Tư Luật?
Trí nhớ của cô tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi, có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với người đàn ông này.
Nhưng không phải là ấn tượng tốt đẹp gì.
Giọng điệu cô nhàn nhạt, “Không cần để ý đến anh ta.”
Trong tay cô còn có ba thành quả nghiên cứu cuối cùng vừa xin cấp bằng sáng chế, tuy tin tức được che giấu kỹ càng, nhưng cũng không ngăn được có người biết được tin trước.
Có rất nhiều người muốn hợp tác với cô, công việc kinh doanh chính của nhà họ Tư có liên hệ chặt chẽ với một trong số thành quả của cô, chắc chắn là muốn giành được quyền hợp tác với cô.
Chỉ là cô tưởng rằng người đến sẽ là Tư Quán Ngật, không ngờ lại cử Tư Luật đến.
Tư Luật ngồi một chiếc xe khiêm tốn đi vào.
Chiếc xe này bề ngoài trông không khác gì những chiếc xe bình thường, nhưng nhìn kỹ nhãn hiệu thì có thể thấy chiếc xe này không tầm thường.
Nhưng trong thôn không có nhiều người biết, trên đường đến cũng không gây ra chấn động gì.
Tư Luật chống tay lên trán, vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhờ được sự chỉ dẫn của một số người, chiếc xe nhanh chóng dừng lại trên sườn núi ở nhà Ứng Vãn.
Giấy phút Tư Luật bước ra khỏi xe, một cơn gió núi thổi đến, anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm tinh xảo giống như đáng lẽ phải ở tuần lễ thời trang Paris, lạc quẻ với mọi thứ xung quanh.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện thực sự không thể liên kết nơi này với Ứng Vãn.
Trong ấn tượng của anh, cô gái này luôn nghiêm túc và đứng đắn, lại còn lạnh lùng.
Đã mấy năm trôi qua, chắc cô cũng sẽ không thay đổi.
Đúng vậy, anh đã nói dối cha mình, thật ra anh đã biết Ứng Vãn từ lâu.
Khi anh đến bên cổng hàng rào, Ứng Vãn đã mở cổng.
Bởi vì khác với cảnh tượng trong tưởng tượng, Tư Luật lúc đó liền im lặng.
Người phụ nữ này xuất hiện quá bất ngờ.
Mái tóc dài của cô được búi lên đơn giản, mặc một chiếc áo phông trắng ở nhà đơn giản và rộng rãi, bên trên thêu hình gấu trúc, bên dưới mặc một chiếc quần jeans ống đứng.
Hoàn toàn là mặc đồ ở nhà, thậm chí còn cầm một quả táo trên tay để gặm.
Đến mức không khớp với hình tượng lạnh lùng, nghiêm túc thường mặc áo blouse trắng trong tưởng tượng của anh.
Người đàn ông đẹp trai khó miêu tả thành lời im lặng chốc lát, rồi nhếch khóe môi, gọi một tiếng: “Ứng Vãn.”
Ứng Vãn nhìn anh, không có gì bất ngờ, chỉ còn lại một tầng xa lạ: “Tư Luật.”
Tư Luật cao hơn cô hơn một cái đầu, lúc này cúi đầu xuống, khóe môi nhếch lên giễu cợt, cười nhạo một tiếng: “Thì ra cô vẫn còn nhớ tôi? Ồ, đương nhiên cô sẽ không quên bất cứ người nào từng giới thiệu với cô.”
Cô gặp qua là nhớ.
Ứng Vãn gật đầu: “Cho dù trí nhớ của tôi không tốt, tôi cũng sẽ không quên anh, anh đã tặng cho tôi một món quàn thành niên đặc biệt.”
Nghe cô nhắc đến chuyện đó, nụ cười trên khóe môi Tư Luật trở nên lạnh lẽo.
Giây tiếp theo Ứng Vãn đã nói nốt lời còn lại.
“Dù sao thì trong cuộc đời tôi, anh là người đàn ông duy nhất đã cởi [email protected] nằm trên giường của tôi vào ngày sinh nhật của tôi.”
Không biết xấu hổ.
Tư Luật: “…”
Thật ra Tư Quán Ngật đã đoán sai một chuyện, đó chính là Tư Luật thực sự đã từng dụ dỗ Ứng Vãn.
Lúc đó tuổi trẻ bồng bột, thiên tài siêu cấp chỉ có sự vô cảm trên khuôn mặt này đã thu hút sự chú ý của anh.
Khi đó cô vừa thành niên, bị theo dõi rất sát sao, căn bản không có cơ hội thoát ế, hôm đó là cơ hội duy nhất.
Tư Luật nghĩ rằng, với diện mạo và thân hình của mình, dự kiến có thế nào cũng sẽ thành công %.
Thực tế chính là anh đã gặp thất bại duy nhất trong cuộc đời.
Sau đó không đứng dậy được nữa.