“Liên quan gì đến anh chứ, nhưng dù có đi đâu đi chăng nữa thì hành động của anh cũng quá đáng lắm!” Cô run rẩy mà nói, cảm giác hoảng loạn vẫn chưa bay đi hết. Cô chỉ là đang ương bướng mà tranh cãi với anh
“Liên quan chứ” Anh hạ thấp lời nói như tiếng thì thầm
“Liên quan làm sao?” Cô thắc mắc mà nhíu mày
“Em đi cả đêm nên... Tôi nhớ em!”
Chỉ là ba từ vỏn vẹn vừa nói đã tan vào không gian nhưng không hiểu sao nó lại biến thành con dao sắc bén cắt đứt mọi dây thần kinh, mạch máu đang làm việc trong cơ thể cô. Anh ta nhớ cô? Lại còn nói một cách vô cùng trực tiếp thế này. Cô phải hiểu những lời này như thế nào đây?
“Đã đủ liên quan chưa?” Không đợi cô có phản ứng anh đã thuận miệng hỏi tiếp
“Anh muốn gì?” Cô ngẩng đầu hỏi thẳng
Chính Phòng bày dáng vẻ không hiểu
“Lúc thì anh như kẻ tỉnh táo, lúc thì như người bệnh, khi thì ôn nhu, khi thì điên loạn, yếu ớt nhất là anh, mạnh mẽ nhất cũng là anh, gần gũi nhất, xa cách nhất đều là anh. Dùng cả ngàn năm tôi nghĩ mình cũng không hiểu được anh. Xin anh! Đừng bí ẩn như một mê cung nữa được không? Tôi... Tìm không được lối ra” Lồng ngực cô phập phồng, nhịp thở hỗn độn
“Nếu đã không tìm được lối ra. Tôi sẵn lòng cho em ở trong mê cung ấy suốt đời”
______________
Cả đêm Vy cứ lăn lộn mãi trên giường, lời Chính Phong nói cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cô không biết mình làm thế nào mà thoát khỏi tình cảnh lúc đó chỉ biết tâm tư đang đảo lộn như điên.
“Edric, anh có bận không? Em có chuyện muốn hỏi” Nhất thời người lúc này có thể nghĩ đến chỉ có anh ta
“Hiếm khi em chủ động hỏi chuyện, cứ tự nhiên” Anh ta lập tức trả lời như đang đợi tin nhắn của cô
“Đừng chọc em mà, em muốn hỏi nếu có người nào đó nói nhớ anh thì họ thực sự muốn nói gì?”
“Câu hỏi của em cũng thật lạ, thì người ta nhớ mình thì mới nói nhớ mình chứ” Edric buồn cười trả lời
“Vậy sao? Thật vậy sao? Đơn giản vậy à?” Cô ngồi bật dậy
“Tít!” Tiếng thông báo không phải từ điện thoại mà là tiếng rèm cửa bao xung quanh giường ngủ của cô. Điện thoại rớt khỏi tay cô, mắt trợn to vừa lo sợ vừa mong chờ. Quả thật khi tấm màn vừa hé ra thì dáng người cao gầy gầy, thong dong trong bộ quần áo thoải mái trong nhà hiện ra.
“Ờm... Anh có chuyện gì sao?” Cô vẫn y vị ngồi trên giường quên cả cử động
“Muộn vậy sao chưa ngủ?” Chính Phong ôn nhu vẫn đứng ở cuối giường
“Ngủ không được, sao anh cũng chưa ngủ? Chẳng lẽ... Bị em đánh thức?” Cô tự giật mình, chẳng lẽ mới bật người một cái đã động đến anh ta?
“Muốn xem phim không?” Anh mặc kệ lời cô chỉ bồi thêm một câu hỏi, giữ nguyên trạng chất giọng ôn nhu
“Phim?”
“Xuống đây!” Chính Phong bước lên kéo tay cô lôi xuống giường.
Tề Vy chưa kịp phản ứng đã bị anh đem lên sô pha. “One day” không phải là bộ phim kinh điển hay bộ phim gây chấn động gì cả, chỉ đơn giản nói về tình cảm của hai con người. Đôi khi ý nghĩa thật sự của kết quả chính là chặn đường con người ta đi, hai nhân vật đã ở bên nhau suốt 20 năm, họ không là gì quá to lớn nhưng lại là hình bóng không thể xoá nhoà của đối phương. Đến khi cảnh phim cuối cùng cũng đã hết Tề Vy vẫn thừ người không động đậy, như thể sức lực bị rút cạn kiệt. Cô không khóc bù lu bù loa mà chỉ nhỏ hai hàng lệ lấp lánh xuống gương mặt trắng như ngọc.
Chính Phong chẳng biết từ khi nào đã thoải mái tựa cả thân người lên cơ thể đang cuộn tròn của cô. Thân thể mềm mại của người con gái như điểm tựa duy nhất cho người đàn ông cao lớn này. Hai người chẳng khác gì một cặp tình nhân đã yêu nhau nhiều năm. Cô thích cảm giác này đến độ muốn nó kéo dài đến 10 năm. Cô duỗi thẳng chân đặt lên bục gác chân êm ái phía trước, đầu anh vốn đang trên vai cô cũng thuận theo nằm hẳn lên đùi cô.
“Này, phim đã hết rồi” Thấy anh ta chiếm tiện nghi mình cô khẽ lên tiếng, giọng vẫn còn khá đục do nghẹn ngào mà ra.
“Tôi biết”
“Vậy sao còn nằm lên người em?”
“Thích! Rất êm ái” Anh ta nâng tay lau đi sự ẩm ướt trên má cô
“Em mệt chết rồi, muốn ngủ, mai cần đến công ty” Cô vừa nhận ra đã là 3 giờ sáng, nếu cứ thế này sáng mai không chừng cô sẽ mệt chết
Câu nói tưởng như vô hại lọt vào lỗ tai Chính Phong lại mang nghĩa hoàn toàn khác. Ánh mắt ôn nhu nay đã sa sầm toát ra sự lạnh lẽo. Anh ngồi dậy nhưng lại ép sát vào cô, bàn tay rắn chắn bóp lấy cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt anh.
“Đau... Anh lại muốn gì đây?” Chính Phong cứ thay đổi thái độ như lật sách thật sự khiến cô hết lần này đến lần khác bay lên cao rồi lại thê thảm rơi xuống.
“Sao lại mệt? Ai làm gì mà em mệt? Tôi sao?”
“Không, ý em không phải như vậy” Tề Vy lắc đầu mạnh mẽ phủ nhận
“Được, em vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc chiều. Đêm qua em đi đâu?”
Con gái có lẽ là vậy, cô lại là người cô đơn khá lâu, đột nhiên nhận được hành động yêu thương, quản lí bá đạo của người khác giới ngày đêm ở gần tâm lí tự nhiên nương theo đó chuyển biến.
“Đêm qua trên đường về tình cờ thấy Phổ Thịnh đang say quá độ ở trước cửa một câu lạc bộ. Đưa anh ta vào khách sạn có phục vụ an ninh cao để tránh cặp mắt của phóng viên. Nửa đêm thì anh ta phát sốt, phải chăm sóc đến sáng, chiều nay về muộn là vì một phần muốn tránh ông nội. Chắc chắn ông sẽ nổi giận” Cô bình tĩnh kể lại, dù sao cũng không có gì phải giấu diếm, anh muốn biết thì cô cho anh biết
“Em thích hắn?”
“Không, chỉ là đồng nghiệp bình thường” Cô khẽ nhích người tạo chút khoảng cách với anh
“Ngày mai hãy ở nhà với tôi”
“Vì sao? Đó là công việc không thể bỏ lỡ” Cô hơi lười biếng ngã đầu ra sau, thân người kéo thẳng trên sô pha
“Sáng nay em và hắn cũng đã bỏ qua cuộc họp đặt biệt đấy thôi” Anh vặn lại mạnh mẽ
“Cái, cái đó” Lời anh ta nói thật sự khiến cô xấu hổ, chưa hỏi đã biết Vũ Minh cùng mọi người trong công ty đã nổi lên nghi vấn cao cỡ nào
“Cứ nghe lời tôi ở nhà bồi dưỡng”
“Được được, nhưng có qua có lại, em muốn hỏi anh một chuyện” Cô đưa một ngón tay lên xin phép như một đứa trẻ
“Hửm?”
“Anh rốt cuộc là có bệnh hay không?” Biết anh ghét chủ đề này, cô lại quá tò mò nên bất chấp dù đã hỏi nhiều lần vẫn muốn nhận được câu trả lời chính đáng cho bằng được
“...”
“Anh đừng hiểu lầm chỉ là biểu hiện của anh lúc này, không giống người bệnh chút nào” Thấy anh im lặng cô vội giải thích
“Tôi hiểu ý em muốn hỏi gì. Em không cần quan tâm tôi có bệnh hay không” Môi anh tạo thành một đường cong, nắm lại bàn tay đang lắc lắc trước mặt, mân mê trêu chọc
“Sao lại không quan tâm? Chúng ta ở cùng nhau cơ mà”
“Vì nó không quan trọng, quan trọng là... Em thích tôi lúc “có vẻ như có bệnh” hay lúc “có vẻ như không có bệnh” hơn?”
“Chỉ cần anh không thay đổi thất thường em chắc chắn sẽ thấy thoải mái hơn” Cô khẽ nhíu mày, cô cũng phân vân rất nhiều lần. Lúc anh yếu ớt cô lại có sự thương cảm sâu sắc, chỉ muốn bên cạnh che chở, cùng anh đi quãng đường dài. Khi anh mạnh mẽ bá đạo cô lại tâm thần hoảng loạn song song đâm ra cảm giác “nghiện”, bị cuốn hút mãi không thôi.
“Thấy thoải mái hơn? Hình như tôi lại trở bệnh rồi, thật không hiểu câu trả lời của em” Anh ta giở trò giả bệnh
“Ngô Chính Phong anh là đang ép người”
“Haizz đau đầu quá đi” Anh ta không biết xấu hổ mà ôm đầu
“Là thấy thích hơn! Lúc anh dùng bộ dạng tỉnh táo em sẽ thích hơn” Dù mặt mày nhăn nhó nhưng cô rõ ràng đang trả lời thành thật nhất.