Sau khi đánh dấu tạm thời Lam Anh cũng không phải dùng thuốc ức chế nhiều nữa, cảm giác khó chịu do kỳ phát đem lại cũng không nhiều nữa nhưng cho dù là vậy thì Du Tử Mặc vẫn không thể yên tâm để cho câu j ở nhà một mình.
Lam Anh ngồi trên ghế nhìn cánh cửa phòng Du Tử Mặc khép hờ bên trong còn vọng ra âm thanh gõ máy tính, vì đang có cuộc họp nên Du Tử Mặc mới phải ở trong phòng làm việc còn nếu chỉ là giải quyết công việc bình thường Du Tử Mặc nhất định sẽ ở bên ngoài làm việc.
Chờ Du Tử Mặc kết thúc cuộc họp đã là nửa tiếng sau đó, Lam Anh ngồi ở bên ngoài ôm Tiểu Miêu Miêu ở trong lòng xoa xoa cái bụng nhỏ của nó người thì lại ngẩn ngơ thả hồn đi nơi nào.
Tiểu Miêu Miêu ở trong lòng Lam Anh được cậu xoa đến là thoải mái cổ họng hơi phát ra âm thanh hừ hừ vô cùng dễ chịu, Du Tử Mặc ra khỏi phòng nhìn một người một mèo nằm trên ghế như vậy liền đi qua.
"Tiểu Anh!" Du Tử Mặc đứng sau ghế nhìn con người đang thả hồn đi chơi nơi nào gõ nhẹ lên trán cậu gọi người trở về.
Đột nhiên bị gõ một cái Lam Anh đau đớn kêu một tiếng phát hiện ra là Du Tử Mặc ánh mắt liền tỏ ra không vui khó chịu nhìn anh:"Sao anh gõ em!"
Du Tử Mặc thấy vậy liền ngồi xuống bên ghế thổi thổi trán cậu ánh mắt tản ra ý cười dịu giọng nói:"Xin lỗi, Tiểu Anh, là anh sai rồi!"
"Hừ!" Lam Anh nhìn Du Tử Mặc không thèm để ý anh nữa tiếp tục ngẩn ngơ ve bụng nhỏ của Tiểu Miêu Miêu.
Nghe cái giọng điệu giận dỗi của Lam Anh Du Tử Mặc lại cảm giác có chút ngứa trong lòng, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái lên môi Lam Anh, đột nhiên Du Tử Mặc hôn mình Lam Anh hai mắt mở to không tin nổi nhìn Du Tử Mặc.
Du Tử Mặc thấy cậu ngơ ra như vậy liền chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi vào trong phòng làm việc tiếp để cho Lam Anh vẫn chưa hoàn hồn ở ngoài đó.
Một ngày lại một ngày cứ thế trôi qua cuối cùng, cuối cùng ngày này cũng tới kỳ phát của cậu đã kết thúc rồi, Lam Anh hưng trí bừng bừng thay đồ chuẩn bị đến cửa tiệm thú cưng.
Cậu đã vắng mặt mấy ngày rồi ở tiệm cũng không thể chỉ giao cho một người quản lý được như vậy sẽ rất mệt mỏi a~ Nhưng mà mừng thì chưa được bao lâu sau khi cậu vừa bước ra khỏi cửa nhà thì đã bị một bàn tay từ đằng sau túm lại đi vào trong nhà, Du Tử Mặc đứng một bên nhìn Lam Anh ủy khuất.
"Tử Mặc, em cũng đã qua kỳ phát rồi, Lăng Vũ cũng đã nói em không còn vấn đề gì nữa rồi......!" Lam Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Du Tử Mặc thì đột nhiên chạm phải ánh mắt không mấy vui vẻ gì kia của Du Tử Mặc.
Thấy Lam Anh ngừng lại không nói nữa Du Tử Mặc im lặng một lúc mới lên tiếng:"Anh không có cấm em ra ngoài, cũng không cấm em không được đi làm, anh đã nói em ở nhà nghỉ ngơi thêm một hai ngày rồi hãy đến cửa tiệm, như vậy cũng không được?" Nói xong Du Tử Mặc không nói thêm gì nữa quay lại vào trong nhà cũng không để ý đến Lam Anh ở trước mặt.
"Không, không phải, em......!" Lam Anh nghe anh nói vậy muốn nói nhưng thấy Du Tử Mặc quay người rời đi cậu liền vội vàng đi lại bên cạnh anh:"Tử Mặc, anh đang giận em sao?"
"Anh không giận!" Du Tử Mặc giọng nói chua hơn chanh.
"Tử Mặc!" Lam Anh dừng lại không bước đi theo anh nữa, thấy cậu gọi mình Du Tử Mặc không nhìn lại nhưng bước chân đang bước đi thì khựng lại.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu dừng lại nhưng Du Tử Mặc vẫn không quay lại nhìn mình Lam Anh giọng nói có chút nghèn nghẹn:"Anh nói anh không giận em vậy tại sao không chịu nhìn em!"
Thấy giọng nói cậu có gì đó không đúng Du Tử Mặc liền quay đầu lại thì phát hiện ra Lam Anh ánh mắt đã đỏ lên hơi rưng rưng, sao lại, sao lại như thế này rồi.
Du Tử Mặc đi đến bên cạnh Lam Anh ôm cậu vào trong lòng ôm má cậu để cậu nhìn mình:"Tiểu Anh, sao lại như thế này rồi, anh không giận em, thật sự không em mà!"
"Nếu không giận thì tại sao lại không chịu nhìn em chứ, em, em chỉ là muốn đến tiệm một chút thôi mà, em chỉ muốn đến xem mọi người làm việc một chút thôi mà sao anh lại như vậy chứ hả!" Lam Anh nhìn Du Tử Mặc bàn tay giơ lên đánh vào người Du Tử Mặc nhưng sức lực một chút cũng không có:"Em đã nói là anh có gì thì phải nói ra sao cứ im im rồi lại không để ý em hả, anh muốn thế nào đây Du Tử Mặc!"
Nước mắt Lam Anh rơi xuống bên má cậu, thấy cậu giận đến phát khóc Du Tử Mặc càng hoảng hơn, từ sau khi hai người chính thức quen nhau thì đây là lần đầu tiên Lam Anh lại khóc như vậy.
Cẩn thận ôm cậu vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cậu cho đến khi cậu ngưng khóc mới thôi, Lam Anh sụt sịt lau nước mắt trên mặt mình nhìn Du Tử Mặc khi cậu chuẩn bị lên tiếng thì lại đột nhiên bị Du Tử Mặc cúi xuống hôn một cái.
Nụ hôn sâu mà quấn quýt lấy hai bên, Lam Anh nắm chặt tay Du Tử Mặc vì bị hôn bất ngờ nên cậu không kịp đề phòng vừa hôn một chút cậu đã gần như không thở nổi
Đến khi buông ra Du Tử Mặc nhìn Lam Anh khuôn mặt đỏ bừng thở anh liền gục đầu xuống vai cậu cả người hơi run lên vì nhìn cười, nhìn bờ vai khẽ run nhè nhẹ của Du Tử Mặc Lam Anh đen mặt nổi giận:"Anh cười cái gì chứ, anh còn dám cười sao!"
"Anh xin lỗi!" Du Tử Mặc ôm lấy cậu xin lỗi cậu nhưng trong giọng nói vẫn hơi ẩn ẩn ý cười, thấy anh xin lỗi mà vẫn còn như vậy Lam Anh càng giận hơn cậu giơ chân đạp một cái lên chân Du Tử Mặc xong không thèm để ý anh ở đằng sau ôm chân kêu oai oái mà cầm túi của mình đi ra ngoài.
Ở cửa tiệm, mọi người hôm nay vì có ít khách nên mọi người cũng không bận rộn nhiều thấy Lam Anh đi vào mấy người đều ngạc nhiên sau đó từ ngạc nhiên chuyển thành mừng rỡ chạy lại bên cạnh Lam Anh hỏi han cậu về sức khỏe.
Lam Anh trả lời từng người một nói huyên thuyên một chút rồi nhận ra còn thiếu một người cậu liền tò mò hỏi:"Anh Lập Ân đâu?"
"A, anh Lập Ân vừa ra ngoài rồi ạ, anh ấy nói một lát nữa mới trở về!" Một nhân viên trong tiệm trả lời.
Lam Anh nghe vậy liền gật đầu:"Vậy sao?"
Một lúc sau khi Lam Anh đang ngồi trong tiệm thì từ ngoài cửa tiệm một người đi vào vừa nhìn thấy Lam Anh ngồi ở trong tiệm liền có chút ngạc nhiên:"Tiểu Anh, sao lại đến đây rồi sức khỏe em thế nào rồi?"
"Anh Lập Ân!" Lam Anh nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn thấy là Lập Ân liền đứng dậy mỉm cười với anh trả lời:"Em đã khỏe hơn rồi ạ, mấy ngày nay anh vất vả rồi!"
"Vất vả cái gì chứ thằng nhóc này, lúc em nói em không đến tiệm được có biết anh lo lắng cho em như thế nào không, thấy em khỏe là tốt rồi!" Lập Ân xoa xoa đầu Lam Anh nói.
Đối với Lập Ân anh coi Lam Anh giống như là em trai của mình vậy, lần đầu gặp thằng nhóc này Lam Anh mới vừa tốt nghiệp đại học lúc đó đứa nhóc này còn chưa hiểu nhiều lắm về việc mở cửa tiệm anh nghe La Thanh nói cậu không có học về bên ngành thú y mà là sinh viên của ngành kinh tế anh đã không có ý định giúp đỡ cậu trong việc mở tiệm.
Nhưng mà sau khi tiếp xúc cùng Lam Anh Lập Ân mới nhận ra đứa nhóc này không giống những đứa trẻ anh từng tiếp xúc, cậu mặc dù không có nền tảng trước về ngành này nhưng lại rất ham học cũng rất cố gắng sau khi mở tiệm một thời gian Lam Anh cũng thể hiện được lập trường của của mình cùng khả năng kinh doanh của cậu.
Một thời gian sau thì Lập Ân cũng có nhiều việc hơn ngoài việc ở tiệm thú cưng cùng Lam Anh nên thường thì Lập Ân chỉ đến tiệm vào cuối tuần thay Lam Anh quản lý tiệm còn lại nếu có thời gian rảnh thì anh sẽ đến tiệm giúp đỡ cậu.
"Vậy là tuần sau sẽ đi làm tiếp sao?" Lập Ân kéo ghế ra ngồi xuống sau khi chờ Lam Anh ngồi xuống nói:"Không cần cố quá sức đâu, mấy ngày này anh cũng rảnh nên em đừng có ngại việc nhờ vả anh!"
Lam Anh nhìn Lập Ân cậu khẽ cười nói:"Em mà còn ngại anh sao? Anh đó còn quản em hơn cả chị hai em nữa!"
Thấy cậu nói như vậy Lập Ân gõ một cái lên đầu cậu giọng nói không vui:"Anh coi em như em trai của anh nên mới như vậy nếu là người khác thì anh để ý làm gì chứ!"
Hai người cười cười nói nói cả buổi trời, Du Tử Mặc ở nhà nhìn đồng hồ cũng đã không còn sớm đôi mắt hơi nheo lại, cuối cùng vẫn là chờ không được Du Tử Mặc liền chạy đến cửa tiệm đón Lam Anh.
Vừa đến cửa tiệm thì đã thấy khung cảnh người nọ xoa đầu người kia còn cười nói vui vẻ, trong nháy mắt Du Tử Mặc sầm mặt lại mở cửa vào trong tiệm, Lam Anh đang nói chuyện nghe tiếng mở cửa cậu liền ngẩng đầu lên thấy là Du Tử Mặc đến cậu có chút ngạc nhiên.
"Tử Mặc sao anh lại đến đây, em đã nói là đến trưa em sẽ về mà?" Lam Anh đi tới bên cạnh Du Tử Mặc nắm lấy tay anh sau đó nhớ ra ở đây còn một người khác nên cánh tay vừa nắm đến kia lại buông ra, thấy cậu vừa nắm đã buông tay mình ra Du Tử Mặc càng khó chịu nhìn đến người ngồi ở bên kia.
Thấy Du Tử Mặc nhìn mình Lập Ân cũng đứng dậy nói với Lam Anh:"Tiểu Anh, đây là...?"
A, Lam Anh nghe Lập Ân cậu liền nói:"Anh Lập Ân đây là Tử Mặc là bạn trai của em, chị Lam Nguyệt cũng gặp anh ấy rồi, Tử Mặc đây là anh Lập Ân, anh ấy là bạn của chị hai với anh rể của em cũng chính là người đã giúp đỡ em lúc em mở cửa tiệm này đó!"
Nghe Lam Anh giới thiệu xong Lập Ân hơi nhướng mày nhìn về phía Du Tử Mặc, hóa ra đây là người mà khiến cho Lam Nguyệt phải ngày đêm lo lắng cho em trai của mình sao????Thấy Lập Ân nhìn mình chả có mấy phần ưa thích Du Tử Mặc cũng chỉ lạnh nhạt chào hỏi một tiếng sau đó lại quay sang nói chuyện với Lam Anh.
Quan sát hai người nói chuyện một lúc nhận ra là chàng trai kia đến là đón Lam Anh về nhà ăn cơm Lập Ân cũng lên tiếng kêu Lam Anh sớm về nhà một chút.
Sau khi hai người rời đi rồi Lập Ân ngồi xuống ghế thở ra một hơi, trẻ nhỏ trong nhà lớn rồi muốn giữ cũng khó mà giữ được.....