Tôi nghe xong liền sững lại, giọng điệu này khiến tôi không tiêu hóa được nội dung trong thời gian ngắn.
Những điều này có được coi là tỏ tình không? Mặc dù vẫn thiếu những câu đại loại như anh yêu em hoặc nên nói một vài câu khen vẻ đẹp của tôi trước chứ, xét cho cùng yêu không duyên không cớ, hận không cớ không duyên, chắc không thể vì chuyện tôi đập xe anh ấy mà yêu tôi đâu nhỉ?
Tôi mau chóng sắp xếp lại cảm xúc, dịch lại một lượt lời anh ấy vừa nói, đại ý là, anh ấy có tình cảm với tôi, nhưng hiện tại anh ấy không biết được sẽ như thế nào nên muốn tôi đồng ý để cho anh ấy một chỗ, như thế anh ấy mới yên tâm đi công tác.
Vậy tôi nên đồng ý hay không đây? Đáp án là nói không trước, sau đó nói có thể.
Đầu tiên, nói “không” là vì tôi tuyệt đối không thể đồng ý trong tình hình thế này được. Tình hình gì chứ? Anh ấy hiểu nhầm nhân cách của tôi thế này thì sao có thể quý trọng tôi, hoặc yêu tôi được chứ? Tôi cần phải giải thích chuyện này cho rõ ràng mới được.
Sau đó, tôi sẽ nói “được”, bởi vì trong lòng tôi cũng có thứ cảm giác mà không thể nói cho anh ấy được, nó khiến trái tim tôi khó chịu, hoang mang, tôi cần phải tìm cơ hội tìm rõ xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Vì thế tôi sẽ kể lại câu chuyện của mình thành hai đoạn.
Nói người ta cuối cùng không để ý tới tôi, luôn có cảm giác ngại ngùng xấu hổ. Tôi cố gắng nói: “Thực ra tôi và người ấy không có chuyện gì, thực ra do vẫn chưa hiểu nhau lắm, cái nhẫn chỉ là trò đùa thuần túy thôi…”.
“Việc riêng của em em tự mình giải quyết, tôi chỉ muốn biết tới khi tôi trở về còn cơ hội hay không”. Anh ấy ngắt lời tôi, xem ra anh ấy không hứng thú với những tình tiết giữa tôi và người kia, tôi cũng không biết anh ấy nghe có hiểu không nữa.
Tôi chỉ muốn bộc lộ quan điểm thứ hai của tôi, tôi nghĩ nên thẹn thùng một tí, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi xử lý tình huống thế này, không thể đứng nghiêm và nói: “Sir, yes Sir” được.
“Chắc là có”. Thật là, mặt người ta đỏ hết cả lên rồi.
Anh ấy đột nhiên tiến lại gần mặt tôi, khiến tim tôi nhảy loạn xạ, không phải lại… tôi nói, “Anh, anh, anh muốn làm gì?”.
Anh ấy nói: “Em yên tâm, không phải của tôi tôi sẽ không động tới đâu. Đợi tôi trở về nhé!”.
Anh ấy do dự một lúc rồi nhìn chằm chằm vào tôi: “Không phải tôi cái gì cũng không quan tâm, tôi hi vọng… trước khi tôi trở về… ít nhất em cũng không lên giường với người ta”.
Wow! Muốn khiến người khác tức chết đây mà!Rõ ràng anh ấy không hiểu tầng ý nghĩa đầu tiên mà tôi nói, vậy mà đã đưa ra kết luận lung tung.
Nghĩ tôi là ai chứ, xe bus à, phải xếp hàng trước sau, lại còn nhận chỗ?
Tự coi mình là lợn chắc! Anh không chê tôi nhưng tôi chê anh đấy =.=
Điều đó chẳng khác gì nói tôi là một kẻ dâm phụ, thực sự tôi chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế này! Lúc đó tôi tức giận ngút trời, cảm giác buồn nôn đang mơn man trong cuống mật. Tôi thà chết đứng chứ không thèm sống quỳ.
Tôi thực sự chỉ muốn nói: “Anh nhắc muộn quá rồi. Tôi nghĩ làm gì có loại con gái nào tự mình gây lên tin đồn thế chứ”. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng buồn chán và thất vọng, sao lại có thể nghĩ về tôi như thế chứ, nhất là anh ấy.
Thôi! Anh ấy cũng đâu là gì của tôi. Còn không liên lạc với tôi nhiều bằng “người ta” nữa chứ!
Tôi nuốt nước bọt, cười lạnh lùng, chắc chắn bản thân mình đã tìm lại được giọng bình thường, tôi nhìn anh ấy và nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi nên làm gì và không nên làm gì, tôi sẽ tự mình cân bằng. Nếu không yên tâm thì sao lúc đầu không tặng tôi chữ trinh tiết, rốt cuộc anh thích thân thể tôi hay tinh thần của tôi? Thích tinh thần của tôi hay thích phẩm cách của tôi? Thích cơ thể tôi hôm đó tôi sẽ cho anh, dù sao cũng không đáng tiền. Thích tinh thần của tôi thì sau này làm bạn tinh thần là được rồi. Thích phẩm cách của tôi, xin lỗi, tôi là loại người không có phẩm cách”.
Anh ấy há hốc miệng nhìn tôi đang phừng phừng tức giận. Nhất thời không có phản ứng gì cả.
Tôi tháo sim ra và trả điện thoại cho anh ấy rồi lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh”.
Mở cửa xe bước đi, tôi không quay đầu lại.
Gió lạnh lướt qua mặt tôi, tôi đã bình tĩnh hơn một chút, cảm thấy ban nãy mình phản ứng mạnh quá! Nhưng tôi thực sự rất buồn, không ngờ anh ấy lại nghĩ về tôi như thế. Thôi, chuyện đã đến nước này rồi, dù sao anh ấy cũng đã bỏ lỡ rồi. Lỡ rồi thì để nó qua luôn. Tôi hít sâu mấy cái, có cảm giác lồng ngực vô cùng khó chịu, khó thở.
Tôi muốn khóc.
Về nhà, tôi áp dụng hàng loạt cách để khôi phục lại tinh thần, tắm nước nóng, ăn socola và chuối, nghe nhạc, uống thuốc tĩnh tâm của mẹ tôi nữa, dằn vặt một hồi, tâm trạng vẫn vô cùng down*.
Tôi lên giường đi ngủ sớm, chui vào trong chăn rồi ngồi ngây người ra đấy. Thấy trên bàn trang điểm còn vài đồng xu, tôi bắt đầu trò tung đồng xu, người ta nói ném đồng xu chuẩn lắm.
Tôi ném 37 lần, kết quả, 21 lần mặt chính, 16 lần mặt sau.
Ném chán rồi tôi mới phát hiện ra bản thân mình có biết mặt chính và mặt sau có ý nghĩa thế nào đâu. Không hiểu tôi ném đồng xu làm gì nữa. Tôi đã không còn sức để suy nghĩ vấn đề này nữa rồi.
Tôi nghe xong liền sững lại, giọng điệu này khiến tôi không tiêu hóa được nội dung trong thời gian ngắn.
Những điều này có được coi là tỏ tình không? Mặc dù vẫn thiếu những câu đại loại như anh yêu em hoặc nên nói một vài câu khen vẻ đẹp của tôi trước chứ, xét cho cùng yêu không duyên không cớ, hận không cớ không duyên, chắc không thể vì chuyện tôi đập xe anh ấy mà yêu tôi đâu nhỉ?
Tôi mau chóng sắp xếp lại cảm xúc, dịch lại một lượt lời anh ấy vừa nói, đại ý là, anh ấy có tình cảm với tôi, nhưng hiện tại anh ấy không biết được sẽ như thế nào nên muốn tôi đồng ý để cho anh ấy một chỗ, như thế anh ấy mới yên tâm đi công tác.
Vậy tôi nên đồng ý hay không đây? Đáp án là nói không trước, sau đó nói có thể.
Đầu tiên, nói “không” là vì tôi tuyệt đối không thể đồng ý trong tình hình thế này được. Tình hình gì chứ? Anh ấy hiểu nhầm nhân cách của tôi thế này thì sao có thể quý trọng tôi, hoặc yêu tôi được chứ? Tôi cần phải giải thích chuyện này cho rõ ràng mới được.
Sau đó, tôi sẽ nói “được”, bởi vì trong lòng tôi cũng có thứ cảm giác mà không thể nói cho anh ấy được, nó khiến trái tim tôi khó chịu, hoang mang, tôi cần phải tìm cơ hội tìm rõ xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Vì thế tôi sẽ kể lại câu chuyện của mình thành hai đoạn.
Nói người ta cuối cùng không để ý tới tôi, luôn có cảm giác ngại ngùng xấu hổ. Tôi cố gắng nói: “Thực ra tôi và người ấy không có chuyện gì, thực ra do vẫn chưa hiểu nhau lắm, cái nhẫn chỉ là trò đùa thuần túy thôi…”.
“Việc riêng của em em tự mình giải quyết, tôi chỉ muốn biết tới khi tôi trở về còn cơ hội hay không”. Anh ấy ngắt lời tôi, xem ra anh ấy không hứng thú với những tình tiết giữa tôi và người kia, tôi cũng không biết anh ấy nghe có hiểu không nữa.
Tôi chỉ muốn bộc lộ quan điểm thứ hai của tôi, tôi nghĩ nên thẹn thùng một tí, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi xử lý tình huống thế này, không thể đứng nghiêm và nói: “Sir, yes Sir” được.
“Chắc là có”. Thật là, mặt người ta đỏ hết cả lên rồi.
Anh ấy đột nhiên tiến lại gần mặt tôi, khiến tim tôi nhảy loạn xạ, không phải lại… tôi nói, “Anh, anh, anh muốn làm gì?”.
Anh ấy nói: “Em yên tâm, không phải của tôi tôi sẽ không động tới đâu. Đợi tôi trở về nhé!”.
Anh ấy do dự một lúc rồi nhìn chằm chằm vào tôi: “Không phải tôi cái gì cũng không quan tâm, tôi hi vọng… trước khi tôi trở về… ít nhất em cũng không lên giường với người ta”.
Wow! Muốn khiến người khác tức chết đây mà!Rõ ràng anh ấy không hiểu tầng ý nghĩa đầu tiên mà tôi nói, vậy mà đã đưa ra kết luận lung tung.
Nghĩ tôi là ai chứ, xe bus à, phải xếp hàng trước sau, lại còn nhận chỗ?
Tự coi mình là lợn chắc! Anh không chê tôi nhưng tôi chê anh đấy =.=
Điều đó chẳng khác gì nói tôi là một kẻ dâm phụ, thực sự tôi chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế này! Lúc đó tôi tức giận ngút trời, cảm giác buồn nôn đang mơn man trong cuống mật. Tôi thà chết đứng chứ không thèm sống quỳ.
Tôi thực sự chỉ muốn nói: “Anh nhắc muộn quá rồi. Tôi nghĩ làm gì có loại con gái nào tự mình gây lên tin đồn thế chứ”. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng buồn chán và thất vọng, sao lại có thể nghĩ về tôi như thế chứ, nhất là anh ấy.
Thôi! Anh ấy cũng đâu là gì của tôi. Còn không liên lạc với tôi nhiều bằng “người ta” nữa chứ!
Tôi nuốt nước bọt, cười lạnh lùng, chắc chắn bản thân mình đã tìm lại được giọng bình thường, tôi nhìn anh ấy và nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi nên làm gì và không nên làm gì, tôi sẽ tự mình cân bằng. Nếu không yên tâm thì sao lúc đầu không tặng tôi chữ trinh tiết, rốt cuộc anh thích thân thể tôi hay tinh thần của tôi? Thích tinh thần của tôi hay thích phẩm cách của tôi? Thích cơ thể tôi hôm đó tôi sẽ cho anh, dù sao cũng không đáng tiền. Thích tinh thần của tôi thì sau này làm bạn tinh thần là được rồi. Thích phẩm cách của tôi, xin lỗi, tôi là loại người không có phẩm cách”.
Anh ấy há hốc miệng nhìn tôi đang phừng phừng tức giận. Nhất thời không có phản ứng gì cả.
Tôi tháo sim ra và trả điện thoại cho anh ấy rồi lạnh lùng nói: “Cảm ơn anh”.
Mở cửa xe bước đi, tôi không quay đầu lại.
Gió lạnh lướt qua mặt tôi, tôi đã bình tĩnh hơn một chút, cảm thấy ban nãy mình phản ứng mạnh quá! Nhưng tôi thực sự rất buồn, không ngờ anh ấy lại nghĩ về tôi như thế. Thôi, chuyện đã đến nước này rồi, dù sao anh ấy cũng đã bỏ lỡ rồi. Lỡ rồi thì để nó qua luôn. Tôi hít sâu mấy cái, có cảm giác lồng ngực vô cùng khó chịu, khó thở.
Tôi muốn khóc.
Về nhà, tôi áp dụng hàng loạt cách để khôi phục lại tinh thần, tắm nước nóng, ăn socola và chuối, nghe nhạc, uống thuốc tĩnh tâm của mẹ tôi nữa, dằn vặt một hồi, tâm trạng vẫn vô cùng down.
Tôi lên giường đi ngủ sớm, chui vào trong chăn rồi ngồi ngây người ra đấy. Thấy trên bàn trang điểm còn vài đồng xu, tôi bắt đầu trò tung đồng xu, người ta nói ném đồng xu chuẩn lắm.
Tôi ném lần, kết quả, lần mặt chính, lần mặt sau.
Ném chán rồi tôi mới phát hiện ra bản thân mình có biết mặt chính và mặt sau có ý nghĩa thế nào đâu. Không hiểu tôi ném đồng xu làm gì nữa. Tôi đã không còn sức để suy nghĩ vấn đề này nữa rồi.