Rơi vào yêu hận cả đời, một người xuất gia làm đạo sĩ, một người ở thạch mộ cô đơn cả đời. Lâm Triều Anh tuy rằng biết tình yêu không thể miễn cưỡng, nhưng lý trí không thể thắng con tim, lại không có cách nào kiềm chế bản thân, đành đổi lấy cả đời bi thương.
Từ ngày đó Lâm Triều Anh luôn luôn ở trong Hoạt Tử Nhân Mộ, cùng Toàn Chân Giáo là hàng xóm. Ngẫu nhiên nhìn thấy Toàn Chân Giáo càng ngày càng thêm lớn mạnh, nhưng cũng chỉ đổi lấy một tiếng thở dài, cho đến hôm nay.
Lại mặc vào giá y nàng đã chuẩn bị từ lâu, Lâm Triều Anh lộ ra một nụ cười bi thương, phun ra một ngụm máu tươi, hồn lìa khỏi xác.
******************
Lâm Triều Anh cho tới bây giờ đều không tin con người sau khi chết thật sự sẽ có linh hồn ở lại nhân thế, nhưng hôm nay lại không khể không tin, bởi vì bản thân nàng chính là một ví dụ tốt nhất.
Nàng trơ mắt nhìn Tôn thị cùng thị nữ cũng là đồ đệ Vân Nhi của nàng bi thiết nhìn thân thể của nàng, Tôn thị lên tiếng khóc lớn còn Vân Nhi sắc mặt vẫn lạnh như băng tạo thành đối lập rõ nét. Nàng không trách Vân Nhi không thương tâm, chỉ vì luyện thành ‘Ngọc nữ tâm’ kinh con người chỉ có thể vô tình. Lâm Triều Anh cũng có thể cảm giác được Vân Nhi đã dùng bao nhiêu lý trí để khống chế bản thân không khóc thành tiếng.
Nàng nhìn Tôn thị cùng Vân Nhi đem thân thể của mình để vào quan tài bên trong như thế nào, sau đó Vân Nhi mỗi ngày là như thế nào tu luyện võ công, sau đó võ công của Vân Nhi có chút thành tựu, lại thu thêm hai đồ đệ một đứa gọi là Lý Mạc Sầu một đứa gọi là Tiểu Long Nữ. Lâm Triều Anh ngày lại ngày, im lặng nhìn cuộc sống của các nàng, nhìn hai hài tử từ từ lớn lên, ngày qua ngày chớp mắt mà đã được một năm.
Sau những ngày bình yên, cuối cùng cũng bắt đầu có biến hoá, Mạc Sầu trong lúc vô ý cứu một thiếu niên tên gọi Lục Triển Nguyên, dựa một cái khăn tay thêu hoa hồng và lá cây mà định tình cùng với nam tử kia. Mạc Sầu không nghe lời Vân Nhi nói, cứ muốn cùng Lục Triển Nguyên kia ở bên nhau, cuối cùng bị Vân Nhi bất đắc dĩ trục xuất khỏi sư môn, vốn tưởng rằng Mạc Sầu cùng kia Lục Triển Nguyên kia sẽ được hạnh phúc bên nhau, nhưng Lục Triển Nguyên kia lại yêu thương một nữ tử khác, mọi hy sinh của Mạc Sầu cuối cùng chỉ đổi được hai chữ phản bội. Lâm Triều Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm thán chỉ vì một chữ tình, mà làm con người ta đau khổ như vậy.
Sau đó, nàng thấy Vân Nhi cùng Tôn thị chậm rãi già đi, ngày Vân Nhi chết đi, nàng vốn nghĩ rằng bản thân cuối cũng có thể gặp lại Vân Nhi, nhưng nàng lại không nhìn thấy hồn phách của Vân Nhi. Giờ khắc này Lâm Triều Anh đột nhiên hiểu, nàng ở lại chốn này chỉ vì chấp niệm của nàng quá sâu mà thôi, Vân Nhi không buồn không lo, tất nhiên là hồn về địa phủ, Vân nhi là thế thì Vương Trùng Dương cũng vậy.
Sau đó ngày, Lâm Triều Anh nhìn Tôn thị chiếu cố Long Nhi chậm rãi lớn lên, bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng cực kỳ giống bản thân thời còn trẻ. Nhìn nữ hài tử lớn lên giống mình như vậy cũng là chuyện khá thú vị, nhưng Dương Quá đến lại đánh vỡ này hết thảy.
Tôn thị lấy sinh mệnh yêu cầu Long Nhi nhận Dương Quá làm đồ đệ, nàng giương nhìn hai người nảy sinh cảm tình trong lúc gặp nguy nan, lạnh nhạt cười. Có lẽ, Long Nhi lúc này đã gặp một người đáng giá phó thác.
Nàng cứ như vậy nhìn hai người cùng nhau học võ cùng nhau luyện công, cùng nhau ngăn cản Lý Mạc Sầu tới tìm tìm ‘ngọc nữ tâm kinh’, vốn tưởng rằng này hai hài tử sẽ sống thật hạnh phúc cùng nhau. Lại bi ai phát hiện, không có loại hạnh phúc nào có thể vĩnh cửu.
Nhưng mà Lâm Triều Anh lại trăm vạn lần không ngờ người khi nhục Long Nhi làm hại hai người Long Quá chia lìa, lại là đạo sĩ Toàn Chân Giáo, nàng vô cùng phẫn nộ muốn đi tìm Vương Trùng Dương kia tính sổ, nhưng đột nhiên nhớ lại Vương Trùng Dương đã sớm mất rồi, hồn về địa phủ, giật mình nhìn lại, nàng thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy.
Lại sau đó, Lâm Triều Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Toàn Chân Giáo cùng cái gọi là nhân sĩ giang hồ chính phái đáng chết khi dễ hậu nhân của mình như thế nào, cứng rắn chia rẽ Long Nhi cùng Quá nhi, Lâm Triều Anh phẫn nộ đạt tới cực điểm.
Ngay sau đó, Lâm Triều Anh cảm thấy hồn phách mà nàng nhiều năm không có cảm giác lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cũng phát hiện bản thân mình rốt cuộc ra chuyện gì, sau đó Lâm Triều Anh liền hoàn toàn mất đi tri giác...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các ngươi thắng... Ta quyết định đem Tôn bà bà đổi thành Tôn thị...
Trên núi Chung Nam, Hoạt Tử Nhân Mộ.
Lâm Triều Anh sắc mặt tái nhợt mặc giá y màu đỏ ngồi một mình bên bàn trang điểm, nàng lẳng lặng nhìn châu quan, khăn voan trong hộp không khỏi cười khổ, nàng Lâm Triều Anh cả đời kiêu ngạo tự phụ, tự cho là không có việc gì có thể làm khó được bản thân, cuối cùng lại không thể thoát ra cái tình khiếp bi thương này.
Lâm Triều Anh khẽ vuốt chuôi bảo kiếm hắn tặng, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non nói:
子房志亡秦
Tử Phòng chí vong Tần
Điện các lăng yên vụ
曾進橋下履
Tằng tiến kiều hạ lý
Tử Phòng ôm mộng phản Tần
佐漢開鴻舉
Tá Hán khai hồng cử
Nhặt hài ba lượt dưới chân thạch kiều
屹然天一柱
Ngật nhiên thiên nhất trụ
Một tay phò tá Hán triều
要伴赤松游
Yếu bạn Xích Tùng du
Chống trời trụ đất cao siêu không cùng
功成拂衣去
Công thành phất y khứ
Công thành rũ áo ung dung
異人與異書
Dị nhân dữ dị thư
Kỳ nhân cùng với kỳ thư
造物不輕付
Tạo vật bất khinh phó
Có đâu tìm kẻ thiên tư tầm thường
重陽起全真
Trùng Dương khởi Toàn Chân
Toàn Chân khởi tự Trùng Dương
(Bản dịch thơ trích từ Anh Hùng Xạ Điêu)
Nàng nhẹ giọng ngâm ra bài thơ từng cùng hắn quyết đấu, bài thơ mà nàng đã dùng đầu ngón tay viết lên đá, trong lòng không khỏi có chút buồn bã, suy nghĩ cũng dần trở lại thật lâu thật lâu trước kia...
Khi đó Vương Trùng Dương vẫn là một thiếu niên tâm cao khí ngạo, chỉ vì phẫn hận quân Kim xâm lăng, từng dựng cờ khởi nghĩa, cùng quân Kim đối địch, nhưng chung quy cũng đánh không lại quân Kim. Sau khi chiến bại, hắn tự xưng là "Hoạt tử nhân",ở bên trong một ngôi mộ cổ trên núi Chung Nam này mấy năm liền, không ra khỏi mộ một bước, ngụ ý là tuy sống đấy, nhưng coi như đã chết, không muốn đội trời chung với quân Kim. Ba chữ“Hoạt tử nhân” là hàm ý như vậy. Tuy nàng cùng Vương Trùng Dương lúc đó có thể xem như là kỳ phùng địch thủ nhưng Lâm Triều Anh cũng không đành lòng nhìn hắn tinh thần sa sút, chán nản như thế, liền đứng ở ngoài cửa Cổ Mộ mắng to hắn bảy ngày bảy đêm, chọc giận hắn cùng với nàng đấu một trận, tới khi hắn hết bề nhịn nổi, liền ra khỏi mộ để giao đấu. Nàng liền phá lên cười ha hả, nói:
- Đã ra khỏi mộ, tức là sống lại rồi, thì không được vào mộ nữa.
Nàng đã dùng phương thức của mình giải trừ khúc mắc của hắn. Mà hai người cũng từ đây hóa thù thành bạn, cùng nhau hành tẩu giang hồ. Vốn tưởng rằng tình cảm ẩn sâu trong đáy lòng rồi cũng sẽ có ngày đơm hoa kết quả, nhưng cớ sao hắn lại lấy lý do: "Hung Nô chưa diệt, ta không thể thành gia?" để từ chối nàng. Cuối cùng yêu lại biến thành thù hận, ước định luận võ quyết đấu trên núi Chung Nam.
Bởi vì võ đấu hoà nhau, nên hắn và nàng dùng văn đấu để phân định thắng bại.
Lâm Triều Anh vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó bản thân rốt cuộc là mang theo hi vọng như thế nào đi quyết đấu, cuối cùng lại đổi thành một cái kết quả lưỡng bại câu thương như thế.
Ngày ấy hoàng hôn rất đẹp, ráng chiều đỏ rực phảng phất như có thể chảy ra một giọt máu. Hai người đứng trên đỉnh núi nhìn nhau, tuy gần nhau nhưng sao lại có cảm giác cách xa đến thế, Lâm Triều Anh trong lòng suy nghĩ vạn điều, cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài.
Lâm Triều Anh dùng sức nắm chặt tay thành quyền, ra vẻ lạnh nhạt nói: “ Ngày mai chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta lập ra ước định. Nếu như ngươi thắng, ta sẽ tự sát tại đây, sau này tất nhiên sẽ không thấy mặt nhau nữa. Nếu như ta như thắng, ngươi phải đem Hoạt Tử Nhân Mộ này tặng cho ta ở, cả đời nghe ta phân phó, không được trái ý; nếu không, ngươi phải xuất gia, làm hòa thượng cũng tốt, làm đạo sĩ cũng được. Bất luận làm hòa thượng hay là đạo sĩ, đều phải lập tự quan trên núi, ở bên ta mười năm.”
Bỏ qua tự tôn lần này đã là ranh giới cuối cùng của Lâm Triều Anh, hoặc là chết hoặc là cô độc cả đời, chỉ còn có cơ may mỏng manh là hoàn thành tâm nguyện che dấu đã lâu.
Văn đấu chúng ta thi dùng ngón tay viết thơ lên đá, ai viết chữ đẹp hơn thì thắng, nhờ có “hoá thạch đan” thứ mà trong lúc nàng vô ý đã nghiên cứu ra, cuối cùng nàng cũng giành được thắng lợi. Như trong dự kiến, Vương Trùng Dương hắn lựa chọn xuất gia làm đạo sĩ, mà bản thân nàng giành được "Hoạt Tử Nhân Mộ", nhưng chung quy cũng không thể giành được tâm của hắn.