. Bất động trong giây lát, cô gái mỉm cười nhẹ lòng vì hiểu ra.
Sau khi Yến Phi đã đi, Du Hạo nhìn chị và hai đứa em còn ngẩn người:
-Em vào nhà dùng bữa sáng đây, mọi người cũng vào luôn nhé!
Dứt lời Du Hạo cười tươi rồi quay bước. Du Thiên trố mắt:
-Anh í và chị Tiểu Phi, hai người hôm nay sao lạ thế?
Du Thanh thở dài, có lẽ cô bé khó gần cũng hiểu ra phần nào nên đã nói:
-Vậy là… tất cả kết thúc, họ chỉ là những người bạn!
-Lúc nãy Du Hạo lần đầu tiên gọi Tiểu Phi là Yến Phi, tuy lòng sẽ còn đau nhưng đã thấy thanh thản nhiều rồi. Du Hạo gọi tên “Yến Phi” rất nhẹ nhàng, cuối cùng nó cũng xem Tiểu Phi là mối tình đã qua, thật là tốt!
Du Phương khoanh tay, nở nụ cười dịu dàng.
***************
Lục Song Song mở mắt ra thấy ngay gương mặt Du Hạo mỉm cười:
-Hay quá, cậu đã tỉnh rồi!
Song Song mệt mỏi ngồi dậy:
-Tôi đang ở đâu đây?
-Ở nhà tớ, hôm qua cậu bị thương nên tớ đưa cậu về đây chữa trị!
-À, nhớ ! Mà cậu vẫn ổn chứ, có bị thương ở đâu không?
Du Hạo, với ánh mắt dịu dàng nhất, giơ tay chạm nhẹ vào gương mặt cô gái, bảo:
-Đừng lo, nhờ cậu tớ đã không sao!
Song Song kinh ngạc vì cảm nhận được hơi ấm toát ra từ bàn tay anh chàng áp vào mặt mình. Bất ngờ trước hành động âu yếm đó, nó bối rối:
-Thế… thế còn Tiểu Phi và AJ?
-Tớ rời khỏi nơi đó trước AJ nên không biết cậu ấy đi đâu, còn Yến Phi thì hôm qua còn ở đây, cậu ấy rất lo cho cậu. Sáng nay Yến Phi quyết định đến chỗ AJ để ngăn cậu ấy, mong là sẽ được!
Song Song nhíu mày, nhắc lại:
-Cậu… vừa gọi Tiểu Phi là… Yến Phi???
Du Hạo hạ tay xuống, vẫn giữ nụ cười trên môi:
-Chuyện này dài lắm, để cậu khỏe hẳn đã rồi tớ sẽ kể cho nghe. Chắc cậu đói lắm nhỉ, để tớ qua nhà kia chuẩn bị bữa ăn cho cậu!
Trước khi ra khỏi phòng Du Hạo còn cười thật ấm áp với cô bạn. Cửa phòng đóng lại, Song Song lặng người vì mọi thứ lúc nãy diễn ra quá kỳ lạ.
-Du Hạo, cậu ta làm sao thế, gọi Tiểu Phi bằng tên Yến Phi đã vậy còn…
Con bé lấy tay rờ nhẹ lên phần mặt bên phải, nơi bàn tay Du Hạo vừa chạm vào đầy ân cần, dịu dàng. Dù không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng Song Song thấy rất vui vì Du Hạo đã làm thế, nó cười cười…
-Đúng là ngốc thật!
***************
Cốc! Cốc!
AJ choàng tỉnh bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Cậu ngồi dậy, gãi đầu, đêm qua luyện phép gần đến sáng mới chợp mắt. AJ vươn vai, ngáp dài, nhìn lên bậc cửa sổ, Access không còn ở đó nữa.
-Mới sáng mà Acc đi đâu vậy nhỉ?
Tiếng gọi cửa lại vang lên, AJ đứng dậy mở cửa. Đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên khi trước mặt là Yến Phi. Cô gái lo lắng:
-Sao tớ gõ cửa mà cậu không ra mở ngay vậy làm tớ lo quá!
Quá bất ngờ, AJ chỉ lắp bắp mấy từ:
-Sao… sao… Tiểu Phi biết mà đến đây? Sao… Tiểu Phi lại đến?
-Tớ lo cho cậu nên mới đến đây! Ngốc à, từ giờ tớ sẽ không bỏ cậu mà đi nữa đâu vậy nên cậu đừng có biến mất nhé!
AJ dường như không tin vào tai mình, có phải Yến Phi vừa nói là “từ giờ tớ sẽ không bỏ cậu mà đi nữa đâu” không nhỉ? Cậu có nghe lầm không?
-Tiểu Phi… thật ra…
Yến Phi đặt tay lên môi anh chàng ngăn lại:
-AJ… cậu đã từng hỏi tớ “vì sao gió lại yêu cỏ cây” và cậu trả lời là “Gió yêu cỏ cây vì nhờ cỏ cây gió mới biết sự tồn tại của bản thân mình!!!” vậy giờ tớ hỏi cậu, cậu có biết “Vì sao cỏ cây luôn cần gió” không?
Thấy AJ nghệch mặt, Yến Phi gõ một cái lên trán cậu, cười:
-Vì cỏ cây cũng thật sự yêu gió, hiểu chưa ngốc?
AJ rờ trán, hình như là vẫn chưa rõ vấn đề mà cô bạn muốn nói.
Yến Phi thở ra, rồi cầm lấy bàn tay AJ, nhẹ nhàng đặt lên ngực nó, nơi trái tim mãi mãi đập không ngừng:
-Vì yêu và luôn cần cậu nên tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa!!
Đến lúc này thì đôi mắt buồn bỗng chốc tròn xoe, trông AJ như đứa trẻ. Cơn xúc động dâng trào, lúc nào cũng thế, Yến Phi luôn mang đến cho cậu hạnh phúc bất ngờ, giống như lần AJ nhận lại vải nơ đỏ từ tay con bé.
Toàn thân AJ run run, cậu đã nghĩ rằng, Yến Phi sẽ không bao giờ trở lại nữa, cô gái đó sẽ chọn Du Hạo thay vì chọn quay về bên cậu. Vậy mà cuối cùng, Yến Phi lại đến đây… AJ xấu hổ vì đã không hiểu tình cảm mà cô gái dành cho mình, đúng cậu đã thật sự sai lầm.
-Xin.. xin lỗi… AJ xin lỗi Tiểu Phi…
AJ từ từ ôm lấy Yến Phi, chưa bao giờ cái ôm kia lại chặt như thế.
Yến Phi, mái đầu tựa lên bờ vai AJ, nhắm mắt, mỉm cười.
Ở ngoài cửa sổ, Access lưng dựa tường, nói nhỏ:
-Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu, AJ!
“-Tôi xin cô hãy trở vể bên cạnh AJ.. làm ơn… tôi xin đó…
Yến Phi vô cùng ngạc nhiên khi Access quỳ xuống cất lời van xin. Tên tiểu yêu, đôi mắt đỏ hoe, thút thít:
-Tôi sai rồi, tôi đã ích kỷ khi làm vậy với AJ, tôi đã ganh tị với cô chỉ vì AJ dành nhiều tình cảm cho cô hơn tôi! Tôi xử sự như một đứa con nít vậy…AJ, cậu ấy rất yêu cô, lúc đầu là do tôi bảo cậu ấy tiếp cận cô, là tôi không phải AJ. Yến Phi, AJ giờ chỉ còn một mình, vào lúc này cậu ấy cần cô nhất, tôi không muốn AJ tiếp tục luyện ma thuật cấm kỵ gì đó… nó chỉ khiến cậu ấy bị tổn thương cơ thể, tôi sợ, ngày nào đó AJ sẽ… sẽ bị giết bởi thứ ma thuật ấy… Vì vậy xin cô hãy về bên cạnh AJ…
Yến Phi im lặng trước cái cúi đầu của tiểu yêu, lát sau mới hỏi:
-Access? Đó là tên cậu?... Access rất, rất yêu quí AJ đúng không?
Access ngẩng đầu lên, Yến Phi mỉm cười:
-Tôi nghĩ AJ cũng rất, rất yêu quí Access vì cậu ấy đã khóc vì Access mà!!
Trong tình cảm, không ai có thể thay thế vị trí của ai cả, tôi là tôi, Access là Access, trái tim của AJ đều có cả hai, mỗi người chúng ta có vị trí khác nhau trong lòng cậu ấy, dĩ nhiên AJ cũng dành tình cảm khác nhau cho mỗi người.
Nghe cô gái nói vậy, Access bất động. Phải, lời Yến Phi rất đúng…”
-Lẽ ra tôi cần nhận ra rằng cô sẽ là người mang lại hạnh phúc cho AJ, tôi nên nhận ra điều đó sớm hơn… tôi đã quá ích kỷ rồi!
Access nhủ thầm, rồi vỗ cánh bay đi mất hút sau những đám mây lững lờ.
Sau khi cùng ngồi xuống ghế, AJ mới hỏi:
-Sao Tiểu Phi biết chỗ này mà đến?
-À là Access đó, Access đã đến tìm tớ và cho tớ biết chỗ của cậu!
AJ thở dài:
-Lại là Acc, tên tiểu yêu này thật là… lúc nào cũng tự quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý kiến của ai hết! Bực thật!
-Cậu đừng trách Access, Access rất quan tâm cậu!
-Umh, AJ biết mà, Acc hay mạnh miệng thế thôi chứ thật ra hắn rất dễ bị tổn thương vì vậy hắn thường giận dỗi.
Yến Phi cười phì, hóa ra AJ cũng rất hiểu Access đó chứ. Chợt, con bé thấy quyển sách cấm kỵ trên bàn, nhớ lại lời Access, liền bảo:
-AJ… cậu đừng luyện phép nữa được không… cậu đừng trả thù nữa!
Gương mặt AJ thoáng chút đổi khác, cậu khẽ qua mặt đi.
-AJ, tớ đã nghe Du Hạo kể về bi kịch gia đình cậu, tuy bố Du Hạo có lỗi với cậu nhưng đó chỉ là sự cố không ai mong muốn, cậu đừng mãi trách nhà họ Du nữa. Vốn dĩ cậu và Du Hạo từng là bạn rất thân mà thế nên…
-Tiểu Phi đừng nói nữa… đừng nói gì hết, lúc này AJ không muốn nghe…
AJ liền đứng dậy, đến bên cửa sổ, cậu không muốn bị Yến Phi thuyết phục việc không trả thù. Mục đích cậu sống là trả thù…!
Yến Phi buồn bã khi thấy anh chàng phản ứng như vậy, nó nghĩ sẽ khó khăn để khuyên nhủ cậu dừng cái việc trả thù này lại.
***************
Tại nhà họ Du, Song Song tức giận:
-Gì cơ, Tiểu Phi quyết định vẫn ở bên cạnh AJ à? Sao cậu không ngăn cản?
-Đó là chọn lựa của Yến Phi, tớ không thể can thiệp vả lại cậu ấy bảo sẽ cố ngăn AJ không trả thù nữa, như vậy sẽ tốt hơn!