Thanh Loan quốc Thái tử gia Thẩm Hàn Chi thúc ngựa, vượt qua “vài” lớp kỵ binh bao bọc mà cùng tên đệ đệ tiến tới cỗ kiệu to nhất ở giữa.
Đoàn xe hiện vừa ra khỏi thành, cùng dừng lại giữa đường vắng bao la, theo lời đề nghị của sứ thần Thanh Loan quốc, gặp mặt phía bên kia chào hỏi một lần.
Diệp Kiều áo giáp đỏ rực, đầy bá khí từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khom người hành lễ:
_ Thanh Loan thái tử, mời theo ti chức.
Thẩm Hàn Chi được đệ đệ hắn đỡ xuống ngựa, che dấu vội tia khinh thường dưới đáy mắt, mỉm cười ôn hòa:
_ Mời tướng quân dẫn đường
Diệp Kiều dẫn hai người đến xe ngựa to. Cát Tường đợi bên ngoài thấp giọng thông báo, cũng mở cửa xe:
_ Thanh Loan Thái tử đến!
Cửa xe vừa mở, mùi đàn hương dịu dàng bay ra, thoang thoảng dễ chịu vô cùng, còn ấm áp hơn khí hậu bên ngoài nữa. Thẩm Hàn Chi tháo giày, bước vào.
Bên trong xe ngựa lót một tấm thảm lông cừu dày, không gian rất rộng rãi. Giữa đặt một bàn dài gỗ Hoàng lê, khăn trải cũng là loại vải thượng hạng, ấm trà sứ hoa vẽ đào hồng phấn trên bàn, bên cạnh là một lò xông hương nhỏ, bằng đồng tinh xảo tỏa mùi hương khắp khoang xe ngựa. Hai bên bàn trải thêm một tầng nệm bọc gấm đỏ, đều có người ngồi. Chính giữa là huyễn tháp phủ lông cáo trắng cao hơn nệm kia một bậc, sau huyễn tháp là một tấm bình phong vẽ tranh thủy mặc giang sơn Nguyệt Thần quốc nổi tiếng.
Câu hắn chú ý không phải là vật chất, chính là hai người ngồi trên huyễn tháp kia.
Nữ tử môi đỏ như son, thân vận lam y xanh đậm, điểm vài họa tiết đuôi chu tước ở vai phải, được thêu bằng chỉ xanh nhạt màu hơn. Mái tóc tím búi xệ gài một cây trâm phượng đuôi dài, phần còn lại tùy ý rơi xuống, ôm trọn lấy bờ vai gầy của nàng. Khuôn mặt trái xoan cân đối, sắc mặt lại xanh xanh có chút không tốt, mũi thon dài, phượng nhãn lười biếng màu tím huyền bí. Y phục ôm hơi sát cơ thể, cổ áo trễ xuống lộ ra rãnh ngực phập phồng khiêu gợi, eo nhỏ vừa nắm tay, từ đây cũng mơ hồ có thể thấy được cặp đùi thon dài đang bắt chéo. Nhìn xuống dưới, nàng không mang tất vớ, chân gót sen nho nhỏ cứ thế lộ ra, trên mắt cá chân trắng ngần đeo một chiếc vòng chế tác tinh xảo, càng nổi bật đôi chân đáng yêu của nàng. Nàng ấy nâng nhẹ tách trà, môi nhỏ khẽ mở uống, vô tình nhìn thấy vài chiếc răng thẳng đều trắng tinh khiết, lưỡi nhỏ đo đỏ, nhấc cử nhấc động tựa như có móc câu, trực tiếp chui thẳng vào tim, không khách khí đoạt lấy cư ngụ tại tâm người khác, động tác ưu nhã thoát tục, thuần khiết tựa trích tiên, cao quý khó ai bì kịp, còn có khí thế Đế vương lãnh ngạo bao quanh.
Thẩm Hàn Chi khó khăn đảo qua, lại đánh giá người bên cạnh.
Đây chắc chắn là Lan Lăng vương. Mặt nạ bạc khắc lan che hơn nửa dung mạo, tóc đen mềm cột đuôi ngựa bằng một sợi chỉ trắng. Dáng người to lớn dính sát lấy nữ tử, tay chế trụ hông nàng tuyên bố chủ quyền. Thân vận cẩm bào trắng xa hoa, hoa văn nhuyễn chỉ đen nổi, vạt áo hơi mở ra để lộ khuôn ngực cường tráng màu trắng tuyết, trên choàng qua thêm chiếc áo khoác mỏng màu xanh đen. Một cỗ áp lực cường đại vô hình xuất hiện, chèn ép khiến hắn có cảm giác hèn mọn khi đứng trước nam nhân này, cứ như chỉ nhìn thôi cũng là sự xúc phạm đến nam nhân đó vậy. Thẩm Hàn Chi nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt để cơn đau làm hắn tỉnh táo lại. Trong lòng hắn lập tức liệt Lan Lăng vương kia vào danh sách những người nguy hiểm cần diệt trừ ngay tức khắc!_ Bổn cung là Thanh Loan quốc thái tử, hân hạnh gặp qua các vị.
_ Mời Thái tử ngồi. Nguyệt Dạ Long âm trầm mở miệng, mắt hổ phách sắc bén liếc qua
Hai nữ quan đợi bên ngoài nhanh chóng tiến vào, đặt nệm đối diện huyễn tháp rồi vội vã ra ngoài.
Thẩm Hàn Chi thoảng mái ngồi xuống trước, người đệ theo hắn rụt rè ngồi cạnh. Nguyệt Ức Loan chủ động đứng dậy, rót trà đặt trước mặt hai người, mỉm cười giới thiệu:
_ Thanh Loan thái tử, bổn cung gặp qua ngài hẳn ngài còn nhớ? Bổn cung là Đại công chúa Nguyệt Thần quốc. Bên cạnh là Tam vương gia Hỏa Phượng quốc. Đối diện là Trấn Quốc công chúa và phò mã Hỏa Phượng quốc. Còn hai người kia, chắc thái tử cũng đoán ra thân phận rồi.
Thẩm Hàn Chi tao nhã uống trà gật đầu. Ánh mắt hắn đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Họa Lan, môi mỏng nhếch lên:
_ Nghe qua danh Trấn Quốc công chúa, nhan sắc xinh đẹp hơn cả Đệ nhất mỹ nhân Đại lục, trăm nghe không bằng một thấy, quả là được mở rộng tầm mắt.
_ Thái tử quá khen, bổn cung nào sánh bằng được! Phượng Họa Lan hoàn toàn bộ dạng hiền lương đáp
Thẩm Hàn Chi bộ dạng thư sinh yếu ớt, môi hồng răng trắng, là một cái tiểu bạch kiểm thanh tú, dung mạo so với Thiên Ngân cũng không bằng. Hắn khoác trên người thường phục màu vàng nhạt, tuy gọi là thường phục, nhưng họa tiết trên y phục vẫn phần nào chứng minh thân phận cao quý của hắn, đai lưng nạm ngọc lấp lánh, hông mang ngọc bội vàng kim. Phượng Họa Lan thoáng qua liền mang lòng phòng bị hắn. Bởi vì ánh mắt hắn, mặc dù che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị nàng bắt gặp tia giảo hoạt tính kế cùng địch ý, người này dã tâm không nhỏ, tâm tư tiểu nhân. Hơn nữa, truyền kì về hắn nàng đã nghe qua không ít.
Thẩm Hàn Chi không phải đích trưởng tử, nhưng có mẫu tộc Thái sư vang dội chống lưng. Mẫu phi hắn Hân tần cũng không được sủng ái, hắn càng không được Thanh Loan đế ngó ngàng đến. Hắn thân thích qua lại mới dì hai bên nhà ngoại chi thứ hai. Vài năm trước sinh thần 13 tuổi, hoàng hậu xem xét, chuẩn cho đích nữ chi thứ hai phủ Thái sư làm trắc phi. Phụ thân nàng ta ỷ thế, làm quan ở phương xa ăn chơi sa đọa, buôn muối lậu, tham ô vài trăm lượng vàng. Hoàng đế nghe tin gió, long nhan phẫn nộ. Thẩm Hàn Chi này tự mình nhận tra án, nhưng ai ngờ, hắn bên trong nhận hối lộ của vô số quan vận chuyển muối, hứa đảm bảo an toàn tính mạng cho họ, quay đầu bẩm báo cho Thanh Loan đế sự thật, chứng tỏ lòng trung thành, tự nguyện vứt cho Trắc phi hưu thư, tỏ ý không quan hệ với chi thứ hai Thái sư. Trắc phi hắn khi ấy đã có thai, treo cổ tự vẫn. Chi thứ hai giao tình thân thiết từ nhỏ, bị hắn bán đứng lại mất gia sản, khép tử tội, toàn bộ giết sạch. Thanh Loan đế bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác, ân chuẩn cho hắn lên triều. Chỉ hai năm đã thu phục lòng người, dùng vài thủ đoạn bỉ ổi đạp các huynh trưởng có thế lực xuống, nghiễm nhiên ngồi lên vị trí Thái tử. Bạch nhãn lang âm hiểm như vậy, tất nhiên phải tránh thật xa a.
_ Thanh Loan thái tử, vị kia....
Thẩm Hàn Chi câu môi, ánh mắt cảnh cáo quét qua, nam nhân ngồi cạnh sợ sệt run rẩy, the thé cất giọng:
_ Ta...ta là Duệ vương Thanh Loan quốc, gặp...gặp qua các vị
Hóa ra là đích trưởng tử bảo bối của Thanh Loan đế, nổi tiếng nhu nhược yếu đuối, nhát gan sợ sệt, bị Thẩm Hàn Chi dắt mũi, đến cả tên cũng không ai thèm nhớ.
Phượng Họa Lan quan sát, Duệ vương quả thật gầy yếu, sợ sệt, bất quá dung mạo đầy khí thế nam nhân, rất dễ nhìn, xuất chúng hơn Thẩm Hàn Chi nhiều. Nếu hắn bỏ đi vẻ nhu nhược kia, còn không phải trở thành nam tử hán đại trượng phu sao?
Nguyệt Dạ Long siết chặt eo nhỏ nàng, hơi thở bắt đầu nhiễm sát khí, mẹ nó, hai tên bạch kiểm kia đáng để Lan Lan nhìn không chớp mắt ư? Sớm biết như vậy, hắn còn lâu mới cho hai tên kia vào diện kiến, đỡ câu dẫn nương tử nhà hắn!
Đoàn xe hiện vừa ra khỏi thành, cùng dừng lại giữa đường vắng bao la, theo lời đề nghị của sứ thần Thanh Loan quốc, gặp mặt phía bên kia chào hỏi một lần.
Diệp Kiều áo giáp đỏ rực, đầy bá khí từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khom người hành lễ:
_ Thanh Loan thái tử, mời theo ti chức.
Thẩm Hàn Chi được đệ đệ hắn đỡ xuống ngựa, che dấu vội tia khinh thường dưới đáy mắt, mỉm cười ôn hòa:
_ Mời tướng quân dẫn đường
Diệp Kiều dẫn hai người đến xe ngựa to. Cát Tường đợi bên ngoài thấp giọng thông báo, cũng mở cửa xe:
_ Thanh Loan Thái tử đến!
Cửa xe vừa mở, mùi đàn hương dịu dàng bay ra, thoang thoảng dễ chịu vô cùng, còn ấm áp hơn khí hậu bên ngoài nữa. Thẩm Hàn Chi tháo giày, bước vào.
Bên trong xe ngựa lót một tấm thảm lông cừu dày, không gian rất rộng rãi. Giữa đặt một bàn dài gỗ Hoàng lê, khăn trải cũng là loại vải thượng hạng, ấm trà sứ hoa vẽ đào hồng phấn trên bàn, bên cạnh là một lò xông hương nhỏ, bằng đồng tinh xảo tỏa mùi hương khắp khoang xe ngựa. Hai bên bàn trải thêm một tầng nệm bọc gấm đỏ, đều có người ngồi. Chính giữa là huyễn tháp phủ lông cáo trắng cao hơn nệm kia một bậc, sau huyễn tháp là một tấm bình phong vẽ tranh thủy mặc giang sơn Nguyệt Thần quốc nổi tiếng.
Câu hắn chú ý không phải là vật chất, chính là hai người ngồi trên huyễn tháp kia.
Nữ tử môi đỏ như son, thân vận lam y xanh đậm, điểm vài họa tiết đuôi chu tước ở vai phải, được thêu bằng chỉ xanh nhạt màu hơn. Mái tóc tím búi xệ gài một cây trâm phượng đuôi dài, phần còn lại tùy ý rơi xuống, ôm trọn lấy bờ vai gầy của nàng. Khuôn mặt trái xoan cân đối, sắc mặt lại xanh xanh có chút không tốt, mũi thon dài, phượng nhãn lười biếng màu tím huyền bí. Y phục ôm hơi sát cơ thể, cổ áo trễ xuống lộ ra rãnh ngực phập phồng khiêu gợi, eo nhỏ vừa nắm tay, từ đây cũng mơ hồ có thể thấy được cặp đùi thon dài đang bắt chéo. Nhìn xuống dưới, nàng không mang tất vớ, chân gót sen nho nhỏ cứ thế lộ ra, trên mắt cá chân trắng ngần đeo một chiếc vòng chế tác tinh xảo, càng nổi bật đôi chân đáng yêu của nàng. Nàng ấy nâng nhẹ tách trà, môi nhỏ khẽ mở uống, vô tình nhìn thấy vài chiếc răng thẳng đều trắng tinh khiết, lưỡi nhỏ đo đỏ, nhấc cử nhấc động tựa như có móc câu, trực tiếp chui thẳng vào tim, không khách khí đoạt lấy cư ngụ tại tâm người khác, động tác ưu nhã thoát tục, thuần khiết tựa trích tiên, cao quý khó ai bì kịp, còn có khí thế Đế vương lãnh ngạo bao quanh.
Thẩm Hàn Chi khó khăn đảo qua, lại đánh giá người bên cạnh.
Đây chắc chắn là Lan Lăng vương. Mặt nạ bạc khắc lan che hơn nửa dung mạo, tóc đen mềm cột đuôi ngựa bằng một sợi chỉ trắng. Dáng người to lớn dính sát lấy nữ tử, tay chế trụ hông nàng tuyên bố chủ quyền. Thân vận cẩm bào trắng xa hoa, hoa văn nhuyễn chỉ đen nổi, vạt áo hơi mở ra để lộ khuôn ngực cường tráng màu trắng tuyết, trên choàng qua thêm chiếc áo khoác mỏng màu xanh đen. Một cỗ áp lực cường đại vô hình xuất hiện, chèn ép khiến hắn có cảm giác hèn mọn khi đứng trước nam nhân này, cứ như chỉ nhìn thôi cũng là sự xúc phạm đến nam nhân đó vậy. Thẩm Hàn Chi nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt để cơn đau làm hắn tỉnh táo lại. Trong lòng hắn lập tức liệt Lan Lăng vương kia vào danh sách những người nguy hiểm cần diệt trừ ngay tức khắc!_ Bổn cung là Thanh Loan quốc thái tử, hân hạnh gặp qua các vị.
_ Mời Thái tử ngồi. Nguyệt Dạ Long âm trầm mở miệng, mắt hổ phách sắc bén liếc qua
Hai nữ quan đợi bên ngoài nhanh chóng tiến vào, đặt nệm đối diện huyễn tháp rồi vội vã ra ngoài.
Thẩm Hàn Chi thoảng mái ngồi xuống trước, người đệ theo hắn rụt rè ngồi cạnh. Nguyệt Ức Loan chủ động đứng dậy, rót trà đặt trước mặt hai người, mỉm cười giới thiệu:
_ Thanh Loan thái tử, bổn cung gặp qua ngài hẳn ngài còn nhớ? Bổn cung là Đại công chúa Nguyệt Thần quốc. Bên cạnh là Tam vương gia Hỏa Phượng quốc. Đối diện là Trấn Quốc công chúa và phò mã Hỏa Phượng quốc. Còn hai người kia, chắc thái tử cũng đoán ra thân phận rồi.
Thẩm Hàn Chi tao nhã uống trà gật đầu. Ánh mắt hắn đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Họa Lan, môi mỏng nhếch lên:
_ Nghe qua danh Trấn Quốc công chúa, nhan sắc xinh đẹp hơn cả Đệ nhất mỹ nhân Đại lục, trăm nghe không bằng một thấy, quả là được mở rộng tầm mắt.
_ Thái tử quá khen, bổn cung nào sánh bằng được! Phượng Họa Lan hoàn toàn bộ dạng hiền lương đáp
Thẩm Hàn Chi bộ dạng thư sinh yếu ớt, môi hồng răng trắng, là một cái tiểu bạch kiểm thanh tú, dung mạo so với Thiên Ngân cũng không bằng. Hắn khoác trên người thường phục màu vàng nhạt, tuy gọi là thường phục, nhưng họa tiết trên y phục vẫn phần nào chứng minh thân phận cao quý của hắn, đai lưng nạm ngọc lấp lánh, hông mang ngọc bội vàng kim. Phượng Họa Lan thoáng qua liền mang lòng phòng bị hắn. Bởi vì ánh mắt hắn, mặc dù che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị nàng bắt gặp tia giảo hoạt tính kế cùng địch ý, người này dã tâm không nhỏ, tâm tư tiểu nhân. Hơn nữa, truyền kì về hắn nàng đã nghe qua không ít.
Thẩm Hàn Chi không phải đích trưởng tử, nhưng có mẫu tộc Thái sư vang dội chống lưng. Mẫu phi hắn Hân tần cũng không được sủng ái, hắn càng không được Thanh Loan đế ngó ngàng đến. Hắn thân thích qua lại mới dì hai bên nhà ngoại chi thứ hai. Vài năm trước sinh thần 13 tuổi, hoàng hậu xem xét, chuẩn cho đích nữ chi thứ hai phủ Thái sư làm trắc phi. Phụ thân nàng ta ỷ thế, làm quan ở phương xa ăn chơi sa đọa, buôn muối lậu, tham ô vài trăm lượng vàng. Hoàng đế nghe tin gió, long nhan phẫn nộ. Thẩm Hàn Chi này tự mình nhận tra án, nhưng ai ngờ, hắn bên trong nhận hối lộ của vô số quan vận chuyển muối, hứa đảm bảo an toàn tính mạng cho họ, quay đầu bẩm báo cho Thanh Loan đế sự thật, chứng tỏ lòng trung thành, tự nguyện vứt cho Trắc phi hưu thư, tỏ ý không quan hệ với chi thứ hai Thái sư. Trắc phi hắn khi ấy đã có thai, treo cổ tự vẫn. Chi thứ hai giao tình thân thiết từ nhỏ, bị hắn bán đứng lại mất gia sản, khép tử tội, toàn bộ giết sạch. Thanh Loan đế bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác, ân chuẩn cho hắn lên triều. Chỉ hai năm đã thu phục lòng người, dùng vài thủ đoạn bỉ ổi đạp các huynh trưởng có thế lực xuống, nghiễm nhiên ngồi lên vị trí Thái tử. Bạch nhãn lang âm hiểm như vậy, tất nhiên phải tránh thật xa a.
_ Thanh Loan thái tử, vị kia....
Thẩm Hàn Chi câu môi, ánh mắt cảnh cáo quét qua, nam nhân ngồi cạnh sợ sệt run rẩy, the thé cất giọng:
_ Ta...ta là Duệ vương Thanh Loan quốc, gặp...gặp qua các vị
Hóa ra là đích trưởng tử bảo bối của Thanh Loan đế, nổi tiếng nhu nhược yếu đuối, nhát gan sợ sệt, bị Thẩm Hàn Chi dắt mũi, đến cả tên cũng không ai thèm nhớ.
Phượng Họa Lan quan sát, Duệ vương quả thật gầy yếu, sợ sệt, bất quá dung mạo đầy khí thế nam nhân, rất dễ nhìn, xuất chúng hơn Thẩm Hàn Chi nhiều. Nếu hắn bỏ đi vẻ nhu nhược kia, còn không phải trở thành nam tử hán đại trượng phu sao?
Nguyệt Dạ Long siết chặt eo nhỏ nàng, hơi thở bắt đầu nhiễm sát khí, mẹ nó, hai tên bạch kiểm kia đáng để Lan Lan nhìn không chớp mắt ư? Sớm biết như vậy, hắn còn lâu mới cho hai tên kia vào diện kiến, đỡ câu dẫn nương tử nhà hắn!