Mặt trời đã khuất sau núi, trên đỉnh Chung Nam, lại còn một nữ tử mặc bạch y dáng người tinh tế đang đứng. Chạng vạng mặt trời chiếu rọi xuống, làm cho người ta có cảm giác nàng là tiên tử sắp phi thăng. Mà tiên tử lúc này lại đang đứng trước một tấm bia đá mà trước đây vốn chưa từng có, mặt nàng hiện lên vẻ suy niệm tựa như đang nhớ về việc gì đó. Và tất nhiên bạch y tiên tử có vẻ sắp phi thăng này, không ai khác chỉ là Lâm Triều Anh hôm nay xuất môn săn thú để làm món nướng, lại bị một con hồ ly làm thay đổi kế hoạch.
Lâm Triều Anh vẫn đứng ở đó bất động, chẳng phải là vì không tìm thấy đường về. Mà ngược lại là bởi vì nơi này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng đã cố quên nhưng không thể nào quên được. Mà nàng kể từ sau khi luyện thành《 Ngọc nữ tâm kinh 》trên mặt gần như đã không còn cảm xúc, mà nay dường như có thể nhìn thấy nàng có một ít trên mặt kinh ngạc.
Lúc này, Lâm Triều Anh đang đứng trước tấm bia đá kia, vuốt nhẹ nhàng lên chữ viết trên phiến đá, những vần thơ như đã phủ bụi trong quá khứ, mà làm người khác kinh ngạc nhất chính là, nhưng chữ viết này giống như là dùng ngón tay viết nên, mà nét bút trên đá, mà nét bút so với ngón tay của Lâm Triều Anh phù hợp đến kỳ lạ.
Mà tiểu bạch hồ Lâm Triều Anh cực khổ mới bắt được, lúc này lại bị tuỳ ý ném xuống đất, mà làm người ta ngạc nhiên hơn nữa chỉ là kia tiểu hồ ly cũng không có vì bị vứt bỏ mà chạy đi, ngược lại ngoan ngoãn ngồi phía sau Lâm Triều Anh, ngước cổ có vẻ như đang nhìn Lâm Triều Anh. Tiểu hồ ly thoạt nhìn vồ cùng thông minh và đáng yêu như vậy cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Lâm Triều Anh, vì tâm trí của Lâm Triều Anh đều đã đặt hết lên phiến đá mất rồi, nàng nhẹ nhàng vỗ về phiến đá, gương mặt lạnh lùng làm cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời.
子房志亡秦
Tử Phòng chí vong Tần
Điện các lăng yên vụ
曾進橋下履
Tằng tiến kiều hạ lý
Tử Phòng ôm mộng phản Tần
佐漢開鴻舉
Tá Hán khai hồng cử
Nhặt hài ba lượt dưới chân thạch kiều
屹然天一柱
Ngật nhiên thiên nhất trụ
Một tay phò tá Hán triều
要伴赤松游
Yếu bạn Xích Tùng du
Chống trời trụ đất cao siêu không cùng
功成拂衣去
Công thành phất y khứ
Công thành rũ áo ung dung
異人與異書
Dị nhân dữ dị thư
Kỳ nhân cùng với kỳ thư
造物不輕付
Tạo vật bất khinh phó
Có đâu tìm kẻ thiên tư tầm thường
Mấy câu thơ này đúng bài thơ viết ngày ấy, nhưng mà mấy câu phía dưới đây là ai đã viết tiếp???
重陽起全真
Trùng Dương khởi Toàn Chân
Toàn Chân khởi tự Trùng Dương
高視仍闊步
Cao thị nhưng khoát bộ
Cao thị vẫn xoải bước
矯矯英雄姿
Kiểu kiểu anh hùng tư
Thanh cao khoát đạt một phương anh hùng
乘時或割據
Thừa thì hoặc cát cứ
Dựng cờ đánh đuổi Khuyển Nhung
妄跡復知非
Vọng tích phục tri phi
Mộng phục quốc đã không thành
收心活死墓
Thu tâm Hoạt Tử mộ
Vận trời khó cưỡng thu lòng mộ sâu
人傳入道初
Nhân truyền nhập đạo sơ
Ban sơ truyền đạo nhiệm màu
二仙此相遇
Nhị tiên thử tương ngộ
Hai tiên kim cổ gặp nhau chốn này
於今終南下
Ư kim Chung Nam hạ
Chung Nam núi ấy hôm nay
殿閣凌煙霧
Điện các lăng yên vụ
Điện thờ cao vút tầng mây trập trùng
Lâm Triều Anh thật sự vô cùng kinh ngạc, vốn nàng dùng ‘hoá thạch đan’ làm đá mềm xuống rồi viết thơ, không nghĩ tới thời gian chưa tới một năm mà đã có người phá giải được huyền cơ trong đó. Nhưng mà, mặc kệ là ai, dù sao không phải là Vương Trùng Dương ngu ngốc kia là được. Dù sao nàng cùng Vương Trùng Dương ngu ngốc kia ở chung thời gian dài như vậy, nàng đối với chỉ số thông minh của Vương Trùng Dương tất nhiên là hiểu rất rõ, nếu không có người nhắc nhở, chỉ sợ cả đời này Vương Trùng Dương cũng không nghĩ ra được bí mật của việc ‘Ngón tay có thể viết chữ trên tảng đá’... Nhưng mà, nếu như vậy thì nhân vật thần bí, hoá giải bí mật “hoá thạch đan” này là ai? Hơn nữa người này, còn tại tình huống nàng chưa đồng ý viết tiếp thơ của nàng? Tiếp tục viết còn chưa tính. Lời thơ được viết, lại viết giống như là hiểu nàng rất rõ vậy, thật là đáng ghét.
”Vọng tích phục tri phi, Thu tâm hoạt Tử Mộ...” Đọc đến hai câu thơ này, Lâm Triều Anh cười khổ, hồi tâm sống tử mộ, nàng đoạt đi Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ), nhưng tâm của hắn, tuy vẫn chưa chưa chết nhưng lại sống bên ngoài Cổ Mộ.
Sau một hồi cảm khái, Lâm Triều Anh giơ bàn tay chạm đến một chỗ trên phiến đá, rõ ràng có thể thấy đây chỉ là vết tích của nhân vật thần bí kia để lại mà không được sự đồng ý của nàng.
Lâm Triều Anh mê muội dùng ngón tay sờ vào vết tích lõm sâu vào đá, quả nhiên những dòng thơ tiếp theo lại mô phỏng theo chữ nàng viết tiếp, mô phỏng đến gần như giống nhau. Ngón tay Lâm Triều Anh đặt lên dòng thơ khắc trên đá cũng không lập tức rút ra, nàng dường như có thể cảm giác được “con người kia” khi phá giải được bí mật của nàng là người cao ngạo như thế nào ở chỗ này viết thơ, rồi sau đó tỏ vẻ việc này chỉ là chút tài mọn mà thôi. Nghĩ tới điều này, thực làm cho nàng có chút buồn bực, nhưng Lâm Triều Anh cũng không thể không bội phục người có thể phá giải bí mật của nàng. Mặc kệ thế nào, nàng thật sự muốn lập tức biết người này là ai. Lâm Triều Anh cười cười hạ ngón tay xuống, xoay người liền nhìn thấy tiểu hồ ly vẫn còn giữ nguyên động tác ban đầu không nhúc nhích, lộ ra một nụ cười tươi nói với tiểu hồ ly: “Ta đã cho ngươi cơ hội rời đi, ngươi lại không đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Lâm Triều Anh sau khi “nói chuyện’ với tiểu hồ ly mặc kệ nó có hiểu hay không, liền dùng khinh công ôm tiểu hồ ly trở lại phía trước cánh rừng nọ, cầm mấy con vật hồi nãy nàng cầm để làm đồ nướng, bay nhanh về Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ). Bởi vì về muộn, sẽ khiến Tôn thị cùng Vân Nhi lo lắng.
Lâm Triều Anh đoán không sai, nàng vừa mới bước vào Cổ Mộ liền nhìn thấy Tôn thị cùng Vân Nhi lo lắng đi tới đi lui, Vân Nhi bởi vì luyện thành 《 ngọc - nữ tâm kinh 》 nên gương không thường không chút biểu cảm, giờ phút này bởi vì lo lắng nên trên nàng có chút dở khóc dở cười. Hai người nhìn thấy Lâm Triều Anh trở về, đều lập tức vọt tới bên người Lâm Triều Anh, nhưng lại ngại thân phận chủ tớ không dám nói thêm cái gì, chỉ là không ngừng xem xét Lâm Triều Anh từ đầu đến chân, muốn xác nhận xem Lâm Triều Anh có bị thương chỗ nào không. Lâm Triều Anh sau khi thấy hai người kia xem xét xong, liền ngữ khí ôn hòa nói: “Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì mấy con mồi này xử lý đi, buổi tối ta còn muốn ăn thịt nướng.”
Tôn thị cùng Vân Nhi thấy Lâm Triều Anh đúng thật sự không có chỗ này bị thương, liền lập tức tiếp nhận con mồi đi phòng bếp, còn Lâm Triều Anh thì ôm tiểu hồ ly về phòng của nàng. Đôi tay khéo léo của Lâm Triều Anh làm cho tiểu hồ ly một cái ổ bằng sợ bông, đem tiểu hồ ly đặt ở trong cái ổ mềm mại ấm áp rồi nói: “Về sau đây là nhà ngươi, ngươi chính là một phần tử của Phái Cổ Mộ ta. Sau tên của ngươi là Hàn Ly.” Tiểu hồ ly ngây thơ nhìn Lâm Triều Anh một cái, rồi ở trong cái ổ của mình cọ cọ, không biết là có hiểu lời nói của Lâm Triều Anh hay không.
&&&&&&&&&&&&
Sau khi phát hiện tấm bia đá bị người khác tiếp thơ, Lâm Triều Anh ngẫu nhiên cũng sẽ lên đỉnh núi Chung Nam nhìn tấm bia đá kia, cũng tưởng tượng thử xem người hoá giải bí mật của nàng, rốt cuộc sẽ là cái dạng người gì. Ngày ngày, nàng đánh đánh đàn, vẽ tranh, vuốt ve Hàn Ly, cuộc sống trước sau như một, bình thản nhưng không nhàm chán.
Cuối cùng thì ngày tháng bình thản cũng bị đánh vỡ.
Sáng sớm hôm ấy, Phái Cổ Mộ có một bồ câu trăng tinh bay tới, trên chân bồ câu này có cột một phong thơ, cho nên có thể xác nhận bồ câu này chính là một bồ câu đưa tin. Tin bồ câu đưa đến có nội dung rất đơn giản, chỉ có ít ỏi mấy chữ: ‘Đầu tháng tám, Hoa Sơn luận kiếm. Xem ai mới là thiên hạ đệ nhất."
Sau khi đọc xong mấy chữ này, Lâm Triều Anh không chút do dự xé bỏ thư tín, rồi cười lạnh một tiếng nói: “Thiên hạ đệ nhất? Nhân sinh một đời cùng lắm chỉ có trăm năm mà thôi, thiên hạ đệ nhất thì sao? Sống không có tác dụng đến chết không thể mang theo, chung quy chỉ là hư danh mà thôi.”
Lâm Triều Anh tuy rằng đối với cái danh thiên hạ đệ nhất không có hứng thú, nhưng đối với sự kiện hai mươi năm một lần này vẫn muốn tham gia, tụ hợp náo nhiệt, ngắm nhìn phong vân giang hồ cũng là điều thú vị. Vì thế, Lâm Triều Anh liền đem tâm pháp phụ trợ《 ngọc - nữ tâm kinh 》để lại cho Vân Nhi, rồi thu thập một chút hành lí đơn giản, liền một mình xuống núi. Mục đích tất nhiên là nơi sắp có quyết chiến thiên hạ - Hoa Sơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì thế... Hoàng Dược Sư và Lâm Triều Anh kỳ thực ở thời điểm hai người chưa gặp mặt, đã khiến cho nhau bội phục.
Về phần CP chuyện tình, tất cả mọi người là từ bằng hữu bắt đầu, đến lúc đó hội chuyển biến thành cái dạng gì, ai cũng không biết.
Bất quá, ta cam đoan sẽ không là Vương Trùng Dương là được!
【ân】
Lâm Triều Anh xuống núi sau, không nhất định là Hoàng Dược Sư u?
【 chuyên mục cầu bao dưỡng mị 】
Editor: Cún
Cùng với cửa đá khép chặt, Vương Trùng Dương nhìn thoáng qua bóng lưng xinh đẹp của Lâm Triều Anh, bất dắc dĩ thở dài một hơi. Cả đời này, Vương Trùng Dương hắn thật sự có lỗi với Lâm Triều Anh. Vốn tưởng rằng gặp chỉ là gặp, nhưng sau lần gặp mặt này, một Vương Trùng Dương luôn ra vẻ đạo sĩ thanh lãnh lại phát hiện lòng mình lại có thể rối loạn.
Trong tay đã có giải dược, Vương Trùng Dương cùng Khưu Xử Cơ nhanh chóng trở về Toàn Chân Giáo. Cũng ra lệnh cho Mã Ngọc và Khưu Xử Cơ phát mật cho nhóm tiểu đạo sĩ trúng nọc ong. Sau chuyện này, những đạo sĩ Toàn Chân Giáo này lại càng thêm tin tưởng vững chắc ở phía sau núi có một nữ yêu tinh... Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, nói ví dụ như tiểu đạo trưởng Lưu Xử Hiền kia, một trong Toàn Chân Thất Tử sau này- nay hãy còn thật non nớt, có yêu tinh nào sẽ cho bọn họ giải dược chứ? Được lắm, cho nên nói, tiểu đạo trưởng Lưu Xử Hiền nhà ngươi đã hoàn toàn quên sự thật thuốc giải này là do sư phụ ngươi cùng Khưu Xử Cơ đi xin về, đúng không?
Sau khi xác định các đệ tử không có gì đáng lo ngại, Vương Trùng Dương có chút mệt mỏi về phòng, đốt đàn hương nhằm bình ổn chút rung động thoáng qua kia.
Kỳ thật, sau khi thách đấu thua Lâm Triều Anh, Vương Trùng Dương vốn không nghĩ mình sẽ gặp lại Lâm Triều Anh, nhất là sau khi hắn phát hiện ra bí mật “viết chữ trên tảng đá bằng ngón tay“...
Nhưng hôm nay lại vì nguyên nhân không thể kháng cự, vẫn đi gặp nàng. Nhìn nàng đi ra từ trong cửa đá Cổ Mộ, mặc áo trắng, mặt không chút thay đổi, cực kì giống tiên tử khổ tu ở thâm sơn. Nhưng là, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, Vương Trùng Dương bỗng phát hiện... Lâm Triều Anh vẫn là Lâm Triều Anh kia. Lúc nói chuyện với hắn, sẽ cố gắng dùng lời nói đả kích thậm chí lừa gạt hắn, một Lâm Triều Anh trong ngữ khí cao ngất mang theo một tia nghịch ngợm thậm chí còn chứa một chút đùa giỡn; tính tình cao ngạo trước sau như một, chỉ là trên mặt so với Lâm Triều Anh lúc trước ít đi một vài biểu cảm.
Lâm Triều Anh vẫn là Lâm Triều Anh kia, mà Vương Trùng Dương lại cảm thấy có một số việc, dường nhưđã không còn giống với lúc trước. Bất quá, dù có không giống thì có thể làm được gì? Hôm nay hắn đã xuất gia làm đạo sĩ, đã sớm chấm dứt phàm tâm. Cho dù trong lúc lơđãng có gì đo thay đổi, cũng không có một chút quan hệ nào với hắn.
Thật sự, không hề liên quan...
---------ta là phân cách tuyến đáng yêu lêu lêu---------------------
Sau khi thương lượng vớ Vương Trùng Dương xong, Lâm Triều Anh thần sắc như thường xoay người trở về gian phòng của mình rồi bình tĩnh ngồi trên giường hàn ngọc, mặ vẫn không chút tháy đổi như cũ. Thần sắc tự nhiên thật giống như Vương Trùng Dương vốn không xuất hiện, hoặc là nói Vương Trùng Dương xuất hiện cũng chảđem đến cho Lâm Triều Anh một chút hậm hực hay cảm xúc xấu nào, thật giống như Vương Trùng Dương kia chỉ là một người qua đường mà thôi.
Tôn bà bà lo lắng đứng trước cửa, nhìn Lâm Triều Anh thần sắc không đổi đi tới đi lui trong phòng. trong lòng không khỏi lo lắng. Thân là người hầu trung thành nhất cải Lâm Triều Anh, Tôn bà bà tất nhiên là biết giữa Lâm Triều Anh và Vương Trùng Dương có khúc mắc, cũng biết tiểu thư nhà mình chuyển tới sống ởđây là vì Vương Trùng Dương, lánh xa trần thế cũng quyết định vĩnh viễn không xuống núi. Tôn bà bà rất muốn nói lời an ủi Lâm Triều Anh, để nàng nghĩ mọi chuyện thoáng ra một chút. Nhưng ngặt nỗi tính cách của Lâm Triều Anh luôn luôn ngạo khí và kiên cường, Tôn bà bà quả thực không biết nói an ủi như thế nào.
Dựa vào công lực của mình, Lâm Triều Anh hiển nhiên đã biết Tôn bà bà đang lo lắng ở cửa nhìn mình, lại chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nhìn Tôn bà bà ở cửa nói: “Tôn bà bà, Vương Trùng Dương đi rồi hả?”
Tôn bà bà thấy Lâm Triều Anh hỏi, lập tức bước nhanh vào phòng nói:“Tiểu thư, hắn lấy thuốc xong liền cùng đồđệ của hắn đi...” Nói xong câu đó, bà lập tức lo lắng nhìn Lâm Triều Anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lâm Triều Anh chú ý tới biểu tình của Tôn bà bà, trong lòng không khỏi ấm áp. Chẳng qua hiện nay Lâm Triều Anh cũng không muốn an ủi tâm tình Tôn bà bà, đơn giản vì tâm tình của nàng cũng đang loạn quá mức, mặt mặt ngoài lạnh nahtj và bình tĩnh kia cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Vì thế, Lâm Triều Anh cố ý lộ ra một nụ cười ôn hòa ung dung phất tay nói với Tôn bà bà: “Tôn bà bà, bà xem Vân Nhi tu luyện sao rồi. Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tôn bà bà muốn nói lại thôi liếc nhìn Lâm Triều Anh một cái, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không nói gì lui ra ngoài. Mà Lâm Triều Anh sai khi xác định Tôn bà bà đã rời đi liền mệt mỏi ngã người trên giường hàn ngọc lạnh như băng. Mặc cho hàn khí lạnh như băng trên giường kia xâm nhập thân thể từ sau lưng.
Lâm Triều Anh nâng tay phải, mỏi mệt bưng kín hai mắt mình, cũng nhưđể ngăn cản nước mắt chảy xuống. Lâm Triều Anh chưa từng nghĩ tới sẽ nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với Vương Trùng Dương như vậy, không thể ngờ lại có một loại cảm giác mệt mỏi thấm vào tận tâm can.
Lâm Triều Anh vốn nghĩđến, trải qua “một đời”, Vương Trùng Dương đối với Lâm Triều Anh cũng chỉ là một người qua đường quen thuộc mà thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn, trong lồng không khỏi có cảm giác co rút đau đớn, cuối cùng vẫn lo lắng hắn có vượt qua được không.
Quả nhiên, cho dù đau như vậy, hối hận như vậy, nàng vẫn còn thích hắn. Dù sao đó cũng là nam nhân đầu tiên cũng là cuối cùng mà nàng từng thích.
Nhưng mà không sao, nếu đã có thể ngụy trang dáng vẻ không thèm để ý trước mặt hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày Lâm Triều Anh nàng có thể hoàn toàn không thèm để ý, hoàn toàn quên hắn từ nội tâm. Giống như Hồng Thất nói với mình vậy, Lâm Triều Anh nàng vĩđại như vậy, nàng xứng đáng với điều tốt nhất. Nghĩ thông suốt, Lâm Triều Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, vận khởi nội công chậm rãi ngủ trên giường hàn ngọc... Hi vọng ngày mai tỉnh lại, nàng có thể quên chua xót cùng thống khổ trong lòng.
Ngày nàng quên được hắn, cũng sẽ là ngày Lâm Triều Anh nàng rời khỏi Cổ Mộ, đi xuống núi Chung Nam.
Ngày hôm sau, Lâm Triều Anh hoàn toàn khôi phục dáng vẻ bình thường, thậm chí thông báo cho Tôn bà bà chuẩn bị các loại gia vị, tỏ vẻ buổi tối muuoosn ăn thịt nướng mỹ vị. Tôn bà bà thấy tâm tình Lâm Triều Anh không tệ, lập tức cười cười đi chuẩn bị này nọ. Vừa xác định Tôn bà bà đã đi chuẩn bị gia vị, Lâm Triều Anh liền rời khỏi Cổ Mộ, đi về hướng rừng cây rậm rạp trong núi Chung Nam. Về phần Lâm Triều Anh muốn đi làm cái gì? Tất nhiên là đi bắt thứ rừng rồi... Dù sao khoảng thời gian này ở trong Cổ Mộ mọi người vẫn ăn chay, cũng không hề chuẩn bị thịt nha.
Bên trong rừng rậm núi Chung Nam, một thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp đang thuần thục sử dụng khinh công bay xuyên qua rừng rậm, cho dù cảnh vật xung quanh cực kì hỗn loạn nhưng trên y phục của thiếu nữ áo trắng không hề dính một hạt bụi nào. Nhân tiện bổ sung một câu... Phía sau thiếu nữ áo trắng còn có mấy con thú rừng bị điểm huyệt đạo.
Đột nhiên, Lâm Triều Anh nhìn thấy một con hồ ly tuyết sắc ở phía trước, mắt nàng liền sáng lên lập tức vận khinh công đuổi theo. Mà làm người ta kinh ngạc là tốc độ của hồ li tuyết sắc cực nhanh, Lâm Triều Anh không thể lập tức bắt lấy nó được. Bất quá, dưới sự truy đuổi bám riết không tha của Lâm Triều Anh, con hồ li tuyết sắc kia vẫn bị nàng bắt được, đang thành thành thật thật nằm trong lòng Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh vừa lòng cười cười, lúc đang định mang thú rừng về thì lại phát hiện... Nàng lại đi đến nơi vừa xa lạ mà vừa quen thuộc này.
Bên phía tay phải Lâm Triều Anh dựng một tấm bia đá, trên tấm bia đá có một câu thơ viết bằng tay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Mèo
Mặt trời đã khuất sau núi, trên đỉnh Chung Nam, lại còn một nữ tử mặc bạch y dáng người tinh tế đang đứng. Chạng vạng mặt trời chiếu rọi xuống, làm cho người ta có cảm giác nàng là tiên tử sắp phi thăng. Mà tiên tử lúc này lại đang đứng trước một tấm bia đá mà trước đây vốn chưa từng có, mặt nàng hiện lên vẻ suy niệm tựa như đang nhớ về việc gì đó. Và tất nhiên bạch y tiên tử có vẻ sắp phi thăng này, không ai khác chỉ là Lâm Triều Anh hôm nay xuất môn săn thú để làm món nướng, lại bị một con hồ ly làm thay đổi kế hoạch.
Lâm Triều Anh vẫn đứng ở đó bất động, chẳng phải là vì không tìm thấy đường về. Mà ngược lại là bởi vì nơi này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng đã cố quên nhưng không thể nào quên được. Mà nàng kể từ sau khi luyện thành《 Ngọc nữ tâm kinh 》trên mặt gần như đã không còn cảm xúc, mà nay dường như có thể nhìn thấy nàng có một ít trên mặt kinh ngạc.
Lúc này, Lâm Triều Anh đang đứng trước tấm bia đá kia, vuốt nhẹ nhàng lên chữ viết trên phiến đá, những vần thơ như đã phủ bụi trong quá khứ, mà làm người khác kinh ngạc nhất chính là, nhưng chữ viết này giống như là dùng ngón tay viết nên, mà nét bút trên đá, mà nét bút so với ngón tay của Lâm Triều Anh phù hợp đến kỳ lạ.
Mà tiểu bạch hồ Lâm Triều Anh cực khổ mới bắt được, lúc này lại bị tuỳ ý ném xuống đất, mà làm người ta ngạc nhiên hơn nữa chỉ là kia tiểu hồ ly cũng không có vì bị vứt bỏ mà chạy đi, ngược lại ngoan ngoãn ngồi phía sau Lâm Triều Anh, ngước cổ có vẻ như đang nhìn Lâm Triều Anh. Tiểu hồ ly thoạt nhìn vồ cùng thông minh và đáng yêu như vậy cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của Lâm Triều Anh, vì tâm trí của Lâm Triều Anh đều đã đặt hết lên phiến đá mất rồi, nàng nhẹ nhàng vỗ về phiến đá, gương mặt lạnh lùng làm cho người ta một loại cảm giác nói không nên lời.
子房志亡秦
Tử Phòng chí vong Tần
Điện các lăng yên vụ
曾進橋下履
Tằng tiến kiều hạ lý
Tử Phòng ôm mộng phản Tần
佐漢開鴻舉
Tá Hán khai hồng cử
Nhặt hài ba lượt dưới chân thạch kiều
屹然天一柱
Ngật nhiên thiên nhất trụ
Một tay phò tá Hán triều
要伴赤松游
Yếu bạn Xích Tùng du
Chống trời trụ đất cao siêu không cùng
功成拂衣去
Công thành phất y khứ
Công thành rũ áo ung dung
異人與異書
Dị nhân dữ dị thư
Kỳ nhân cùng với kỳ thư
造物不輕付
Tạo vật bất khinh phó
Có đâu tìm kẻ thiên tư tầm thường
Mấy câu thơ này đúng bài thơ viết ngày ấy, nhưng mà mấy câu phía dưới đây là ai đã viết tiếp???
重陽起全真
Trùng Dương khởi Toàn Chân
Toàn Chân khởi tự Trùng Dương
高視仍闊步
Cao thị nhưng khoát bộ
Cao thị vẫn xoải bước
矯矯英雄姿
Kiểu kiểu anh hùng tư
Thanh cao khoát đạt một phương anh hùng
乘時或割據
Thừa thì hoặc cát cứ
Dựng cờ đánh đuổi Khuyển Nhung
妄跡復知非
Vọng tích phục tri phi
Mộng phục quốc đã không thành
收心活死墓
Thu tâm Hoạt Tử mộ
Vận trời khó cưỡng thu lòng mộ sâu
人傳入道初
Nhân truyền nhập đạo sơ
Ban sơ truyền đạo nhiệm màu
二仙此相遇
Nhị tiên thử tương ngộ
Hai tiên kim cổ gặp nhau chốn này
於今終南下
Ư kim Chung Nam hạ
Chung Nam núi ấy hôm nay
殿閣凌煙霧
Điện các lăng yên vụ
Điện thờ cao vút tầng mây trập trùng
Lâm Triều Anh thật sự vô cùng kinh ngạc, vốn nàng dùng ‘hoá thạch đan’ làm đá mềm xuống rồi viết thơ, không nghĩ tới thời gian chưa tới một năm mà đã có người phá giải được huyền cơ trong đó. Nhưng mà, mặc kệ là ai, dù sao không phải là Vương Trùng Dương ngu ngốc kia là được. Dù sao nàng cùng Vương Trùng Dương ngu ngốc kia ở chung thời gian dài như vậy, nàng đối với chỉ số thông minh của Vương Trùng Dương tất nhiên là hiểu rất rõ, nếu không có người nhắc nhở, chỉ sợ cả đời này Vương Trùng Dương cũng không nghĩ ra được bí mật của việc ‘Ngón tay có thể viết chữ trên tảng đá’... Nhưng mà, nếu như vậy thì nhân vật thần bí, hoá giải bí mật “hoá thạch đan” này là ai? Hơn nữa người này, còn tại tình huống nàng chưa đồng ý viết tiếp thơ của nàng? Tiếp tục viết còn chưa tính. Lời thơ được viết, lại viết giống như là hiểu nàng rất rõ vậy, thật là đáng ghét.
”Vọng tích phục tri phi, Thu tâm hoạt Tử Mộ...” Đọc đến hai câu thơ này, Lâm Triều Anh cười khổ, hồi tâm sống tử mộ, nàng đoạt đi Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ), nhưng tâm của hắn, tuy vẫn chưa chưa chết nhưng lại sống bên ngoài Cổ Mộ.
Sau một hồi cảm khái, Lâm Triều Anh giơ bàn tay chạm đến một chỗ trên phiến đá, rõ ràng có thể thấy đây chỉ là vết tích của nhân vật thần bí kia để lại mà không được sự đồng ý của nàng.
Lâm Triều Anh mê muội dùng ngón tay sờ vào vết tích lõm sâu vào đá, quả nhiên những dòng thơ tiếp theo lại mô phỏng theo chữ nàng viết tiếp, mô phỏng đến gần như giống nhau. Ngón tay Lâm Triều Anh đặt lên dòng thơ khắc trên đá cũng không lập tức rút ra, nàng dường như có thể cảm giác được “con người kia” khi phá giải được bí mật của nàng là người cao ngạo như thế nào ở chỗ này viết thơ, rồi sau đó tỏ vẻ việc này chỉ là chút tài mọn mà thôi. Nghĩ tới điều này, thực làm cho nàng có chút buồn bực, nhưng Lâm Triều Anh cũng không thể không bội phục người có thể phá giải bí mật của nàng. Mặc kệ thế nào, nàng thật sự muốn lập tức biết người này là ai. Lâm Triều Anh cười cười hạ ngón tay xuống, xoay người liền nhìn thấy tiểu hồ ly vẫn còn giữ nguyên động tác ban đầu không nhúc nhích, lộ ra một nụ cười tươi nói với tiểu hồ ly: “Ta đã cho ngươi cơ hội rời đi, ngươi lại không đi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Lâm Triều Anh sau khi “nói chuyện’ với tiểu hồ ly mặc kệ nó có hiểu hay không, liền dùng khinh công ôm tiểu hồ ly trở lại phía trước cánh rừng nọ, cầm mấy con vật hồi nãy nàng cầm để làm đồ nướng, bay nhanh về Hoạt Tử Nhân Mộ (Cổ Mộ). Bởi vì về muộn, sẽ khiến Tôn thị cùng Vân Nhi lo lắng.
Lâm Triều Anh đoán không sai, nàng vừa mới bước vào Cổ Mộ liền nhìn thấy Tôn thị cùng Vân Nhi lo lắng đi tới đi lui, Vân Nhi bởi vì luyện thành 《 ngọc - nữ tâm kinh 》 nên gương không thường không chút biểu cảm, giờ phút này bởi vì lo lắng nên trên nàng có chút dở khóc dở cười. Hai người nhìn thấy Lâm Triều Anh trở về, đều lập tức vọt tới bên người Lâm Triều Anh, nhưng lại ngại thân phận chủ tớ không dám nói thêm cái gì, chỉ là không ngừng xem xét Lâm Triều Anh từ đầu đến chân, muốn xác nhận xem Lâm Triều Anh có bị thương chỗ nào không. Lâm Triều Anh sau khi thấy hai người kia xem xét xong, liền ngữ khí ôn hòa nói: “Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì mấy con mồi này xử lý đi, buổi tối ta còn muốn ăn thịt nướng.”
Tôn thị cùng Vân Nhi thấy Lâm Triều Anh đúng thật sự không có chỗ này bị thương, liền lập tức tiếp nhận con mồi đi phòng bếp, còn Lâm Triều Anh thì ôm tiểu hồ ly về phòng của nàng. Đôi tay khéo léo của Lâm Triều Anh làm cho tiểu hồ ly một cái ổ bằng sợ bông, đem tiểu hồ ly đặt ở trong cái ổ mềm mại ấm áp rồi nói: “Về sau đây là nhà ngươi, ngươi chính là một phần tử của Phái Cổ Mộ ta. Sau tên của ngươi là Hàn Ly.” Tiểu hồ ly ngây thơ nhìn Lâm Triều Anh một cái, rồi ở trong cái ổ của mình cọ cọ, không biết là có hiểu lời nói của Lâm Triều Anh hay không.
&&&&&&&&&&&&
Sau khi phát hiện tấm bia đá bị người khác tiếp thơ, Lâm Triều Anh ngẫu nhiên cũng sẽ lên đỉnh núi Chung Nam nhìn tấm bia đá kia, cũng tưởng tượng thử xem người hoá giải bí mật của nàng, rốt cuộc sẽ là cái dạng người gì. Ngày ngày, nàng đánh đánh đàn, vẽ tranh, vuốt ve Hàn Ly, cuộc sống trước sau như một, bình thản nhưng không nhàm chán.
Cuối cùng thì ngày tháng bình thản cũng bị đánh vỡ.
Sáng sớm hôm ấy, Phái Cổ Mộ có một bồ câu trăng tinh bay tới, trên chân bồ câu này có cột một phong thơ, cho nên có thể xác nhận bồ câu này chính là một bồ câu đưa tin. Tin bồ câu đưa đến có nội dung rất đơn giản, chỉ có ít ỏi mấy chữ: ‘Đầu tháng tám, Hoa Sơn luận kiếm. Xem ai mới là thiên hạ đệ nhất."
Sau khi đọc xong mấy chữ này, Lâm Triều Anh không chút do dự xé bỏ thư tín, rồi cười lạnh một tiếng nói: “Thiên hạ đệ nhất? Nhân sinh một đời cùng lắm chỉ có trăm năm mà thôi, thiên hạ đệ nhất thì sao? Sống không có tác dụng đến chết không thể mang theo, chung quy chỉ là hư danh mà thôi.”
Lâm Triều Anh tuy rằng đối với cái danh thiên hạ đệ nhất không có hứng thú, nhưng đối với sự kiện hai mươi năm một lần này vẫn muốn tham gia, tụ hợp náo nhiệt, ngắm nhìn phong vân giang hồ cũng là điều thú vị. Vì thế, Lâm Triều Anh liền đem tâm pháp phụ trợ《 ngọc - nữ tâm kinh 》để lại cho Vân Nhi, rồi thu thập một chút hành lí đơn giản, liền một mình xuống núi. Mục đích tất nhiên là nơi sắp có quyết chiến thiên hạ - Hoa Sơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì thế... Hoàng Dược Sư và Lâm Triều Anh kỳ thực ở thời điểm hai người chưa gặp mặt, đã khiến cho nhau bội phục.
Về phần CP chuyện tình, tất cả mọi người là từ bằng hữu bắt đầu, đến lúc đó hội chuyển biến thành cái dạng gì, ai cũng không biết.
Bất quá, ta cam đoan sẽ không là Vương Trùng Dương là được!
【ân】
Lâm Triều Anh xuống núi sau, không nhất định là Hoàng Dược Sư u?