Lúc Ứng Vãn đang náu cơm nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi khẽ.
Ứng Vãn: "..."
Những người này thực sự không để yên mà.
Cô đi ra cửa nhìn Lâm Mị mặc áo khoác đừng bên ngoài hàng rào.
Nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.
Có lẽ gió núi thổi lạnh, cô ấy ôm tay, dáng vẻ có chút run rẩy.
Trong mắt Ứng Vãn chỉ có lạnh lùng, cô mở cửa không nói lời nào nhìn Lâm Mị.
Lâm Mị nhìn thấy cô thì nở nụ cười nhạt, lúc định nói chuyện khoang mũi hơi ngứa, cô ấy không nhịn được nghiêng đầu sang một bên, hắt xì một cái thật to.
Nhiệt độ trong núi không thể so với bên ngoài, buổi đêm vô cùng lạnh.
Ngay cả Ứng Vãn cũng mặc thêm một cái áo khoác lông màu đen.
Cô ấy nhất thời thấy xấu hổ lại không dám nhìn thẳng vào đối phương, vội vàng nhìn áo len của đối phương chuyển đề tài.
Lâm Mị lờ mờ cảm thấy thiết kế áo khoác của cô rất cá tính, không giống một chiếc áo len bình thường, nhưng lát sau lực chú ý không đặt ở phương diện này, chỉ có chút đáng thương nói: "Chị lại đến nhờ em một lần nữa, em không thể giúp khó khăn của chị được sao? Chị sẽ bao ăn bao ở em, ở lại nhà em một thời gian, lúc quay show sẽ ở nhà em lúc show nghỉ thì sẽ đến nơi. Cam đoan không làm ảnh hưởng đến xem, em thấy có thể chứ?"
Nhà họ Lâm sống chết không giúp đỡ, tính tình cô em gái này lạnh lùng nhưng tính cách thực sự như thế nào còn chưa biết được đã trở thành tia hi vọng cuối cùng của cô.
Nếu không cô cũng chỉ có thể đập nồi bán sắt đền triệu kia, đến lúc đó người nhà họ Lâm chỉ bàng quan nhìn thôi.
Hiện tại lòng cô với nhà họ Lâm đã lạnh, chờ quay xong show này cô phải cố gắng diễn một thời gian kiếm đủ tiền sẽ di dân đến nước ngoài, rũ sạch quan hệ với người nhà họ Lâm, cũng sẽ không quay về nữa.
Giọng nói của Ứng Vãn còn lạnh hơn gió núi: "Cha mẹ chị không chịu giúp chị sao?"
Sắc mặt Lâm Mị hơi tái một chút.
Nếu như giúp thì cô đã không đi nhờ Ứng Vãn.
Đương nhiên Ứng Vãn cũng biết, cô hơi cụp mắt xuống đề nghị: “Chị có thể tìm người mạo danh.”
Lâm Mị: "..."
Thực ra cách đó nói thật không phải cô chưa nghĩ tới, nhưng eekip cũng không ngu.
Cha mẹ cô quá nổi tiếng, tìm người không có quan hệ máu mủ chỉ là Dư Văn Tư có thể sẽ lột da cô.
Bỏi vì bà ta cho rằng bất cứ ai đều là mất mặt người nhà họ Lâm bà ta.
Lâm Mị cười khổ nói: "Chị không biết vì sao em không muốn nhận chúng ta, nhưng chị trên thế giời này là người nhà duy nhất của em. Dù em không muốn quay về nhà họ Lâm, chị cũng là chị của em, chị sẽ không hại em, chị chỉ muốn em giúp chị chuyện này. Sau này nếu em không muốn gặp chị, chị hứa sẽ mãi mãi không xuất hiện trước mặt em, được không?"
Ứng Vãn nhìn cô ấy, vốn muốn từ chối.
Nhưng cô nhớ ông nội từng nắm tay cô, và nói với cô trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
"Vãn Vãn à, trên thế giới này cháu cũng nên có cái gọi là nhà. Nhà tốt hơn bất cứ nơi nào khác, bởi vì có người ở đó để đồng hành cùng cháu."
Cô có thể phân tích ra chắc chắn Lâm Mị không được chào đón ở nhà họ Lâm, hơn nữa tài liệu đã sớm bị cô biết rõ ràng.
Cô nhìn Lâm Mị đứng ngoài cửa đang run rẩy, đôi mắt chớp chớp, chỉ cảm thấy giọng nói của mình rất khẽ.
"Được."
Khoảnh khác này trên mặt Lâm Mị nở nụ cười vô cùng xán lạn, cô ấy kích động muốn lao đến ôm chặt lấy Ứng Vãn.
Nhưng Ứng Vãn đã đóng cửa hàng rào một cách vô tình.
Lâm Mị: "..."