Tại phim trường vào những ngày tháng 11 khí hậu mát mẻ hơn hẳn, may mắn hôm nay không có mưa. Cảnh quay này được thực hiện trên một ngọn đồi nhỏ, xanh mướt. Tề Vy mặc một bộ váy ngắn màu trắng, hình tượng đạo diễn xây nên cho cô hoàn toàn thuần khiết, ban đầu Vy rất khó chịu với kiểu vai diễn nhẹ nhàng này nhưng sau khi xem qua kịch bản thì cô biết được nhân vật mạnh mẽ, nội tâm phong phú hơn cô tưởng. Phổ Thịnh sánh vai cùng cô thể hiện mối tình của những sinh viên đại học, hình ảnh của anh ta khá chững chạc, nhu tình. Cốt chuyện ngỡ xưa cũ nhưng khi ảnh chụp được tung ra thì khán giả toàn cậu lại mong đợi rất nhiều.
“Dương Nhi” Phổ Thịnh trong chiếc áo khoát tà dài dưới tán cây đang rơi lá cùng gió nhẹ bắt đầu thổi bay mọi thứ. Nắng nhạt phủ xuống thảm cỏ nổi bật đôi chân trần trắng nõn đang di chuyển . Tề Vy đem nụ cười hoà lệ sầu nhìn anh. Nội tâm phức tạp của hai người hận nhau, cách xa nhau, đặc biệt là yêu nhau long trời lở đất. Anh dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô, cánh mũi tham lam hít lấy hương thơm từ mái tóc cô.
“Hức! Tử Hạo! Hức hức!!” Tề Vy nấc lên từng cơn, lệ đầm đìa thấm đẫm mảng áo trước ngực anh
“Cắt!” Giảo Thành hài lòng hô lên.
Phổ Thịnh buông Tề Vy ra Ái Linh lập tức mang khăn giấy đến nhưng bị Phổ Thịnh từ tốn đoạt lấy lau đi nước mắt còn vương trên mặt Vy
“Cảm ơn anh, lần sau cứ để Ái Linh làm là được” Cô cười rạng rỡ
“Lát nữa chúng ta cần thực hiện cảnh hôn nên anh tranh thủ lúc này bồi đắp cảm tình với em” Phổ Thịnh tinh nghịch đá mắt
Tề Vy dở khóc dở cười, anh ta nói đúng, hai người hợp tác đã lâu nhưng hôn nhau thì chưa từng, quan hệ hai bên lại thân thiết, cảm giác ngượng ngập dù nói là không nhưng thật là có đôi chút.
_____________
Vài ngày trước Tề Uy đã lên máy bay quay lại Anh. Chính Phong bị câu nói trước khi đi của cậu ta suy nghĩ ít nhiều.
“Anh rể, lần trước em kể cho anh nghe về chuyện xưa của chị đơn giản chỉ mong anh có thể bảo vệ chị khỏi thương tổn, về mặt tình cảm chị ấy chưa bao giờ có đủ. Mong anh hiểu. Không bảo vệ được chị... Ít nhất cũng đừng gây thêm thương tổn cho chị”
Anh biết Tề Uy chắc chắn phát giác ra gì đó mới cố ý nói như vậy. Cậu ta không còn là một đứa trẻ, sống tự lập nhiều năm nội tâm thay đổi là điều tất yếu.
Không hiểu sao anh định dùng hai tháng này làm gì đó cho Tề Vy. Anh không chắc bản thân có tình cảm sâu sắc với cô, chỉ biết mình muốn cô được vui vẻ, hay đại khái vui nhất có thể trước khi đối mặt với những thứ anh sắp làm.
Từ sáng Chính Phong đã dậy lựa chọn áo quần, Vũ Quân chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe thể thao đậu ở một góc xa tầm giám sát của vệ sĩ. Đình Luân viện cớ muốn đích thân đưa anh đi xét nghiệm thuận lợi giúp Chính Phong ngồi lên con xe thể thao xa hoa phóng đi. Anh muốn đến phim trường gây bất ngờ cho cô, còn đem đến một phần ăn trưa.
Cho xe dừng lại ở một góc khuất nhưng vừa đủ để nhìn thấy mọi việc diễn ra trên phim trường, cô xinh đẹp, rất đẹp trong bộ váy trắng, đôi chân nõn nà ngay cả cỏ cây cũng không dám gây tổn thương cho cô. Mãi mê chìm vào đôi chân đẹp đẽ đó đến khi cô sà vào lòng Phổ Thịnh cặp mắt đang đờ đẫn của anh liền đanh lại sắc bén. Chỉ diễn xuất thôi, có cần nhập tâm vậy không? Hung hăng mở cửa xe đi thẳng vào khu vực quay. Nhân viên muốn đến cản anh đến gần Tề Vy nhưng người đàn ông này lại mang vẻ đẹp thần thánh kì lạ, anh như mạnh mẽ cho người ta biết sự hiện diện của mình nhưng mặt khác lại mờ ảo gần như biến mất. Da anh ta rất trắng, không có sức sống gần như trong suốt dưới nắng. Chạm vào lại sợ anh ta tan đi, ánh mắt như dao cắt đôi mọi thứ trên đời, thần thánh là anh, quỷ dữ cũng là anh
Tề Vy còn đang trò chuyện cùng Phổ Thịnh đột ngột bị một người đàn ông toàn thân diện cả cây đen kéo vào người. Màu sắc trang phục đối nghịch lại hài hoà kì ảo, lá cây cùng hoa nhỏ chậm rãi rơi xuống đậu lên vai cả hai cùng mái tóc dợn sóng giữa không trung của Vy, lắng đọng kịch tính hơn cả sự sắp đặt sẵn trên màn ảnh, nhân viên quay phim cầm lòng không được đưa máy lên chụp lại khoảng khắc sống động này.
“Chính Phong?!” Sự ấm áp quen thuộc khiến cô bất giác kêu lên dù chưa nhìn kịp mặt anh
“Đi ăn trưa” Anh nhẹ giọng xoay người khoát vai cô đi về hướng xe đậu
Ai nấy đều ngơ ngác ngó theo, riêng Phổ Thịnh lại cười nhàn nhạt.
“Đó là ai?”
“Dáng vẻ thật đẹp quá đi”
“Anh ta không thua kém mỹ nam nào đâu”
“Như người trong truyện thần thoại ấy!”
“Xem ra quan hệ của họ rất mật thiết”
“Hay đó là bạn trai của Tề Vy? Tôi nghe nói cô ấy có bạn trai ở Mỹ”
“Xem chiếc xe thể thao của anh ta kìa. Phiên bản đặc biệt đó”
Lời bàn tán vang lên không ngớt. Cũng may hôm nay không có phóng viên đến quay hình không thôi vụ này lùm xùm to
_____________
Anh nhét cô vào ghế phụ của xe, đưa phần ăn cho cô.
“Đầu bếp ở nhà làm sẽ tốt hơn bên ngoài” Anh không được vui nói
“Nhưng anh... Sao lại có thể chạy xe?” Suốt đoạn đường bị anh kéo đi cô không ngừng hoảng loạn, anh đích thân lái xe đến? Trịnh lão không nói gì sao? Còn nữa chiếc xe này ở đâu ra? Nó khá giống chiếc xe trong ngày sinh nhật năm anh 21 tuổi chỉ là màu sắc cùng dòng mới hơn mà thôi.
“Em hỏi vậy là sao? Nếu nghi ngờ kĩ thuật lái xe của anh thì bây giờ chúng ta có thể cùng nhau dạo một vòng, nếu em muốn biết vì sao ông nội cho anh lái xe thì câu trả lời sẽ là...” Nhìn ra ý muốn trong mắt cô anh chậm rãi nói
Vy hít sâu chờ đợi
“Anh trốn ra!” Chính Phong tựa người ra sau dáng vẻ uể oải
“Anh không nên mạo hiểm như vậy, ông biết được sẽ càm ràm”
“Anh đem đồ ăn trưa đến cho bạn gái mình cũng phải dè chừng người khác sao?” Anh ngạo mạn nói, mấy hôm nay hai người rất thoải mái với nhau từ cặp đôi nhiều năm yêu đương
Ngay sau khi anh thốt ra từ “bạn gái” thì mặt Vy đỏ ửng lên. Không hiểu sao so với tiếng “vợ” cô lại thích hai từ “bạn gái” hơn, có lẽ quan hệ của hai người chỉ vừa bắt đầu nên “vợ” có chút không thích hợp.
“Được rồi, anh muốn sao cũng được, chỉ nên chú trọng sức khoẻ thôi” Cô cười tươi mở phần ăn ra, thức ăn được xếp gọn gàng bắt mắt toả hơi nóng nhàn nhạt hoà trộn hương thơm lừng.
“Em hình như vẫn còn suy nghĩ sức khoẻ anh có vấn đề đấy à?” Phong chu đáo đem thìa lau sạch mới nhét vào tay cô
Anh nói cô mới nhớ, chính anh đã khai thật mình hoàn toàn khoẻ mạnh. Chỉ có điều anh sống chết cũng lảng tránh nguyên nhân vì sao.
Hai người bỏ qua vấn đề đó lặng lẽ cùng nhau dùng thức ăn. Thấy cô cứ đem những lát ớt xanh mỏng qua một bên Phong tinh ý khẽ hỏi lí do bởi vì anh biết cô là người rất thích rau củ hầu như loại nào cũng có thể ăn ngon lành. Món thịt bò này bình thường cô thà bỏ thịt không ăn chứ không bỏ ớt xanh mà hôm nay lại coi nó như sinh vật nguy hiểm mà né đi.
“Lát nữa có cảnh quay khá thân mật, em không muốn Phổ Thịnh nghe thấy mùi ớt xanh. Anh biết nó rất nồng mùi, rửa miệng làm sạch nhưng hơi thở chắc chắn sẽ còn ít nhiều tính chất khó chịu”
Tâm trạng đang chuyển biến tốt của anh sau một giây liền xấu đi hết cỡ
“Khá thân mật? Đừng nói hai người sẽ hôn nhau đấy chứ?”
Cô cảnh giác nhìn đôi mắt phừng phừng lửa đỏ của Phong, khó nhọc nuốt nước miếng. Biết nói ra anh sẽ nổi giận nhưng cô thật ghét phải giấu diếm, chuyện này lại không có vấn đề gì lớn lao nên càng phải tự tin mà thừa nhận.
“Ừm” Vy gật nhẹ đầu
Tại phim trường vào những ngày tháng khí hậu mát mẻ hơn hẳn, may mắn hôm nay không có mưa. Cảnh quay này được thực hiện trên một ngọn đồi nhỏ, xanh mướt. Tề Vy mặc một bộ váy ngắn màu trắng, hình tượng đạo diễn xây nên cho cô hoàn toàn thuần khiết, ban đầu Vy rất khó chịu với kiểu vai diễn nhẹ nhàng này nhưng sau khi xem qua kịch bản thì cô biết được nhân vật mạnh mẽ, nội tâm phong phú hơn cô tưởng. Phổ Thịnh sánh vai cùng cô thể hiện mối tình của những sinh viên đại học, hình ảnh của anh ta khá chững chạc, nhu tình. Cốt chuyện ngỡ xưa cũ nhưng khi ảnh chụp được tung ra thì khán giả toàn cậu lại mong đợi rất nhiều.
“Dương Nhi” Phổ Thịnh trong chiếc áo khoát tà dài dưới tán cây đang rơi lá cùng gió nhẹ bắt đầu thổi bay mọi thứ. Nắng nhạt phủ xuống thảm cỏ nổi bật đôi chân trần trắng nõn đang di chuyển . Tề Vy đem nụ cười hoà lệ sầu nhìn anh. Nội tâm phức tạp của hai người hận nhau, cách xa nhau, đặc biệt là yêu nhau long trời lở đất. Anh dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô, cánh mũi tham lam hít lấy hương thơm từ mái tóc cô.
“Hức! Tử Hạo! Hức hức!!” Tề Vy nấc lên từng cơn, lệ đầm đìa thấm đẫm mảng áo trước ngực anh
“Cắt!” Giảo Thành hài lòng hô lên.
Phổ Thịnh buông Tề Vy ra Ái Linh lập tức mang khăn giấy đến nhưng bị Phổ Thịnh từ tốn đoạt lấy lau đi nước mắt còn vương trên mặt Vy
“Cảm ơn anh, lần sau cứ để Ái Linh làm là được” Cô cười rạng rỡ
“Lát nữa chúng ta cần thực hiện cảnh hôn nên anh tranh thủ lúc này bồi đắp cảm tình với em” Phổ Thịnh tinh nghịch đá mắt
Tề Vy dở khóc dở cười, anh ta nói đúng, hai người hợp tác đã lâu nhưng hôn nhau thì chưa từng, quan hệ hai bên lại thân thiết, cảm giác ngượng ngập dù nói là không nhưng thật là có đôi chút.
_____________
Vài ngày trước Tề Uy đã lên máy bay quay lại Anh. Chính Phong bị câu nói trước khi đi của cậu ta suy nghĩ ít nhiều.
“Anh rể, lần trước em kể cho anh nghe về chuyện xưa của chị đơn giản chỉ mong anh có thể bảo vệ chị khỏi thương tổn, về mặt tình cảm chị ấy chưa bao giờ có đủ. Mong anh hiểu. Không bảo vệ được chị... Ít nhất cũng đừng gây thêm thương tổn cho chị”
Anh biết Tề Uy chắc chắn phát giác ra gì đó mới cố ý nói như vậy. Cậu ta không còn là một đứa trẻ, sống tự lập nhiều năm nội tâm thay đổi là điều tất yếu.
Không hiểu sao anh định dùng hai tháng này làm gì đó cho Tề Vy. Anh không chắc bản thân có tình cảm sâu sắc với cô, chỉ biết mình muốn cô được vui vẻ, hay đại khái vui nhất có thể trước khi đối mặt với những thứ anh sắp làm.
Từ sáng Chính Phong đã dậy lựa chọn áo quần, Vũ Quân chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe thể thao đậu ở một góc xa tầm giám sát của vệ sĩ. Đình Luân viện cớ muốn đích thân đưa anh đi xét nghiệm thuận lợi giúp Chính Phong ngồi lên con xe thể thao xa hoa phóng đi. Anh muốn đến phim trường gây bất ngờ cho cô, còn đem đến một phần ăn trưa.
Cho xe dừng lại ở một góc khuất nhưng vừa đủ để nhìn thấy mọi việc diễn ra trên phim trường, cô xinh đẹp, rất đẹp trong bộ váy trắng, đôi chân nõn nà ngay cả cỏ cây cũng không dám gây tổn thương cho cô. Mãi mê chìm vào đôi chân đẹp đẽ đó đến khi cô sà vào lòng Phổ Thịnh cặp mắt đang đờ đẫn của anh liền đanh lại sắc bén. Chỉ diễn xuất thôi, có cần nhập tâm vậy không? Hung hăng mở cửa xe đi thẳng vào khu vực quay. Nhân viên muốn đến cản anh đến gần Tề Vy nhưng người đàn ông này lại mang vẻ đẹp thần thánh kì lạ, anh như mạnh mẽ cho người ta biết sự hiện diện của mình nhưng mặt khác lại mờ ảo gần như biến mất. Da anh ta rất trắng, không có sức sống gần như trong suốt dưới nắng. Chạm vào lại sợ anh ta tan đi, ánh mắt như dao cắt đôi mọi thứ trên đời, thần thánh là anh, quỷ dữ cũng là anh
Tề Vy còn đang trò chuyện cùng Phổ Thịnh đột ngột bị một người đàn ông toàn thân diện cả cây đen kéo vào người. Màu sắc trang phục đối nghịch lại hài hoà kì ảo, lá cây cùng hoa nhỏ chậm rãi rơi xuống đậu lên vai cả hai cùng mái tóc dợn sóng giữa không trung của Vy, lắng đọng kịch tính hơn cả sự sắp đặt sẵn trên màn ảnh, nhân viên quay phim cầm lòng không được đưa máy lên chụp lại khoảng khắc sống động này.
“Chính Phong?!” Sự ấm áp quen thuộc khiến cô bất giác kêu lên dù chưa nhìn kịp mặt anh
“Đi ăn trưa” Anh nhẹ giọng xoay người khoát vai cô đi về hướng xe đậu
Ai nấy đều ngơ ngác ngó theo, riêng Phổ Thịnh lại cười nhàn nhạt.
“Đó là ai?”
“Dáng vẻ thật đẹp quá đi”
“Anh ta không thua kém mỹ nam nào đâu”
“Như người trong truyện thần thoại ấy!”
“Xem ra quan hệ của họ rất mật thiết”bg-ssp-{height:px}
“Hay đó là bạn trai của Tề Vy? Tôi nghe nói cô ấy có bạn trai ở Mỹ”
“Xem chiếc xe thể thao của anh ta kìa. Phiên bản đặc biệt đó”
Lời bàn tán vang lên không ngớt. Cũng may hôm nay không có phóng viên đến quay hình không thôi vụ này lùm xùm to
_____________
Anh nhét cô vào ghế phụ của xe, đưa phần ăn cho cô.
“Đầu bếp ở nhà làm sẽ tốt hơn bên ngoài” Anh không được vui nói
“Nhưng anh... Sao lại có thể chạy xe?” Suốt đoạn đường bị anh kéo đi cô không ngừng hoảng loạn, anh đích thân lái xe đến? Trịnh lão không nói gì sao? Còn nữa chiếc xe này ở đâu ra? Nó khá giống chiếc xe trong ngày sinh nhật năm anh tuổi chỉ là màu sắc cùng dòng mới hơn mà thôi.
“Em hỏi vậy là sao? Nếu nghi ngờ kĩ thuật lái xe của anh thì bây giờ chúng ta có thể cùng nhau dạo một vòng, nếu em muốn biết vì sao ông nội cho anh lái xe thì câu trả lời sẽ là...” Nhìn ra ý muốn trong mắt cô anh chậm rãi nói
Vy hít sâu chờ đợi
“Anh trốn ra!” Chính Phong tựa người ra sau dáng vẻ uể oải
“Anh không nên mạo hiểm như vậy, ông biết được sẽ càm ràm”
“Anh đem đồ ăn trưa đến cho bạn gái mình cũng phải dè chừng người khác sao?” Anh ngạo mạn nói, mấy hôm nay hai người rất thoải mái với nhau từ cặp đôi nhiều năm yêu đương
Ngay sau khi anh thốt ra từ “bạn gái” thì mặt Vy đỏ ửng lên. Không hiểu sao so với tiếng “vợ” cô lại thích hai từ “bạn gái” hơn, có lẽ quan hệ của hai người chỉ vừa bắt đầu nên “vợ” có chút không thích hợp.
“Được rồi, anh muốn sao cũng được, chỉ nên chú trọng sức khoẻ thôi” Cô cười tươi mở phần ăn ra, thức ăn được xếp gọn gàng bắt mắt toả hơi nóng nhàn nhạt hoà trộn hương thơm lừng.
“Em hình như vẫn còn suy nghĩ sức khoẻ anh có vấn đề đấy à?” Phong chu đáo đem thìa lau sạch mới nhét vào tay cô
Anh nói cô mới nhớ, chính anh đã khai thật mình hoàn toàn khoẻ mạnh. Chỉ có điều anh sống chết cũng lảng tránh nguyên nhân vì sao.
Hai người bỏ qua vấn đề đó lặng lẽ cùng nhau dùng thức ăn. Thấy cô cứ đem những lát ớt xanh mỏng qua một bên Phong tinh ý khẽ hỏi lí do bởi vì anh biết cô là người rất thích rau củ hầu như loại nào cũng có thể ăn ngon lành. Món thịt bò này bình thường cô thà bỏ thịt không ăn chứ không bỏ ớt xanh mà hôm nay lại coi nó như sinh vật nguy hiểm mà né đi.
“Lát nữa có cảnh quay khá thân mật, em không muốn Phổ Thịnh nghe thấy mùi ớt xanh. Anh biết nó rất nồng mùi, rửa miệng làm sạch nhưng hơi thở chắc chắn sẽ còn ít nhiều tính chất khó chịu”
Tâm trạng đang chuyển biến tốt của anh sau một giây liền xấu đi hết cỡ
“Khá thân mật? Đừng nói hai người sẽ hôn nhau đấy chứ?”
Cô cảnh giác nhìn đôi mắt phừng phừng lửa đỏ của Phong, khó nhọc nuốt nước miếng. Biết nói ra anh sẽ nổi giận nhưng cô thật ghét phải giấu diếm, chuyện này lại không có vấn đề gì lớn lao nên càng phải tự tin mà thừa nhận.
“Ừm” Vy gật nhẹ đầu