Hôm nay thứ sáu, Hạ Hoài Chương đã trở lại A thị, nhưng chưa có về nhà. Kỷ Xuyên tìm người hỏi hành tung của hắn, ra cửa ngay lúc trời mưa.
Mưa bắt đầu hạ xuống, gió ngừng lại, mưa rơi xuống càng nhanh hơn, giọt mưa lớn chừng hạt đậu nện bùm bùm ở trên cửa kính của xe, cần gạt nước không ngừng mà lay động, quét đi nước mưa, quét đi không khí lạnh của tháng mười một.
Thời điểm lần trước đi tìm Hạ Hoài Chương, Kỷ Xuyên rất gấp gáp, lần này tâm lý cậu đã quyết định, sẽ không kinh hoảng như vậy nữa. Cậu vừa lái xe, một bên vừa nghĩ đợi lát nữa chính mình nên nói cái gì, cũng đã đến gần mục đích, vẫn cứ không nghĩ ra được.
Lồng ngực cậu bị một luồng cảm xúc lấp kín, nghĩ đến những câu nói kia của quản gia.
…Tiên sinh cả đời này vẫn luôn cô độc, không có ai đối xử tốt với hắn.
…Toàn bộ yêu thương của hắn đều cho cậu.
Toàn bộ yêu thương…
Kỷ Xuyên nghĩ, không chỉ là yêu, hắn có thể cho cậu tất cả, tình thân, tình yêu, tình bạn, thậm chí vật chất, hắn dùng hết thời gian cùng tâm huyết, xài hết kiên trì cùng ôn nhu, tạo cho cậu một phòng ấm mưa gió đều không thể chạm đến.
Nhưng cậu lại không muốn bước ra một bước, đi ra khỏi phòng ấm đó, cho hắn một cái ôm ấm áp.
“Ba ba…” thời điểm chờ đèn đỏ, khuỷu tay Kỷ Xuyên khoát lên tay lái, bàn tay che lại đôi mắt, không tiếng động mà khóc một hồi.
Khoảng bốn giờ, cậu đến nơi ở hiện tại của Hạ Hoài Chương. Nơi này trước đây cậu đã từng đến, là một trong rất nhiều bất động sản dưới danh nghĩa của Hạ Hoài Chương, so sánh về vị trí, cách xa nội thành, cảnh vật xung quanh vô cùng tốt, ưu điểm lớn nhất là yên tĩnh.
Kỷ Xuyên không biết tại sao Hạ Hoài Chương lại tới ở nơi này, chuẩn bị ở một thời gian? Ở bao lâu? Trong thời gian ngắn không muốn về nhà sao?
Càng suy nghĩ nơi sâu xa mũi càng chua, cậu vừa nghĩ khả năng hiện tại ba ba đang âm thầm tự mình chữa thương, giống như thời điểm năm đó vừa mới trở về Hạ gia, gặp chuyện thương tâm chỉ có tự mình an ủi mình, trong lòng liền rất khó chịu.
Kỷ Xuyên tìm chỗ đậu xe xong, cậu biết mật mã tòa nhà, một đường tiến vào thang máy, đến cửa, sau khi gõ cửa trong thời gian chậm chạp cũng không có ai trả lời.
Không ở sao? Kỷ Xuyên đợi một hồi, không nhịn được gọi điện thoại cho Hạ Hoài Chương. Cậu lấy điện thoại di động ra, còn chưa có ấn số xong, cửa đã mở ra, sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. Cậu đứng ở ngoài cửa, Hạ Hoài Chương đứng ở bên trong, hai người khoảng cách đối diện, trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng.
Trời u u ám ám, mưa còn chưa có ngừng.
Vừa nãy lúc xuống xe Kỷ Xuyên bị dính một chút nước mưa, tóc tai hiện tại đều ẩm ướt, trên người một luồng hơi lạnh. Cậu thầm gọi ba ba, đôi mắt từ cổ áo sơ mi của Hạ Hoài Chương chuyển tới khuôn mặt kia…cậu vừa gặp qua bộ dáng đau lòng của hắn, như một pháo đài kiêng cố rốt cuộc cũng lộ ra một khe hở. Hiện tại mới qua một ngày, cái khe hở kia liền không thấy nữa.
Kỷ Xuyên cảm thấy khổ sở, trước đây cậu không tim không phổi, nhìn thấy cái gì không tốt cũng không để ý. Hiện tại không quản Hạ Hoài Chương làm biểu tình gì, cậu đều không tự chủ được mà suy nghĩ rất nhiều.
“Ba ba, người bị cảm đã khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt” Hạ Hoài Chương gọi cậu tiến vào, trở tay đi đóng cửa. Cậu nghe lời mà hướng về phía trước bước hai bước, thân thể nghiêng về trước, thuận theo động tác giơ tay lên của hạ Hoài Chương, ôm chặt eo Hạ Hoài Chương.
Oành một tiếng, cửa ở phía sau đóng chặt.
Kỷ Xuyên nắm chặt cánh tay, ôm chặt lấy, “Ba ba…” mặt của cậu đặt trên bả vai Hạ Hoài Chương, nơi này là chỗ dựa của cậu, cậu đã từng cho rằng mình không kiêng dè gì mà dựa vào cả đời.
Lời nói Kỷ Xuyên hơi hơi phát run
“Ba ba, con có lời muốn nói với ba”
“Nói cái gì? Vào trong rồi nói”
“Không, ở nơi này” Hạ Hoài Chương nỗ lực gỡ tay cậu ra, Kỷ Xuyên không nghe, cố chấp ôm càng chặt hơn, lập lại, “Ở nơi này, ngay bây giờ, chờ một chút con không biết sẽ phải nói như thế nào, con thật vất vả chuẩn bị tốt cảm xúc, qua lúc này con sẽ quên mất…”
Cậu có chút vô lại, ngang ngược không biết lỹ lẽ, Hạ Hoài Chương nở nụ cười: “Được, nói đi”
Kỷ Xuyên nhất thời nghẹn ngào, lúc mở miệng có tiếng khóc nức nở. Cậu đẩy Hạ Hoài Chương lên vách tường chỗ huyền quan, cả khuôn mặt đều chôn trong lồng ngực Hạ Hoài Chương, buồn buồn nói một câu: “Ba ba, con rất thích người”
Hạ Hoài Chương ngẫn ra.
Kỷ Xuyên nói: “Tại sao người lại tốt như vậy, có phải trên thế giới này không có ai so với người tốt hơn? Nhất định không có, cho dù có, người đó cũng không phải ba ba của con”
“Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Con….” Hạ Hoài Cương dừng một chút, giống như dự liệu, bởi vì đã từng dẫm qua vết xe đỗ, nên không dám dễ dàng mong đợi, cẩn thận hỏi cậu: “Con muốn nói cái gì?”
“Con muốn nói, chúng ta không chia tay có được hay không?”
“…”
Tia sáng nơi huyền quan rất mờ, Kỷ Xuyên ngẩng đầu lên, có một hình bóng mờ đang nhìn biểu tình của Hạ Hoài Chương “Ba ba, xin lỗi”. Cậu nâng hai tay, ôm cổ Hạ Hoài CHương, đến gần hôn hắn.
Hạ Hoài Chương không có phản ứng, như đang suy tư, có thể hắn đang phán đoán tính chân thực của câu nói, nói chung, cả người lập tức yên tĩnh lại, không nói gì. Kỷ Xuyên chợt phát hiện ra, ba cậu không phải không có tổn thương, chính là ngược lại, rõ ràng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là yếu điểm, câu nói đầu tiên đã có thể tác động đến tâm tình của hắn, câu nói đầu tiên đã có thể dễ dàng đem hắn đánh đổ.
…Trước đây thời điểm cậu không biết gì cả, có phải trong lúc vô tình cậu đã nói rất nhiều câu làm hắn đau lòng hay không?
Sau này không như vậy nữa. Trong lòng Kỷ Xuyên trăm mối ngổn ngang, một ý muốn bảo hộ khó giải thích tự nhiên mà sinh ra, cậu thầm cảm tạ sự vọng động của mình, kích động đã khiến cậu không kịp nghĩ trước nghĩ sau, không để ý đến thời gian mà chạy tới nhanh nhất.
“Ba ba, con nghe chú Minh nói rất nhiều chuyện trước kia” cậu nằm nhoài trên bả vai Hạ Hoài Chương, đem tất cả tâm sự một hơi đều nói ra, “Trước đây ba sống không tốt, khi còn bé chịu rất nhiều khổ sở, có phải sự thật hay không?”
“Ông ấy làm sao nói cho con những chuyện đó?” Hạ Hoài Chương có chút bất đắc dĩ.
Kỷ Xuyên nói: “Là con hỏi ông ấy, con muốn hiểu rõ ba hơn…Ba xưa nay cũng chưa nói với con”
“Không cần thiết phải nói cho con”
“Không, tại sao không cần thiết?”
“…”
“Ba cái gì cũng không nói, con làm sao biết? Chú Minh nói ba vẫn luôn một mình, ông ấy nói ba rất cô độc, trước giờ không ai tốt với ba, người thân của ba đều đi, ba nghĩ cùng cô đoàn tụ, cô cũng không thân cận ba, bên cạnh người chỉ có một mình con, con cũng không biết săn sóc…tại sao ba không nói sớm cho con biết một chút chứ, ba ba? Ba khổ cực nhiều năm như vậy, không mệt mỏi sao? Tại sao một câu cũng không nói với con? Con không còn con nít nữa, con cái gì cũng đều hiểu”
“Thật sao?” Hạ Hoài Chương kéo tay Kỷ Xuyên ra, hơi hơi đẩy cậu ra một ít, nhìn chằm chằm đôi mắt của Kỷ Xuyên hỏi, “Con thật sự hiểu, bảo bối?”
“Thật”
Kỷ Xuyên lại ôm tiếp, cực kỳ dính người, tựa như bạch tuột kề sát trên người Hạ Hoài Chương, lẩm bẩm nói: “Con đương nhiên hiểu nha, con biết những năm nay ba khó khăn như thế nào, sau này không ai tốt với ba, con sẽ tốt với ba? Có được hay không, ba ba?”
“…”
“Sau này chỉ có hai chúng ta, con sẽ vĩnh viễn cùng với ba, không bao giờ làm cho ba thương tâm nữa”
Kỷ Xuyên một phen biểu lộ, quả thực sắp đem hết khí lực toàn thân lấy ra.
Hạ Hoài Chương đột nhiên đè lại eo cậu, vị trí hai người bị xoay chuyển, hắn đè cậu lên vách tường, thoáng cúi người, cúi đầu cà cà lên chóp mũi của cậu, trầm giọng nói: “Bảo bối của tôi sao hiểu chuyện như thế? Con tất cả đều hiểu?”
Kỷ Xuyên gật đầu.
Hạ Hoài Chương nói: “Vậy em có biết tôi yêu em nhiều như thế nào, em cũng yêu tôi sao? Như yêu một người yêu, không phải bởi vì tôi là ba ba em…”
Kỷ Xuyên lần thứ hai gật đầu, sợ không đủ sức thuyết phục, cậu còn bổ sung: “Đặc biệt yêu thích ba, đặc biệt, đặc biệt yêu thích, sao có thể không yêu chứ? Con yêu người, ba ba”. Nói xong cậu cười cười, vừa nghiêm túc vừa cố ý khôi hài thay đổi giọng điệu nói, “Con rất yêu người a, ba ba”
“…” Hạ Hoài Chương đỏ viền mắt, không kìm lòng được mà nở nụ cười, “Vậy em còn sợ sao? Cùng với tôi, em có sợ hay không?”
Kỷ Xuyên hơn do dự, thành khẩn trả lời: “Một chút…”
“Một chút?”
“Dạ, sợ một chút, mà con vừa nghĩ tới ba, ba không thể không có con, con không sợ nữa, chuyện đó chỉ nhỏ bé không đáng kể, đều không trọng yếu bằng ba”. Kỷ Xuyên chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lông mi quét vào mòng bàn tay Hạ Hoài Chương.
Cậu bị che hai mắt, một cái hôn ôn nhu rơi xuống.
“Em đúng là bảo bối của tôi”
Một câu nặng nề, vừa là ca ngợi, cũng là cảm thán. Kỷ Xuyên bị Hạ Hoài Chương hôn tới choáng váng, đột nhiên nghe hắn nói, “Tôi vốn suy nghĩ kỹ nhiều loại phương pháp, tôi ban ngày ban đêm đều nghĩ, đến cùng làm thế nào em mới có thể ở lại bên cạnh tôi? Khổ nhục kế? Dục cầm cố túng*? Hay là thẳng thắn cầu em không đi?...Uyển chuyển, nói trắng ra, đê hèn, tôi đều nghĩ tới, nhưng tôi không ngờ…”
Hạ Hoài Chương không nói nữa hắn ôm chặt Kỷ Xuyên: “Bảo bối, tôi không tốt giống như em nói, em mới là tốt nhất, người tốt nhất trên thế giới”
“Tôi yêu em, bảo bối của tôi”
…
Tới gần chạng vạng, mưa rốt cuộc đã ngừng. Bầu trời dần dần trời quang mây tạnh, lộ ra một vệt ánh nắng chiều.
Kỷ Xuyên cùng Hạ Hoài Chương đồng thời ngồi bên cửa sổ, bọn họ ngồi sát, vai dựa vào nhau từ cửa sổ sát đất nhà cao tầng xem trời chiều nơi xa. Tà dương chính nồng, phần cuối đường chân trời là một dải màu đỏ xán lạn, giống như một đám lửa lớn, che ngợp bầu trời, đốt nửa tòa thành.
Kỷ Xuyên lấy điện thoại di động chụp một tấm hình.
Chụp xong chiều tà, lại chụp người.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm” cậu xoay người quay lưng ra ngoài cửa sổ, kêu Hạ Hoài Chương chuyển hướng giống như chính mình, “Phối hợp một chút đi, ba ba ba ba”
“Uhm, chụp đi”
Hạ Hoài Chương ôm cậu từ phía sau…
Kỷ Xuyên chỉnh chỉnh góc độ, ấn xuống màn hình.
“Tách…”
Ánh chiều chiếu nửa tòa thành thị vì bọn họ làm nền, một ngày bình thường, không có ai biết, vừa là một ngày kỷ niệm không gì sánh kịp.
(Dục cầm cố túng: muốn bắt thì phải thả. Là một trong 36 kế trong bộ sách lược quân sự của trung quốc cổ đại. Điển cố như sau: Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng, đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng của mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thổ để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi, nhưng Quan Vũ chỉ cưỡi ngựa đi một đoạn bèn quay trở lại về với Tào Tháo nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo)
HOÀN CHÍNH VĂN
Mưa bắt đầu hạ xuống, gió ngừng lại, mưa rơi xuống càng nhanh hơn, giọt mưa lớn chừng hạt đậu nện bùm bùm ở trên cửa kính của xe, cần gạt nước không ngừng mà lay động, quét đi nước mưa, quét đi không khí lạnh của tháng mười một.
Thời điểm lần trước đi tìm Hạ Hoài Chương, Kỷ Xuyên rất gấp gáp, lần này tâm lý cậu đã quyết định, sẽ không kinh hoảng như vậy nữa. Cậu vừa lái xe, một bên vừa nghĩ đợi lát nữa chính mình nên nói cái gì, cũng đã đến gần mục đích, vẫn cứ không nghĩ ra được.
Lồng ngực cậu bị một luồng cảm xúc lấp kín, nghĩ đến những câu nói kia của quản gia.
…Tiên sinh cả đời này vẫn luôn cô độc, không có ai đối xử tốt với hắn.
…Toàn bộ yêu thương của hắn đều cho cậu.
Toàn bộ yêu thương…
Kỷ Xuyên nghĩ, không chỉ là yêu, hắn có thể cho cậu tất cả, tình thân, tình yêu, tình bạn, thậm chí vật chất, hắn dùng hết thời gian cùng tâm huyết, xài hết kiên trì cùng ôn nhu, tạo cho cậu một phòng ấm mưa gió đều không thể chạm đến.
Nhưng cậu lại không muốn bước ra một bước, đi ra khỏi phòng ấm đó, cho hắn một cái ôm ấm áp.
“Ba ba…” thời điểm chờ đèn đỏ, khuỷu tay Kỷ Xuyên khoát lên tay lái, bàn tay che lại đôi mắt, không tiếng động mà khóc một hồi.
Khoảng bốn giờ, cậu đến nơi ở hiện tại của Hạ Hoài Chương. Nơi này trước đây cậu đã từng đến, là một trong rất nhiều bất động sản dưới danh nghĩa của Hạ Hoài Chương, so sánh về vị trí, cách xa nội thành, cảnh vật xung quanh vô cùng tốt, ưu điểm lớn nhất là yên tĩnh.
Kỷ Xuyên không biết tại sao Hạ Hoài Chương lại tới ở nơi này, chuẩn bị ở một thời gian? Ở bao lâu? Trong thời gian ngắn không muốn về nhà sao?
Càng suy nghĩ nơi sâu xa mũi càng chua, cậu vừa nghĩ khả năng hiện tại ba ba đang âm thầm tự mình chữa thương, giống như thời điểm năm đó vừa mới trở về Hạ gia, gặp chuyện thương tâm chỉ có tự mình an ủi mình, trong lòng liền rất khó chịu.
Kỷ Xuyên tìm chỗ đậu xe xong, cậu biết mật mã tòa nhà, một đường tiến vào thang máy, đến cửa, sau khi gõ cửa trong thời gian chậm chạp cũng không có ai trả lời.
Không ở sao? Kỷ Xuyên đợi một hồi, không nhịn được gọi điện thoại cho Hạ Hoài Chương. Cậu lấy điện thoại di động ra, còn chưa có ấn số xong, cửa đã mở ra, sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn. Cậu đứng ở ngoài cửa, Hạ Hoài Chương đứng ở bên trong, hai người khoảng cách đối diện, trong lúc nhất thời ai cũng không mở miệng.
Trời u u ám ám, mưa còn chưa có ngừng.
Vừa nãy lúc xuống xe Kỷ Xuyên bị dính một chút nước mưa, tóc tai hiện tại đều ẩm ướt, trên người một luồng hơi lạnh. Cậu thầm gọi ba ba, đôi mắt từ cổ áo sơ mi của Hạ Hoài Chương chuyển tới khuôn mặt kia…cậu vừa gặp qua bộ dáng đau lòng của hắn, như một pháo đài kiêng cố rốt cuộc cũng lộ ra một khe hở. Hiện tại mới qua một ngày, cái khe hở kia liền không thấy nữa.
Kỷ Xuyên cảm thấy khổ sở, trước đây cậu không tim không phổi, nhìn thấy cái gì không tốt cũng không để ý. Hiện tại không quản Hạ Hoài Chương làm biểu tình gì, cậu đều không tự chủ được mà suy nghĩ rất nhiều.
“Ba ba, người bị cảm đã khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt” Hạ Hoài Chương gọi cậu tiến vào, trở tay đi đóng cửa. Cậu nghe lời mà hướng về phía trước bước hai bước, thân thể nghiêng về trước, thuận theo động tác giơ tay lên của hạ Hoài Chương, ôm chặt eo Hạ Hoài Chương.
Oành một tiếng, cửa ở phía sau đóng chặt.
Kỷ Xuyên nắm chặt cánh tay, ôm chặt lấy, “Ba ba…” mặt của cậu đặt trên bả vai Hạ Hoài Chương, nơi này là chỗ dựa của cậu, cậu đã từng cho rằng mình không kiêng dè gì mà dựa vào cả đời.
Lời nói Kỷ Xuyên hơi hơi phát run
“Ba ba, con có lời muốn nói với ba”
“Nói cái gì? Vào trong rồi nói”
“Không, ở nơi này” Hạ Hoài Chương nỗ lực gỡ tay cậu ra, Kỷ Xuyên không nghe, cố chấp ôm càng chặt hơn, lập lại, “Ở nơi này, ngay bây giờ, chờ một chút con không biết sẽ phải nói như thế nào, con thật vất vả chuẩn bị tốt cảm xúc, qua lúc này con sẽ quên mất…”
Cậu có chút vô lại, ngang ngược không biết lỹ lẽ, Hạ Hoài Chương nở nụ cười: “Được, nói đi”
Kỷ Xuyên nhất thời nghẹn ngào, lúc mở miệng có tiếng khóc nức nở. Cậu đẩy Hạ Hoài Chương lên vách tường chỗ huyền quan, cả khuôn mặt đều chôn trong lồng ngực Hạ Hoài Chương, buồn buồn nói một câu: “Ba ba, con rất thích người”
Hạ Hoài Chương ngẫn ra.
Kỷ Xuyên nói: “Tại sao người lại tốt như vậy, có phải trên thế giới này không có ai so với người tốt hơn? Nhất định không có, cho dù có, người đó cũng không phải ba ba của con”
“Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Con….” Hạ Hoài Cương dừng một chút, giống như dự liệu, bởi vì đã từng dẫm qua vết xe đỗ, nên không dám dễ dàng mong đợi, cẩn thận hỏi cậu: “Con muốn nói cái gì?”
“Con muốn nói, chúng ta không chia tay có được hay không?”
“…”
Tia sáng nơi huyền quan rất mờ, Kỷ Xuyên ngẩng đầu lên, có một hình bóng mờ đang nhìn biểu tình của Hạ Hoài Chương “Ba ba, xin lỗi”. Cậu nâng hai tay, ôm cổ Hạ Hoài CHương, đến gần hôn hắn.
Hạ Hoài Chương không có phản ứng, như đang suy tư, có thể hắn đang phán đoán tính chân thực của câu nói, nói chung, cả người lập tức yên tĩnh lại, không nói gì. Kỷ Xuyên chợt phát hiện ra, ba cậu không phải không có tổn thương, chính là ngược lại, rõ ràng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là yếu điểm, câu nói đầu tiên đã có thể tác động đến tâm tình của hắn, câu nói đầu tiên đã có thể dễ dàng đem hắn đánh đổ.
…Trước đây thời điểm cậu không biết gì cả, có phải trong lúc vô tình cậu đã nói rất nhiều câu làm hắn đau lòng hay không?
Sau này không như vậy nữa. Trong lòng Kỷ Xuyên trăm mối ngổn ngang, một ý muốn bảo hộ khó giải thích tự nhiên mà sinh ra, cậu thầm cảm tạ sự vọng động của mình, kích động đã khiến cậu không kịp nghĩ trước nghĩ sau, không để ý đến thời gian mà chạy tới nhanh nhất.
“Ba ba, con nghe chú Minh nói rất nhiều chuyện trước kia” cậu nằm nhoài trên bả vai Hạ Hoài Chương, đem tất cả tâm sự một hơi đều nói ra, “Trước đây ba sống không tốt, khi còn bé chịu rất nhiều khổ sở, có phải sự thật hay không?”
“Ông ấy làm sao nói cho con những chuyện đó?” Hạ Hoài Chương có chút bất đắc dĩ.
Kỷ Xuyên nói: “Là con hỏi ông ấy, con muốn hiểu rõ ba hơn…Ba xưa nay cũng chưa nói với con”
“Không cần thiết phải nói cho con”
“Không, tại sao không cần thiết?”
“…”
“Ba cái gì cũng không nói, con làm sao biết? Chú Minh nói ba vẫn luôn một mình, ông ấy nói ba rất cô độc, trước giờ không ai tốt với ba, người thân của ba đều đi, ba nghĩ cùng cô đoàn tụ, cô cũng không thân cận ba, bên cạnh người chỉ có một mình con, con cũng không biết săn sóc…tại sao ba không nói sớm cho con biết một chút chứ, ba ba? Ba khổ cực nhiều năm như vậy, không mệt mỏi sao? Tại sao một câu cũng không nói với con? Con không còn con nít nữa, con cái gì cũng đều hiểu”
“Thật sao?” Hạ Hoài Chương kéo tay Kỷ Xuyên ra, hơi hơi đẩy cậu ra một ít, nhìn chằm chằm đôi mắt của Kỷ Xuyên hỏi, “Con thật sự hiểu, bảo bối?”
“Thật”
Kỷ Xuyên lại ôm tiếp, cực kỳ dính người, tựa như bạch tuột kề sát trên người Hạ Hoài Chương, lẩm bẩm nói: “Con đương nhiên hiểu nha, con biết những năm nay ba khó khăn như thế nào, sau này không ai tốt với ba, con sẽ tốt với ba? Có được hay không, ba ba?”
“…”
“Sau này chỉ có hai chúng ta, con sẽ vĩnh viễn cùng với ba, không bao giờ làm cho ba thương tâm nữa”
Kỷ Xuyên một phen biểu lộ, quả thực sắp đem hết khí lực toàn thân lấy ra.
Hạ Hoài Chương đột nhiên đè lại eo cậu, vị trí hai người bị xoay chuyển, hắn đè cậu lên vách tường, thoáng cúi người, cúi đầu cà cà lên chóp mũi của cậu, trầm giọng nói: “Bảo bối của tôi sao hiểu chuyện như thế? Con tất cả đều hiểu?”
Kỷ Xuyên gật đầu.
Hạ Hoài Chương nói: “Vậy em có biết tôi yêu em nhiều như thế nào, em cũng yêu tôi sao? Như yêu một người yêu, không phải bởi vì tôi là ba ba em…”
Kỷ Xuyên lần thứ hai gật đầu, sợ không đủ sức thuyết phục, cậu còn bổ sung: “Đặc biệt yêu thích ba, đặc biệt, đặc biệt yêu thích, sao có thể không yêu chứ? Con yêu người, ba ba”. Nói xong cậu cười cười, vừa nghiêm túc vừa cố ý khôi hài thay đổi giọng điệu nói, “Con rất yêu người a, ba ba”
“…” Hạ Hoài Chương đỏ viền mắt, không kìm lòng được mà nở nụ cười, “Vậy em còn sợ sao? Cùng với tôi, em có sợ hay không?”
Kỷ Xuyên hơn do dự, thành khẩn trả lời: “Một chút…”
“Một chút?”
“Dạ, sợ một chút, mà con vừa nghĩ tới ba, ba không thể không có con, con không sợ nữa, chuyện đó chỉ nhỏ bé không đáng kể, đều không trọng yếu bằng ba”. Kỷ Xuyên chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lông mi quét vào mòng bàn tay Hạ Hoài Chương.
Cậu bị che hai mắt, một cái hôn ôn nhu rơi xuống.
“Em đúng là bảo bối của tôi”
Một câu nặng nề, vừa là ca ngợi, cũng là cảm thán. Kỷ Xuyên bị Hạ Hoài Chương hôn tới choáng váng, đột nhiên nghe hắn nói, “Tôi vốn suy nghĩ kỹ nhiều loại phương pháp, tôi ban ngày ban đêm đều nghĩ, đến cùng làm thế nào em mới có thể ở lại bên cạnh tôi? Khổ nhục kế? Dục cầm cố túng*? Hay là thẳng thắn cầu em không đi?...Uyển chuyển, nói trắng ra, đê hèn, tôi đều nghĩ tới, nhưng tôi không ngờ…”
Hạ Hoài Chương không nói nữa hắn ôm chặt Kỷ Xuyên: “Bảo bối, tôi không tốt giống như em nói, em mới là tốt nhất, người tốt nhất trên thế giới”
“Tôi yêu em, bảo bối của tôi”
…
Tới gần chạng vạng, mưa rốt cuộc đã ngừng. Bầu trời dần dần trời quang mây tạnh, lộ ra một vệt ánh nắng chiều.
Kỷ Xuyên cùng Hạ Hoài Chương đồng thời ngồi bên cửa sổ, bọn họ ngồi sát, vai dựa vào nhau từ cửa sổ sát đất nhà cao tầng xem trời chiều nơi xa. Tà dương chính nồng, phần cuối đường chân trời là một dải màu đỏ xán lạn, giống như một đám lửa lớn, che ngợp bầu trời, đốt nửa tòa thành.
Kỷ Xuyên lấy điện thoại di động chụp một tấm hình.
Chụp xong chiều tà, lại chụp người.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm” cậu xoay người quay lưng ra ngoài cửa sổ, kêu Hạ Hoài Chương chuyển hướng giống như chính mình, “Phối hợp một chút đi, ba ba ba ba”
“Uhm, chụp đi”
Hạ Hoài Chương ôm cậu từ phía sau…
Kỷ Xuyên chỉnh chỉnh góc độ, ấn xuống màn hình.
“Tách…”
Ánh chiều chiếu nửa tòa thành thị vì bọn họ làm nền, một ngày bình thường, không có ai biết, vừa là một ngày kỷ niệm không gì sánh kịp.
(Dục cầm cố túng: muốn bắt thì phải thả. Là một trong 36 kế trong bộ sách lược quân sự của trung quốc cổ đại. Điển cố như sau: Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng, đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng của mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thổ để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi, nhưng Quan Vũ chỉ cưỡi ngựa đi một đoạn bèn quay trở lại về với Tào Tháo nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo)
HOÀN CHÍNH VĂN