Bóng lưng rời đi của Lục Giác dưới ánh đèn lờ mờ rõ ràng đã cứng đờ, đại khái dừng lại mấy giây, Lục Giác mới chậm rãi quay người lại nhìn Tần Dục, cậu cũng không nghĩ tới Tần Dục giả bộ ngủ để lừa mình, mà chỉ coi như động tĩnh của mình quá lớn nên đánh thức Tần Dục.
“Tôi đánh thức anh?”
“Đúng”. Tần Dục nhíu mày, vô liêm sỉ gật đầu: “Cậu phải chịu trách nhiệm”.
Câu trả lời của Tần Dục làm Lục Giác có chút bất an.
Tần Dục nhìn thấy biểu tình áy náy trên mặt của Lục Giác, liền giống như uống nước mà bị nghẹn lại, hắn không nghĩ tới chỉ một câu nói đùa, mà Lục Giác cũng tưởng là thật. Nếu như là người khác, đã sớm có thể nhìn ra Tần Dục làm bộ, hắn vốn chỉ muốn đùa Lục Giác mà thôi, nhưng Lục Giác lại tin, lần này, đến phiên Tần Dục phải xấu hổ.
Tần Dục ho khan vài tiếng che giấu sự chột dạ của mình: “Tôi sắp chết đói rồi, mau lại đây đút tôi ăn cháo”.
Lục Giác đứng ngốc ở nơi đó, lộ ra vẻ nghi hoặc, Tần Dục có phải là đói bụng nên hồ đồ rồi không? Vậy mà lại kêu cậu đút cháo?
Tần Dục cau mày ghét bỏ nhìn đóa hoa bách hợp, trước đây hắn thích hoa bách hợp là bởi vì Thẩm Diệu Dương thích, cho nên hắn yêu ai yêu cả đường đi. Hiện tại chỉ con lại sự căm ghét, ngay cả từng đợt mùi hương nhè nhẹ bay đến cũng giống như từng cây kim thép kích thích thần kinh của hắn.
“Lấy đi”. Tần Dục lạnh mặt nói.
Một giây trước Tần Dục còn cười, một giây sau liền lạnh mặt. Trong nháy mắt đã biến hóa như vậy nhất thời làm cho Lục Giác không kịp phản ứng, cậu cho là Tần Dục đang nhắm vào mình, nên tay chân có chút luống cuống.
“Tôi là nói hoa”.
Trước đây Tần Dục rõ ràng thích nhất là hoa bách hợp, lẽ nào tin tức về hắn đã bị sai? Trong lòng Lục Giác mặc dù tràn ngập nghi hoặc, nhưng vẫn đem hoa đặt lên ghế, tận lực cách xa tầm mắt của Tần Dục.
“Trước đây không phải anh rất thích hoa bách hợp hay sao?” Lục Giác nhanh chóng mở nắp cháo ra, dùng muỗng múc, sau khi thổi thổi mấy hơi, đầu tiên là lấy môi mình đụng nhẹ một cái, mới từng miếng từng miếng đút cho Tần Dục.
Tần Dục tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Lục Giác, hiện tại hắn mới phát hiện Lục Giác là người rất cẩn thận ôn nhu.
“Cậu cũng nói là trước đây”. Tần Dục ở trước mặt Lục Giác bỏ xuống hết thảy phòng bị cùng ngụy trang.
So với việc được Triệu Tân đút, hắn đương nhiên càng hưởng thụ cảm giác Lục Giác đút mình ăn hơn, cho nên hắn mới đuổi Triệu Tân đi còn giả bộ ngủ. Hắn thấy bộ dáng săn sóc tỉ mỉ của Lục Giác, trong lòng như có một dòng nước ấm đang cuộn trào.
Động tác đút của Lục Giác tuy rằng rất ôn nhu, nhưng toàn bộ tâm tư của cậu như đang nhảy vào chén cháo nóng, không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Dục một cái.
“Chén cháo kia đẹp như vậy sao?” Tần Dục mất hứng nói.
Lục Giác không biết ứng phó với tính khí đột nhiên xuất hiện của Tần Dục như thế nào, chỉ có thể sững sờ nói: “Được, cũng được?”
Tần Dục nhướng nhướng lông mày.
“Không anh mới đẹp”. Lục Giác bật thốt lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí ngột ngạt liền tràn ngập khắp phòng.
Đặc biệt là Lục Giác, sau khi nói ra câu này, cậu liền hối hận muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống, cậu cảm thấy phản ứng của Tần Dục lại càng kỳ quái hơn, theo lý mà nói, nghe được lời đùa giỡn như vậy, Tần Dục phải nóng nảy giậm chân mới đúng.
Lục Giác có chút chần chờ hỏi: “Anh sẽ không đem chén cháo này giội lên mặt tôi đấy chứ?”
“Ở trong mắt cậu, tôi là người bá đạo không biết đạo lý như vậy sao?”
Tần Dục thật lâu không nghe được câu trả lời, nhất thời có chút giận dữ, khí huyết dâng lên, động đến vết thương của hắn đều đau, Tần Dục hít vào một ngụm khí lạnh.
Lục Giác hoang mang nói: “Anh đừng kích động, làm động đến vết thương, kỳ thực anh rất tốt, thật sự”. Chính là có lúc bá đạo không sửa được mà thôi.
“Có người từng nói kỹ thuật dỗ người của cậu rất kém cỏi hay không?” Tần Dục dừng một chút, nghĩ quan hệ của hai người cũng không thể luôn lúng túng như vậy, liền chủ động giảng hòa nói: “Bất quá chăm sóc người khác cũng rất tỉ mỉ”.
Lục Giác cười cười, khiêm tốn nói: “Không có, Thẩm ca mới tốt”.
Biểu tình của Tần Dục ngay lập tức liền cứng đờ, Lục Giác cũng thật là hết chuyện để nói.
Lục Giác thấy sắc mặt của Tần Dục tối sầm lại, cậu nghĩ Tần Dục vừa mới bị tai nạn xe, Thẩm Diệu Dương lại không ở bên cạnh chăm sóc, mà lại kêu trợ lý Triệu Tân ở lại, e là trong lòng Tần Dục rất là khó chịu, vì vậy Lục Giác an ủi nói: “Anh cũng không cần trách Thẩm ca, Thẩm ca từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài tất cả đều là bận chuyện của anh, nên mới không có thời gian chăm sóc anh. Tôi tin qua thời gian này, anh ấy sẽ liền đến chăm sóc anh. Thẩm ca… Rất yêu anh”.
Tần Dục trợn to mắt nhìn Lục Giác, cái tên này còn rãnh rỗi, độ lượng nói giúp tình địch của mình, Tần Dục đều sắp hoài nghi, trước khi trọng sinh, Lục Giác tê tâm liệt phế la hét tên hắn có phải thật hay không.
“Ăn nhiều, bớt nói một chút”. Tần Dục tức giận nói.
Lục Giác thực sự không rõ câu nói nào của mình khiến cho vị đại thiếu gia này mất hứng, chỉ có thể múc một muỗng cháo đầy nhét vào trong miệng Tần Dục.
Tần Dục bị cháo nhét đầy một miệng, suýt chút nữa thì bị sặc, nếu như không phải Lục Giác một bộ biểu tình vô tội, hắn thật hoài nghi Lục Giác cố tình trả đũa mình.
Hai chén cháo vào bụng, thêm vào là do Lục Giác đút, nên Tần Dục cảm thấy cả người đều rất thỏa mãn, vì vậy lại hỏi đòi số điện thoại của Lục Giác, Lục Giác đầu tiên là có chút nghi hoặc, nhưng dưới cái nhìn của Tần Dục, vẫn đàng hoàng đọc ra.
“Đây là số riêng của cậu?” Tần Dục hỏi.
“Đúng”. Lục Giác luôn cảm thấy sau khi bị tai nạn Tần Dục rất là quái lạ, cậu không có đi nhầm phòng bệnh a, hơn nữa người ngồi trên giường cũng đúng là Tần Dục không sai a, thế nhưng Tần Dục luôn tránh cậu như tránh rắn rết tự nhiên lại muốn hỏi số điện thoại của cậu?
Tần Dục nghe được đáp án khẳng định, mới chậm rãi mở điện thoại ra, nhập số vào.
Cá Pecca, 181xxxxxxxx. (Cá Pecca: Một tên gọi chung của các loại cá thuộc chi Cá rô)
Lục Giác nhìn thấy cái tên Tần Dục nhập vào, trong lòng có chút âm u, do dự một hồi mới nói: “Lục Giác, là jue, không phải yu”. Lục Giác cũng không ngại Tần Dục đặt biệt hiệu cho mình, có thể cho đến bây giờ Tần Dục vẫn không nhớ tên cậu.
“Tôi nhớ cậu từng đưa từ điển cho tôi”. Tần Dục nhướng mày liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cậu gọi là Lục Giác, thích ban nhạc Tiểu Lam Môi và ABBY, đã đóng cùng tôi phim ‘Cám ơn em yêu anh’, ‘Đồng thoại nhân gian’, ‘Đèn hồn’. Cậu đừng có choáng, lẽ nào quen nhau tám năm tôi còn không nhớ được tên cậu”.
Trên mặt Lục Giác lộ ra nụ cười như ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen, chiếu sáng trái tim mù mịt của Tần Dục.
Bị nụ cười của Lục Giác làm cho có chút thất thần, Tần Dục ho nhẹ một tiếng, sau đó quơ quơ điện thoại di động, cường điệu nói: “Điện thoại của tôi”. Ý tại ngôn ngoại chính là hắn muốn lưu cái gì thì lưu cái đó.
Đối mặt với Tần Dục ngang ngược không biết lý lẽ, Lục Giác khe khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Kỳ thực cái biệt hiệu cá Pecca này cũng thật không phải không có lửa mà có khói.
Tám năm trước, Tần Dục và Lục Giác là thí sinh trong chương trình nổi tiếng toàn quốc ‘Ngôi sao ngày mai’, lúc đó tất cả mọi người đều chưa biết tên, vì để cho nhân viên chương trình dễ phân biệt, mỗi người đều đeo một tấm bảng tên, trên đó viết tên và số thứ tự. Ở hậu đài, có không ít thí sinh và nhân viên bỏ qua tên của Lục Giác, trong đó cũng bao gồm cả Tần Dục, chỉ vì lúc đó nhân khí của Tần Dục cao nhất, cho nên hắn là người duy nhất tận dụng điểm ấy để bôi đen đối thủ, bị truyền thông cùng các thí sinh khác cười nhạo không có văn hóa, không tôn trọng người khác.
Bất quá cũng bởi vì sai lầm này, mà Lục Giác mới có biệt hiệu là cá Pecca.
Tám năm qua, các thí sinh cùng Tần Dục đi ra từ chương trình ‘Ngôi sao ngày mai’ đa số đều đã mất tích, rất lâu chưa từng xuất hiện trước công chúng, trải qua sóng sau xô sông trước, có thể lưu lại bất quá chỉ còn có mấy người, mà có thể nổi tiếng như Tần Dục, cũng chỉ có một.
Sau khi chương trình kết thúc, tất cả thí sinh và nhân viên liên hoan với nhau, lúc đó Lục Giác đưa cho Tần Dục một quyển từ điển, Tần Dục nhận lấy rất tự nhiên ký tên lên rồi trả lại cho Lục Giác.
“Tôi đánh thức anh?”
“Đúng”. Tần Dục nhíu mày, vô liêm sỉ gật đầu: “Cậu phải chịu trách nhiệm”.
Câu trả lời của Tần Dục làm Lục Giác có chút bất an.
Tần Dục nhìn thấy biểu tình áy náy trên mặt của Lục Giác, liền giống như uống nước mà bị nghẹn lại, hắn không nghĩ tới chỉ một câu nói đùa, mà Lục Giác cũng tưởng là thật. Nếu như là người khác, đã sớm có thể nhìn ra Tần Dục làm bộ, hắn vốn chỉ muốn đùa Lục Giác mà thôi, nhưng Lục Giác lại tin, lần này, đến phiên Tần Dục phải xấu hổ.
Tần Dục ho khan vài tiếng che giấu sự chột dạ của mình: “Tôi sắp chết đói rồi, mau lại đây đút tôi ăn cháo”.
Lục Giác đứng ngốc ở nơi đó, lộ ra vẻ nghi hoặc, Tần Dục có phải là đói bụng nên hồ đồ rồi không? Vậy mà lại kêu cậu đút cháo?
Tần Dục cau mày ghét bỏ nhìn đóa hoa bách hợp, trước đây hắn thích hoa bách hợp là bởi vì Thẩm Diệu Dương thích, cho nên hắn yêu ai yêu cả đường đi. Hiện tại chỉ con lại sự căm ghét, ngay cả từng đợt mùi hương nhè nhẹ bay đến cũng giống như từng cây kim thép kích thích thần kinh của hắn.
“Lấy đi”. Tần Dục lạnh mặt nói.
Một giây trước Tần Dục còn cười, một giây sau liền lạnh mặt. Trong nháy mắt đã biến hóa như vậy nhất thời làm cho Lục Giác không kịp phản ứng, cậu cho là Tần Dục đang nhắm vào mình, nên tay chân có chút luống cuống.
“Tôi là nói hoa”.
Trước đây Tần Dục rõ ràng thích nhất là hoa bách hợp, lẽ nào tin tức về hắn đã bị sai? Trong lòng Lục Giác mặc dù tràn ngập nghi hoặc, nhưng vẫn đem hoa đặt lên ghế, tận lực cách xa tầm mắt của Tần Dục.
“Trước đây không phải anh rất thích hoa bách hợp hay sao?” Lục Giác nhanh chóng mở nắp cháo ra, dùng muỗng múc, sau khi thổi thổi mấy hơi, đầu tiên là lấy môi mình đụng nhẹ một cái, mới từng miếng từng miếng đút cho Tần Dục.
Tần Dục tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Lục Giác, hiện tại hắn mới phát hiện Lục Giác là người rất cẩn thận ôn nhu.
“Cậu cũng nói là trước đây”. Tần Dục ở trước mặt Lục Giác bỏ xuống hết thảy phòng bị cùng ngụy trang.
So với việc được Triệu Tân đút, hắn đương nhiên càng hưởng thụ cảm giác Lục Giác đút mình ăn hơn, cho nên hắn mới đuổi Triệu Tân đi còn giả bộ ngủ. Hắn thấy bộ dáng săn sóc tỉ mỉ của Lục Giác, trong lòng như có một dòng nước ấm đang cuộn trào.
Động tác đút của Lục Giác tuy rằng rất ôn nhu, nhưng toàn bộ tâm tư của cậu như đang nhảy vào chén cháo nóng, không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Dục một cái.
“Chén cháo kia đẹp như vậy sao?” Tần Dục mất hứng nói.
Lục Giác không biết ứng phó với tính khí đột nhiên xuất hiện của Tần Dục như thế nào, chỉ có thể sững sờ nói: “Được, cũng được?”
Tần Dục nhướng nhướng lông mày.
“Không anh mới đẹp”. Lục Giác bật thốt lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí ngột ngạt liền tràn ngập khắp phòng.
Đặc biệt là Lục Giác, sau khi nói ra câu này, cậu liền hối hận muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui xuống, cậu cảm thấy phản ứng của Tần Dục lại càng kỳ quái hơn, theo lý mà nói, nghe được lời đùa giỡn như vậy, Tần Dục phải nóng nảy giậm chân mới đúng.
Lục Giác có chút chần chờ hỏi: “Anh sẽ không đem chén cháo này giội lên mặt tôi đấy chứ?”
“Ở trong mắt cậu, tôi là người bá đạo không biết đạo lý như vậy sao?”
Tần Dục thật lâu không nghe được câu trả lời, nhất thời có chút giận dữ, khí huyết dâng lên, động đến vết thương của hắn đều đau, Tần Dục hít vào một ngụm khí lạnh.
Lục Giác hoang mang nói: “Anh đừng kích động, làm động đến vết thương, kỳ thực anh rất tốt, thật sự”. Chính là có lúc bá đạo không sửa được mà thôi.
“Có người từng nói kỹ thuật dỗ người của cậu rất kém cỏi hay không?” Tần Dục dừng một chút, nghĩ quan hệ của hai người cũng không thể luôn lúng túng như vậy, liền chủ động giảng hòa nói: “Bất quá chăm sóc người khác cũng rất tỉ mỉ”.
Lục Giác cười cười, khiêm tốn nói: “Không có, Thẩm ca mới tốt”.
Biểu tình của Tần Dục ngay lập tức liền cứng đờ, Lục Giác cũng thật là hết chuyện để nói.
Lục Giác thấy sắc mặt của Tần Dục tối sầm lại, cậu nghĩ Tần Dục vừa mới bị tai nạn xe, Thẩm Diệu Dương lại không ở bên cạnh chăm sóc, mà lại kêu trợ lý Triệu Tân ở lại, e là trong lòng Tần Dục rất là khó chịu, vì vậy Lục Giác an ủi nói: “Anh cũng không cần trách Thẩm ca, Thẩm ca từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài tất cả đều là bận chuyện của anh, nên mới không có thời gian chăm sóc anh. Tôi tin qua thời gian này, anh ấy sẽ liền đến chăm sóc anh. Thẩm ca… Rất yêu anh”.
Tần Dục trợn to mắt nhìn Lục Giác, cái tên này còn rãnh rỗi, độ lượng nói giúp tình địch của mình, Tần Dục đều sắp hoài nghi, trước khi trọng sinh, Lục Giác tê tâm liệt phế la hét tên hắn có phải thật hay không.
“Ăn nhiều, bớt nói một chút”. Tần Dục tức giận nói.
Lục Giác thực sự không rõ câu nói nào của mình khiến cho vị đại thiếu gia này mất hứng, chỉ có thể múc một muỗng cháo đầy nhét vào trong miệng Tần Dục.
Tần Dục bị cháo nhét đầy một miệng, suýt chút nữa thì bị sặc, nếu như không phải Lục Giác một bộ biểu tình vô tội, hắn thật hoài nghi Lục Giác cố tình trả đũa mình.
Hai chén cháo vào bụng, thêm vào là do Lục Giác đút, nên Tần Dục cảm thấy cả người đều rất thỏa mãn, vì vậy lại hỏi đòi số điện thoại của Lục Giác, Lục Giác đầu tiên là có chút nghi hoặc, nhưng dưới cái nhìn của Tần Dục, vẫn đàng hoàng đọc ra.
“Đây là số riêng của cậu?” Tần Dục hỏi.
“Đúng”. Lục Giác luôn cảm thấy sau khi bị tai nạn Tần Dục rất là quái lạ, cậu không có đi nhầm phòng bệnh a, hơn nữa người ngồi trên giường cũng đúng là Tần Dục không sai a, thế nhưng Tần Dục luôn tránh cậu như tránh rắn rết tự nhiên lại muốn hỏi số điện thoại của cậu?
Tần Dục nghe được đáp án khẳng định, mới chậm rãi mở điện thoại ra, nhập số vào.
Cá Pecca, 181xxxxxxxx. (Cá Pecca: Một tên gọi chung của các loại cá thuộc chi Cá rô)
Lục Giác nhìn thấy cái tên Tần Dục nhập vào, trong lòng có chút âm u, do dự một hồi mới nói: “Lục Giác, là jue, không phải yu”. Lục Giác cũng không ngại Tần Dục đặt biệt hiệu cho mình, có thể cho đến bây giờ Tần Dục vẫn không nhớ tên cậu.
“Tôi nhớ cậu từng đưa từ điển cho tôi”. Tần Dục nhướng mày liếc mắt nhìn cậu một cái: “Cậu gọi là Lục Giác, thích ban nhạc Tiểu Lam Môi và ABBY, đã đóng cùng tôi phim ‘Cám ơn em yêu anh’, ‘Đồng thoại nhân gian’, ‘Đèn hồn’. Cậu đừng có choáng, lẽ nào quen nhau tám năm tôi còn không nhớ được tên cậu”.
Trên mặt Lục Giác lộ ra nụ cười như ánh mặt trời xuyên thấu qua mây đen, chiếu sáng trái tim mù mịt của Tần Dục.
Bị nụ cười của Lục Giác làm cho có chút thất thần, Tần Dục ho nhẹ một tiếng, sau đó quơ quơ điện thoại di động, cường điệu nói: “Điện thoại của tôi”. Ý tại ngôn ngoại chính là hắn muốn lưu cái gì thì lưu cái đó.
Đối mặt với Tần Dục ngang ngược không biết lý lẽ, Lục Giác khe khẽ thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Kỳ thực cái biệt hiệu cá Pecca này cũng thật không phải không có lửa mà có khói.
Tám năm trước, Tần Dục và Lục Giác là thí sinh trong chương trình nổi tiếng toàn quốc ‘Ngôi sao ngày mai’, lúc đó tất cả mọi người đều chưa biết tên, vì để cho nhân viên chương trình dễ phân biệt, mỗi người đều đeo một tấm bảng tên, trên đó viết tên và số thứ tự. Ở hậu đài, có không ít thí sinh và nhân viên bỏ qua tên của Lục Giác, trong đó cũng bao gồm cả Tần Dục, chỉ vì lúc đó nhân khí của Tần Dục cao nhất, cho nên hắn là người duy nhất tận dụng điểm ấy để bôi đen đối thủ, bị truyền thông cùng các thí sinh khác cười nhạo không có văn hóa, không tôn trọng người khác.
Bất quá cũng bởi vì sai lầm này, mà Lục Giác mới có biệt hiệu là cá Pecca.
Tám năm qua, các thí sinh cùng Tần Dục đi ra từ chương trình ‘Ngôi sao ngày mai’ đa số đều đã mất tích, rất lâu chưa từng xuất hiện trước công chúng, trải qua sóng sau xô sông trước, có thể lưu lại bất quá chỉ còn có mấy người, mà có thể nổi tiếng như Tần Dục, cũng chỉ có một.
Sau khi chương trình kết thúc, tất cả thí sinh và nhân viên liên hoan với nhau, lúc đó Lục Giác đưa cho Tần Dục một quyển từ điển, Tần Dục nhận lấy rất tự nhiên ký tên lên rồi trả lại cho Lục Giác.