Dạo quanh căn hộ một vòng, tổng cộng mỗi tầng hai phòng ngủ, vật dụng đầy đủ dành cho khách vì chúng đều mới tinh chưa mở hộp. Phát hiện điều kì lạ, anh nói đã lâu chưa đến nhưng sao nơi đây sạch sẽ còn tràn đầy sức sống như có người sinh hoạt chăm chút hằng ngày
“Anh thật sự đã lâu không đến đây?” Cô quẹt tay lên chiếc kệ gần nhất, nửa hạt bụi cũng không có
“Mỗi ngày đều sẽ có người đến dọn dẹp, dù anh không ở đây nhưng chỉ cần chi trả đều độ thì căn nhà hộ này nhất định được bảo dưỡng tốt nhất” Phong đem nước ấm đặt trên bàn, Vy lon ton chạy đến ngồi cạnh anh
“... Tiền anh dùng để mua nơi này là nhờ công việc gì mà kiếm được?” Căn hộ ở tầng cao nhất, xe đua, dịch vụ bảo dưỡng. Dù sao đi nữa chẳng phải anh không ở Ngô gia đã lâu, những thứ này cô đảm bảo chỉ thuộc quyền sở hữu riêng của anh, bằng không Ngô lão gia nhất định phát giác anh không mắc bệnh.
“Buôn vũ khí!” Anh nghiêm túc nói
“Thật sao?!” Vy giật bắn người, thẳng lưng khẽ lui về một bên ghế
Phong nhịn không được bật cười như vậy mà cô cũng tin. Anh chỉ đùa chút thôi, cảm thấy bị đùa bỡn cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh, đứng lên muốn đi về lại động phải gót chân đau nhức. Kêu lên rồi ngồi huỵch xuống ghế. Phong để cô nằm trên sô pha, đi thẳng đến tủ y tế lớn lôi ra một chai thuốc trị sưng với tinh chất màu nâu nhạt đặc quánh bóp nắn bàn chân trắng nhỏ. Vy thoải mái cơn giận cũng bay mất. Lơ đãng không biết được đôi tay vô kỉ luật của anh đã men theo chân trần lên tận đùi cô một đường vuốt ngang hông thẳng đến eo, luồn vào lớp áo mà làm càn.
“Làm gì đấy?” Vy trợn mắt
“Chuẩn bị”
“Chuẩn bị gì chứ?”
“Ăn em!” Trả lời trọng tâm anh không nề hà nhấc bổng cô lên vào thẳng phòng ngủ chính. Phòng khách chỉ còn lại văng vẳng tiếng hét của Vy. Cô nào hay khoảnh khắc bắt gặp cô tình tứ trên phim trường cùng Phổ Thịnh thì ý nghĩ duy nhất đọng lại trong đầu anh là đem cô chiếm hữu hoàn toàn. Cảm giác này có lẽ là... Ham muốn chen thêm ích kỷ.
_____________
Anh cực kì tham ăn đến lúc buông cô ra cũng đã gần 3 giờ sáng. Toàn thân ê ẩm Vy bất lực nằm trong lòng anh thiếp đi. Tỉnh dậy phát hiện cơ thể đầy vết tích của “bữa tiệc” hôm qua cô liền bật dậy muốn tìm điện thoại gọi cho Ái Linh quãng lại thời gian quay. Áp lực phía sau lại không cho cơ hội làm vậy, vòng tay nóng hổi lôi cô ngược vào chăn. Hung hăng dùng thân người cao lớn chèn ép lấy cô.
“Buổi quay đã quãng lại đến khi em khoẻ rồi, yên tâm ngủ đi” Đây được coi là câu đầu tiên anh nói với cô sau lần đầu chiếm giữ, thanh âm lười biếng có chút nhấn mạnh vào chữ “khoẻ”
“Anh gọi cho họ?” Cô nhớ rõ anh không dùng điện thoại
“Anh sạc máy của em, sáng sớm có người gọi đến tiện thể bắt máy” Anh lười biếng đầu vẫn gục sâu trong hõm cổ Vy
“Là ai gọi đến? Đã nói gì với nhau?”
“Tên được lưu là Ái Linh, nghe giọng anh hình như có chút hoảng loạn... Nhắn anh chăm sóc em đến khi khoẻ hơn”
“Anh đã nói gì với con bé?” Đây mới là điều cô đang quan tâm. Thử hỏi mặt trời còn đang ngủ mà người bắt điện thoại của Vy lại là đàn ông. Con bé nhất định bị doạ xám hồn
“Đêm qua cô ấy vận động kịch liệt cùng tôi nên bây giờ cần được nghỉ ngơi” Anh thuật lại “nguyên văn” không chút che giấu, thêm vào chút gian ác
“Vô sỉ!” Cô đỏ mặt mắng.
“Sao thế? Không hài lòng cách nói của anh? Hay muốn anh giải thích rõ hơn?” Anh ngóc đầu lên chóp mũi cà cà lên má cô
“Không cần...” Cô xoay mặt né tránh
“Giận à?” Vy không trả lời Phong đem mặt cô lại nhìn mình. Khó hiểu nghĩ ngợi, anh nhớ rõ bản thân chưa hề ép buộc cô mà dáng vẻ cô bây giờ khiến anh có cảm giác mình là lưu manh cưỡng bức thôn nữ.
“Cưng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà. Chẳng phải anh đã kết hôn với em rồi đó ư?”
“Là ông nội bắt anh kí vào giấy. Anh há miệng chờ sung mà trái sung bất hạnh ấy là em rơi hẳn vào miệng anh!” Tề Vy ấm ức nhớ tới đêm qua mình nhiệt tình thế nào liền nước mắt lưng tròng
“Ngoan nào, là anh không tốt, đừng khóc, bây giờ em muốn gì cũng được!” Anh ôm cô thật chặt, cả hai vẫn chưa có quần áo trên người, da thịt chạm da thịt làm Vy thêm kinh sợ một hồi, hình như nơi nào đó của anh đang có phản ứng lạ
“Anh... Nham nhở!”
“Lúc nào cơ?”
“Bây giờ!”
“Bị em phát hiện rồi! Vậy thôi lỡ rồi anh vô sỉ thêm lần nữa!” Phong nhỏm người tóm lấy cô
“A!”
Thế là cả hai tận ngày hôm sau nữa mới quay về Trịnh gia chịu tội. Trịnh lão giương sẵn “đao kiếm” lại nhận ra điều dị thường ở nơi cơ thể Tề Vy liền lật mặt vui vẻ gọi Phong đi đánh cờ. Không để tâm việc anh lén ông chạy xe ra ngoài.
“Ông à! Đây là biểu hiện “giao dịch thành công” đấy ư?” Vy than trong lòng từng đợt
___________
Sau lần hoà nhập đó Chính Phong đối với cô càng thêm quan tâm, có trách nhiệm hơn. Lại đường đường chính chính dùng xe đưa đón cô hằng ngày dù là phim trường hay khu mua sắm. Những người xung quanh cơ hồ biết được quan hệ hai người thế nào, có hôm phóng viên còn ghi được hình ảnh cả hai dạo phố đêm, hai người xứng đôi bề ngoài ấn tượng thử hỏi sao không gây chú ý cho được. Rất nhanh nổi lên một làn sóng dư luận đoán tới đoán lui người đàn ông như huyền thoại đó là ai. Nhưng anh ta lại quá khôn ngoan, cắt đui phóng viên còn giỏi hơn tội phạm thoát khỏi truy lùng của cảnh sát.
Cuộc sống chỉ toàn màu hồng thật vô vị, chút mờ ám trốn chạy lại khiến hai người vui hơn rất nhiều. Anh đưa cô đi rồi đón cô về, đi dạo phố, mua sắm, ăn uống cả hai đều bất giác biến thành ninja âm thầm bí mật.
Hôm đó ngồi đối diện nhau trong một góc nhỏ nhà hàng, trông tự nhiên như bao cặp tình nhân khác, cô phát hiện anh rất sợ phải chạm vào đậu phộng. Dù dụng cụ ăn lỡ chạm phải anh cũng lập tức buông tay đòi đổi bộ dụng cụ khác.
Cô sang ngồi cạnh anh hỏi anh bị dị ứng đậu phộng à nào ngờ anh trả lời do lúc nhỏ một lần suýt chết do mắc cổ đậu phộng nên rất sợ chúng. Cô vừa buồn cười vừa xót thương anh kết quả cả buổi cứ lúc cười lúc nhăn. Khiến tên nào đó chột dạ đem cô về nhà dạy dỗ một trận
_____________
Một hôm trưa mát cô ngồi cạnh anh
“Anh thích nhất màu gì?” Vy hỏi
“Trắng hồng”
“È sao nữ tính thế?” Vy thè lưỡi
“Vì đó là màu da của em” Anh nham nhở cười
“Háo sắc!”
______________
Một hôm anh đang tắm đột ngột gọi lớn tiếng tên cô. Vy hớt hải chạy vào thấy anh đang trong thế phô diễn mọi thứ khoanh tay tựa vào kệ đựng hương liệu tỏ vẻ đáng thương
“Anh cần lau mình”
“Cả một tủ khăn ở đó đó!”
“Anh muốn em lau”
“Vì sao?”
“Thích đấy!”
Cuối cùng đứng đó để Vy lau cơ thể anh như một đứa trẻ
______________
Một hôm mưa to thích hợp để quay cảnh đường ướt anh bắt cô ở nhà vì sợ cô bị cảm. Lí do chính đáng cô xin phép không đến địa điểm ghi hình. Sau đó hối hận vì bị anh “ăn sạch” gần như mệt chết đi
________________
Một hôm nắng to anh bắt cô ở nhà không được đến phim trường với lí do dễ bị say nắng không tốt cho sức khoẻ. Cô khó nhọc chấp thuận ở nhà mặc anh “xử lí”
_______________
Một hôm trời đẹp, cô chuẩn bị đi liền bị anh bắt lại với lí do ngày đẹp trời phải ở với chồng. Cô chống đối lại lần nữa bị anh “dạy dỗ”
Dạo quanh căn hộ một vòng, tổng cộng mỗi tầng hai phòng ngủ, vật dụng đầy đủ dành cho khách vì chúng đều mới tinh chưa mở hộp. Phát hiện điều kì lạ, anh nói đã lâu chưa đến nhưng sao nơi đây sạch sẽ còn tràn đầy sức sống như có người sinh hoạt chăm chút hằng ngày
“Anh thật sự đã lâu không đến đây?” Cô quẹt tay lên chiếc kệ gần nhất, nửa hạt bụi cũng không có
“Mỗi ngày đều sẽ có người đến dọn dẹp, dù anh không ở đây nhưng chỉ cần chi trả đều độ thì căn nhà hộ này nhất định được bảo dưỡng tốt nhất” Phong đem nước ấm đặt trên bàn, Vy lon ton chạy đến ngồi cạnh anh
“... Tiền anh dùng để mua nơi này là nhờ công việc gì mà kiếm được?” Căn hộ ở tầng cao nhất, xe đua, dịch vụ bảo dưỡng. Dù sao đi nữa chẳng phải anh không ở Ngô gia đã lâu, những thứ này cô đảm bảo chỉ thuộc quyền sở hữu riêng của anh, bằng không Ngô lão gia nhất định phát giác anh không mắc bệnh.
“Buôn vũ khí!” Anh nghiêm túc nói
“Thật sao?!” Vy giật bắn người, thẳng lưng khẽ lui về một bên ghế
Phong nhịn không được bật cười như vậy mà cô cũng tin. Anh chỉ đùa chút thôi, cảm thấy bị đùa bỡn cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh, đứng lên muốn đi về lại động phải gót chân đau nhức. Kêu lên rồi ngồi huỵch xuống ghế. Phong để cô nằm trên sô pha, đi thẳng đến tủ y tế lớn lôi ra một chai thuốc trị sưng với tinh chất màu nâu nhạt đặc quánh bóp nắn bàn chân trắng nhỏ. Vy thoải mái cơn giận cũng bay mất. Lơ đãng không biết được đôi tay vô kỉ luật của anh đã men theo chân trần lên tận đùi cô một đường vuốt ngang hông thẳng đến eo, luồn vào lớp áo mà làm càn.
“Làm gì đấy?” Vy trợn mắt
“Chuẩn bị”
“Chuẩn bị gì chứ?”
“Ăn em!” Trả lời trọng tâm anh không nề hà nhấc bổng cô lên vào thẳng phòng ngủ chính. Phòng khách chỉ còn lại văng vẳng tiếng hét của Vy. Cô nào hay khoảnh khắc bắt gặp cô tình tứ trên phim trường cùng Phổ Thịnh thì ý nghĩ duy nhất đọng lại trong đầu anh là đem cô chiếm hữu hoàn toàn. Cảm giác này có lẽ là... Ham muốn chen thêm ích kỷ.
_____________
Anh cực kì tham ăn đến lúc buông cô ra cũng đã gần giờ sáng. Toàn thân ê ẩm Vy bất lực nằm trong lòng anh thiếp đi. Tỉnh dậy phát hiện cơ thể đầy vết tích của “bữa tiệc” hôm qua cô liền bật dậy muốn tìm điện thoại gọi cho Ái Linh quãng lại thời gian quay. Áp lực phía sau lại không cho cơ hội làm vậy, vòng tay nóng hổi lôi cô ngược vào chăn. Hung hăng dùng thân người cao lớn chèn ép lấy cô.
“Buổi quay đã quãng lại đến khi em khoẻ rồi, yên tâm ngủ đi” Đây được coi là câu đầu tiên anh nói với cô sau lần đầu chiếm giữ, thanh âm lười biếng có chút nhấn mạnh vào chữ “khoẻ”
“Anh gọi cho họ?” Cô nhớ rõ anh không dùng điện thoại
“Anh sạc máy của em, sáng sớm có người gọi đến tiện thể bắt máy” Anh lười biếng đầu vẫn gục sâu trong hõm cổ Vy
“Là ai gọi đến? Đã nói gì với nhau?”
“Tên được lưu là Ái Linh, nghe giọng anh hình như có chút hoảng loạn... Nhắn anh chăm sóc em đến khi khoẻ hơn”
“Anh đã nói gì với con bé?” Đây mới là điều cô đang quan tâm. Thử hỏi mặt trời còn đang ngủ mà người bắt điện thoại của Vy lại là đàn ông. Con bé nhất định bị doạ xám hồn
“Đêm qua cô ấy vận động kịch liệt cùng tôi nên bây giờ cần được nghỉ ngơi” Anh thuật lại “nguyên văn” không chút che giấu, thêm vào chút gian ác
“Vô sỉ!” Cô đỏ mặt mắng.
“Sao thế? Không hài lòng cách nói của anh? Hay muốn anh giải thích rõ hơn?” Anh ngóc đầu lên chóp mũi cà cà lên má cô
“Không cần...” Cô xoay mặt né tránh
“Giận à?” Vy không trả lời Phong đem mặt cô lại nhìn mình. Khó hiểu nghĩ ngợi, anh nhớ rõ bản thân chưa hề ép buộc cô mà dáng vẻ cô bây giờ khiến anh có cảm giác mình là lưu manh cưỡng bức thôn nữ.
“Cưng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà. Chẳng phải anh đã kết hôn với em rồi đó ư?”
“Là ông nội bắt anh kí vào giấy. Anh há miệng chờ sung mà trái sung bất hạnh ấy là em rơi hẳn vào miệng anh!” Tề Vy ấm ức nhớ tới đêm qua mình nhiệt tình thế nào liền nước mắt lưng tròng
“Ngoan nào, là anh không tốt, đừng khóc, bây giờ em muốn gì cũng được!” Anh ôm cô thật chặt, cả hai vẫn chưa có quần áo trên người, da thịt chạm da thịt làm Vy thêm kinh sợ một hồi, hình như nơi nào đó của anh đang có phản ứng lạ
“Anh... Nham nhở!”
“Lúc nào cơ?”
“Bây giờ!”
“Bị em phát hiện rồi! Vậy thôi lỡ rồi anh vô sỉ thêm lần nữa!” Phong nhỏm người tóm lấy côbg-ssp-{height:px}
“A!”
Thế là cả hai tận ngày hôm sau nữa mới quay về Trịnh gia chịu tội. Trịnh lão giương sẵn “đao kiếm” lại nhận ra điều dị thường ở nơi cơ thể Tề Vy liền lật mặt vui vẻ gọi Phong đi đánh cờ. Không để tâm việc anh lén ông chạy xe ra ngoài.
“Ông à! Đây là biểu hiện “giao dịch thành công” đấy ư?” Vy than trong lòng từng đợt
___________
Sau lần hoà nhập đó Chính Phong đối với cô càng thêm quan tâm, có trách nhiệm hơn. Lại đường đường chính chính dùng xe đưa đón cô hằng ngày dù là phim trường hay khu mua sắm. Những người xung quanh cơ hồ biết được quan hệ hai người thế nào, có hôm phóng viên còn ghi được hình ảnh cả hai dạo phố đêm, hai người xứng đôi bề ngoài ấn tượng thử hỏi sao không gây chú ý cho được. Rất nhanh nổi lên một làn sóng dư luận đoán tới đoán lui người đàn ông như huyền thoại đó là ai. Nhưng anh ta lại quá khôn ngoan, cắt đui phóng viên còn giỏi hơn tội phạm thoát khỏi truy lùng của cảnh sát.
Cuộc sống chỉ toàn màu hồng thật vô vị, chút mờ ám trốn chạy lại khiến hai người vui hơn rất nhiều. Anh đưa cô đi rồi đón cô về, đi dạo phố, mua sắm, ăn uống cả hai đều bất giác biến thành ninja âm thầm bí mật.
Hôm đó ngồi đối diện nhau trong một góc nhỏ nhà hàng, trông tự nhiên như bao cặp tình nhân khác, cô phát hiện anh rất sợ phải chạm vào đậu phộng. Dù dụng cụ ăn lỡ chạm phải anh cũng lập tức buông tay đòi đổi bộ dụng cụ khác.
Cô sang ngồi cạnh anh hỏi anh bị dị ứng đậu phộng à nào ngờ anh trả lời do lúc nhỏ một lần suýt chết do mắc cổ đậu phộng nên rất sợ chúng. Cô vừa buồn cười vừa xót thương anh kết quả cả buổi cứ lúc cười lúc nhăn. Khiến tên nào đó chột dạ đem cô về nhà dạy dỗ một trận
_____________
Một hôm trưa mát cô ngồi cạnh anh
“Anh thích nhất màu gì?” Vy hỏi
“Trắng hồng”
“È sao nữ tính thế?” Vy thè lưỡi
“Vì đó là màu da của em” Anh nham nhở cười
“Háo sắc!”
______________
Một hôm anh đang tắm đột ngột gọi lớn tiếng tên cô. Vy hớt hải chạy vào thấy anh đang trong thế phô diễn mọi thứ khoanh tay tựa vào kệ đựng hương liệu tỏ vẻ đáng thương
“Anh cần lau mình”
“Cả một tủ khăn ở đó đó!”
“Anh muốn em lau”
“Vì sao?”
“Thích đấy!”
Cuối cùng đứng đó để Vy lau cơ thể anh như một đứa trẻ
______________
Một hôm mưa to thích hợp để quay cảnh đường ướt anh bắt cô ở nhà vì sợ cô bị cảm. Lí do chính đáng cô xin phép không đến địa điểm ghi hình. Sau đó hối hận vì bị anh “ăn sạch” gần như mệt chết đi
________________
Một hôm nắng to anh bắt cô ở nhà không được đến phim trường với lí do dễ bị say nắng không tốt cho sức khoẻ. Cô khó nhọc chấp thuận ở nhà mặc anh “xử lí”
_______________
Một hôm trời đẹp, cô chuẩn bị đi liền bị anh bắt lại với lí do ngày đẹp trời phải ở với chồng. Cô chống đối lại lần nữa bị anh “dạy dỗ”