”Kingo” chốn ăn chơi của những kẻ lắm tiền, diện tích rộng không tưởng nằm riêng biệt trên một hòn đảo. Hội tụ đông đủ mọi loại người giàu có, quyền lực, từ giới chính trị đến các lão trùm thế giới ngầm.
“Trịnh nhị thiếu, Dương đại và Trịnh tam đợi cậu bên trong” Người phục vụ vừa nhìn thấy xe của Vũ Minh liền vội vàng cúi chào ra hiệu cho tên khác lái xe vào bãi đỗ rồi dẫn nhị thiếu đến một căn phòng VIP mang tên của anh, bảo là phòng nhưng so với nhà của người ăn lương văn phòng thì to hơn nhiều.
“Hai đứa thích dùng tên anh để đặt chỗ quá há?” Minh đặt người xuống ghế, người phục vụ từ tốn rót rượu vào ly thuỷ tinh trong suốt được gia công tỉ mỉ.
“Các người ra ngoài, khi nào cần chúng tôi sẽ gọi” Tam thiếu gia đảo mắt một lượt qua 4 người phục vụ xung quanh họ. Quân Quân đặt biệt ghét bị người khác giám sát, gò ép dù cho là ý tốt hay xấu.
“Dù sao anh cũng là người lớn nhất ở đây” Đình Luân cười
“Nhưng người được gọi là đại thiếu gia là cậu” Vũ Minh đáp lời
Họ trò chuyện khách sáo vài câu khởi động, khi men rượu thấm dần thì...
“Luân, hình như từ năm đó đến nay cậu chưa hề có mối quan hệ thân thiết đặc biệt nào với phụ nữ thì phải?” Quân buông thả lắc lắc ly rượu trên tay
“Quân Quân!” Vũ Minh muốn nhắc nhở tam thiếu gia đừng nên nói về năm đó
“Không sao, lâu như vậy em cũng làm quen rồi” Đình Luân cười xua tan sự lúng túng
“Cậu còn muốn gặp lại cô ấy không?” Vũ Quân trổ tài xát muối vào vết thương
“Tất nhiên còn, nhưng biết sao được... Người ta đã kết hôn còn có cả con trai” Đình Luân vẫn cười nhưng nụ cười cay đắng hơn bao giờ hết.
Thử hỏi năm đó anh chỉ vừa 15 tuổi, yêu một cô gái suốt quãng thời gian trưởng thành, thời gian đẹp nhất cho mối tình học trò. Năm năm bên nhau hai người hứa hẹn rất nhiều cuối cùng thì sao? Cô ta phản bội anh để đến với một người đàn ông giàu có khác. Không cay đắng chết thì kì thực rất lạ.
“Phụ nữ ấy mà, vốn được ví như bông hồng đầy gai nhọn, hái được thì cũng bị họ làm cho thương tích khắp nơi. Như cậu, yêu lần nữa cũng không dám” Vũ Minh cũng bắt đầu trôi theo câu chuyện
“Nghe cứ như anh từng bị phụ nữ làm cho tổn thương vậy” Tam thiếu gia châm biếm
“Không phải từng mà là đang bị”
Thời gian như đứng lại, ngay tức khắc Vũ Minh đã biến thành động vật trong sở thú mà khách xem không ai khác là Dương Đình Luân và Trịnh Vũ Quân.
“Hai đứa làm gì nhìn anh kiểu đó?” Người nào đó chột dạ
“Nhị thiếu gia, em biết anh muốn tham gia trò chuyện nhưng có thể kêu bọn em đổi đề tài, anh tuỳ tiện bịa chuyện thì thật không nên” Vũ Quân vỗ vai anh trai mình
“Vũ Quân! Anh đang rất nghiêm túc!”
Vũ Quân nhận ra vấn đề, Vũ Minh luôn gọi anh là “Quân Quân” hoặc “Tam thiếu gia”, tên thật của mình thoát ra khỏi miệng Vũ Minh thì thể hiện rất rõ mức độ nghiêm trọng.
....
“Người đó là ai?” Quân đồng thanh cùng Luân
“Là một diễn viên trẻ mới lên gần đây, Trạch Nhu”
“Trạch Nhu?” Đình Luân nhăn mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm
“Biểu hiện của cậu sao vậy?” Vũ Minh hỏi
“Nhị thiếu, cô ấy họ Văn đúng không?” Quân nhìn Vũ Minh
“Ùm, mà sao em hỏi vậy? Đừng nói em...” Nhị thiếu lo sợ, em trai anh một khi muốn thì phụ nữ khó lòng mà thoát
“Không phải em mà là Đình Luân”
“Cái gì?? Đình Luân... Nhưng cậu ta và Đan Nghi...”
“Chồng của Đan Nghi là Văn Trạch Vương, anh trai của Văn Trạch Nhu” Vũ Quân thấy sắc mặt anh trai mình xanh đỏ vàng tím có đủ nên thở dài giải thích
“À... Nhưng... Khoang! Woahh!! Trùng hợp nha”
“Anh không cần thể hiện nhiều cung bật cảm xúc vậy đâu” Đình Luân nhỏ giọng hờn dỗi
“Xin lỗi cậu”
“Nhị thiếu, rốt cuộc cô ta làm gì anh?” Vũ Quân xoa xoa ngón trỏ
“Cô ấy bảo rằng thà ăn nằm với những gã đạo diễn già dê còn hơn hẹn hò với anh...”
“Cá tính mạnh ghê ha!” Vũ Quân cảm thán
__________________
Uống rượu trò chuyện chán chường họ cùng đánh bida. Khi ra về đã là 1 giờ đêm hơn.
“Oan gia ngõ hẹp” Vũ Quân đi bên cạnh Đình Luân
“Sao?” Anh ta không hiểu
“Nhìn phía tay phải” Vũ Minh hất cằm
Lập tức tầm nhìn của anh đều đặt trên người đàn ông dáng vóc rắn rỏi, gương mặt toát vẻ bất cần. Cánh tay đang vòng qua eo một cô gái lả lơi bên cạnh. Cảm giác có người nhìn mình anh ta đảo mắt xung quanh sau đó nhếch môi buông cô gái đang cố hết sức bám vào mình ra.
“Chẳng phải bác sĩ tương lai của đại học Yale sao?” Trạch Vương mỉm cười
“Văn tổng, cứ ngỡ anh còn ở Canada”
“Tôi vừa về thôi, không ngờ cậu cũng có thể đến đây” Giọng nói anh ta quá đẹp nha, lời châm biếm cũng dễ nghe
“Anh vợ con đùm đề còn xuất hiện ở đây được huống chi tôi độc thân” Đình Luân sắc bén đáp lời
“Xem ra học y hà khắt quá nhỉ? Nguyên lí đơn giản như có tiền thì gần như có tất cả mà cậu cũng chưa được nghe tới, ví dụ nhỏ thôi, cậu không có tiền nên người yêu của cậu đã trở thành vợ của tôi. Tôi học không nhiều như cậu nhưng nhiều niềm vui hơn cậu vì tôi có tiền! Ha ha!!” Trạch Vương cười ngạo nghễ
“Anh... Đúng thật ngoài tiền ra thì anh chẳng có gì hơn người khác!” Đình Luân nghiến răng, tính cách ôn nhu cản trở ít nhiều cách bộc lộ sự không đồng tình trong anh
“Cũng phải, tôi đâu có được những người bạn luôn sẵn lòng chi trả cho các buổi vui vẻ của mình” Vương đá mắt vào hai người bạn nào đó
“Nga... Đứng yên cũng dính đạn!” Vũ Quân hài hước nói
“Văn tổng hình như cậu cũng biết kẻ như mình thì không thể có được bạn bè tốt” Quân cười đểu tiếp tục nói
“Cậu... Ăn nói thế này chắc chắn không phải kẻ bám đuôi em gái tôi, Vũ Minh rồi” Nguyên nhân Trạch Vương nói như vậy là vì Vũ Minh và Vũ Quân thực chất là một cặp song sinh, họ có bề ngoài rất giống nhau, nếu không nhờ vào tính cách và phong thái bên ngoài thì ngay cả Trịnh lão chưa chắc nhận ra.
“Bám đuôi? Cô ta nói với anh vậy sao?” Vũ Minh bị men rượu làm cho kích động
“Yên tâm đi, em gái tôi không đến nỗi khó tính, tôi cũng chờ ngày cậu gọi tôi bằng “anh vợ” ha ha ha” Vương như đùa như thật
Kế đó Văn Trạch Vương ra về, màn đấu khẩu trôi qua trong hoà bình, nhân viên trong “Kingo” thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng người nào thì không hề nhẹ
“Nhị thiếu, anh có sao không?” Đình Luân hỏi nhỏ
“Anh thề! Nếu không đem được Văn Trạch Nhu lên giường thì anh không phải con người!!” Vũ Minh gằn từng chữ một.
“... Có ý chí! Mạnh mẽ lên!” Vũ Quân nén cười làm vẻ nghiêm trọng
__________________
Tề Vy chuẩn bị xong thứ cần thiết thì không tài nào ngủ nổi, lăn lộn trên giường nhiều lần cô đành mở điện thoại ra vào skype.
“Tôi đoán bây giờ đã rất trễ ở nơi em” Chưa kịp định hình nên nói chuyện với ai thì một tin nhắn truyền đến
“Edric, anh đang chờ tôi sao?”
“Một chút, xem ra hôm nay em rất bận”
“Ùm, tôi đang dọn nhà” Cô nhanh tay đánh chữ
“Dọn nhà? Chỗ em ở có vấn đề sao?”
“Không, nhưng nói ra anh đừng cười nhạo tôi nhé, ý kiến lần trước của anh... Tôi đã thử!”
“Sao? Em thật sự đã dùng nó? Tôi chỉ đùa thôi đấy, có thành công không?”
“Rất may là nó đã thành công. Cảm ơn anh rất nhiều” Cô cười như anh ta đang thật sự đối mặt với cô
“Chúc mừng em ha ha”
”Kingo” chốn ăn chơi của những kẻ lắm tiền, diện tích rộng không tưởng nằm riêng biệt trên một hòn đảo. Hội tụ đông đủ mọi loại người giàu có, quyền lực, từ giới chính trị đến các lão trùm thế giới ngầm.
“Trịnh nhị thiếu, Dương đại và Trịnh tam đợi cậu bên trong” Người phục vụ vừa nhìn thấy xe của Vũ Minh liền vội vàng cúi chào ra hiệu cho tên khác lái xe vào bãi đỗ rồi dẫn nhị thiếu đến một căn phòng VIP mang tên của anh, bảo là phòng nhưng so với nhà của người ăn lương văn phòng thì to hơn nhiều.
“Hai đứa thích dùng tên anh để đặt chỗ quá há?” Minh đặt người xuống ghế, người phục vụ từ tốn rót rượu vào ly thuỷ tinh trong suốt được gia công tỉ mỉ.
“Các người ra ngoài, khi nào cần chúng tôi sẽ gọi” Tam thiếu gia đảo mắt một lượt qua người phục vụ xung quanh họ. Quân Quân đặt biệt ghét bị người khác giám sát, gò ép dù cho là ý tốt hay xấu.
“Dù sao anh cũng là người lớn nhất ở đây” Đình Luân cười
“Nhưng người được gọi là đại thiếu gia là cậu” Vũ Minh đáp lời
Họ trò chuyện khách sáo vài câu khởi động, khi men rượu thấm dần thì...
“Luân, hình như từ năm đó đến nay cậu chưa hề có mối quan hệ thân thiết đặc biệt nào với phụ nữ thì phải?” Quân buông thả lắc lắc ly rượu trên tay
“Quân Quân!” Vũ Minh muốn nhắc nhở tam thiếu gia đừng nên nói về năm đó
“Không sao, lâu như vậy em cũng làm quen rồi” Đình Luân cười xua tan sự lúng túng
“Cậu còn muốn gặp lại cô ấy không?” Vũ Quân trổ tài xát muối vào vết thương
“Tất nhiên còn, nhưng biết sao được... Người ta đã kết hôn còn có cả con trai” Đình Luân vẫn cười nhưng nụ cười cay đắng hơn bao giờ hết.
Thử hỏi năm đó anh chỉ vừa tuổi, yêu một cô gái suốt quãng thời gian trưởng thành, thời gian đẹp nhất cho mối tình học trò. Năm năm bên nhau hai người hứa hẹn rất nhiều cuối cùng thì sao? Cô ta phản bội anh để đến với một người đàn ông giàu có khác. Không cay đắng chết thì kì thực rất lạ.
“Phụ nữ ấy mà, vốn được ví như bông hồng đầy gai nhọn, hái được thì cũng bị họ làm cho thương tích khắp nơi. Như cậu, yêu lần nữa cũng không dám” Vũ Minh cũng bắt đầu trôi theo câu chuyện
“Nghe cứ như anh từng bị phụ nữ làm cho tổn thương vậy” Tam thiếu gia châm biếm
“Không phải từng mà là đang bị”
Thời gian như đứng lại, ngay tức khắc Vũ Minh đã biến thành động vật trong sở thú mà khách xem không ai khác là Dương Đình Luân và Trịnh Vũ Quân.
“Hai đứa làm gì nhìn anh kiểu đó?” Người nào đó chột dạ
“Nhị thiếu gia, em biết anh muốn tham gia trò chuyện nhưng có thể kêu bọn em đổi đề tài, anh tuỳ tiện bịa chuyện thì thật không nên” Vũ Quân vỗ vai anh trai mình
“Vũ Quân! Anh đang rất nghiêm túc!”
Vũ Quân nhận ra vấn đề, Vũ Minh luôn gọi anh là “Quân Quân” hoặc “Tam thiếu gia”, tên thật của mình thoát ra khỏi miệng Vũ Minh thì thể hiện rất rõ mức độ nghiêm trọng.
....
“Người đó là ai?” Quân đồng thanh cùng Luân
“Là một diễn viên trẻ mới lên gần đây, Trạch Nhu”
“Trạch Nhu?” Đình Luân nhăn mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm
“Biểu hiện của cậu sao vậy?” Vũ Minh hỏi
“Nhị thiếu, cô ấy họ Văn đúng không?” Quân nhìn Vũ Minh
“Ùm, mà sao em hỏi vậy? Đừng nói em...” Nhị thiếu lo sợ, em trai anh một khi muốn thì phụ nữ khó lòng mà thoát
“Không phải em mà là Đình Luân”
“Cái gì?? Đình Luân... Nhưng cậu ta và Đan Nghi...”
“Chồng của Đan Nghi là Văn Trạch Vương, anh trai của Văn Trạch Nhu” Vũ Quân thấy sắc mặt anh trai mình xanh đỏ vàng tím có đủ nên thở dài giải thích
“À... Nhưng... Khoang! Woahh!! Trùng hợp nha”
“Anh không cần thể hiện nhiều cung bật cảm xúc vậy đâu” Đình Luân nhỏ giọng hờn dỗi
“Xin lỗi cậu”
“Nhị thiếu, rốt cuộc cô ta làm gì anh?” Vũ Quân xoa xoa ngón trỏ
“Cô ấy bảo rằng thà ăn nằm với những gã đạo diễn già dê còn hơn hẹn hò với anh...”bg-ssp-{height:px}
“Cá tính mạnh ghê ha!” Vũ Quân cảm thán
__________________
Uống rượu trò chuyện chán chường họ cùng đánh bida. Khi ra về đã là giờ đêm hơn.
“Oan gia ngõ hẹp” Vũ Quân đi bên cạnh Đình Luân
“Sao?” Anh ta không hiểu
“Nhìn phía tay phải” Vũ Minh hất cằm
Lập tức tầm nhìn của anh đều đặt trên người đàn ông dáng vóc rắn rỏi, gương mặt toát vẻ bất cần. Cánh tay đang vòng qua eo một cô gái lả lơi bên cạnh. Cảm giác có người nhìn mình anh ta đảo mắt xung quanh sau đó nhếch môi buông cô gái đang cố hết sức bám vào mình ra.
“Chẳng phải bác sĩ tương lai của đại học Yale sao?” Trạch Vương mỉm cười
“Văn tổng, cứ ngỡ anh còn ở Canada”
“Tôi vừa về thôi, không ngờ cậu cũng có thể đến đây” Giọng nói anh ta quá đẹp nha, lời châm biếm cũng dễ nghe
“Anh vợ con đùm đề còn xuất hiện ở đây được huống chi tôi độc thân” Đình Luân sắc bén đáp lời
“Xem ra học y hà khắt quá nhỉ? Nguyên lí đơn giản như có tiền thì gần như có tất cả mà cậu cũng chưa được nghe tới, ví dụ nhỏ thôi, cậu không có tiền nên người yêu của cậu đã trở thành vợ của tôi. Tôi học không nhiều như cậu nhưng nhiều niềm vui hơn cậu vì tôi có tiền! Ha ha!!” Trạch Vương cười ngạo nghễ
“Anh... Đúng thật ngoài tiền ra thì anh chẳng có gì hơn người khác!” Đình Luân nghiến răng, tính cách ôn nhu cản trở ít nhiều cách bộc lộ sự không đồng tình trong anh
“Cũng phải, tôi đâu có được những người bạn luôn sẵn lòng chi trả cho các buổi vui vẻ của mình” Vương đá mắt vào hai người bạn nào đó
“Nga... Đứng yên cũng dính đạn!” Vũ Quân hài hước nói
“Văn tổng hình như cậu cũng biết kẻ như mình thì không thể có được bạn bè tốt” Quân cười đểu tiếp tục nói
“Cậu... Ăn nói thế này chắc chắn không phải kẻ bám đuôi em gái tôi, Vũ Minh rồi” Nguyên nhân Trạch Vương nói như vậy là vì Vũ Minh và Vũ Quân thực chất là một cặp song sinh, họ có bề ngoài rất giống nhau, nếu không nhờ vào tính cách và phong thái bên ngoài thì ngay cả Trịnh lão chưa chắc nhận ra.
“Bám đuôi? Cô ta nói với anh vậy sao?” Vũ Minh bị men rượu làm cho kích động
“Yên tâm đi, em gái tôi không đến nỗi khó tính, tôi cũng chờ ngày cậu gọi tôi bằng “anh vợ” ha ha ha” Vương như đùa như thật
Kế đó Văn Trạch Vương ra về, màn đấu khẩu trôi qua trong hoà bình, nhân viên trong “Kingo” thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng người nào thì không hề nhẹ
“Nhị thiếu, anh có sao không?” Đình Luân hỏi nhỏ
“Anh thề! Nếu không đem được Văn Trạch Nhu lên giường thì anh không phải con người!!” Vũ Minh gằn từng chữ một.
“... Có ý chí! Mạnh mẽ lên!” Vũ Quân nén cười làm vẻ nghiêm trọng
__________________
Tề Vy chuẩn bị xong thứ cần thiết thì không tài nào ngủ nổi, lăn lộn trên giường nhiều lần cô đành mở điện thoại ra vào skype.
“Tôi đoán bây giờ đã rất trễ ở nơi em” Chưa kịp định hình nên nói chuyện với ai thì một tin nhắn truyền đến
“Edric, anh đang chờ tôi sao?”
“Một chút, xem ra hôm nay em rất bận”
“Ùm, tôi đang dọn nhà” Cô nhanh tay đánh chữ
“Dọn nhà? Chỗ em ở có vấn đề sao?”
“Không, nhưng nói ra anh đừng cười nhạo tôi nhé, ý kiến lần trước của anh... Tôi đã thử!”
“Sao? Em thật sự đã dùng nó? Tôi chỉ đùa thôi đấy, có thành công không?”
“Rất may là nó đã thành công. Cảm ơn anh rất nhiều” Cô cười như anh ta đang thật sự đối mặt với cô
“Chúc mừng em ha ha”