Anh kết thúc việc trong thư phòng, ăn thức ăn khuya sau đó đi tắm, định lên giường đánh một giấc thì nhớ đến lúc ngang qua phòng cô vẫn sáng đèn. Hàn Phong nhẹ nhàng hết mức đem cửa phòng của cô mở ra.
“Em chưa ngủ?” Đập vào mắt anh là dáng vẻ xanh xao của cô ngồi cuộn tròn trên ghế nhìn ra cửa sổ
“Sao anh vào đây?” Cô giật mình xoay mặt nhìn anh
“Nhớ không ra cũng không cần buồn, chỉ cần sau này chúng ta cùng nhau tạo cho em một kí ức mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn!” Anh bước nhanh đến, nhấn mạnh lời nói, vòng tay đem cô nhấc lên, bế gọn trên tay.
“A! Anh làm gì vậy?” Cô hơi sợ lại nhận ra vòng tay anh rất chắc chắn
“Dỗ em đi ngủ, em nhẹ hơn rất nhiều rồi” Đặc cô lên giường xong anh không rời đi lại mặt dày leo lên nằm cạnh cô.
“Ếy! Anh làm vậy có ý gì đây?” Cô dịch người tránh anh
“Đã nói là dỗ em ngủ mà, ngoan đi, anh ôm một chút” Anh kéo cô vào lòng
“Anh đang chiếm tiện nghi tôi đấy” Cô tìm cách đẩy anh ra
“Anh thích! Em động đậy nữa thì anh không biết mình sẽ chiếm đến cái gì khác đâu” Hàn Phong càng lúc càng vô sỉ
“Anh tự trọng chút được không?”
“Trước mặt em anh không cần tự trọng” Anh tự cười mãn nguyện vì cô dù cứng miệng nhưng đã chịu nằm yên
“Anh đang ở sau lưng tôi”
“Àm, phải nói là ở cạnh em thì anh không cần giữ tự trọng” Anh như đứa trẻ cứng đầu cãi chuyện vô lí.
“Khi nào anh mới chịu đi?”
“Khi em ngủ”
“Lỡ như anh ngủ trước tôi rồi nằm đây luôn thì sao?”
“Cho nên em phải cố gắng đi ngủ trước anh”
“Nếu tôi ngủ trước anh chẳng phải đã cho anh cơ hội làm bậy?”
“Thông minh! Anh nghĩ tốt nhất chúng ta cùng thức”
“Anh bệnh hoạn!”
“Phải đấy, rất bệnh hoạn”
Anh ôm cô từ phía sau, cô nằm trước người anh, cả hai không nhìn mặt nhau nhưng vẫn cứ tranh cãi cùng nhau. Ngực anh dán vào lưng cô cảm nhận trái tim đang dần dần hoà cùng một nhịp.
“Tôi muốn hỏi” Im lặng một chút cô khẽ cất tiếng
“Sao nào?”
“Anh nói tôi từng là diễn viên?”
“Ừm”
“Vậy... Ngày mai anh có thể giúp tôi xem lại những bộ phim mình đã đóng chứ?”
“Tất nhiên, em muốn xem bây giờ cũng được, nhưng mà không, bây giờ em nên nghỉ ngơi trước đã”
“Ngày mai anh có xem cùng tôi không?”
“Cái đó... Vào sáng sớm anh phải đến công ty, nhưng em yên tâm, anh sẽ về ăn trưa và xem phim cùng em” Anh cười cắn cắn lên vai cô
“Nhột!” Cô giật người một chút, chuyển mình đánh lên ngực anh
Lúc này hai người đối mặt với nhau, má trái cô áp dưới gối nên không thấy được vết sẹo, lúc này anh phải công nhận cô thật sự đẹp, nét sắc xảo của cô luôn sống động bất chấp thời gian, không gian.
“Em đẹp lắm” Anh vân vê gò má gầy gầy của cô
“Anh đừng an ủi tôi nữa, tôi ý thức được mình xấu xí...”
“Suỵt! Cấm em nói vậy. Cứ yên tâm, chỉ cần còn anh ở đây, em mãi mãi là người con gái đẹp nhất”
“Cảm ơn anh” Cô thẹn thùng cười, ánh mắt chứa chan tình cảm
“Vậy đêm nay anh có thể ngủ ở đây đúng không?” Anh lại giở thói lưu manh
“Hey!! Anh giữ tự trọng giùm đi” Cô muốn hét lên
Tranh cãi, đàm phán suốt gần nửa giờ đồng hồ rốt cuộc kẻ mặt dày là anh chiến thắng, ôm chặt cô cả đêm không tha.
___________
Sáng hôm sau anh chạy nhanh đến công ty, tất bật mấy giờ liền bỏ cả ăn sáng, vừa đến giờ trưa lập tức đem tài liệu về nhà. Khác với khung cảnh cô xinh đẹp trong suốt ngồi co chân nước mắt lưng tròng xem phim mình đóng trước đây thì anh hoàn toàn hụt hẫng khi cô vẫn còn ngủ o o trên giường.
“Dậy!!! Dậy xem phim!!! Em là heo sao? Ngủ nhiều đến vậy!” Anh kéo chăn ra khỏi người cô, đưa tay phát lên mông cô vài cái
“A!! Đau!! Anh bị điên à? Nếu không phải tối qua anh làm phiền thì tôi đã không buồn ngủ đến thế!” Cô cằn nhằn kéo gối che mặt
“Em làm quen chỗ cũng nhanh thật, mau dậy đi, hôm qua đã bảo cùng nhau xem phim mà” Anh giở giọng nhõng nhẽo, dậm dậm chân xuống nền
“Không xem đâu, anh tự đi xem đi”
“Em đang phá hư kịch bản lãng mạng của chúng ta đó! Dậy mau” Anh bế cô dậy, đặt lên bồn rửa mặt lớn trong phòng tắm
Nhúng khăn vào nước lau mặt cho cô, lấy bàn chải giúp cô đánh răng, từ đầu đến cuối cô chỉ việc bất động mắt nhắm mắt mở để anh “phục vụ“.
Dù là lần đầu bị “hành hạ” như vậy nhưng anh lại phấn khởi lạ thường. Anh đặc biệt thích cô đáng yêu như hiện giờ, không quá toàn mỹ, không quá chú trọng bề ngoài, không quá siêng năng,...
Lôi cô lên sô pha, đem bánh mì cùng sữa cho cô ăn, anh chọn bộ phim tạo được khá nhiều tiếng vang khi cô về nước cũng là bộ phim cuối cùng cô đóng trước khi mất biệt, Giảo Thành nhất quyết không chịu đổi diễn viên nên đặc biệt chuyển hướng cho bộ phim khiến nó bị chia ra hai phần vì ông tin chắc cô sẽ quay lại hoàn thành phần kết của bộ phim. Ngày công chiếu phim ngược lại nỗi lo lắng của cả đoàn, hiệu ứng khán giả rất tốt, nhiều người đã khóc và thể hiện sự mong chờ cho phần kết. Phim đoạt giải thưởng danh giá của năm, lọt vào top những bộ phim kinh điển gây xúc động lòng người nhất,...
“”How to love you?” Là tên của bộ phim à?” Cô hỏi
“Ừm”
Ngồi xem từ những phân cảnh đầu tiên trong căn phòng có lò sưởi ấm áp, ánh đèn dịu nhẹ, mưa lất phất bên ngoài, màn hình lớn đạt chuẩn một phòng xem phim trong nhà, cô đã bị thu hút bởi hình ảnh cùng nội dung nhẹ nhàng, tông màu chủ đạo của bộ phim chính là màu của “mưa”, u buồn của tiết tấu, tinh khiết của nội tâm,... Hàn Phong mua cả bản quốc tế nên cô hiểu được những thứ nhân vật đang kể trên màn ảnh, cô mê mẩn nhìn hình ảnh đẹp cuốn hút của mình trong phim không chớp mắt, có lẽ đã chuẩn bị tâm lí rất nhiều nên cô không mấy bất ngờ hay phô trương, rất bình tĩnh mà xem.
“Oaaa!! Đẹp trai quá!!” Cô nuốt nhanh miếng bánh đang nhai, kêu lên thản thốt khi phân đoạn Phổ Thịnh đột ngột chạy nhanh vào tiệm bánh, máy quay tỉ mỉ lấy góc cạnh đẹp nhất trên người anh,...
“Ngay cả bản thân mình em cũng không chú ý nhiều vậy mà phản ứng dữ dội với cậu ta sao?” Hàn Phong tất nhiên không nhịn được, bấm dừng mạch phim đang chiếu, xoay người xếp bằng hai chân lên sô pha nói với cô
“Anh không thấy anh ấy rất đẹp trai sao? Mắt kìa, mũi kìa, môi kìa, gò má kìa, cả lỗ tai cũng đẹp,... Ấy! Tóc của anh ấy kìa! Tôi từng tiếp xúc với người đẹp vậy sao? Tại sao chúng tôi lại không thành một đôi chứ? Xem kìa!! Oh my... Wow!! Không thở nổi” Cô khoa trương dùng tay quạt quạt trước mặt
“Em háo sắc quá đấy! Xoay qua nhìn này, người trước mặt em còn đẹp hơn anh ta gấp mấy lần!!” Hàn Phong giận tím mặt, anh rất tự tin lại mắc bệnh yêu bản thân, người duy nhất khiến anh công nhận có ngoại hình xuất chúng hơn mình là Vũ Quân, ngay cả Vũ Minh có là song sinh với cậu ta anh cũng không nể mặt chê anh ta thiếu dũng khí. Nay danh dự lại bị cô chà đạp đến nát như tương.
“Đẹp như anh thì sao? Gian xảo, quỷ quyệt! Phải như anh ấy, tạo cho phụ nữ cảm giác đáng tin, muốn dựa vào, anh ta chắc chắn sẽ chung thuỷ tuyệt đối với người con gái của minh” Cô vẫn không thôi mê mẩn Phổ Thịnh
“Cảm giác đáng tin? Chung thuỷ? Aizzz, em mất trí đến nhìn nhầm rồi! Cậu ta chỉ đẹp trên phim ảnh thôi, bên ngoài da cậu ta rất xấu, nổi đầy mụn do thâu đêm trong sòng bạc, thân hình ngấn mỡ do uống nhiều rượu, chưa kể răng ố vàng do hút nhiều thuốc. Những thứ em thấy chỉ là công nghệ hoá trang cùng chỉnh sửa hình ảnh thôi. Còn tính cách... Nói ra thì xấu mặt đàn ông hết sức, cậu ta đấy, mỗi ngày ôm một cô khác nhau vào khách sạn, có khi vài ba cô một lần, con gái từ nhà lành đến ăn chơi đều bị cậu ta lừa sạch xong quăng bỏ. Trước đây do em lấy anh nên mới nhìn ra con người cậu ta mà tránh khỏi bị cậu ta lừa” Hàn Phong thề rằng việc mất mặt nhất anh đã làm chính là kể xấu sau lưng, thêm bớt, dựng chuyện cho “tình địch” của mình chỉ vì ganh tị vớ vẩn. Hình tượng tổng tài uy nghiêm, lời nói như vàng, chừng mực cực độ phút chốc biến thành tiểu nhân bỉ ổi, xuyên tạt mọi thứ một cách vô sỉ, phi đạo đức!
“Tư Đồ Hàn Phong! Cậu sai quá sai rồi, vì sắc mà bán đi cả nhân phẩm a! Phổ Thịnh thiếu gia có chết cũng làm ma ám cậu cả đời...” Trích lời Vũ Quân sau khi biết được “bộ mặt thật” của tổng tài Ngô thị.
Anh kết thúc việc trong thư phòng, ăn thức ăn khuya sau đó đi tắm, định lên giường đánh một giấc thì nhớ đến lúc ngang qua phòng cô vẫn sáng đèn. Hàn Phong nhẹ nhàng hết mức đem cửa phòng của cô mở ra.
“Em chưa ngủ?” Đập vào mắt anh là dáng vẻ xanh xao của cô ngồi cuộn tròn trên ghế nhìn ra cửa sổ
“Sao anh vào đây?” Cô giật mình xoay mặt nhìn anh
“Nhớ không ra cũng không cần buồn, chỉ cần sau này chúng ta cùng nhau tạo cho em một kí ức mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn!” Anh bước nhanh đến, nhấn mạnh lời nói, vòng tay đem cô nhấc lên, bế gọn trên tay.
“A! Anh làm gì vậy?” Cô hơi sợ lại nhận ra vòng tay anh rất chắc chắn
“Dỗ em đi ngủ, em nhẹ hơn rất nhiều rồi” Đặc cô lên giường xong anh không rời đi lại mặt dày leo lên nằm cạnh cô.
“Ếy! Anh làm vậy có ý gì đây?” Cô dịch người tránh anh
“Đã nói là dỗ em ngủ mà, ngoan đi, anh ôm một chút” Anh kéo cô vào lòng
“Anh đang chiếm tiện nghi tôi đấy” Cô tìm cách đẩy anh ra
“Anh thích! Em động đậy nữa thì anh không biết mình sẽ chiếm đến cái gì khác đâu” Hàn Phong càng lúc càng vô sỉ
“Anh tự trọng chút được không?”
“Trước mặt em anh không cần tự trọng” Anh tự cười mãn nguyện vì cô dù cứng miệng nhưng đã chịu nằm yên
“Anh đang ở sau lưng tôi”
“Àm, phải nói là ở cạnh em thì anh không cần giữ tự trọng” Anh như đứa trẻ cứng đầu cãi chuyện vô lí.
“Khi nào anh mới chịu đi?”
“Khi em ngủ”
“Lỡ như anh ngủ trước tôi rồi nằm đây luôn thì sao?”
“Cho nên em phải cố gắng đi ngủ trước anh”
“Nếu tôi ngủ trước anh chẳng phải đã cho anh cơ hội làm bậy?”
“Thông minh! Anh nghĩ tốt nhất chúng ta cùng thức”
“Anh bệnh hoạn!”
“Phải đấy, rất bệnh hoạn”
Anh ôm cô từ phía sau, cô nằm trước người anh, cả hai không nhìn mặt nhau nhưng vẫn cứ tranh cãi cùng nhau. Ngực anh dán vào lưng cô cảm nhận trái tim đang dần dần hoà cùng một nhịp.
“Tôi muốn hỏi” Im lặng một chút cô khẽ cất tiếng
“Sao nào?”
“Anh nói tôi từng là diễn viên?”
“Ừm”
“Vậy... Ngày mai anh có thể giúp tôi xem lại những bộ phim mình đã đóng chứ?”
“Tất nhiên, em muốn xem bây giờ cũng được, nhưng mà không, bây giờ em nên nghỉ ngơi trước đã”
“Ngày mai anh có xem cùng tôi không?”
“Cái đó... Vào sáng sớm anh phải đến công ty, nhưng em yên tâm, anh sẽ về ăn trưa và xem phim cùng em” Anh cười cắn cắn lên vai côbg-ssp-{height:px}
“Nhột!” Cô giật người một chút, chuyển mình đánh lên ngực anh
Lúc này hai người đối mặt với nhau, má trái cô áp dưới gối nên không thấy được vết sẹo, lúc này anh phải công nhận cô thật sự đẹp, nét sắc xảo của cô luôn sống động bất chấp thời gian, không gian.
“Em đẹp lắm” Anh vân vê gò má gầy gầy của cô
“Anh đừng an ủi tôi nữa, tôi ý thức được mình xấu xí...”
“Suỵt! Cấm em nói vậy. Cứ yên tâm, chỉ cần còn anh ở đây, em mãi mãi là người con gái đẹp nhất”
“Cảm ơn anh” Cô thẹn thùng cười, ánh mắt chứa chan tình cảm
“Vậy đêm nay anh có thể ngủ ở đây đúng không?” Anh lại giở thói lưu manh
“Hey!! Anh giữ tự trọng giùm đi” Cô muốn hét lên
Tranh cãi, đàm phán suốt gần nửa giờ đồng hồ rốt cuộc kẻ mặt dày là anh chiến thắng, ôm chặt cô cả đêm không tha.
___________
Sáng hôm sau anh chạy nhanh đến công ty, tất bật mấy giờ liền bỏ cả ăn sáng, vừa đến giờ trưa lập tức đem tài liệu về nhà. Khác với khung cảnh cô xinh đẹp trong suốt ngồi co chân nước mắt lưng tròng xem phim mình đóng trước đây thì anh hoàn toàn hụt hẫng khi cô vẫn còn ngủ o o trên giường.
“Dậy!!! Dậy xem phim!!! Em là heo sao? Ngủ nhiều đến vậy!” Anh kéo chăn ra khỏi người cô, đưa tay phát lên mông cô vài cái
“A!! Đau!! Anh bị điên à? Nếu không phải tối qua anh làm phiền thì tôi đã không buồn ngủ đến thế!” Cô cằn nhằn kéo gối che mặt
“Em làm quen chỗ cũng nhanh thật, mau dậy đi, hôm qua đã bảo cùng nhau xem phim mà” Anh giở giọng nhõng nhẽo, dậm dậm chân xuống nền
“Không xem đâu, anh tự đi xem đi”
“Em đang phá hư kịch bản lãng mạng của chúng ta đó! Dậy mau” Anh bế cô dậy, đặt lên bồn rửa mặt lớn trong phòng tắm
Nhúng khăn vào nước lau mặt cho cô, lấy bàn chải giúp cô đánh răng, từ đầu đến cuối cô chỉ việc bất động mắt nhắm mắt mở để anh “phục vụ“.
Dù là lần đầu bị “hành hạ” như vậy nhưng anh lại phấn khởi lạ thường. Anh đặc biệt thích cô đáng yêu như hiện giờ, không quá toàn mỹ, không quá chú trọng bề ngoài, không quá siêng năng,...
Lôi cô lên sô pha, đem bánh mì cùng sữa cho cô ăn, anh chọn bộ phim tạo được khá nhiều tiếng vang khi cô về nước cũng là bộ phim cuối cùng cô đóng trước khi mất biệt, Giảo Thành nhất quyết không chịu đổi diễn viên nên đặc biệt chuyển hướng cho bộ phim khiến nó bị chia ra hai phần vì ông tin chắc cô sẽ quay lại hoàn thành phần kết của bộ phim. Ngày công chiếu phim ngược lại nỗi lo lắng của cả đoàn, hiệu ứng khán giả rất tốt, nhiều người đã khóc và thể hiện sự mong chờ cho phần kết. Phim đoạt giải thưởng danh giá của năm, lọt vào top những bộ phim kinh điển gây xúc động lòng người nhất,...
“”How to love you?” Là tên của bộ phim à?” Cô hỏi
“Ừm”
Ngồi xem từ những phân cảnh đầu tiên trong căn phòng có lò sưởi ấm áp, ánh đèn dịu nhẹ, mưa lất phất bên ngoài, màn hình lớn đạt chuẩn một phòng xem phim trong nhà, cô đã bị thu hút bởi hình ảnh cùng nội dung nhẹ nhàng, tông màu chủ đạo của bộ phim chính là màu của “mưa”, u buồn của tiết tấu, tinh khiết của nội tâm,... Hàn Phong mua cả bản quốc tế nên cô hiểu được những thứ nhân vật đang kể trên màn ảnh, cô mê mẩn nhìn hình ảnh đẹp cuốn hút của mình trong phim không chớp mắt, có lẽ đã chuẩn bị tâm lí rất nhiều nên cô không mấy bất ngờ hay phô trương, rất bình tĩnh mà xem.
“Oaaa!! Đẹp trai quá!!” Cô nuốt nhanh miếng bánh đang nhai, kêu lên thản thốt khi phân đoạn Phổ Thịnh đột ngột chạy nhanh vào tiệm bánh, máy quay tỉ mỉ lấy góc cạnh đẹp nhất trên người anh,...
“Ngay cả bản thân mình em cũng không chú ý nhiều vậy mà phản ứng dữ dội với cậu ta sao?” Hàn Phong tất nhiên không nhịn được, bấm dừng mạch phim đang chiếu, xoay người xếp bằng hai chân lên sô pha nói với cô
“Anh không thấy anh ấy rất đẹp trai sao? Mắt kìa, mũi kìa, môi kìa, gò má kìa, cả lỗ tai cũng đẹp,... Ấy! Tóc của anh ấy kìa! Tôi từng tiếp xúc với người đẹp vậy sao? Tại sao chúng tôi lại không thành một đôi chứ? Xem kìa!! Oh my... Wow!! Không thở nổi” Cô khoa trương dùng tay quạt quạt trước mặt
“Em háo sắc quá đấy! Xoay qua nhìn này, người trước mặt em còn đẹp hơn anh ta gấp mấy lần!!” Hàn Phong giận tím mặt, anh rất tự tin lại mắc bệnh yêu bản thân, người duy nhất khiến anh công nhận có ngoại hình xuất chúng hơn mình là Vũ Quân, ngay cả Vũ Minh có là song sinh với cậu ta anh cũng không nể mặt chê anh ta thiếu dũng khí. Nay danh dự lại bị cô chà đạp đến nát như tương.
“Đẹp như anh thì sao? Gian xảo, quỷ quyệt! Phải như anh ấy, tạo cho phụ nữ cảm giác đáng tin, muốn dựa vào, anh ta chắc chắn sẽ chung thuỷ tuyệt đối với người con gái của minh” Cô vẫn không thôi mê mẩn Phổ Thịnh
“Cảm giác đáng tin? Chung thuỷ? Aizzz, em mất trí đến nhìn nhầm rồi! Cậu ta chỉ đẹp trên phim ảnh thôi, bên ngoài da cậu ta rất xấu, nổi đầy mụn do thâu đêm trong sòng bạc, thân hình ngấn mỡ do uống nhiều rượu, chưa kể răng ố vàng do hút nhiều thuốc. Những thứ em thấy chỉ là công nghệ hoá trang cùng chỉnh sửa hình ảnh thôi. Còn tính cách... Nói ra thì xấu mặt đàn ông hết sức, cậu ta đấy, mỗi ngày ôm một cô khác nhau vào khách sạn, có khi vài ba cô một lần, con gái từ nhà lành đến ăn chơi đều bị cậu ta lừa sạch xong quăng bỏ. Trước đây do em lấy anh nên mới nhìn ra con người cậu ta mà tránh khỏi bị cậu ta lừa” Hàn Phong thề rằng việc mất mặt nhất anh đã làm chính là kể xấu sau lưng, thêm bớt, dựng chuyện cho “tình địch” của mình chỉ vì ganh tị vớ vẩn. Hình tượng tổng tài uy nghiêm, lời nói như vàng, chừng mực cực độ phút chốc biến thành tiểu nhân bỉ ổi, xuyên tạt mọi thứ một cách vô sỉ, phi đạo đức!
“Tư Đồ Hàn Phong! Cậu sai quá sai rồi, vì sắc mà bán đi cả nhân phẩm a! Phổ Thịnh thiếu gia có chết cũng làm ma ám cậu cả đời...” Trích lời Vũ Quân sau khi biết được “bộ mặt thật” của tổng tài Ngô thị.