Phần Ran giới thiệu nhân vật là sau này khi tụi nó lớn còn khoảng từ chap 1-7,8 thì Ran sẽ kể chuyện của tụi nó vào 3 năm về trước.
------------------------------------------------------
Ở một khu vườn đầy rẫy những loài hoa hiếm, nhìn vào ai cũng ngỡ rằng đây là chốn bồng lai tiên cảnh, thật ra đây là một ngôi trường cấp II danh giá, dành cho học sinh quý tộc. Từng ánh nắng ban mai xuyên qua mái tóc dài mượt óng ả, bay phất phơ, làm 3 cô nàng của chúng ta cứ hệt những thiên thần nhỏ. Những tiếng cười đùa rôm rả chứa đầy sự ngây thơ và hạnh phúc, phá vỡ không gian yên tĩnh, chẳng ai khác là 6 đứa tụi nó.
- Nơi này bình yên thật, thật hạnh phúc - Nó vươn vai hít một hơi dài tận hưởng
- Đúng rồi, vì ngoài chúng ta ra chả có ai bước vào đây đâu - Hắn nhún vai
- Chúng ta sẽ mãi mãi là chủ nhân nơi này - Lệ Uyên hạnh phúc mỉm cười
- Thôi, thôi được rồi đó, ngừng mơ mộng lại đi, lát về đi ăn kem đi tụi bay, tao thèm qá!! - Huyền Trân xoa xoa cái bụng
- Bà thì lúc nào cũng ăn - Khánh nhếch miệng cười đểu
- Uh, càng lúc em càng giống heo rồi đó- Kiệt nhăn mặt.
Sau câu nói của Kiệt ai cũng đua nhau ôm bụng mà cười. Đột nhiên không khí trở nên nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của mỗi người. Một ngọn lửa đang cháy nhom nhén, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Kiệt lén lút đừng dậy như sợ ai phát hiện , hắn lòm khòm bò đi làm cả bọn ko nhịn cười được (trừ nhỏ), nhưng làm sao tên xấu xố này thoát khỏi ánh mắt sắt lạnh của nhỏ. Trong khi hắn đang bò lom khom, mặt đổ mồ hôi thì nhỏ bước tới nắm lấy áo hắn kéo lên
,mặt xám đen Trân gằn giọng:
- Nói ai giống heo hả...
- Ơ... ơ anh có nói em đâu..., hay là em nhạy cảm với từ "heo"- Kiệt lắp bắp
- Yhaaaa...yhaa... a chết với tôi!!!!- Nhỏ thét lên, làm rung chuyển cả khu vườn
Binh...bốp...bốp...chát... Sau hàng loạt tiếng động quen thuộc vang lên, nhỏ phủi tay như ko có gì, còn Kiệt, nằm tại chỗ phải nhờ hắn và Khánh đến giúp.
- Biết sự lợi hại của ta chưa...hehehe!! - Nhỏ cười mãn nguyện. Hai con bạn cũng đành lắc đầu chào thua.
Reng...reng...
6 người tụi nó bước vào lớp, cô giáo đã định vị tại chiếc ghế thân quen, trên tay là cái thước dài.đã hành quyết bao kẻ ngịch ngợm. Tụi nó biết rằng số phận mình sẽ phụ thuộc vào trạg thái tâm lý của bà cô hắc ám.
- Các em bước vào đây - Bà cô nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể
Tụi nó lững khững bước vào. Bà cô lại típ tục tra tấn
- Các em đi đâu mà giờ mới có mặt hả!!!! - Hình như bao nhiu sức lực bà cô đều dồn vào câu nói
- Dạ, bạn Kiệt bị té sau vườn vì vấp phải con heo... àk không hòn đá ạ! Nên tụi em đưa bạn ấy vào phòng y tế thế mới về trễ cô ạ ! - Nhã Uyên nhanh trí cứu nguy cho cả bọn
- Vâng, Nhã Uyên nói thật đó cô, cô cho tụi em xuống nha! - Khánh tươi cười nhìn bà cô. Trong giây lát bà cô đơ ngay trước vẻ đẹp đó ( T/g: mới cấp II mà thế này rồi, ko biết mai sau sao...)
- Ừa, các em về chỗ ngồi đi lần sau rút kinh ngiệm - Đổi giọng 360 độ
Tụi nó lết về chỗ ngồi, không thèm nói 1 tiếng, Trân vẫn ko buồn liết Kiệt một cái.
--------------------------------------------------------
Reng...reng... . Tiếng chuông vang lên cứu thoát tụi nó khỏi địa ngục kia. Ra đến cổng trường 6 chiếc BMW đang chờ sẵn.
- Các người về trước đi, lát nữa tụi này đi taxi về - Hắn lạnh lùng nói với mấy bác tài xế
- Vâng. - Bọn họ đồng loạt đáp, rồi lững thững ra về
- Yehhhh, đi thôi - Tụi nó hét to
----------------
- Aaaaa....aaaa..... - Tiếng hét vang dội cả khu trò chơi. Tụi nó đang chơi tàu lượn siêu tốc
- Vui quá, đi xem film thôi - Nó khoác vai hắn líu lo. Hắn chỉ nhếch môi cười.
Thế là cả bọn kéo nhau tới rạp chiếu film, và 3 anh chàng nhà ta được phân công nhiệm vụ mua vé và thức uống. Ba chị ấy thì ngồi ở công viên ngoài rap film.
- Vui thật đấy, tao ước gì những điều tuyệt vời này sẽ ko bao giờ ngừng- Trân mỉm cười hp
- Uh - Lệ Uyên khẽ cười nhạt đáp
- Này, nhìn kìa - Nhã Uyên kéo vai 2 tụi nó
- Chuyện gì vậy? - Huyền Trân hỏi
- Có một cô bé bị bắt nạt lại giúp thôi - Lệ Uyên đứng dậy bước đi
Cả bọn tới đó, nơi có một cô bé đáng thương đang bị bắt nạt
Bốp... Rầm... " Con nhỏ khốn khiếp!!" - Mấy cái đạp, tát của đám nữ sinh hung hăn giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô bé không thương tiếc.
- Dừng tay lại tụi bay đừng ỷ mạnh hiếp yếu - Huyền Trân hét lên
- Tụi mày chán sống à, ko liên qan thì cút đi - Con cầm đầu trả đũa
- Nếu tụi tao ko cút - Lệ Uyên lạnh lùng đáp
- Mấy đứa này láo, lên đi- Đứa cầm đầu thét lên
Bọn chúng gần 20 mấy người, tay cầm cây, đứa kẹp dao lam. Một cuộc chiến ko cân sức, liệu ai sẽ thắng và cô bé được bọn nó cứu là ai? Mời các bạn đón đọc chương tiếp . (Ran)