”Ngô chủ tịch, ngài vẫn khoẻ chứ?” Một tên đàn ông mặt mũi thoạt nhìn hiện rõ nét xu nịnh, đểu giả.
“Đàm tổng tôi vẫn chỉ là cổ đông nho nhỏ của Ngô thị, đừng vội gọi tôi như thế, Ngổ Đổng chưa dám nhận” Người đàn ông trung niên với đôi mắt giảo hoạt nham hiểm này chính là con trai thứ hai của Ngô lão. Ông ta đang cùng với những kẻ thông đồng cùng nhau thưởng thức bữa tiệc xa hoa của mình.
“Ngài cần gì khiêm tốn thế? Thiếu gia Ngô Tự tuổi nhỏ lại bộc lộ tài năng hơn người, Ngô thị trước sau cũng thuộc về cha con ngài. Trước đây còn có Ngô Vân Chính cản đường, giờ thì sao? Cả nhà ông ta đều dẫn nhau xuống suối vàng, chẳng phải sự việc vốn đã được định sẵn hay cho ngài?” Đàm Khiêm là một tay lão luyện trong giới kinh doanh, quỷ kế đa đoan, những con mồi bị nhắm tới đều khó thoát, bị hãm hại không có đường sống.
“Phải, bước còn lại của chúng ta chỉ là ngồi yên chờ đợi ngày Ngô lão nhắm mắt mà thôi” Scott bỉ ổi nói thêm vào
“Ngài Scott dù sao ông ta cũng là cha tôi, ông ăn nói cho cẩn thận một chút” Ngô Đổng nghiêm giọng răn đe
“Xin lỗi xin lỗi, tôi quá mạo muội” Scott là cổ đông của công ty chuyên phụ trách đầu tư ra nước ngoài, ông ta có hẳn một nhà máy sản xuất mỹ phẩm cao cấp được nhiều phu nhân thượng lưu tin dùng.
“Không sao bởi vì... Lời ông nói rất có lí” Ngô Đổng thô thiển nói ra những lời đại nghịch bất đạo
“Ha ha ha ha” Đám người tàn ác cùng nhau nâng ly cười hả hê giả tạo ghê tởm.
______________
Chính Phong ngồi trên ghế tựa dài được thiết kế cực kì êm ái. Hơi nghiêng đầu vừa tầm nhìn Đình Luân đang méo mó cơ miệng mà nén lại tiếng cười. Từ lúc cô hầu gái mếu máu mặt xanh trắng ra khỏi phòng Đình Luân đã suýt chịu không nổi mà cười thất lễ ngay tại đó.
“Phong, con chuẩn bị tin thần đầy đủ rồi đúng không? Đừng lo lắng, bảo đảm con sẽ cảm thấy tốt hơn” Trịnh lão ngồi đối diện anh nhẹ giọng trấn an
Chính Phong gật nhẹ đầu, khoé miệng nhếch lên ý cười.
“Đình Luân, cháu bắt đầu đi”
“Vâng Trịnh lão” Anh vừa nói vừa cúi đầu lấy trong họp dụng cụ ra một quả cầu thuỷ tinh trong suốt sáng bóng cỡ nhỏ, quả cầu được nối với dây tơ bằng vàng thật óng ánh.
“Ngô thiếu cậu tập trung nhìn theo quả cầu thuỷ tinh này... Cậu sẽ thấy mình đi trên một cây cầu trong suốt lớn... Bên dưới cậu là đại dương mênh mông... Không cần sợ vì cây cầu này rất vững chắc... Chỉ cần bình tình và đi...” Nói đến đây Đình Luân liền nháy mắt ra hiệu, Chính Phong hiểu ý con ngươi đang đảo theo quả cầu liền bị mí mắt che đi, hàng mi dài rậm phủ xuống.
Đến khi mở mắt ra Chính Phong đã thấy Trịnh lão sốt sắng nhìn anh chăm chăm. Đình Luân đứng sau lưng ông khẽ gật gật đầu.
“Con cảm thấy thế nào?” Thật sự khi Đình Luân kể những chuyện kinh hoàng trong quá khứ của Phong ông Trịnh đã rất hồi hộp, ông trộm nghĩ nếu Chính Phong đột nhiên lên cơn kích động không biết ra sao nhưng may mắn anh ta chỉ hơi nhíu mày trán rịn chút mồ hôi lạnh.
“Rất ổn, cảm ơn ông!” Phong mỉm cười
“Không sao, ổn là tốt. Con mau nghỉ ngơi đi” Ông cười rạng rỡ, nhẹ nhõm vỗ vỗ vai anh.
____________
“Đình Luân, cháu nghĩ sẽ phải thực hiện bao nhiêu lần nữa?” Trịnh lão cùng Đình Luân ra khỏi phòng
“Dạ, cứ mỗi ba ngày cháu sẽ đến một lần. Hôm nay chỉ là thử nghiệm nhỏ nhưng biểu hiện của Ngô thiếu gia rất ổn, cháu tin rằng sẽ sớm thành công” Đình Luân từ tốn nói. Anh ngoài việc thông báo những tin tức cần thiết còn lại sẽ không nhúng tay vào việc thương trường, hẹn ba ngày vì anh biết thời gian này cần nhanh chóng giúp Chính Phong chuyển khai kế hoạch.
____________
Tề Vy trong công ty đụng mặt rất nhiều lần với Phổ Thịnh, cả hai đều tỏ ra tự nhiên như thường. Vì họ biết nếu càng trốn tránh chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ nghĩ bậy mà thôi. Chưa kể hầu như những người trong công ty không biết quan hệ thực sự của cô cùng Vũ Minh. Mỗi lần đến lại xuống cùng một xe, hình ảnh của cô bị đem ra bàn tán cực kì “đa dạng” mưu mô quỷ quyệt, tham lam, bám víu đàn ông vì sợ hết thời, đi lên bằng đường tắt, vô sỉ. Dù song song cũng có ý kiến bênh vực nhưng nguyên tắc của cuộc sống là vậy, chuyện xấu luôn đồn xa. Việc tốt bạn làm một cái nháy mắt họ quên sạch còn việc xấu bạn phạm phải thì ngàn năm vẫn trơ trơ trong đầu óc họ, dùng nó để làm thước đo đánh giá bạn.
Lôi thân xác cùng tâm trí nặng trĩu về nhà, cô không phải dạng con gái yếu đuối nhưng lại khá dễ để bị tổn thương bởi lời chỉ trích của người khác, đau... Mà một mình giấu đi. Vào phòng định sẽ nằm ngay lên giường đánh một giấc lại bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy, ép cả người cô đóng lại cánh cửa phía sau.
“Hôm nay không được vui sao?” Chính Phong vuốt vuốt mái tóc có mang chút hơi lạnh của sương đêm.
“Em mệt! Rất mệt” Cô không đẩy anh ra chỉ đưa tay lên ôm anh đáp trả, tựa cả người lên anh như người chết đuối bám lấy khúc gỗ duy nhất để sống sót
Phong không nói thêm nữa đem cô vào phòng tắm. Vy trợn to mắt không vì hành động của anh mà vì bên trong phòng tắm hồ nước nóng đang hoạt động, bốc hơi cùng mùi hương tinh dầu dễ chịu.
“Sao anh lại mở được hồ nước?” Cô nhớ rõ mật khẩu để mở những vách ngăn sẽ được giữ bí mật hoàn toàn với anh. Dù anh muốn dùng cũng sẽ có người đứng quan sát đề phòng nhưng đây lại chỉ có mình anh, hoàn toàn có khả năng do chính anh tự mở lấy
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó che giấu được mình” Anh cười, nhưng bàn tay đang ôm eo cô lại thần bí, âm thầm di chuyển sang bên hông nhen nhóm kéo khoá chiếc đầm ngang ngực trên người cô.
“Vậy anh từ lâu đã biết mật khẩu sao?” Cô vẫn không hề để ý đến anh đang làm loạn mà trợn mắt, miệng hơi mở to dáng vẻ thơ ngây ngờ nghệt.
“Ừm...” Anh cúi người mặt vùi vào mái tóc cô hít thở hưởng thơm tinh tế của người con gái.
“Chẳng những hồ nước, ngay cả cái này tôi cũng có thể mở ra!” Dứt lời không đợi cô có phản ứng, anh kéo nhanh khoá xuống, chiếc đầm đắt tiền tinh xảo rơi xuống không thương tiếc.
“Á!! Anh làm gì vậy?” Cô luống cuống dùng tay che chắn thân người trắng nõn tuyệt đẹp của mình.
“Làm chồng em” Anh không kiên dè cặp mắt chăm chú nhìn thẳng vào cơ thể của cô.
Trên người cô chỉ còn nội y tối màu tương phản với làn da ngọc mịn màn. Dưới ánh đèn cùng làn hơi nước khiến cơ thể càng thêm phần trơn bóng mơn mỡn. Thật cuống hút người nhìn. Vy cảm nhận sự thay đổi trong mắt Chính Phong, ánh nhìn của anh cực kì nóng bỏng như đốt cháy từng tất da thịt cô. Mà cô hình như cũng thấy thân người mình mỗi lúc một nóng lên. Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành đến nay gần như khoả thân đứng trước một người đàn ông nào đó.
Không khí căng thẳng, ám muội tưởng như không có hồi nghỉ. Đang gấp rút suy nghĩ phải làm gì tiếp theo vì cô đã bị lời nói của anh hù doạ. Phải! Anh là chồng hợp pháp của cô... Anh hoàn toàn có thể chạm vào cô. Nhưng...
“Nước đủ nóng rồi, em mau tắm rửa nghỉ ngơi” Anh vuốt mái tóc mượt mà của cô, nói đoạn liền xoay người ra khỏi phòng tắm.
Vy ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng anh bất chợt cắn môi. Anh là đang chơi trò thử sức gì với cô đây? Đem thân thể cô ra đùa bỡn vậy à? Cả ngày đối mặt với thị phi đêm về anh còn phá đi chút tĩnh lặng trong tâm hồn cô. Chẳng thèm bước lên đóng kĩ lại cửa phòng tắm cô một mạch đem gì còn lại trên người trút xuống, ngồi vào hồ nước cảm nhận sự thoải mái lan toả giải bớt căng thẳng.
”Ngô chủ tịch, ngài vẫn khoẻ chứ?” Một tên đàn ông mặt mũi thoạt nhìn hiện rõ nét xu nịnh, đểu giả.
“Đàm tổng tôi vẫn chỉ là cổ đông nho nhỏ của Ngô thị, đừng vội gọi tôi như thế, Ngổ Đổng chưa dám nhận” Người đàn ông trung niên với đôi mắt giảo hoạt nham hiểm này chính là con trai thứ hai của Ngô lão. Ông ta đang cùng với những kẻ thông đồng cùng nhau thưởng thức bữa tiệc xa hoa của mình.
“Ngài cần gì khiêm tốn thế? Thiếu gia Ngô Tự tuổi nhỏ lại bộc lộ tài năng hơn người, Ngô thị trước sau cũng thuộc về cha con ngài. Trước đây còn có Ngô Vân Chính cản đường, giờ thì sao? Cả nhà ông ta đều dẫn nhau xuống suối vàng, chẳng phải sự việc vốn đã được định sẵn hay cho ngài?” Đàm Khiêm là một tay lão luyện trong giới kinh doanh, quỷ kế đa đoan, những con mồi bị nhắm tới đều khó thoát, bị hãm hại không có đường sống.
“Phải, bước còn lại của chúng ta chỉ là ngồi yên chờ đợi ngày Ngô lão nhắm mắt mà thôi” Scott bỉ ổi nói thêm vào
“Ngài Scott dù sao ông ta cũng là cha tôi, ông ăn nói cho cẩn thận một chút” Ngô Đổng nghiêm giọng răn đe
“Xin lỗi xin lỗi, tôi quá mạo muội” Scott là cổ đông của công ty chuyên phụ trách đầu tư ra nước ngoài, ông ta có hẳn một nhà máy sản xuất mỹ phẩm cao cấp được nhiều phu nhân thượng lưu tin dùng.
“Không sao bởi vì... Lời ông nói rất có lí” Ngô Đổng thô thiển nói ra những lời đại nghịch bất đạo
“Ha ha ha ha” Đám người tàn ác cùng nhau nâng ly cười hả hê giả tạo ghê tởm.
______________
Chính Phong ngồi trên ghế tựa dài được thiết kế cực kì êm ái. Hơi nghiêng đầu vừa tầm nhìn Đình Luân đang méo mó cơ miệng mà nén lại tiếng cười. Từ lúc cô hầu gái mếu máu mặt xanh trắng ra khỏi phòng Đình Luân đã suýt chịu không nổi mà cười thất lễ ngay tại đó.
“Phong, con chuẩn bị tin thần đầy đủ rồi đúng không? Đừng lo lắng, bảo đảm con sẽ cảm thấy tốt hơn” Trịnh lão ngồi đối diện anh nhẹ giọng trấn an
Chính Phong gật nhẹ đầu, khoé miệng nhếch lên ý cười.
“Đình Luân, cháu bắt đầu đi”
“Vâng Trịnh lão” Anh vừa nói vừa cúi đầu lấy trong họp dụng cụ ra một quả cầu thuỷ tinh trong suốt sáng bóng cỡ nhỏ, quả cầu được nối với dây tơ bằng vàng thật óng ánh.
“Ngô thiếu cậu tập trung nhìn theo quả cầu thuỷ tinh này... Cậu sẽ thấy mình đi trên một cây cầu trong suốt lớn... Bên dưới cậu là đại dương mênh mông... Không cần sợ vì cây cầu này rất vững chắc... Chỉ cần bình tình và đi...” Nói đến đây Đình Luân liền nháy mắt ra hiệu, Chính Phong hiểu ý con ngươi đang đảo theo quả cầu liền bị mí mắt che đi, hàng mi dài rậm phủ xuống.
Đến khi mở mắt ra Chính Phong đã thấy Trịnh lão sốt sắng nhìn anh chăm chăm. Đình Luân đứng sau lưng ông khẽ gật gật đầu.
“Con cảm thấy thế nào?” Thật sự khi Đình Luân kể những chuyện kinh hoàng trong quá khứ của Phong ông Trịnh đã rất hồi hộp, ông trộm nghĩ nếu Chính Phong đột nhiên lên cơn kích động không biết ra sao nhưng may mắn anh ta chỉ hơi nhíu mày trán rịn chút mồ hôi lạnh.
“Rất ổn, cảm ơn ông!” Phong mỉm cười
“Không sao, ổn là tốt. Con mau nghỉ ngơi đi” Ông cười rạng rỡ, nhẹ nhõm vỗ vỗ vai anh.
____________bg-ssp-{height:px}
“Đình Luân, cháu nghĩ sẽ phải thực hiện bao nhiêu lần nữa?” Trịnh lão cùng Đình Luân ra khỏi phòng
“Dạ, cứ mỗi ba ngày cháu sẽ đến một lần. Hôm nay chỉ là thử nghiệm nhỏ nhưng biểu hiện của Ngô thiếu gia rất ổn, cháu tin rằng sẽ sớm thành công” Đình Luân từ tốn nói. Anh ngoài việc thông báo những tin tức cần thiết còn lại sẽ không nhúng tay vào việc thương trường, hẹn ba ngày vì anh biết thời gian này cần nhanh chóng giúp Chính Phong chuyển khai kế hoạch.
____________
Tề Vy trong công ty đụng mặt rất nhiều lần với Phổ Thịnh, cả hai đều tỏ ra tự nhiên như thường. Vì họ biết nếu càng trốn tránh chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ nghĩ bậy mà thôi. Chưa kể hầu như những người trong công ty không biết quan hệ thực sự của cô cùng Vũ Minh. Mỗi lần đến lại xuống cùng một xe, hình ảnh của cô bị đem ra bàn tán cực kì “đa dạng” mưu mô quỷ quyệt, tham lam, bám víu đàn ông vì sợ hết thời, đi lên bằng đường tắt, vô sỉ. Dù song song cũng có ý kiến bênh vực nhưng nguyên tắc của cuộc sống là vậy, chuyện xấu luôn đồn xa. Việc tốt bạn làm một cái nháy mắt họ quên sạch còn việc xấu bạn phạm phải thì ngàn năm vẫn trơ trơ trong đầu óc họ, dùng nó để làm thước đo đánh giá bạn.
Lôi thân xác cùng tâm trí nặng trĩu về nhà, cô không phải dạng con gái yếu đuối nhưng lại khá dễ để bị tổn thương bởi lời chỉ trích của người khác, đau... Mà một mình giấu đi. Vào phòng định sẽ nằm ngay lên giường đánh một giấc lại bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy, ép cả người cô đóng lại cánh cửa phía sau.
“Hôm nay không được vui sao?” Chính Phong vuốt vuốt mái tóc có mang chút hơi lạnh của sương đêm.
“Em mệt! Rất mệt” Cô không đẩy anh ra chỉ đưa tay lên ôm anh đáp trả, tựa cả người lên anh như người chết đuối bám lấy khúc gỗ duy nhất để sống sót
Phong không nói thêm nữa đem cô vào phòng tắm. Vy trợn to mắt không vì hành động của anh mà vì bên trong phòng tắm hồ nước nóng đang hoạt động, bốc hơi cùng mùi hương tinh dầu dễ chịu.
“Sao anh lại mở được hồ nước?” Cô nhớ rõ mật khẩu để mở những vách ngăn sẽ được giữ bí mật hoàn toàn với anh. Dù anh muốn dùng cũng sẽ có người đứng quan sát đề phòng nhưng đây lại chỉ có mình anh, hoàn toàn có khả năng do chính anh tự mở lấy
“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đó che giấu được mình” Anh cười, nhưng bàn tay đang ôm eo cô lại thần bí, âm thầm di chuyển sang bên hông nhen nhóm kéo khoá chiếc đầm ngang ngực trên người cô.
“Vậy anh từ lâu đã biết mật khẩu sao?” Cô vẫn không hề để ý đến anh đang làm loạn mà trợn mắt, miệng hơi mở to dáng vẻ thơ ngây ngờ nghệt.
“Ừm...” Anh cúi người mặt vùi vào mái tóc cô hít thở hưởng thơm tinh tế của người con gái.
“Chẳng những hồ nước, ngay cả cái này tôi cũng có thể mở ra!” Dứt lời không đợi cô có phản ứng, anh kéo nhanh khoá xuống, chiếc đầm đắt tiền tinh xảo rơi xuống không thương tiếc.
“Á!! Anh làm gì vậy?” Cô luống cuống dùng tay che chắn thân người trắng nõn tuyệt đẹp của mình.
“Làm chồng em” Anh không kiên dè cặp mắt chăm chú nhìn thẳng vào cơ thể của cô.
Trên người cô chỉ còn nội y tối màu tương phản với làn da ngọc mịn màn. Dưới ánh đèn cùng làn hơi nước khiến cơ thể càng thêm phần trơn bóng mơn mỡn. Thật cuống hút người nhìn. Vy cảm nhận sự thay đổi trong mắt Chính Phong, ánh nhìn của anh cực kì nóng bỏng như đốt cháy từng tất da thịt cô. Mà cô hình như cũng thấy thân người mình mỗi lúc một nóng lên. Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành đến nay gần như khoả thân đứng trước một người đàn ông nào đó.
Không khí căng thẳng, ám muội tưởng như không có hồi nghỉ. Đang gấp rút suy nghĩ phải làm gì tiếp theo vì cô đã bị lời nói của anh hù doạ. Phải! Anh là chồng hợp pháp của cô... Anh hoàn toàn có thể chạm vào cô. Nhưng...
“Nước đủ nóng rồi, em mau tắm rửa nghỉ ngơi” Anh vuốt mái tóc mượt mà của cô, nói đoạn liền xoay người ra khỏi phòng tắm.
Vy ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng anh bất chợt cắn môi. Anh là đang chơi trò thử sức gì với cô đây? Đem thân thể cô ra đùa bỡn vậy à? Cả ngày đối mặt với thị phi đêm về anh còn phá đi chút tĩnh lặng trong tâm hồn cô. Chẳng thèm bước lên đóng kĩ lại cửa phòng tắm cô một mạch đem gì còn lại trên người trút xuống, ngồi vào hồ nước cảm nhận sự thoải mái lan toả giải bớt căng thẳng.