Lục Giác không hé răng, xem như ngầm thừa nhận.
Diệp Thành thấy Lục Giác rủ đầu xuống, ủ rũ một cách đáng thương, liền nỗ lực để cho vẻ mặt mình ôn hòa một chút, động viên nói: “Diệp gia cái gì cũng không thiếu, coi như gia cảnh người đó bình thường thậm chí là nghèo khó cũng không sao, cho nên chỉ cần em yêu cô ấy, cô ấy cũng tốt với em là được, nên em không cần tạo cho mình và cô ấy áp lực quá lớn”.
Diệp Thành cho là mình đối với vấn đề tình cảm của hai em vẫn tương đối hiểu ý, thấu tình đạt lý.
“Em rất thích anh ấy, anh ấy cũng đối với em rất tốt”. (Mọi người hiểu mà, ở bên Trung chỉ có ta và ngươi nên ở đây Diệp Thành vẫn chưa hiểu ý của Lục Giác)
“Vậy thì tốt”. Diệp Thành mỉm cười gật đầu: “Có thời gian thì mang người về nhà đi, Diệp gia cũng không ăn thịt người, em không cần phải giấu giấu diếm diếm tự dọa mình, cũng dọa đến tiểu cô nương người ta”.
Lục Giác đâm đâm ngón tay, nhưng chính là giới tính không đúng a QAQ.
Em sợ anh sau khi thấy người thì cười không nổi còn muốn rút dao ra a QAQ.
Lục Giác cũng không bởi vì lời nói của Diệp Thành mà nhẹ nhõm hơn, trái lại càng thêm xoắn xuýt bất an.
‘Côn Lôn quyết chiến’ là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Tần Dục tự làm giám chế, cho nên từ việc lớn như tuyển diễn viên, đến việc nhỏ như đạo cụ quần áo, hay mỗi chi tiết nhỏ trong kịch bản đều được hắn đặc biệt quan tâm.
“Màu sắc quần áo của Ma tôn không đúng, tôi muốn là màu đỏ sẫm chứ không phải màu hồng đậm, còn có hoa văn mẫu đơn này quá xinh đẹp không có tính bạo ngược”. Tần Dục nhìn bản phát thảo cuối cùng do người phụ trách trang phục đưa đến, nói cho hắn biết từng chi tiết cần sửa đổi, người phụ trách trang phục nghiêm túc ghi lại những yêu cầu của Tần Dục.
Tinh.
Tần Dục quét mắt nhìn tin nhắn, khóe môi không tự chủ mà cong lên: “Các người ra ngoài trước đi”.
Người phụ trách trang phục cùng bộ phận đạo cụ nối đuôi nhau mà ra.
Lục Giác lo lắng lo lắng: Anh của em hỏi em lúc nào thì mang anh tới.
Tần Dục tràn đầy tự tin: Bất cứ lúc nào cũng có thể <( ̄︶ ̄)>.
Lục Giác do dự không quyết: Ai, vẫn là một thời gian nữa đi.
Tần Dục vẻ mặt đưa đám: Em muốn bội tình bạc nghĩa với anh hay sao?
Lục Giác: Em là sợ anh của em sẽ đánh anh, hai chúng ta cũng đánh không lại anh ấy _(:3″ ∠)_.
Tần Dục:...
Tần Dục có lẽ phải cảm thấy vui mừng? Ít nhất Lục Giác cũng nói là chúng ta, mà không phải là anh.
Ít nhất Lục Giác cũng xem hai người bọn họ là một thể.
Lục Giác: Anh có muốn chúng ta trói anh ấy lại rồi hãy thẳng thắn hay không? Tuy rằng dây thừng cũng không nhất định giữ được anh ấy, nhưng ít ra chúng ta cũng có thời gian để chạy trốn.
Lục Giác có ý nghĩ thần kỳ như vậy, Tần Dục không biết nên khóc hay nên cười, nếu thật sự làm vậy, vợ hắn cũng không cần cưới, bất quá gần đây xác thực có rất nhiều việc, một bộ phim truyề n hình và một bộ phim điện ảnh hoạt hình đều cần có hắn tọa trấn, vẫn là qua một thời gian nữa rồi nói.
Tần Dục kêu Lục Giác thuật lại đầu đuôi đoạn đối thoại với Diệp Thành lại một lần, trong lòng chuẩn bị trước, sau này thật sự đối mặt cũng biết đối phó thế nào, không đúng, là lấy lòng boss thế nào.
Trí nhớ cùng khả năng mô phỏng của Lục Giác rất kinh người, ngữ âm cậu phát ra, giống y như Diệp Thành, ngay cả giọng nói cũng giống nhau đến bảy phần, Tần Dục cảm thấy mình như đang nói chuyện với Diệp Thành vậy.
Ý của lời trong lời ngoài của Diệp Thành đều rất đơn giản, Tần Dục dễ dàng tìm được chỗ đột phá.
Tần Dục: Anh đã nắm chắc.
Lục Giác: Thật sự?
Tần Dục phảng phất như nhìn thấy bộ dáng sáng mắt lên ngưỡng mộ nhìn mình của Lục Giác, liền nhịn không được cười, hắn lại để cho Lục Giác kể lại những chuyện Diệp Thành từng trải qua, đặc biệt là chuyện tình yêu của Diệp Thành, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không phải sao.
Nhắc đến chuyện tình yêu của Diệp Thành, Lục Giác càng ra sức bán đứng anh trai của mình.
Diệp Thành là một người siêu cấp theo chủ nghĩa thực dụng, trong cuộc đời của anh hoàn toàn không có hai từ lãng mạn.
Ngày lễ tình nhân, Diệp Thành không tặng sôcôla không tặng hoa tươi, mà là sáng sớm, anh liền mời một bác sĩ Đông Y đến bắt mạch cho bạn gái, anh cho là so với hoa tươi cùng sôcôla, cơ hội được danh y bắt mạch càng hiếm có hơn; có lần bạn gái anh nói mình mập, ngày hôm sau Diệp Thành liền phái một huấn luyện viên riêng và bác sĩ dinh dưỡng đến cho bạn gái; con gái đều thích xe đẹp, Diệp Thành cảm thấy chiếc xe kia chỉ có mẽ ngoài, cuối cùng chọn một chiếc có tình năng tốt vẻ ngoài đơn giản.
Dằn vặt đến dằn vặt đi, hai người bạn gái của Diệp Thành đều muốn chia tay với anh, Diệp Thành đối với bạn gái cũng không keo kiệt, nhưng chủ nghĩa thực dụng của anh làm cho bạn gái anh chịu không nổi.
Lục Giác: Anh của em đánh giá rất cao người bạn gái thứ hai, anh ấy vô cùng thưởng thức đối phương, cảm thấy cô ấy rất thích hợp lấy về làm vợ, cho nên khi tình cảm của hai người đối mặt với nguy cơ tan vỡ, anh ấy cũng nỗ lực cứu vãn. Anh hai nói với anh ấy muốn giành lại tấm lòng của bạn gái thì nhất định phải biểu hiên chân tâm của mình, tỷ như tự đem mình làm quà tặng, dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành. Sau đó anh của em tặng cho bạn gái của mình 99 đóa hoa hồng giả do anh ấy tự tay làm, anh ấy cảm thấy so với hoa thật hoa giả cành thực dụng hơn, sau đó liền bi kịch.
Tần Dục có thể tưởng tượng biểu tình của nữ sinh kia khi nhận được quà tặng.
Tần Dục:...
Tần Dục: Anh cảm thấy anh trai của em không thích hợp theo đuổi người khác.
Lục Giác:?
Tần Dục: Anh ta thích hợp bị theo đuổi hơn.
Tần Dục vẫn cho rằng Diệp Thành là một người rất ‘Khốc’, không nghĩ tới lại ‘Nhị’ như vậy, không biết hạng người gì mới có thể tóm được anh cả Diệp đây, Tần Dục nghĩ.
Mấy ngày sau, ‘Côn Lôn quyết chiến’ khởi quay, một đám ngôi sao điện ảnh toàn bộ đều có mặt đông đủ, bộ phim này tập hợp đủ những tiểu sinh hoa đán hot nhất hiện nay, một bộ phim hội tụ nhiều ngôi sao như vậy, nên đương nhiên rất được giới truyền thông chú ý, ngay cả người được đồn không hợp với Tần Dục, Cam Điềm Điềm, cũng có một vai trọng yếu trong phim.
Đối mặt với tin đồn không hợp, các minh tinh khác đều né tránh đề tài này, nhưng Tần Dục lại rất chân thực đáp lại, trước đây hắn và Cam Điềm Điềm xác thực là không hợp, thế nhưng khi Cam Điềm Điềm chủ động thử vai ma nữ, hắn cũng cho là Cam Điềm Điềm rất thích hợp với vai này, cho nên mới đồng ý cho Cam Điềm Điềm nhận vai.
Tần Dục thẳng thắn trái lại chiếm được rất nhiều lời khen tặng của mọi người, thời điểm Cam Điềm Điềm xuất hiện lần nữa trước công chúng đã biến hóa rất lớn, đóng phim cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, bất quá chân chính khiến Lục Giác kinh ngạc không phải là biến hóa của Cam Điềm Điềm, mà là ánh mắt nhìn người của Tần Dục.
Trước kia Tần Dục có lẽ chỉ là một minh tinh thần tượng, nhưng bây giờ hắn ngày càng giống tổng giám đốc Giải trí Hoàn Thịnh.
—–
Tần Dục đóng vai Ma tôn Ngự Viêm cùng Lục Giác đóng vai Tiên quân Bạch Đế vốn là sư huynh đệ, sau khi Bạch Đế trở thành đệ tử cuối cùng của thượng tiên Côn Lôn, vì thiên phú kinh người, cho nên rất được thượng tiên Côn Lôn và phong chủ mười hai ngọn núi của Côn Lôn thưởng thức, dần dần uy hiếp đến vị trí đại sư huynh Côn Lôn của Ngự Viêm. Một lần Ngự Viêm ngẫu nhiên nghe được thượng tiên và mười hai phong chủ nghị luận, Ngự Viêm rất chăm chỉ, nhưng đáng tiếc thiên phú lại thua kém Bạch Đế một bậc, thêm vào việc người hắn yêu Lăng Ba tiên tử cũng dời tình đến người Bạch Đế, dần dần tâm ma của Ngự Viêm khó lòng khống chế, thêm vào hiểu lầm liên tiếp xảy ra, càng làm hắn nảy sinh khúc mắt với sư đệ Bạch Đế, cuối cùng rơi vào ma đạo, trở thành Ma tôn đời tiếp theo. Sau cùng, Bạch Đế vì bảo đảm an bình của tiên giới và nhân gian, tiến hành quyết chiến đối với Ma tôn tại đỉnh Côn Lôn, cuối cùng cùng Ngự Viêm đồng quy vu tận.
Sai khi đại cương này được công bố trên mạng, đã đưa đến sự bàn tán sôi nổi của các fan.
Vai diễn mới càng điên rồ: Vì sao phim mới càng xem càng thấy cơ, Ma tôn Tiên quân căn bản là sư huynh đệ tương ái tương sát phải không.
Mỗi ngày đều yêu điệu tây bì* (Một làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị): Nhân vật của Lục Giác rốt cuộc cũng đè ép được Tần Dục một hồi.
Chờ các ngươi nói cùng nhau: Chỉ là nhân vật áp mà thôi, trên bản chất tôi cảm thấy vẫn là Tần Dục áp Lục Giác.
Tần Dục tặng Chờ các ngươi nói cùng nhau một like.
Lục Giác yên lặng đăng nhập tài khoản weibo của Tần Dục, hủy bỏ like đó.
Chờ các ngươi nói cùng nhau: A a a a a nam thần tặng tôi một like kìa!
Chờ các ngươi nói cùng nhau: Tại sao lại lập tức hủy bỏ rồi QAQ.
Mọi người đều dồn dập suy đoán ước chừng Tần Dục chỉ trượt tay mà thôi, lần trước không phải Tần Dục cũng không cẩn thận like một bình luận rồi rất nhanh cũng hủy bỏ hay sao.
Cách một đoạn thời gian, ‘Côn Lôn quyết chiến’ liền công bố tạo hình của các nhân vật, lần thứ hai nhấc lên một vòng chảy nước miếng mới.
Tần Dục thời điểm làm tiên tay áo phiêu phiêu, Tần Dục sau khi nhập ma tà khí bá đạo, Lục Giác mới vừa vào Côn Lôn thủy thủy nộn nộn, Lục Giác sau khi tu luyện thành thượng tiên thì ôn nhuận như ngọc, công chính nghiêm minh, còn những nhân vật khác cũng làm cho khán giả vô cùng mong đợi.
Đối với bộ phim này anh cả Diệp cũng rất chờ mong, đồng thời anh càng chờ mong đối tượng của Lục Giác, một lần tụ họp gia đình, Diệp Thành nghĩ lần trước Lục Giác ấp a ấp úng như vậy là lo lắng thái độ của bọn họ, anh cảm thấy mình tất phải châm cho ba mẹ một mũi tiêm dự phòng, liền nhắc đến chuyện Lục Giác có đối tượng với ba mẹ, hi vọng ba mẹ Diệp có thể ủng hộ, không cần tạo áp lực quá lớn cho Lục Giác, bằng không cậu cũng không dám mang người ta về nhà. Ba Diệp mẹ Diệp cười thành đóa hoa, đều bảo đảm rằng sẽ vô cùng ủng hộ, chỉ có anh hai Diệp nhạy bén nhận ra vấn đề vùi đầu ăn không dám nói lời nào.
Anh luôn cảm thấy, Lục Giác tìm khả năng không phải là bạn gái, mà là bạn trai a, anh của anh bình thường thông minh như vậy, sao chuyện này lại không có một chút linh quang nào chứ.
Sau lần tụ họp gia đình đó, ba mẹ Diệp đều gửi tin nhắn an ủi đến cho Lục Giác.
Diệp ba: Tiểu giác, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, chỉ cần là người con thích, chúng ta cũng sẽ thích.
Diệp mẹ: Khi nào con mang người về cho mẹ nhìn?
Diệp Nhất Hàng: Thắp nến.
Sau khi Lục Giác nhận được tin nhắn, bỗng dưng cả kinh, cấp tốc đem tin nhắn chia sẻ với Tần Dục.
Tần Dục cao thâm khó dò nói: “Xem ra anh hai Diệp là người hiểu rõ nhất”.
Lục Giác mặt buồn rười rượi: “Ngay cả ba mẹ cũng đã biết, em không nghĩ tới anh cả lại nói với hai người”.
Tần Dục cân nhắc, việc này cũng không thể giấu lâu, hiện tại người nhìn chằm chằm hắn và Lục Giác ngày càng nhiều, không biết khi nào chuyện này bị đưa ra ánh sáng, đến lúc để người nhà họ Diệp biết được chuyện này thông qua báo chí sẽ càng tệ hại hơn.
Áo bào tơ lụa màu trắng, đường viên tím, thiêu hoa văn hình mây, mái tóc được vấn gọn bằng ngọc bích, càng tôn lên khuôn mặt như ngọc của Lục Giác, Tần Dục nhịn không được mà ôm lấy cậu: “Đừng lo lắng, trời có sập xuống cũng có sư huynh chống đỡ”.
Vốn trong mắt Lục Giác còn đang cảm động, thời điểm phát hiên phía dưới của sư huynh có phản ứng, cậu liền không cảm động nổi nữa. Bởi vì quay bộ phim này, Tần Dục rất nhập diễn, thường thường gọi Lục Giác là sư đệ, coi như chỉ có hai người cũng vậy, Tần Dục còn dụ dỗ Lục Giác chơi sư huynh đệ play, dẫn đến ngày hôm sau khi quay phim, Lục Giác vừa nghe thấy Tần Dục ôn nhu gọi mình sư đệ, chân cậu liền nhuyễn thất thần NG.
‘Côn Lôn quyết chiến’ quay một cái chính là ba tháng, Tần Dục quay vô cùng sảng khoái, Lục Giác quay thì tay mềm chân nhũn, Tần Dục đem trang phục của hai người sau khi quay xong giặt sạch sẽ, Lục Giác hỏi hắn nhận việc này để làm gì, Tần Dục giễu giễu nói, lần sau ở nhà mặc trang phục diễn làm một lần, Tần Dục đối với sư huynh đệ play thật là thực tủy biết vị lải nhải không ngừng, khiến cho Lục Giác quả thực là &*#¥! Trách sao lúc làm trang phục cho bọn họ Tần Dục toàn sử dụng chất liệu thượng hạng, thì ra đã sớm có chủ ý này!
Đảo mắt liền vào thu, Tần Dục nghênh đón kỳ ngộ mới trong cuộc đời diễn viên của mình, đạo diễn bậc thầy Lý Lam Thành lần thứ hai hướng Tần Dục tung cành ô-liu, mời hắn đóng một vai tướng quân trong bộ phim mới của ông, tướng quân Mạnh Phi là một vị tướng quân có thật trong lịch sử, cuộc đời của ông rất nhấp nhô, xúc động lòng người, tại một ngàn năm trước, một tướng quân có tư tưởng không vì quân chỉ vì dân, không bảo vệ hoàng thất, chỉ bảo vệ sơn hà quốc thổ như Mạnh Phi là rất hiếm có, tại một thời đại, hoàng đế là trời, tư tưởng như ông có thể nói là đại nghịch bất đạo, nhưng vì ông đa mưu túc trí, hiểu biết về binh pháp lại có võ nghệ cao cường, nên hoàng đế không thể không trọng dụng.
Vai diễn Mạnh Phi đối với Tần Dục mà nói là một thử thách hoàn toàn mới, trước đây nhân vật của Tần Dục đều là thiếu gia có tiền hay thanh niên tuấn mỹ, đây là lần đầu tiên hắn đóng một vai quang minh lẫm liệt như vậy, cho nên Tần Duc vừa tiếp xúc với nhân vật, liền bế quan cân nhắc, hắn tìm hiểu kỹ về cuộc đời của Mạnh Phi, còn tìm hiểu những bộ phim có liên quan đến Mạnh Phi, bất kể là kịch nói hay chính kịch, Tần Dục đều xem toàn bộ, nhưng biết rõ là một chuyện, diễn dịch lại là một chuyện khác.
Lần đầu tiên trong đời Tần Dục gặp phải bình cảnh, cuối cùng Tần Dục quyết định hướng Lục Giác cầu viện.
“Anh muốn đến quân đội rèn luyện?”
“Đúng vậy, bộ phim này mùa xuân sang năm là bắt đầu quay, anh còn khoảng năm tháng để rèn luyện chính mình, anh nghiên cứu hồi lâu, phát hiện mình khiếm khuyến nhất chính là khí chất của một người lính”. Tần Dục rất coi trong vai diễn Mạnh Phi này.
“Em sẽ nói với anh em giúp anh, bất quá anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong quân đội rất là cực khổ”.
“Anh biết”. Tần Dục thả kịch bản trong tay xuống, nói với Lục Giác: “Kỳ thực anh làm như vậy cũng vì có chút tư tâm, anh hi vọng anh của em có thể chấp nhận anh”.
Lục Giác ngẩn người, trong lòng trăm mối ngổn ngang, kỳ thực so với chính cậu, áp lực của Tần Dục còn lớn hơn rất nhiều, phần áp lực này, cậu cũng không thể để cho một mình Tần Dục gánh vác.
Lục Giác ôm Tần Dục nói: “Chỉ cần em yêu anh là được rồi”.
Tần Dục cười mà không nói, chỉ là nặn nặn mặt Lục Giác.
Lục Giác tìm cơ hội cùng Diệp Thành thuật lại ý nghĩ của Tần Dục, Diệp Thành có chút bất ngờ khép lại tờ báo trong tay, liếc nhìn Lục Giác một cái rồi nói: “Không nghĩ tới cậu ta còn có phần tâm này”.
Thời điểm Lục Giác quay ‘Côn Lôn quyết chiến’, Diệp Thành có đi thăm trường quay, biểu hiện của Tần Dục làm cho anh hơi thay đổi suy nghĩ trước đó, thêm vào trước đây Tần Dục còn cứu Lục Giác, cho nên ấn tượng của Diệp Thành đối với Tần Dục cũng tốt hơn một chút.
“Anh, anh có thể giúp cho anh ấy không?”
“Việc này anh có thể giúp, chỉ cần lúc đó cậu ta đừng kêu cha gọi mẹ đòi về nhà là được”.
“...” Lục Giác có chút do dự, cậu rõ ràng cảm nhận được anh trai không phải đang nói đùa, cho nên vừa nghe, cậu liền lo lắng cho Tần Dục.
“Em làm sao vậy?” Diệp Thành phát hiện thần sắc của Lục Giác hơi quái dị.
“Không, không có”. Lục Giác cúi đầu: “Vậy làm phiền anh”.
Diệp Thành khốc khốc ừ một tiếng.
Ngồi bên cạnh, Diệp Nhất Hàng oán thầm, trên mặt em trai nhà anh là viết rõ hai chữ ‘Đau lòng’ có được hay không a, anh trai à, anh không phải luôn nói thị lực của mình tốt lắm sao.
Sau khi Diệp Thành an bài xuống, Tần Dục liền ở trong quân đội huấn luyện ma quỷ suốt bốn tháng trời, lúc trở ra, hắn như biến thành người khác vậy, vừa đen, vừa gầy, nhưng càng rắn chắc cường tráng hơn trước, Tần Dục đăng một tấm ảnh lên weibo, những fan hâm mộ đều dồn dập biểu thị Tần Dục càng đẹp trai càng man hơn trước.
Nếu như là nghệ sĩ khác, e rằng đối với chuyện vào quân đội rèn luyện sẽ cố ý lộ ra tin tức, nhưng Tần Dục lại căn dặn đội tuyên truyền không được để lộ tin này cho bất kỳ truyền thông nào, hắn cũng không muốn Diệp Thành cảm thấy mình chỉ mượn cơ hội để tăng danh tiếng.
Ngày Tần Dục từ quân đội trở ra, là Lục Giác đi đón hắn, suốt bốn tháng huấn luyện kiểu phong bế, hai người không có cơ hội gặp mặt, Lục Giác rất kích động, Tần Dục càng kích động, khí lực của hắn so với trước đây còn lớn hơn rất nhiều, đường nét cơ bắp rõ ràng mà trôi chảy, hắn bế thẳng Lục Giác lên, cơ hồ không kịp chờ đợi mà áp người lên tường, cơ bắp hiện rõ trên bắp tay có một loại mỹ cảm không nói nên lời.
Tần Dục cắn lên cái gáy trắng nõn của Lục Giác, khàn khàn nói: “Bây giờ chúng ta có thể thử càng nhiều tư thế hơn”.
Lục Giác: “...” Chính khí hiên ngang đâu, tại sao Tần Dục vẫn như cũ vậy ô ô ô!
Cơ thể bị treo lơ lửng, khiến mỗi lần xâm nhập càng vào sâu hơn, chỉ làm một lần, cơ thể Lục Giác đã mềm nhũn cả ra, mồ hồi đầm đìa như được vớt ra từ nước, Lục Giác ôm lấy Tần Dục nghẹn ngào khóc, Tần Dục sao có thể tha cho cậu, mỗi một tư thế mới đều làm cho Lục Giác kích thích như muốn ngất đi cho xong.
Diệp Thành thấy Lục Giác rủ đầu xuống, ủ rũ một cách đáng thương, liền nỗ lực để cho vẻ mặt mình ôn hòa một chút, động viên nói: “Diệp gia cái gì cũng không thiếu, coi như gia cảnh người đó bình thường thậm chí là nghèo khó cũng không sao, cho nên chỉ cần em yêu cô ấy, cô ấy cũng tốt với em là được, nên em không cần tạo cho mình và cô ấy áp lực quá lớn”.
Diệp Thành cho là mình đối với vấn đề tình cảm của hai em vẫn tương đối hiểu ý, thấu tình đạt lý.
“Em rất thích anh ấy, anh ấy cũng đối với em rất tốt”. (Mọi người hiểu mà, ở bên Trung chỉ có ta và ngươi nên ở đây Diệp Thành vẫn chưa hiểu ý của Lục Giác)
“Vậy thì tốt”. Diệp Thành mỉm cười gật đầu: “Có thời gian thì mang người về nhà đi, Diệp gia cũng không ăn thịt người, em không cần phải giấu giấu diếm diếm tự dọa mình, cũng dọa đến tiểu cô nương người ta”.
Lục Giác đâm đâm ngón tay, nhưng chính là giới tính không đúng a QAQ.
Em sợ anh sau khi thấy người thì cười không nổi còn muốn rút dao ra a QAQ.
Lục Giác cũng không bởi vì lời nói của Diệp Thành mà nhẹ nhõm hơn, trái lại càng thêm xoắn xuýt bất an.
‘Côn Lôn quyết chiến’ là bộ phim truyền hình đầu tiên mà Tần Dục tự làm giám chế, cho nên từ việc lớn như tuyển diễn viên, đến việc nhỏ như đạo cụ quần áo, hay mỗi chi tiết nhỏ trong kịch bản đều được hắn đặc biệt quan tâm.
“Màu sắc quần áo của Ma tôn không đúng, tôi muốn là màu đỏ sẫm chứ không phải màu hồng đậm, còn có hoa văn mẫu đơn này quá xinh đẹp không có tính bạo ngược”. Tần Dục nhìn bản phát thảo cuối cùng do người phụ trách trang phục đưa đến, nói cho hắn biết từng chi tiết cần sửa đổi, người phụ trách trang phục nghiêm túc ghi lại những yêu cầu của Tần Dục.
Tinh.
Tần Dục quét mắt nhìn tin nhắn, khóe môi không tự chủ mà cong lên: “Các người ra ngoài trước đi”.
Người phụ trách trang phục cùng bộ phận đạo cụ nối đuôi nhau mà ra.
Lục Giác lo lắng lo lắng: Anh của em hỏi em lúc nào thì mang anh tới.
Tần Dục tràn đầy tự tin: Bất cứ lúc nào cũng có thể <( ̄︶ ̄)>.
Lục Giác do dự không quyết: Ai, vẫn là một thời gian nữa đi.
Tần Dục vẻ mặt đưa đám: Em muốn bội tình bạc nghĩa với anh hay sao?
Lục Giác: Em là sợ anh của em sẽ đánh anh, hai chúng ta cũng đánh không lại anh ấy _(:3″ ∠)_.
Tần Dục:...
Tần Dục có lẽ phải cảm thấy vui mừng? Ít nhất Lục Giác cũng nói là chúng ta, mà không phải là anh.
Ít nhất Lục Giác cũng xem hai người bọn họ là một thể.
Lục Giác: Anh có muốn chúng ta trói anh ấy lại rồi hãy thẳng thắn hay không? Tuy rằng dây thừng cũng không nhất định giữ được anh ấy, nhưng ít ra chúng ta cũng có thời gian để chạy trốn.
Lục Giác có ý nghĩ thần kỳ như vậy, Tần Dục không biết nên khóc hay nên cười, nếu thật sự làm vậy, vợ hắn cũng không cần cưới, bất quá gần đây xác thực có rất nhiều việc, một bộ phim truyề n hình và một bộ phim điện ảnh hoạt hình đều cần có hắn tọa trấn, vẫn là qua một thời gian nữa rồi nói.
Tần Dục kêu Lục Giác thuật lại đầu đuôi đoạn đối thoại với Diệp Thành lại một lần, trong lòng chuẩn bị trước, sau này thật sự đối mặt cũng biết đối phó thế nào, không đúng, là lấy lòng boss thế nào.
Trí nhớ cùng khả năng mô phỏng của Lục Giác rất kinh người, ngữ âm cậu phát ra, giống y như Diệp Thành, ngay cả giọng nói cũng giống nhau đến bảy phần, Tần Dục cảm thấy mình như đang nói chuyện với Diệp Thành vậy.
Ý của lời trong lời ngoài của Diệp Thành đều rất đơn giản, Tần Dục dễ dàng tìm được chỗ đột phá.
Tần Dục: Anh đã nắm chắc.
Lục Giác: Thật sự?
Tần Dục phảng phất như nhìn thấy bộ dáng sáng mắt lên ngưỡng mộ nhìn mình của Lục Giác, liền nhịn không được cười, hắn lại để cho Lục Giác kể lại những chuyện Diệp Thành từng trải qua, đặc biệt là chuyện tình yêu của Diệp Thành, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không phải sao.
Nhắc đến chuyện tình yêu của Diệp Thành, Lục Giác càng ra sức bán đứng anh trai của mình.
Diệp Thành là một người siêu cấp theo chủ nghĩa thực dụng, trong cuộc đời của anh hoàn toàn không có hai từ lãng mạn.
Ngày lễ tình nhân, Diệp Thành không tặng sôcôla không tặng hoa tươi, mà là sáng sớm, anh liền mời một bác sĩ Đông Y đến bắt mạch cho bạn gái, anh cho là so với hoa tươi cùng sôcôla, cơ hội được danh y bắt mạch càng hiếm có hơn; có lần bạn gái anh nói mình mập, ngày hôm sau Diệp Thành liền phái một huấn luyện viên riêng và bác sĩ dinh dưỡng đến cho bạn gái; con gái đều thích xe đẹp, Diệp Thành cảm thấy chiếc xe kia chỉ có mẽ ngoài, cuối cùng chọn một chiếc có tình năng tốt vẻ ngoài đơn giản.
Dằn vặt đến dằn vặt đi, hai người bạn gái của Diệp Thành đều muốn chia tay với anh, Diệp Thành đối với bạn gái cũng không keo kiệt, nhưng chủ nghĩa thực dụng của anh làm cho bạn gái anh chịu không nổi.
Lục Giác: Anh của em đánh giá rất cao người bạn gái thứ hai, anh ấy vô cùng thưởng thức đối phương, cảm thấy cô ấy rất thích hợp lấy về làm vợ, cho nên khi tình cảm của hai người đối mặt với nguy cơ tan vỡ, anh ấy cũng nỗ lực cứu vãn. Anh hai nói với anh ấy muốn giành lại tấm lòng của bạn gái thì nhất định phải biểu hiên chân tâm của mình, tỷ như tự đem mình làm quà tặng, dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành. Sau đó anh của em tặng cho bạn gái của mình 99 đóa hoa hồng giả do anh ấy tự tay làm, anh ấy cảm thấy so với hoa thật hoa giả cành thực dụng hơn, sau đó liền bi kịch.
Tần Dục có thể tưởng tượng biểu tình của nữ sinh kia khi nhận được quà tặng.
Tần Dục:...
Tần Dục: Anh cảm thấy anh trai của em không thích hợp theo đuổi người khác.
Lục Giác:?
Tần Dục: Anh ta thích hợp bị theo đuổi hơn.
Tần Dục vẫn cho rằng Diệp Thành là một người rất ‘Khốc’, không nghĩ tới lại ‘Nhị’ như vậy, không biết hạng người gì mới có thể tóm được anh cả Diệp đây, Tần Dục nghĩ.
Mấy ngày sau, ‘Côn Lôn quyết chiến’ khởi quay, một đám ngôi sao điện ảnh toàn bộ đều có mặt đông đủ, bộ phim này tập hợp đủ những tiểu sinh hoa đán hot nhất hiện nay, một bộ phim hội tụ nhiều ngôi sao như vậy, nên đương nhiên rất được giới truyền thông chú ý, ngay cả người được đồn không hợp với Tần Dục, Cam Điềm Điềm, cũng có một vai trọng yếu trong phim.
Đối mặt với tin đồn không hợp, các minh tinh khác đều né tránh đề tài này, nhưng Tần Dục lại rất chân thực đáp lại, trước đây hắn và Cam Điềm Điềm xác thực là không hợp, thế nhưng khi Cam Điềm Điềm chủ động thử vai ma nữ, hắn cũng cho là Cam Điềm Điềm rất thích hợp với vai này, cho nên mới đồng ý cho Cam Điềm Điềm nhận vai.
Tần Dục thẳng thắn trái lại chiếm được rất nhiều lời khen tặng của mọi người, thời điểm Cam Điềm Điềm xuất hiện lần nữa trước công chúng đã biến hóa rất lớn, đóng phim cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, bất quá chân chính khiến Lục Giác kinh ngạc không phải là biến hóa của Cam Điềm Điềm, mà là ánh mắt nhìn người của Tần Dục.
Trước kia Tần Dục có lẽ chỉ là một minh tinh thần tượng, nhưng bây giờ hắn ngày càng giống tổng giám đốc Giải trí Hoàn Thịnh.
—–
Tần Dục đóng vai Ma tôn Ngự Viêm cùng Lục Giác đóng vai Tiên quân Bạch Đế vốn là sư huynh đệ, sau khi Bạch Đế trở thành đệ tử cuối cùng của thượng tiên Côn Lôn, vì thiên phú kinh người, cho nên rất được thượng tiên Côn Lôn và phong chủ mười hai ngọn núi của Côn Lôn thưởng thức, dần dần uy hiếp đến vị trí đại sư huynh Côn Lôn của Ngự Viêm. Một lần Ngự Viêm ngẫu nhiên nghe được thượng tiên và mười hai phong chủ nghị luận, Ngự Viêm rất chăm chỉ, nhưng đáng tiếc thiên phú lại thua kém Bạch Đế một bậc, thêm vào việc người hắn yêu Lăng Ba tiên tử cũng dời tình đến người Bạch Đế, dần dần tâm ma của Ngự Viêm khó lòng khống chế, thêm vào hiểu lầm liên tiếp xảy ra, càng làm hắn nảy sinh khúc mắt với sư đệ Bạch Đế, cuối cùng rơi vào ma đạo, trở thành Ma tôn đời tiếp theo. Sau cùng, Bạch Đế vì bảo đảm an bình của tiên giới và nhân gian, tiến hành quyết chiến đối với Ma tôn tại đỉnh Côn Lôn, cuối cùng cùng Ngự Viêm đồng quy vu tận.
Sai khi đại cương này được công bố trên mạng, đã đưa đến sự bàn tán sôi nổi của các fan.
Vai diễn mới càng điên rồ: Vì sao phim mới càng xem càng thấy cơ, Ma tôn Tiên quân căn bản là sư huynh đệ tương ái tương sát phải không.
Mỗi ngày đều yêu điệu tây bì* (Một làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị): Nhân vật của Lục Giác rốt cuộc cũng đè ép được Tần Dục một hồi.
Chờ các ngươi nói cùng nhau: Chỉ là nhân vật áp mà thôi, trên bản chất tôi cảm thấy vẫn là Tần Dục áp Lục Giác.
Tần Dục tặng Chờ các ngươi nói cùng nhau một like.
Lục Giác yên lặng đăng nhập tài khoản weibo của Tần Dục, hủy bỏ like đó.
Chờ các ngươi nói cùng nhau: A a a a a nam thần tặng tôi một like kìa!
Chờ các ngươi nói cùng nhau: Tại sao lại lập tức hủy bỏ rồi QAQ.
Mọi người đều dồn dập suy đoán ước chừng Tần Dục chỉ trượt tay mà thôi, lần trước không phải Tần Dục cũng không cẩn thận like một bình luận rồi rất nhanh cũng hủy bỏ hay sao.
Cách một đoạn thời gian, ‘Côn Lôn quyết chiến’ liền công bố tạo hình của các nhân vật, lần thứ hai nhấc lên một vòng chảy nước miếng mới.
Tần Dục thời điểm làm tiên tay áo phiêu phiêu, Tần Dục sau khi nhập ma tà khí bá đạo, Lục Giác mới vừa vào Côn Lôn thủy thủy nộn nộn, Lục Giác sau khi tu luyện thành thượng tiên thì ôn nhuận như ngọc, công chính nghiêm minh, còn những nhân vật khác cũng làm cho khán giả vô cùng mong đợi.
Đối với bộ phim này anh cả Diệp cũng rất chờ mong, đồng thời anh càng chờ mong đối tượng của Lục Giác, một lần tụ họp gia đình, Diệp Thành nghĩ lần trước Lục Giác ấp a ấp úng như vậy là lo lắng thái độ của bọn họ, anh cảm thấy mình tất phải châm cho ba mẹ một mũi tiêm dự phòng, liền nhắc đến chuyện Lục Giác có đối tượng với ba mẹ, hi vọng ba mẹ Diệp có thể ủng hộ, không cần tạo áp lực quá lớn cho Lục Giác, bằng không cậu cũng không dám mang người ta về nhà. Ba Diệp mẹ Diệp cười thành đóa hoa, đều bảo đảm rằng sẽ vô cùng ủng hộ, chỉ có anh hai Diệp nhạy bén nhận ra vấn đề vùi đầu ăn không dám nói lời nào.
Anh luôn cảm thấy, Lục Giác tìm khả năng không phải là bạn gái, mà là bạn trai a, anh của anh bình thường thông minh như vậy, sao chuyện này lại không có một chút linh quang nào chứ.
Sau lần tụ họp gia đình đó, ba mẹ Diệp đều gửi tin nhắn an ủi đến cho Lục Giác.
Diệp ba: Tiểu giác, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, chỉ cần là người con thích, chúng ta cũng sẽ thích.
Diệp mẹ: Khi nào con mang người về cho mẹ nhìn?
Diệp Nhất Hàng: Thắp nến.
Sau khi Lục Giác nhận được tin nhắn, bỗng dưng cả kinh, cấp tốc đem tin nhắn chia sẻ với Tần Dục.
Tần Dục cao thâm khó dò nói: “Xem ra anh hai Diệp là người hiểu rõ nhất”.
Lục Giác mặt buồn rười rượi: “Ngay cả ba mẹ cũng đã biết, em không nghĩ tới anh cả lại nói với hai người”.
Tần Dục cân nhắc, việc này cũng không thể giấu lâu, hiện tại người nhìn chằm chằm hắn và Lục Giác ngày càng nhiều, không biết khi nào chuyện này bị đưa ra ánh sáng, đến lúc để người nhà họ Diệp biết được chuyện này thông qua báo chí sẽ càng tệ hại hơn.
Áo bào tơ lụa màu trắng, đường viên tím, thiêu hoa văn hình mây, mái tóc được vấn gọn bằng ngọc bích, càng tôn lên khuôn mặt như ngọc của Lục Giác, Tần Dục nhịn không được mà ôm lấy cậu: “Đừng lo lắng, trời có sập xuống cũng có sư huynh chống đỡ”.
Vốn trong mắt Lục Giác còn đang cảm động, thời điểm phát hiên phía dưới của sư huynh có phản ứng, cậu liền không cảm động nổi nữa. Bởi vì quay bộ phim này, Tần Dục rất nhập diễn, thường thường gọi Lục Giác là sư đệ, coi như chỉ có hai người cũng vậy, Tần Dục còn dụ dỗ Lục Giác chơi sư huynh đệ play, dẫn đến ngày hôm sau khi quay phim, Lục Giác vừa nghe thấy Tần Dục ôn nhu gọi mình sư đệ, chân cậu liền nhuyễn thất thần NG.
‘Côn Lôn quyết chiến’ quay một cái chính là ba tháng, Tần Dục quay vô cùng sảng khoái, Lục Giác quay thì tay mềm chân nhũn, Tần Dục đem trang phục của hai người sau khi quay xong giặt sạch sẽ, Lục Giác hỏi hắn nhận việc này để làm gì, Tần Dục giễu giễu nói, lần sau ở nhà mặc trang phục diễn làm một lần, Tần Dục đối với sư huynh đệ play thật là thực tủy biết vị lải nhải không ngừng, khiến cho Lục Giác quả thực là &*#¥! Trách sao lúc làm trang phục cho bọn họ Tần Dục toàn sử dụng chất liệu thượng hạng, thì ra đã sớm có chủ ý này!
Đảo mắt liền vào thu, Tần Dục nghênh đón kỳ ngộ mới trong cuộc đời diễn viên của mình, đạo diễn bậc thầy Lý Lam Thành lần thứ hai hướng Tần Dục tung cành ô-liu, mời hắn đóng một vai tướng quân trong bộ phim mới của ông, tướng quân Mạnh Phi là một vị tướng quân có thật trong lịch sử, cuộc đời của ông rất nhấp nhô, xúc động lòng người, tại một ngàn năm trước, một tướng quân có tư tưởng không vì quân chỉ vì dân, không bảo vệ hoàng thất, chỉ bảo vệ sơn hà quốc thổ như Mạnh Phi là rất hiếm có, tại một thời đại, hoàng đế là trời, tư tưởng như ông có thể nói là đại nghịch bất đạo, nhưng vì ông đa mưu túc trí, hiểu biết về binh pháp lại có võ nghệ cao cường, nên hoàng đế không thể không trọng dụng.
Vai diễn Mạnh Phi đối với Tần Dục mà nói là một thử thách hoàn toàn mới, trước đây nhân vật của Tần Dục đều là thiếu gia có tiền hay thanh niên tuấn mỹ, đây là lần đầu tiên hắn đóng một vai quang minh lẫm liệt như vậy, cho nên Tần Duc vừa tiếp xúc với nhân vật, liền bế quan cân nhắc, hắn tìm hiểu kỹ về cuộc đời của Mạnh Phi, còn tìm hiểu những bộ phim có liên quan đến Mạnh Phi, bất kể là kịch nói hay chính kịch, Tần Dục đều xem toàn bộ, nhưng biết rõ là một chuyện, diễn dịch lại là một chuyện khác.
Lần đầu tiên trong đời Tần Dục gặp phải bình cảnh, cuối cùng Tần Dục quyết định hướng Lục Giác cầu viện.
“Anh muốn đến quân đội rèn luyện?”
“Đúng vậy, bộ phim này mùa xuân sang năm là bắt đầu quay, anh còn khoảng năm tháng để rèn luyện chính mình, anh nghiên cứu hồi lâu, phát hiện mình khiếm khuyến nhất chính là khí chất của một người lính”. Tần Dục rất coi trong vai diễn Mạnh Phi này.
“Em sẽ nói với anh em giúp anh, bất quá anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong quân đội rất là cực khổ”.
“Anh biết”. Tần Dục thả kịch bản trong tay xuống, nói với Lục Giác: “Kỳ thực anh làm như vậy cũng vì có chút tư tâm, anh hi vọng anh của em có thể chấp nhận anh”.
Lục Giác ngẩn người, trong lòng trăm mối ngổn ngang, kỳ thực so với chính cậu, áp lực của Tần Dục còn lớn hơn rất nhiều, phần áp lực này, cậu cũng không thể để cho một mình Tần Dục gánh vác.
Lục Giác ôm Tần Dục nói: “Chỉ cần em yêu anh là được rồi”.
Tần Dục cười mà không nói, chỉ là nặn nặn mặt Lục Giác.
Lục Giác tìm cơ hội cùng Diệp Thành thuật lại ý nghĩ của Tần Dục, Diệp Thành có chút bất ngờ khép lại tờ báo trong tay, liếc nhìn Lục Giác một cái rồi nói: “Không nghĩ tới cậu ta còn có phần tâm này”.
Thời điểm Lục Giác quay ‘Côn Lôn quyết chiến’, Diệp Thành có đi thăm trường quay, biểu hiện của Tần Dục làm cho anh hơi thay đổi suy nghĩ trước đó, thêm vào trước đây Tần Dục còn cứu Lục Giác, cho nên ấn tượng của Diệp Thành đối với Tần Dục cũng tốt hơn một chút.
“Anh, anh có thể giúp cho anh ấy không?”
“Việc này anh có thể giúp, chỉ cần lúc đó cậu ta đừng kêu cha gọi mẹ đòi về nhà là được”.
“...” Lục Giác có chút do dự, cậu rõ ràng cảm nhận được anh trai không phải đang nói đùa, cho nên vừa nghe, cậu liền lo lắng cho Tần Dục.
“Em làm sao vậy?” Diệp Thành phát hiện thần sắc của Lục Giác hơi quái dị.
“Không, không có”. Lục Giác cúi đầu: “Vậy làm phiền anh”.
Diệp Thành khốc khốc ừ một tiếng.
Ngồi bên cạnh, Diệp Nhất Hàng oán thầm, trên mặt em trai nhà anh là viết rõ hai chữ ‘Đau lòng’ có được hay không a, anh trai à, anh không phải luôn nói thị lực của mình tốt lắm sao.
Sau khi Diệp Thành an bài xuống, Tần Dục liền ở trong quân đội huấn luyện ma quỷ suốt bốn tháng trời, lúc trở ra, hắn như biến thành người khác vậy, vừa đen, vừa gầy, nhưng càng rắn chắc cường tráng hơn trước, Tần Dục đăng một tấm ảnh lên weibo, những fan hâm mộ đều dồn dập biểu thị Tần Dục càng đẹp trai càng man hơn trước.
Nếu như là nghệ sĩ khác, e rằng đối với chuyện vào quân đội rèn luyện sẽ cố ý lộ ra tin tức, nhưng Tần Dục lại căn dặn đội tuyên truyền không được để lộ tin này cho bất kỳ truyền thông nào, hắn cũng không muốn Diệp Thành cảm thấy mình chỉ mượn cơ hội để tăng danh tiếng.
Ngày Tần Dục từ quân đội trở ra, là Lục Giác đi đón hắn, suốt bốn tháng huấn luyện kiểu phong bế, hai người không có cơ hội gặp mặt, Lục Giác rất kích động, Tần Dục càng kích động, khí lực của hắn so với trước đây còn lớn hơn rất nhiều, đường nét cơ bắp rõ ràng mà trôi chảy, hắn bế thẳng Lục Giác lên, cơ hồ không kịp chờ đợi mà áp người lên tường, cơ bắp hiện rõ trên bắp tay có một loại mỹ cảm không nói nên lời.
Tần Dục cắn lên cái gáy trắng nõn của Lục Giác, khàn khàn nói: “Bây giờ chúng ta có thể thử càng nhiều tư thế hơn”.
Lục Giác: “...” Chính khí hiên ngang đâu, tại sao Tần Dục vẫn như cũ vậy ô ô ô!
Cơ thể bị treo lơ lửng, khiến mỗi lần xâm nhập càng vào sâu hơn, chỉ làm một lần, cơ thể Lục Giác đã mềm nhũn cả ra, mồ hồi đầm đìa như được vớt ra từ nước, Lục Giác ôm lấy Tần Dục nghẹn ngào khóc, Tần Dục sao có thể tha cho cậu, mỗi một tư thế mới đều làm cho Lục Giác kích thích như muốn ngất đi cho xong.