Cho nên, hung thủ rất có thể là người có thù hận rất lớn với Phiền Chi Tự, mà người có cừu hận lớn như vậy, không phải huyết hải thâm cừu mà nói, hẳn là vấn đề tình cảm.
Hơn nữa..." Thẩm Nghiêm do dự một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ có liên quan đến nước."
Chương : Người chết.
Có án mạng phát sinh, cũng là mang ý nghĩa kì nghỉ phép của mọi người chính thức kết thúc.
Ngày thứ hai, toàn thể nhân viên đều trở về cục cảnh sát, vùi đầu vào công việc.
Bởi vì trên thân thể người chết không có điện thoại di động cũng không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận, cho nên, nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là xác minh thân phận người chết.
Cố tình vào đúng lúc này thời tiết lại thay đổi, rõ ràng một ngày trước bầu trời còn trong trẻo, ngày hôm nay lại đột nhiên đổ mưa, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ.
Mọi người ở bên trong mấy ngày mưa này, bận rộn tìm kiếm manh mối phá án, rốt cục vào buổi chiều ngày thứ tư sau khi vụ án xảy ra, xác định được thân phận người chết.
Cục cảnh sát, phòng tiếp tân tổ trọng án.
"Đào Giai Thiến, tuổi, sinh viên năm hai đại học S, cũng chính là cô gái trong bức ảnh kia." Phương Lễ Nguyên cách cửa sổ chỉ vào một cô gái trẻ tuổi đang gào khóc trong phòng nói với Thẩm Nghiêm, "Vừa nãy Duệ Hằng dẫn cô ấy đi nhận thi thể, đã xác nhận người chết chính là bạn trai cô ấy, Phiền Chi Tự.
Phiền Chi Tự cũng là sinh viên đại học S, học cùng năm với Đào Giai Thiến.
Nhà cậu ta ở ngoại thành, tôi đã liên lạc cha mẹ cậu ta, bọn họ đang chạy tới đây."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, đi vào bên trong phòng tiếp khác.
Giờ khắc này Đào Giai Thiến tựa hồ không còn khóc lớn, chỉ còn thấp giọng khóc nức nở.
Thẩm Nghiêm đầu tiên là giới thiệu một chút về thân phận mình, sau đó nói với cô: "Đào Giai Thiến, tôi hiểu tâm lý cô bây giờ rất khó vượt qua, nhưng là khóc không giải quyết được vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là cô nói cho chúng tôi rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì, như vậy chúng tôi mới có thể mau chóng bắt được hung thủ, đòi lại công đạo cho bạn trai cô."
Đào Giai Thiến khóc thút thít gật gật đầu.
"Phiền Chi Tự là bạn trai cô?"
"Đúng."
"Lần cuối cùng cô gặp cậu ta là hôm nào?"
"Buổi tối ngày tháng "
"Lúc đó hai người đã nói gì?"
"Ngày ấy...!Chúng tôi cãi nhau một trận..." Đào Giai Thiến khóc thút thít nói: "Anh ấy là một người rất vô ý quên trước quên sau, tôi nói với anh ấy cái gì hầu như anh ấy đều không để tâm tới.
Ngày đó anh ấy quên mất chuyện tôi đã làm cho anh ấy, tôi tức giận, liền cãi nhau với anh ấy...Tôi nói, nếu như anh còn như vậy, vậy thì chúng ta chia tay đi."
"Vậy cậu ta trả lời thế nào?"
"Anh ấy nói, anh ấy sai rồi, anh ấy hứa với tôi nhất định sẽ thay đổi, nhất định sẽ quan tâm tôi hơn.." Đào Giai Thiến vừa nói xong lại chuẩn bị khóc lớn lên.
"Sau đó thì sao? Sau đó hai người có liên lạc nữa không?"
Đào Giai Thiến gật gật đầu: "Có buổi tối ngày , anh ấy gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, tôi giận anh ấy, cho nên không nhận.
Sau đó anh ấy gửi cho tôi mấy cái tin nhắn."
"Tin nhắn đó cô còn giữ không?"
"Có." Đào Giai Thiến gật gật đầu, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra.
Thẩm Nghiêm nhận lấy điện thoại di động, tìm kiếm tin nhắn của Phiền Chi Tự, nội dung ban đầu đều là Phiền Chi Tự nói xin lỗi, Đào Giai Thiến không tha thứ, thẳng đến về sau, rốt cục xuất hiện một tin tức hữu dụng.
"Phiền Chi Tự nói sẽ chuẩn bị chu đáo ngày kỷ niệm vào mùng , rốt cục là sao" Thẩm Nghiêm chỉ vào một cái tin nhắn hỏi Đào Giai Thiến.
"Ngày mùng tháng là sinh nhật của tôi, cũng là ngày kỷ niệm hai chúng tôi quen nhau hai năm, anh ấy nói sẽ vì tôi chuẩn bị một phần quà tặng, để cho tôi thấy được thành ý của anh ấy..." Đào Giai Thiến khóc càng thêm thương tâm.
Quà tặng? Thẩm Nghiêm nhớ tới quyển album trên tay Phiền Chi Tự.
Anh nhìn về phía Phương Lễ Nguyên, hắn ở phía sau đem album vật chứng đưa vào trong tay Thẩm Nghiêm.
"Cô đã từng thấy cái này chưa?"
"Cái này..." Đào Giai Thiến có chút kinh ngạc tiếp nhận album: "Đây là ảnh chụp của hai chúng tôi." Cô nhìn thấy quyển album nằm ở trong túi vật chứng, có điểm không hiểu hỏi: "Các anh sao lại..."
"Thời điểm Phiền Chi Tự chết, trong tay cậu ta có cầm vật này."
Đào Giai Thiến giật mình trợn to mắt: "Cái gì?..."
"Cậu ta có từng nói với cô muốn dùng album này làm cái gì, hoặc là đi gặp người nào không?"
"Không có..." Đào Giai Thiến sốt sắng lắc đầu một cái, sau đó cô chậm rãi phản ứng lại: "Cho nên, trong lúc chuẩn bị quà tặng cho tôi anh ấy đã bị giết...!trong lúc chuẩn bị quà tặng cho tôi...!Chi Tự!..."
Đào Giai Thiến nắm tay vịn ghế sô pha, gào khóc.
Buổi tối hôm đó tám giờ, cha mẹ Phiền Chi Tự từ ngoại thành chạy tới, ôm thi thể con trai cao giọng khóc rống, mẹ cậu ta còn bất tỉnh mấy lần.
Mọi người tâm trạng không đành lòng, chỉ có thể bảo đảm nhất định mau chóng phá án, bắt được hung thủ giết người.
Ngày mùng tháng .
Bầu trời đổ mưa một ngày rốt cục cũng ngừng lại, nhưng mà khí trời so với trước ngày càng lạnh hơn mấy phần.
Nhiệt độ chợt giảm xuống làm cho mọi người có chút không ứng phó kịp, vì vậy, mấy người ở bên ngoài tra án đều bị lạnh cứng.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó thật là lạnh! Sao nói hạ nhiệt độ mà lại hạ nhanh thế này?..." Trình Hải Dương vừa chà cánh tay, một bên cùng Tần Khải oán trách đi vào văn phòng tổ trọng án.
Vừa vào phòng, lập tức ngửi thấy được một mùi vị ngọt.
"Cà phê!" Trình Hải Dương hô to một tiếng, lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Mũi thính ghê nhỉ!" Phương Lễ Nguyên cười nói.
Hắn đang đứng ở trước máy uống nước, đứng bên cạnh chính là Giang Lệ, trong tay Giang Lệ bưng một cái cốc, cà phê bên trong toả ra hương thơm ngào ngạt.
Phương Lễ Nguyên cầm lên cốc trong tay, đưa cho hai người mới vào phòng, "Mới lấy đấy uống đi."
"Cảm ơn cảm ơn!" Hai con quỷ thèm ăn ngay lập tức chạy tới, Trình Hải Dương nhận lấy cốc cà phê uống một hợp: "A a, ấm quá!"
Giang Lệ nhìn biểu tình khoa trương của Trình Hải Dương, cười cười không lên tiếng.
Tần Khải thì lại mở miệng: "Tôi sớm đã nói cho cậu biết ngày hôm nay hạ nhiệt độ, cậu còn ăn mặc mỏng manh như thế, đáng đời."
"Đệt! Tôi nào có biết sẽ lạnh như vậy!" Trình Hải Dương ngỏng lên quyệt miệng.
Cậu uống vào mấy ngụm cà phê, sau đó liền nhìn hộp cà phê đóng gói trên bàn, nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Cà phê lúa mạch nguyên chất? Thứ tốt a! Lễ Nguyên anh thật biết thưởng thức."
"Không cần cám ơn tôi, cà phê là đội trưởng mua.
Anh ấy sợ mấy cậu trở về bị lạnh, cố ý bảo tôi đi pha đấy." Phương Lễ Nguyên nói.
"Đội trưởng?" Trình Hải Dương sững sờ, Tần Khải cũng choáng váng, hai người đồng thời nhìn về phía phòng làm việc Thẩm Nghiêm.
"Này! " Tần Khải chọc chọc Trình Hải Dương: "Cậu có cảm thấy kỳ thực đội trưởng rất tốt không?"
Trình Hải Dương nhìn Tần Khải liếc mắt một cái, còn không đợi trả lời, Thẩm Nghiêm lại cầm theo một tập hồ sơ bước chân vội vã đi vào văn phòng, anh liếc mắt nhìn mấy người, cầm trong tay tập hồ sơ giơ lên nói: "Bên pháp chứng và pháp y đã có kết quả báo cáo, phút nữa mở cuộc họp."
"Nguyên nhân cái chết của Phiền Chi Tự là do bị dao đâm vào ngực mất máu quá nhiều dẫn đến cái chết." Trong phòng họp, người lên tiếng đầu tiên chính là Tưởng Duệ Hằng: "Từ vết thương phán đoán, hung thủ đại khái không có kinh nghiệm giết người, dao thứ nhất hắn đâm vào xương sườn, dao thứ hai mới cắm vào động mạch ở lồng ngực, người chết rất nhanh mất máu quá nhiều mà chết.
Trong cơ thể người chết có thành phần thuốc mê, cho nên sau khi hung thủ chuốc thuốc mê nạn nhân mới dùng dao giết chết nạn nhân, điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân, trên người nạn nhân tại sao không có vết thương khác.
Mặt khác từ biểu hiện trên thi thể người chết, hung thủ cũng không động tới bất kì chỗ nào khác của nạn nhân."
"Kết luận của chúng tôi cũng giống với bên pháp y." Lý Gia Vũ nói tiếp: "Gót giày người chết rõ ràng có vết tích bị tha đi, phỏng chừng sau khi chuốc thuốc mê, hung thủ mới kéo người chết lên căn phòng ở tầng ba.
Chúng tôi đã xét nghiệm vật chứng trong phòng và cái ghế bên ngoài không hề có bất kì dấu vân tay nào, trên album cũng chỉ có dấu vân tay của Phiền Chi Tự và Đào Giai Thiến, cho nên hung thủ nhất định đeo găng tay.
Hiện tại tương đối đáng ghét chính là thi thể bị ngâm mình ở trong nước, hơn nữa còn là nước bị trộn với máu, rất nhiều chứng cứ đều bị phá hư hết, cho nên, manh mối không nhiều."
"Vì để ngừa vạn nhất, " Trình Tấn Tùng nhìn về phía Thẩm Nghiêm mở miệng: "Chúng tôi chuẩn bị đem cái ghế tựa kiểm tra lại một lần, nhìn xem có thể có đầu mối gì hay không."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu."Trưa hôm nay tôi đã nói chuyện với cha mẹ Phiền Chi Tự, theo cha mẹ cậu ta nói, Phiền Chi Tự vào buổi tối ngày tháng đã từng gọi điện thoại về nhà, nói kỳ nghỉ quốc khánh sẽ không về nhà.
Lúc trước mấy kì nghỉ lễ này Phiền Chi Tự cũng không trở về, cho nên cha mẹ cậu ta cũng không để ý.
Ngày mùng Phiền Chi Tự có gửi tin nhắn cho cha mẹ, thế nhưng nội dung bên trong cũng không có tin tức hữu dụng gì.
Tôi hỏi qua cha mẹ cậu ta, bọn họ biết Phiền Chi Tự có bạn gái, mà lại không hỏi nhiều, càng không biết chuyện Phiền Chi Tự muốn vì bạn gái chuẩn bị quà tặng." Thẩm Nghiêm nói xong, quay ra tổ viên tổ mình: "Các cậu có thu hoạch gì?"
"Tôi và Giang Lệ ngày hôm nay đã tới đại học S nơi Phiền Chi Tự theo học, bạn bè cậu ta nghe đến tin tức Phiền Chi Tự chết cũng rất giật mình, biểu thị sẽ phối hợp điều tra.
Theo chủ nhiệm Phiền Chi Tự, Phiền Chi Tự làm người rất nhiệt tình, quen biết khá rộng rãi, không nghe nói cùng người nào kết thù kết oán.
Chúng tôi đã xem máy vi tính của Phiền Chi Tự, Phiền Chi Tự xác thực tìm kiếm rất nhiều nội dung liên quan đến quà tặng cho bạn gái, nhưng nhìn không ra cậu ta cuối cùng lựa chọn cái nào.
Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra."
"Về phần phương diện bạn học cùng ký túc xác của Phiền Chi Tự..." Giang Lệ nói tiếp: "Phòng ngủ bọn họ tổng cộng có người, có một người thời gian dài không trọ ở trường, ngày nghỉ lễ một người về nhà, một người đi du lịch, chỉ có Phiền Chi Tự một mình ở trường học, cho nên không có ai chú ý tới Phiền Chi Tự biến mất.
Thời điểm tôi gọi điện thoại cho bọn họ bọn họ mới biết Phiền Chi Tự xảy ra chuyện.
Tôi hỏi qua bọn họ, chỉ có bạn đối diện giường Phiền Chi Tự có nghe cậu ta nói đang tìm quà tặng cho bạn gái, nhưng là cũng không nói cụ thể, cho nên bạn cùng phòng kia cũng không để ý."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Khải và Trình Hải Dương: "Các cậu thì sao?"
"Hai chúng tôi ngày hôm nay đã đi điều tra nơi xảy ra án mạng, ít nhất làm rõ chuyện hung thủ lấy nước ở đâu ra." Tần Khải nói: "Bên cạnh toà nhà, có một căn phòng nhỏ bên trong có một cái vòi nước, rất có thể là nơi hung thủ đã lấy nước.
Lúc trước mấy người mua phòng ở nơi này, đều đi tìm gặp công ty cung cấp nước, thế nhưng bởi vì thủ tục làm đường ống có vấn đề, ngược lại không có cách nào giải quyết, vì vậy công ty cung cấp nước liền nghĩ ra một biện pháp giải quyết, đó là lắp đặt vòi nước bên ngoài chung cư, hộ gia đình ở đây có thể tự mình đi vào trong đó lấy nước, công ty cung cấp nước cũng không lấy tiền.
Vì vậy hiện tại người thuê nhà hoặc mấy hộ buôn bán thuê nơi đây làm kho hàng đều sẽ lấy nước ở đó."
"Vậy có người nào nhìn thấy có kẻ khả nghi xuất hiện ở đó không?"
"Không có." Tần Khải lắc đầu một cái: "Hiện tại bên trong toà nhà này cơ bản đều cho thuê phòng làm kho cất đồ, những người này ngoại trừ giao hàng lấy hàng rất ít lại đây, người đến đây cũng ít căn bản sẽ không chú ý xung quanh.
Hơn nữa nơi như thế này có rất nhiều người hỗn tạp, xuất hiện người xa lạ cũng không kỳ quái, tôi và Tiểu Hải đã hỏi qua từng nhà một, không có ai chú ý tới đoạn thời gian xảy ra án mạng có nhân vật khả nghi nào xuất hiện hay không?"
"Xem ra, hung thủ cũng chính là biết được điểm này, mới lựa chọn nơi này để giết người." Phương Lễ Nguyên nói.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu.
"Sau khi từ tiểu khu đi ra, tôi và Tần Khải đi xung quanh một vòng.
Hung thủ nếu quen thuộc tình huống toà nhà như vậy, nhất định là ở hoặc làm việc gần đây.
Thời điểm Phiền Chi Tự chết trên tay có cầm quyển album, rất có thể là dựa vào đó làm quà tặng cho bạn gái, cho nên tôi và Tần Khải tìm mấy cửa hàng in ảnh làm quà tặng gần đó, kết quả trong phạm vi km phát hiện cửa hàng.
Tôi và Tần Khải đi vào hỏi qua, bọn họ đều nói chưa từng thấy Phiền Chi Tự."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, hắn đem vài phần báo cáo lật qua lật lại, tựa hồ đang suy nghĩ phương hướng điều tra kế tiếp.
Sau một lúc, anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lệ: "Anh có hỏi bạn bè của Phiền Chi Tự, bọn họ có nói Phiền Chi Tự đã từng xảy ra mâu thuẫn với ai không?"
"Không có." Giang Lệ lắc đầu một cái.
Thẩm Nghiêm cau mày suy tư một chút, mở miệng: "Tiếp tục hỏi bọn họ một chút, để cho bọn họ nhớ lại xem, đặc biệt là phương diện tình cảm."
Giang Lệ hơi run run.
"Cậu hoài nghi là báo thù?" Trình Tấn Tùng thay mọi người hỏi.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Còn nhớ vết tích nằm trên mặt đất chúng ta phát hiện ở hiện trường không? Hung thủ cũng không phải đơn giản giết người rời đi, mà là cố ý mang ghế vào ngồi cạnh bồn tắm, nhìn người chết dần dần rơi vào trạng thái tử vong, điều này nói rõ hung thủ đối với người chết có cừu hận rất lớn, chứng kiến cái chết của nạn nhân mới làm hắn thoả mãn.
Cho nên, hung thủ rất có thể là người có thù hận rất lớn với Phiền Chi Tự, mà người có cừu hận lớn như vậy, không phải huyết hải thâm cừu mà nói, hẳn là vấn đề tình cảm.
Hơn nữa..." Thẩm Nghiêm do dự một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ có liên quan đến nước."
"Nước?...!Cho nên...!Hung thủ mới đem thi thể đưa vào trong nước?!" Tần Khải bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Đây chỉ là một loại suy đoán, thế nhưng hung thủ tốn sức đem nước xách lên lầu ba, liền nói rõ, nước đối với hung thủ mà nói rất quan trọng." Thẩm Nghiêm mở miệng, trong ánh mắt mang theo kiên nghị: "Nếu như chúng ta biết rõ nguyên nhân này, chúng ta có thể biết đến, hung thủ đến tột cùng là ai..."
Hết chương ..