Lâm Triều Anh có lẽ đã trải qua rất rất nhiều chuyện người thường không thể tưởng tượng được nhưng thực sâu bên trong con người nàng vẫn rất thiện lương. Bằng không cũng sẽ không để bí dược độc môn lại cho người bị trọng thương khi chưa rõ thân phận của hắn. Đương nhiên tất cả điều này được hình thành dưới tình huống đối phương sẽ không cắn trả lại mình một ngụm, ngẫm lai, nếu ngày đó adp để lộ ra một chút sát khí với Lâm Triều Anh, tất nhiên Lâm Triều Anh sẽ không chỉ không cho cho hắn Ngọc Phong Đan mà còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa. Nhưng trên thế giới này vốn không tồn tại chữ nếu, cho nên tình huống như trên cũng chỉ có thể là ngẫm lại mà thôi.
Mà thời điểm Lâm Triều Anh với bản tính thật thiện lương ôm ngân hồ gấp rút rời đi, nhờ vào thính giác không tệ đã nghe được một giọng nữ không ngừng la cứu mạng ở một nơi tương đối hẻo lánh trong rừng cây, vì thế Lâm Triều Anh nhanh chóng ôm ngân hồ Hàn Ly bay tới nơi phát ra âm thanh. Mà lúc Lâm Triều Anh đến nơi, nàng chỉ nghe được tiếng kêu cứu mạng của một cô nương mà không nhìn thấy người nào, nếu không phải thật tin tưởng vào bản thân mình, Lâm Triều Anh chắc sẽ nghi ngờ có phải lỗ tai có vấn đề, sinh ra bệnh nghe lầm hay không.
Lâm Triều Anh thấy nơi này không có ai định đi, nhưng lo lắng gần đây có cơ quan gì đó đang nhốt cô nương kia lại, cuối cùng nàng lớn tiếng hỏi: “Cô nương kêu cứu nàng ở đâu, sao ta không nhìn thấy nàng?”
Cô nương kia nghe Lâm Triều Anh nghe được tiếng của Lâm Triều Anh tựa như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng trả lời: “Ta bị lọt vào trong một cái bẫy, xung quanh cái bẫy này cỏ dại và vật cản rất nhiều, rất khó tìm thấy. Hơn nữa bẫy này rất sâu, chân ta té bị thương rồi, cô nương, nàng cũng phải cẩn thận.”
Lâm Triều Anh nghe cô nương kia nói thì hiểu rõ, trong đầu thầm mắng mình đầu óc thụt lùi, ai nói người kêu cứu nhất định phải ở trên mặt đất chứ? Tuy rằng trong đầu đang âm thầm phỉ nhổ bản thân nhưng sắc mặt Lâm Triều Anh vẫn không có chút thay đổi nào, theo lời cô nương kia tìm kiếm miệng bẫy.
Cô nương kia thấy Lâm Triều Anh không đáp lại, giống như sợ Lâm Triều Anh bỏ mặc mình, không khỏi có chút kinh hoảng nói: “Vị cô nương này, tiểu nữ Phùng Hành, phụ thân là huyện lệnh trấn An Khê, nếu cô nương cứu ta, phụ thân ta nhất định sẽ đãi tiệc tạ ơn.”
Nghe thấy vậy, ấn tượng của Lâm Triều Anh đối với Phùng Hành trong nháy mắt kém đi rất nhiều. Lâm Triều Anh nàng là loại người hẹp hòi cứu mạng người khác vì tiền hay sao? Bất quá sau khi suy nghĩ lại, đâu cũng chỉ là biện pháp khắc phục khi Phùng Hành nghĩ mình không cứu nàng thôi. Nghĩ lại, so với các thiên kim tiểu thư khác thì Phùng Hành cũng xem như có đầu óc, cũng không có tính ngang ngược kiêu ngạo, biết lợi dụng những lợi thế của mình. Nhưng mà, nói đi nói lại, Lâm Triều Anh vẫn không thích cô gái nhỏ Phùng Hành này. Chẳng qua nàng muốn cứu người mà thôi, nếu không nàng sẽ ang danh người bụng dạ hẹp hòi mất.
Vì vậy, khi tìm được cái bẫy giấu dưới cỏ dại rậm rạp, Lâm Triều Anh không chút do dự xử lí đám cỏ sại che miệng bẫy, sau đó ném dải lụa trắng của Thuyên Kim Linh xuống, lạnh như băng nói: “Ngươi quấn dải lụa trắng này quanh người, sau đó ta sẽ kéo ngươi lên.”
Phùng Hành cầm dải lụa trắng Lâm Triều Anh ném cho nàng một chút, nghĩ rằng thứ này mỏng manh như vậy, có thể chịu được sức nặng của nàng hay sao? Nhưng nhìn biểu tình chắc chắn như thế trên khuôn mặt lạnh như băng của cô nương xinh đẹp ấy, Phùng Hành vẫn quấn dải lụa trắng quanh người, nghĩ rằng vẫn không nên nói ra nghi hoặc trong lòng mình, ngộ nhỡ chọc giận cô nương lạnh lùng kia, khiến nàng ấy bỏ lại mình thì hay rồi.
Lâm Triều Anh tất nhiên không biết suy nghĩ đó của Phùng Hành, nhìn bộ dáng của cô nương kia coi như nhu thuận cũng không nói gì, dùng một chút kĩ xảo kéo Phùng Hành lên, cũng giúp nàng ngồi vững trên đất. Mà Phùng Hành trong lúc thoát khỏi hiểm cảnh cũng là lần đâu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác giống như bay.
Phùng Hành bởi vì té xuống hố chân bị thương đến giờ vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi dưới đất tội nghiệp nhìn Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh không nhìn ánh mắt đáng thương của Phùng Hành, lãnh mạc (lạnh lùng+ đạm mạc) nói: “Ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chả nhẽ là muốn ta cõng người về?”
Bị Lâm Triều Anh nói trắng ra hàm ý ẩn giấu ra như thế, Phùng Hành có chút ngượng ngùng. Nàng bây giờ thật có ý nghĩ như vậy, nhưng lại nhìn Lâm Triều Anh còn gầy hơn so với mình, làm sao cũng không mở được miệng.
Lâm Triều Anh thở dài một hơi nói: “Tuy rằng ta không thể đưa ngươi về, nhưng có người có thể đấy. Ngươi nói đúng không? Vị công tử trốn trên cây?”
Phùng Hành kinh ngạc, người kia trong lời Lâm Triều Anh là ai, dẫu sao nàng cũng không phát hiện quanh đây có người nào, nói là dã thú còn đáng tin hơn. Nhưng thần sắc chắc chắn kia của Lâm Triều Anh lại làm Phùng Hành nghi hoặc. Sự thật chứng minh, Lâm Triều Anh đã đoán thì sẽ không sai, chỉ chốc lát sau khi Lâm Triều Anh dứt lời liền có một bóng dáng màu xanh bay từ trên cây xuống dưới. Bóng dáng nhẹ nhàng rơi xuống như một chiếc lá cây, thân hình mơ hồ, có chút quỷ mị. Có thể thấy được kinh công người này đã cao đến mức độ nào.
Khi người nọ vững vàng tiếp đất, Lâm Triều Anh và Phùng Hành mới nhìn rõ bộ dáng của hắn. Nam nhân này đại khái hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, một thân áo dài màu xanh, tóc đen đơn giản bối ở trên đầu. Tay hắn cầm một cây ngọc tiêu, thoạt nhìn phóng khoáng thẳn thắng, là một nam nhân tốt.
Cái nhìn này, không chỉ có Phùng Hành ngồi sững trên mặt đất bị phong thái của nam nhân này mê hoặc mà ngay cả Lâm Triều Anh đã gặp qua nhiều người cũng kinh diễm một chút. Nhưng mà, kinh diễm thì kinh diễm, do luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, người khác nhin vào Lâm Triều Anh cũng chỉ thấy một khuôn mặt lanh như băng, không chút thay đổi.
Trong lúc Phùng Hành cùng Lâm Triều Anh đánh giá người kia, hắn cũng đang đánh giá Lâm Triều Anh và Phùng Hành, nói chính xác hơn, hắn đang đánh giá Lâm Triều Anh. Lại nói, hắn vốn là vì đi Hoa Sơn luận kiếm, lúc đi ngang qua rừng cây nghe được có người kêu cứu. Lúc hắn bay tới, đã thấy người kêu cứu đã được một mĩ nhân thoạt nhìn lạnh như băng cứu lên, mà băng sơn mĩ nhân kia hình như phát hiện ra hành tung của hắn J
Hoàng Dược Sư hắn ra khỏi đảo xông pha giang hồ lâu như thế, ngoại trừ một vài người đặc biệt, hắn còn chưa gặp qua một nữ tử võ công không thua kém mình như vậy. Huống chi nữ tử này thoạt nhìn cũng cùng độ tuổi với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn. Thiếu nữ võ công không thua kém hắn, diện mạo cũng là số một số hai, không có lí do hắn không biết a… Nhưng mà, có lẽ có người phù hợp với điều kiện này. Hoàng Dược Sư không khỏi nghĩ đến nữ tử khiến Vương Trùng Dương làm đạo sĩ, chính là hắn chỉ nghe qua mà chưa từng gặp mặt. Theo như lời Vương Trùng Dương, cô nương ấy không phải vì Vương Trùng Dương mà ẩn cư Cổ Mộ sao? Sao có thể xuất hiện ở nơi này? Hoàng Dược Sư càng tò mò hơn, ánh mắt nhìn Lâm Triều Anh cũng thoáng kì lạ một chút…
Lâm Triều Anh cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia, không dấu vết nhíu đầu lông mày, nói: “Tiểu nữ tên Lâm Triều Anh, cô nương kia là Phùng Hành, không biết cao tính đại danh của công tử, có thể đưa vị tiểu thư bị thương chân đây về nhà hay không?”
Nghe Lâm Triều Anh tự giới thiệu xong, Hoàng Dược Sư liền hiểu rõ, quả nhiên hắn không đoán lầm, người trên giang hồ có võ công cùng phong tư như thế này cũng chỉ có thể là nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta giải thích một chút nhé
Đây là địa phương tôi tự đặt ra để Hoàng Dược Sư và Lâm Triều Anh gặp nhau, nếu Lâm Triều Anh không xuất hiện, Hoàng Dược Sư sẽ cứu Phùng Hành và đưa Phùng Hành về nhà, sau đó bị tài hoa của Phùng Hành làm cho kinh ngạc, rồi lâu ngày sinh tình.
Mà Lâm Triều Anh lại “nhiều chuyện” cứu Phùng Hành trước Hoàng Dược Sư, mà Hoàng Dược Sư cũng chú ý tới võ công cùng bề ngoài của Lâm Triều Anh đều vô cùng xuất sắc, sau đó không tự giác liền liên tưởng một chút. Sau đó phát hiện đây chính là nữ tử đã khiến Vương Trùng Dương cam chịu lại càng tò mò hơn…
Do vậy, lộ tuyến vốn không có gì thay đổi lại thay đổi rồi…
Mặc dù tới từ nay đến ngày mười lăm tám tháng luận kiếm Hoa Sơn chỉ còn gần một tháng nữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ "Lâm tương trấn" tới Hoa Sơn cũng không quá xa, hơn nữa Lâm Triều Anh đối với khinh công của bản thân khá tự tin, cho nên nàng cũng không lo lắng vì mình trì hoãn thời gian du sơn ngoạn thủy mà chậm trễ thời gian. Đối với Lâm Triều Anh mà nói, việc đêm qua cho một người không quen biết một bình "Ngọc phong đan" căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, nhỏ đến mức cho đến khi Lâm Triều Anh quay về khách sạn ngủ một giấc sáng hôm sau liền quên mất chuyện này.
Vì đêm qua Lâm Triều Anh ở chợ đêm của " Lâm tương trấn" du ngoạn vui vẻ hồi lâu, cho đến tận lúc trên đường phố không ai, các cửa tiệm cũng đã đóng cửa. Lẽ dĩ nhiên hành vi thức đêm này của Lâm Triều Anh, trực tiếp ảnh hưởng đến thói quen thức dậy của nàng, làm cho sáng hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời lên cao ba sào.Khi Lâm Triều Anh thức dậy phát hiện thời gian đã trễ như vậy không khỏi có chút biết vậy đừng làm, ngày đầu tiên ở bên ngoài Cổ Mộ liền như vậy lơi lỏng, nếu như bị Tôn bà bà biết, còn không biết còn kinh ngạc đến thế nào đâu. Buông này suy nghĩ kì lạ này ra, Lâm Triều Anh xuống giường rửa mặt, mặc xiêm y, chải tóc đơn giản, lấy ra một ít mật ông cho chồn bạc Hàn Ly, rồi xuống lầu tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Lâm Triều Anh gọi một ít điểm tâm đơn giản cùng cháo, Lâm Triều Anh vừa ăn điểm tâm vừa một bên lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn ngã tư đường đông đúc tấp nập, người đến người đi.
Bởi vì bình Ngọc Phong Đan đã cho tối qua, ngày hôm nay của Lâm Triều Anh nhất định sẽ không còn bình yên như trước. Đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới, Lâm Triều Anh vừa mới ăn xong điểm tâm, liền có một vị khách không mời mà đến ngồi vị trí đối diện Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt nàng là một nam tử áo đen, tuổi sấp xỉ nàng. Nam nhân trong tay cầm xà trượng, thoạt nhìn liền biết đây là một người không dễ chọc. Lâm Triều Anh bởi vì đã lâu không rời Cổ Mộ, cố hết sức nghĩ cũng không nghĩ ra người trước mắt mình là ai, sau cùng chỉ là mặt không đổi sắc nói: “Vị công tử này, tiểu nữ thích yên tĩnh. Huống chi nơi này còn trống rất nhiều bàn, công tử có thể ngồi vào vị trí khác chăng?” lời này của Lâm Triều Anh là trực tiếp nói trắng ra lại không hề khách khí, cũng không biết là áp căn liền do không để đối phương vào mắt, hay là do cố ý muốn chọc giận đối phương.
Nam tử hắc y kia cũng không có vì lời nói không khách khí của Lâm Triều Anh mà phẫn nộ, ngược lại đặc biệt bình tĩnh nói: “Tuy rằng nơi này đúng là còn có rất nhiều bàn trống, nhưng tại hạ nhìn thấy cố nhân, tự nhiên là muốn ngồi đối diện cố nhân.”
Lâm Triều Anh trong lòng thật nghi hoặc, nam nhân này nhìn qua rất nguy hiểm, hắn chính là loại người khiến người khác nhìn qua một lần là không thể nào quên được, nhưng hắn lại luôn miệng nói hắn là cố nhân. Hơn nữa, người này đang cầm trong tay cây trượng hình xà nhìn qua có vẻ vô cùng trân quý, hơn nữa đối với một người ghét rắn như nàng thì không thể nào quên được cây xà trượng này. Tất nhiên, Lâm Triều Anh làm sao biết được hắn chính là người được nàng vứt cho lọ ngọc phong đan tối qua.
Lâm Triều Anh trong lòng hình như có một ý nghĩ thoáng qua, lại không nghĩ được rõ ràng, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi, theo ta nhớ trước ta giờ chưa từng gặp ngươi“.
Nam nhân cười cười từ vạt áo lấy ra một cái bình nhỏ rồi nhìn Lâm Triều Anh nói: “ Khi cô nương nhìn cái bình này, chắc sẽ biết ta là ai?” Lâm Triều Anh tùy ý nhìn thoáng qua cái bình có hình dáng quen thuộc trên tay hắc y nam tử, Lâm Triều Anh lập tức hiểu rõ thân phận đối phương. Bởi vì cái bình nhỏ hắc y nam tử cầm trên tay, chính là bình sứ "Ngọc phong đan" tinh xảo mà đêm qua nàng để lại bên bờ sông thả hoa đăng.
Lâm Triều Anh biết mục đích của đối phương tuyệt đối không chỉ là trả cái lọ hoặc là nói lời cảm tạ, dù sao này nam nhân này nhìn thế nào cũng là cái loại vừa lạnh lùng vừa ngoan độc nhân, dù là nàng có ân với hắn, nhưng nếu đứng trước ích lợi hắn tất nhiên sẽ không do dự lựa chọn ích lợi. Đừng hỏi là vì sao chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi mà nàng có thể nhìn ra bản chất của đối phương, chỉ có thể nói là do thời gian lắng đọng lại khiến nàng càng thêm thành thục và lão luyện đi.
Nam nhân thấy Lâm Triều Anh vẫn bình thản không vui không buồn như cũ, thì có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm ra vẻ nhiệt tình nói: “Tại hạ họ kép Âu Dương tên một chữ Phong. Hôm qua bị kẻ gian hãm hại nên bị thương, nếu không có cô nương tương trợ, tặng cho tại hạ bình "Ngọc phong đan", nói không chừng tại hạ sẽ không có cách nào khôi phục võ lại công như trước, tại hạ xin cám tạ cô nương.”
Sau khi nghe hắn tự giới thiệu, Lâm Triều Anh càng thêm xác định người này không phải là hạn người lương thiện gì. Âu Dương Phong, một trong ngũ tuyệt của sau này tây độc Âu Dương Phong. Cho dù "kiếp trước" nàng quanh năm ở Cổ Mộ không quan tâm đến việc trong giang hồ, nhưng đối với "Tây độc" tà ác này thì cũng biết một ít. Vì thế, Lâm Triều Anh không chút do dự đem tên tự xưng là Âu Dương Phong - tây độc của tương lai này phân chia vào trong hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mà tất nhiên dù nàng đối với phẩm hạnh của đối phương không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Triều Anh vẫn như cũ không có gán tội cho Âu Dương Phong, đáp:“Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy toàn tháp. Đối với ta mà nói, chẳng qua là chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Âu Dương công tử không cần quá khách khí“.
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh nói xong liền cười nói: “Cô nương thiện tâm, không đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng nếu tại hạ thiếu cô nương một cái ân huệ như thế, sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Mong cô nương cho tại hạ biết danh tính, để sau này nếu cô nương có việc gì cần tại hạ trợ giúp, tại hạ nhất định không thoái thác.”
Lâm Triều Anh kinh ngạc, tên Âu Dương Phong nói nghe thật hay nghe như là hắn là một người có ân tất báo vậy. Nhưng cũng lập tức hiểu rõ dù sao, không phải người xấu nào cũng đều hung thần ác sát viết lên mặt hai chữ "người xấu", hiển nhiên Âu Dương Phong là loại xấu ở trong xương, còn mặt ngoài làm vẻ đạo mạo, chân thành. Lâm Triều Anh cũng không muốn gây thù chuốc oán với một trong ngũ tuyệt tương lai, nên nhàn nhạt nói:“Tiểu nữ tử họ Lâm tên Triều Anh, còn về báo đáp thì Âu Dương công tử chỉ cần đem trả lọ của "Ngọc phong đan" lại cho ta là được.”
Nghe nàng nói xong Âu Dương lúc này hoàn toàn sửng sốt, hắn nghĩ nữ tử lạnh lùng này một là sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó hoặc là dứt khoát là tỏ ra thanh cao nói cái gì đều không muốn, nhưng tuyệt đối không ngờ tới chính là nàng muốn hắn trả cho nàng cái lọ của ‘ngọc phong đan’.
Lâm Triều Anh thấy Âu Dương Phong hình như có chút nghi hoặc, tốt bụng giải thích: “Dùng loại bình này để chứa "Ngọc phong đan" thì có thể bảo toàn được dược hiệu, mà loại vật liệu làm chiếc lọ này cũng không phải dễ kiếm.”
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh giải thích xong, liền đem cái bình đưa cho Lâm Triều Anh. Chính xác mà nói, là hắn trả lại cho nàng mới đúng, dù sao cái bình này vốn là của Lâm Triều Anh. Sau khi Lâm Triều Anh nhận cái bình liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà tất nhiên Âu Dương Phong cũng không đi theo. Mà lúc Lâm Triều Anh nghỉ ngơi khỏe, ôm Hàn Ly đi trả phòng, thì Âu Dương Phong đã sớm mất đi mất. Lâm Triều Anh tuyệt đối không ngờ chỉ vì một lần lòng tốt nổi lên mà đổi lấy mười mấy năm dây dưa. Nhưng mà tất nhiên việc này đều là ở tương lai.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hiện tại Âu Dương Phong còn chưa phải tây độc, nhưng ở trên giang hồ coi như là có danh tiếng. Đương nhiên, cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì. Mà hắn đối với Lâm Triều Anh như vậy, chỉ là do tò mò đối với một nữ tử rất cao võ công lại thiện lương mà thôi.Mà ấn tượng của Lâm Triều Anh đối với Âu Dương Phong, cũng chẳng phải tốt đẹp lắm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Cún.
Lâm Triều Anh có lẽ đã trải qua rất rất nhiều chuyện người thường không thể tưởng tượng được nhưng thực sâu bên trong con người nàng vẫn rất thiện lương. Bằng không cũng sẽ không để bí dược độc môn lại cho người bị trọng thương khi chưa rõ thân phận của hắn. Đương nhiên tất cả điều này được hình thành dưới tình huống đối phương sẽ không cắn trả lại mình một ngụm, ngẫm lai, nếu ngày đó adp để lộ ra một chút sát khí với Lâm Triều Anh, tất nhiên Lâm Triều Anh sẽ không chỉ không cho cho hắn Ngọc Phong Đan mà còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa. Nhưng trên thế giới này vốn không tồn tại chữ nếu, cho nên tình huống như trên cũng chỉ có thể là ngẫm lại mà thôi.
Mà thời điểm Lâm Triều Anh với bản tính thật thiện lương ôm ngân hồ gấp rút rời đi, nhờ vào thính giác không tệ đã nghe được một giọng nữ không ngừng la cứu mạng ở một nơi tương đối hẻo lánh trong rừng cây, vì thế Lâm Triều Anh nhanh chóng ôm ngân hồ Hàn Ly bay tới nơi phát ra âm thanh. Mà lúc Lâm Triều Anh đến nơi, nàng chỉ nghe được tiếng kêu cứu mạng của một cô nương mà không nhìn thấy người nào, nếu không phải thật tin tưởng vào bản thân mình, Lâm Triều Anh chắc sẽ nghi ngờ có phải lỗ tai có vấn đề, sinh ra bệnh nghe lầm hay không.
Lâm Triều Anh thấy nơi này không có ai định đi, nhưng lo lắng gần đây có cơ quan gì đó đang nhốt cô nương kia lại, cuối cùng nàng lớn tiếng hỏi: “Cô nương kêu cứu nàng ở đâu, sao ta không nhìn thấy nàng?”
Cô nương kia nghe Lâm Triều Anh nghe được tiếng của Lâm Triều Anh tựa như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lớn tiếng trả lời: “Ta bị lọt vào trong một cái bẫy, xung quanh cái bẫy này cỏ dại và vật cản rất nhiều, rất khó tìm thấy. Hơn nữa bẫy này rất sâu, chân ta té bị thương rồi, cô nương, nàng cũng phải cẩn thận.”
Lâm Triều Anh nghe cô nương kia nói thì hiểu rõ, trong đầu thầm mắng mình đầu óc thụt lùi, ai nói người kêu cứu nhất định phải ở trên mặt đất chứ? Tuy rằng trong đầu đang âm thầm phỉ nhổ bản thân nhưng sắc mặt Lâm Triều Anh vẫn không có chút thay đổi nào, theo lời cô nương kia tìm kiếm miệng bẫy.
Cô nương kia thấy Lâm Triều Anh không đáp lại, giống như sợ Lâm Triều Anh bỏ mặc mình, không khỏi có chút kinh hoảng nói: “Vị cô nương này, tiểu nữ Phùng Hành, phụ thân là huyện lệnh trấn An Khê, nếu cô nương cứu ta, phụ thân ta nhất định sẽ đãi tiệc tạ ơn.”
Nghe thấy vậy, ấn tượng của Lâm Triều Anh đối với Phùng Hành trong nháy mắt kém đi rất nhiều. Lâm Triều Anh nàng là loại người hẹp hòi cứu mạng người khác vì tiền hay sao? Bất quá sau khi suy nghĩ lại, đâu cũng chỉ là biện pháp khắc phục khi Phùng Hành nghĩ mình không cứu nàng thôi. Nghĩ lại, so với các thiên kim tiểu thư khác thì Phùng Hành cũng xem như có đầu óc, cũng không có tính ngang ngược kiêu ngạo, biết lợi dụng những lợi thế của mình. Nhưng mà, nói đi nói lại, Lâm Triều Anh vẫn không thích cô gái nhỏ Phùng Hành này. Chẳng qua nàng muốn cứu người mà thôi, nếu không nàng sẽ ang danh người bụng dạ hẹp hòi mất.
Vì vậy, khi tìm được cái bẫy giấu dưới cỏ dại rậm rạp, Lâm Triều Anh không chút do dự xử lí đám cỏ sại che miệng bẫy, sau đó ném dải lụa trắng của Thuyên Kim Linh xuống, lạnh như băng nói: “Ngươi quấn dải lụa trắng này quanh người, sau đó ta sẽ kéo ngươi lên.”
Phùng Hành cầm dải lụa trắng Lâm Triều Anh ném cho nàng một chút, nghĩ rằng thứ này mỏng manh như vậy, có thể chịu được sức nặng của nàng hay sao? Nhưng nhìn biểu tình chắc chắn như thế trên khuôn mặt lạnh như băng của cô nương xinh đẹp ấy, Phùng Hành vẫn quấn dải lụa trắng quanh người, nghĩ rằng vẫn không nên nói ra nghi hoặc trong lòng mình, ngộ nhỡ chọc giận cô nương lạnh lùng kia, khiến nàng ấy bỏ lại mình thì hay rồi.
Lâm Triều Anh tất nhiên không biết suy nghĩ đó của Phùng Hành, nhìn bộ dáng của cô nương kia coi như nhu thuận cũng không nói gì, dùng một chút kĩ xảo kéo Phùng Hành lên, cũng giúp nàng ngồi vững trên đất. Mà Phùng Hành trong lúc thoát khỏi hiểm cảnh cũng là lần đâu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác giống như bay.
Phùng Hành bởi vì té xuống hố chân bị thương đến giờ vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngồi dưới đất tội nghiệp nhìn Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh không nhìn ánh mắt đáng thương của Phùng Hành, lãnh mạc (lạnh lùng+ đạm mạc) nói: “Ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chả nhẽ là muốn ta cõng người về?”
Bị Lâm Triều Anh nói trắng ra hàm ý ẩn giấu ra như thế, Phùng Hành có chút ngượng ngùng. Nàng bây giờ thật có ý nghĩ như vậy, nhưng lại nhìn Lâm Triều Anh còn gầy hơn so với mình, làm sao cũng không mở được miệng.
Lâm Triều Anh thở dài một hơi nói: “Tuy rằng ta không thể đưa ngươi về, nhưng có người có thể đấy. Ngươi nói đúng không? Vị công tử trốn trên cây?”
Phùng Hành kinh ngạc, người kia trong lời Lâm Triều Anh là ai, dẫu sao nàng cũng không phát hiện quanh đây có người nào, nói là dã thú còn đáng tin hơn. Nhưng thần sắc chắc chắn kia của Lâm Triều Anh lại làm Phùng Hành nghi hoặc. Sự thật chứng minh, Lâm Triều Anh đã đoán thì sẽ không sai, chỉ chốc lát sau khi Lâm Triều Anh dứt lời liền có một bóng dáng màu xanh bay từ trên cây xuống dưới. Bóng dáng nhẹ nhàng rơi xuống như một chiếc lá cây, thân hình mơ hồ, có chút quỷ mị. Có thể thấy được kinh công người này đã cao đến mức độ nào.
Khi người nọ vững vàng tiếp đất, Lâm Triều Anh và Phùng Hành mới nhìn rõ bộ dáng của hắn. Nam nhân này đại khái hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, một thân áo dài màu xanh, tóc đen đơn giản bối ở trên đầu. Tay hắn cầm một cây ngọc tiêu, thoạt nhìn phóng khoáng thẳn thắng, là một nam nhân tốt.
Cái nhìn này, không chỉ có Phùng Hành ngồi sững trên mặt đất bị phong thái của nam nhân này mê hoặc mà ngay cả Lâm Triều Anh đã gặp qua nhiều người cũng kinh diễm một chút. Nhưng mà, kinh diễm thì kinh diễm, do luyện “Ngọc nữ tâm kinh”, người khác nhin vào Lâm Triều Anh cũng chỉ thấy một khuôn mặt lanh như băng, không chút thay đổi.
Trong lúc Phùng Hành cùng Lâm Triều Anh đánh giá người kia, hắn cũng đang đánh giá Lâm Triều Anh và Phùng Hành, nói chính xác hơn, hắn đang đánh giá Lâm Triều Anh. Lại nói, hắn vốn là vì đi Hoa Sơn luận kiếm, lúc đi ngang qua rừng cây nghe được có người kêu cứu. Lúc hắn bay tới, đã thấy người kêu cứu đã được một mĩ nhân thoạt nhìn lạnh như băng cứu lên, mà băng sơn mĩ nhân kia hình như phát hiện ra hành tung của hắn J
Hoàng Dược Sư hắn ra khỏi đảo xông pha giang hồ lâu như thế, ngoại trừ một vài người đặc biệt, hắn còn chưa gặp qua một nữ tử võ công không thua kém mình như vậy. Huống chi nữ tử này thoạt nhìn cũng cùng độ tuổi với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn. Thiếu nữ võ công không thua kém hắn, diện mạo cũng là số một số hai, không có lí do hắn không biết a… Nhưng mà, có lẽ có người phù hợp với điều kiện này. Hoàng Dược Sư không khỏi nghĩ đến nữ tử khiến Vương Trùng Dương làm đạo sĩ, chính là hắn chỉ nghe qua mà chưa từng gặp mặt. Theo như lời Vương Trùng Dương, cô nương ấy không phải vì Vương Trùng Dương mà ẩn cư Cổ Mộ sao? Sao có thể xuất hiện ở nơi này? Hoàng Dược Sư càng tò mò hơn, ánh mắt nhìn Lâm Triều Anh cũng thoáng kì lạ một chút…
Lâm Triều Anh cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia, không dấu vết nhíu đầu lông mày, nói: “Tiểu nữ tên Lâm Triều Anh, cô nương kia là Phùng Hành, không biết cao tính đại danh của công tử, có thể đưa vị tiểu thư bị thương chân đây về nhà hay không?”
Nghe Lâm Triều Anh tự giới thiệu xong, Hoàng Dược Sư liền hiểu rõ, quả nhiên hắn không đoán lầm, người trên giang hồ có võ công cùng phong tư như thế này cũng chỉ có thể là nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta giải thích một chút nhé
Đây là địa phương tôi tự đặt ra để Hoàng Dược Sư và Lâm Triều Anh gặp nhau, nếu Lâm Triều Anh không xuất hiện, Hoàng Dược Sư sẽ cứu Phùng Hành và đưa Phùng Hành về nhà, sau đó bị tài hoa của Phùng Hành làm cho kinh ngạc, rồi lâu ngày sinh tình.
Mà Lâm Triều Anh lại “nhiều chuyện” cứu Phùng Hành trước Hoàng Dược Sư, mà Hoàng Dược Sư cũng chú ý tới võ công cùng bề ngoài của Lâm Triều Anh đều vô cùng xuất sắc, sau đó không tự giác liền liên tưởng một chút. Sau đó phát hiện đây chính là nữ tử đã khiến Vương Trùng Dương cam chịu lại càng tò mò hơn…
Do vậy, lộ tuyến vốn không có gì thay đổi lại thay đổi rồi…