Tề Uy nhíu mày, khi đó trời cũng mịt mù như thế này, sấm chớp đùng đoàng. Tề Vy cùng bạn trai ở trong căn hộ vủa anh ta, anh ta đi ra ban công muốn đem cửa đóng lại không ngờ lại sẩy chân rơi xuống, hệ thống rào chắn bảo vệ hôm đó lại hỏng bị tháo đi, anh ta rơi tự do từ tầng 26 xuống. Tề Vy nhào ra ban công hét thất thanh, mắt cô trợn tròn chỉ kịp thấy anh nằm trong đống máu, ông trời như tiếc thương người con trai hiền lành liền đổ cơn mưa, mưa cực lớn hoà lẫn với máu, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc Vy cơ hồ có thể ngửi thấy. Người bên dưới cũng hoảng loạn, chạy đến xem, gọi cấp cứu. Không khí tan thương cực độ, khi cảnh sát ập lên căn hộ thì Vy đã ngất xỉu ngoài ban công.
“Sau đó chị gần như quẩn trí, thường hay gặp ác mộng, luôn trong trạng thái sợ sệt! Em nghĩ chị bỏ sang Mỹ không hẳn chỉ vì đam mê tự lập mà còn vì muốn quên đi đau thương” Tề Uy ngẩng mặt nhìn trời
“Cậu nói là từ tầng 26 sao? Uy, cậu có biết chung cư nào không?”
“Nó ở khu vực vịnh Marina, nghe nói sau lần đó đã được nâng cấp hơn rất nhiều”
Marina... Khu mua sắm lần trước họ đi cũng ở đó, anh còn nhớ Vy đã chỉ vào một toà nhà và bảo rằng mình ở tầng 26... Chẳng lẽ...
“Ầm!!!” Tiếng sấm lần nữa vang lên long trời lở đất, tiếng mưa ồ ạt cũng theo đó vang lên
“Tề Vy!” Phong nhớ đến Vy rất sợ ở một mình vào lúc trời sấm chớp, liền xoay người phóng nhanh vào nhà trong.
Tề Uy nhìn theo nheo mắt lại nghĩ ngợi sâu xa gì đó.
______________
“Phong!” Vừa thấy anh xô mạnh cửa vào phòng Vy đang ngồi run rẩy trên thảm kêu lên. Anh tất nhiên hiểu cô muốn gì, ngồi khuỵ xuống ôm cô vỗ về
“Anh đây, đừng sợ”
“Anh đi đâu vậy hả? Sao phải đợi đến lúc này?” Cô yếu ớt mắng anh
Phong không nói gì chỉ để yên cho cô tuỳ ý làm loạn.
______________
Mưa một lúc cũng dứt, Vy ngủ ngon lành trên giường, không hiểu vì sao mỗi lần được Phong vỗ cô lại cảm thấy an toàn muốn đánh một giấc. Phong nửa nằm nửa ngồi dựa lên đầu giường, ánh đèn nhàn nhạt phủ lên mái tóc mềm mại của cô, bình yên lạ thường. Anh sống giả dối, chộp giựt thời cơ từng ngày như chiến tranh âm thầm diễn ra, hầu như không lúc nào thôi căng thẳng chỉ đến khi Vy xuất hiện. Cô mè nheo, cô làm loạn, cô bướng bỉnh, cô tranh cãi cùng anh nhưng Phong chẳng những không thấy mệt mỏi mà còn rất sảng khoái, ngày ngày đợi cô tìm anh gây sự, bày trò hoặc đơn giản là ngồi cạnh nhau xem một bộ phim. Anh hạ thấp người dịu dàng xoay mặt cô về hướng mình, ngón tay dài vẽ theo đường nét cân đối trên mặt người con gái. Âm mưu?! Lời của Uy bỗng chốc vang lên trong đầu anh, cậu ta nói đúng, anh đơn giản muốn dùng cô làm bình phong, từ khi Vy ở chung cùng anh Trịnh lão cùng Ngô Mỗ lão gia ít nghi ngờ hơn hẳn, anh lại thuận thế tự do sinh hoạt hơn trước đây. Dù kế hoạch này không nhất thiết phải kéo cô vào, chỉ trách Trịnh lão quá đa nghi, muốn ông ta tin tưởng phải trở thành người nhà của ông, Vũ Quân trong phút bối rối liền vơ cô đem vào chuyện này khiến Chính Phong giờ đây cảm thấy rất ân hận. Tâm hồn cô mỏng manh, đa sầu đa cảm thế này nếu một ngày phát hiện được sự tình sẽ phản ứng ra sao? Sẽ hận anh lắm? Chắc là vậy rồi. Nên làm sao mới phải? Anh bắt đầu muốn giữ cô bên người, làm sao mới phải? Gạt bỏ ý định trả thù cùng cô tận hưởng bình yên? Điên khùng! Nhẫn nhịn bao năm sao lại vì một người phụ nữ mà phí sức? Phong! Mau tỉnh lại!
“Ưm!” Cô khẽ kêu trong cổ họng, đưa tay giữ lại bàn tay của anh trên mặt, áp má vào như một con mèo nhỏ. Phong khẽ cười, mất kiềm chế cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn ban đầu chỉ dịu nhẹ như chuồng chuồng chấm nước lại dần trở nên táo bạo, day dưa luân phiên. Tề Vy cũng hơi ngửa đầu tránh né liền bị anh mạnh mẽ giữ lại. Đến khi cô gần như thở hết nổi nữa anh mới buông tha.
“Ai lại bắt nạt người đang ngủ chứ hả?” Vẻ mặt không hài lòng nhưng cô đã ôm lấy anh thật chặt, tham lam hít lấy hương thơm trên người anh
“Người khác anh không biết, nhưng em phải do anh bắt nạt!” Phong nằm hẳn xuống đem hơi ấm của bản thân bao phủ cô
“Đáng ghét! Lúc nãy anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Cái đó... Anh thắc mắc vì sao em lại sợ một mình lúc trời mưa sấm chớp đến vậy?” Phong tìm đại một lí do
“À, tâm lí chung của nhiều người như thế mà, khi một mình sẽ thiếu mất cảm giác an toàn đặc biệt trong hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ cần người bên cạnh hơn bất kì lúc nào” Cô trả lời rất tự nhiên
“Nha đầu nhỏ, em mà cũng yếu đuối vậy sao?” Anh cười cười
“Tất nhiên, em cũng là con gái bình thường thôi”
“Em đã từng yêu ai trước đây chưa?” Nhìn cô một lúc, trời bên ngoài lại bắt đầu mưa tầm tã
“Có chứ... Chỉ là không đến đâu. Nhưng đau lòng nhất là năm 16 tuổi...” Vy có chút ủ rũ
“Được rồi, được rồi đau lòng thì đừng nhắc” Anh thật muốn nói với cô anh sẽ không làm cho cô đau lòng nhưng lời đến cổ đành phải nuốt ngược vào trong vì anh biết tình thế bây giờ đã là “tiến thoái lưỡng nan“.
“Còn anh? Công tử như anh chắc chắn sẽ rất đào hoa”
“... Không có” Ngẫm kĩ lại anh cũng tự mình bất ngờ vì chưa có mối tình nào dắt vai
“Anh nói dối!! Sao lại không có?” Cô bật dậy chỉ vào anh như hỏi tội, anh sao có thể mở mắt nói dối trắng trợn như thế? Còn Trữ Đình Đình cùng lá thư ấy?
“Thật sự không có” Anh bận trả thù không xong tâm trạng đâu mà yêu đương.
Bộ dạng không ngờ của cô chọc cười anh, Phong kéo cô ra khỏi giường, đi đến gối lười dưới thảm, bật thiết bị chơi game xong liền quẳng cho cô một cái điều khiển.
“Vậy là sao?”
“Thay vì hỏi những chuyện quá khứ, em nên chơi gane cùng anh thì hơn. Mấy hôm nay Vũ Quân không đến không có người chơi cùng” Anh nhàn nhã tựa người lên gối lười
“Em không biết chơi cái này”
“Anh chỉ em!” Nói rồi anh cầm tay cô hướng dẫn từng chi tiết, cách đánh võ trên điều khiển cầm tay. Vừa nghe anh dạy cô vừa suy nghĩ một số chuyện, Vy không phải kiểu phụ nữ ngờ nghệch, cô có rất nhiều nghi vấn chẳng hạn tại sao anh phải giả bệnh? Anh thật sự không có bệnh ngay từ đâu hay vừa khỏi gần đây? Mà nếu không có bệnh thì vì sao anh lại muốn ở lại Trịnh gia? Đặc biệt hơn... Anh là ai lại xuất hiện trong cuộc đời cô?
“Em đang nghĩ gì?” Phong khẽ hỏi, hiện tại hai người đã mặt kề mặt, má kề má đáng yêu hết sức
“Em... Đang nghĩ...”
“Chụt! Thôi nghĩ bậy bạ đi” Gò má căng tròn láng mịn của cô cứ động đậy mãi nhịn không nổi anh “cắn” lấy “miếng thịt” thơm tho ấy
Tề Vy quýnh quáng cả chân tay, khắp người như có dòng nhiệt mạnh mẽ chạy dọc. Cử chỉ thân mật hai người trao nhau rất nhiều nhưng mỗi khi anh bất ngờ làm vậy cô đều hồi hộp không thôi.
_________________
Trữ Đình Đình đang loay hoay bên máy tính chỉnh sửa hình ảnh trong văn phòng thì một nhân viên chạy đến rỉ nhỏ vào tai cô. Đình Đình theo lời nhân viên đi ra ngoài tiến đến phòng chờ đặc biệt. Chỉ thấy đèn xung quanh tắt hết, ánh sáng duy nhất là từ cửa sổ sát đất soi vào, nhưng vì màn mưa khủng khiếp bên ngoài nên Đình Đình cũng không thể nhìn rõ ai đang ngồi trên ghế đợi mình chỉ biết đó là một người đàn ông tướng người rất cân xứng, lại khá quen
“Xin hỏi... Ngài là ai?”
“Lại ngồi xuống đối diện đi!” Người đàn ông nhẹ giọng lên tiếng
Phân vân một lát cô cũng đi đến ngồi trên sô pha đối diện. Lúc này tia chớp bên ngoài dạ vào như ma quỷ gương mặt người đàn ông hiện ra.
“Ồ! Trịnh tổng! Là anh sao?” Đình Đình nhận ra đó là Vũ Minh hô lên một tiếng. Vừa dứt lời tiếng sấm cũng đuổi tới “ầm” lên vang trời
______________________________________________
Ai nha!! Vèo một cái qua mất một tuần nghỉ xuân sorry cả nhà!! Có lẽ mấy ngày này đăng truyện chậm một xíu cho mình xin lỗi nga!! Cảm ơn mọi người ủng hộ
Tề Uy nhíu mày, khi đó trời cũng mịt mù như thế này, sấm chớp đùng đoàng. Tề Vy cùng bạn trai ở trong căn hộ vủa anh ta, anh ta đi ra ban công muốn đem cửa đóng lại không ngờ lại sẩy chân rơi xuống, hệ thống rào chắn bảo vệ hôm đó lại hỏng bị tháo đi, anh ta rơi tự do từ tầng xuống. Tề Vy nhào ra ban công hét thất thanh, mắt cô trợn tròn chỉ kịp thấy anh nằm trong đống máu, ông trời như tiếc thương người con trai hiền lành liền đổ cơn mưa, mưa cực lớn hoà lẫn với máu, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc Vy cơ hồ có thể ngửi thấy. Người bên dưới cũng hoảng loạn, chạy đến xem, gọi cấp cứu. Không khí tan thương cực độ, khi cảnh sát ập lên căn hộ thì Vy đã ngất xỉu ngoài ban công.
“Sau đó chị gần như quẩn trí, thường hay gặp ác mộng, luôn trong trạng thái sợ sệt! Em nghĩ chị bỏ sang Mỹ không hẳn chỉ vì đam mê tự lập mà còn vì muốn quên đi đau thương” Tề Uy ngẩng mặt nhìn trời
“Cậu nói là từ tầng sao? Uy, cậu có biết chung cư nào không?”
“Nó ở khu vực vịnh Marina, nghe nói sau lần đó đã được nâng cấp hơn rất nhiều”
Marina... Khu mua sắm lần trước họ đi cũng ở đó, anh còn nhớ Vy đã chỉ vào một toà nhà và bảo rằng mình ở tầng ... Chẳng lẽ...
“Ầm!!!” Tiếng sấm lần nữa vang lên long trời lở đất, tiếng mưa ồ ạt cũng theo đó vang lên
“Tề Vy!” Phong nhớ đến Vy rất sợ ở một mình vào lúc trời sấm chớp, liền xoay người phóng nhanh vào nhà trong.
Tề Uy nhìn theo nheo mắt lại nghĩ ngợi sâu xa gì đó.
______________
“Phong!” Vừa thấy anh xô mạnh cửa vào phòng Vy đang ngồi run rẩy trên thảm kêu lên. Anh tất nhiên hiểu cô muốn gì, ngồi khuỵ xuống ôm cô vỗ về
“Anh đây, đừng sợ”
“Anh đi đâu vậy hả? Sao phải đợi đến lúc này?” Cô yếu ớt mắng anh
Phong không nói gì chỉ để yên cho cô tuỳ ý làm loạn.
______________
Mưa một lúc cũng dứt, Vy ngủ ngon lành trên giường, không hiểu vì sao mỗi lần được Phong vỗ cô lại cảm thấy an toàn muốn đánh một giấc. Phong nửa nằm nửa ngồi dựa lên đầu giường, ánh đèn nhàn nhạt phủ lên mái tóc mềm mại của cô, bình yên lạ thường. Anh sống giả dối, chộp giựt thời cơ từng ngày như chiến tranh âm thầm diễn ra, hầu như không lúc nào thôi căng thẳng chỉ đến khi Vy xuất hiện. Cô mè nheo, cô làm loạn, cô bướng bỉnh, cô tranh cãi cùng anh nhưng Phong chẳng những không thấy mệt mỏi mà còn rất sảng khoái, ngày ngày đợi cô tìm anh gây sự, bày trò hoặc đơn giản là ngồi cạnh nhau xem một bộ phim. Anh hạ thấp người dịu dàng xoay mặt cô về hướng mình, ngón tay dài vẽ theo đường nét cân đối trên mặt người con gái. Âm mưu?! Lời của Uy bỗng chốc vang lên trong đầu anh, cậu ta nói đúng, anh đơn giản muốn dùng cô làm bình phong, từ khi Vy ở chung cùng anh Trịnh lão cùng Ngô Mỗ lão gia ít nghi ngờ hơn hẳn, anh lại thuận thế tự do sinh hoạt hơn trước đây. Dù kế hoạch này không nhất thiết phải kéo cô vào, chỉ trách Trịnh lão quá đa nghi, muốn ông ta tin tưởng phải trở thành người nhà của ông, Vũ Quân trong phút bối rối liền vơ cô đem vào chuyện này khiến Chính Phong giờ đây cảm thấy rất ân hận. Tâm hồn cô mỏng manh, đa sầu đa cảm thế này nếu một ngày phát hiện được sự tình sẽ phản ứng ra sao? Sẽ hận anh lắm? Chắc là vậy rồi. Nên làm sao mới phải? Anh bắt đầu muốn giữ cô bên người, làm sao mới phải? Gạt bỏ ý định trả thù cùng cô tận hưởng bình yên? Điên khùng! Nhẫn nhịn bao năm sao lại vì một người phụ nữ mà phí sức? Phong! Mau tỉnh lại!
“Ưm!” Cô khẽ kêu trong cổ họng, đưa tay giữ lại bàn tay của anh trên mặt, áp má vào như một con mèo nhỏ. Phong khẽ cười, mất kiềm chế cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn ban đầu chỉ dịu nhẹ như chuồng chuồng chấm nước lại dần trở nên táo bạo, day dưa luân phiên. Tề Vy cũng hơi ngửa đầu tránh né liền bị anh mạnh mẽ giữ lại. Đến khi cô gần như thở hết nổi nữa anh mới buông tha.
“Ai lại bắt nạt người đang ngủ chứ hả?” Vẻ mặt không hài lòng nhưng cô đã ôm lấy anh thật chặt, tham lam hít lấy hương thơm trên người anh
“Người khác anh không biết, nhưng em phải do anh bắt nạt!” Phong nằm hẳn xuống đem hơi ấm của bản thân bao phủ cô
“Đáng ghét! Lúc nãy anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Cái đó... Anh thắc mắc vì sao em lại sợ một mình lúc trời mưa sấm chớp đến vậy?” Phong tìm đại một lí do
“À, tâm lí chung của nhiều người như thế mà, khi một mình sẽ thiếu mất cảm giác an toàn đặc biệt trong hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ cần người bên cạnh hơn bất kì lúc nào” Cô trả lời rất tự nhiên
“Nha đầu nhỏ, em mà cũng yếu đuối vậy sao?” Anh cười cười
“Tất nhiên, em cũng là con gái bình thường thôi”
“Em đã từng yêu ai trước đây chưa?” Nhìn cô một lúc, trời bên ngoài lại bắt đầu mưa tầm tãbg-ssp-{height:px}
“Có chứ... Chỉ là không đến đâu. Nhưng đau lòng nhất là năm tuổi...” Vy có chút ủ rũ
“Được rồi, được rồi đau lòng thì đừng nhắc” Anh thật muốn nói với cô anh sẽ không làm cho cô đau lòng nhưng lời đến cổ đành phải nuốt ngược vào trong vì anh biết tình thế bây giờ đã là “tiến thoái lưỡng nan“.
“Còn anh? Công tử như anh chắc chắn sẽ rất đào hoa”
“... Không có” Ngẫm kĩ lại anh cũng tự mình bất ngờ vì chưa có mối tình nào dắt vai
“Anh nói dối!! Sao lại không có?” Cô bật dậy chỉ vào anh như hỏi tội, anh sao có thể mở mắt nói dối trắng trợn như thế? Còn Trữ Đình Đình cùng lá thư ấy?
“Thật sự không có” Anh bận trả thù không xong tâm trạng đâu mà yêu đương.
Bộ dạng không ngờ của cô chọc cười anh, Phong kéo cô ra khỏi giường, đi đến gối lười dưới thảm, bật thiết bị chơi game xong liền quẳng cho cô một cái điều khiển.
“Vậy là sao?”
“Thay vì hỏi những chuyện quá khứ, em nên chơi gane cùng anh thì hơn. Mấy hôm nay Vũ Quân không đến không có người chơi cùng” Anh nhàn nhã tựa người lên gối lười
“Em không biết chơi cái này”
“Anh chỉ em!” Nói rồi anh cầm tay cô hướng dẫn từng chi tiết, cách đánh võ trên điều khiển cầm tay. Vừa nghe anh dạy cô vừa suy nghĩ một số chuyện, Vy không phải kiểu phụ nữ ngờ nghệch, cô có rất nhiều nghi vấn chẳng hạn tại sao anh phải giả bệnh? Anh thật sự không có bệnh ngay từ đâu hay vừa khỏi gần đây? Mà nếu không có bệnh thì vì sao anh lại muốn ở lại Trịnh gia? Đặc biệt hơn... Anh là ai lại xuất hiện trong cuộc đời cô?
“Em đang nghĩ gì?” Phong khẽ hỏi, hiện tại hai người đã mặt kề mặt, má kề má đáng yêu hết sức
“Em... Đang nghĩ...”
“Chụt! Thôi nghĩ bậy bạ đi” Gò má căng tròn láng mịn của cô cứ động đậy mãi nhịn không nổi anh “cắn” lấy “miếng thịt” thơm tho ấy
Tề Vy quýnh quáng cả chân tay, khắp người như có dòng nhiệt mạnh mẽ chạy dọc. Cử chỉ thân mật hai người trao nhau rất nhiều nhưng mỗi khi anh bất ngờ làm vậy cô đều hồi hộp không thôi.
_________________
Trữ Đình Đình đang loay hoay bên máy tính chỉnh sửa hình ảnh trong văn phòng thì một nhân viên chạy đến rỉ nhỏ vào tai cô. Đình Đình theo lời nhân viên đi ra ngoài tiến đến phòng chờ đặc biệt. Chỉ thấy đèn xung quanh tắt hết, ánh sáng duy nhất là từ cửa sổ sát đất soi vào, nhưng vì màn mưa khủng khiếp bên ngoài nên Đình Đình cũng không thể nhìn rõ ai đang ngồi trên ghế đợi mình chỉ biết đó là một người đàn ông tướng người rất cân xứng, lại khá quen
“Xin hỏi... Ngài là ai?”
“Lại ngồi xuống đối diện đi!” Người đàn ông nhẹ giọng lên tiếng
Phân vân một lát cô cũng đi đến ngồi trên sô pha đối diện. Lúc này tia chớp bên ngoài dạ vào như ma quỷ gương mặt người đàn ông hiện ra.
“Ồ! Trịnh tổng! Là anh sao?” Đình Đình nhận ra đó là Vũ Minh hô lên một tiếng. Vừa dứt lời tiếng sấm cũng đuổi tới “ầm” lên vang trời
______________________________________________
Ai nha!! Vèo một cái qua mất một tuần nghỉ xuân sorry cả nhà!! Có lẽ mấy ngày này đăng truyện chậm một xíu cho mình xin lỗi nga!! Cảm ơn mọi người ủng hộ