Dùng xong vãn thiện ba người Đồng vương phi mới chịu ly khai, hại A Ba Đáp Thấu Á Viên ở thư phòng buồn chán muốn chết. Vừa nghe tin người đi liền lập tức chạy đến thăm kiều hương, còn sợ cô nương trong phòng mọc cánh bay đi mất.
“Điện hạ đêm nay có lưu lại không?”
Mộ Hoan nghiêng người quay sang chó nhỏ đang dùng đùi heo tươi đầy máu vừa được săn về: “Cái kia đùi heo có sạch sẽ không a? Cẩn thận, bên trong có xương rất to đó.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên, hai tai nhỏ nhúc nhích: “Nàng có thấy đại lang nào ăn đùi heo lại vác đi rửa bao giờ chưa?”
“Điện hạ! Ngài với dã lang khác biệt, ăn uống gì đều phải lưu tâm một chút a!”
“Bản vương ăn như vậy lại thấy thoải mái hơn.”
“Ngài…” Mộ Hoan giận đứng trừng lớn mắt mà quát: “Ngài cái gì cũng không cố kỵ, sau này nhỡ như có chuyện gì thì phải làm sao đây?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên sững người nhìn mặt nhỏ của kiều hương vì tức giận mà đỏ bừng lên, hiểu ra ý tứ trong câu nói kia liền khanh khách cười. Một phát nhả ra cái đùi heo đang ăn dở, A Ba Đáp Thấu Á Viên bước hai bước rồi nhảy thẳng lên giường, ở trên gò má nàng mà cọ dụi hai cái.
“Đang lo lắng cho bản vương sao?”
“Ngài còn có tâm tình đùa giỡn?” Mộ Hoan bất mãn đánh nàng hai cái: “Bao nhiêu lớn rồi? Chuyện của Hổ tộc ngài cũng liên can không ít, bây giờ hắc lão hổ cũng tìm đến tận phủ, chưa biết chừng có ngày bọn họ leo thẳng vào trong Thư Lăng Các mà làm càn.”
“Hắc lão hổ kia không phải người của Hổ tộc, chỉ là dã hổ tùy tiện bắt về thuần dưỡng mà thôi.”
“Không phải?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên duỗi thẳng người, choàng một chi qua đùi Mộ Hoan: “Tra ra được lão hổ này được mua về từ một trại thuần dưỡng dã thú, trước khi tham gia đấu nô đã cho dùng thuốc và ngửi qua y phục của nàng. Kết quả nó thấy nàng liền phát điên chỉ muốn nhào vào cắn xé, cũng may bản vương kịp lúc cứu một mạng, bằng không đã khó lòng thoát khỏi cửa ải này.”
“Thế thật sự là Trần cơ thiếp sao?”
“Trước mắt như thế.”
Mộ Hoan nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu: “Ý tứ gì?”
“Ả một mực khẳng định không phải ả làm, là Đằng thị chủ trương mọi chuyện. Mà nàng nói qua lần trước còn có người thứ hai tấn công, khả năng rất cao là do Đằng thị sai phái người thông đồng với nữ nô của Trần thị. Nói cho cùng, hiện tại tất cả bằng chứng đều buộc tội Trần Nhược Ni, dù ả có lên đến Khai Phong Phủ cáo trạng cũng bằng thừa.”
“Thế chẳng phải oan uổng người vô tội sao?”
“Vô tội?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe xong liền mỉa mai một câu: “Trần thị vô tội thì Đằng thị cũng theo ả vô can.”
“Điện hạ, ngài nói vậy là có ý gì?” Mộ Hoan chau mày, với tay kéo chăn che kín người chó nhỏ: “Ban nãy chính ngài đã nói Trần thị là bị Đằng thị gài vào bẫy.”
“Gài vào bẫy là do ả làm ác chuốc ác, trách ai được? Nàng nghĩ ả thật sự hảo tâm mời nàng dự tiệc hay sao? Cốt là muốn tại tiệc độc chết nàng, khiến nàng vĩnh viễn biến mất khỏi Ngạc vương phủ này, nàng còn cho ả là vô tội hay sao?”
“Đúng là ả có ác tâm, nhưng chưa có làm gì đến nô tỳ a.”
“Chỉ tính đến chuyện ả có ác tâm đã đủ chết một vạn lần rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên động động lang nhĩ, không hài lòng đáp: “Nàng a, cũng nên cẩn thận với đám người Đằng thị. Hiện tại chúng ta chẳng tra ra được gì đồng nghĩa với việc Đằng thị thoát được một kiếp nạn lại hại chết được một người.”
“Thế ngài vẫn để ả lưu lại trong phủ sao?” Mộ Hoan nghĩ đến ngày tháng cùng ả toan tính tranh giành sủng ái thôi cũng đã rùng mình: “Điện hạ, đêm dài lắm mộng, nô tỳ còn biết vài chuyện nhưng mà…”
“Làm sao?”
Mộ Hoan nghĩ đến nghĩ lui vẫn là đem chuyện lần trước nàng phát hiện kể ra cho A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe, không quên đặt nghi vấn về quan hệ giữa Đằng Liễu và Lưu công công. Nghe xong mọi thứ, A Ba Đáp Thấu Á Viên không những không tức giận ngược lại còn bình tĩnh sờ mó Mộ Hoan kiếm thêm chút đậu hũ để ăn. Bên ngoài bình thản đến kỳ quái, nếu không phải ở đây có người lại, Mộ Hoan sớm đã đè tai nàng ra vặn mấy cái.
“Điện hạ, ngài rốt cuộc có nghe nô tỳ nói cái gì không?”
“Ây da, trở lạnh rồi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không biết xấu hổ chui vào lòng của Mộ Hoan, hai chi đặt trên ngực nàng sờ lại sờ: “Ôm bản vương, lạnh sắp rụng cả đuôi.”
Hỉ Tâm và Tường Liên đồng dạng ngượng ngùng, vội vã hành lễ rồi lui xuống trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
“Ngài ngồi thẳng dậy.” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận túm lấy lang nhĩ của nàng: “Rõ ràng cố ý đánh lạc hướng, là ý gì đây a?”
“Đây chẳng phải là cơ hội cho nàng giành lại trắc phi chi vị sao? Hỏi bản vương mấy chuyện này làm gì? Chi bằng hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai lại học một quyển sách, bản vương không quên chuyện nàng chưa thuộc bài đâu.”
Mộ Hoan: “…”
Tiểu khuyển tử hẹp hòi!!?
------------------------------
Tuyết rơi đầy đất đóng cao ba thốn, chỉ mới đầu đông đã lạnh như vậy, chẳng biết qua vài ngày nữa sẽ còn lạnh đến thế nào. Nữ nô bận rộn xúc từng khuôn đất, hai bên đường đặt vài chậu than nhỏ để sưởi ấm, bất quá lại chẳng đáng vào đâu dưới tiết trời lạnh cắt da cắt thịt.
Từ đằng xa nhìn thấy bộ liễn của điện hạ chầm chậm di chuyển tới, nữ nô đang quét tước cũng vội dừng động tác mà tránh sang một bên nhường đường. Bất quá người trên bộ liễn không phải là Ngạc vương, là một nữ tử niên kỷ nhỏ, mặt ngọc da phấn yểu điệu thướt tha.
Tự khắc biết là ai đến, tất cả nữ nô đồng loạt quỳ xuống hành lễ: “Mộ cô nương tảo an.”
Mộ Hoan chẳng buồn quét mắt đến, hảo hảo ngồi yên trên bộ liễn. Thay đổi bộ cẩm y, tóc búi cao chỉ cài vài kiện phụ sức nhưng vừa nhìn đã biết vô cùng trân quý, khí chất so với những cơ thiếp khác đều bất đồng. Thậm chí Trắc phi nương nương chưa chắc đã có loại khí chất này, mười phần là do xuất phát điểm quá kém, so bì không lại Mộ lệnh ái xuất thân Đồng vương phủ.
Bộ liễn một mạch di chuyển đến phòng giam, ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng la hét không ngừng của Trần Nhược Ni.
Thủ vệ canh gác đang gà gật gục đầu lên cửa, nghe tiếng bước chân tất tất tốt tốt liền bật dậy, nheo nheo mắt xem thử là ai đang đến.
“Ai!?”
“Ngươi là lão Ngưu.” Mộ Hoan hôm nay đội mão che khăn kỹ lưỡng, nhất phái thản nhiên chỉ mặt điểm tên: “Sớm như vậy quên rồi sao?”
“Ngươi…”
Lão Ngưu hồ đồ nhìn lướt qua dáng dấp của vị chủ tử đang ngồi trên bộ liễn, đột nhiên nhớ đến một người: “Là vị chủ tử ở lãnh thất!?”
Mộ Hoan ở sau khăn lụa che mặt hơi kéo khóe môi, cũng không trả lời hắn.
“Nguyên lai là ngài a! Hôm nay ngài ngồi bộ liễn của điện hạ, theo sau còn có vài ba nữ nô hại ta còn tưởng là trắc phi nương nương đến. À không đúng, khí thế như vậy trắc phi nương nương cũng không có được, phải là chính phi mới đúng.”
“Đúng là mồm miệng nhanh nhạy.” Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đỡ xuống bộ liễn, chậm rãi vuốt nhẹ mu bàn tay mấy cái làm ấm: “Cái tên này của ngươi dùng không thích hợp nữa, theo ta liền đổi cho ngươi một cái tên khác.”
Nhìn qua khí thế của Mộ Hoan, cũng nhìn đến bộ liễn mà nàng đang ngồi, lão Ngưu tự biết nên xuôi theo hướng nào.bg-ssp-{height:px}
“Cô nương nếu có ý, nô tài tất nhiên theo hầu ngài.”
“Gọi ngươi là Âu Điền, từ nay về sau theo hầu hạ ta.”
Mộ Hoan vừa nói thì Hỉ Tâm cũng vừa bước lên dúi bạc vào tay của Âu Điền, coi như lễ vật ra mắt đầu tiên, chỉ cần hắn tận tâm thì không sợ không có bạc để dùng.
Âu Điền nhìn hai nén bạc trắng trong tay mà mừng rỡ chấp tay bái lạy: “Nô tài tạ ơn cô nương ban thưởng.”
“Ngươi là thủ vệ, không thích hợp tịnh thân nhưng hầu hạ thân cận không được. Sau này sắp xếp ngươi làm tai mắt cho ta, yên tâm, tuyệt đối không để ngươi chịu nửa phần nguy hiểm.”
“Hảo, hảo, cô nương cần nô tài làm gì nô tài đều tận tâm làm thật tốt.”
“Được rồi đừng nhiều lời nữa.” Tường Liên lớn tiếng đánh gãy lời hắn: “Người bên trong vẫn như vậy sao?”
“Vẫn như vậy từ hôm bị bắt đến, liên tục mắng chửi la hét chẳng biết mệt. Vài ngày đầu còn thấy khó chịu nhưng dần thành quen, dù sao ả nói mệt cũng ngủ thiếp đi thôi.”
“Mở cửa đi.”
“A!?” Âu Điền trợn mắt, chỉ tay vào cửa hỏi lại: “Thật sự mở sao?”
“Mở ra.” Tường Liên không có kiên nhẫn dong dài: “Gọi người mang thêm than lô vào, chủ tử nhà chúng ta hư hàn chịu không được lạnh.”
“Nô tài lập tức chuẩn bị.”
Âu Điền nhanh chóng mở khóa cửa lớn phòng giam, đưa tay ra hiệu mời rồi mới cùng Hỉ Tâm đi lấy thêm than lô đến để sưởi ấm.
Tiếng hét thất thanh của Trần Nhược Ni thê lương mười phần, khiến Tường Liên nghe thấy phải nhăn mặt nhíu mày, chỉ có chủ tử vẫn diện vô biểu cảm ung dung bước vào. Tuy nói phòng giam nhưng vẫn là một viện tử đầy đủ tiện nghi, trà án, thư án, kệ sách thậm chí là giường ngủ đều có đủ chẳng thiếu nửa món. Bất quá lại chỉ đặt một cái than lô ở góc giường, mùa đông đến nơi này lạnh như cái hầm băng, Mộ Hoan vừa bước vào đã đánh hơi liền mấy cái.
Trần Nhược Ni nghe động liền ngẩng đầu lên, hai bên má nổi đầy những đốm đỏ lan rộng ra đến cổ bắt đầu có dấu hiệu lở loét thối rữa. Hai cánh tay là nghiêm trọng nhất, từng mảng da bong tróc chảy máu, vài chỗ lưu lại vết cào cũ có mới có chồng lên nhau.
“Ngươi tiện nhân!” Trần Nhược Ni hai chân tê cóng không di chuyển được, trừng hai mắt trắng dã nhìn theo nhất cử nhất động của Mộ Hoan: “Ngươi còn dám đến tìm ta sao? Là muốn cười nhạo ta hay muốn đánh mắng?”
Mộ Hoan không nói gì, đưa tay cho Tường Liên dìu xuống ngồi xuống trường kỷ. Bàn nhỏ bên cạnh chỉ có dĩa rau muối dưa dùng đi dùng lại nhiều lần và nửa chén cơm trắng pha nước, bất quá dù có đưa tới cao lương mỹ vị Trần Nhược Ni cũng ăn không nổi.
Rất nhanh Hỉ Tâm và Âu Điền cũng mang than lô đặt xung quanh chỗ nàng ngồi, tiện tay thu dọn thức ăn thừa trên bàn, bưng chén trà vừa phao từ An Tự Các đặt lên. Mộ Hoan tự mình cầm lấy chén trà ung dung nhấp một ngụm, dù sao người gấp gáp không phải nàng, tự mình thưởng thức vị đạo thanh mát này tốt hơn nhiều.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Trần Nhược Ni trợn trừng hai mắt quát tháo: “Có phải Đằng Liễu phái ngươi đến hãm hại ta?”
“Ngươi hiện tại còn cần đến Đằng thị nhọc lòng hãm hại?”
Trần Nhược Ni ảm đạm buông thõng hai vai, cười nhạo chính mình một tiếng: “Phải, ta bây giờ thất thế, đến cả một nữ nô lao dịch cũng có thể nhục mạ ta thì Đằng Liễu sao phải nhọc lòng?”
“Ngươi…”
Mộ Hoan khoát tay ngăn Hỉ Tâm bước lên, chậm rãi đem chén trà đặt lại bàn: “Bây giờ nói gì cũng đều muộn rồi, ác giả ác báo, tiên trách kỷ hậu trách nhân. Nếu ngươi không theo Đằng Liễu hãm hại ta đến mức luân lạc thì chính ngươi cũng không có kết cục ngày hôm nay. Trần Nhược Ni, bao nhiêu lâu rồi ngươi còn nhìn không thấu con người thật của Đằng Liễu? Ả một mực lợi dụng ngươi, bảo ngươi đứng ra chịu hết phong ba bão tố để hảo hảo loại trừ ta mà không nghĩ ả ở phía sau hả hê cười trên đau khổ của ngươi bao nhiêu lần.”
“Câm miệng!” Trần Nhược Ni choàng vụt dậy nhưng lại thất thốt ngã xuống lần nữa, run run chỉ tay vào mặt nàng mà đay nghiến: “Nếu không phải vì ngươi, điện hạ sẽ ruồng bỏ ta sao? Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ lâm đến bước đường này sao?”
“Ngươi thật sự nghĩ điện hạ đối ngươi thật tâm sao?”
“Thần linh chứng giám, điện hạ từ đầu luôn đối đãi ta rất tốt, sớm đã quên mất tiện nhân nhà ngươi!”
“Thế ngươi nói, rốt cuộc tại sao cơ thể ngươi lại biến thành như vậy?” Mộ Hoan phẩy khăn the đặt lên đùi, chậm rãi tiếp nhận một khối đào hoa hạnh nhân tô: “Đừng nói với ta là côn trùng đốt, cả oa oa cũng chẳng tin nổi.”
Trần Nhược Ni sững sờ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, hồ đồ hỏi ngược lại: “Ý ngươi là gì?”
“Cây vải Hổ tộc tiến công điện hạ ban cho ngươi, ngươi liền hoan hỉ mang về may y phục mặc mãi không chán, có đúng không?”
“Không thể nào!!” Trần Nhược Ni giống như phát điên túm lấy những món đồ trong tầm với ném về phía Mộ Hoan: “Tiện nhân ngươi câm miệng!!”
Âu Điền rất nhanh liền đứng ra che chắn cho Mộ Hoan, nam tử hán thân cao thất xích bị ném vài món vào người cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì, còn hung hăng giáng cho Trần Nhược Ni một cái tát.
“Tiện phụ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nhục mạ chủ tử?”
Trần Nhược Ni chỉ là một omega, bị đánh liền ngã sõng soài xuống đất không ngồi dậy được, bên khóe môi trào ra tia máu đỏ tươi chói mắt.
“Làm sao lại động thủ rồi?” Mộ Hoan không hài lòng liếc mắt nhìn Âu Điền: “Lần sau nếu còn tùy tiện làm càn, ta liền bảo người chặt đứt hai tay ngươi.”
Âu Điền vâng dạ nhận mệnh, ngoan ngoãn lui ra sau lưng nàng.
“Rốt cuộc… điện hạ đối với ta thế nào?”
Mộ Hoan ngả người ra sau đồng thời bắt chéo chân, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Nhược Ni: “Trong cây vải đó có tẩm một thứ bột phấn gây dị ứng, chỉ cần hảo hảo điều trị liền có thể lành bệnh. Nhưng cẩm y ngươi đang mặc, cao dược ngươi mỗi ngày đều thoa, cơm nước ngươi ăn đều là do điện hạ tự mình nhắc nhở, khiến ngươi cả đời này cũng không thể hồi phục. Còn lưu ngươi lại bên cạnh để ngươi không đem chuyện của ta nói lung tung ra ngoài, tránh để ngày sau ta quay về bên cạnh điện hạ mà phải chịu dị nghị đàm tiếu. Trần Nhược Ni, nghe thì thương tâm nhưng từ đầu đến cuối, điện hạ tính toán đều là vì ta.”
“Vì ngươi… tại sao?” Trần Nhược Ni khốn khổ chống hai tay xuống sàn, miệng thì cười nhưng nước mắt lại lũ lượt rơi xuống: “Tại sao? Hả? Những điều tốt đẹp nhất đều dành cho Mộ Hoan ngươi? Đều là omega loài người, ngươi lại vinh vinh quang quang làm lệnh ái vì có tỷ tỷ vi chính phi. Sau lại có được lòng của Thái hậu nương nương, ngang nhiên trở thành Mộ Tần mà ta nhìn thấy cũng phải tam quỳ cửu khấu. Bây giờ, đến cả tâm của điện hạ cũng thuộc về ngươi, tại sao?”
“Ngươi nghĩ những thứ này là từ trên trời rơi xuống hay sao? Là ta liều cả mạng để giúp tỷ tỷ ngồi lên chính phi chi vị, giúp nàng loại trừ từng kẻ cản đường, liên lụy bản thân hư hàn không thể chữa khỏi. Có được lòng của Thái hậu, ta lại chịu mưu tính của trưởng công chúa, ngày ngày sống trong nom nóp lo sợ mà chẳng ai nhìn thấu.” Mộ Hoan chậm rãi đứng dậy bước đến chỗ của Trần Nhược Ni: “Còn điện hạ, con đường ta đi các ngươi không phải không thấy, nói gì mà dễ dàng hay không dễ dàng?”
“Đến lúc này ngươi vẫn đến cười nhạo ta.”
“Ta đến là để lấy lại những thứ thuộc về mình.”
Dứt câu liền giật đứt hoa tai phỉ thúy mà Trần Nhược Ni vẫn nhất mực đeo trên tai, máu nhỏ thành giọt trượt dài trên tháp cổ phi thường chói mắt.
“Trả cho ta!!!”
“Trả?” Mộ Hoan cầm hoa tai quan sát một chút, cười nhạo nói: “Từ đầu chẳng có cái gì là của ngươi cả, đều một tay ngươi cướp về từ chỗ của ta.”
Trần Nhược Ni suy sụp ngã xuống sàn nhà, trơ trơ nhìn Hỉ Tâm tháo xuống chiếc hoa tai còn lại.
“Phạt hèo, phạt roi, ta không tính nữa dù sao ngươi cũng chỉ còn nửa hơi thở.”
Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đứng dậy, tiện tay đưa hoa tai cho Tường Liên: “Hồi phủ, còn cái này ngươi hảo hảo thanh tẩy đừng để lưu lại nửa điểm huyết nhục.”