Mặc dù tới từ nay đến ngày mười lăm tám tháng luận kiếm Hoa Sơn chỉ còn gần một tháng nữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ "Lâm tương trấn" tới Hoa Sơn cũng không quá xa, hơn nữa Lâm Triều Anh đối với khinh công của bản thân khá tự tin, cho nên nàng cũng không lo lắng vì mình trì hoãn thời gian du sơn ngoạn thủy mà chậm trễ thời gian. Đối với Lâm Triều Anh mà nói, việc đêm qua cho một người không quen biết một bình "Ngọc phong đan" căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, nhỏ đến mức cho đến khi Lâm Triều Anh quay về khách sạn ngủ một giấc sáng hôm sau liền quên mất chuyện này.
Vì đêm qua Lâm Triều Anh ở chợ đêm của " Lâm tương trấn" du ngoạn vui vẻ hồi lâu, cho đến tận lúc trên đường phố không ai, các cửa tiệm cũng đã đóng cửa. Lẽ dĩ nhiên hành vi thức đêm này của Lâm Triều Anh, trực tiếp ảnh hưởng đến thói quen thức dậy của nàng, làm cho sáng hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời lên cao ba sào.Khi Lâm Triều Anh thức dậy phát hiện thời gian đã trễ như vậy không khỏi có chút biết vậy đừng làm, ngày đầu tiên ở bên ngoài Cổ Mộ liền như vậy lơi lỏng, nếu như bị Tôn bà bà biết, còn không biết còn kinh ngạc đến thế nào đâu. Buông này suy nghĩ kì lạ này ra, Lâm Triều Anh xuống giường rửa mặt, mặc xiêm y, chải tóc đơn giản, lấy ra một ít mật ông cho chồn bạc Hàn Ly, rồi xuống lầu tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Lâm Triều Anh gọi một ít điểm tâm đơn giản cùng cháo, Lâm Triều Anh vừa ăn điểm tâm vừa một bên lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn ngã tư đường đông đúc tấp nập, người đến người đi.
Bởi vì bình Ngọc Phong Đan đã cho tối qua, ngày hôm nay của Lâm Triều Anh nhất định sẽ không còn bình yên như trước. Đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới, Lâm Triều Anh vừa mới ăn xong điểm tâm, liền có một vị khách không mời mà đến ngồi vị trí đối diện Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt nàng là một nam tử áo đen, tuổi sấp xỉ nàng. Nam nhân trong tay cầm xà trượng, thoạt nhìn liền biết đây là một người không dễ chọc. Lâm Triều Anh bởi vì đã lâu không rời Cổ Mộ, cố hết sức nghĩ cũng không nghĩ ra người trước mắt mình là ai, sau cùng chỉ là mặt không đổi sắc nói: “Vị công tử này, tiểu nữ thích yên tĩnh. Huống chi nơi này còn trống rất nhiều bàn, công tử có thể ngồi vào vị trí khác chăng?” lời này của Lâm Triều Anh là trực tiếp nói trắng ra lại không hề khách khí, cũng không biết là áp căn liền do không để đối phương vào mắt, hay là do cố ý muốn chọc giận đối phương.
Nam tử hắc y kia cũng không có vì lời nói không khách khí của Lâm Triều Anh mà phẫn nộ, ngược lại đặc biệt bình tĩnh nói: “Tuy rằng nơi này đúng là còn có rất nhiều bàn trống, nhưng tại hạ nhìn thấy cố nhân, tự nhiên là muốn ngồi đối diện cố nhân.”
Lâm Triều Anh trong lòng thật nghi hoặc, nam nhân này nhìn qua rất nguy hiểm, hắn chính là loại người khiến người khác nhìn qua một lần là không thể nào quên được, nhưng hắn lại luôn miệng nói hắn là cố nhân. Hơn nữa, người này đang cầm trong tay cây trượng hình xà nhìn qua có vẻ vô cùng trân quý, hơn nữa đối với một người ghét rắn như nàng thì không thể nào quên được cây xà trượng này. Tất nhiên, Lâm Triều Anh làm sao biết được hắn chính là người được nàng vứt cho lọ ngọc phong đan tối qua.
Lâm Triều Anh trong lòng hình như có một ý nghĩ thoáng qua, lại không nghĩ được rõ ràng, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi, theo ta nhớ trước ta giờ chưa từng gặp ngươi“.
Nam nhân cười cười từ vạt áo lấy ra một cái bình nhỏ rồi nhìn Lâm Triều Anh nói: “ Khi cô nương nhìn cái bình này, chắc sẽ biết ta là ai?” Lâm Triều Anh tùy ý nhìn thoáng qua cái bình có hình dáng quen thuộc trên tay hắc y nam tử, Lâm Triều Anh lập tức hiểu rõ thân phận đối phương. Bởi vì cái bình nhỏ hắc y nam tử cầm trên tay, chính là bình sứ "Ngọc phong đan" tinh xảo mà đêm qua nàng để lại bên bờ sông thả hoa đăng.
Lâm Triều Anh biết mục đích của đối phương tuyệt đối không chỉ là trả cái lọ hoặc là nói lời cảm tạ, dù sao này nam nhân này nhìn thế nào cũng là cái loại vừa lạnh lùng vừa ngoan độc nhân, dù là nàng có ân với hắn, nhưng nếu đứng trước ích lợi hắn tất nhiên sẽ không do dự lựa chọn ích lợi. Đừng hỏi là vì sao chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi mà nàng có thể nhìn ra bản chất của đối phương, chỉ có thể nói là do thời gian lắng đọng lại khiến nàng càng thêm thành thục và lão luyện đi.
Nam nhân thấy Lâm Triều Anh vẫn bình thản không vui không buồn như cũ, thì có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm ra vẻ nhiệt tình nói: “Tại hạ họ kép Âu Dương tên một chữ Phong. Hôm qua bị kẻ gian hãm hại nên bị thương, nếu không có cô nương tương trợ, tặng cho tại hạ bình "Ngọc phong đan", nói không chừng tại hạ sẽ không có cách nào khôi phục võ lại công như trước, tại hạ xin cám tạ cô nương.”
Sau khi nghe hắn tự giới thiệu, Lâm Triều Anh càng thêm xác định người này không phải là hạn người lương thiện gì. Âu Dương Phong, một trong ngũ tuyệt của sau này tây độc Âu Dương Phong. Cho dù "kiếp trước" nàng quanh năm ở Cổ Mộ không quan tâm đến việc trong giang hồ, nhưng đối với "Tây độc" tà ác này thì cũng biết một ít. Vì thế, Lâm Triều Anh không chút do dự đem tên tự xưng là Âu Dương Phong - tây độc của tương lai này phân chia vào trong hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mà tất nhiên dù nàng đối với phẩm hạnh của đối phương không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Triều Anh vẫn như cũ không có gán tội cho Âu Dương Phong, đáp:“Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy toàn tháp. Đối với ta mà nói, chẳng qua là chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Âu Dương công tử không cần quá khách khí“.
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh nói xong liền cười nói: “Cô nương thiện tâm, không đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng nếu tại hạ thiếu cô nương một cái ân huệ như thế, sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Mong cô nương cho tại hạ biết danh tính, để sau này nếu cô nương có việc gì cần tại hạ trợ giúp, tại hạ nhất định không thoái thác.”
Lâm Triều Anh kinh ngạc, tên Âu Dương Phong nói nghe thật hay nghe như là hắn là một người có ân tất báo vậy. Nhưng cũng lập tức hiểu rõ dù sao, không phải người xấu nào cũng đều hung thần ác sát viết lên mặt hai chữ "người xấu", hiển nhiên Âu Dương Phong là loại xấu ở trong xương, còn mặt ngoài làm vẻ đạo mạo, chân thành. Lâm Triều Anh cũng không muốn gây thù chuốc oán với một trong ngũ tuyệt tương lai, nên nhàn nhạt nói:“Tiểu nữ tử họ Lâm tên Triều Anh, còn về báo đáp thì Âu Dương công tử chỉ cần đem trả lọ của "Ngọc phong đan" lại cho ta là được.”
Nghe nàng nói xong Âu Dương lúc này hoàn toàn sửng sốt, hắn nghĩ nữ tử lạnh lùng này một là sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó hoặc là dứt khoát là tỏ ra thanh cao nói cái gì đều không muốn, nhưng tuyệt đối không ngờ tới chính là nàng muốn hắn trả cho nàng cái lọ của ‘ngọc phong đan’.
Lâm Triều Anh thấy Âu Dương Phong hình như có chút nghi hoặc, tốt bụng giải thích: “Dùng loại bình này để chứa "Ngọc phong đan" thì có thể bảo toàn được dược hiệu, mà loại vật liệu làm chiếc lọ này cũng không phải dễ kiếm.”
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh giải thích xong, liền đem cái bình đưa cho Lâm Triều Anh. Chính xác mà nói, là hắn trả lại cho nàng mới đúng, dù sao cái bình này vốn là của Lâm Triều Anh. Sau khi Lâm Triều Anh nhận cái bình liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà tất nhiên Âu Dương Phong cũng không đi theo. Mà lúc Lâm Triều Anh nghỉ ngơi khỏe, ôm Hàn Ly đi trả phòng, thì Âu Dương Phong đã sớm mất đi mất. Lâm Triều Anh tuyệt đối không ngờ chỉ vì một lần lòng tốt nổi lên mà đổi lấy mười mấy năm dây dưa. Nhưng mà tất nhiên việc này đều là ở tương lai.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hiện tại Âu Dương Phong còn chưa phải tây độc, nhưng ở trên giang hồ coi như là có danh tiếng. Đương nhiên, cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì. Mà hắn đối với Lâm Triều Anh như vậy, chỉ là do tò mò đối với một nữ tử rất cao võ công lại thiện lương mà thôi.Mà ấn tượng của Lâm Triều Anh đối với Âu Dương Phong, cũng chẳng phải tốt đẹp lắm.
Editor: Cún
Trên đường lớn Lâm Tương trấn cách núi Chung Nam Sơn một dặm, có rất nhiều người đang đi lại. Đối với Lâm Tương trấn có vẻ phồn hoa này mà nói thì người đến người đi nhiều như vậy chỉ là chuyện bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy kì quái là những người qua đương đó dường như đang né tránh cái gì đó, cùng nhìn về một hướng. Nhìn theo ánh mắt của những người này, mọi người có thể nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu trắng đang ôm một con ngân hồ xinh đẹp đang uống trà trong quán. Y phục màu trắng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh băng, nhưng cô nương này lại tạo cho người khác một cảm giác rất thoải mái. Cô nương xinh đẹp này đối với Lâm Tương trấn mà nói là một khuôn mặt lạ hoắc, trông có vẻ là người đi đường xa bỏi vì mệt mỏi nên dừng chân nghỉ ngơi ở nơi này mà thôi.
Mặc kệ là người có thân phận địa vị gì thì lúc đi ngang qua đường đều đưa mắt nhìn về hướng cô nương nọ, nhưng không dám thật sự đi qua chào hỏi. Cô nương kia mặc dù thoạt nhìn thật nhu nhược nhưng ưu sầu trong đôi mắt kia lại xen kẽ một tia sát khí, chỉ cần bị nàng liếc mắt nhìn một cái ngươi còn có thể cảm nhận được một tia không rét mà run, Một ít người có mắt nhìn sẽ biết được thiếu nữ này nhất định là người trong giang hồ, không dễ trêu chọc. Nghĩ lại cũng đúng, nhà nào có thể để cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy ra ngoài du ngoạn một mình chứ? Nếu bị đại vương nào đo bắt đi thì không hay rồi. Cho nên mới nói a, cô gái nhỏ này nếu không phải là đại tiểu thư rời nhà trốn đi thì chính là hiệp nữ giang hồ võ công cao cười. Mà rất dễ nhận thấy người trước mắt này chính là người sau. Vậy nên mới nói, dù Lâm Triều Anh đã giấu khí thế mình trong vỏ bọc dịu dàng cũng đã khiến cho những kẻ ăn chơi trác táng khiếp sợ đi đường vòng. Cái gọi là “Chỉ dám nhìn từ xa mà không dám khinh nhờn” chính là như thế này.
Mà Lâm Triều Anh đang uống trà ở quán trà lại không hề chú ý đến ánh mắt nhìn mình của những người này, bởi vì ánh mắt của nàng luôn tập trung trên đường cái nhốn nháo người qua lại. Nhìn người nghệ nhân vì sinh kế mà bận rộn hay người cùng người nhà bạn bè đi dạo, quả thực mang đến một tia cảm giác thoải mái trong ngày hè oi bức. Vẻ mặt Lâm Triều Anh có chút giật mình, lúc trước sao mình có thể vì Vương Trùng Dương mà cả đời không rời khỏi Cổ Mộ nhỉ??? Vì một nam nhân không thương mình mà bỏ lỡ tất cả những phồn hoa tươi đẹp này, quả là lúc trước đầu óc mình không được rõ ràng lắm hoặc có thể nói là quỷ mê tâm hồn. May mắn tất cả có thể bắt đầu một lần nữa, nàng sẽ vì hạnh phúc của mình và người bên cạnh để sống tốt một lần nữa. Để cho những người thuộc phái Cổ Mộ kia sẽ không bận tâm đến các phép tắc của thế tục kia nữa, cuộc sống sẽ tự do tự tại hơn bất cứ ai.
Sau khi uống trà xong, Lâm Triều Anh ôm ngân hồ rời khỏi quán trà dưới ánh mắt ngượng ngùng của tiểu nhị, thấy trời đã hơi tối, Lâm Triều Anh liền đi vào một khách sạn quy mô khá lớn, tiến vào phòng chữ Thiên tốt nhất dưới ánh mắt tha thiết của tiểu nhị.
Sau khi để hành lí Tôn bà bà chuẩn bị và con ngân hồ Hàn Ly xuống giường, Lâm Triều Anh đi đến sau bình phong cởi bộ y phục cho dù đi lui đi tới vẫn trắng noãn như lúc bạn đầu, nhẹ nhàng ngồi vào bồn tắm đã được tiểu nhị chuẩn bị xong nước nóng từ trước. Lâm Triều Anh ngâm mình trong làn nước ấm, nước trong bồn có độ ấm vừa phải khiến cho Lâm Triều Anh thoải mái “hừ” nhẹ một tiếng, cũng tẩy hết tất cả mệt nhọc do đi lại của Lâm Triều Anh ngày hôm nay. Tắm rửa xong, Lâm Triều Anh dùng nội lực hong khô thân thể, mặc áo lót đã chuẩn bị trước, ôm tiểu hồ lên giường ngủ.
Lúc Lâm Triều Anh tỉnh dậy phát hiện mặt trời đã xuống núi, mặt trăng đã thay thế vị trí của mặt trời, bầu trời đầy sao trong đêm tối trở nên xinh đẹp một cách kì lạ. Lâm Triều Anh văn lưng một cái, sau đó ôm ngân hồ Hàn Ly, tính toán đi dạo Lâm Tương trấn ban đêm. Ngoài dự kiến của nàng chính là Lâm Tương trấn bạn đêm cực kì náo nhiệt, mấy ngọn đèn chiếu rọi có thể thấy nhiều người bày quán bán dạo trên đường cái, cũng có không ít người đi qua đi lại, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ. Lâm Triều Anh sắc mặt thản nhiên ôm ngân hồ Hàn Ly xuyên qua đám người, sau đó bị một cái đèn hoa sen hình tuyết liên hấp dẫn sự chú ý.
Bà chủ quan thấy Lâm Triều Anh đang xem cái hoa đăng kia liền lập tức nhiệt tình nói: “Cô nương, hoa đăng này là do con dâu ta dựa theo tính chất đặc biệt của Tuyết liên mà làm ra, đêm thất tịch hôm nay cầm đèn đi trên đường có thể gặp được lang quân tương lai á nha ~.”
Lâm Triều Anh cũng không giống các cô nương khác nghe được lời nói tình lang linh tinh liền ngượng ngùng, ngược lai tò mò nhìn bà chủ, dùng âm thanh thanh lãnh hỏi: “Đại nương, người nói đêm nay là đêm Thất tich sao?”
Bà chủ nghe câu hỏi của Lâm Triều Anh thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại cười đáp: “Cô nương hẳn là tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đêm nay là đêm Thất tịch a, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Tối hôm nay cầm hoa đăng gặp mặt tình lang, cùng người yêu thả hoa đăng vào giữa sông sẽ được hạnh phúc nha~~~”
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Triều Anh khó có được biểu tình được cho là tươi cười, đưa tiền cho bà chủ, hỏi thăm đường đến bờ sông rồi đưa tay phải nhận lấy đen hoa sen kia. Mà tiểu ngân hồ Hàn Ly cũng thật biết điều chạy đến trên bả vai Lâm Triều Anh, bộ dáng ngoan ngoãn kia nếu không cẩn thận liền tưởng đó là khăn quàng cổ lông chồn mất thôi.
Lâm Triều Anh chậm rãi đi theo con đường đến bờ sông đại nương kia chỉ, xuyên qua ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, nhận thấy nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại trên người mình, Lâm Triều Anh có một loại cảm giác dường như đã mấy đời. Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, đúng là cách cả một thế hệ… Lâm Triều Anh đến bờ sông nhở liền phát hiện ở đây cũng đông như trên đường cái vậy. Ngay lúc Lâm Triều Anh đang phân vân không biết có nên gia nhập vào đám đông ở đây hay không, ngân hồ Hàn Ly vẫn luôn ngụy trang thành khăn quàng cổ trên vai Lâm Triều Anh nhảy mạnh xuống đất, sau đó chui vào bên trong bụi cỏ. Lâm Triều Anh sửng sốt một chút, rồi liền cầm đèn hoa sen khống chế khinh công bay nhanh đuổi theo, Hàn Ly quay đầu nhìn Lâm Triều Anh một cái, giống như muốn đưa Lâm Triều Anh đến một nơi nào đó. Đuổi theo sau ước chừng một nén nhang, Hàn Ly dừng lại. Lâm Triều Anh hơi oán trách liếc nhìn Hàn Ly một cái, lập tức đã bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc.
Trong chỗ rừng rm yên tĩnh này vậy mà lại có một con sông nhỏ trong vắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài con cá đang bơi, Lâm Triều Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Ly sau đó ngồi xổm xuống bờ sông, châm đèn hoa sen rồi để vào trong nước, hai tay để thành chữ thập nhẹ giọng nói: “Ta hi vọng những người bên cạnh ta đều có thể đạt được hạnh phúc.”
Lẳng lặng ngồi bên bờ sông nhìn hoa đăng mạng theo ước nguyện của mình trôi xa, Lâm Triều Anh có một cảm giác như trút được gánh nặng. Cho đến khi hoa đăng đã trôi thật xa, Lâm Triều Anh mới đứng dậy định cùng Hàn Ly rời đi. Lại nghe thấy mùi máu tươi cùng sát khí ẩn hiện.
Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ đặt trên tảng đá bên bờ sông, nhẹ giọng nói: “Hmmm, nếu mục tiêu của ngươi không phải là ta, ta cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác. Nhưng mà hẳn là ngươi đang bị thương, lọ thuốc “Ngọc phong đan” nội thương ngoại thương đều trị được này sẽ để lại cho ngươi.”
Lâm Triều Anh nói xong liền ôm Hàn Ly, vận khinh công bay trở về theo đường cũ, trong bụi cỏ có một nam tử mặc áo đen đi ra, theo vết máu nhỏ giọt trên đất có thể thấy nam nhân này đang bị trọng thương. Hắn đi tới bờ sông nhặt “Ngọc phong đan” Lâm Triều Anh vừa rồi bỏ lai, khẽ cười một tiếng rồi bỏ “Ngọc phong đan” vào trong lòng rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: nam tử mặc đồ đen này là một trong những ứng cử viên của người nào đó, mọi người chắc hẳn cũng biết hắn là ai- cười âm hiểm.
Chương hôm nay có ý nghĩa gì? Đó là Lâm Triều Anh vẫn thật thiện lương, không có sống chết mặc bay ^^!
Thực ra a~, Hàn Ly cũng là một con vật thật cute a~~~
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặc dù tới từ nay đến ngày mười lăm tám tháng luận kiếm Hoa Sơn chỉ còn gần một tháng nữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ "Lâm tương trấn" tới Hoa Sơn cũng không quá xa, hơn nữa Lâm Triều Anh đối với khinh công của bản thân khá tự tin, cho nên nàng cũng không lo lắng vì mình trì hoãn thời gian du sơn ngoạn thủy mà chậm trễ thời gian. Đối với Lâm Triều Anh mà nói, việc đêm qua cho một người không quen biết một bình "Ngọc phong đan" căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, nhỏ đến mức cho đến khi Lâm Triều Anh quay về khách sạn ngủ một giấc sáng hôm sau liền quên mất chuyện này.
Vì đêm qua Lâm Triều Anh ở chợ đêm của " Lâm tương trấn" du ngoạn vui vẻ hồi lâu, cho đến tận lúc trên đường phố không ai, các cửa tiệm cũng đã đóng cửa. Lẽ dĩ nhiên hành vi thức đêm này của Lâm Triều Anh, trực tiếp ảnh hưởng đến thói quen thức dậy của nàng, làm cho sáng hôm sau khi nàng thức dậy, mặt trời lên cao ba sào.Khi Lâm Triều Anh thức dậy phát hiện thời gian đã trễ như vậy không khỏi có chút biết vậy đừng làm, ngày đầu tiên ở bên ngoài Cổ Mộ liền như vậy lơi lỏng, nếu như bị Tôn bà bà biết, còn không biết còn kinh ngạc đến thế nào đâu. Buông này suy nghĩ kì lạ này ra, Lâm Triều Anh xuống giường rửa mặt, mặc xiêm y, chải tóc đơn giản, lấy ra một ít mật ông cho chồn bạc Hàn Ly, rồi xuống lầu tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Lâm Triều Anh gọi một ít điểm tâm đơn giản cùng cháo, Lâm Triều Anh vừa ăn điểm tâm vừa một bên lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn ngã tư đường đông đúc tấp nập, người đến người đi.
Bởi vì bình Ngọc Phong Đan đã cho tối qua, ngày hôm nay của Lâm Triều Anh nhất định sẽ không còn bình yên như trước. Đúng là sợ cái gì cái đó sẽ tới, Lâm Triều Anh vừa mới ăn xong điểm tâm, liền có một vị khách không mời mà đến ngồi vị trí đối diện Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, liền nhìn thấy trước mặt nàng là một nam tử áo đen, tuổi sấp xỉ nàng. Nam nhân trong tay cầm xà trượng, thoạt nhìn liền biết đây là một người không dễ chọc. Lâm Triều Anh bởi vì đã lâu không rời Cổ Mộ, cố hết sức nghĩ cũng không nghĩ ra người trước mắt mình là ai, sau cùng chỉ là mặt không đổi sắc nói: “Vị công tử này, tiểu nữ thích yên tĩnh. Huống chi nơi này còn trống rất nhiều bàn, công tử có thể ngồi vào vị trí khác chăng?” lời này của Lâm Triều Anh là trực tiếp nói trắng ra lại không hề khách khí, cũng không biết là áp căn liền do không để đối phương vào mắt, hay là do cố ý muốn chọc giận đối phương.
Nam tử hắc y kia cũng không có vì lời nói không khách khí của Lâm Triều Anh mà phẫn nộ, ngược lại đặc biệt bình tĩnh nói: “Tuy rằng nơi này đúng là còn có rất nhiều bàn trống, nhưng tại hạ nhìn thấy cố nhân, tự nhiên là muốn ngồi đối diện cố nhân.”
Lâm Triều Anh trong lòng thật nghi hoặc, nam nhân này nhìn qua rất nguy hiểm, hắn chính là loại người khiến người khác nhìn qua một lần là không thể nào quên được, nhưng hắn lại luôn miệng nói hắn là cố nhân. Hơn nữa, người này đang cầm trong tay cây trượng hình xà nhìn qua có vẻ vô cùng trân quý, hơn nữa đối với một người ghét rắn như nàng thì không thể nào quên được cây xà trượng này. Tất nhiên, Lâm Triều Anh làm sao biết được hắn chính là người được nàng vứt cho lọ ngọc phong đan tối qua.
Lâm Triều Anh trong lòng hình như có một ý nghĩ thoáng qua, lại không nghĩ được rõ ràng, nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi nói: “Vị công tử này, ta nghĩ ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi, theo ta nhớ trước ta giờ chưa từng gặp ngươi“.
Nam nhân cười cười từ vạt áo lấy ra một cái bình nhỏ rồi nhìn Lâm Triều Anh nói: “ Khi cô nương nhìn cái bình này, chắc sẽ biết ta là ai?” Lâm Triều Anh tùy ý nhìn thoáng qua cái bình có hình dáng quen thuộc trên tay hắc y nam tử, Lâm Triều Anh lập tức hiểu rõ thân phận đối phương. Bởi vì cái bình nhỏ hắc y nam tử cầm trên tay, chính là bình sứ "Ngọc phong đan" tinh xảo mà đêm qua nàng để lại bên bờ sông thả hoa đăng.
Lâm Triều Anh biết mục đích của đối phương tuyệt đối không chỉ là trả cái lọ hoặc là nói lời cảm tạ, dù sao này nam nhân này nhìn thế nào cũng là cái loại vừa lạnh lùng vừa ngoan độc nhân, dù là nàng có ân với hắn, nhưng nếu đứng trước ích lợi hắn tất nhiên sẽ không do dự lựa chọn ích lợi. Đừng hỏi là vì sao chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi mà nàng có thể nhìn ra bản chất của đối phương, chỉ có thể nói là do thời gian lắng đọng lại khiến nàng càng thêm thành thục và lão luyện đi.
Nam nhân thấy Lâm Triều Anh vẫn bình thản không vui không buồn như cũ, thì có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm ra vẻ nhiệt tình nói: “Tại hạ họ kép Âu Dương tên một chữ Phong. Hôm qua bị kẻ gian hãm hại nên bị thương, nếu không có cô nương tương trợ, tặng cho tại hạ bình "Ngọc phong đan", nói không chừng tại hạ sẽ không có cách nào khôi phục võ lại công như trước, tại hạ xin cám tạ cô nương.”
Sau khi nghe hắn tự giới thiệu, Lâm Triều Anh càng thêm xác định người này không phải là hạn người lương thiện gì. Âu Dương Phong, một trong ngũ tuyệt của sau này tây độc Âu Dương Phong. Cho dù "kiếp trước" nàng quanh năm ở Cổ Mộ không quan tâm đến việc trong giang hồ, nhưng đối với "Tây độc" tà ác này thì cũng biết một ít. Vì thế, Lâm Triều Anh không chút do dự đem tên tự xưng là Âu Dương Phong - tây độc của tương lai này phân chia vào trong hàng ngũ nhân vật nguy hiểm.
Nhưng mà tất nhiên dù nàng đối với phẩm hạnh của đối phương không đồng tình cho lắm, nhưng Lâm Triều Anh vẫn như cũ không có gán tội cho Âu Dương Phong, đáp:“Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy toàn tháp. Đối với ta mà nói, chẳng qua là chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Âu Dương công tử không cần quá khách khí“.
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh nói xong liền cười nói: “Cô nương thiện tâm, không đem chuyện này để ở trong lòng. Nhưng nếu tại hạ thiếu cô nương một cái ân huệ như thế, sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái. Mong cô nương cho tại hạ biết danh tính, để sau này nếu cô nương có việc gì cần tại hạ trợ giúp, tại hạ nhất định không thoái thác.”
Lâm Triều Anh kinh ngạc, tên Âu Dương Phong nói nghe thật hay nghe như là hắn là một người có ân tất báo vậy. Nhưng cũng lập tức hiểu rõ dù sao, không phải người xấu nào cũng đều hung thần ác sát viết lên mặt hai chữ "người xấu", hiển nhiên Âu Dương Phong là loại xấu ở trong xương, còn mặt ngoài làm vẻ đạo mạo, chân thành. Lâm Triều Anh cũng không muốn gây thù chuốc oán với một trong ngũ tuyệt tương lai, nên nhàn nhạt nói:“Tiểu nữ tử họ Lâm tên Triều Anh, còn về báo đáp thì Âu Dương công tử chỉ cần đem trả lọ của "Ngọc phong đan" lại cho ta là được.”
Nghe nàng nói xong Âu Dương lúc này hoàn toàn sửng sốt, hắn nghĩ nữ tử lạnh lùng này một là sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó hoặc là dứt khoát là tỏ ra thanh cao nói cái gì đều không muốn, nhưng tuyệt đối không ngờ tới chính là nàng muốn hắn trả cho nàng cái lọ của ‘ngọc phong đan’.
Lâm Triều Anh thấy Âu Dương Phong hình như có chút nghi hoặc, tốt bụng giải thích: “Dùng loại bình này để chứa "Ngọc phong đan" thì có thể bảo toàn được dược hiệu, mà loại vật liệu làm chiếc lọ này cũng không phải dễ kiếm.”
Âu Dương Phong nghe Lâm Triều Anh giải thích xong, liền đem cái bình đưa cho Lâm Triều Anh. Chính xác mà nói, là hắn trả lại cho nàng mới đúng, dù sao cái bình này vốn là của Lâm Triều Anh. Sau khi Lâm Triều Anh nhận cái bình liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà tất nhiên Âu Dương Phong cũng không đi theo. Mà lúc Lâm Triều Anh nghỉ ngơi khỏe, ôm Hàn Ly đi trả phòng, thì Âu Dương Phong đã sớm mất đi mất. Lâm Triều Anh tuyệt đối không ngờ chỉ vì một lần lòng tốt nổi lên mà đổi lấy mười mấy năm dây dưa. Nhưng mà tất nhiên việc này đều là ở tương lai.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hiện tại Âu Dương Phong còn chưa phải tây độc, nhưng ở trên giang hồ coi như là có danh tiếng. Đương nhiên, cũng không phải là danh tiếng tốt đẹp gì. Mà hắn đối với Lâm Triều Anh như vậy, chỉ là do tò mò đối với một nữ tử rất cao võ công lại thiện lương mà thôi.Mà ấn tượng của Lâm Triều Anh đối với Âu Dương Phong, cũng chẳng phải tốt đẹp lắm.