Sau khi Lâm Triều Anh triệu hồi ong mật đến công kích đám tiểu đạo sĩ Toàn Chân Giáo kia, đối với nàng bây giờ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ bé đến mức ngủ một giấc dậy sẽ quên hết. Nhưng mà chuyện này đối với Vương Trùng Dương đối với Toàn Chân Giáo mà nói cũng là một cái truyền thuyết đủ cho đám tiểu đạo sĩ bàn tán hồi lâu (Mèo: Mấy ông đạo sĩ này zậy mà nhiều chuyện dữ).Mà việc Lâm Triều Anh nhàm chán tùy ý làm, trực tiếp làm cho bên trong Toàn Chân Giáo bắt đầu lưu truyền truyền thuyết cấm địa Cổ Mộ phía sau núi, bên trong có một bạch y yêu tinh xinh đẹp... Có người nói là yêu tinh kia kỳ thực là phạm vào sai lầm bị phong ấn ở phía sau núi, có người khác lại nói rằng yêu tinh kia kỳ thực là tiên nữ nhớ trần tục bị nhốt tại Cổ Mộ chịu khổ, tóm lại mọi việc như thể đường viền hoa, nội dung đều truyền đi tam sao thất bản nhiều vô số kể trình độ phấn khích có thể so với liêu trai chí dị.
Loại chuyện trà dư tửu hậu này muốn truyền liền tuỳ tiện truyền thôi, dù sao trong núi khổ tu cũng rất là nhàm chán kham khổ, ngẫu nhiên có chút truyền thuyết yêu ma quỷ quái, cũng chỉ là thêm một chút thú vị cho cuộc sống mà thôi. Nhưng điều làm đám tiểu đạo sĩ Toàn Chân Giáo hoảng sợ chính là, đám đệ tử bị ong mật đốt bị thương vài ngày trước, vết thương đều không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại có vẻ càng ngày càng nặng hơn. Hơn nữa, ban đầu vết thương chỉ hơi ngứa, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn cũng đã có, một ít tiểu đạo sĩ ý chí không vững thiếu chút nữa là bị ép khóc ra thành tiếng. Thấy thế, đám tiểu đạo sĩ chưa từng trải qua mưa to gió lớn gì liền vô cùng hoảng sợ, mặc kệ khả năng bị sư phụ trừng phạt, cuống quít đi tìm Mã Ngọc xin trợ giúp nhưng Mã Ngọc cũng vô phương, đành phải cùng nhau đi tìm Vương Trùng Dương đang chuẩn bị cho Hoa Sơn luận kiếm.
Khi Vương Trùng Dương nghe Mã Ngọc kể lại đại khái sự tình phát sinh ngày đó, vông cùng kinh ngạc rồi lại thở dài một hơi, tựa hồ như lâm vào bên một hồi ức nào đó. Chỉ chốc lát sau, hắn liền đem đan dược giảm đau bản thân tự điều chế phân phát cho đám tiểu đạo sĩ kia ăn, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Haizza, thuốc này cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt đau đớn, cũng không thể trị tận gốc độc tính của ong mật. Thôi... Thôi, ta đành phải đến sau núi gặp nàng, cầu xin giải dược thôi.”
Một bên là Khâu Xử Cơ tính tình cáu kỉnh đặc biệt táo bạo lại ghét ác như cừu thấy các sư đệ đều đau đớn vô cùng như vậy, mà sư phụ cũng bởi vì này việc này vẻ mặt lại có chút khổ sở, lập tức đối với người hạ độc chưa gặp mặt kia căm thù đến tận xương tuỷ. Lại nghĩ đến lát nữa sư phụ muốn đi gặp người kia, không khỏi lo lắng sư phụ trời sinh tính tình thiện lương từ bi bị người nọ giống như đối với sư đệ hạ độc ám hại, không nhin được đứng ra nói: “Sư phụ, hay là để đệ tử cùng đi với sư phụ.”
Vương Trùng Dương liếc mắt nhìn Khâu Xử Cơ một cái, ánh mắt lóe lên một chút, cuối cùng vẫn thở dài một hơi nói: “Được rồi. Bây giờ ngươi cùng với sư phụ đi đến sau núi. Mã Ngọc, ngươi ở lại chiếu cố các đệ tử khác.”
Mã Ngọc tuy rằng cũng rất muốn đi cùng để xem xét tình hình mộ chút, nhưng hắn trăm vạn lần không dám làm trái căn dặn của sư phụ, chỉ có thể cung kính nói: “Vâng, đệ tử nhất định sẽ làm trò sứ mệnh.”
Từ Toàn Chân Giáo đến Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ) trên thực tế cũng không mất thời gian lắm, chẳng qua trên đường đi có chút gập ghềnh cần phải có tu vi nhất định mới lên được, cho nên mới có thể sinh ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Vương Trùng Dương mang theo Khâu Xử Cơ không chút do dự bước qua phân giới tấm bia đá, tốc độ rất nhanh đi về phía trước, đích tới dĩ nhiên là Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ). Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chim kêu xôn xao hai bên đường vì có khách đến, quả thực yên tĩnh đến trình độ quỷ dị. Nhưng loại loại tình huống có chút quỷ dị này cũng không làm cho Vương Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ lùi bước, ngược lại làm còn làm cho hai người kia bước chân nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau, đã đi tới đại môn của Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ).
Vương Trùng Dương nhìn đại môn quen thuộc trên mắt, sắc mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rồi vận đủ nội lực nói: “ Chưởng môn Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương cùng đệ tử cầu kiến Cổ Mộ mộ chủ!”
Cùng lúc với tiếng gọi này, đại môn Cổ Mộ chậm rãi mở ra. Sau đó, Vương Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc bạch y xinh đẹp chậm rãi đi ra. Gương mặt bạch y nữ tử mang theo một tia sát khí, làm cho gương mặt thoạt nhìn thật mềm mại đáng yêu thành vẻ mặt mang theo một tia anh khí.
Vương Trùng Dương nhìn gương mặt trước sau vẫn xinh đẹp như cũ có chút nói không nên lời, trên mặt của nàng không có cảm giác miễn cưỡng cười tươi như lần trước gặp mặt, mà lại phảng phất chsut gì đó vô cùng lạnh nhạt, giống như là nàng đã thành tiên.
Lâm Triều Anh thấy Vương Trùng Dương đứng ở nơi đó không nói lời nào, cố nén lại trong lòng cái cảm giác quay cuồng cảm xúc nói không nên lời, lạnh giọng nói: “Có việc cầu kiến lại không nói lời nào, Vương Chân Nhân không biết như vậy là quá thất lễ sao!”
Vương Trùng Dương bởi vì thái độ lãnh đạm của Lâm Triều Anh có chút sửng sốt, lập tức có chút bất đắc dĩ có pha cưng chiều nói: “Triều Anh, nàng rốt cuộc muốn nháo cái gì?”
Lâm Triều Anh bởi vì cái ngữ khí quen thuộc này của Vương Trùng Dương, nên cũng không thể tiếp tục giả trang lãnh đạm, có chút không phục nói:“Vương Trùng Dương ngươi cùng đám đệ tử kia của ngươi thật sự là vô cùng quái lạ. Cổ mộ là của ta, bọn họ không có sự cho phép của liền tự tiện bước vào địa giới Cổ Mộ, ta vì sao không thể giáo huấn bọn hắn một trận!”
Vương Trùng Dương nghe khẩu khí của Lâm Triều Anh có phần chân thật hơn nhiều, ngữ khí ôn hòa như cũ nói: “Nàng ….. haizz, Triều Anh, thật xin lỗi, là ta dạy đệ tử không tốt, chọc giận nàng thật sự rất xin lỗi.”
Khâu Xử Cơ nhìn không vừa mắt sư phụ nhà mình ăn nói khép nép như vậy, không khỏi có chút bất mãn nói: “Sư phụ, người làm gì phải ăn nói khép nép với nàng như vậy! Đại trượng phu thề chịu chết chứ không chịu nhục!”
Ngữ khí vốn nhẹ đi rất nhiều của Lâm Triều Anh nhưng khi nghe thấy lời nói của Khâu Xử Cơ thì sắc mặt coi như hoàn toàn lạnh xuống, ngữ khí thập phận ác liệt nói: “Ai du, Vương Trùng Dương đệ tử này của ngươi thật có cốt khí nhỉ, nếu không cần giải dược của ta, vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng đứng ở đó ảnh hưởng thanh tu của ta.”
”Xử Cơ im miệng!” Vương Trùng Dương lập tức quát lớn Khâu Xử Cơ, ngược lại ngữ khí ôn hòa đối với Lâm Triều Anh nói: “Triều Anh, đệ tử của ta thật sự vô lý mong nàng tha thứu tha thứ. Còn chuyện giải dược, thật sự cầu xin nàng.”
Khâu Xử Cơ kinh ngạc nhìn ngữ khí của sư phụ biến hóa, nếu không luôn đi theo bên người sư phụ, hắn đã hoài nghi sư phụ nghiêm túc nhà mình có phải bị ai dịch dung giả mạo không.
Ngữ khí của Lâm Triều Anh cũng không có vì thái độ ôn hòa Vương Trùng Dương mà dịu đi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: “Hừ, nếu như ngươi sớm nói với ta như vậy, thì ta đã đem giải dược cho ngươi rồi. Nhớ được nói cho tiểu đồ đệ bên cạnh ngươi kia, lúc cầu xin người khác không cần làm giống như là người khác cầu hắn, muốn cầu xin việc gì chỉ cần thoáng cúi đầu, cũng sẽ không rơi vào kết quả làm cho người khác bất mãn. Tôn thị đem giải dược đến đây.”
”Vâng, tiểu thư.” Mặc dù đã đứng đó Tôn Thị đứng bên cạnh nhưng lại không có cảm giác tồn tại lên tiếng, liền từ cổ tay áo lấy ra một lọ thuốc giải đưa cho Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh cầm lọ thuốc giải, rồi ném cho Vương Trùng Dương sau đó nói: “Đây là thuốc giải, ngươi cầm đi, đám tiểu đồ đệ cảu ngươi ăn nó vào sẽ không đau đớn nữa. Nhưng Vương Trùng Dương, ngươi hãy nhớ kĩ lời hứa hẹn của mình, về sau ta không muốn thấy đệ tử của ngươi tùy ý xuất hiện ở địa giới Cổ Mộ. Thuốc giải này, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ dàng lấy đến như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, Lâm Triều Anh nhìn cũng không thèm nhìn Vương Trùng Dương, ngay lập tức quay vào bên trong Cổ Mộ, chỉ lưu lại cho Vương Trùng Dương một bóng dáng xinh đẹp. Mà ở ngoài Cổ Mộ, cũng chỉ để lại Vương Trùng Dương sắc mặt phức tạp cùng Khâu Xử Cơ thần sắc hơi bất mãn lại bởi vì uy của sư phụ mà không dám nói lời nào.
Mà khi cửa đá của Cổ Mộ chậm rãi đóng lại, lại giống như là đóng lại một cánh cửa thời gian, đem Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh, hoàn toàn ngăn ở bên hai bờ sông, cho dù muốn quay đầu, thì vận mệnh cũng sẽ không cho ngươi cơ hội.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực ta không có ý càng sửa càng sửa bug... Nhưng cuối cùng ta vẫn là sửa mất rồi, mọi người đừng có trách ta... nha.
Editor: Cún
Sau khi trọng sinh, Lâm Triều Anh cũng không lập tức đi tìm Toàn Chân giáo tính sổ hay tái xuất giang hồ mà ngược lại, nàng vẫn ở bên trong Cổ Mộ tu thân dưỡng tính đồng thời dạy Vân Nhi.
Cuộc sống mỗi ngày của Lâm Triều Anh thật yên ả, cũng rất đơn giản, sáng sớm mỗi ngày sau khi tỉnh lại thì luyện công trên giường hàn ngọc, sau đó rời giường ngâm chút hoa lộ() pha trà. Chẳng qua hoa lộ pha trà này sau khi Lâm Triều Anh tìm được đàn ngọc phong() cũng được dùng để nuôi ong, liền trở thành loại mật đặc biệt của riêng Lâm Triều Anh. Ngay sau đó, Lâm Triều Anh sẽ đi luyện công trong thạch thất() sáng tạo sở học kiếp trước tâm pháp và chiêu thức “Ngọc Nữ Tâm Kinh” của mình thuận tiện nghiên cứi thêm nhằm sáng tạo nội công phụ trợ. Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, ngay cả thời gian nhung nhớ hay oán hận Vương Trùng Dương cũng không có.
Lâm Triều Anh cực kì thông minh, bởi vì khoảng thời gian này chỉ ở trong Cổ Mộ tập trung nghiên cứu võ học, rất nhanh liền nghiên cứu ra nội công phụ trợ, tuy rằng bản chất tâm pháp phụ trợ này không có uy lực quá lớn, nhưng sẽ làm giảm đi rất nhiều nguy hiểm và khó khăn khi luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh”. Cũng trong lúc bị tâm ma nhập thể sẽ có phương pháp đặc thù giúp cho lòng người luyện công bình thản, tránh bị tẩu hỏa nhập ma mà gặ nguy hiểm. Nhưng tâm pháp này phải tu luyện cùng với “Ngọc Nữ Tâm Kinh”, mà hiệu quả phải đến khi tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” thành công mới thấy được.
Tư chất Vân Nhi rất tốt, hơn nữa có giường hàn ngọc cùng phương pháp dạy của Lâm Triều Anh, trong khoảng thời gian ngắn mấy tháng, công phu của Vân Nhi cũng đã đạt tới mức có thể tu luyện bộ tâm pháp “Ngọc Nữ Tâm Kinh”. Tuy nhiên, tính tình của Vân Nhi cũng càng lúc càng lạnh nhạt, khiến cho người ta một loại cảm giác không buồn, không vui, không bi, vân đạm phong khinh, giống như không có chuyện gì có thể được nàng đặt vào mắt. Tôn thị kinh ngạc với sự thay đổi của Vân Nhi, lại biết là nội công có vấn đề nhưng chưa từng có lo lắng, chỉ thuần túy cảm thán sự thần kì của “Ngọc Nữ Tâm Kinh” tiểu thư nghiên cứu ra. Còn đối với Lâm Triều Anh mà nói, Vân Nhi lạnh băng như vậy mới là Vân Nhi nàng quen thuộc, bất quá nếu Vân Nhi không thích loại trói buộc này, chờ nàng ấy luyện thành công “Ngọc Nữ Tâm Kinh” xong thì luyện tâm pháp phụ trợ, là có thể khôi phục bộ dáng hồn nhiên không sầu không lo lúc trước. Bất quá chuyện này phải xem Vân Nhi lựa chọn sao đã, cho dù nàng thân là sư phụ Vân Nhi, nàng cũng sẽ không thay nàng ấy quyết định.
Những ngày sau đó, Lâm Triều Anh liền quyết định cùng tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” với Vân Nhi. Bởi vì “Ngọc Nữ Tâm Kinh” cần hai người cùng nhau tu luyện, phụ trợ lẫn nhau. Hơn nữa khi luyện công toàn thân tỏa nhiệt, pahir tìm nơi trống trải không người, thoát hết quần áo toàn thân mà tu luyện, để nhiệt khí lập tức tỏa ra không bị ngăn cản. Cho nên buổi tối mỗi ngày Lâm Triều Anh cùng Vân Nhi đều đi vào vườn hoa gần đó luyện công. Có lẽ bỏi vì hiện nay Vương Trùng Dương và Toàn Chân giáo mới quật khởi, hơn nữa Vương Trùng Dương cố ý thông báo lệnh cho môn đồ không đc bước vào địa bàn Cổ Mộ cho nên Lâm Triều Anh và Vân Nhi luyện công hàng đêm cũng không bị gây rối gì. Bởi vì hai người đều luyện tâm pháp mới nhất Lâm Triều Anh nghiên cứu ra nên ở thời điểm nguy cấp, Vân Nhi dù có chút không thể tự điều khiển nhưng vẫn được tâm pháp kia kéo quay về lại ngay, cuối cùng cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Lâm Triều Anh cũng không giống kiếp trước, bởi vì vấn đề của Vân Nhi mà khiến bản thân bị trọng thương, lưu lại mầm bệnh. Nói tóm lại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” quan trọng nhất là vượt qua cửa ải đầu tiên, còn lại phải tự mình tu hành cùng lĩnh ngộ. Nói tóm lại, tất cả đều phụ thuộc vào vận khí, cũng may Việt Nam tư chất không tệ, nên cũng không làm Lâm Triều Anh bận tâm nhiều lắm.
Ngay sau đó, Lâm Triều Anh liền phát hiện mình thật là rãnh rỗi, hoàn toàn không có việc gì làm. Tuy nhiên, Lâm Triều Anh là một người tự tìm thu vui, lấy đàn tranh thật lâu không dùng đến trong kho, cẩn thận lau tro bụi trên mặt. Những ngày sau, Lâm Triều Anh không có việc gì liền đánh đàn, vẽ tranh, luyện công, nhàn nhã mà sung sướng.
Có lẽ bởi vì tâm tình thay đổi, Lâm Triều Anh giờ cũng không còn giống“kiếp trước”, mỗi ngày ở trong Cổ Mộ thương xuân buồn thu hoặc nghiên cứu võ học. Lâm Triều Anh bây giờ, thỉnh thoảng còn có thể vừa dạo chơi, vừa nhìn hoa ngắm cỏ, hóng làn gió mát trong phong cảnh không tồi của núi Chung Nam.
Nhờ vào Vương Trùng Dương, Toàn Chân giáo hiện nay xem như vừa mới quật khởi, cho nên ngẫu nhiên cũng có đệ tử Toàn Chân giáo thường tới chỗ biên giới Vương Trùng Dương phân ra nhìn ngó, rõ ràng rất tò mò với lệnh cấm đi vào phía sau núi của Vương Trùng Dương. Thân là đại đệ tử của Vương Trùng Dương, Mã Ngọc sau khi biết các sư đệ không nghe lời như vậy, liền thở dài đi đến ranh giới tìm bọn họ. Nói đến cũng trùng hợp, ngày hôm nay lần đầu tiên Mã Ngọc đến sau núi chỗ biên giới đã nhìn thấy Lâm Triều Anh mặc áo trắng với khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng giống như tiên nữ cao cao tại thượng.
Lâm Triều Anh híp hai mắt, liếc đám tiểu đạo sĩ chẳng biết tại sao lại ngốc hề hề đằng kia một cái lạnh như băng, ở góc độ bọn họ không nhìn thấy lộ ra một chút tươi cười tà ác. Sau đó Lâm Triều Anh nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, đám đệ tử Toàn Chân giáo kia liền nghe một trận thanh âm ong ong kì quái. Ngay lúc bọn họ còn đang nghiên cứu rốt cuộc là âm thanh gì mà ầm ỹ như vậy, liền nhìn thấy một đàn ong mật nhanh chóng bay đến, mà mục tiêu chính là khuôn mặt của bọn họ.
Bọn đạo sĩ lập tức hoảng hốt, không biết nên làm gì. Mã Ngọc xem như có vẻ bình tĩnh, lập tức la lớn: “Chạy mau, đàn ông mật này nhằm vào chúng ta! Chạy nhanh lên!”
Trong đó có một đạo sĩ tuổi rất nhỏ vừa chạy về, vừa lớn tiếng kêu:“Thần tiên tỷ tỷ mặc đồ trắng ơi, ngài cũng chạy nhanh một chút, cẩn thận bị ong mật chích bị thương...” Tiểu đạo sĩ vẫn chưa nói xong, liền thấy đám ong mật kia chỉ chằm chằm tấn công mình và các vị sư huynh, hoàn toàn không có ý làm hại thần tiên tỷ tỷ áo trắng nọ. Ngoại trừ tiểu đạo sĩ này, các đạo sĩ khác cũng chú ý tới hành động kìa quái này của đám ông mật, lại kiên định cho rằng bạch y tiên tử là yêu quái, yêu quái có thể chỉ huy ong mật đả thương người.
Đám người kia có ý kiến gì với mình, Lâm Triều Anh một chút cũng không thèm để ý, bởi vì tâm tình hiện tại của nàng rất tốt. Nên dạy dỗ đám đạo sĩ kia một chút, để cho chúng biết, mọi chuyện bên Cổ Mộ này cũng không phải là chuyện bọn họ có thể trông nom. Sau khi vui vẻ thu hồi ong mật, Lâm Triều Anh liền vận kinh công bay về Cổ Mộ, chỉ để lại chỗ ranh giới phía sau núi một truyền thuyết Thiên Tiên yêu quái xinh đẹp. Tuy nhiên, đạo sĩ nhỏ tuổi nhất kia vẫn tin chắc rằng mỹ nhân áo trắng kia không phải yêu ma, mà là tiên tử ong mật. Bởi vì bọn họ quấy rầy tiên tử thanh tu, nên tiên tử mới ra tay dạy dỗ bọn họ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Mèo
Sau khi Lâm Triều Anh triệu hồi ong mật đến công kích đám tiểu đạo sĩ Toàn Chân Giáo kia, đối với nàng bây giờ mà nói chỉ là một chuyện nhỏ bé đến mức ngủ một giấc dậy sẽ quên hết. Nhưng mà chuyện này đối với Vương Trùng Dương đối với Toàn Chân Giáo mà nói cũng là một cái truyền thuyết đủ cho đám tiểu đạo sĩ bàn tán hồi lâu (Mèo: Mấy ông đạo sĩ này zậy mà nhiều chuyện dữ).Mà việc Lâm Triều Anh nhàm chán tùy ý làm, trực tiếp làm cho bên trong Toàn Chân Giáo bắt đầu lưu truyền truyền thuyết cấm địa Cổ Mộ phía sau núi, bên trong có một bạch y yêu tinh xinh đẹp... Có người nói là yêu tinh kia kỳ thực là phạm vào sai lầm bị phong ấn ở phía sau núi, có người khác lại nói rằng yêu tinh kia kỳ thực là tiên nữ nhớ trần tục bị nhốt tại Cổ Mộ chịu khổ, tóm lại mọi việc như thể đường viền hoa, nội dung đều truyền đi tam sao thất bản nhiều vô số kể trình độ phấn khích có thể so với liêu trai chí dị.
Loại chuyện trà dư tửu hậu này muốn truyền liền tuỳ tiện truyền thôi, dù sao trong núi khổ tu cũng rất là nhàm chán kham khổ, ngẫu nhiên có chút truyền thuyết yêu ma quỷ quái, cũng chỉ là thêm một chút thú vị cho cuộc sống mà thôi. Nhưng điều làm đám tiểu đạo sĩ Toàn Chân Giáo hoảng sợ chính là, đám đệ tử bị ong mật đốt bị thương vài ngày trước, vết thương đều không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại có vẻ càng ngày càng nặng hơn. Hơn nữa, ban đầu vết thương chỉ hơi ngứa, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn cũng đã có, một ít tiểu đạo sĩ ý chí không vững thiếu chút nữa là bị ép khóc ra thành tiếng. Thấy thế, đám tiểu đạo sĩ chưa từng trải qua mưa to gió lớn gì liền vô cùng hoảng sợ, mặc kệ khả năng bị sư phụ trừng phạt, cuống quít đi tìm Mã Ngọc xin trợ giúp nhưng Mã Ngọc cũng vô phương, đành phải cùng nhau đi tìm Vương Trùng Dương đang chuẩn bị cho Hoa Sơn luận kiếm.
Khi Vương Trùng Dương nghe Mã Ngọc kể lại đại khái sự tình phát sinh ngày đó, vông cùng kinh ngạc rồi lại thở dài một hơi, tựa hồ như lâm vào bên một hồi ức nào đó. Chỉ chốc lát sau, hắn liền đem đan dược giảm đau bản thân tự điều chế phân phát cho đám tiểu đạo sĩ kia ăn, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Haizza, thuốc này cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt đau đớn, cũng không thể trị tận gốc độc tính của ong mật. Thôi... Thôi, ta đành phải đến sau núi gặp nàng, cầu xin giải dược thôi.”
Một bên là Khâu Xử Cơ tính tình cáu kỉnh đặc biệt táo bạo lại ghét ác như cừu thấy các sư đệ đều đau đớn vô cùng như vậy, mà sư phụ cũng bởi vì này việc này vẻ mặt lại có chút khổ sở, lập tức đối với người hạ độc chưa gặp mặt kia căm thù đến tận xương tuỷ. Lại nghĩ đến lát nữa sư phụ muốn đi gặp người kia, không khỏi lo lắng sư phụ trời sinh tính tình thiện lương từ bi bị người nọ giống như đối với sư đệ hạ độc ám hại, không nhin được đứng ra nói: “Sư phụ, hay là để đệ tử cùng đi với sư phụ.”
Vương Trùng Dương liếc mắt nhìn Khâu Xử Cơ một cái, ánh mắt lóe lên một chút, cuối cùng vẫn thở dài một hơi nói: “Được rồi. Bây giờ ngươi cùng với sư phụ đi đến sau núi. Mã Ngọc, ngươi ở lại chiếu cố các đệ tử khác.”
Mã Ngọc tuy rằng cũng rất muốn đi cùng để xem xét tình hình mộ chút, nhưng hắn trăm vạn lần không dám làm trái căn dặn của sư phụ, chỉ có thể cung kính nói: “Vâng, đệ tử nhất định sẽ làm trò sứ mệnh.”
Từ Toàn Chân Giáo đến Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ) trên thực tế cũng không mất thời gian lắm, chẳng qua trên đường đi có chút gập ghềnh cần phải có tu vi nhất định mới lên được, cho nên mới có thể sinh ra vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Vương Trùng Dương mang theo Khâu Xử Cơ không chút do dự bước qua phân giới tấm bia đá, tốc độ rất nhanh đi về phía trước, đích tới dĩ nhiên là Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ). Trên đường đi vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chim kêu xôn xao hai bên đường vì có khách đến, quả thực yên tĩnh đến trình độ quỷ dị. Nhưng loại loại tình huống có chút quỷ dị này cũng không làm cho Vương Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ lùi bước, ngược lại làm còn làm cho hai người kia bước chân nhanh hơn. Chỉ chốc lát sau, đã đi tới đại môn của Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ).
Vương Trùng Dương nhìn đại môn quen thuộc trên mắt, sắc mặt vô cùng phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài rồi vận đủ nội lực nói: “ Chưởng môn Toàn Chân Giáo Vương Trùng Dương cùng đệ tử cầu kiến Cổ Mộ mộ chủ!”
Cùng lúc với tiếng gọi này, đại môn Cổ Mộ chậm rãi mở ra. Sau đó, Vương Trùng Dương cùng Khâu Xử Cơ liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc bạch y xinh đẹp chậm rãi đi ra. Gương mặt bạch y nữ tử mang theo một tia sát khí, làm cho gương mặt thoạt nhìn thật mềm mại đáng yêu thành vẻ mặt mang theo một tia anh khí.
Vương Trùng Dương nhìn gương mặt trước sau vẫn xinh đẹp như cũ có chút nói không nên lời, trên mặt của nàng không có cảm giác miễn cưỡng cười tươi như lần trước gặp mặt, mà lại phảng phất chsut gì đó vô cùng lạnh nhạt, giống như là nàng đã thành tiên.
Lâm Triều Anh thấy Vương Trùng Dương đứng ở nơi đó không nói lời nào, cố nén lại trong lòng cái cảm giác quay cuồng cảm xúc nói không nên lời, lạnh giọng nói: “Có việc cầu kiến lại không nói lời nào, Vương Chân Nhân không biết như vậy là quá thất lễ sao!”
Vương Trùng Dương bởi vì thái độ lãnh đạm của Lâm Triều Anh có chút sửng sốt, lập tức có chút bất đắc dĩ có pha cưng chiều nói: “Triều Anh, nàng rốt cuộc muốn nháo cái gì?”
Lâm Triều Anh bởi vì cái ngữ khí quen thuộc này của Vương Trùng Dương, nên cũng không thể tiếp tục giả trang lãnh đạm, có chút không phục nói:“Vương Trùng Dương ngươi cùng đám đệ tử kia của ngươi thật sự là vô cùng quái lạ. Cổ mộ là của ta, bọn họ không có sự cho phép của liền tự tiện bước vào địa giới Cổ Mộ, ta vì sao không thể giáo huấn bọn hắn một trận!”
Vương Trùng Dương nghe khẩu khí của Lâm Triều Anh có phần chân thật hơn nhiều, ngữ khí ôn hòa như cũ nói: “Nàng ….. haizz, Triều Anh, thật xin lỗi, là ta dạy đệ tử không tốt, chọc giận nàng thật sự rất xin lỗi.”
Khâu Xử Cơ nhìn không vừa mắt sư phụ nhà mình ăn nói khép nép như vậy, không khỏi có chút bất mãn nói: “Sư phụ, người làm gì phải ăn nói khép nép với nàng như vậy! Đại trượng phu thề chịu chết chứ không chịu nhục!”
Ngữ khí vốn nhẹ đi rất nhiều của Lâm Triều Anh nhưng khi nghe thấy lời nói của Khâu Xử Cơ thì sắc mặt coi như hoàn toàn lạnh xuống, ngữ khí thập phận ác liệt nói: “Ai du, Vương Trùng Dương đệ tử này của ngươi thật có cốt khí nhỉ, nếu không cần giải dược của ta, vậy thì nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng đứng ở đó ảnh hưởng thanh tu của ta.”
”Xử Cơ im miệng!” Vương Trùng Dương lập tức quát lớn Khâu Xử Cơ, ngược lại ngữ khí ôn hòa đối với Lâm Triều Anh nói: “Triều Anh, đệ tử của ta thật sự vô lý mong nàng tha thứu tha thứ. Còn chuyện giải dược, thật sự cầu xin nàng.”
Khâu Xử Cơ kinh ngạc nhìn ngữ khí của sư phụ biến hóa, nếu không luôn đi theo bên người sư phụ, hắn đã hoài nghi sư phụ nghiêm túc nhà mình có phải bị ai dịch dung giả mạo không.
Ngữ khí của Lâm Triều Anh cũng không có vì thái độ ôn hòa Vương Trùng Dương mà dịu đi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ: “Hừ, nếu như ngươi sớm nói với ta như vậy, thì ta đã đem giải dược cho ngươi rồi. Nhớ được nói cho tiểu đồ đệ bên cạnh ngươi kia, lúc cầu xin người khác không cần làm giống như là người khác cầu hắn, muốn cầu xin việc gì chỉ cần thoáng cúi đầu, cũng sẽ không rơi vào kết quả làm cho người khác bất mãn. Tôn thị đem giải dược đến đây.”
”Vâng, tiểu thư.” Mặc dù đã đứng đó Tôn Thị đứng bên cạnh nhưng lại không có cảm giác tồn tại lên tiếng, liền từ cổ tay áo lấy ra một lọ thuốc giải đưa cho Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh cầm lọ thuốc giải, rồi ném cho Vương Trùng Dương sau đó nói: “Đây là thuốc giải, ngươi cầm đi, đám tiểu đồ đệ cảu ngươi ăn nó vào sẽ không đau đớn nữa. Nhưng Vương Trùng Dương, ngươi hãy nhớ kĩ lời hứa hẹn của mình, về sau ta không muốn thấy đệ tử của ngươi tùy ý xuất hiện ở địa giới Cổ Mộ. Thuốc giải này, ta cũng sẽ không để cho ngươi dễ dàng lấy đến như vậy nữa.”
Vừa dứt lời, Lâm Triều Anh nhìn cũng không thèm nhìn Vương Trùng Dương, ngay lập tức quay vào bên trong Cổ Mộ, chỉ lưu lại cho Vương Trùng Dương một bóng dáng xinh đẹp. Mà ở ngoài Cổ Mộ, cũng chỉ để lại Vương Trùng Dương sắc mặt phức tạp cùng Khâu Xử Cơ thần sắc hơi bất mãn lại bởi vì uy của sư phụ mà không dám nói lời nào.
Mà khi cửa đá của Cổ Mộ chậm rãi đóng lại, lại giống như là đóng lại một cánh cửa thời gian, đem Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh, hoàn toàn ngăn ở bên hai bờ sông, cho dù muốn quay đầu, thì vận mệnh cũng sẽ không cho ngươi cơ hội.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực ta không có ý càng sửa càng sửa bug... Nhưng cuối cùng ta vẫn là sửa mất rồi, mọi người đừng có trách ta... nha.