Gục mặt xuống đôi chân của mình, nó khóc cho cái số phận của nó...nếu bây h`, có 1 điều ước. Nó chỉ dám ước đc bế con nó 1 lần. Làm gì có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau sinh con ra mà kô đc bế nó cơ chứ? Hirosi đi công tác được gần 3 tuần rồi...còn hơn 4 tháng nữa...chắc lúc ấy...nó đã đi rồi. Những cái tát, những cái bóp cổ, những cái giập đầu vào tường...đều hiện rõ trong tâm trí nó. Nó cứ gục mặt như thế cho đến sáng...nó thiếp đi lúc nào kô biểt
Rrrrr...rrrr...
- A lô?
" Anh đây! Em ở nhà ổn chứ?"
Nó giật thót mình.
- À à...em ổn - nó nhìn xuống vết bầm tím ở cánh tay, hít một hơi thật sâu
" Ba mẹ có mắng gì em kô đấy? "
- Kô...kô hề - nó xua tay - họ đối xử với em như con đẻ vậy. Anh yên tâm
" hơn 4 tháng nữa anh mới về...À! con đâu rồi em? "
- A... con... con ngủ rồi. khi nào nó thức, em sẽ gọi cho anh xem mặt nó. Thằng bé ngoan lắm... - Nó nói câu này mà nước mắt nó cứ thi nhau rơi xuống một cách vô thức - thôi! Em xuống nhà ăn sáng đây. Em cúp máy nhé?
"Sao h` này mới ăn sáng à? Thôi xuống ăn đi. Chào em nhé "
Đôi chân nó khuỵu xuống, nó ngửa mặt lên trời để cho nước mắt kô rơi. Nhưng hai hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nó từ bao h`. Nó lại khóc, lại khóc một mình
***
Dường như bây h` nó chẳng bao h` bước ra khỏi phòng nó nửa bước...đã hơn 2 tháng rồi...Nó kô giáp mặt với ông ta, kô bị ông ta hành hạ. Nó thấy như một mình nó một thế giới vậy! Nó kô khóc, kũng kô đau...trái lại, nó cảm thấy thoải mái, kô bị ai ép buộc cả.
Rrrr... - nó tiến đến gần cái điện thoại, run run mở tin nhắn khi biết ng` gửi là hắn
"" Em à, anh sắp về đến nhà rồi! Bất ngời kô?""
Nó giật mình
"" Sao anh về sớm thế? "
"" Anh về 1 tuần rồi lại đi. Tại anh nhớ vợ!! Anh muốn nhìn mặt con. Xuống nhà đón anh đi!""
Mở toang cánh cửa cái rầm, nó tức tốc chạy xuống nhà.
Em đã rất nhớ anh...
Đã khóc rất nhiều khi kô có anh bên cạnh...
Mỗi lần anh gọi cho em em đều muốn gào lên, muốn anh bay đến bên cạnh em ngay lúc ấy...
Nhưng bây h`, anh đang đứng tr'c mặt em. Em hạnh phúc lắm!!!
Nó chạy lại, ôm chầm lấy hắn. Nó kô cầm nổi nước mắt, gục mặt vào vai hắn mà khóc cho những tháng ngày dài dằng dặc kô có hắn bên cạnh
Gục mặt xuống đôi chân của mình, nó khóc cho cái số phận của nó...nếu bây h`, có điều ước. Nó chỉ dám ước đc bế con nó lần. Làm gì có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau sinh con ra mà kô đc bế nó cơ chứ? Hirosi đi công tác được gần tuần rồi...còn hơn tháng nữa...chắc lúc ấy...nó đã đi rồi. Những cái tát, những cái bóp cổ, những cái giập đầu vào tường...đều hiện rõ trong tâm trí nó. Nó cứ gục mặt như thế cho đến sáng...nó thiếp đi lúc nào kô biểt
Rrrrr...rrrr...
- A lô?
" Anh đây! Em ở nhà ổn chứ?"
Nó giật thót mình.
- À à...em ổn - nó nhìn xuống vết bầm tím ở cánh tay, hít một hơi thật sâu
" Ba mẹ có mắng gì em kô đấy? "
- Kô...kô hề - nó xua tay - họ đối xử với em như con đẻ vậy. Anh yên tâm
" hơn tháng nữa anh mới về...À! con đâu rồi em? "
- A... con... con ngủ rồi. khi nào nó thức, em sẽ gọi cho anh xem mặt nó. Thằng bé ngoan lắm... - Nó nói câu này mà nước mắt nó cứ thi nhau rơi xuống một cách vô thức - thôi! Em xuống nhà ăn sáng đây. Em cúp máy nhé?
"Sao h` này mới ăn sáng à? Thôi xuống ăn đi. Chào em nhé "
Đôi chân nó khuỵu xuống, nó ngửa mặt lên trời để cho nước mắt kô rơi. Nhưng hai hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nó từ bao h`. Nó lại khóc, lại khóc một mình
Dường như bây h` nó chẳng bao h` bước ra khỏi phòng nó nửa bước...đã hơn tháng rồi...Nó kô giáp mặt với ông ta, kô bị ông ta hành hạ. Nó thấy như một mình nó một thế giới vậy! Nó kô khóc, kũng kô đau...trái lại, nó cảm thấy thoải mái, kô bị ai ép buộc cả.
Rrrr... - nó tiến đến gần cái điện thoại, run run mở tin nhắn khi biết ng` gửi là hắn
"" Em à, anh sắp về đến nhà rồi! Bất ngời kô?""
Nó giật mình
"" Sao anh về sớm thế? "
"" Anh về tuần rồi lại đi. Tại anh nhớ vợ!! Anh muốn nhìn mặt con. Xuống nhà đón anh đi!""
Mở toang cánh cửa cái rầm, nó tức tốc chạy xuống nhà.
Em đã rất nhớ anh...
Đã khóc rất nhiều khi kô có anh bên cạnh...
Mỗi lần anh gọi cho em em đều muốn gào lên, muốn anh bay đến bên cạnh em ngay lúc ấy...
Nhưng bây h`, anh đang đứng tr'c mặt em. Em hạnh phúc lắm!!!
Nó chạy lại, ôm chầm lấy hắn. Nó kô cầm nổi nước mắt, gục mặt vào vai hắn mà khóc cho những tháng ngày dài dằng dặc kô có hắn bên cạnh