Giọng điêu Lục Nghiêu không nhanh không chậm: "Tôi cũng muốn xem bản lĩnh Lương Hạo Đông có bao nhiêu. Biết đâu về sau gặp lại hắn cũng phải đáp lại. Cũng nên biết mình biết ta. Đây đúng là một cơ hội tốt, sao phải từ bỏ chứ?"
Trương Lỗi ngu ngơ, không thể nghĩ ra lý do như vây.
Phía bên kia, Lương Hạo Đông đã kiểm tra xong, cho đáp án.
"Là Cổ Độc!"
Lông mày Trương Lỗi nhướng lên, nhìn về phía Lục Nghiêu: "Đúng không? "
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm trọng: "Đúng!"
Ngô Vĩ Bình khẩn thiết hỏi: "Nghe nói thứ này chẳng những là tổn thương thân thể của Hạo tử, mà còn nguy hiểm đến tính mạng, làm cho hồn phách sau khi chết đi sẽ không vào luân hổi được? "
Lương Hạo Đông dừng một lát: "Là bạn học Trương và bạn học Lục nói sao? "
Bị vạch trần ra, sắc mặt Ngô Vĩ Bình ngượng ngùng, "Cái kia... Là... Lục... Lục Thiên Sư nói."
Lương Hạo Đông liếc nhìn Lục Nghiêu: "Tôi chưa từng nghe nói Cổ Độc sẽ ảnh hưởng tới hồn phách. Bạn học Lục, nếu như cậu học nghệ không tinh, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu như cậu là..."
Gã khẽ nhíu mày:"Tôi hiểu bác sĩ sẽ khuếch đại bệnh tình của người bệnh, khiến cho người thân trong nhà càng căng thẳng lo lắng, vì để chữa cho tốt bệnh, bỏ nhiều tiền hơn cũng không tiếc. Huyền Môn cũng có người như vậy, nhưng cậu cũng nên rõ ràng, làm ra loại này không thể nào đâu? "
Lục Nghiêu bất động, không phản đối cũng không thừa nhận. Nửa chữ không nói, cả lông mi cũng không nhấc lên. Trong lòng đã có tính toán. Cổ Độc quả thực sẽ không trực tiếp ảnh hưởng đến hồn phách. Nhưng nếu như Cổ Độc chỉ là vì che giấu phía sau màn mục đích thực sự của người đứng đằng sau Chướng Nhãn pháp đâu
Anh vốn tưởng rằng với tư cách là bạn học đồng lứa kiệt xuất của Huyền Môn nổi bật như Lương Hạo Đông dù nhìn không ra bản chất, cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Kết quả...
Thấy hắn một mực không trả lời, Lương Hạo Đông đánh một cái bất lực, trong lòng thầm hận, vô cùng không vui, lại chỉ giả vờ giả vịt thở dài một hơi: "Chẳng qua là tôi lấy tư cách học trưởng tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, không muốn cậu lạc lối thế thôi. Cậu đã không muốn nghe, thì tôi không nói nữa."
Vẻ mặt Hồ Xảo Linh vui vẻ: "Đại sư, anh nói là, tình huống của anh Hạo không nghiêm trọng như vậy, căn bản không ảnh hưởng gì tới hồn phách hay không? "
"Đúng thế!"
Hồ Xảo Linh vui mừng: "Tôi biết mà... Tôi biết là không phải như kia mà "
Ngô Vĩ Bình quan tâm tới vấn đề chính: "Đại sư, có thể giải được sao? "
Thấy Lương Hạo Đông gật đầu, Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra: "Đại sư muốn gì vậy, tôi liền đi chuẩn bị."
"Không cần!"
Nói xong, ngón trỏ và ngón giữa của Lương Hạo Đông khép lại, dính chu sa, điểm ở mấy chỗ trên người Ngô Hạo, thủ pháp thành thạo, động tác nhanh nhẹn. Chỉ chốc lát sau, hơn nửa dưới chỗ da đã biến đen của Ngô Hạo, dưới vòng chu sa, dưới thịt, có vật gì đó khua lên, ngọ nguậy.
Ngô Vĩ Bình, bà Ngô hoảng sợ mở to hai mắt: "Đây.. Đây..."
Tiểu côn trùng muốn chạy, Lương Hạo Đông cười lạnh một tiếng, chẳng cho nó bất cứ cơ hội nào, rạch làn da xuống, lộ ra một lỗ hổng không lớn, kèm theo chưởng khẽ hấp, côn trùng được lấy ra, rơi vào tay Lương Hạo Đông.
Lương Hạo Bắc băng bó kỹ vết thương cho Ngô Hạo.
Trước sau, không đến năm phút.
Vẻ mặt Lục Nghiêu lộ ra hai phần khen ngợi. Xem ra, vẫn còn có chút bản lĩnh đây
Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra: "Như thế có phải đã tốt rồi hay không? "
Lương Hạo Đông lắc đầu, "Lấy một nửa bát nước trong, nhỏ vào ba giọt giấm trắng."
Một phút sau, bà Ngô bưng bát tới. Lương Hạo Đông tiếp lấy, chỉ thấy gã mở ra bàn tay ra, con trùng trong lòng bàn tay anh dốc sức liều mạng giãy giụa nhúc nhích đột nhiên hóa thành bụi.
Đem tro tàn đổ vào trong bát, Lương Hạo Đông đưa bát tới bên miệng Ngô Hạo: "Uống nó đi."
Ngô Hạo còn chưa kịp há mồm, liền có bàn tay bắt lấy cổ tay Lương Hạo Đông đang bưng bát.
Lương Hạo Đông nhíu mày: "Bạn học Lục, mạng người quan trọng, đừng có quấy rối."
"Chính là vì mạng người quan trọng, tôi mới không thể để cho cậu làm như vậy. Nếu cậu để anh ấy uống hết bát này có thể sẽ mất mạng thật! Hơn nữa hồn phách cũng biến mất luôn!"
Lương Hạo Đông khịt mũi, nói đùa gì vậy, Cổ Độc cần thi thể sâu độc hóa thành tro tàn để giải, mà cũng không biết sao
"Bạn học Lục, xin cậu tránh ra!"
Thái độ Lục Nghiêu cực kỳ kiên quyết. Sắc mặt Lương Hạo Đông càng không tốt, "Ngô Hạo bị Cổ Độc ảnh hưởng đã vượt qua nửa năm. Hiện tại sâu độc rời khỏi bản thân, hắn không chống đỡ được bao lâu. Trong vòng năm phút, hắn không uống hết, chỉ có chết. Đến lúc đó trách nhiệm này cậu chịu được sao?"
Nghe xong gã nói như vậy, Ngô Vĩ Bình nóng nảy trước: "Lục Thiên Sư, xin cậu nhường một chút đi."
"Anh rể, anh nói với hắn nhiều như vậy làm gì, tự nhiên chạy đến đấy, có thể không thêm phiền sao? "
Liền trực tiếp kéo Lục Nghiêu ra.
Lương Hạo Đông nhẹ nhàng thở ra, đưa bát đến đổ vào trong miệng Ngô Hạo.
Nhưng mà, lúc chỉ còn nửa bát nước. Đột nhiên thân thể Ngô Hạo lay động, sức lực cực lớn khiến Lương Hạo Đông cũng không giữ được, bị đẩy ra.
"Hạo tử!"
Mọi người tiến lên, cùng lúc bị chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó, tứ chi Ngô Hạo duỗi ra, không còn động tĩnh!
Người họ Ngô gia chen nhau tới mới phát hiện, toàn bộ cả mạch đập, hô hấp đều không còn nữa rồi.
Sắc mặt bà Ngô tối lại, khóc rống nghẹn ngào. Hồ Xảo Linh một bên lắc đầu vừa nói: "Không... Không thể nào! Anh Hạo, anh Hạo! Anh không thể chết được! Tại sao có thể như vậy, sao anh lại chết rồi, anh sẽ không chết.Đúng không?"
Sắc mắt Lương Hạo Đông xanh mét, không thể ngờ tới lại xảy ra tình huống này.
Làm sao... Làm sao có thể...
Bên cạnh, âm thanh Lục Nghiêu vang lên: "Cậu sơ suất quá!"
Thân thể Lương Hạo Đông cứng đờ, hai tay rủ xuống, bàn tay run nhè nhẹ.
Cậu sơ suất quá! Nhưng mà năm chữ, nếu như trưởng bối Lương gia nói ra, gã cũng không cảm thấy thế nào. Có thể hết lần này tới lần khác... Hết lần này tới lần khác lại là tên phế vật Lục Nghiêu nói ra.
Lúc trước hắn còn nói, tình huống của Ngô Hạo cùng hồn phách có liên quan, gây chuyện không tốt chính là không vào nổi luân hồi.
Hắn nói, chén kia nước không thể uống, uống vào chết rồi, cả hồn phách cũng không còn nữa.
Chỉ là một tên vô dụng thế thôi, quả thực không biết cái gì. Nhưng hôm nay lời nói của tên vô dụng này cũng ứng nghiệm rồi.
Ngô Hạo đánh mất sức sống, hồn phách ly thể, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Lương Hạo Đông trắng bệch, mối hận trong lòng càng sâu hơn. Lúc trước bọn họ suýt chút nữa hại chết Lương Hạo Bắc. Hiện tại lại...
Gã có thể chịu được chính mình không bằng người ta, trên đời này có người giỏi thì còn có người giỏi hơn, coi như ở lứa trẻ cũng có người giỏi hơn gã nhưng gã không thể nhẫn nhịn nhận rằng chính mình rõ ràng còn không bằng một tên phế vật!
Phế cũng có thể nhìn ra vấn đề, gã lại không thể nhìn ra, điều này sao có thể chứ! Tại sao lại có thể như thế!
Lục Nghiêu mặc kệ những chuyện này, hắn đi lên trước, lấy ra một chiếc bình sứ từ trong giới tử, đổ bột phấn bên trong ra đầu ngón tay, hai ngón tay khép lại, dùng bột phấn vẽ lên một đạo phù triện ở trên trán Ngô Hạo, phù triện thoáng hiện trong một giây, chui vào trong cơ thể.
Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người họ Ngô: "Đừng khóc nữa! Hắn còn chưa chết đâu?"
Một câu đã thức tỉnh Ngô Vĩ Bình: "Cậu... cậu nói là, con của tôi còn có thể cứu được, nó còn cứu được đúng không? "
Lục Nghiêu gật đầu: "Hiện sinh khí của hắn đang thất lạc, thân thể đã hiện lên tử tướng. Tôi chỉ có thể bảo vệ hắn trong ba ngày. Sau ba ngày, nếu như hồn phách có thể trở về vị trí cũ, như vậy chúng ta còn có có hi vọng. Nếu như sau ba ngày, hồn phách không trở về vị trí cũ..."
Câu tiếp theo cũng không cần nói nữa.
Ba ngày cùng hồn phách ly thể, cả sinh khí cũng hoàn toàn bị mất đi, dưới tình huống này còn có thể bảo vệ đến ba ngày, vẻ mặt Lương Hạo Đông biến động, gã hít sâu một hơi, không thể, gã không thể cứ như vậy mà nhận thua. Thực tế vì bọn họ là thế gia đệ tử, bản thân có thể thua nhưng danh dự của gia tộc không thể bị mất.
Chuyện lần này nếu như truyền ra ngoài, đối với nhà họ Lương, đối với gã đều là tai họa.
Gã nắm chặt nắm đấm, đi lên trước: "Ông Ngô, thật xin lỗi. Không nghĩ tới người đứng đằng sau lại lợi hại như vậy. Ông yên tâm, nếu là nhà họ Lương gia đã nhận, thì nhất định sẽ phụ trách tới cùng, trong vòng ba ngày, tìm hồn phách con trai ông trở về!”
Tránh nói vào vấn đề chính, không đề cập tới sai lầm của bản thân mình mà lại bỏ qua, quy trách nhiệm là do năng lực của người đứng sau quá mạnh mẽ. Lại dùng trách nhiệm của nhà họ Lương hứa làm đến nơi đến chốn. Phần năng lực tạm thời ứng biến này thể hiện ra cũng khiến cho người khác không khỏi cảm thán không hổ là người kế nghiệp được nhà họ Lương bồi dưỡng.
Đáng tiếc, lại bị tên không có đầu óc- Lương Hạo Bắc một câu vạch trần: "Anh, hồn phách đã biến mất, cả hướng đi cũng không thấy, biết đi đâu tìm hơn nữa..."
Mắt Lương Hạo Đông như dao sắc trừng mắt nhìn, Lương Hạo Bắc sợ run cả người, không lên tiếng nữa, bị dọa sợ quay lại
"Ông Ngô, cả nhà họ Lương gia sẽ dốc sức tìm kiếm. Là Lương gia phải chịu trách nhiệm, Lương gia tuyệt đối sẽ không chối bỏ."
Quay người, liền lôi Lương Hạo Bắc rời khỏi.
Trương Lỗi ngu ngơ, không thể nghĩ ra lý do như vây.
Phía bên kia, Lương Hạo Đông đã kiểm tra xong, cho đáp án.
"Là Cổ Độc!"
Lông mày Trương Lỗi nhướng lên, nhìn về phía Lục Nghiêu: "Đúng không? "
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm trọng: "Đúng!"
Ngô Vĩ Bình khẩn thiết hỏi: "Nghe nói thứ này chẳng những là tổn thương thân thể của Hạo tử, mà còn nguy hiểm đến tính mạng, làm cho hồn phách sau khi chết đi sẽ không vào luân hổi được? "
Lương Hạo Đông dừng một lát: "Là bạn học Trương và bạn học Lục nói sao? "
Bị vạch trần ra, sắc mặt Ngô Vĩ Bình ngượng ngùng, "Cái kia... Là... Lục... Lục Thiên Sư nói."
Lương Hạo Đông liếc nhìn Lục Nghiêu: "Tôi chưa từng nghe nói Cổ Độc sẽ ảnh hưởng tới hồn phách. Bạn học Lục, nếu như cậu học nghệ không tinh, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu như cậu là..."
Gã khẽ nhíu mày:"Tôi hiểu bác sĩ sẽ khuếch đại bệnh tình của người bệnh, khiến cho người thân trong nhà càng căng thẳng lo lắng, vì để chữa cho tốt bệnh, bỏ nhiều tiền hơn cũng không tiếc. Huyền Môn cũng có người như vậy, nhưng cậu cũng nên rõ ràng, làm ra loại này không thể nào đâu? "
Lục Nghiêu bất động, không phản đối cũng không thừa nhận. Nửa chữ không nói, cả lông mi cũng không nhấc lên. Trong lòng đã có tính toán. Cổ Độc quả thực sẽ không trực tiếp ảnh hưởng đến hồn phách. Nhưng nếu như Cổ Độc chỉ là vì che giấu phía sau màn mục đích thực sự của người đứng đằng sau Chướng Nhãn pháp đâu
Anh vốn tưởng rằng với tư cách là bạn học đồng lứa kiệt xuất của Huyền Môn nổi bật như Lương Hạo Đông dù nhìn không ra bản chất, cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Kết quả...
Thấy hắn một mực không trả lời, Lương Hạo Đông đánh một cái bất lực, trong lòng thầm hận, vô cùng không vui, lại chỉ giả vờ giả vịt thở dài một hơi: "Chẳng qua là tôi lấy tư cách học trưởng tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, không muốn cậu lạc lối thế thôi. Cậu đã không muốn nghe, thì tôi không nói nữa."
Vẻ mặt Hồ Xảo Linh vui vẻ: "Đại sư, anh nói là, tình huống của anh Hạo không nghiêm trọng như vậy, căn bản không ảnh hưởng gì tới hồn phách hay không? "
"Đúng thế!"
Hồ Xảo Linh vui mừng: "Tôi biết mà... Tôi biết là không phải như kia mà "
Ngô Vĩ Bình quan tâm tới vấn đề chính: "Đại sư, có thể giải được sao? "
Thấy Lương Hạo Đông gật đầu, Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra: "Đại sư muốn gì vậy, tôi liền đi chuẩn bị."
"Không cần!"
Nói xong, ngón trỏ và ngón giữa của Lương Hạo Đông khép lại, dính chu sa, điểm ở mấy chỗ trên người Ngô Hạo, thủ pháp thành thạo, động tác nhanh nhẹn. Chỉ chốc lát sau, hơn nửa dưới chỗ da đã biến đen của Ngô Hạo, dưới vòng chu sa, dưới thịt, có vật gì đó khua lên, ngọ nguậy.
Ngô Vĩ Bình, bà Ngô hoảng sợ mở to hai mắt: "Đây.. Đây..."
Tiểu côn trùng muốn chạy, Lương Hạo Đông cười lạnh một tiếng, chẳng cho nó bất cứ cơ hội nào, rạch làn da xuống, lộ ra một lỗ hổng không lớn, kèm theo chưởng khẽ hấp, côn trùng được lấy ra, rơi vào tay Lương Hạo Đông.
Lương Hạo Bắc băng bó kỹ vết thương cho Ngô Hạo.
Trước sau, không đến năm phút.
Vẻ mặt Lục Nghiêu lộ ra hai phần khen ngợi. Xem ra, vẫn còn có chút bản lĩnh đây
Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra: "Như thế có phải đã tốt rồi hay không? "
Lương Hạo Đông lắc đầu, "Lấy một nửa bát nước trong, nhỏ vào ba giọt giấm trắng."
Một phút sau, bà Ngô bưng bát tới. Lương Hạo Đông tiếp lấy, chỉ thấy gã mở ra bàn tay ra, con trùng trong lòng bàn tay anh dốc sức liều mạng giãy giụa nhúc nhích đột nhiên hóa thành bụi.
Đem tro tàn đổ vào trong bát, Lương Hạo Đông đưa bát tới bên miệng Ngô Hạo: "Uống nó đi."
Ngô Hạo còn chưa kịp há mồm, liền có bàn tay bắt lấy cổ tay Lương Hạo Đông đang bưng bát.
Lương Hạo Đông nhíu mày: "Bạn học Lục, mạng người quan trọng, đừng có quấy rối."
"Chính là vì mạng người quan trọng, tôi mới không thể để cho cậu làm như vậy. Nếu cậu để anh ấy uống hết bát này có thể sẽ mất mạng thật! Hơn nữa hồn phách cũng biến mất luôn!"
Lương Hạo Đông khịt mũi, nói đùa gì vậy, Cổ Độc cần thi thể sâu độc hóa thành tro tàn để giải, mà cũng không biết sao
"Bạn học Lục, xin cậu tránh ra!"
Thái độ Lục Nghiêu cực kỳ kiên quyết. Sắc mặt Lương Hạo Đông càng không tốt, "Ngô Hạo bị Cổ Độc ảnh hưởng đã vượt qua nửa năm. Hiện tại sâu độc rời khỏi bản thân, hắn không chống đỡ được bao lâu. Trong vòng năm phút, hắn không uống hết, chỉ có chết. Đến lúc đó trách nhiệm này cậu chịu được sao?"
Nghe xong gã nói như vậy, Ngô Vĩ Bình nóng nảy trước: "Lục Thiên Sư, xin cậu nhường một chút đi."
"Anh rể, anh nói với hắn nhiều như vậy làm gì, tự nhiên chạy đến đấy, có thể không thêm phiền sao? "
Liền trực tiếp kéo Lục Nghiêu ra.
Lương Hạo Đông nhẹ nhàng thở ra, đưa bát đến đổ vào trong miệng Ngô Hạo.
Nhưng mà, lúc chỉ còn nửa bát nước. Đột nhiên thân thể Ngô Hạo lay động, sức lực cực lớn khiến Lương Hạo Đông cũng không giữ được, bị đẩy ra.
"Hạo tử!"
Mọi người tiến lên, cùng lúc bị chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó, tứ chi Ngô Hạo duỗi ra, không còn động tĩnh!
Người họ Ngô gia chen nhau tới mới phát hiện, toàn bộ cả mạch đập, hô hấp đều không còn nữa rồi.
Sắc mặt bà Ngô tối lại, khóc rống nghẹn ngào. Hồ Xảo Linh một bên lắc đầu vừa nói: "Không... Không thể nào! Anh Hạo, anh Hạo! Anh không thể chết được! Tại sao có thể như vậy, sao anh lại chết rồi, anh sẽ không chết.Đúng không?"
Sắc mắt Lương Hạo Đông xanh mét, không thể ngờ tới lại xảy ra tình huống này.
Làm sao... Làm sao có thể...
Bên cạnh, âm thanh Lục Nghiêu vang lên: "Cậu sơ suất quá!"
Thân thể Lương Hạo Đông cứng đờ, hai tay rủ xuống, bàn tay run nhè nhẹ.
Cậu sơ suất quá! Nhưng mà năm chữ, nếu như trưởng bối Lương gia nói ra, gã cũng không cảm thấy thế nào. Có thể hết lần này tới lần khác... Hết lần này tới lần khác lại là tên phế vật Lục Nghiêu nói ra.
Lúc trước hắn còn nói, tình huống của Ngô Hạo cùng hồn phách có liên quan, gây chuyện không tốt chính là không vào nổi luân hồi.
Hắn nói, chén kia nước không thể uống, uống vào chết rồi, cả hồn phách cũng không còn nữa.
Chỉ là một tên vô dụng thế thôi, quả thực không biết cái gì. Nhưng hôm nay lời nói của tên vô dụng này cũng ứng nghiệm rồi.
Ngô Hạo đánh mất sức sống, hồn phách ly thể, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Lương Hạo Đông trắng bệch, mối hận trong lòng càng sâu hơn. Lúc trước bọn họ suýt chút nữa hại chết Lương Hạo Bắc. Hiện tại lại...
Gã có thể chịu được chính mình không bằng người ta, trên đời này có người giỏi thì còn có người giỏi hơn, coi như ở lứa trẻ cũng có người giỏi hơn gã nhưng gã không thể nhẫn nhịn nhận rằng chính mình rõ ràng còn không bằng một tên phế vật!
Phế cũng có thể nhìn ra vấn đề, gã lại không thể nhìn ra, điều này sao có thể chứ! Tại sao lại có thể như thế!
Lục Nghiêu mặc kệ những chuyện này, hắn đi lên trước, lấy ra một chiếc bình sứ từ trong giới tử, đổ bột phấn bên trong ra đầu ngón tay, hai ngón tay khép lại, dùng bột phấn vẽ lên một đạo phù triện ở trên trán Ngô Hạo, phù triện thoáng hiện trong một giây, chui vào trong cơ thể.
Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người họ Ngô: "Đừng khóc nữa! Hắn còn chưa chết đâu?"
Một câu đã thức tỉnh Ngô Vĩ Bình: "Cậu... cậu nói là, con của tôi còn có thể cứu được, nó còn cứu được đúng không? "
Lục Nghiêu gật đầu: "Hiện sinh khí của hắn đang thất lạc, thân thể đã hiện lên tử tướng. Tôi chỉ có thể bảo vệ hắn trong ba ngày. Sau ba ngày, nếu như hồn phách có thể trở về vị trí cũ, như vậy chúng ta còn có có hi vọng. Nếu như sau ba ngày, hồn phách không trở về vị trí cũ..."
Câu tiếp theo cũng không cần nói nữa.
Ba ngày cùng hồn phách ly thể, cả sinh khí cũng hoàn toàn bị mất đi, dưới tình huống này còn có thể bảo vệ đến ba ngày, vẻ mặt Lương Hạo Đông biến động, gã hít sâu một hơi, không thể, gã không thể cứ như vậy mà nhận thua. Thực tế vì bọn họ là thế gia đệ tử, bản thân có thể thua nhưng danh dự của gia tộc không thể bị mất.
Chuyện lần này nếu như truyền ra ngoài, đối với nhà họ Lương, đối với gã đều là tai họa.
Gã nắm chặt nắm đấm, đi lên trước: "Ông Ngô, thật xin lỗi. Không nghĩ tới người đứng đằng sau lại lợi hại như vậy. Ông yên tâm, nếu là nhà họ Lương gia đã nhận, thì nhất định sẽ phụ trách tới cùng, trong vòng ba ngày, tìm hồn phách con trai ông trở về!”
Tránh nói vào vấn đề chính, không đề cập tới sai lầm của bản thân mình mà lại bỏ qua, quy trách nhiệm là do năng lực của người đứng sau quá mạnh mẽ. Lại dùng trách nhiệm của nhà họ Lương hứa làm đến nơi đến chốn. Phần năng lực tạm thời ứng biến này thể hiện ra cũng khiến cho người khác không khỏi cảm thán không hổ là người kế nghiệp được nhà họ Lương bồi dưỡng.
Đáng tiếc, lại bị tên không có đầu óc- Lương Hạo Bắc một câu vạch trần: "Anh, hồn phách đã biến mất, cả hướng đi cũng không thấy, biết đi đâu tìm hơn nữa..."
Mắt Lương Hạo Đông như dao sắc trừng mắt nhìn, Lương Hạo Bắc sợ run cả người, không lên tiếng nữa, bị dọa sợ quay lại
"Ông Ngô, cả nhà họ Lương gia sẽ dốc sức tìm kiếm. Là Lương gia phải chịu trách nhiệm, Lương gia tuyệt đối sẽ không chối bỏ."
Quay người, liền lôi Lương Hạo Bắc rời khỏi.