Trời đã sáng rõ, đám chim ríu rít kêu rộn ràng khắp phủ.
Phượng Họa Lan đặt ly trà xuống bàn, hơi nhướn mắt nhìn ra bên ngoài.
Thiên An đã trở lại, lúc này hắn quỳ xuống trước mặt nàng, vẻ mặt kiên quyết, liếc mắt nhìn nàng sau đó cắn răng:
_ Cung chủ, thuộc hạ biết mình bỏ lỡ nhiệm vụ về đây là đáng tội. Nhưng quả thật hoàng cung không thích hợp với cung chủ, thuộc hạ khẩn cầu ngài nghe lời sư phụ sư thúc sư bá đến Ma Vực luyện công.
Phượng Họa Lan lơ đễnh lời hắn nói, im lặng không đáp.
Cát Tường ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi cho sư phụ Thiên An. Nhưng nàng không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng đứng một góc nhìn.
Cách đây 5 ngày, chủ tử sai sư phụ quản lí vận chuyển chỗ vải vóc và trang sức đến Nam Lân quốc chuẩn bị khai trương cửa hàng mới. Nhưng sư phụ sau khi nghe cấp dưới hồi báo việc chủ tử bị ngã xuống hồ, không suy nghĩ ngày đêm thúc ngựa chạy về. Sáng nay vừa về đến đã thú tội, đồng thời cầu chủ tử đến Ma Vực.
_ Ngươi về đây, vậy ai làm người chỉ huy bảo vệ đoàn người vận chuyển? Hồi lâu sau, Phượng Họa Lan mới mở miệng
Thiên An cúi đầu cung kính trả lời:
_ Thuộc hạ đã an bài Thanh Ngạn hộ tống, còn có cả Khổng Đức, cung chủ đừng lo.
Thanh Ngạn là một trong những sát thủ giỏi nhất của Ám Dạ cung. Khổng Đức tuy võ công không cao, nhưng luận về bày trận mưu kế thì không ai bằng. Hai người đi làm nhiệm vụ này, quả thật là sự lựa chọn hoàn hảo.
Phượng Họa Lan khẽ ừ không đáp, không khí lại nhất thời lâm im ắng.
Ở đây làm gì nữa, Lăng Phong sắp thành thân, tên khốn giải sầu cho nàng cũng đã rời đi, sau này nhìn thấy Lăng Phong cùng nữ nhân khác, quả thật nàng rất khó chịu.
Ma Vực tách biệt thế giới bên ngoài, mấy lão già sư phụ của phụ thân và đám lão nhân khác luôn hối thúc nàng đến để xem mặt, nơi đó cũng là tổng đàn của Ma giáo và Ám Dạ cung.
Vậy thì chi bằng đến đó, chí ít cũng có thứ để nàng quan tâm, thời gian bào mòn tất cả, chắc chắn nàng sẽ hoàn toàn quên Lăng Phong thôi.
Đáy lòng đã quyết, Phượng Họa Lan cụp mắt phân phó:
_ Ngươi còn ở đây làm gì? Mau sai người dọn dẹp chuẩn bị, xế chiều khởi hành.
Thiên An và Cát Tường kinh ngạc a một tiếng, cứ ngỡ là nghe lầm. Phượng Họa Lan thấy hai người chậm trễ, mày chỉ hơi nhíu, Thiên An đã vội vã dập đầu chạy mất:
_ Thuộc hạ nghe rõ, thuộc hạ lập tức đi phân phó.
Phượng Họa Lan đứng dậy, vào phòng lấy giấy Tuyên Thành ra, bảo Cát Tường mài mực bắt đầu múa bút.
Tất nhiên là nếu nàng nói cho phụ mẫu chắc chắn 99,9% là hai người sẽ khóc nháo không cho nàng đi. Bởi vậy phải giống như đám nữ tử bỏ nhà theo nam nhân mà để lại tâm thư cho phụ mẫu.
Tốc độ làm việc của Thiên An rất tốt. Trời xế chiều đã chuẩn bị sẵn sàng đợi ở cửa thành.
Phượng Họa Lan dùng bữa cuối với Phượng Vũ An và Lâm Đại Bảo xong, lấy cớ ra ngoài đi dạo trót lọt rời khỏi phủ, lên xe đi Ma Vực.Đến khi Lâm Đại Bảo tìm thấy tâm thư kia thì đã một ngày sau....
Phượng Họa Lan đặt ly trà xuống bàn, hơi nhướn mắt nhìn ra bên ngoài.
Thiên An đã trở lại, lúc này hắn quỳ xuống trước mặt nàng, vẻ mặt kiên quyết, liếc mắt nhìn nàng sau đó cắn răng:
_ Cung chủ, thuộc hạ biết mình bỏ lỡ nhiệm vụ về đây là đáng tội. Nhưng quả thật hoàng cung không thích hợp với cung chủ, thuộc hạ khẩn cầu ngài nghe lời sư phụ sư thúc sư bá đến Ma Vực luyện công.
Phượng Họa Lan lơ đễnh lời hắn nói, im lặng không đáp.
Cát Tường ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi cho sư phụ Thiên An. Nhưng nàng không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng đứng một góc nhìn.
Cách đây 5 ngày, chủ tử sai sư phụ quản lí vận chuyển chỗ vải vóc và trang sức đến Nam Lân quốc chuẩn bị khai trương cửa hàng mới. Nhưng sư phụ sau khi nghe cấp dưới hồi báo việc chủ tử bị ngã xuống hồ, không suy nghĩ ngày đêm thúc ngựa chạy về. Sáng nay vừa về đến đã thú tội, đồng thời cầu chủ tử đến Ma Vực.
_ Ngươi về đây, vậy ai làm người chỉ huy bảo vệ đoàn người vận chuyển? Hồi lâu sau, Phượng Họa Lan mới mở miệng
Thiên An cúi đầu cung kính trả lời:
_ Thuộc hạ đã an bài Thanh Ngạn hộ tống, còn có cả Khổng Đức, cung chủ đừng lo.
Thanh Ngạn là một trong những sát thủ giỏi nhất của Ám Dạ cung. Khổng Đức tuy võ công không cao, nhưng luận về bày trận mưu kế thì không ai bằng. Hai người đi làm nhiệm vụ này, quả thật là sự lựa chọn hoàn hảo.
Phượng Họa Lan khẽ ừ không đáp, không khí lại nhất thời lâm im ắng.
Ở đây làm gì nữa, Lăng Phong sắp thành thân, tên khốn giải sầu cho nàng cũng đã rời đi, sau này nhìn thấy Lăng Phong cùng nữ nhân khác, quả thật nàng rất khó chịu.
Ma Vực tách biệt thế giới bên ngoài, mấy lão già sư phụ của phụ thân và đám lão nhân khác luôn hối thúc nàng đến để xem mặt, nơi đó cũng là tổng đàn của Ma giáo và Ám Dạ cung.
Vậy thì chi bằng đến đó, chí ít cũng có thứ để nàng quan tâm, thời gian bào mòn tất cả, chắc chắn nàng sẽ hoàn toàn quên Lăng Phong thôi.
Đáy lòng đã quyết, Phượng Họa Lan cụp mắt phân phó:
_ Ngươi còn ở đây làm gì? Mau sai người dọn dẹp chuẩn bị, xế chiều khởi hành.
Thiên An và Cát Tường kinh ngạc a một tiếng, cứ ngỡ là nghe lầm. Phượng Họa Lan thấy hai người chậm trễ, mày chỉ hơi nhíu, Thiên An đã vội vã dập đầu chạy mất:
_ Thuộc hạ nghe rõ, thuộc hạ lập tức đi phân phó.
Phượng Họa Lan đứng dậy, vào phòng lấy giấy Tuyên Thành ra, bảo Cát Tường mài mực bắt đầu múa bút.
Tất nhiên là nếu nàng nói cho phụ mẫu chắc chắn 99,9% là hai người sẽ khóc nháo không cho nàng đi. Bởi vậy phải giống như đám nữ tử bỏ nhà theo nam nhân mà để lại tâm thư cho phụ mẫu.
Tốc độ làm việc của Thiên An rất tốt. Trời xế chiều đã chuẩn bị sẵn sàng đợi ở cửa thành.
Phượng Họa Lan dùng bữa cuối với Phượng Vũ An và Lâm Đại Bảo xong, lấy cớ ra ngoài đi dạo trót lọt rời khỏi phủ, lên xe đi Ma Vực.Đến khi Lâm Đại Bảo tìm thấy tâm thư kia thì đã một ngày sau....