Hàn Phong nheo mắt, trước đây có người ở đây thì theo anh nghĩ chắc chắn phải là nông dân nghèo khó, người già hay ít nhất là người kì quặc như Merlin. Nhưng bộ áo quần trên tay trông đơn giản thế lại là hàng cao cấp, chỉ mua được ở trung tâm thành phố.
Sau khi tắm xong anh đem quần áo cũ treo trên sà gần căn bếp để chúng được hong khô.
“Bộ này vừa vặn với anh thật, còn rất nhiều nên cứ yên tâm” Merlin đặt lên bàn một chén súp nóng, nhẹ nhàng thắp lên vài ngọn đèn hương liệu bị dập tắt lúc nãy.
“Cảm ơn cô, cô có quen biết với người từng ở đây không?”
“Có, anh ta là ân nhân cứu mạng tôi. Còn giúp đỡ về chỗ ở, cách sống ở đây”
“Đợi đã! Theo lời cô nói tôi có chút không hiểu” Hàn Phong muốn biết nguyên nhân sau khi được cứu cô không trở về nhà mà lại ở đây
“Tôi hiểu anh thắc mắc điều gì, thật ra sao tai nạn tôi bị mất trí, cả tên, tuổi mình tôi còn không nhớ. Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không làm được, phải qua mấy tháng mới có thể giao tiếp”
“Là người đó dạy cô?”
“Vâng, anh ấy rất tốt. Đưa tôi đến trang trại gặp người dân học cách trồng trọt, chăn nuôi” Merlin vui vẻ kể lại
“Trang trại?” Hàn Phong bất ngờ
“Men theo đoạn đường phía ngoài anh đã đi lên khoảng 10 miles* sẽ có một trang trại trồng rau củ, nuôi cừu rất đáng yêu. Người dân ở đó cũng rất thân thiện, đó là gia đình tôi” Cô hạnh phúc sáng bừng đôi mắt
“Không ngờ nơi này còn có trang trại, nhưng cô nói 10 miles sao?”
“Vâng, nếu anh có thời gian sau khi cơn bão lắng đi tôi sẽ dẫn anh đi xem vì dù sao đi nữa... Trang trại cũng sắp... Biến mất mãi mãi” Cô ngẩng đầu, ngữ khí như đang cười nhưng gượng gạo
“Có chuyện gì với họ sao?” Anh như tỏ tường điều gì đó nhưng vẫn cố ý hỏi
“Một nhóm người giàu có ở phía trung tâm muốn mua lại trang trại để hỗ trợ việc làm giàu của họ. Chủ trang trại cùng những người khác đã nhiều lần đấu tranh giữ lại nơi đây nhưng vì quá nghèo lại cần tiền nuôi con ông ta, một tên phá của! Ông đành nhắm mắt bán đi trang trại, chia xa người dân mà ông đã gắn bó hơn 30 năm” Merlin không che được nộ hứng trong lời nói
“Mọi người chắc rất ghét bọn người giàu đó” Hàn Phong trốn tránh ánh nhìn của Merlin, nếu nói cho cô nghe anh là kẻ ra lệnh thu mua san bằng nơi đây không chừng cô sẽ đem anh băm ra tan nát.
“Không, họ có tiền, họ có quyền. Trách chúng tôi quá nhỏ nhoi, bất lực nhìn người ta chiếm mất... Nơi thân yêu” Merlin chống cằm nhìn vào ngọn đèn nhỏ trên bàn
Hàn Phong khoáy nhẹ chén súp, suy nghĩ miên man. Anh chỉ ở trên cao sai khiến người khác, có bao giờ tự thân tìm hiểu đời sống của những người bị anh lấy đi thứ gẫn gũi xung quanh, anh luôn dùng tiền chặn họng họ, dùng tiền để khiến kẻ khác trở nên bất lực... Anh không hiểu, vốn không hiểu thế nào là thân thương. Anh biết thứ mình muốn có lại không dám đi giành lấy, vì sự kiêu hãnh của bản thân mà ngồi yên đợi cô quay về. So với những người nông dân kia anh thật sự không bằng.
“Tên mắc mưa, anh làm gì trầm tư vậy?” Merlin vỗ lên tay anh, nhưng tay anh đang khoáy chén súp nóng nên nước súp bắn lên tay cô đau nhói.
“Ah!”
“Có sao không? Xin lỗi” Hàn Phong chụp tay cô, đưa ngọn đèn dầu lại gần quan sát. Cũng may chỉ la vết đỏ nhỏ, không phải bỏng nặng.
“Tôi không sao, anh ăn xong lên chiếc giường đằng đó mà ngủ, tôi đã sắp xếp gọn gàng rồi. Tôi vào phòng của mình đây! Ngủ ngon”Cô giật lại tay mình, nói nhanh một lượt rồi bỏ đi, cả quá trình chưa đến 10 giây.
“Căng thẳng vậy sao?” Hàn Phong tự cười.
____________
Đến sáng hôm sau mưa vẫn không dứt, lúc lớn lúc nhỏ, trời âm u, gió lớn triền miên. Hàn Phong tỉnh dậy khẽ kéo màn nhìn ra ngoài từ cửa sổ chỉ biết thở dài.
“Tôi đã nói rồi, anh phải ở lại đây ít nhất là 3 ngày” Merlin đem cho anh một ly ngũ cốc.
“Xem ra phải làm vậy, cảm ơn” Anh nhận ly ngũ cốc bằng đá
“Ngoài đó là xe của anh à?”
“Ừm. Có việc gì sao?”
“Không, chỉ là cảm giác nó rất đắt tiền, chắc chỉ có người giàu sống ở nội thành mới có thể lái nó” Merlin mặc một bộ đầm dài kín đáo, tóc vấn cao, nửa mặt cũng được che bằng khăng lụa.
“Cũng bình thường, chỉ là phương tiện di chuyển. Mà này, cô che mặt cả ngày vậy cũng được à? Chẳng lẽ không định ăn gì”
“Tôi sẽ vào bếp ăn một mình, anh đừng lo”
“Nhưng tôi cảm thấy mình đem lại bất tiện cho cô. Cô có thể mở ra, tôi không để ý đâu”
“Trước mắt tôi thấy vậy rất tốt, tôi muốn như vậy, đừng ép tôi” Cô nhẹ nhàng cụp mắt
“Thôi được, không nói về nó nữa”
__________
Ngày thứ ba ở đây, Hàn Phong mở điện thoại ra thì tuyệt nhiên không có sóng, càng không có mạng.
“Đó là gì vậy?” Merlin từ sau lưng anh đi tới
“Là điện thoại, cô không biết sao?” Hàn Phong xoay người dịu dàng nói
“Điện thoại? Tôi không biết, dùng để làm gì?”
“Để liên lạc, nói chuyện từ xa, gửi tin nhắn, ý tôi là gửi thư nhưng không cần giấy. Và nhiều thứ khác như chụp ảnh, xem phim, chơi trò chơi,... À mà, cô hiểu tôi nói gì chứ?” Anh đã cố gắng giảng giải bằng cách đơn giản nhất
“Sơ sơ, đại khái cũng hiểu được nó rất thú vị” Merlin đưa tay gãi gãi đầu
“Ừm, thú vị” Anh cười
“Anh bảo nó có thể dùng để chơi trò chơi sao?” Merlin bẽn lẻn
“Phải, muốn thử không?”
“Vâng!”
“Lại đây!” Anh đi về phía cái bàn cũ, Merlin cũng kéo ghế ngồi cạnh anh.
“Cô chạm ngón tay vào màn hình, giữ thật kĩ không để viên bi rơi xuống, phải thật kĩ”
Anh đưa điện thoại của mình cho cô, Merlin quan sát rất lâu, thứ mỏng mỏng, nhè nhẹ, có thể phát sáng, lại to hơn bàn tay cô một chút, phải giữ bằng hai tay, thật không biết làm sao để dùng.
“Như thế này, dùng hai ngón cái, khi quen rồi cô có thể giữ nó bằng tay trái và dùng tay phải để chạm lên màn hình” Hàn Phong cầm tay cô hướng dẫn, cảm nhận sự nhỏ nhắn, gầy gầy cũng như lạnh toát từ nó. Còn cô thì cảm nhận được tay anh to, rắn chắc, lại ấm áp.
“Cảm...ơn anh” Giọng cô run run
“Không... Có gì” Giọng anh run run
Hàn Phong đứng dậy đi về phía giường mình, để cô tự ý dùng điện thoại của anh.
“Tỉnh lại đi, chỉ là cặp mắt giống nhau, không phải Tề Vy, không phải”
Câu chuyện của ngày thứ ba kết thúc với kẻ nằm “tụng kinh” trên giường, kẻ “cày game” trên ghế.
__________
Sáng hôm sau, Hàn Phong bị đánh thức bởi tiếng nhạc mà nơi hoang vu này không thể có được.
“Who are we?
Just a speck of dust within the galaxy?
Woe is me
If we're not careful turns into reality
But don't you dare let our best memories bring you sorrow
Yesterday I saw a lion kiss a deer
Turn the page, maybe we'll find a brand new ending
Where we're dancing in our tears
And God, tell us the reason youth is wasted on the young
It's hunting season and the lambs are on the run
Searching for meaning
But are we all lost stars trying to light up the dark?
And I thought I saw you out there crying
And I thought I heard you call my name
And I thought I heard you out there crying
Just the same” **
Giai điệu quen thuộc Hàn Phong đã nghe nhiều năm nay. Mở mắt tìm kím âm thanh đó, do giường của anh ở ngay phòng khách nên mọi chuyện diễn ra nơi đây đều không thoát khỏi tầm nhìn, nghe của anh. Bật người ngồi lên Hàn Phong liền chứng kiến cảnh tượng mà cả đời này anh không thể quên.
_____________
*10 miles: tầm 16 km
**Bài hát “Lost stars” do Adam Levine hay Keira Knightley trình bày.
Hàn Phong nheo mắt, trước đây có người ở đây thì theo anh nghĩ chắc chắn phải là nông dân nghèo khó, người già hay ít nhất là người kì quặc như Merlin. Nhưng bộ áo quần trên tay trông đơn giản thế lại là hàng cao cấp, chỉ mua được ở trung tâm thành phố.
Sau khi tắm xong anh đem quần áo cũ treo trên sà gần căn bếp để chúng được hong khô.
“Bộ này vừa vặn với anh thật, còn rất nhiều nên cứ yên tâm” Merlin đặt lên bàn một chén súp nóng, nhẹ nhàng thắp lên vài ngọn đèn hương liệu bị dập tắt lúc nãy.
“Cảm ơn cô, cô có quen biết với người từng ở đây không?”
“Có, anh ta là ân nhân cứu mạng tôi. Còn giúp đỡ về chỗ ở, cách sống ở đây”
“Đợi đã! Theo lời cô nói tôi có chút không hiểu” Hàn Phong muốn biết nguyên nhân sau khi được cứu cô không trở về nhà mà lại ở đây
“Tôi hiểu anh thắc mắc điều gì, thật ra sao tai nạn tôi bị mất trí, cả tên, tuổi mình tôi còn không nhớ. Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không làm được, phải qua mấy tháng mới có thể giao tiếp”
“Là người đó dạy cô?”
“Vâng, anh ấy rất tốt. Đưa tôi đến trang trại gặp người dân học cách trồng trọt, chăn nuôi” Merlin vui vẻ kể lại
“Trang trại?” Hàn Phong bất ngờ
“Men theo đoạn đường phía ngoài anh đã đi lên khoảng miles sẽ có một trang trại trồng rau củ, nuôi cừu rất đáng yêu. Người dân ở đó cũng rất thân thiện, đó là gia đình tôi” Cô hạnh phúc sáng bừng đôi mắt
“Không ngờ nơi này còn có trang trại, nhưng cô nói miles sao?”
“Vâng, nếu anh có thời gian sau khi cơn bão lắng đi tôi sẽ dẫn anh đi xem vì dù sao đi nữa... Trang trại cũng sắp... Biến mất mãi mãi” Cô ngẩng đầu, ngữ khí như đang cười nhưng gượng gạo
“Có chuyện gì với họ sao?” Anh như tỏ tường điều gì đó nhưng vẫn cố ý hỏi
“Một nhóm người giàu có ở phía trung tâm muốn mua lại trang trại để hỗ trợ việc làm giàu của họ. Chủ trang trại cùng những người khác đã nhiều lần đấu tranh giữ lại nơi đây nhưng vì quá nghèo lại cần tiền nuôi con ông ta, một tên phá của! Ông đành nhắm mắt bán đi trang trại, chia xa người dân mà ông đã gắn bó hơn năm” Merlin không che được nộ hứng trong lời nói
“Mọi người chắc rất ghét bọn người giàu đó” Hàn Phong trốn tránh ánh nhìn của Merlin, nếu nói cho cô nghe anh là kẻ ra lệnh thu mua san bằng nơi đây không chừng cô sẽ đem anh băm ra tan nát.
“Không, họ có tiền, họ có quyền. Trách chúng tôi quá nhỏ nhoi, bất lực nhìn người ta chiếm mất... Nơi thân yêu” Merlin chống cằm nhìn vào ngọn đèn nhỏ trên bàn
Hàn Phong khoáy nhẹ chén súp, suy nghĩ miên man. Anh chỉ ở trên cao sai khiến người khác, có bao giờ tự thân tìm hiểu đời sống của những người bị anh lấy đi thứ gẫn gũi xung quanh, anh luôn dùng tiền chặn họng họ, dùng tiền để khiến kẻ khác trở nên bất lực... Anh không hiểu, vốn không hiểu thế nào là thân thương. Anh biết thứ mình muốn có lại không dám đi giành lấy, vì sự kiêu hãnh của bản thân mà ngồi yên đợi cô quay về. So với những người nông dân kia anh thật sự không bằng.
“Tên mắc mưa, anh làm gì trầm tư vậy?” Merlin vỗ lên tay anh, nhưng tay anh đang khoáy chén súp nóng nên nước súp bắn lên tay cô đau nhói.
“Ah!”
“Có sao không? Xin lỗi” Hàn Phong chụp tay cô, đưa ngọn đèn dầu lại gần quan sát. Cũng may chỉ la vết đỏ nhỏ, không phải bỏng nặng.
“Tôi không sao, anh ăn xong lên chiếc giường đằng đó mà ngủ, tôi đã sắp xếp gọn gàng rồi. Tôi vào phòng của mình đây! Ngủ ngon”Cô giật lại tay mình, nói nhanh một lượt rồi bỏ đi, cả quá trình chưa đến giây.
“Căng thẳng vậy sao?” Hàn Phong tự cười.
____________
Đến sáng hôm sau mưa vẫn không dứt, lúc lớn lúc nhỏ, trời âm u, gió lớn triền miên. Hàn Phong tỉnh dậy khẽ kéo màn nhìn ra ngoài từ cửa sổ chỉ biết thở dài.
“Tôi đã nói rồi, anh phải ở lại đây ít nhất là ngày” Merlin đem cho anh một ly ngũ cốc.
“Xem ra phải làm vậy, cảm ơn” Anh nhận ly ngũ cốc bằng đá
“Ngoài đó là xe của anh à?”
“Ừm. Có việc gì sao?”
“Không, chỉ là cảm giác nó rất đắt tiền, chắc chỉ có người giàu sống ở nội thành mới có thể lái nó” Merlin mặc một bộ đầm dài kín đáo, tóc vấn cao, nửa mặt cũng được che bằng khăng lụa.
“Cũng bình thường, chỉ là phương tiện di chuyển. Mà này, cô che mặt cả ngày vậy cũng được à? Chẳng lẽ không định ăn gì”
“Tôi sẽ vào bếp ăn một mình, anh đừng lo”
“Nhưng tôi cảm thấy mình đem lại bất tiện cho cô. Cô có thể mở ra, tôi không để ý đâu”
“Trước mắt tôi thấy vậy rất tốt, tôi muốn như vậy, đừng ép tôi” Cô nhẹ nhàng cụp mắt
“Thôi được, không nói về nó nữa”
__________
Ngày thứ ba ở đây, Hàn Phong mở điện thoại ra thì tuyệt nhiên không có sóng, càng không có mạng.
“Đó là gì vậy?” Merlin từ sau lưng anh đi tới
“Là điện thoại, cô không biết sao?” Hàn Phong xoay người dịu dàng nóibg-ssp-{height:px}
“Điện thoại? Tôi không biết, dùng để làm gì?”
“Để liên lạc, nói chuyện từ xa, gửi tin nhắn, ý tôi là gửi thư nhưng không cần giấy. Và nhiều thứ khác như chụp ảnh, xem phim, chơi trò chơi,... À mà, cô hiểu tôi nói gì chứ?” Anh đã cố gắng giảng giải bằng cách đơn giản nhất
“Sơ sơ, đại khái cũng hiểu được nó rất thú vị” Merlin đưa tay gãi gãi đầu
“Ừm, thú vị” Anh cười
“Anh bảo nó có thể dùng để chơi trò chơi sao?” Merlin bẽn lẻn
“Phải, muốn thử không?”
“Vâng!”
“Lại đây!” Anh đi về phía cái bàn cũ, Merlin cũng kéo ghế ngồi cạnh anh.
“Cô chạm ngón tay vào màn hình, giữ thật kĩ không để viên bi rơi xuống, phải thật kĩ”
Anh đưa điện thoại của mình cho cô, Merlin quan sát rất lâu, thứ mỏng mỏng, nhè nhẹ, có thể phát sáng, lại to hơn bàn tay cô một chút, phải giữ bằng hai tay, thật không biết làm sao để dùng.
“Như thế này, dùng hai ngón cái, khi quen rồi cô có thể giữ nó bằng tay trái và dùng tay phải để chạm lên màn hình” Hàn Phong cầm tay cô hướng dẫn, cảm nhận sự nhỏ nhắn, gầy gầy cũng như lạnh toát từ nó. Còn cô thì cảm nhận được tay anh to, rắn chắc, lại ấm áp.
“Cảm...ơn anh” Giọng cô run run
“Không... Có gì” Giọng anh run run
Hàn Phong đứng dậy đi về phía giường mình, để cô tự ý dùng điện thoại của anh.
“Tỉnh lại đi, chỉ là cặp mắt giống nhau, không phải Tề Vy, không phải”
Câu chuyện của ngày thứ ba kết thúc với kẻ nằm “tụng kinh” trên giường, kẻ “cày game” trên ghế.
__________
Sáng hôm sau, Hàn Phong bị đánh thức bởi tiếng nhạc mà nơi hoang vu này không thể có được.
“Who are we?
Just a speck of dust within the galaxy?
Woe is me
If we're not careful turns into reality
But don't you dare let our best memories bring you sorrow
Yesterday I saw a lion kiss a deer
Turn the page, maybe we'll find a brand new ending
Where we're dancing in our tears
And God, tell us the reason youth is wasted on the young
It's hunting season and the lambs are on the run
Searching for meaning
But are we all lost stars trying to light up the dark?
And I thought I saw you out there crying
And I thought I heard you call my name
And I thought I heard you out there crying
Just the same”
Giai điệu quen thuộc Hàn Phong đã nghe nhiều năm nay. Mở mắt tìm kím âm thanh đó, do giường của anh ở ngay phòng khách nên mọi chuyện diễn ra nơi đây đều không thoát khỏi tầm nhìn, nghe của anh. Bật người ngồi lên Hàn Phong liền chứng kiến cảnh tượng mà cả đời này anh không thể quên.
_____________
miles: tầm km
Bài hát “Lost stars” do Adam Levine hay Keira Knightley trình bày.