Trụ sở chính của một tập đoàn lớn với hàng nghìn nhân viên tấp nập chạy đôn đáo nhưng không hề bề bộn, mọi thứ đều đi theo một dây chuyền kĩ lưỡng.
Cô thư kí xinh đẹp với thân hình quyến rũ, hai tay sơn đỏ chói đỡ tách cà phê nóng hổi ỏng ẹo tiến đến trước cửa một căn phòng ở vị trí vàng. Cô ta gõ nhẹ lên cửa vài cái.
“Chủ tịch, cà phê của ngài đã đến” Giọng nói hết sức dịu dàng gợi tình
“Vào!” Lời hồi đáp lạnh lùng không cảm xúc
Cô ta đem cửa đẩy vào, đặt tách cà phê xuống bàn. Ánh mắt say đắm dán chặt lên người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, âu phục xanh đậm thẳng thớm phát sáng dưới nắng, mái tóc nâu rủ nhẹ xuống. Dáng vóc anh ta rất cao lớn mạnh mẽ, tác phong lịch lãm cuống hút mọi ánh nhìn.
“Còn việc gì sao?” Bị nhìn chằm chằm hơn mười phút rốt cuộc anh ta cũng ngẩng lên
“Hàn Phong! Anh đâu thể cứ lạnh lùng với người ta như vậy”
“Đây là chỗ làm việc, Đình Đình, em đừng náo loạn nữa”
“Phong, em ở cạnh anh hai năm rồi, vì sao không chịu mở lòng cho em chứ?” Đình Đình ỏng ẹo sà hẳn lên người Phong ôm chặt
Sau hôm Tề Vy đi anh tìm thấy phong thư về việc Ngô Thương làm năm xưa, cạnh đó còn một lá đơn li hôn. Anh chết lặn, cười nhạt cho người đem đơn trình lên toà thoả mãn ước nguyện của cô, vì dù sao đi nữa tên của người trong đơn không phải anh. Nhưng đau lòng lại chính là anh, sau khi lao đầu vào công việc như điên như cuồng, cô muốn rời đi anh không có tư cách níu giữ, sau khi thành công thúc đẩy lợi nhuận của Ngô thị anh liền đường đường chính chính lên nắm quyền, một mực thẳng tay loại bỏ những kẻ ngán đường, tham lam. Vy đi gần nửa tháng thì báo chí loạn lên, tin cô mất tích làm rúng động dư luận một thời gian dài đăng đẳng, Hàn Phong ban đầu dĩ nhiên nắm được tung tích cô nên không hề lo lắng chỉ đến một ngày kia cô thật sự biến mất không còn dấu vết, sai bao nhiêu người truy tìm cũng không ra, Trịnh lão suy sụp gần như chết đi, ông rời bỏ nơi đây chuyển đến Anh Quốc sống cùng Tề Uy, ngày ngày ông cháu có nhau. Vũ Quân một mình truy phong hoán vũ trong tập đoàn, khác với lúc Vũ Minh nắm quyền nay tập đoàn Trịnh gia càng thêm uy lực mạnh mẽ mở rộng quy mô nhưng bên cạnh đó là lời công kích của một vài người cho rằng Vũ Quân quá tàn độc.
“Anh cho phép em ở cạnh là để giúp anh làm việc, em muốn chuyện khác anh không thể đáp ứng” Hàn Phong lạnh nhạt
“Nhưng...”
“Reng!!” Chuông điện thoại chặn lại lời Đình Đình muốn nói
Hàn Phong bật loa giọng của cô tiếp tân nhẹ nhàng vang lên báo rằng Vũ Quân đến thăm. Đình Đình bị Hàn Phong đẩy ra ngoài.
Vũ Quân vừa xông vào liền đặt mông ngồi hẳn lên bàn làm việc của chủ tịch.
“Vũ Minh về rồi”
“Anh ấy hiện giờ ra sao?” Hàn Phong mặc kệ sự tuỳ tiện của Vũ Quân
“Trạch Nhu đã qua đời, cậu đoán được anh ấy lúc này ra sao rồi chứ?” Vũ Quân có chút thương xót
“... Trịnh lão biết không?” Hàn Phong lặng đi vài giây, ánh mắt có chút dao động
“Ngày mai ông sẽ bay về đây”
“Còn đứa trẻ?” Hàn Phong nhếch mày
“Đang ở nhà, cháu gái tôi rất đáng yêu. Cậu nhất định phải gặp nó” Vũ Quân mỉm cười nhớ tới gương mặt y như bản sao của mình. Ai biểu anh cùng Vũ Minh là anh em sinh đôi chứ
Hàn Phong cười, sau hai năm mọi chuyện khác đi rất nhiều, nét thâm trầm, bình tĩnh của anh tăng lên đáng kể.
“Cậu thật sự từ bỏ Tề Vy à?” Vũ Quân vờ như lơ đãng nói ra. Qua biểu hiện của Hàn Phong năm đó, Vũ Quân chắc chắn anh ta đã yêu Tề Vy thật lòng
“Không, tôi vẫn đang chờ đợi đấy thôi”
“Có những thứ nhất định phải giành giựt lấy”
“Người ta không muốn thì tôi giành kiểu nào?”
“Mặc kệ! Phong à, trước đây cậu rất quyết đoán, đầy nhiệt tình. Sao bây giờ lại chỉ ngồi chờ đợi, không là của mình cũng phải biến nó thành của mình. Thương tích đầy mình đáng là bao?” Vũ Quân gõ tay lên mặt bàn
“Tôi không sợ bản thân thương tích đầy mình, tôi chỉ sợ cô ấy đau thấu tâm can” Hàn Phong xoay ghế nhìn ra phía cửa sổ sát đất ngẩng đầu khẽ mỉm cười, tựa như hai năm trước mỗi khi anh nhìn thấy cô.
______________
Vũ Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Hàn Phong cũng vừa lúc Đình Đình bước tới.
“Anh tốt nhất nên thôi ép buộc Hàn Phong tìm đến em họ của anh” Đình Đình thể hiện sự khó chịu trên mặt
“Cô có quyền gì cấm cản? Và cho dù tôi không nói gì với cậu ta thì cô cũng không được Phong chú ý đến” Vũ Quân thẳng chân bước ngang qua cô ta, tặng thêm ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Năm Hàn Phong cùng mẹ anh bị tai nạn rơi xuống vách núi, đã được Trữ Đình Đình cùng mẹ cô ta cứu lấy, Trữ Cố Thâm từng là một người cha tồi tệ, bỏ rơi mẹ cô khi Đình Đình còn trong bụng bà ta. Một mình bà ta nuôi lớn cô, hai mẹ con phải vào tận ngóc ngách núi đá bao quanh đầy hiểm nguy để sinh sống, bà ta hằng ngày đi may vá thuê cho người khác, năm Đình Đình bốn tuổi cùng mẹ nắm tay dạo chơi tình cờ gặp được xe của Tư Đồ Tuyết gần như nát vụn đâm đầu vào vách đá, gọi người trong làng mang họ ra khỏi xe đưa gấp vào bệnh viện, mẹ của Đình Đình dù cho nghèo nhưng rất thương người, bà không ngần ngại đem hết tiền bạc dành dụm ra trả viện phí, nhưng bác sĩ bảo rằng trong cơ thể của Tư Đồ Tuyết cùng Hàn Phong đã nhiễm độc không sao chữa nổi, bà khiếp sợ đến ngất đi, người bị nạn rõ ràng trông rất hiền lành, đứa trẻ nhìn sơ qua cũng đoán được khí chất không tầm thường lại bị hạ độc tàn nhẫn. Cuối ngày hôm đó khi nhịp tim của Tư Đồ Tuyết cùng Hàn Phong dần biến mất thì Ngô Thương xuất hiện đưa thuốc giải cho bệnh viện, ban đầu họ không nhận, lo sợ kẻ gian nhưng khi ông ta chứng minh thân phận thì họ lập tức thay đổi sắc mặt. Sau hai giờ dùng thuốc, Hàn Phong và mẹ anh ta tỉnh dậy lại trông rất khoẻ không đáng lo ngại. Từ đó Hàn Phong sống gần với Trữ Đình Đình cùng sự giúp đỡ lặng thầm của Ngô Thương, lớn lên nhiều lần anh hỏi vì sao ông lại tốt với mẹ con anh như vậy, Ngô Thương chỉ trả lời “Vì con xứng đáng“.
_______________
Cúi đầu 90 độ xin lỗi ạ! Mình bận nhiều thứ trong trường quá, bây giờ gần 12 giờ đêm mới đi diễn kịch ở trường về kịp viết thật nhanh cho mọi người! Hơn hai tuần rồi, thất hứa nhiều quá ời! Sô só rỳ!!! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Mình có lập đường dây rồi nên đảm bảo sẽ không bỏ truyện trước khi đưa ra kết thúc!! Tới cuối tháng 6 mới được nghỉ hè về lại , đau lòng quá đi . Một ngày vui vẻ moahhh
Trụ sở chính của một tập đoàn lớn với hàng nghìn nhân viên tấp nập chạy đôn đáo nhưng không hề bề bộn, mọi thứ đều đi theo một dây chuyền kĩ lưỡng.
Cô thư kí xinh đẹp với thân hình quyến rũ, hai tay sơn đỏ chói đỡ tách cà phê nóng hổi ỏng ẹo tiến đến trước cửa một căn phòng ở vị trí vàng. Cô ta gõ nhẹ lên cửa vài cái.
“Chủ tịch, cà phê của ngài đã đến” Giọng nói hết sức dịu dàng gợi tình
“Vào!” Lời hồi đáp lạnh lùng không cảm xúc
Cô ta đem cửa đẩy vào, đặt tách cà phê xuống bàn. Ánh mắt say đắm dán chặt lên người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, âu phục xanh đậm thẳng thớm phát sáng dưới nắng, mái tóc nâu rủ nhẹ xuống. Dáng vóc anh ta rất cao lớn mạnh mẽ, tác phong lịch lãm cuống hút mọi ánh nhìn.
“Còn việc gì sao?” Bị nhìn chằm chằm hơn mười phút rốt cuộc anh ta cũng ngẩng lên
“Hàn Phong! Anh đâu thể cứ lạnh lùng với người ta như vậy”
“Đây là chỗ làm việc, Đình Đình, em đừng náo loạn nữa”
“Phong, em ở cạnh anh hai năm rồi, vì sao không chịu mở lòng cho em chứ?” Đình Đình ỏng ẹo sà hẳn lên người Phong ôm chặt
Sau hôm Tề Vy đi anh tìm thấy phong thư về việc Ngô Thương làm năm xưa, cạnh đó còn một lá đơn li hôn. Anh chết lặn, cười nhạt cho người đem đơn trình lên toà thoả mãn ước nguyện của cô, vì dù sao đi nữa tên của người trong đơn không phải anh. Nhưng đau lòng lại chính là anh, sau khi lao đầu vào công việc như điên như cuồng, cô muốn rời đi anh không có tư cách níu giữ, sau khi thành công thúc đẩy lợi nhuận của Ngô thị anh liền đường đường chính chính lên nắm quyền, một mực thẳng tay loại bỏ những kẻ ngán đường, tham lam. Vy đi gần nửa tháng thì báo chí loạn lên, tin cô mất tích làm rúng động dư luận một thời gian dài đăng đẳng, Hàn Phong ban đầu dĩ nhiên nắm được tung tích cô nên không hề lo lắng chỉ đến một ngày kia cô thật sự biến mất không còn dấu vết, sai bao nhiêu người truy tìm cũng không ra, Trịnh lão suy sụp gần như chết đi, ông rời bỏ nơi đây chuyển đến Anh Quốc sống cùng Tề Uy, ngày ngày ông cháu có nhau. Vũ Quân một mình truy phong hoán vũ trong tập đoàn, khác với lúc Vũ Minh nắm quyền nay tập đoàn Trịnh gia càng thêm uy lực mạnh mẽ mở rộng quy mô nhưng bên cạnh đó là lời công kích của một vài người cho rằng Vũ Quân quá tàn độc.
“Anh cho phép em ở cạnh là để giúp anh làm việc, em muốn chuyện khác anh không thể đáp ứng” Hàn Phong lạnh nhạt
“Nhưng...”
“Reng!!” Chuông điện thoại chặn lại lời Đình Đình muốn nói
Hàn Phong bật loa giọng của cô tiếp tân nhẹ nhàng vang lên báo rằng Vũ Quân đến thăm. Đình Đình bị Hàn Phong đẩy ra ngoài.
Vũ Quân vừa xông vào liền đặt mông ngồi hẳn lên bàn làm việc của chủ tịch.
“Vũ Minh về rồi”
“Anh ấy hiện giờ ra sao?” Hàn Phong mặc kệ sự tuỳ tiện của Vũ Quân
“Trạch Nhu đã qua đời, cậu đoán được anh ấy lúc này ra sao rồi chứ?” Vũ Quân có chút thương xót
“... Trịnh lão biết không?” Hàn Phong lặng đi vài giây, ánh mắt có chút dao độngbg-ssp-{height:px}
“Ngày mai ông sẽ bay về đây”
“Còn đứa trẻ?” Hàn Phong nhếch mày
“Đang ở nhà, cháu gái tôi rất đáng yêu. Cậu nhất định phải gặp nó” Vũ Quân mỉm cười nhớ tới gương mặt y như bản sao của mình. Ai biểu anh cùng Vũ Minh là anh em sinh đôi chứ
Hàn Phong cười, sau hai năm mọi chuyện khác đi rất nhiều, nét thâm trầm, bình tĩnh của anh tăng lên đáng kể.
“Cậu thật sự từ bỏ Tề Vy à?” Vũ Quân vờ như lơ đãng nói ra. Qua biểu hiện của Hàn Phong năm đó, Vũ Quân chắc chắn anh ta đã yêu Tề Vy thật lòng
“Không, tôi vẫn đang chờ đợi đấy thôi”
“Có những thứ nhất định phải giành giựt lấy”
“Người ta không muốn thì tôi giành kiểu nào?”
“Mặc kệ! Phong à, trước đây cậu rất quyết đoán, đầy nhiệt tình. Sao bây giờ lại chỉ ngồi chờ đợi, không là của mình cũng phải biến nó thành của mình. Thương tích đầy mình đáng là bao?” Vũ Quân gõ tay lên mặt bàn
“Tôi không sợ bản thân thương tích đầy mình, tôi chỉ sợ cô ấy đau thấu tâm can” Hàn Phong xoay ghế nhìn ra phía cửa sổ sát đất ngẩng đầu khẽ mỉm cười, tựa như hai năm trước mỗi khi anh nhìn thấy cô.
______________
Vũ Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Hàn Phong cũng vừa lúc Đình Đình bước tới.
“Anh tốt nhất nên thôi ép buộc Hàn Phong tìm đến em họ của anh” Đình Đình thể hiện sự khó chịu trên mặt
“Cô có quyền gì cấm cản? Và cho dù tôi không nói gì với cậu ta thì cô cũng không được Phong chú ý đến” Vũ Quân thẳng chân bước ngang qua cô ta, tặng thêm ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Năm Hàn Phong cùng mẹ anh bị tai nạn rơi xuống vách núi, đã được Trữ Đình Đình cùng mẹ cô ta cứu lấy, Trữ Cố Thâm từng là một người cha tồi tệ, bỏ rơi mẹ cô khi Đình Đình còn trong bụng bà ta. Một mình bà ta nuôi lớn cô, hai mẹ con phải vào tận ngóc ngách núi đá bao quanh đầy hiểm nguy để sinh sống, bà ta hằng ngày đi may vá thuê cho người khác, năm Đình Đình bốn tuổi cùng mẹ nắm tay dạo chơi tình cờ gặp được xe của Tư Đồ Tuyết gần như nát vụn đâm đầu vào vách đá, gọi người trong làng mang họ ra khỏi xe đưa gấp vào bệnh viện, mẹ của Đình Đình dù cho nghèo nhưng rất thương người, bà không ngần ngại đem hết tiền bạc dành dụm ra trả viện phí, nhưng bác sĩ bảo rằng trong cơ thể của Tư Đồ Tuyết cùng Hàn Phong đã nhiễm độc không sao chữa nổi, bà khiếp sợ đến ngất đi, người bị nạn rõ ràng trông rất hiền lành, đứa trẻ nhìn sơ qua cũng đoán được khí chất không tầm thường lại bị hạ độc tàn nhẫn. Cuối ngày hôm đó khi nhịp tim của Tư Đồ Tuyết cùng Hàn Phong dần biến mất thì Ngô Thương xuất hiện đưa thuốc giải cho bệnh viện, ban đầu họ không nhận, lo sợ kẻ gian nhưng khi ông ta chứng minh thân phận thì họ lập tức thay đổi sắc mặt. Sau hai giờ dùng thuốc, Hàn Phong và mẹ anh ta tỉnh dậy lại trông rất khoẻ không đáng lo ngại. Từ đó Hàn Phong sống gần với Trữ Đình Đình cùng sự giúp đỡ lặng thầm của Ngô Thương, lớn lên nhiều lần anh hỏi vì sao ông lại tốt với mẹ con anh như vậy, Ngô Thương chỉ trả lời “Vì con xứng đáng“.
_______________
Cúi đầu độ xin lỗi ạ! Mình bận nhiều thứ trong trường quá, bây giờ gần giờ đêm mới đi diễn kịch ở trường về kịp viết thật nhanh cho mọi người! Hơn hai tuần rồi, thất hứa nhiều quá ời! Sô só rỳ!!! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Mình có lập đường dây rồi nên đảm bảo sẽ không bỏ truyện trước khi đưa ra kết thúc!! Tới cuối tháng mới được nghỉ hè về lại , đau lòng quá đi . Một ngày vui vẻ moahhh