Bạch Ngọc Đường thấy anh có thể nói chuyện được, lập tức gánh nặng trong lòng giảm bớt.
“Ta ở đây… Miêu Nhi, ngươi có sao không? Có khá hơn chút nào không?”
“Đau…”
Bả vai anh run run vài cái.
“Thế nào? Đau ở nào?”
Ôm lấy bả vai run rẩy của anh, Bạch Ngọc Đường nghẹn ngào.
Tại sao Miêu Nhi vừa uống thuốc xong lại thành ra thế này… Thuốc kia… Thuốc kia thực sự có vấn đề sao, tại sao lại như vậy, rõ ràng là thuốc mình mua về mà…
Không đúng!?
Vai… Sao có thể run dữ thế? Hắn lật người Triển Chiêu lại
Quả nhiên!
Trước mắt hiện ra gương mặt đang nhịn cười.
“ Triển… Chiêu…!”
“Phốc… Ha ha ha ha!!” Nhịn không nổi bật cười ra tiếng, lần này là cười chảy nước mắt.
Bạch Ngọc Đường giương nanh múa vuốt nhào qua, cẩn thận tránh không chạm vào vết thương trên cánh tay anh.
Không biết đã bao lâu rồi, hai người chưa có một trận cãi nhau ầm ĩ đến như thế, tựa hồ như từ lúc chia tay nhau, cả hai… Dường như đã mất đi sự bình yên trong tâm hồn mình.
Bờ vai bị Bạch Ngọc Đường áp lại trên giường, Triển Chiêu không cười nữa, tay xoa bụng.
Chờ một chút, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…
Bạch Ngọc Đường ngơ ngác nhìn Triển Chiêu ở dưới thân, ngẩn ngơ tới mức quên đi mới vừa mình bị anh chọc tới mức nổi trận lôi đình. Triển Chiêu trước mắt đang cau mày, mi mắt rủ xuống, bên khóe mi còn đọng lại một gọt lệ thấm ướt cả đôi lông mi thật dài kia, càng làm lộ rõ vẻ đen bóng của nó. Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong rất đẹp, nhất thời càng nhìn càng ngẩn ngơ.
“Bạch huynh…”
Hoàn hồn, đã thấy tay mình đang xoa gò má của anh, còn thiếu chút nữa là chạm tới đôi môi duyên dáng kia…
Trong lòng cả kinh, tay chuyển sang nắm lấy vài sợi tóc của anh, cười nói:
“Miêu Nhi, đang nghĩ về ai mà xuất thần thế?”
Bị bàn tay ấm áp của Bạch Ngọc Đường làm cho tâm can rối bời, Triển Chiêu nhắm mắt lại.
“Không có, Bạch huynh có thể… Cho ta đứng dậy không?”
Bạch Ngọc Đường thầm hừ một tiếng, bộ dáng lúc nãy của Triển Chiêu, khóe mắt, làn mi kia trông rất nhu hòa, giống như đang nghĩ tới một người nào đó, không lẽ…
“Người trong lòng?’’
Hừ, ngươi có người trong lòng, vì cái gì mà không nhận chứ!
Bạch Ngọc Đường không đứng lên, từ trên cao nhìn Triển Chiêu.
“Mèo ngốc! Tự mình còn chiếu cố không tốt, còn nghĩ tới việc cưới vợ sinh con…” Nói tới một nửa, đột nhiên thấy trong lòng rất khó chịu.
Cưới vợ… Sinh con…
Không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn cầm bộ quần áo để trên đầu giường ném lên người Triển Chiêu, đứng dậy đi qua một bên.
“Mặc vào, còn để bị cảm lạnh nữa thì Bạch gia không quản đâu!”
Triển Chiêu cười khổ, cưới vợ thì không, nhưng sinh con thì…
Điềm tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết đến khi Bạch Ngọc Đường biết rõ chân tướng… Thì sẽ như thế nào đây?
Lặng lẽ lắc đầu, tuy biết Bạch Ngọc Đường không câu nệ tiểu tiết, nhưng loại chuyện này… Chỉ sợ, cũng sẽ khinh thường đi!
“Miêu Nhi, ta biết ngày thường ta đẹp lắm, ngươi cũng không cần nhìn nhiều như thế đâu.”
Bạch Ngọc Đường thấy đôi mắt sâu thăm thẳm như nước của Triển Chiêu đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời tim đập nhanh, vội mở miệng che dấu sự xấu hổ. Mặt Triển Chiêu cũng hồng lên, vội vàng quay sang một bên, không dám nhìn hắn nữa.
“Ta đang nghĩ… Nếu như ngày gây án, Trầm Tích Thu không ở Khai Phong phủ, như vậy người giết Hứa lão gia là ai? Hắn cũng không gửi thư đến cho Hứa Thu Thụy, vậy người gửi thư cho Hứa Thu Thụy, rốt cuộc là ai?
“Tạm thời chúng ta cũng không rõ…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
“Thế nhưng có thể chắc chắn rằng, tiểu tử Trầm Tích Thu kia không nói dối”
“Tại sao?”
“Trầm Tích Thu tuyệt đối không tổn thương tới Hứa Thu Thụy.”
Nhìn Triển Chiêu vì vết thương mà không mặc áo vào được, tiến lên khoác áo vào cho anh, buộc đai lưng lại.
“Đa tạ! Sao Bạch huynh lại chắc chắn đến như thế?”
“Trực giác…” Bạch Ngọc Đường cười bí hiểm, vỗ vỗ vai Triển Chiêu.
“Triển đại nhân, cái này thì ngươi không bằng ta rồi!”
Triển Chiêu nghi ngờ, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu, hai người trầm mặt, một lúc lâu, vẫn không biết nên nói gì.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn nhau, đồng thời mở miệng.
“Tập Yên!” Nhìn nhau cười, Triển Chiêu nói:
“Vẫn là nên đi một chuyến đến Vũ Xuân Lâu.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhào tới ấn ngã Triển Chiêu xuống giường.
“Bạch huynh?”
Triển Chiêu hơi sửng sờ, cả người đã ngã vào gối rồi.
“Miêu Nhi, mấy chỗ phong nguyệt này, vẫn là Bạch gia gia đi thì tốt hơn, ngươi rất đứng đắn, chỉ sợ sẽ gặp chuyện xấu.”
Không đợi Triển Chiêu kịp phản ứng liền điểm huyệt Hắc Điềm.
“Bạch… Đừng đi.”
Cơn mỏi mệt dần xâm chiếm, thần trí bắt đầu mơ hồ.
Bạch Ngọc Đường bước ra cửa, vừa lúc bắt gặp tiểu nhị đang bưng một chén thuốc vừa mới sắc lên.
“Hắn đang ngủ, nếu lúc hắn tỉnh lại mà gia vẫn chưa về, hãy đưa chén thuốc này cho hắn uống.”
Tiểu nhị gật đầu, nhịn không được hỏi lại.
“Vậy nếu ngài ấy hỏi ngài, tiểu nhân nên trả lời thế nào?”
“Cứ bảo là gia không muốn chăm con mèo bệnh nhà hắn, nên đã về rồi.”
Tiểu nhị khó xử nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió, bạch y nhân biến mất, đành phải thở dài một hơi, nhẹ nhàng mở cửa, đem chén thuốc đặt lên bàn rồi đi xuống lầu, vào trù phòng chuẩn bị một ít thức ăn.
Bạch Ngọc Đường thấy anh có thể nói chuyện được, lập tức gánh nặng trong lòng giảm bớt.
“Ta ở đây… Miêu Nhi, ngươi có sao không? Có khá hơn chút nào không?”
“Đau…”
Bả vai anh run run vài cái.
“Thế nào? Đau ở nào?”
Ôm lấy bả vai run rẩy của anh, Bạch Ngọc Đường nghẹn ngào.
Tại sao Miêu Nhi vừa uống thuốc xong lại thành ra thế này… Thuốc kia… Thuốc kia thực sự có vấn đề sao, tại sao lại như vậy, rõ ràng là thuốc mình mua về mà…
Không đúng!?
Vai… Sao có thể run dữ thế? Hắn lật người Triển Chiêu lại
Quả nhiên!
Trước mắt hiện ra gương mặt đang nhịn cười.
“ Triển… Chiêu…!”
“Phốc… Ha ha ha ha!!” Nhịn không nổi bật cười ra tiếng, lần này là cười chảy nước mắt.
Bạch Ngọc Đường giương nanh múa vuốt nhào qua, cẩn thận tránh không chạm vào vết thương trên cánh tay anh.
Không biết đã bao lâu rồi, hai người chưa có một trận cãi nhau ầm ĩ đến như thế, tựa hồ như từ lúc chia tay nhau, cả hai… Dường như đã mất đi sự bình yên trong tâm hồn mình.
Bờ vai bị Bạch Ngọc Đường áp lại trên giường, Triển Chiêu không cười nữa, tay xoa bụng.
Chờ một chút, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…
Bạch Ngọc Đường ngơ ngác nhìn Triển Chiêu ở dưới thân, ngẩn ngơ tới mức quên đi mới vừa mình bị anh chọc tới mức nổi trận lôi đình. Triển Chiêu trước mắt đang cau mày, mi mắt rủ xuống, bên khóe mi còn đọng lại một gọt lệ thấm ướt cả đôi lông mi thật dài kia, càng làm lộ rõ vẻ đen bóng của nó. Khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong rất đẹp, nhất thời càng nhìn càng ngẩn ngơ.
“Bạch huynh…”
Hoàn hồn, đã thấy tay mình đang xoa gò má của anh, còn thiếu chút nữa là chạm tới đôi môi duyên dáng kia…
Trong lòng cả kinh, tay chuyển sang nắm lấy vài sợi tóc của anh, cười nói:
“Miêu Nhi, đang nghĩ về ai mà xuất thần thế?”
Bị bàn tay ấm áp của Bạch Ngọc Đường làm cho tâm can rối bời, Triển Chiêu nhắm mắt lại.
“Không có, Bạch huynh có thể… Cho ta đứng dậy không?”
Bạch Ngọc Đường thầm hừ một tiếng, bộ dáng lúc nãy của Triển Chiêu, khóe mắt, làn mi kia trông rất nhu hòa, giống như đang nghĩ tới một người nào đó, không lẽ…
“Người trong lòng?’’
Hừ, ngươi có người trong lòng, vì cái gì mà không nhận chứ!
Bạch Ngọc Đường không đứng lên, từ trên cao nhìn Triển Chiêu.
“Mèo ngốc! Tự mình còn chiếu cố không tốt, còn nghĩ tới việc cưới vợ sinh con…” Nói tới một nửa, đột nhiên thấy trong lòng rất khó chịu.
Cưới vợ… Sinh con…
Không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, hắn cầm bộ quần áo để trên đầu giường ném lên người Triển Chiêu, đứng dậy đi qua một bên.
“Mặc vào, còn để bị cảm lạnh nữa thì Bạch gia không quản đâu!”
Triển Chiêu cười khổ, cưới vợ thì không, nhưng sinh con thì…
Điềm tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết đến khi Bạch Ngọc Đường biết rõ chân tướng… Thì sẽ như thế nào đây?
Lặng lẽ lắc đầu, tuy biết Bạch Ngọc Đường không câu nệ tiểu tiết, nhưng loại chuyện này… Chỉ sợ, cũng sẽ khinh thường đi!
“Miêu Nhi, ta biết ngày thường ta đẹp lắm, ngươi cũng không cần nhìn nhiều như thế đâu.”
Bạch Ngọc Đường thấy đôi mắt sâu thăm thẳm như nước của Triển Chiêu đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời tim đập nhanh, vội mở miệng che dấu sự xấu hổ. Mặt Triển Chiêu cũng hồng lên, vội vàng quay sang một bên, không dám nhìn hắn nữa.
“Ta đang nghĩ… Nếu như ngày gây án, Trầm Tích Thu không ở Khai Phong phủ, như vậy người giết Hứa lão gia là ai? Hắn cũng không gửi thư đến cho Hứa Thu Thụy, vậy người gửi thư cho Hứa Thu Thụy, rốt cuộc là ai?
“Tạm thời chúng ta cũng không rõ…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
“Thế nhưng có thể chắc chắn rằng, tiểu tử Trầm Tích Thu kia không nói dối”
“Tại sao?”
“Trầm Tích Thu tuyệt đối không tổn thương tới Hứa Thu Thụy.”
Nhìn Triển Chiêu vì vết thương mà không mặc áo vào được, tiến lên khoác áo vào cho anh, buộc đai lưng lại.
“Đa tạ! Sao Bạch huynh lại chắc chắn đến như thế?”
“Trực giác…” Bạch Ngọc Đường cười bí hiểm, vỗ vỗ vai Triển Chiêu.
“Triển đại nhân, cái này thì ngươi không bằng ta rồi!”
Triển Chiêu nghi ngờ, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu, hai người trầm mặt, một lúc lâu, vẫn không biết nên nói gì.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn nhau, đồng thời mở miệng.
“Tập Yên!” Nhìn nhau cười, Triển Chiêu nói:
“Vẫn là nên đi một chuyến đến Vũ Xuân Lâu.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhào tới ấn ngã Triển Chiêu xuống giường.
“Bạch huynh?”
Triển Chiêu hơi sửng sờ, cả người đã ngã vào gối rồi.
“Miêu Nhi, mấy chỗ phong nguyệt này, vẫn là Bạch gia gia đi thì tốt hơn, ngươi rất đứng đắn, chỉ sợ sẽ gặp chuyện xấu.”
Không đợi Triển Chiêu kịp phản ứng liền điểm huyệt Hắc Điềm.
“Bạch… Đừng đi.”
Cơn mỏi mệt dần xâm chiếm, thần trí bắt đầu mơ hồ.
Bạch Ngọc Đường bước ra cửa, vừa lúc bắt gặp tiểu nhị đang bưng một chén thuốc vừa mới sắc lên.
“Hắn đang ngủ, nếu lúc hắn tỉnh lại mà gia vẫn chưa về, hãy đưa chén thuốc này cho hắn uống.”
Tiểu nhị gật đầu, nhịn không được hỏi lại.
“Vậy nếu ngài ấy hỏi ngài, tiểu nhân nên trả lời thế nào?”
“Cứ bảo là gia không muốn chăm con mèo bệnh nhà hắn, nên đã về rồi.”
Tiểu nhị khó xử nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gió, bạch y nhân biến mất, đành phải thở dài một hơi, nhẹ nhàng mở cửa, đem chén thuốc đặt lên bàn rồi đi xuống lầu, vào trù phòng chuẩn bị một ít thức ăn.