Buổi chiều tan tầm người ta tranh nhau qua lại, một mặt của xã hội hiện nay vội vã, gấp rút, ai ai đều bận đến mức tối mắt tối mũi lại vô tình đem nỗi đau, tan thương bỏ lại phía chân trời. Cuối đường, trong một tiệm bánh rất nhỏ kia mọi ngóc ngách đều là hương sữa ngọt ngào xoa dịu dây thần kinh căng thẳng.
Một nam một nữ đứng đối diện nhau cực kì xứng đôi, cô gái mỉm cười tròng mắt thì ngược lại đã long lanh ánh nước khiến người nhìn đau lòng. Chỉ riêng chàng trai trước mặt cô lại như vô cảm, không chút thương xót chỉ mở to mắt quan sát người con gái này
“Tử Hạo, vì sao lại như vậy? Sao lại bỏ đi? Nhiều năm như vậy anh có biết em chờ anh đau khổ thế nào không? Anh có biết em nhớ anh nhường nào không? Anh sao tàn nhẫn như vậy? Tử Hạo, anh là đồ ngốc sao? Tình yêu này em đã nuôi nấng cho anh từ ngày đầu tiên ta gặp nhau, anh là đồ ngốc hay sao lại không nhận ra? Trả lời em đi!” Cô gái xúc động tiếng nghẹn ngào biến thành tiếng nức nở, cô mặc kệ tất cả liều mạng đánh lên người anh.
“Cắt!” Đạo diễn Giảo Thành hô lên một tiếng ngắt ngang bầu không khí ngợp thở trên phim trường, vài nhân viên không cầm được đã rơi lệ vì khả năng diễn xuất thần của Vy.
“Tề Vy tâm trạng của cô không được tốt à?” Giảo Thành lúc này lại có suy nghĩ khác với mọi người
“Sao cơ?” Cô ngây người hỏi lại
“Dù diễn cho chân thật nhưng cô đã đánh Phổ Thịnh rất mạnh đấy! Lại đây xem đoạn này, mặt cậu ta bất giác có chút nhăn lại!”
Sau khi nghe lời ông cô liền lật đật chạy đến, dí sát mặt vào màn hình, nhân viên quay phim phải tua đi tua lại hai lần thì cô cùng những người xung quanh mới “ồ” lên một tiếng nhận ra biểu cảm thoáng đổi thay của Phổ Thịnh. Giảo Thành không hổ danh bật thầy đạo diễn, giao động nhỏ thế cũng bị ông nhìn ra.
“Thầy, là lỗi của em” Phổ Thịnh lên tiếng nhận lỗi
“Gọi tôi là thầy mà cậu đi coi thường tôi thế sao? Hai người rõ ràng có tập qua vài lần với nhau, cô ấy hiển nhiên biết nên dùng lực tay thế nào! Cậu nhăn mặt lại là vì bất ngờ trước tác động quá mạnh, tôi nói có sai không?”
Ông ta một tay nuôi dưỡng tài năng của Phổ Thịnh tất nhiên anh không cãi được, chỉ trách ông quá hiểu anh.
“Xin lỗi đạo diễn, do tôi mất kiềm chế mới gây ra sai lầm nghiêm trọng này” Tề Vy trịnh trọng cúi đầu, sắc mặt của cô bị nhiều chuyện ảnh hưởng đã tái nhợt từ lâu.
“... Đóng máy! Hôm nay tạm dừng tại đây!” Giảo Thành phất tay ra lệnh
“Đạo diễn vậy đoạn phim này...” Nhân viên quay phim e dè nhìn ông. Không chỉ mình anh ta mà cả đoàn phim đều chờ đợi muốn biết ông sẽ xử lí thế nào. Nếu chỉ vì một chút sơ xót có thể dùng kĩ xảo để che lấp này mà ông đòi quay lại thì họ chỉ có nước ngất xỉu thôi
“Trước mắt giữ lại”
“Dạ!” Đám người đưa mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Phổ Thịnh vốn dĩ muốn hỏi thăm Tề Vy nhưng vừa có lệnh kết thúc cô đã nhanh chóng biến mất tăm, anh đành nhắn cho cô một tin dù biết trước cô sẽ không lập tức mà hồi đáp.
_____________
Thấy cô về sớm Chính Phong có chút vui mừng lại trông thấy vẻ mặt khổ sở của cô nàng anh lại nhíu mày, cô lại không cho anh cơ hội nói chuyện, quẳng túi xách qua một bên đã lấy quần áo xông vào phòng tắm
“Ting!” Điện thoại từ túi xách của cô trượt xuống mặt thảm, Chính Phong ban đầu chỉ muốn giúp Vy đem nó đặt lên bàn lại không ngờ có người nhắn đến.
“Khi tâm trạng đỡ hơn nên gọi cho anh! Lồng ngực của anh vẫn còn dấu tay em đấy!” Tin nhắn từ Phổ Thịnh hiện rõ mồn một trên màn hình khoá. Chính Phong đọc xong mím môi lại thành một đường, đem điện thoại để trên bàn rồi xoay người ngồi lại lên sô pha, kiên nhẫn chờ Vy ra ngoài.
Một giờ trôi qua cửa phòng tắm cũng bật mở, Vy điềm đạm đến gần Chính Phong
“Anh đã ăn gì chưa?”
“Em có chuyện gì sao?”
Cả hai mở miệng cùng một lúc sau đó chìm vào yên lặng, cô đưa mắt nhìn anh ngỏ ý bảo anh trả lời trước.
“Tôi ăn no rồi. Em đang giấu chuyện gì?” Chính Phong vuốt vuốt gò má nhợt nhạt của cô
“Phong, sẵn đây em hỏi anh. Nếu một nữ diễn viên đang trên đà phát triển lại đi mang thai... Anh nghĩ thế nào?” Cô hít sâu một hơi mập mờ đưa ra câu hỏi. Nhìn bộ dạng của cô anh liền nghĩ ngay đến tin nhắn của Thịnh, cảm giác khó chịu xông lên tận óc, ngón tay đang dịu dàng trên má cô bất giác tăng thêm lực.
“A! Đau em anh làm gì vậy?” Cô rơm rớm nước mắt thảm thiết kêu lên
“Em có thai với ai?” Giọng anh tuy là đều đều không rõ xúc cảm nhưng mắt đã hằng hộc lửa giận
“Em làm gì có thai chứ!”
“Vậy thì nãy giờ em đang nói chuyện của ai?”
“Anh buông tay ra đi, muốn kéo đứt mặt em ra à?” Cô nắm cổ tay anh
“Xin lỗi! Giờ thì nói đi rốt cuộc là chuyện gì?” Anh buông lỏng bàn tay, hơi cáu kỉnh nhíu mày
“Trưa nay em đến công ty, lại bắt gặp một cô diễn viên mới nổi tiếng gần đây ở trong phòng Vũ Minh làm loạn, đập phá la hét lung tung. Em vào trong tìm hiểu khuyên ngăn mới biết... Thì ra cô ấy là nhân tình của Vũ Minh còn đang có mang nữa. Phong à! Anh tuyệt đối đừng để người khác biết, ông nội rất có ác cảm với người trong ngành giải trí, ông nhất định sẽ gây ra nhiều chuyện khó ngờ”
“Nói vậy em không có mang à?”
“Lúc này mà anh còn có hứng hỏi câu không liên can gì sao?” Cô giận dữ với thái độ kì quặc của anh. Cô đang nghiêm túc, tin tưởng kể cho anh nghe anh lại đi xem là trò đùa cứ nhằm vào cô mà trêu chọc
“Được được tôi không đùa nữa. Tôi hỏi em, biểu cảm không được vui của em là vì chuyện này?”
Cô gật đầu
“Nha đầu ngốc, biết em đồng cảm và lo lắng cho họ nhưng em đâu cần đặt mọi chuyện vào thế tiêu cực. Em ban ngày lí trí thì ban đêm lại nghĩ lệch lạc nhiều. Ông nội dù tàn nhẫn thế nào cũng không đem cháu chắt mình bỏ đi, chưa kể Vũ Minh lại là người ông cực kì tin yêu, sản nghiệp giao cho anh ta rất lớn thêm vào anh ta còn có tài kinh doanh, một khi đàn ông nắm trong tay tiền và quyền sẽ không để ai điều khiển mình dù tâm tình hiền lành cách mấy nhưng bản tính trời sinh của đàn ông vốn đã thế. Anh ta không còn là một đứa trẻ nếu họ thật sự muốn bên cạnh nhau tôi dám chắc một tay Vũ Minh cũng có thể đem cô gái đó bao bọc lại” Anh quả thật không hiểu sao phụ nữ thích làm rối mọi chuyện lên như vậy. Chỉ nghe sơ qua anh liền hình dùng ra cũng như nắm được kết quả còn cô thì đi rầu rĩ, sắc mặt cũng kém theo.
“Còn sự nghiệp của cô ấy? Trạch Nhu mới 19 tuổi thôi!” Yên tâm chưa được bao lâu cô lại cuống lên “Anh đứng trên lập trường của Vũ Minh nhưng em và Trạch Nhu có kiểu hoàn cảnh tương tự. Nhà cô ta thuộc dạng quyền quý không dám động vào, em chắc chắn là do đam mê Trạch Nhu mới ra ngoài theo đuổi nghệ thuật! Lần này nếu truyền đi xa, danh tiếng nhất định sụp đổ, còn bị chỉ trích lên xuống. Tuổi còn nhỏ lại phải ở nhà chăm lo chồng con thì kinh khủng nhường nào?!”
“Em à, lúc nãy tôi cũng đã nói với em, Vũ Minh có bản lĩnh đứng ra bảo vệ cô ta. Đừng nói đóng phim trở lại, cô ta muốn làm ảnh hậu không chừng anh ta cũng sẵn sàng đem giải thưởng về tặng người đẹp” Chính Phong lắc đầu trước sự bướng bỉnh của Tề Vy
“A!” Vy không dám nghĩ đến cảnh Vũ Minh cao cao tại thượng lại có thể vì mỹ nhân mà làm càng. Nếu thật như vậy... Oách lắm nhỉ?
“Em đang cười ngớ ngẩn gì?”
“Không có gì, Phong à, đây là lần đầu anh nói nhiều với em như vậy” Cô cười càng tươi hơn, ý cười lan tới man tai
“Tôi đâu bị câm, vì em không chịu về sớm trò chuyện cùng tôi thôi” Anh kéo cô sát vào thuận lợi đem cô ôm vào lòng
Cảm giác ấm áp xoa dịu phần nào nỗi niềm của cô, còn có hai chuyện cô canh cánh trong lòng lại đi nuốt ngược vào trong không cách nào thoát ra chính là gương mặt này của anh thật sự đúng như Trịnh lão nói, nó là giả sao? Chưa hết! Mối quan hệ với Trữ Đình Đình, cô không thể trực tiếp hỏi nhưng tò mò là đặc trưng gốc của con người, hay liều lĩnh đem bức thư ấy ra xem?
Buổi chiều tan tầm người ta tranh nhau qua lại, một mặt của xã hội hiện nay vội vã, gấp rút, ai ai đều bận đến mức tối mắt tối mũi lại vô tình đem nỗi đau, tan thương bỏ lại phía chân trời. Cuối đường, trong một tiệm bánh rất nhỏ kia mọi ngóc ngách đều là hương sữa ngọt ngào xoa dịu dây thần kinh căng thẳng.
Một nam một nữ đứng đối diện nhau cực kì xứng đôi, cô gái mỉm cười tròng mắt thì ngược lại đã long lanh ánh nước khiến người nhìn đau lòng. Chỉ riêng chàng trai trước mặt cô lại như vô cảm, không chút thương xót chỉ mở to mắt quan sát người con gái này
“Tử Hạo, vì sao lại như vậy? Sao lại bỏ đi? Nhiều năm như vậy anh có biết em chờ anh đau khổ thế nào không? Anh có biết em nhớ anh nhường nào không? Anh sao tàn nhẫn như vậy? Tử Hạo, anh là đồ ngốc sao? Tình yêu này em đã nuôi nấng cho anh từ ngày đầu tiên ta gặp nhau, anh là đồ ngốc hay sao lại không nhận ra? Trả lời em đi!” Cô gái xúc động tiếng nghẹn ngào biến thành tiếng nức nở, cô mặc kệ tất cả liều mạng đánh lên người anh.
“Cắt!” Đạo diễn Giảo Thành hô lên một tiếng ngắt ngang bầu không khí ngợp thở trên phim trường, vài nhân viên không cầm được đã rơi lệ vì khả năng diễn xuất thần của Vy.
“Tề Vy tâm trạng của cô không được tốt à?” Giảo Thành lúc này lại có suy nghĩ khác với mọi người
“Sao cơ?” Cô ngây người hỏi lại
“Dù diễn cho chân thật nhưng cô đã đánh Phổ Thịnh rất mạnh đấy! Lại đây xem đoạn này, mặt cậu ta bất giác có chút nhăn lại!”
Sau khi nghe lời ông cô liền lật đật chạy đến, dí sát mặt vào màn hình, nhân viên quay phim phải tua đi tua lại hai lần thì cô cùng những người xung quanh mới “ồ” lên một tiếng nhận ra biểu cảm thoáng đổi thay của Phổ Thịnh. Giảo Thành không hổ danh bật thầy đạo diễn, giao động nhỏ thế cũng bị ông nhìn ra.
“Thầy, là lỗi của em” Phổ Thịnh lên tiếng nhận lỗi
“Gọi tôi là thầy mà cậu đi coi thường tôi thế sao? Hai người rõ ràng có tập qua vài lần với nhau, cô ấy hiển nhiên biết nên dùng lực tay thế nào! Cậu nhăn mặt lại là vì bất ngờ trước tác động quá mạnh, tôi nói có sai không?”
Ông ta một tay nuôi dưỡng tài năng của Phổ Thịnh tất nhiên anh không cãi được, chỉ trách ông quá hiểu anh.
“Xin lỗi đạo diễn, do tôi mất kiềm chế mới gây ra sai lầm nghiêm trọng này” Tề Vy trịnh trọng cúi đầu, sắc mặt của cô bị nhiều chuyện ảnh hưởng đã tái nhợt từ lâu.
“... Đóng máy! Hôm nay tạm dừng tại đây!” Giảo Thành phất tay ra lệnh
“Đạo diễn vậy đoạn phim này...” Nhân viên quay phim e dè nhìn ông. Không chỉ mình anh ta mà cả đoàn phim đều chờ đợi muốn biết ông sẽ xử lí thế nào. Nếu chỉ vì một chút sơ xót có thể dùng kĩ xảo để che lấp này mà ông đòi quay lại thì họ chỉ có nước ngất xỉu thôi
“Trước mắt giữ lại”
“Dạ!” Đám người đưa mắt nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Phổ Thịnh vốn dĩ muốn hỏi thăm Tề Vy nhưng vừa có lệnh kết thúc cô đã nhanh chóng biến mất tăm, anh đành nhắn cho cô một tin dù biết trước cô sẽ không lập tức mà hồi đáp.
_____________
Thấy cô về sớm Chính Phong có chút vui mừng lại trông thấy vẻ mặt khổ sở của cô nàng anh lại nhíu mày, cô lại không cho anh cơ hội nói chuyện, quẳng túi xách qua một bên đã lấy quần áo xông vào phòng tắm
“Ting!” Điện thoại từ túi xách của cô trượt xuống mặt thảm, Chính Phong ban đầu chỉ muốn giúp Vy đem nó đặt lên bàn lại không ngờ có người nhắn đến.
“Khi tâm trạng đỡ hơn nên gọi cho anh! Lồng ngực của anh vẫn còn dấu tay em đấy!” Tin nhắn từ Phổ Thịnh hiện rõ mồn một trên màn hình khoá. Chính Phong đọc xong mím môi lại thành một đường, đem điện thoại để trên bàn rồi xoay người ngồi lại lên sô pha, kiên nhẫn chờ Vy ra ngoài.
Một giờ trôi qua cửa phòng tắm cũng bật mở, Vy điềm đạm đến gần Chính Phong
“Anh đã ăn gì chưa?”
“Em có chuyện gì sao?”bg-ssp-{height:px}
Cả hai mở miệng cùng một lúc sau đó chìm vào yên lặng, cô đưa mắt nhìn anh ngỏ ý bảo anh trả lời trước.
“Tôi ăn no rồi. Em đang giấu chuyện gì?” Chính Phong vuốt vuốt gò má nhợt nhạt của cô
“Phong, sẵn đây em hỏi anh. Nếu một nữ diễn viên đang trên đà phát triển lại đi mang thai... Anh nghĩ thế nào?” Cô hít sâu một hơi mập mờ đưa ra câu hỏi. Nhìn bộ dạng của cô anh liền nghĩ ngay đến tin nhắn của Thịnh, cảm giác khó chịu xông lên tận óc, ngón tay đang dịu dàng trên má cô bất giác tăng thêm lực.
“A! Đau em anh làm gì vậy?” Cô rơm rớm nước mắt thảm thiết kêu lên
“Em có thai với ai?” Giọng anh tuy là đều đều không rõ xúc cảm nhưng mắt đã hằng hộc lửa giận
“Em làm gì có thai chứ!”
“Vậy thì nãy giờ em đang nói chuyện của ai?”
“Anh buông tay ra đi, muốn kéo đứt mặt em ra à?” Cô nắm cổ tay anh
“Xin lỗi! Giờ thì nói đi rốt cuộc là chuyện gì?” Anh buông lỏng bàn tay, hơi cáu kỉnh nhíu mày
“Trưa nay em đến công ty, lại bắt gặp một cô diễn viên mới nổi tiếng gần đây ở trong phòng Vũ Minh làm loạn, đập phá la hét lung tung. Em vào trong tìm hiểu khuyên ngăn mới biết... Thì ra cô ấy là nhân tình của Vũ Minh còn đang có mang nữa. Phong à! Anh tuyệt đối đừng để người khác biết, ông nội rất có ác cảm với người trong ngành giải trí, ông nhất định sẽ gây ra nhiều chuyện khó ngờ”
“Nói vậy em không có mang à?”
“Lúc này mà anh còn có hứng hỏi câu không liên can gì sao?” Cô giận dữ với thái độ kì quặc của anh. Cô đang nghiêm túc, tin tưởng kể cho anh nghe anh lại đi xem là trò đùa cứ nhằm vào cô mà trêu chọc
“Được được tôi không đùa nữa. Tôi hỏi em, biểu cảm không được vui của em là vì chuyện này?”
Cô gật đầu
“Nha đầu ngốc, biết em đồng cảm và lo lắng cho họ nhưng em đâu cần đặt mọi chuyện vào thế tiêu cực. Em ban ngày lí trí thì ban đêm lại nghĩ lệch lạc nhiều. Ông nội dù tàn nhẫn thế nào cũng không đem cháu chắt mình bỏ đi, chưa kể Vũ Minh lại là người ông cực kì tin yêu, sản nghiệp giao cho anh ta rất lớn thêm vào anh ta còn có tài kinh doanh, một khi đàn ông nắm trong tay tiền và quyền sẽ không để ai điều khiển mình dù tâm tình hiền lành cách mấy nhưng bản tính trời sinh của đàn ông vốn đã thế. Anh ta không còn là một đứa trẻ nếu họ thật sự muốn bên cạnh nhau tôi dám chắc một tay Vũ Minh cũng có thể đem cô gái đó bao bọc lại” Anh quả thật không hiểu sao phụ nữ thích làm rối mọi chuyện lên như vậy. Chỉ nghe sơ qua anh liền hình dùng ra cũng như nắm được kết quả còn cô thì đi rầu rĩ, sắc mặt cũng kém theo.
“Còn sự nghiệp của cô ấy? Trạch Nhu mới tuổi thôi!” Yên tâm chưa được bao lâu cô lại cuống lên “Anh đứng trên lập trường của Vũ Minh nhưng em và Trạch Nhu có kiểu hoàn cảnh tương tự. Nhà cô ta thuộc dạng quyền quý không dám động vào, em chắc chắn là do đam mê Trạch Nhu mới ra ngoài theo đuổi nghệ thuật! Lần này nếu truyền đi xa, danh tiếng nhất định sụp đổ, còn bị chỉ trích lên xuống. Tuổi còn nhỏ lại phải ở nhà chăm lo chồng con thì kinh khủng nhường nào?!”
“Em à, lúc nãy tôi cũng đã nói với em, Vũ Minh có bản lĩnh đứng ra bảo vệ cô ta. Đừng nói đóng phim trở lại, cô ta muốn làm ảnh hậu không chừng anh ta cũng sẵn sàng đem giải thưởng về tặng người đẹp” Chính Phong lắc đầu trước sự bướng bỉnh của Tề Vy
“A!” Vy không dám nghĩ đến cảnh Vũ Minh cao cao tại thượng lại có thể vì mỹ nhân mà làm càng. Nếu thật như vậy... Oách lắm nhỉ?
“Em đang cười ngớ ngẩn gì?”
“Không có gì, Phong à, đây là lần đầu anh nói nhiều với em như vậy” Cô cười càng tươi hơn, ý cười lan tới man tai
“Tôi đâu bị câm, vì em không chịu về sớm trò chuyện cùng tôi thôi” Anh kéo cô sát vào thuận lợi đem cô ôm vào lòng
Cảm giác ấm áp xoa dịu phần nào nỗi niềm của cô, còn có hai chuyện cô canh cánh trong lòng lại đi nuốt ngược vào trong không cách nào thoát ra chính là gương mặt này của anh thật sự đúng như Trịnh lão nói, nó là giả sao? Chưa hết! Mối quan hệ với Trữ Đình Đình, cô không thể trực tiếp hỏi nhưng tò mò là đặc trưng gốc của con người, hay liều lĩnh đem bức thư ấy ra xem?