Ăn bát cháo mà cổ họng cô như nghẹn lại. Mỗi một tiếng “ê” “a” của đứa trẻ như đang trêu chọc, khiêu khích cô. Nhịn không nổi nữa cô đặt thìa trên tay xuống, ép mình nở một nụ cười nhân từ nhất có thể.
“Hiện tại cô đang sống ở đây à?”
“Còn cả con trai tôi nữa. Ở đây cũng đã nửa năm rồi” Trữ Đình Đình ôm đứa bé trong lòng, nâng niu từng chút.
“Đứa bé lớn bao nhiêu rồi?”
“Hai tháng rồi, rất khoẻ mạnh”
“Ồ, mừng cho cô” Tề Vy gật gật đầu
“Cảm ơn, đứa bé khoẻ mạnh cả tôi và Hàn Phong đều rất mừng rỡ”
Không cần phải khẳng định chủ quyền vậy đâu! Tề Vy xấu tính nghĩ thầm.
“Tên gì đó?” Tề Vy sờ nhẹ gò má đứa trẻ
“Tư Đồ Trạch Phong”
“Vậy là con anh ấy thật rồi” Cô lẩm bẩm...
__________
Trời vừa sập tối Tề Vy bỏ về mặc kệ Đình Đình lên tiếng giữ lại. Cô muốn trốn đi trước khi Hàn Phong thấy cô lần nữa.
Lang thang giữa phố vắng người, tự hỏi người dân hôm nay sao hiền lành quá, chẳng ai dẫn con đi chơi, đi dạo phố để cô còn được ngắm mấy đứa nhóc tung tăng vui đùa.
Trời mùa thu mát mẻ nhưng khi gió nổi lên cũng khó tránh khỏi cảm giác lạnh khi đi một mình, không ai thật sự là thân quen.
“Tề Vy, chị là Tề Vy đúng chứ?”
Sau tiếng kêu lớn đó thì lại thêm lần nữa trong đời Tề Vy hứng trọn cái gọi là nghệ sĩ cả thở cũng không được tự do. Nào chụp hình, nào chữ kí, nào bắt chuyện, cô lại không có vệ sĩ hay quản lí, trợ lí đi cùng. Một mình gánh vác!
Cũng may người hâm mộ của cô rất điềm đạm, khi cảm thấy cô đã mệt sẽ tự động lui đi, dù sao bắt gặp người mình hâm mộ trên đường như vậy cũng rất mãn nguyện rồi.
Lang thang thế nào cô lại gọi cho Edric, anh đã chuyển nhượng Đông Kinh cho Vũ Quân, bản thân thì quay về Ý giúp đỡ ba mẹ.
“Sao vậy? Không được vui sao?” Anh vẫn dịu dàng như ngày nào
“Em nhớ Hàn Phong quá!” Nói xong cô ngồi hẳn xuống đất khóc ròng rã. Bức tường phía sau nhám lên sần sùi lại lạnh toát, khác hẳn vòng tay ấm áp của anh.
Edric chỉ im lặng, nói không đau lòng là nói dối, nói đau lòng cũng không phải vì anh đã quen rồi. Sáu tháng này hầu như lần nào nói chuyện với anh cô cũng lỡ miệng nói ra tình cảm dành cho Hàn Phong. Chỉ có lần này là ngoại lệ, cô khóc!
“Anh ấy... Anh ấy có con rồi!! Là với Trữ Đình Đình!... Là con trai... Đáng yêu lắm!!! Ahaha... Nếu trước đây em chịu nghe theo anh dừng tay lại thì... Có phải người sinh con cho anh ấy là em không? Trữ Đình Đình ấy làm sao có cửa chứ?” Càng khóc cô càng điên loạn, bỏ mặc hình tượng mà nói ngông cuồng.
“Em đã đi tìm hắn sao?” Edric thở dài
“Không, em đâu mất mặt vậy. Hôm qua em lỡ uống say, tỉnh dậy đã thấy ở trong nhà anh ấy... Trong phòng con anh ấy” Cô quẹt nước mắt. Lại sực nhớ cô chưa hỏi Đình Đình làm sao cô xuất hiện trong ngôi nhà ấy... Đầu heo thật mà.
“Em uống say sao? Đã dặn em phải cẩn thận. Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Bây giờ em vẫn ổn đấy thôi. Anh đừng nhiều lời”
“Được được không nhiều lời nữa”
“Khi nào anh đến đây chới với em thế?”
“Nếu tháng sau anh rãnh anh sẽ đến một chuyến”
“Ờ... Vậy hẹn gặp anh, em phải về nhà đây”
“Giữ sức khoẻ đó, cẩn thận”
__________
Bỏ điện thoại vào túi, đến khi muốn đựng dậy đã thấy hai chân tê mỏi, chóng tay lên tường gáng gượng vài lần đều ngã huỵch xuống.
“Đứng dậy mau!”
Giọng nói như ra lệnh kèm theo một bàn tay rất đẹp chìa ra trước mặt cô.
“Anh... Hàn Phong!” Cô vội đưa tay lên, khó nhọc đứng dậy.
Cô đứng vững chưa được bao lâu thì Hàn Phong liền quay người đi.
“Anh ơi!” Cô dịu giọng gọi anh.
Hàn Phong rùng mình một cái, lục lọi trí nhớ thì chưa lần nào cô “chảy nước” gọi anh như vậy. Anh chầm chậm xoay người nhìn cô liền thấy ánh mắt cầu khẩn vô cùng đáng thương của cô.
“Sao anh biết em ở đây? Anh... Đi theo em à?” Cô “diễn sâu” rưng rưng nước mắt.
“Tôi đâu có rãnh mà đi theo em, đi uống rượu!” Anh chỉ vào phía sau lưng cô.
Tề Vy ngơ ngác nhìn lại mới biết vách tường nãy giờ cô dựa là của một quán bar. Nhưng cái cô ngỡ ngàng là anh quá phũ phàng T^T
“Ờ... Đừng có đi uống rượu, không tốt cho em bé” Cô cắn cắn môi
“Nhưng tôi lỡ uống nhiều rồi, theo lời em thì đêm nay tôi không nên về nhà mới đúng” Anh đểu giả lại gần cô, ép cô lại vào tường.
Tưởng cô sẽ trở nên sợ hãi, nhút nhát...
“Nếu không về nhà thì chi bằng qua đêm ở chỗ em” Cô lẳng lơ choàng hai tay lên cổ anh
“Giỏi lắm. Tôi nên cân nhắc một chút”
“Còn phải cân nhắc sao? Em là diễn viên nổi tiếng đấy, hàng trăm kẻ có tiền ra giá cũng không mua được. Cho anh miễn phí một đêm, anh lời quá còn gì” Cô tiếp tục mặt dày lắc lư trước mặt anh.
“Được! Đi thôi” Anh cúi xuống gặm đôi môi cô.
Đang day dưa, khí huyết lên cao thì anh kéo cô đi về phía xe anh đang đỗ, lao xe ra đường.
__________
Sau khi anh bỏ đi cô đã dọn về căn hộ ở tầng 26 trước đây.
Vừa mở cửa vào trong hai người đã lao vào nhau như điên cuồng, đèn cũng không mở. Đình Đình thì sao? Đứa bé thì sao? Cô chỉ xin anh một đêm thôi, sẽ ổn thôi. Đóng nữ chính nhiều rồi, nữ phụ có khi hạnh phúc hơn.
Nhắm mắt, bịt tai liều mình một lần.
Môi lưỡi đang quấn lấy nhau nồng cháy, bất thình lình cô cắn một cái thật mạnh lên môi anh. Mặc anh khẽ rên cô tiếp tục cắn xuống cổ, mở nhanh áo sơ mi của anh cắn xuống ngực, cơ bụng anh, đến khi quỳ hẳn xuống sàn nhà, gỡ thắt lưng anh, kéo khoá quần của anh...
Hàn Phong đang thở gấp hưởng thụ đột ngột nắm cằm cô, bóp chặt ép cô ngẩn lên.
“Sẽ không hối hận?” Anh thấp giọng hỏi
Cô không đáp, chỉ mỉm cười, đem nam tính của anh lấy ra, tập trung quan sát, đỏ mặt, khẽ liếm môi, nuốt nước miếng nhẹ một cái.
Đến bây giờ anh vẫn còn phát triển sao? Hay do cô lâu quá không gần anh? Làm gì có thể càng ngày càng... Vĩ đại vậy?
Dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến anh nhịn không được cười lên lộ hàm răng trắng đều.
“Chần chừ vậy? Em sợ... Ưhmm! Con bé này...”
Sau một hồi anh kéo cô đứng lên, kéo cô đến sô pha, thành thục lột đồ cô quẳng đi. Cắn lên cổ cô, lên vai cô, tay vuốt eo cô lần mò lên đến nơi mềm mại... Cô rên khẽ từng chút như cổ vũ cho anh... Nhấc chân cô lên... Nam tính vừa vặn vào đến cửa bí mật, tiến nhanh vào.
___________
Tỉnh dậy khác với những lần trước, cô không thấy mệt mà chỉ thấy thật sảng khoái, nhớ lại đêm qua cùng anh từ sô pha phòng khách, đến giường phòng ngủ, còn bồn nước phòng tắm.
Không kiềm chế được cô kéo chăn che đi nụ cười trên mặt. Hàn Phong nằm quay lưng về hướng cô nên Tề Vy dễ dàng ôm anh, áp mặt lên lưng trần cứng rắn của anh.
“Dậy rồi à?” Vừa nói anh vừa trở mình vuốt tóc cô
Cô gật gật đầu.
“Muốn ăn gì không?” Anh nhổm dậy
“Đừng, em muốn ôm anh thêm chút nữa. Đừng đi nhanh quá” Cô ghì chặt anh
“Con bé này, bộ nhớ anh lắm sao?”
“Rất nhớ, đôi khi cảm giác nhớ anh khiến tim muốn nổ tung!” Cô ấm ức nói
“Vậy sao không đi tìm anh?” Anh nghịch tóc cô, mỉm cười
“Em sợ” Cô cong môi cười nhưng mắt lại ngấn lệ
Gió thu xuyên qua khe hở cửa sổ mang sự thanh mát trầm lặng vào căn phòng, nhẹ nhàng làm dịu tâm hồn hai người yêu nhau.