Đinh Chiếu gửi lời mời cho Tần Dục, cố ý muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, cũng để cho Đinh Sơn an tâm. Lục Giác đi cùng với Tần Dục, còn cố ý dẫn theo bốn bảo tiêu.
Đinh Chiếu chắp hai tay sau lưng, theo sau là hai thủ hạ trông coi Trịnh Tam, gã cau mày nói: “Cậu đây là có ý gì?”
“Ra khỏi cửa dù sao vẫn phải cẩn thận một chút”.
“Ngày hôm nay tôi hẹn cậu tới chính là muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng để cho cha an tâm, người ngoài không cần có mặt ở đây”. Đinh Chiếu đối với Tần Dục nói: “Chỉ cần hai người chúng ta là tốt rồi”.
“Được”. Tần Dục liền nghiêng người nói nhỏ bên tai Lục Giác.
“Ngoài này gió lớn, em lên xe chờ đi”.
“Em sẽ ở đây chờ anh, anh mau ra nha”.
Nhìn hai đại nam nhân ở trước mặt trình diễn tiết mục ân ái, Đinh Chiếu có chút không chịu được, không kiên nhẫn nói: “Không nên để cha đợi lâu, sau khi trở ra cậu tha hồ mà thân thiết với tiểu tình nhân của mình”.
Lúc này Tần Dục mới đi vào cùng với Đinh Chiếu, Trịnh Tam đang bị Đinh Sơn trói lại, nửa chết nửa sống rũ đầu, lúc Tần Dục đi ngang qua gã, gã còn căm hận ngẩng đầu trừng Tần Dục.
“Mày thật sự yêu Phó Nhã?”
Trong đôi mắt âm u đầy tử khí của Trịnh Tam khi nghe thấy lời này vậy mà sáng lên một chút, xem ra gã thật sự yêu Phó Nhã.
“Trước khi theo tôi, hắn say đắm Phó Nhã nên đi làm vệ sĩ cho cô ta, kết quả xảy ra chút chuyện nên mới phải rời đi, sau này lại đi theo tôi”. Đinh Chiếu vì Trịnh Tam lên tiếng cũng vì chính mình giải thích.
Tần Dục ‘Ồ’ một tiếng: “Đinh thiếu thực là hoàn bảo”.
Hoàn bảo = Tuần hoàn lợi dụng phế vật, Tần Dục cười đến đặc biệt thuần lương, khiến người nghe không nghe ra một chút châm chọc.
Đinh Chiếu: “...”
——-
Nội thất cổ kính, Đinh Sơn đang ngồi phía trên, Đinh Chiếu cùng Tần Dục đứng bên dưới, hai người mặt đối mặt mà đứng.
Đinh Chiếu đem những lời gã từng giải thích với Đinh Sơn một lần nữa hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói lại cho Tần Dục, một chữ cũng không thiếu, khả năng học thuộc lòng này thật xứng đáng được điểm tối đa, sau khi nói xong, gã một mực cung kính đưa súng cho Tần Dục: “Nên nói tôi đều đã nói, hành vi cũng Trịnh Tam mặc dù không phải do tôi sai khiến, nhưng đúng là do tôi đã quản giáo không nghiêm. Nếu như cậu còn chưa tin, có thể dùng một phát súng giết chết tôi, sau đó đập chết tên Trịnh Tam khốn khiếp kia”.
Ngôn từ của Đinh Chiếu vô cùng chính nghĩa hiên ngang, đến Tần Dục cũng phải khen cho kỹ xảo diễn xuất của gã.
Trên mặt Đinh Chiếu chợt lóe một tia bi thống sâu sắc “Chỉ là sau khi tôi chết, làm phiền cậu chăm sóc cho cha tôi thật tốt”.
Nghe Đinh Chiếu nói, biểu tình nghiêm lãnh trên mặt Đinh Sơn rốt cuộc cũng xuất hiện một tia nứt, lộ ra một chút chân tình, ông không kiềm được mà nắm chặt tay vịn.
Trong mắt Tần Dục không có một tia gợn sóng, một chiêu này của Đinh Chiếu quả thật là lùi một bước để tiến hai bước, lợi dụng rất tốt tình cha con của gã và Đinh Sơn. Vốn Tần Dục chỉ nghi ngờ Đinh Chiếu bảy tám phần, nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định chuyện này do Đinh Chiếu ở sau lưng sai khiến như vậy, hoàn toàn là bởi vì Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm là một người phụ nữ không có đầu ốc, cô ta có đắc tội Đinh Chiếu, Tần Dục cũng không bất ngờ một chút nào.
Bất quá lần này kim chủ của Cam Điềm Điềm, Trương Nghiêm cũng không còn giúp đỡ cô ta, có lẽ do hắn đã chơi chán, có lẽ do hắn không muốn đắc tội với Đinh Chiếu, cũng có lẽ do tiếng tăm của Cam Điềm Điềm đã không còn đáng giá nữa, nói chung Trương Nghiêm đưa Cam Điềm Điềm cho Đinh Chiếu, ở phương diện kia Đinh Chiếu có chút biến thái, Cam Điềm Điềm bị gã hành hạ đến nỗi không một chỗ nào trên da thịt lành lặn, từ sau lần quay Mật Thất Đào Sinh, đã rất lâu cô ta không còn xuất hiện trước mặt công chúng.
Mấy ngày trước, sau khi quay xong một chương trình, Lục Giác bị một người phụ nữ choàng khăn mang kính râm chặn lại, sau khi người phụ nữ này tháo kính xuống, mắt trái của cô ta ứ máu, mắt phải thì có chút sưng, khiến một hồi lâu Lục Giác mới có thể nhận ra đó là Cam Điềm Điềm, Cam Điềm Điềm còn chưa mở miệng, Lục Giác đã mở miệng trước, thúc giục trợ lý đi tìm thuốc trị thương cho Cam Điềm Điềm .
Khi đóng phim mà bị thương là chuyện bình thường, cho nên Diệp Thành luôn chuẩn bị sẵn thuốc trị thương cho Lục Giác, những loại thuốc này đều cho Diệp gia cung cấp, trợ lý đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, động tác bôi thuốc rất là thành thạo.
Lục Giác vì chăm sóc tâm tình của Cam Điềm Điềm, còn cố ý mượn một căn phòng hóa trang để trống. Cam Điềm Điềm ngơ ngác ngồi trong phòng hóa trang cho trợ lý thoa thuốc, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi, từ sau khi cô ta gặp chuyện, cô ta mới biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, mà người đầu tiên cho cô ta chút ấm ấp lại là Lục Giác trước kia cô ta không ngừng giễu cợt.
Lục Giác không biết làm sao ứng phó với phụ nữ đang khóc, lại không thể giống như khi Tần Dục an ủi mình mà ôm cô ta, cho nên nhất thời cậu có chút luống cuống tay chân.
Cũng may Cam Điềm Điềm chỉ khóc một lát liền ngưng, không có cách nào, nước mắt dính lên vết thương thực sự là quá đau.
Cam Điềm Điềm suy nhược mà nói một câu xin lỗi, Lục Giác vốn cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, thêm vào bây giờ nhìn Cam Điềm Điềm thê thảm như vậy, cậu càng không muốn truy cứu.
“Gần đây cô gặp chuyện gì vậy?” Lục Giác tinh tế đánh giá Cam Điềm Điềm, phát hiện trên cổ cô ta cũng có vết thương.
Cam Điềm Điềm chần chờ nhìn Lưu Kiến Chương cùng trợ lý của Lục Giác, Lục Giác liền kêu hai người họ ra ngoài.
“Cậu và Tần Dục là một đôi?” Cam Điềm Điềm sâu kín nhìn Lục Giác.
Lục Giác cảnh giác nhìn Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm cười khổ một tiếng: “Xem ra là sự thật, cậu không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải đến để uy hiếp hai người”.
“Vậy là cô muốn chúng tôi giúp cô?” Lục Giác rất nhanh đã đoán ra mục đích chân chính của Cam Điềm Điềm, Cam Điềm Điềm không cung cấp tin tức này cho truyền thông, trái lại lại lên lút đến tìm cậu, hơn nữa nhìn trạng thái của cô ta bây giờ, nhất định là muốn cầu cạnh cậu và Tần Dục.
Từng trải qua việc Trương Nghiêm vứt bỏ lại bị Đinh Chiếu ngược đãi, Cam Điềm Điềm không còn ngang ngược ngông cuồng như trước đây, cô ta thê thảm kể rõ mọi chuyện mà mình gặp phải, Lục Giác có chút mất tập trung lắng nghe, nhưng vẫn kiên nhẫn không lên tiếng, rốt cuộc cô ta cũng nói đến trọng điểm. Có lẽ hình tượng không não của Cam Điềm Điềm quá thâm nhập vào lòng người, nên Đinh Chiếu vẫn luôn không đề phòng cô ta, trong một lần vô tình, Cam Điềm Điềm biết được Đinh Chiếu đã mấy lần động thủ muốn hại chết Tần Dục, cô ta cũng là từ Đinh Chiếu mà biết được quan hệ của Tần Dục và Lục Giác, Cam Điềm Điềm mơ hồ cảm thấy đây là cơ hội của mình, mấy ngày gần đây Đinh Chiếu bắt đầu bận túi bụi không rảnh quan tậm đến cô ta, nên cô ta mới nhân cơ hội đến đây tìm Lục Giác.
Mục đích của Cam Điềm Điềm rất đơn giản, Đinh Chiếu mà ngã, cô ta liền an toàn.
Lục Giác nghe Cam Điềm Điềm nói xong còn thật cao hứng, lần này cuối cùng cũng tìm được nhân chứng, nhưng khi cậu đem ý nghĩ này nói lại với Tần Dục lại bị Tần Dục gõ một cái, Đinh Sơn sao có khả năng tin tưởng Cam Điềm Điềm, nói không chừng ông còn nghĩ rằng Cam Điềm Điềm là kẻ lừa gạt do hắn mướn tới. Nghe vậy, Lục Giác rũ vai, cảm thấy Tần Dục nói có lý lắm, Tần Dục xoa xoa chỗ vừa nãy bị hắn gõ, con ngươi đen hơi híp lại, bất quá ít ra chuyện này cũng chứng minh được suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, đến lúc đó tuồng kịch mà hắn cùng Đinh Sơn diễn lại càng nắm chắc phần thắng.
Vừa nãy tại cửa, Tần Dục cố ý biểu hiện thân mật với Lục Giác chính là để thăm dò Đinh Chiếu, quả nhiên Đinh Chiếu liền mắc câu, không hề nghĩ ngợi liền nói hai người bọn họ là tiểu tình nhân, này càng chứng minh lời nói của Cam Điềm Điềm là sự thật.
Tần Dục bất động thanh sắc nhận lấy khẩu súng mà Đinh Chiếu đưa tới, lộ ra biểu tình khổ não: “Tôi đương nhiên là tin anh, nhưng tôi không biết dùng súng”
Ánh mắt của Đinh Chiếu lóe lên một tia thâm sắc, mơ hồ lộ ra vẻ xem thường, loại đại thiếu gia chỉ biết sống phóng tùng đóng phim như Tần Dục tất nhiên không thể biết dùng súng rồi.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng súng, làm ba người trong phòng đều biến sắc, hai người trông coi Trịnh Tam chạy vào nhà, hô lớn: “Không xong rồi, Trịnh Tam uy hiếp người mà Tần thiếu mang đến bỏ chạy! Hắn nói muốn cho Tần thiếu phải hối hận cả đời!”
Vừa nãy Tần Dục thân mật với Lục Giác đều rơi vào mắt mỗi người ở ngoài cửa, Trịnh Tam biết Lục Giác là nhược điểm của Tần Dục, cho nên thừa dịp người trông coi không chú ý, gã mang theo Lục Giác bỏ chạy.
Đinh Chiếu chỉ cảm thấy bóng người trước mắt loáng một cái, ngay sau đó cổ tay gã bị Tần Dục nắm chặt, một đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìm chằm chằm gã.
“Có phải là do anh an bài hay không!”
Tần Dục vốn muốn đưa Lục Giác về nhà rồi mới tới, nhưng Lục Giác sợ làm lỡ chuyện của hắn, nên liền muốn đi cùng, thấy Tần Dục do dự, Lục Giác còn nói có bảo tiêu đi cùng, Trịnh Tam đã bị bắt rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện, lúc này Tần Dục mới đồng ý, nhưng bọn họ đều quên mất, chính bởi vì Trịnh Tam không còn muốn sống nên mới càng nguy hiểm hơn, chỉ cần Trịnh Tam cướp được súng chỉa vào Lục Giác, những người còn lại đều không dám làm gì.
“Tần Dục! Người trông coi Trịnh Tam là do ta an bài, không có liên quan với A Chiếu!” Đinh Sơn vỗ vỗ ghế tựa, nói.
“Tôi đã biết là không tin được các người!” Hai mắt Tần Dục như sắp nứt ra, trừng mắt nhìn về phía Đinh Sơn, sau đó giống như điên chạy ra ngoài.
Đinh Chiếu phảng phất còn kích động hơn so với Tần Dục, hắn đạp mạnh hai người thủ hạ một cước: “Có một người mà cũng không trông coi được!”
Mặc dù Đinh Chiếu phát hỏa, nhưng đáy mắt không giấu được vui mừng, Trịnh Tam chạy, Tần Dục đuổi theo, đây là một cơ hội tốt để gã diệt trừ Tần Dục!
“Cha, Trịnh Tam là người của con, nên cũng sẽ nghe lời con, để con chạy theo Tần Dục”. Đinh Chiếu hướng Đinh Sơn chờ lệnh, gã bảo đảm nhất định sẽ mang Trịnh Tam trở về thỉnh tội.
Đinh Sơn híp mắt một cái, thở dài một hơi thật nhẹ, nói: “Đi đi, con đừng để xảy ra chuyện gì nữa đó”.
“Dạ!”
Đinh Chiếu ra cửa lập tức nhảy lên một chiếc xe việt dã, Tần Dục đang an bài người của mình đuổi bắt Trịnh Tam, gã lái xe đến bên người Tần dục: “Tôi quen thuộc địa hình ở nơi này hơn, cũng hiểu rõ Trịnh Tam, cậu nhanh chóng đi theo tôi đi”.
Tần Dục nghi ngờ nhìn hắn.
“Nếu như cậu còn do dự nữa, tiểu tình nhân của cậu có thể sẽ mất mạng”.
“Tin tưởng tôi! Tôi cũng vì chuộc tội nên mới giúp cậu, bằng không tôi cũng có thể chỉ cần phái người của mình đi tìm!” Đinh Chiếu tình chân ý thiết khuyên nhủ.
Đúng như dự đoán, Tần Dục cấp tốc nhảy lên xe, kêu bảo tiêu của mình lái xe theo sau, những người khác thì tách ra đi tìm, Đinh Chiếc một cước đạp chân ga, lợi dụng địa hình rất nhanh liền bỏ xa người phía sau, mà Tần Dục bởi lòng như lửa đốt lo lắng cho an nguy của Lục Giác, hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe phía sau, lúc này đừng nói chiếc xe phía sau, hắn chỉ hận Đinh Chiếu không thể lái xe nhanh hơn chút nữa.
“Tôi hiểu rõ Trịnh Tam, biết hắn sẽ đi đến nơi nào, cậu yên tâm đi”. Dọc theo đường đi Đinh Chiếu đều không ngừng nói chuyện, ý đồ phân tán lực chú ý của Tần Dục.
Thuận đường cái lái vào trong rừng, cuối cùng tại một con đường nhỏ, gã ngừng xe lại: “Xuống đây đi, con đường này không thể lái xe vào”.
“Anh xác định bọn họ đi đường này?”
“Chạy theo đường cái gã không thể chạy xa, chỉ có thể xuyên qua con đường nhỏ này vào trong rừng, phía sau cánh rừng này là biển lớn, Trịnh Tam hận cậu như vậy, nhất định sẽ không để Lục Giác chết thoải mái”.
Như là để chứng minh lời nói của Đinh Chiếu, điện thoại của Tần Dục đúng lúc vang lên, hắn nhanh chóng bắt máy, sắc mặt nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng mạnh mẽ cúp điện thoại: “Xuống xe đi đến bờ biển!”
Đinh Chiếu cũng có chút kinh ngạc, gã xác thức đã mua chuộc người trông coi Trịnh Tam, sau khi Trịnh Tam bắt được Lục Giác, Tần Dục nhất định sẽ lòng rối như tơ vò, sau đó gã sẽ dụ Tần Dục vào rừng, không nghĩ tới Trịnh Tam thật sự quẹo vào nơi này. Lúc nãy, khi vội vàng xuống xe, Tần Dục để quên khẩu súng lúc trước gã đưa cho hắn ở bên cạnh ghế lái, tầm mắt của Đinh Chiếu liếc qua khẩu súng kia, khóe miệng cong lên một vệt cười quỷ dị.
Đinh Chiếu giấu kỹ khẩu súng đi xuống xe với Tần Dục, dọc theo đường đi gã luôn nhắc nhở Tần Dục phải cẩn thận, đừng đi quá nhanh để đề phòng Trịnh Tam bất ngờ đánh lén, Tần Dục phảng phất như không nghe thấy, lực chú ý của hắn đều đặt ở việc tìm kiếm Trịnh Tam, bước chân cũng nhanh hơn so với Đinh Chiếu rất nhiều.
Hai người dần dần nới rộng khoảng cách.
Lúc này là cơ hội tuyệt hảo, đáy mắt Đinh Chiếu xẹt qua một tia hung quang, bây giờ gã nhân cơ hội giết chết Tần Dục, còn có thể đẩy hết tội lỗi lên người Trịnh Tam đang chạy trốn.
Đinh Chiếu chậm rãi nhấc cánh tay lên, không chút lưu tình bóp cò.
Cạch, không có tiếng súng vang lên như dự đoán, Đinh Chiếu ngơ ngác, lần thứ hai dùng sức bóp cò.
Tần Dục chậm rãi quay người lại, ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi xuống người Tần Dục, cũng chiếu sáng nụ cười tự phụ mà thong dong trên khuôn mặt hắn.
“Anh thật sự cho rằng tôi sẽ để lại khẩu súng cho anh?” Tần Dục chậm rãi mở bàn tay, năm viên đạn từng viên từng viên rơi xuống đất.
Đinh Chiếu trừng lớn mắt, thân thể phảng phất cũng giống như những viên đạn đang rơi kia.
“Con thật sự làm cho ta quá thất vọng”.
Giọng nói già nua trung khí mười phần vang lên khiến cho thân thể của Đinh Chiếu cương cứng, gã nản lòng rũ cánh tay xuống, bước chân trầm ổn của Đinh Sơn đậm trên đất bùn mềm mại, dẫm lên đám lá khô phát ra âm thanh sàn sạt, phảng phất như tiếng lưỡi hái của tử thần dần dần hạ xuống khi đòi mạng.
Đinh Chiếu đã rõ, tất cả những thứ này đều là một cái bẫy: “Mày cố ý mang Lục Giác đến, thả Trịnh Tam chạy chính là vì muốn dụ tao bại lộ?”
“Tôi sao có khả năng để cho Lục Giác phải mạo hiểm”. Trong mắt Tần Dục lộ ra vẻ đùa cợt: “Thứ tình cảm này các người mãi mãi sẽ không hiểu được”. Tiếng súng vừa nãy chính là tiếng súng bắn vào Trịnh Tam, chứ không phải Trịnh Tam thành công đoạt súng chạy trốn như Đinh Chiếu tưởng tượng.
Tần Dục nhìn Đinh Chiếu như lại đang nói với Đinh Sơn, Đinh Sơn hơi có chút bất đắc dĩ, ông hiểu rõ đây là ‘Đáp lễ’ của Tần Dục cho buổi nói chuyện lúc trước, tính cách này của Tần Dục thật có điểm giống ông.
Lần trước trong lời nói của Cam Điềm Điềm tiết lộ hai thông tin, một Đinh Chiếu đúng thật là thủ phạm sau màn, hai Đinh Chiếu đã biết quan hệ của hắn và Lục Giác.
Lần này Tần Dục mang theo Lục Giác chính là để tương kế tựu kế, Trịnh Tam còn chưa kịp hành động đã trúng một phát đạn, bị người tha đi, ở trong phòng Đinh Chiếu nghe thấy tiếng súng này tự cho là mưu kế của mình đã thành công, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy của Tần Dục, sau đó gã xung phong nhận việc mang Tần dục đi bắt Trịnh Tam.
Lần trước Đinh sơn để lộ tin tức muốn giao gia nghiệp của mình cho con trai ruột và con trai nuôi cùng quản lý, khiến Đinh Chiếu càng gấp gáp muốn diệt trừ Tần Dục hơn, cho nên gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Đinh Chiếu bị thuộc hạ của Đinh Sơn mang đi, lần này Đinh Sơn thật sự rất thất vọng đối với Đinh Chiếu, gã không những nói dối hết lần này đến lần khác, còn lợi dụng tình cha con của hai người, tuy rằng Đinh Chiếu là đứa con nuôi ông vừa ý nhất nhưng biểu hiện lần này của Đinh Chiếu đã làm cho trái tim của Đinh Sơn quá đau đớn.
Một tiếng súng vang lên làm kinh sợ những chú chim nhỏ đang nghỉ ngơi trong rừng, người Tần Dục mang tới đi ra từ bụi cậy, xa xa đối với hắn gật đầu, Tần Dục biết hết thảy đều đã kết thúc.
Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, hắn không cần lo lắng có người muốn lấy mạng mình nữa, nhưng Tần Dục cũng có loại cảm giác uể oải trước nay chưa từng có, kỳ thực sau khi biết được thân thế của mình hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ kế thừa gia sản của Đinh Sơn, nhưng đáng tiếc Đinh Chiếu không tin. Từ khi biết được Đinh Sơn đang tìm kiếm đứa con ruột, gã liền nổi sát tâm, nhiều lần ra tay đối với Tần Dục, Tần Dục có thể bỏ qua cho Tần Phương Vỹ bởi vì Tần Phương Vỹ hoàn toàn không muốn lấy mạng hăn, còn Đinh Chiếu thì hắn tuyệt đối không thể buông tha.
Đinh Sơn dùng bàn tay phủ kín vết chai của mình đè lại bả vai của Tần Dục: “Giờ ta chỉ còn có một đứa con trai là con, về nhà ăn tết đi”.
Tần Dục nhìn đôi mắt giống hệt mình kia, không mặn không nhạt nói: “Ông tới nhà tôi”.
Đinh Sơn: “...”
Đứa con nuôi vừa ý nhất đã chết rồi, Đinh Sơn lại không hài lòng đối với những đứa con nuôi khác, nên tất nhiên sẽ đặt toàn bộ hy vọng lên người con trai ruột. Sau ngày đó, Tần Dục bị Đinh Sơn làm phiền muốn chết, tuy rằng từ sau tai nạn tính tình của Tần Dục đã khá hơn trước nhiều, nhưng tính cách lười nhác thích vui chơi thì một chút cũng không thay đổi, hắn quản một mình Hoàn Thịnh đã phiền muộn không thôi, làm sao có khả năng quản thêm gia nghiệp của Đinh Sơn, vậy là đôi cha con này bắt đầu quá trình người đuổi người chạy.
Rất nhanh, đã đến đêm 30, tết xuân năm nay cũng không có lạnh lẽo như Tần Dục đã tưởng tượng, gia đình của hắn cũng náo nhiệt như những gia đình khác, mặc dù náo nhiệt theo cách khác.
Tưởng Mạn Thù mang theo tiểu tình nhân Italia của mình tới đón năm mới, Đinh Sơn còn khoa trương hơn, dẫn theo năm mỹ nữ vóc dàng cao gầy uyển chuyển, vừa vào nhà liền cởi sạch chỉ còn chừa lại trang phục bikini, bất quá những mỹ nữ này cũng không phải dành cho ông ta, mà là dành cho Tần Dục.
“Con nếu không muốn ta cũng không ép con nữa, nhưng con phải sinh cho ta một đứa cháu trai, nhân lúc ta còn khỏe mạnh có thể nuôi dạy giúp con”.
Tưởng Mạn Thù cười hì hì cho Đinh Sơn một ánh mắt không tệ, bất quá năm mỹ nữ này sợ rằng Tần Dục cũng không có hứng thú, bởi vì Tần Dục là gay.
Tần Dục không nghĩ tới chính mình liền như vậy bị công khai, hắn hiện tại chỉ muốn nhét Tưởng Mạn Thù không giữ mồm giữ miệng này vào tủ lạnh!
Đinh Sơn không phải Tưởng Mạn Thù, Tần Dục vô cùng lo lắng Đinh Sơn sẽ không tiếp thu được chuyện này mà gây bất lợi cho Lục Giác, hắn cau mày đang định nếu Đinh Sơn chơi ngoan thì hắn cũng chời hoành, ai ngờ Đinh Sơn chi dùng một phút liền tiếp nhận chuyện này, còn vô cùng nhanh chóng sửa đội kiến nghị: “Gay cũng không sao, có thể tìm người mang thai hộ, bây giờ kỹ thuật tiên tiến, trực tiếp làm một đôi long phượng thai đi”.
Tưởng Mạn Thù cảm thấy được đề nghị này không tệ, liền góp vui nói: “Tôi thích bảo bảo lai hơn”.
Đinh Sơn: “Vẫn là tóc đen mắt đen thì tốt hơn”.
Một đôi kỳ ba hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tần Dục, tự mình bàn tán sôi nổi về vấn đề cháu trai cháu gái.
“...” Tần Dục đối mặt với một cặp bệnh thần kinh này rốt cuộc cũng bạo phát: “Cút!”
“Lão tử không sinh, muốn sinh thì tự các người sinh đi!”
Đinh Chiếu chắp hai tay sau lưng, theo sau là hai thủ hạ trông coi Trịnh Tam, gã cau mày nói: “Cậu đây là có ý gì?”
“Ra khỏi cửa dù sao vẫn phải cẩn thận một chút”.
“Ngày hôm nay tôi hẹn cậu tới chính là muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng để cho cha an tâm, người ngoài không cần có mặt ở đây”. Đinh Chiếu đối với Tần Dục nói: “Chỉ cần hai người chúng ta là tốt rồi”.
“Được”. Tần Dục liền nghiêng người nói nhỏ bên tai Lục Giác.
“Ngoài này gió lớn, em lên xe chờ đi”.
“Em sẽ ở đây chờ anh, anh mau ra nha”.
Nhìn hai đại nam nhân ở trước mặt trình diễn tiết mục ân ái, Đinh Chiếu có chút không chịu được, không kiên nhẫn nói: “Không nên để cha đợi lâu, sau khi trở ra cậu tha hồ mà thân thiết với tiểu tình nhân của mình”.
Lúc này Tần Dục mới đi vào cùng với Đinh Chiếu, Trịnh Tam đang bị Đinh Sơn trói lại, nửa chết nửa sống rũ đầu, lúc Tần Dục đi ngang qua gã, gã còn căm hận ngẩng đầu trừng Tần Dục.
“Mày thật sự yêu Phó Nhã?”
Trong đôi mắt âm u đầy tử khí của Trịnh Tam khi nghe thấy lời này vậy mà sáng lên một chút, xem ra gã thật sự yêu Phó Nhã.
“Trước khi theo tôi, hắn say đắm Phó Nhã nên đi làm vệ sĩ cho cô ta, kết quả xảy ra chút chuyện nên mới phải rời đi, sau này lại đi theo tôi”. Đinh Chiếu vì Trịnh Tam lên tiếng cũng vì chính mình giải thích.
Tần Dục ‘Ồ’ một tiếng: “Đinh thiếu thực là hoàn bảo”.
Hoàn bảo = Tuần hoàn lợi dụng phế vật, Tần Dục cười đến đặc biệt thuần lương, khiến người nghe không nghe ra một chút châm chọc.
Đinh Chiếu: “...”
——-
Nội thất cổ kính, Đinh Sơn đang ngồi phía trên, Đinh Chiếu cùng Tần Dục đứng bên dưới, hai người mặt đối mặt mà đứng.
Đinh Chiếu đem những lời gã từng giải thích với Đinh Sơn một lần nữa hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói lại cho Tần Dục, một chữ cũng không thiếu, khả năng học thuộc lòng này thật xứng đáng được điểm tối đa, sau khi nói xong, gã một mực cung kính đưa súng cho Tần Dục: “Nên nói tôi đều đã nói, hành vi cũng Trịnh Tam mặc dù không phải do tôi sai khiến, nhưng đúng là do tôi đã quản giáo không nghiêm. Nếu như cậu còn chưa tin, có thể dùng một phát súng giết chết tôi, sau đó đập chết tên Trịnh Tam khốn khiếp kia”.
Ngôn từ của Đinh Chiếu vô cùng chính nghĩa hiên ngang, đến Tần Dục cũng phải khen cho kỹ xảo diễn xuất của gã.
Trên mặt Đinh Chiếu chợt lóe một tia bi thống sâu sắc “Chỉ là sau khi tôi chết, làm phiền cậu chăm sóc cho cha tôi thật tốt”.
Nghe Đinh Chiếu nói, biểu tình nghiêm lãnh trên mặt Đinh Sơn rốt cuộc cũng xuất hiện một tia nứt, lộ ra một chút chân tình, ông không kiềm được mà nắm chặt tay vịn.
Trong mắt Tần Dục không có một tia gợn sóng, một chiêu này của Đinh Chiếu quả thật là lùi một bước để tiến hai bước, lợi dụng rất tốt tình cha con của gã và Đinh Sơn. Vốn Tần Dục chỉ nghi ngờ Đinh Chiếu bảy tám phần, nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định chuyện này do Đinh Chiếu ở sau lưng sai khiến như vậy, hoàn toàn là bởi vì Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm là một người phụ nữ không có đầu ốc, cô ta có đắc tội Đinh Chiếu, Tần Dục cũng không bất ngờ một chút nào.
Bất quá lần này kim chủ của Cam Điềm Điềm, Trương Nghiêm cũng không còn giúp đỡ cô ta, có lẽ do hắn đã chơi chán, có lẽ do hắn không muốn đắc tội với Đinh Chiếu, cũng có lẽ do tiếng tăm của Cam Điềm Điềm đã không còn đáng giá nữa, nói chung Trương Nghiêm đưa Cam Điềm Điềm cho Đinh Chiếu, ở phương diện kia Đinh Chiếu có chút biến thái, Cam Điềm Điềm bị gã hành hạ đến nỗi không một chỗ nào trên da thịt lành lặn, từ sau lần quay Mật Thất Đào Sinh, đã rất lâu cô ta không còn xuất hiện trước mặt công chúng.
Mấy ngày trước, sau khi quay xong một chương trình, Lục Giác bị một người phụ nữ choàng khăn mang kính râm chặn lại, sau khi người phụ nữ này tháo kính xuống, mắt trái của cô ta ứ máu, mắt phải thì có chút sưng, khiến một hồi lâu Lục Giác mới có thể nhận ra đó là Cam Điềm Điềm, Cam Điềm Điềm còn chưa mở miệng, Lục Giác đã mở miệng trước, thúc giục trợ lý đi tìm thuốc trị thương cho Cam Điềm Điềm .
Khi đóng phim mà bị thương là chuyện bình thường, cho nên Diệp Thành luôn chuẩn bị sẵn thuốc trị thương cho Lục Giác, những loại thuốc này đều cho Diệp gia cung cấp, trợ lý đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, động tác bôi thuốc rất là thành thạo.
Lục Giác vì chăm sóc tâm tình của Cam Điềm Điềm, còn cố ý mượn một căn phòng hóa trang để trống. Cam Điềm Điềm ngơ ngác ngồi trong phòng hóa trang cho trợ lý thoa thuốc, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi, từ sau khi cô ta gặp chuyện, cô ta mới biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, mà người đầu tiên cho cô ta chút ấm ấp lại là Lục Giác trước kia cô ta không ngừng giễu cợt.
Lục Giác không biết làm sao ứng phó với phụ nữ đang khóc, lại không thể giống như khi Tần Dục an ủi mình mà ôm cô ta, cho nên nhất thời cậu có chút luống cuống tay chân.
Cũng may Cam Điềm Điềm chỉ khóc một lát liền ngưng, không có cách nào, nước mắt dính lên vết thương thực sự là quá đau.
Cam Điềm Điềm suy nhược mà nói một câu xin lỗi, Lục Giác vốn cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, thêm vào bây giờ nhìn Cam Điềm Điềm thê thảm như vậy, cậu càng không muốn truy cứu.
“Gần đây cô gặp chuyện gì vậy?” Lục Giác tinh tế đánh giá Cam Điềm Điềm, phát hiện trên cổ cô ta cũng có vết thương.
Cam Điềm Điềm chần chờ nhìn Lưu Kiến Chương cùng trợ lý của Lục Giác, Lục Giác liền kêu hai người họ ra ngoài.
“Cậu và Tần Dục là một đôi?” Cam Điềm Điềm sâu kín nhìn Lục Giác.
Lục Giác cảnh giác nhìn Cam Điềm Điềm.
Cam Điềm Điềm cười khổ một tiếng: “Xem ra là sự thật, cậu không cần phải lo lắng, tôi cũng không phải đến để uy hiếp hai người”.
“Vậy là cô muốn chúng tôi giúp cô?” Lục Giác rất nhanh đã đoán ra mục đích chân chính của Cam Điềm Điềm, Cam Điềm Điềm không cung cấp tin tức này cho truyền thông, trái lại lại lên lút đến tìm cậu, hơn nữa nhìn trạng thái của cô ta bây giờ, nhất định là muốn cầu cạnh cậu và Tần Dục.
Từng trải qua việc Trương Nghiêm vứt bỏ lại bị Đinh Chiếu ngược đãi, Cam Điềm Điềm không còn ngang ngược ngông cuồng như trước đây, cô ta thê thảm kể rõ mọi chuyện mà mình gặp phải, Lục Giác có chút mất tập trung lắng nghe, nhưng vẫn kiên nhẫn không lên tiếng, rốt cuộc cô ta cũng nói đến trọng điểm. Có lẽ hình tượng không não của Cam Điềm Điềm quá thâm nhập vào lòng người, nên Đinh Chiếu vẫn luôn không đề phòng cô ta, trong một lần vô tình, Cam Điềm Điềm biết được Đinh Chiếu đã mấy lần động thủ muốn hại chết Tần Dục, cô ta cũng là từ Đinh Chiếu mà biết được quan hệ của Tần Dục và Lục Giác, Cam Điềm Điềm mơ hồ cảm thấy đây là cơ hội của mình, mấy ngày gần đây Đinh Chiếu bắt đầu bận túi bụi không rảnh quan tậm đến cô ta, nên cô ta mới nhân cơ hội đến đây tìm Lục Giác.
Mục đích của Cam Điềm Điềm rất đơn giản, Đinh Chiếu mà ngã, cô ta liền an toàn.
Lục Giác nghe Cam Điềm Điềm nói xong còn thật cao hứng, lần này cuối cùng cũng tìm được nhân chứng, nhưng khi cậu đem ý nghĩ này nói lại với Tần Dục lại bị Tần Dục gõ một cái, Đinh Sơn sao có khả năng tin tưởng Cam Điềm Điềm, nói không chừng ông còn nghĩ rằng Cam Điềm Điềm là kẻ lừa gạt do hắn mướn tới. Nghe vậy, Lục Giác rũ vai, cảm thấy Tần Dục nói có lý lắm, Tần Dục xoa xoa chỗ vừa nãy bị hắn gõ, con ngươi đen hơi híp lại, bất quá ít ra chuyện này cũng chứng minh được suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, đến lúc đó tuồng kịch mà hắn cùng Đinh Sơn diễn lại càng nắm chắc phần thắng.
Vừa nãy tại cửa, Tần Dục cố ý biểu hiện thân mật với Lục Giác chính là để thăm dò Đinh Chiếu, quả nhiên Đinh Chiếu liền mắc câu, không hề nghĩ ngợi liền nói hai người bọn họ là tiểu tình nhân, này càng chứng minh lời nói của Cam Điềm Điềm là sự thật.
Tần Dục bất động thanh sắc nhận lấy khẩu súng mà Đinh Chiếu đưa tới, lộ ra biểu tình khổ não: “Tôi đương nhiên là tin anh, nhưng tôi không biết dùng súng”
Ánh mắt của Đinh Chiếu lóe lên một tia thâm sắc, mơ hồ lộ ra vẻ xem thường, loại đại thiếu gia chỉ biết sống phóng tùng đóng phim như Tần Dục tất nhiên không thể biết dùng súng rồi.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng súng, làm ba người trong phòng đều biến sắc, hai người trông coi Trịnh Tam chạy vào nhà, hô lớn: “Không xong rồi, Trịnh Tam uy hiếp người mà Tần thiếu mang đến bỏ chạy! Hắn nói muốn cho Tần thiếu phải hối hận cả đời!”
Vừa nãy Tần Dục thân mật với Lục Giác đều rơi vào mắt mỗi người ở ngoài cửa, Trịnh Tam biết Lục Giác là nhược điểm của Tần Dục, cho nên thừa dịp người trông coi không chú ý, gã mang theo Lục Giác bỏ chạy.
Đinh Chiếu chỉ cảm thấy bóng người trước mắt loáng một cái, ngay sau đó cổ tay gã bị Tần Dục nắm chặt, một đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìm chằm chằm gã.
“Có phải là do anh an bài hay không!”
Tần Dục vốn muốn đưa Lục Giác về nhà rồi mới tới, nhưng Lục Giác sợ làm lỡ chuyện của hắn, nên liền muốn đi cùng, thấy Tần Dục do dự, Lục Giác còn nói có bảo tiêu đi cùng, Trịnh Tam đã bị bắt rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện, lúc này Tần Dục mới đồng ý, nhưng bọn họ đều quên mất, chính bởi vì Trịnh Tam không còn muốn sống nên mới càng nguy hiểm hơn, chỉ cần Trịnh Tam cướp được súng chỉa vào Lục Giác, những người còn lại đều không dám làm gì.
“Tần Dục! Người trông coi Trịnh Tam là do ta an bài, không có liên quan với A Chiếu!” Đinh Sơn vỗ vỗ ghế tựa, nói.
“Tôi đã biết là không tin được các người!” Hai mắt Tần Dục như sắp nứt ra, trừng mắt nhìn về phía Đinh Sơn, sau đó giống như điên chạy ra ngoài.
Đinh Chiếu phảng phất còn kích động hơn so với Tần Dục, hắn đạp mạnh hai người thủ hạ một cước: “Có một người mà cũng không trông coi được!”
Mặc dù Đinh Chiếu phát hỏa, nhưng đáy mắt không giấu được vui mừng, Trịnh Tam chạy, Tần Dục đuổi theo, đây là một cơ hội tốt để gã diệt trừ Tần Dục!
“Cha, Trịnh Tam là người của con, nên cũng sẽ nghe lời con, để con chạy theo Tần Dục”. Đinh Chiếu hướng Đinh Sơn chờ lệnh, gã bảo đảm nhất định sẽ mang Trịnh Tam trở về thỉnh tội.
Đinh Sơn híp mắt một cái, thở dài một hơi thật nhẹ, nói: “Đi đi, con đừng để xảy ra chuyện gì nữa đó”.
“Dạ!”
Đinh Chiếu ra cửa lập tức nhảy lên một chiếc xe việt dã, Tần Dục đang an bài người của mình đuổi bắt Trịnh Tam, gã lái xe đến bên người Tần dục: “Tôi quen thuộc địa hình ở nơi này hơn, cũng hiểu rõ Trịnh Tam, cậu nhanh chóng đi theo tôi đi”.
Tần Dục nghi ngờ nhìn hắn.
“Nếu như cậu còn do dự nữa, tiểu tình nhân của cậu có thể sẽ mất mạng”.
“Tin tưởng tôi! Tôi cũng vì chuộc tội nên mới giúp cậu, bằng không tôi cũng có thể chỉ cần phái người của mình đi tìm!” Đinh Chiếu tình chân ý thiết khuyên nhủ.
Đúng như dự đoán, Tần Dục cấp tốc nhảy lên xe, kêu bảo tiêu của mình lái xe theo sau, những người khác thì tách ra đi tìm, Đinh Chiếc một cước đạp chân ga, lợi dụng địa hình rất nhanh liền bỏ xa người phía sau, mà Tần Dục bởi lòng như lửa đốt lo lắng cho an nguy của Lục Giác, hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe phía sau, lúc này đừng nói chiếc xe phía sau, hắn chỉ hận Đinh Chiếu không thể lái xe nhanh hơn chút nữa.
“Tôi hiểu rõ Trịnh Tam, biết hắn sẽ đi đến nơi nào, cậu yên tâm đi”. Dọc theo đường đi Đinh Chiếu đều không ngừng nói chuyện, ý đồ phân tán lực chú ý của Tần Dục.
Thuận đường cái lái vào trong rừng, cuối cùng tại một con đường nhỏ, gã ngừng xe lại: “Xuống đây đi, con đường này không thể lái xe vào”.
“Anh xác định bọn họ đi đường này?”
“Chạy theo đường cái gã không thể chạy xa, chỉ có thể xuyên qua con đường nhỏ này vào trong rừng, phía sau cánh rừng này là biển lớn, Trịnh Tam hận cậu như vậy, nhất định sẽ không để Lục Giác chết thoải mái”.
Như là để chứng minh lời nói của Đinh Chiếu, điện thoại của Tần Dục đúng lúc vang lên, hắn nhanh chóng bắt máy, sắc mặt nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng mạnh mẽ cúp điện thoại: “Xuống xe đi đến bờ biển!”
Đinh Chiếu cũng có chút kinh ngạc, gã xác thức đã mua chuộc người trông coi Trịnh Tam, sau khi Trịnh Tam bắt được Lục Giác, Tần Dục nhất định sẽ lòng rối như tơ vò, sau đó gã sẽ dụ Tần Dục vào rừng, không nghĩ tới Trịnh Tam thật sự quẹo vào nơi này. Lúc nãy, khi vội vàng xuống xe, Tần Dục để quên khẩu súng lúc trước gã đưa cho hắn ở bên cạnh ghế lái, tầm mắt của Đinh Chiếu liếc qua khẩu súng kia, khóe miệng cong lên một vệt cười quỷ dị.
Đinh Chiếu giấu kỹ khẩu súng đi xuống xe với Tần Dục, dọc theo đường đi gã luôn nhắc nhở Tần Dục phải cẩn thận, đừng đi quá nhanh để đề phòng Trịnh Tam bất ngờ đánh lén, Tần Dục phảng phất như không nghe thấy, lực chú ý của hắn đều đặt ở việc tìm kiếm Trịnh Tam, bước chân cũng nhanh hơn so với Đinh Chiếu rất nhiều.
Hai người dần dần nới rộng khoảng cách.
Lúc này là cơ hội tuyệt hảo, đáy mắt Đinh Chiếu xẹt qua một tia hung quang, bây giờ gã nhân cơ hội giết chết Tần Dục, còn có thể đẩy hết tội lỗi lên người Trịnh Tam đang chạy trốn.
Đinh Chiếu chậm rãi nhấc cánh tay lên, không chút lưu tình bóp cò.
Cạch, không có tiếng súng vang lên như dự đoán, Đinh Chiếu ngơ ngác, lần thứ hai dùng sức bóp cò.
Tần Dục chậm rãi quay người lại, ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi xuống người Tần Dục, cũng chiếu sáng nụ cười tự phụ mà thong dong trên khuôn mặt hắn.
“Anh thật sự cho rằng tôi sẽ để lại khẩu súng cho anh?” Tần Dục chậm rãi mở bàn tay, năm viên đạn từng viên từng viên rơi xuống đất.
Đinh Chiếu trừng lớn mắt, thân thể phảng phất cũng giống như những viên đạn đang rơi kia.
“Con thật sự làm cho ta quá thất vọng”.
Giọng nói già nua trung khí mười phần vang lên khiến cho thân thể của Đinh Chiếu cương cứng, gã nản lòng rũ cánh tay xuống, bước chân trầm ổn của Đinh Sơn đậm trên đất bùn mềm mại, dẫm lên đám lá khô phát ra âm thanh sàn sạt, phảng phất như tiếng lưỡi hái của tử thần dần dần hạ xuống khi đòi mạng.
Đinh Chiếu đã rõ, tất cả những thứ này đều là một cái bẫy: “Mày cố ý mang Lục Giác đến, thả Trịnh Tam chạy chính là vì muốn dụ tao bại lộ?”
“Tôi sao có khả năng để cho Lục Giác phải mạo hiểm”. Trong mắt Tần Dục lộ ra vẻ đùa cợt: “Thứ tình cảm này các người mãi mãi sẽ không hiểu được”. Tiếng súng vừa nãy chính là tiếng súng bắn vào Trịnh Tam, chứ không phải Trịnh Tam thành công đoạt súng chạy trốn như Đinh Chiếu tưởng tượng.
Tần Dục nhìn Đinh Chiếu như lại đang nói với Đinh Sơn, Đinh Sơn hơi có chút bất đắc dĩ, ông hiểu rõ đây là ‘Đáp lễ’ của Tần Dục cho buổi nói chuyện lúc trước, tính cách này của Tần Dục thật có điểm giống ông.
Lần trước trong lời nói của Cam Điềm Điềm tiết lộ hai thông tin, một Đinh Chiếu đúng thật là thủ phạm sau màn, hai Đinh Chiếu đã biết quan hệ của hắn và Lục Giác.
Lần này Tần Dục mang theo Lục Giác chính là để tương kế tựu kế, Trịnh Tam còn chưa kịp hành động đã trúng một phát đạn, bị người tha đi, ở trong phòng Đinh Chiếu nghe thấy tiếng súng này tự cho là mưu kế của mình đã thành công, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy của Tần Dục, sau đó gã xung phong nhận việc mang Tần dục đi bắt Trịnh Tam.
Lần trước Đinh sơn để lộ tin tức muốn giao gia nghiệp của mình cho con trai ruột và con trai nuôi cùng quản lý, khiến Đinh Chiếu càng gấp gáp muốn diệt trừ Tần Dục hơn, cho nên gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Đinh Chiếu bị thuộc hạ của Đinh Sơn mang đi, lần này Đinh Sơn thật sự rất thất vọng đối với Đinh Chiếu, gã không những nói dối hết lần này đến lần khác, còn lợi dụng tình cha con của hai người, tuy rằng Đinh Chiếu là đứa con nuôi ông vừa ý nhất nhưng biểu hiện lần này của Đinh Chiếu đã làm cho trái tim của Đinh Sơn quá đau đớn.
Một tiếng súng vang lên làm kinh sợ những chú chim nhỏ đang nghỉ ngơi trong rừng, người Tần Dục mang tới đi ra từ bụi cậy, xa xa đối với hắn gật đầu, Tần Dục biết hết thảy đều đã kết thúc.
Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, hắn không cần lo lắng có người muốn lấy mạng mình nữa, nhưng Tần Dục cũng có loại cảm giác uể oải trước nay chưa từng có, kỳ thực sau khi biết được thân thế của mình hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ kế thừa gia sản của Đinh Sơn, nhưng đáng tiếc Đinh Chiếu không tin. Từ khi biết được Đinh Sơn đang tìm kiếm đứa con ruột, gã liền nổi sát tâm, nhiều lần ra tay đối với Tần Dục, Tần Dục có thể bỏ qua cho Tần Phương Vỹ bởi vì Tần Phương Vỹ hoàn toàn không muốn lấy mạng hăn, còn Đinh Chiếu thì hắn tuyệt đối không thể buông tha.
Đinh Sơn dùng bàn tay phủ kín vết chai của mình đè lại bả vai của Tần Dục: “Giờ ta chỉ còn có một đứa con trai là con, về nhà ăn tết đi”.
Tần Dục nhìn đôi mắt giống hệt mình kia, không mặn không nhạt nói: “Ông tới nhà tôi”.
Đinh Sơn: “...”
Đứa con nuôi vừa ý nhất đã chết rồi, Đinh Sơn lại không hài lòng đối với những đứa con nuôi khác, nên tất nhiên sẽ đặt toàn bộ hy vọng lên người con trai ruột. Sau ngày đó, Tần Dục bị Đinh Sơn làm phiền muốn chết, tuy rằng từ sau tai nạn tính tình của Tần Dục đã khá hơn trước nhiều, nhưng tính cách lười nhác thích vui chơi thì một chút cũng không thay đổi, hắn quản một mình Hoàn Thịnh đã phiền muộn không thôi, làm sao có khả năng quản thêm gia nghiệp của Đinh Sơn, vậy là đôi cha con này bắt đầu quá trình người đuổi người chạy.
Rất nhanh, đã đến đêm 30, tết xuân năm nay cũng không có lạnh lẽo như Tần Dục đã tưởng tượng, gia đình của hắn cũng náo nhiệt như những gia đình khác, mặc dù náo nhiệt theo cách khác.
Tưởng Mạn Thù mang theo tiểu tình nhân Italia của mình tới đón năm mới, Đinh Sơn còn khoa trương hơn, dẫn theo năm mỹ nữ vóc dàng cao gầy uyển chuyển, vừa vào nhà liền cởi sạch chỉ còn chừa lại trang phục bikini, bất quá những mỹ nữ này cũng không phải dành cho ông ta, mà là dành cho Tần Dục.
“Con nếu không muốn ta cũng không ép con nữa, nhưng con phải sinh cho ta một đứa cháu trai, nhân lúc ta còn khỏe mạnh có thể nuôi dạy giúp con”.
Tưởng Mạn Thù cười hì hì cho Đinh Sơn một ánh mắt không tệ, bất quá năm mỹ nữ này sợ rằng Tần Dục cũng không có hứng thú, bởi vì Tần Dục là gay.
Tần Dục không nghĩ tới chính mình liền như vậy bị công khai, hắn hiện tại chỉ muốn nhét Tưởng Mạn Thù không giữ mồm giữ miệng này vào tủ lạnh!
Đinh Sơn không phải Tưởng Mạn Thù, Tần Dục vô cùng lo lắng Đinh Sơn sẽ không tiếp thu được chuyện này mà gây bất lợi cho Lục Giác, hắn cau mày đang định nếu Đinh Sơn chơi ngoan thì hắn cũng chời hoành, ai ngờ Đinh Sơn chi dùng một phút liền tiếp nhận chuyện này, còn vô cùng nhanh chóng sửa đội kiến nghị: “Gay cũng không sao, có thể tìm người mang thai hộ, bây giờ kỹ thuật tiên tiến, trực tiếp làm một đôi long phượng thai đi”.
Tưởng Mạn Thù cảm thấy được đề nghị này không tệ, liền góp vui nói: “Tôi thích bảo bảo lai hơn”.
Đinh Sơn: “Vẫn là tóc đen mắt đen thì tốt hơn”.
Một đôi kỳ ba hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tần Dục, tự mình bàn tán sôi nổi về vấn đề cháu trai cháu gái.
“...” Tần Dục đối mặt với một cặp bệnh thần kinh này rốt cuộc cũng bạo phát: “Cút!”
“Lão tử không sinh, muốn sinh thì tự các người sinh đi!”