Nguyệt Dạ Long âm u nhìn nữ nhân, mắt hổ phách nheo lại, một hồi lâu mới mở miệng hỏi:
_ Đại thẩm, ngươi là ai?
Phượng Họa Lan đè lại đám gân xanh trên trán đang nhảy loạn, ánh mắt sùng bái nhìn yêu nghiệt. Thật cao tay nha, một câu nói của hắn, làm cho bầu không khí màu hồng đầy trái tim lơ lửng hoàn toàn biến mất.
Nữ nhân kia tình thần trấn tĩnh vô cùng, vuốt ngực, mỉm cười cất giọng:
_ Biểu ca lần nào cũng đùa muội. Muội là Nguyệt Mỹ Hậu, nữ nhi của Trữ thân vương. Biểu ca, muội thật nhớ huynh!
Nguyệt Dạ Long cau mày, im lặng suy nghĩ. Thứ cho hắn, hắn không rảnh hơi mà nhớ mấy cái cọng lông này.
Phượng Họa Lan lại hiểu lầm, nghĩ là hắn bị sắc đẹp mê hoặc mà ngốc trệ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Nàng hất tay hắn ra, bước ra ngoài lại.
Nguyệt Dạ Long giật mình kinh ngạc, còn Nguyệt Mỹ Hậu âm thầm cong môi khiêu khích.
Phượng Họa Lan ra khỏi khách điếm, nhún chân khinh công, đạp trên vài nóc xe ngựa, hướng tới Tuyệt Ảnh Vân đang được Cát Tường dắt vào chuồng ngựa ngồi xuống.
_ Chủ tử! Cát Tường mấy ngày rồi chưa gặp nàng, toàn là vương gia hầu hạ, chiếm luôn chủ tử, hại nàng không có việc làm, đồng thời nhớ chủ tử đến muốn rơi lệ
_ Cát Tường, theo ta dạo thành. Phượng Họa Lan kéo dây cương, cùng ngựa đi trước
Mà Nguyệt Dạ Long chạy ra ngoài, vừa định đuổi theo thì Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan ngăn cản:
_ Ay da, thất đệ đi đâu?
_ Tránh đường. Long nhãn hắn híp lại, thập phần nguy hiểm
Nguyệt Mỹ Hậu thấy tình hình bất lợi, nàng ta hô một tiếng biểu ca tiến đến gần Nguyệt Dạ Long, vờ vấp té. Nguyệt Dạ Long tính cảnh giác quá mức cao, kị nữ nhân, hắn lách mình né tránh, giơ chân lên đỡ lấy, đỡ cho nàng ta té hủy dung.
Nguyệt Mỹ Hậu nhân cơ hội đó, tóm lấy vạt áo hắn chui vào, bộ dáng đáng thương như chú chó nhỏ, hai vai run rẩy, nước mắt chảy ra:
_ Biểu ca, nguy hiểm quá. Suýt chút nữa Hậu Hậu không gặp được biểu ca nữa rồi.
Nguyệt Dạ Long chán ghét, Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan vui vẻ trao đổi ánh mắt qua lại.
Vận Nguyệt Dạ Long hôm nay đã định rồi, là vận cứt chó, hoàng lịch khuyên nên ở yên không ra ngoài. Bởi vì, Phượng Họa Lan thúc ngựa đi ngang qua, một cảnh ôm ấp thân ái hoàn hảo rơi hết vào mắt nàng.
_ Lan Lan, Lan Lan, nàng đi đâu? Đợi vi phu đi cùng
_ Không dám phiền vương gia! Phượng Họa Lan cười lạnh, siết chặt dây cương, ép mình không nhìn hắn
Nguyệt Mỹ Hậu cảm thấy chưa đủ, than nhẹ một tiếng ôn nhu:
_ Biểu....biểu ca...mắt cá chân muội...
Tuyệt Ảnh Vân hừ mũi, nhấc chân hí vang tiêu soái tựa vương giả chạy đi.
Nguyệt Dạ Long thấy Lan Lan sinh khí, âm thầm kiểm điểm lại bản thân đã làm gì sai? Hắn rất ngoan nha, hôm qua hôn trộm ba cái, sờ soạn vài chỗ, thành thật ôm nàng ngủ, nào có làm chuyện gì xấu? Tâm tư hắn không ngừng xoay chuyển, đến khi trong ngực truyền đến tiếng than nhẹ, hắn mới vỡ lẽ....
Này....là Lan Lan....ghen? Ha hả, ta nói ta anh tuấn khuynh thành như vầy, người gặp người yêu, làm sao mà Lan Lan không có tình cảm với hắn được chứ! Ý nghĩ này khiến mặt mày hắn hớn hở, không khí theo tâm tình nhu hòa ấm áp hẳn.
Nguyệt Mỹ Hậu lầm tưởng hắn đây là đang lo lắng cho nàng, đã nảy sinh tình cảm với nàng, liền uốn éo thân thể dán sát lên lồng ngực cường tráng của hắn, úp mặt vào cọ, hít lấy mùi đàn hương nam tính của riêng hắn, ánh mắt mê muội thõa mãn.
_ Vân Trung, mang nàng đi.
Nguyệt Dạ Long không cho Nguyệt Mỹ Hầu đắc ý, thô bạo đẩy nàng ra, khí tức lãnh ngạo quay lại, phất tay áo vào khách điếm, không thèm nhìn nàng ta một lần.
Nguyệt Thương Ly ném cho nàng ta ánh mắt cổ vũ, rồi cũng theo Nguyệt Ức Loan rời khỏi.
Vân Trung thở dài, tại sao hắn luôn là người dọn phong lưu cho vương gia? Hắn cảm thán thân phận mấy câu, mặt lạnh tiến đến đỡ Nguyệt Mỹ Hậu ân cần:
_ Quận chúa không sao chứ?
_ Bổn quận chúa không sao. Nguyệt Mỹ Hậu tránh khỏi sự dìu dắt của hắn, vẻ mặt hiền lành dịu dàng đáp, nhưng tia khinh bỉ dưới đáy mắt bán đứng nàng ta
Vân Trung làm như không thấy, lui qua một bên.
Nguyệt Dạ Long vào phòng, nằm biếng nhác trên nhuyễn tháp, bạc môi mấp máy:
_ Ra đây
Hai bóng người không nể mặt cười khùng khục từ góc tối bước ra. Nữ tử dung mạo sắc sảo, y phục rực rỡ phóng khoáng. Nam nhân dung mạo anh khí, lãnh đạm, thân vận y phục dạ hành màu trắng, một cỗ khí chất...khụ, lưu manh.
Sử Tiêu Dung tự nhiên ngồi trên ghế rót trà, miệng nhai điểm tâm:
_ Chủ thượng a, ngài làm phu nhân tức giận rồi. Này, Hoa Vũ Lộng, ngươi nói xem phu nhân có khi nào hỏa nộ công tâm ra ngoài tìm tình lang không?
Hoa Vũ Lộng lắc lắc mông, nhỏ vài giọt nước mắt, vô lại lắc đầu:
_ Tỷ đừng nói bậy. Chủ thượng chúng ta anh minh thần võ, là tuyệt thế mỹ nam ngàn đời khó gặp, làm sao có thể bị hưu nha
Nguyệt Dạ Long nghe những lời này, tán thưởng nhìn gã Hoa Vũ Lộng.
Hoa Vũ Lộng được cổ vũ, cười híp mắt, gã chủ động ngồi cạnh chủ thượng, thanh âm mềm mại phát ớn lạnh:
_ Chủ thượng a~ Vũ Lộng gần đây thật hảo nhớ người. Từ khi người có phu nhân, không ai đánh Vũ Lộng nữa, thật buồn lắm.
Sử Tiêu Dung rụt vai, khóe môi giật giật, ay da, có người tìm chết!
Quả nhiên, Nguyệt Dạ Long “dịu dàng” nắm tay gã, cong bạc môi, ân cần đáp:
_ Nếu tiểu Lộng đã có lòng, chủ thượng làm sao không toại nguyện cho ngươi! Đi cùng chủ thượng nào...
Sử Tiêu Dung nhìn Nguyệt Dạ Long lôi tên đầu gỗ Hoa Vũ Lộng lao ra từ cửa sổ, nàng tốt bụng đọc kinh siêu độ cho gã.
Hoa Vũ Lộng nha, hắn là một trong tứ đại đường chủ Vũ đường, tâm phúc của chủ thượng, chức vị trong lâu chỉ thua chủ thượng, thân phận hiển hách vang danh giang hồ. Vũ đường của hắn chuyên đào tạo những sát thủ mới vào, quá trình huấn luyện rất mực khắc nghiệt. Những người xuất sắc vượt qua, sẽ được đưa cho Vân đường chủ Vân Trung huấn luyện, tiếp tục bồi dưỡng làm tâm phúc cho chủ thượng. Nàng là Tiêu đường chủ, phụ trách quản lí đám nữ sát thủ và cơ nghiệp của lâu, tóm lại là tiền và sắc. Còn có Quang đường chủ phụ trách vũ khí của lâu nữa.
Nhưng mà...đáng thương đáng thương cho mộc đầu ấy. Nàng thề, ban đầu hắn là nam nhân bình thường, anh tuấn, nhã nhặn, phong lưu, là tình nhân số một của đám thuộc hạ dưới nàng.
Có một thời gian, chủ thượng tuổi đang lớn, đang luyện võ công phát triển nhất. Khi ấy thủ hạ thân tín hoàn hảo đều bị chủ thượng “luyện tập” đánh cho hô phụ gọi mẫu. Vân Trung bà mụ theo hầu bị đánh nhiều nhất, nằm liệt giường dậy không nổi, vả lại thuộc hạ thân cận không ai lành lặn hầu hạ, bất đắc dĩ gọi Hoa Vũ Lộng về trụ sở làm vú em. Hoa Vũ Lộng trong một lần “luyện tập” với chủ thượng, bị thương nặng phần đầu, ngất xỉu tại trận.
Sau ngày ấy, hắn dở điên dở khùng lên. Hắn bắt đầu cuồng chủ thượng hắn, thay từ hắc y thành bạch y như áo tang, cả ngày lắc lư mông, vô sỉ tìm chủ thượng nói chuyện tâm tình, lần nào cũng được thủ hạ đặt nằm trên cán vác về
_ Đại thẩm, ngươi là ai?
Phượng Họa Lan đè lại đám gân xanh trên trán đang nhảy loạn, ánh mắt sùng bái nhìn yêu nghiệt. Thật cao tay nha, một câu nói của hắn, làm cho bầu không khí màu hồng đầy trái tim lơ lửng hoàn toàn biến mất.
Nữ nhân kia tình thần trấn tĩnh vô cùng, vuốt ngực, mỉm cười cất giọng:
_ Biểu ca lần nào cũng đùa muội. Muội là Nguyệt Mỹ Hậu, nữ nhi của Trữ thân vương. Biểu ca, muội thật nhớ huynh!
Nguyệt Dạ Long cau mày, im lặng suy nghĩ. Thứ cho hắn, hắn không rảnh hơi mà nhớ mấy cái cọng lông này.
Phượng Họa Lan lại hiểu lầm, nghĩ là hắn bị sắc đẹp mê hoặc mà ngốc trệ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Nàng hất tay hắn ra, bước ra ngoài lại.
Nguyệt Dạ Long giật mình kinh ngạc, còn Nguyệt Mỹ Hậu âm thầm cong môi khiêu khích.
Phượng Họa Lan ra khỏi khách điếm, nhún chân khinh công, đạp trên vài nóc xe ngựa, hướng tới Tuyệt Ảnh Vân đang được Cát Tường dắt vào chuồng ngựa ngồi xuống.
_ Chủ tử! Cát Tường mấy ngày rồi chưa gặp nàng, toàn là vương gia hầu hạ, chiếm luôn chủ tử, hại nàng không có việc làm, đồng thời nhớ chủ tử đến muốn rơi lệ
_ Cát Tường, theo ta dạo thành. Phượng Họa Lan kéo dây cương, cùng ngựa đi trước
Mà Nguyệt Dạ Long chạy ra ngoài, vừa định đuổi theo thì Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan ngăn cản:
_ Ay da, thất đệ đi đâu?
_ Tránh đường. Long nhãn hắn híp lại, thập phần nguy hiểm
Nguyệt Mỹ Hậu thấy tình hình bất lợi, nàng ta hô một tiếng biểu ca tiến đến gần Nguyệt Dạ Long, vờ vấp té. Nguyệt Dạ Long tính cảnh giác quá mức cao, kị nữ nhân, hắn lách mình né tránh, giơ chân lên đỡ lấy, đỡ cho nàng ta té hủy dung.
Nguyệt Mỹ Hậu nhân cơ hội đó, tóm lấy vạt áo hắn chui vào, bộ dáng đáng thương như chú chó nhỏ, hai vai run rẩy, nước mắt chảy ra:
_ Biểu ca, nguy hiểm quá. Suýt chút nữa Hậu Hậu không gặp được biểu ca nữa rồi.
Nguyệt Dạ Long chán ghét, Nguyệt Thương Ly và Nguyệt Ức Loan vui vẻ trao đổi ánh mắt qua lại.
Vận Nguyệt Dạ Long hôm nay đã định rồi, là vận cứt chó, hoàng lịch khuyên nên ở yên không ra ngoài. Bởi vì, Phượng Họa Lan thúc ngựa đi ngang qua, một cảnh ôm ấp thân ái hoàn hảo rơi hết vào mắt nàng.
_ Lan Lan, Lan Lan, nàng đi đâu? Đợi vi phu đi cùng
_ Không dám phiền vương gia! Phượng Họa Lan cười lạnh, siết chặt dây cương, ép mình không nhìn hắn
Nguyệt Mỹ Hậu cảm thấy chưa đủ, than nhẹ một tiếng ôn nhu:
_ Biểu....biểu ca...mắt cá chân muội...
Tuyệt Ảnh Vân hừ mũi, nhấc chân hí vang tiêu soái tựa vương giả chạy đi.
Nguyệt Dạ Long thấy Lan Lan sinh khí, âm thầm kiểm điểm lại bản thân đã làm gì sai? Hắn rất ngoan nha, hôm qua hôn trộm ba cái, sờ soạn vài chỗ, thành thật ôm nàng ngủ, nào có làm chuyện gì xấu? Tâm tư hắn không ngừng xoay chuyển, đến khi trong ngực truyền đến tiếng than nhẹ, hắn mới vỡ lẽ....
Này....là Lan Lan....ghen? Ha hả, ta nói ta anh tuấn khuynh thành như vầy, người gặp người yêu, làm sao mà Lan Lan không có tình cảm với hắn được chứ! Ý nghĩ này khiến mặt mày hắn hớn hở, không khí theo tâm tình nhu hòa ấm áp hẳn.
Nguyệt Mỹ Hậu lầm tưởng hắn đây là đang lo lắng cho nàng, đã nảy sinh tình cảm với nàng, liền uốn éo thân thể dán sát lên lồng ngực cường tráng của hắn, úp mặt vào cọ, hít lấy mùi đàn hương nam tính của riêng hắn, ánh mắt mê muội thõa mãn.
_ Vân Trung, mang nàng đi.
Nguyệt Dạ Long không cho Nguyệt Mỹ Hầu đắc ý, thô bạo đẩy nàng ra, khí tức lãnh ngạo quay lại, phất tay áo vào khách điếm, không thèm nhìn nàng ta một lần.
Nguyệt Thương Ly ném cho nàng ta ánh mắt cổ vũ, rồi cũng theo Nguyệt Ức Loan rời khỏi.
Vân Trung thở dài, tại sao hắn luôn là người dọn phong lưu cho vương gia? Hắn cảm thán thân phận mấy câu, mặt lạnh tiến đến đỡ Nguyệt Mỹ Hậu ân cần:
_ Quận chúa không sao chứ?
_ Bổn quận chúa không sao. Nguyệt Mỹ Hậu tránh khỏi sự dìu dắt của hắn, vẻ mặt hiền lành dịu dàng đáp, nhưng tia khinh bỉ dưới đáy mắt bán đứng nàng ta
Vân Trung làm như không thấy, lui qua một bên.
Nguyệt Dạ Long vào phòng, nằm biếng nhác trên nhuyễn tháp, bạc môi mấp máy:
_ Ra đây
Hai bóng người không nể mặt cười khùng khục từ góc tối bước ra. Nữ tử dung mạo sắc sảo, y phục rực rỡ phóng khoáng. Nam nhân dung mạo anh khí, lãnh đạm, thân vận y phục dạ hành màu trắng, một cỗ khí chất...khụ, lưu manh.
Sử Tiêu Dung tự nhiên ngồi trên ghế rót trà, miệng nhai điểm tâm:
_ Chủ thượng a, ngài làm phu nhân tức giận rồi. Này, Hoa Vũ Lộng, ngươi nói xem phu nhân có khi nào hỏa nộ công tâm ra ngoài tìm tình lang không?
Hoa Vũ Lộng lắc lắc mông, nhỏ vài giọt nước mắt, vô lại lắc đầu:
_ Tỷ đừng nói bậy. Chủ thượng chúng ta anh minh thần võ, là tuyệt thế mỹ nam ngàn đời khó gặp, làm sao có thể bị hưu nha
Nguyệt Dạ Long nghe những lời này, tán thưởng nhìn gã Hoa Vũ Lộng.
Hoa Vũ Lộng được cổ vũ, cười híp mắt, gã chủ động ngồi cạnh chủ thượng, thanh âm mềm mại phát ớn lạnh:
_ Chủ thượng a~ Vũ Lộng gần đây thật hảo nhớ người. Từ khi người có phu nhân, không ai đánh Vũ Lộng nữa, thật buồn lắm.
Sử Tiêu Dung rụt vai, khóe môi giật giật, ay da, có người tìm chết!
Quả nhiên, Nguyệt Dạ Long “dịu dàng” nắm tay gã, cong bạc môi, ân cần đáp:
_ Nếu tiểu Lộng đã có lòng, chủ thượng làm sao không toại nguyện cho ngươi! Đi cùng chủ thượng nào...
Sử Tiêu Dung nhìn Nguyệt Dạ Long lôi tên đầu gỗ Hoa Vũ Lộng lao ra từ cửa sổ, nàng tốt bụng đọc kinh siêu độ cho gã.
Hoa Vũ Lộng nha, hắn là một trong tứ đại đường chủ Vũ đường, tâm phúc của chủ thượng, chức vị trong lâu chỉ thua chủ thượng, thân phận hiển hách vang danh giang hồ. Vũ đường của hắn chuyên đào tạo những sát thủ mới vào, quá trình huấn luyện rất mực khắc nghiệt. Những người xuất sắc vượt qua, sẽ được đưa cho Vân đường chủ Vân Trung huấn luyện, tiếp tục bồi dưỡng làm tâm phúc cho chủ thượng. Nàng là Tiêu đường chủ, phụ trách quản lí đám nữ sát thủ và cơ nghiệp của lâu, tóm lại là tiền và sắc. Còn có Quang đường chủ phụ trách vũ khí của lâu nữa.
Nhưng mà...đáng thương đáng thương cho mộc đầu ấy. Nàng thề, ban đầu hắn là nam nhân bình thường, anh tuấn, nhã nhặn, phong lưu, là tình nhân số một của đám thuộc hạ dưới nàng.
Có một thời gian, chủ thượng tuổi đang lớn, đang luyện võ công phát triển nhất. Khi ấy thủ hạ thân tín hoàn hảo đều bị chủ thượng “luyện tập” đánh cho hô phụ gọi mẫu. Vân Trung bà mụ theo hầu bị đánh nhiều nhất, nằm liệt giường dậy không nổi, vả lại thuộc hạ thân cận không ai lành lặn hầu hạ, bất đắc dĩ gọi Hoa Vũ Lộng về trụ sở làm vú em. Hoa Vũ Lộng trong một lần “luyện tập” với chủ thượng, bị thương nặng phần đầu, ngất xỉu tại trận.
Sau ngày ấy, hắn dở điên dở khùng lên. Hắn bắt đầu cuồng chủ thượng hắn, thay từ hắc y thành bạch y như áo tang, cả ngày lắc lư mông, vô sỉ tìm chủ thượng nói chuyện tâm tình, lần nào cũng được thủ hạ đặt nằm trên cán vác về