Tôi vốn là người chỉ biết đến công việc, ngày nào cũng đến công ty, làm việc, về nhà rồi lại tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng mới về thăm ba mẹ, ngay cả việc có một cô bạn gái để hẹn hò cũng không. Thế nên lần gặp mặt vô tình ngày hôm đó đối với tôi rất ư là bình thường, không có gì đáng nói, chẳng qua là làm quen được thêm một con người khác. Nhưng tôi không ngờ chính nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi, thay đổi nhiều đến mức cứ như tất cả đều là số phận do ông Trời đã an bài sẵn...
Hôm ấy là một chiều chủ nhật ảm đảm, tôi ghé vào một tiệm cà phê sách gần nhà quen thuộc để hoàn thành nốt dự án còn đang dang dở của mình. Những tiếng gõ lách cách từ bàn phím cứ vang lên đều đều, tôi làm việc liên tục trong 3 giờ đồng hồ, tâm trí tôi hoàn toàn thoát khỏi những hoạt động bên ngoài của những người xung quanh, đến nỗi tách cà phê mà tôi gọi không biết đã nguội từ khi nào. Những dòng suy nghĩ về dự án của tôi cứ tuôn ra như thác. Có không biết bao nhiêu là phương án mà tôi đã ghi chép lại cho dự án của mình và trong lúc sắp hoàn thành thì bỗng....
*Rầm* - một tiếng động lớn vang lên đã kéo tôi ra khỏi công việc của mình. Tôi liếc mắt nhìn xuống thì hóa ra đó là một chàng trai trẻ, chắc khoảng 26,27 tuổi, cậu ta đã đánh rơi chồng sách trên tay nên mới tạo ra âm thanh lớn đến thế. Mọi ánh mắt trong phòng dường như đều đổ về phía cậu, thấy vậy cậu liền cúi người xin lỗi rồi mau mau nhặt lại số sách đó. Đúng lúc tôi vừa định quay lại với công việc thì một tiếng nói lại cất lên:
" Xin lỗi, vì hết chỗ rồi nên tôi có thể... ngồi ở đây được chứ?"
Ngước mặt lên tôi mới biết đó là giọng của chàng trai trẻ đã đánh rơi sách, chất giọng ấy tuy trầm nhưng thật sự rất lôi cuốn và hấp dẫn người nghe, đã vậy gương mặt cậu ta cũng rất thanh tú, chững chạc. Tôi dám cam đoan là đã có rất nhiều cô gái "đổ" trước cậu ta.
" Ừm, được thôi nhưng với điều kiện là cậu đừng quấy rầy tôi." - Tôi bình thản đáp.
" Vâng, cám ơn anh nhiều lắm!" - Nghe thế cậu ta liền cười toe toét rồi cặm cụi đọc sách. Xong công việc, tôi nhìn vào đồng hồ mới biết mình đã làm việc trong suốt từ 3 giờ chiều đến giờ, quên luôn cả việc ăn uống. Tôi đứng dậy định bụng sẽ đến quán ăn nhỏ nào đó ăn rồi về ngủ nhưng một lần nữa cậu trai trẻ ấy lại bắt chuyện:
" Anh xong việc rồi sao?" - Cậu vừa hỏi vừa nở nụ cười nhẹ.
" Ừm, có việc gì sao?"
" À không, chỉ là em hơi ngưỡng mộ anh nên muốn làm quen thôi, đây là địa chỉ email và số điện thoại của em, nếu không phiền thì anh có thể cho em biết email của anh không?" - Nói xong cậu liền viết sột soạt rồi nhanh chóng xé tờ giấy và đưa cho tôi.
" Được thôi nhưng tôi khá bận rộn nên có thể đôi lúc tôi sẽ không trả lời mail của cậu được."
" Cám ơn anh!" - Tôi không hiểu sao nhưng cậu ta cứ cười tươi roi rói, vui vẻ nhận địa chỉ email của tôi.
" Vậy không còn việc gì nữa thì tôi về đây, tạm biệt."
"Tạm biệt anh. Hì hì"
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, dù ở Việt Nam không có xuân, hạ, thu hay đông nhưng gần đến cuối năm nên thời tiết cũng trở lạnh hơn. Tôi bước vào quán ăn, những làn khói cùng mùi hương bốc lên từ thức ăn khiến cho bụng tôi không ngừng réo. Tôi gọi một ít thức ăn, ăn đến no nê rồi quay về nhà ngủ một giấc khá dài.
**
Nửa đêm tôi lại đột ngột thức giấc. Dù đã cố ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được nên tôi đành bật đèn lên và đi rửa mặt. Hôm nay có lẽ do mệt quá nên đi ngủ sớm, giờ không ngủ được nữa cũng phải. Không có việc gì để làm nên tôi định sẽ mở laptop đọc vài tin tức, không ngờ vừa mở lên đã thấy thông báo có mail, liền mở ra đọc thử, nội dung là:
"Xin chào, em là Diệp Phong, người ngồi cùng bàn với anh hồi nãy ^^"
Một câu chào ngắn gọn, nhưng nhắc mới nhớ cậu ta từng nói ngưỡng mộ tôi nhưng tôi chả biết là ngưỡng mộ điều gì liền nhắn lại:
"Chào. À phải rồi khi nãy cậu có nói ngưỡng mộ tôi nhưng ngưỡng một cái gì?"
*Bíp* - Tiếng thông báo có mail vang lên không lâu sau đó khiến tôi rất ngạc nhiên, bây giờ mà cậu ta vẫn thức sao? Nhưng đó chỉ là do tôi suy đoán nên đành mở ra xem thử, quả nhiên như những gì tôi nghĩ, đó là mail của Diệp Phong.
"À tại vì em để ý trong suốt lúc em đọc sách, anh đã làm việc rất tập trung đó, thậm chí một cái liếc mắt để nhìn thử mọi thứ xung quanh cũng không, điều đó không phải ai cũng làm được đâu"
"Vậy à, cám ơn. Nhưng sao giờ này mà cậu còn thức?"
"Em quên giới thiệu với anh em là một nhà văn, khi nãy em đọc sách để tìm thêm ý tưởng, mà anh biết đó, nhà văn thì có khi thức trắng suốt mấy đêm liền để nộp kịp bản thảo cũng là chuyện bình thường. Phải rồi, tí nữa thì quên, anh tên là gì vậy?"
Nhà văn sao? Hèn gì cậu ta thức khuya vậy. Tôi thầm nghĩ không biết bút danh của cậu ta là gì nhỉ vì tôi cũng thích đọc sách nhưng tên tác giả này thì tôi chưa từng nghe bao giờ, tôi định hỏi nhưng lại thôi. Dù gì cũng chỉ mới gặp cậu ta nên nếu cậu ta đã không nói đến thì tôi cũng không nên hỏi làm gì.
"Ra cậu là nhà văn. Còn tên tôi là Thiên Vũ, tôi họ Lâm. À tôi hỏi điều này có thể hơi bất lịch sự nhưng không biết cậu đây bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thì 35."
"Em chỉ mới 23 thôi ^^"
23?? Không phải chứ, Diệp Phong nhỏ hơn tôi những 12 tuổi, tuy tôi từng nghĩ Diệp Phong tầm hai mươi mấy nhưng không ngờ lạ trẻ đến thế.
"Cậu trẻ thật đấy. Mà cậu là nhà văn thì chắc cũng thích sách lắm phải không?"
"Vâng, phải nói chính xác đó là niềm yêu thích cũng như thói quen không thể bỏ của em"
"Tôi cũng vậy nhưng nói trắng ra thì dù có đọc cỡ nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không tài nào viết nổi một câu truyện cho ra hồn."
"Haha, bất ngờ ghê....."
.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Và cứ như thế cuộc nói chuyện làm quen dần dần biến thành cuộc chia sẻ niềm yêu thích về sách giữa tôi và Diệp Phong. Chúng tôi cứ thế mà nói lan man suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi cái điện thoại của tôi đổ chuông báo thức tôi mới sực tỉnh nhớ ra bây giờ là 6 giờ. Và đương nhiên là tôi hoàn toàn có thể nhận ra mình đã phạm một lỗi lớn là làm phiền quá mức đến Diệp Phong, đáng ra ngày từ đầu tôi chỉ nên giới thiệu sơ sơ về mình. Dù gì cậu ta cũng đang viết bản thảo, vậy mà tôi cứ nhắn liên tục. Hzaiiii........
"Diệp Phong cho tôi xin lỗi, rõ là biết cậu đang viết bản thảo vậy mà tôi cứ không ngừng nói chuyện với cậu."
"Ahaha tưởng gì chứ chuyện đó thì không sao đâu. Còn hơn 2 tuần nữa mới đến hạn nộp của em. Chỉ là em đang có ý tưởng nên viết một mạch luôn. Anh không cần xin lỗi như vậy đâu, thật ra thì nhờ nói chuyện với anh mà em vô tình nảy ra thêm một vài ý tưởng mới. Cám ơn anh nhé! ^^"
"Vậy sao. Mà thôi cũng sắp đến giờ tôi đi làm rồi. Bye"
"Uhm, bye anh"
Nhìn cái icon hình mặt cười mà cậu ta hay nhắn, tôi cứ cảm thấy cậu ta trẻ con thế nào ấy nhỉ nhưng không ngờ cái tính trẻ con của cậu nhóc ấy là khiến tôi cảm thấy thoải mái mà phì cười. Tuy cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi nhiều thật nhưng không ngờ lại có chung sở thích, ây dà, sau này chúng tôi có thể trở thành tri kỉ nữa không chừng. Thầm nghĩ như thế xong tôi liền tắt laptop cất vào cặp táp. Vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chuẩn bị thức ăn sáng. Và thế là một ngày mới lại bắt đầu nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ngày hôm nay có gì đó khác hẳn với ngày thường nhiều, chắc có lẽ là do đã lâu tôi không nói chuyện với ai nhiều đến thế.
Hôm ấy là một chiều chủ nhật ảm đảm, tôi ghé vào một tiệm cà phê sách gần nhà quen thuộc để hoàn thành nốt dự án còn đang dang dở của mình. Những tiếng gõ lách cách từ bàn phím cứ vang lên đều đều, tôi làm việc liên tục trong 3 giờ đồng hồ, tâm trí tôi hoàn toàn thoát khỏi những hoạt động bên ngoài của những người xung quanh, đến nỗi tách cà phê mà tôi gọi không biết đã nguội từ khi nào. Những dòng suy nghĩ về dự án của tôi cứ tuôn ra như thác. Có không biết bao nhiêu là phương án mà tôi đã ghi chép lại cho dự án của mình và trong lúc sắp hoàn thành thì bỗng....
*Rầm* - một tiếng động lớn vang lên đã kéo tôi ra khỏi công việc của mình. Tôi liếc mắt nhìn xuống thì hóa ra đó là một chàng trai trẻ, chắc khoảng 26,27 tuổi, cậu ta đã đánh rơi chồng sách trên tay nên mới tạo ra âm thanh lớn đến thế. Mọi ánh mắt trong phòng dường như đều đổ về phía cậu, thấy vậy cậu liền cúi người xin lỗi rồi mau mau nhặt lại số sách đó. Đúng lúc tôi vừa định quay lại với công việc thì một tiếng nói lại cất lên:
" Xin lỗi, vì hết chỗ rồi nên tôi có thể... ngồi ở đây được chứ?"
Ngước mặt lên tôi mới biết đó là giọng của chàng trai trẻ đã đánh rơi sách, chất giọng ấy tuy trầm nhưng thật sự rất lôi cuốn và hấp dẫn người nghe, đã vậy gương mặt cậu ta cũng rất thanh tú, chững chạc. Tôi dám cam đoan là đã có rất nhiều cô gái "đổ" trước cậu ta.
" Ừm, được thôi nhưng với điều kiện là cậu đừng quấy rầy tôi." - Tôi bình thản đáp.
" Vâng, cám ơn anh nhiều lắm!" - Nghe thế cậu ta liền cười toe toét rồi cặm cụi đọc sách. Xong công việc, tôi nhìn vào đồng hồ mới biết mình đã làm việc trong suốt từ 3 giờ chiều đến giờ, quên luôn cả việc ăn uống. Tôi đứng dậy định bụng sẽ đến quán ăn nhỏ nào đó ăn rồi về ngủ nhưng một lần nữa cậu trai trẻ ấy lại bắt chuyện:
" Anh xong việc rồi sao?" - Cậu vừa hỏi vừa nở nụ cười nhẹ.
" Ừm, có việc gì sao?"
" À không, chỉ là em hơi ngưỡng mộ anh nên muốn làm quen thôi, đây là địa chỉ email và số điện thoại của em, nếu không phiền thì anh có thể cho em biết email của anh không?" - Nói xong cậu liền viết sột soạt rồi nhanh chóng xé tờ giấy và đưa cho tôi.
" Được thôi nhưng tôi khá bận rộn nên có thể đôi lúc tôi sẽ không trả lời mail của cậu được."
" Cám ơn anh!" - Tôi không hiểu sao nhưng cậu ta cứ cười tươi roi rói, vui vẻ nhận địa chỉ email của tôi.
" Vậy không còn việc gì nữa thì tôi về đây, tạm biệt."
"Tạm biệt anh. Hì hì"
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, dù ở Việt Nam không có xuân, hạ, thu hay đông nhưng gần đến cuối năm nên thời tiết cũng trở lạnh hơn. Tôi bước vào quán ăn, những làn khói cùng mùi hương bốc lên từ thức ăn khiến cho bụng tôi không ngừng réo. Tôi gọi một ít thức ăn, ăn đến no nê rồi quay về nhà ngủ một giấc khá dài.
**
Nửa đêm tôi lại đột ngột thức giấc. Dù đã cố ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được nên tôi đành bật đèn lên và đi rửa mặt. Hôm nay có lẽ do mệt quá nên đi ngủ sớm, giờ không ngủ được nữa cũng phải. Không có việc gì để làm nên tôi định sẽ mở laptop đọc vài tin tức, không ngờ vừa mở lên đã thấy thông báo có mail, liền mở ra đọc thử, nội dung là:
"Xin chào, em là Diệp Phong, người ngồi cùng bàn với anh hồi nãy ^^"
Một câu chào ngắn gọn, nhưng nhắc mới nhớ cậu ta từng nói ngưỡng mộ tôi nhưng tôi chả biết là ngưỡng mộ điều gì liền nhắn lại:
"Chào. À phải rồi khi nãy cậu có nói ngưỡng mộ tôi nhưng ngưỡng một cái gì?"
*Bíp* - Tiếng thông báo có mail vang lên không lâu sau đó khiến tôi rất ngạc nhiên, bây giờ mà cậu ta vẫn thức sao? Nhưng đó chỉ là do tôi suy đoán nên đành mở ra xem thử, quả nhiên như những gì tôi nghĩ, đó là mail của Diệp Phong.
"À tại vì em để ý trong suốt lúc em đọc sách, anh đã làm việc rất tập trung đó, thậm chí một cái liếc mắt để nhìn thử mọi thứ xung quanh cũng không, điều đó không phải ai cũng làm được đâu"
"Vậy à, cám ơn. Nhưng sao giờ này mà cậu còn thức?"
"Em quên giới thiệu với anh em là một nhà văn, khi nãy em đọc sách để tìm thêm ý tưởng, mà anh biết đó, nhà văn thì có khi thức trắng suốt mấy đêm liền để nộp kịp bản thảo cũng là chuyện bình thường. Phải rồi, tí nữa thì quên, anh tên là gì vậy?"
Nhà văn sao? Hèn gì cậu ta thức khuya vậy. Tôi thầm nghĩ không biết bút danh của cậu ta là gì nhỉ vì tôi cũng thích đọc sách nhưng tên tác giả này thì tôi chưa từng nghe bao giờ, tôi định hỏi nhưng lại thôi. Dù gì cũng chỉ mới gặp cậu ta nên nếu cậu ta đã không nói đến thì tôi cũng không nên hỏi làm gì.
"Ra cậu là nhà văn. Còn tên tôi là Thiên Vũ, tôi họ Lâm. À tôi hỏi điều này có thể hơi bất lịch sự nhưng không biết cậu đây bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thì 35."
"Em chỉ mới 23 thôi ^^"
23?? Không phải chứ, Diệp Phong nhỏ hơn tôi những 12 tuổi, tuy tôi từng nghĩ Diệp Phong tầm hai mươi mấy nhưng không ngờ lạ trẻ đến thế.
"Cậu trẻ thật đấy. Mà cậu là nhà văn thì chắc cũng thích sách lắm phải không?"
"Vâng, phải nói chính xác đó là niềm yêu thích cũng như thói quen không thể bỏ của em"
"Tôi cũng vậy nhưng nói trắng ra thì dù có đọc cỡ nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không tài nào viết nổi một câu truyện cho ra hồn."
"Haha, bất ngờ ghê....."
.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Và cứ như thế cuộc nói chuyện làm quen dần dần biến thành cuộc chia sẻ niềm yêu thích về sách giữa tôi và Diệp Phong. Chúng tôi cứ thế mà nói lan man suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi cái điện thoại của tôi đổ chuông báo thức tôi mới sực tỉnh nhớ ra bây giờ là 6 giờ. Và đương nhiên là tôi hoàn toàn có thể nhận ra mình đã phạm một lỗi lớn là làm phiền quá mức đến Diệp Phong, đáng ra ngày từ đầu tôi chỉ nên giới thiệu sơ sơ về mình. Dù gì cậu ta cũng đang viết bản thảo, vậy mà tôi cứ nhắn liên tục. Hzaiiii........
"Diệp Phong cho tôi xin lỗi, rõ là biết cậu đang viết bản thảo vậy mà tôi cứ không ngừng nói chuyện với cậu."
"Ahaha tưởng gì chứ chuyện đó thì không sao đâu. Còn hơn 2 tuần nữa mới đến hạn nộp của em. Chỉ là em đang có ý tưởng nên viết một mạch luôn. Anh không cần xin lỗi như vậy đâu, thật ra thì nhờ nói chuyện với anh mà em vô tình nảy ra thêm một vài ý tưởng mới. Cám ơn anh nhé! ^^"
"Vậy sao. Mà thôi cũng sắp đến giờ tôi đi làm rồi. Bye"
"Uhm, bye anh"
Nhìn cái icon hình mặt cười mà cậu ta hay nhắn, tôi cứ cảm thấy cậu ta trẻ con thế nào ấy nhỉ nhưng không ngờ cái tính trẻ con của cậu nhóc ấy là khiến tôi cảm thấy thoải mái mà phì cười. Tuy cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi nhiều thật nhưng không ngờ lại có chung sở thích, ây dà, sau này chúng tôi có thể trở thành tri kỉ nữa không chừng. Thầm nghĩ như thế xong tôi liền tắt laptop cất vào cặp táp. Vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chuẩn bị thức ăn sáng. Và thế là một ngày mới lại bắt đầu nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ngày hôm nay có gì đó khác hẳn với ngày thường nhiều, chắc có lẽ là do đã lâu tôi không nói chuyện với ai nhiều đến thế.