Minh nguyệt lặng lẽ treo mình trên bầu trời đêm ảm đạm, soi xuống mặt hồ một bóng hình vặn vẹo thê lương. Nữ nô lần lượt đến từng trản đèn thắp lên ngọn nến bên trong, trong tay là ô giấy dầu cán trúc ngăn cản tuyết rơi nhuộm trắng mái đầu. Trên nền tuyết trắng lưu lại dấu chân nho nhỏ, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua đã chẳng còn lại nửa điểm vết tích.
Buổi trưa, vốn đang dùng thiện trong tẩm thất lại nghe Hỉ Tâm đến truyền ý tứ của quản gia chủ mẫu, nhắc nhở nàng đến An Tự Các cùng dùng vãn thiện. Tính tình Đổng Giai không ưa náo nhiệt, lại sợ tranh đấu trong vương phủ nên cố gắng giấu mình trong vỏ ốc không để ai bắt được nửa điểm sai sót. Ấy vậy mà hôm nay lại bị quản gia chủ mẫu gọi đi, nhất định là do nàng làm sai gì đó khiến chủ mẫu phật ý muốn trách phạt.
Nghĩ đến đây Đổng Giai chẳng còn nửa điểm sức lực để bước đi, hoảng hoảng trương trương trốn ở trong Phương Ngọc Thất. Đến chiều muộn A Bát hầu nàng tắm rửa thay y phục, trong lúc chờ búi tóc giấu không được căng thẳng, lo lắng đến độ cắn nát cả móng tay.
Nghĩ mãi cũng không thông suốt, Đổng Giai lóng ngóng kéo tay của A Bát: “Hay là cáo bệnh không đi?”
“Chủ tử, là phúc thì tốt nhưng nếu là họa thì muốn tránh cũng khó lòng, chi bằng hảo hảo đến An Tự Các xem thử là có chuyện gì. Dù sao chủ mẫu cũng không phải người không nói đạo lý, trước nay chủ tử chưa làm gì sai hẳn là chỉ gọi đến tán gẫu mà thôi.”
Nghe vậy nhưng Đổng Giai vẫn không thả lỏng người được, căng thẳng kéo khăn lụa đến rách một đường. Đợi A Bát vãn xong búi tóc, Đổng Giai mới chịu ngừng tay, để nàng dìu rời khỏi Phương Ngọc Thất.
Bộ liễn được gọi sẵn ban nãy, thấy Đổng Giai bước ra tên gia đinh liền nghiêng bộ liễn xuống để nàng dễ dàng ngồi lên.
“Đến An Tự Các.”
Tên gia đinh vâng dạ nhận mệnh, kéo đấu lạp trên đầu xuống thấp hơn, cùng tên phía sau phối hợp nhấc bộ liễn lên cao.
Tuyết rơi trắng xóa nhìn không thấy con đường phía trước, hai bên đường trản đèn lập lòe cháy sáng, ngỡ như hoa pháo lặng lẽ khai. Nữ nô qua lại không ngớt, tuy đã đến giờ dùng thiện nhưng vẫn bận rộn như cũ, đi một bước lại rùng mình một cái vì cơn gió lạnh.
Từ xa đã thấy An Tự Các đèn thắp sáng trưng, nữ nô đi lại mang vãn thiện lên, ước chừng cũng trên ba mươi món. Đổng Giai lóng nga lóng ngóng để A Bát dìu xuống bộ liễn, bước một bước cũng phải nhìn xung quanh xem có ai phàn nàn gì hay không, trong lòng nom nóp lo sợ như thể sắp đi vào báo danh đầu thai.
Còn cách đại môn vài bước chân, Đổng Giai đã quỳ xuống khấu đầu hành lễ: “Nô tỳ Đổng Giai khấu kiến chủ mẫu, chủ mẫu vạn phúc kim an.”
“Tiến.”
Đổng Giai đưa tay cho A Bát dìu đứng dậy, rụt rè như con thỏ nhỏ bước vào An Tự Các. Lúc này vãn thiện đã chuẩn bị gần xong, nữ nô lần lượt đặt những món ăn cay nóng xuống bàn rồi lặng lẽ lui xuống, không quên đối nàng cung kính hành lễ.
Riêng chủ mẫu thì ngồi ở bên trường kỷ rửa tay, dáng vẻ có chút biếng nhác, thấy nàng thì cong mắt mỉm cười: “Đến rồi.”
“Nô tỳ thất lễ.”
“Thất lễ gì chứ?” Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dùng khăn khô chà lau sạch sẽ, đầy mặt xuân phong nói: “Nhẽ ra ta phải mời Đổng cơ thiếp đến từ sớm chứ không phải bây giờ mới gọi.”
Đổng Giai hồ đồ hỏi ngược lại: “Chủ mẫu, lời này…”
“Ngươi cho A Bát giúp đỡ ta lúc nguy nan, lại không sợ bị trắc phi bọn họ phát hiện sẽ trừng phạt ngươi, phần ân nghĩa này làm sao ta có thể quên được?”
“Chỉ là nhấc tay chi lao, thỉnh xin chủ mẫu đừng để tâm.”
“Ta không để tâm làm sao được?” Mộ Hoan chậm rãi đứng dậy, tiện tay chỉnh sửa búi tóc của mình: “Vong ân bội nghĩa, đây không phải tác phong của Mộ Hoan ta.”
“Được chủ mẫu hậu ái là phúc phần của Đổng Giai, nào dám vọng tưởng được đền ơn báo đáp.”
“Đừng khách khí.”
Mộ Hoan bước vòng qua bên cạnh Đổng Giai, chủ động nắm lấy bàn tay nàng, thân thiết cười nói: “Ta là một người rất đơn giản, thọ ân tất báo. Thời điểm luân lạc có ngươi tương trợ, hôm nay có thể làm chủ mẫu sao có thể quên được ân nghĩa khi xưa? Đổng Giai, ngươi là ân nhân cũng là bằng hữu của ta, sau này có khó khăn gì đều phải nói rõ cho ta, có biết không?”
Đổng Giai thụ sủng nhược kinh, bối rối mở miệng: “Chủ mẫu công sự bận rộn, Đổng Giai làm dám làm phiền đến ngài.
“Ngươi lại câu nệ rồi.”
Đem đối phương ấn xuống nệm vải, Mộ Hoan mềm nhẹ nói tiếp: “Chúng ta là tỷ muội, là bằng hữu, không cần mở miệng nói làm phiền.”
“Chủ mẫu…”
“Được rồi!”
Mộ Hoan xoay người bước qua đối diện ngồi xuống, đồng thời nhấc tay lên để Tường Liên phủ chăn che chắn hai chân. Phía Đổng Giai cũng được Hỉ Tâm hầu hạ làm ấm, lúc khom người phủ chăn thì đối phương đột nhiên né tránh.
Đổng Giai lúng túng đưa mắt nhìn Hỉ Tâm: “C-Cô nương, không dám phiền ngươi, để ta…”
“Chủ tử cứ ngồi yên, việc này là của nô tỳ.”
Hỉ Tâm chủ động đưa tay dìu Đổng Giai trở về nệm vải ngồi xuống, tiếp tục phủ chăn lông ấm áp cho nàng. Suốt quá trình Đổng Giai không dám thở mạnh, nom nóp lo sợ quan sát sắc mặt của Hỉ Tâm, giống như sợ bản thân làm gì sai khiến nàng bất mãn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hỉ Tâm chẳng biết nên khóc hay cười, ai là chủ tử sớm không phân biệt nổi nữa.
“Đổng Giai, ngươi cứ để nàng hầu hạ.”
“Ách, vâng.”
“Hỉ Tâm, ngươi lấy noãn lô ra cho Đằng chủ tử làm ấm tay.”
Hỉ Tâm khom người nhận mệnh, nhanh chóng xoay người rời đi lấy noãn lô bên ngoài phủ nhung mềm có tác dụng làm ấm rất tốt. Đến cả mang noãn lô cũng có người hầu hạ, Đổng Giai có chút cứng nhắc, xấu hổ đối Hỉ Tâm nói một tiếng đa tạ.
“Bổn phận thôi.”
Dứt câu liền lui ra phía sau, bưng chén canh hạt sen táo đỏ thanh nhiệt hạ hỏa, dùng nóng lại có thể giữ ấm tốt. Một chốc các nàng phải dùng một bàn thiện toàn thức ăn cay nóng, nếu không dùng canh thanh nhiệt sẽ khiến cổ họng đau rát khó lòng an giấc.
Đổng Giai uống lót dạ một ngụm, ngẩng đầu nhìn Mộ Hoan mà nói: “Chủ mẫu không gọi mọi người cùng dùng thiện sao?”
“Ngươi muốn giống hôm trước bị bọn họ cười nhạo?”
“Ách…”
“Đổng Giai, ngươi là omega loài người, sau lưng không có người hậu thuẫn so với bọn họ chỉ như cỏ dại cố chen giữa hai tòa thạch trụ mà sống sót. Ta biết ngươi bản tính lương thiện nhưng không phải ai cũng ghi nhận phần thật tâm này của ngươi, chưa biết chừng lại dùng thiên chân này hại ngược lại chính ngươi.” Mộ Hoan đặt chén canh xuống bàn, dời mắt nhìn một bàn mỹ thực: “Họ từ nhỏ sinh ra đã sống trong hoàng cung trướng gấm, cẩm y ngọc thực, nhưng chúng ta khác biệt. Mang hình dáng của con người, tha hương cầu thực chỉ mong có thể duy trì sinh mệnh, đến cả mạng sống cũng không do bản thân quyết định.”
Nghe những lời này, tâm tình Đổng Giai phức tạp không kém, mờ mịt nhìn lòng bàn tay của nàng. Chủ mẫu nói phải, nàng không phải omega Lang tộc cũng chẳng xuất thân cao quý, lại còn không được vương gia để mắt đến. Có tranh cả đời cũng tranh không lại bọn họ, e rằng nhân sinh chỉ có thể thống khổ trôi qua trong sợ hãi.
“Thịt heo nướng này trù sư của An Tự Các làm rất ngon, ngươi nếm thử đi.”bg-ssp-{height:px}
Đổng Giai máy móc cầm đũa lên nếm thử, lớp thịt bên ngoài khá giòn, bên trong vừa chín đến giữ được độ mềm và mọng nước. Cắn một cái, vị cay nồng xộc thẳng đến mũi, nhưng lại không gây khó chịu, thậm chí càng ăn lại càng nghiện vị cay này.
“Oa!”
Không phát hiện bản thân đang thất thố, Đổng Giai phấn khởi reo lên mấy tiếng, thuận tay gấp thêm một miếng thịt heo vào miệng. Hỉ Tâm đang châm trà, nhìn thấy nàng cao hứng như vậy nhịn không được che miệng cười, đem chén trà vừa châm đặt xuống bàn.
A Bát xấu hổ kéo tay áo của Đổng Giai nhắc nhở: “Chủ tử.”
Nhận ra bản thân không biết giữ lễ tiết khi ăn uống, Đổng Giai vội đặt lại đũa xuống bàn, hổ thẹn cúi đầu: “Nô tỳ thất lễ.”
“Làm người chẳng phải chỉ cầu thoải mái sao? Cứ ăn uống như bình thường là được rồi.” Mộ Hoan đảo mắt nhìn quanh, cười cười nói tiếp: “Ta khi ăn cũng như vậy, thường xuyên bị điện hạ quở trách.”
Đổng Giai tròn xoe mắt, sau đó liền cúi đầu che miệng khúc khích cười.
Bầu không khí lập tức thoải mái thêm mấy phần, hai người vừa ăn vừa tán gẫu cũng dùng xong vãn thiện. Đợi dọn dẹp thức ăn thừa thì nữ nô mới mang ít rượu hoa quế đun trên lò để làm ấm người, đây cũng xem như là sở thích đặc biệt sau khi dùng thiện của Mộ Hoan.
Đổng Giai uống thử một ngụm, hưng phấn bừng bừng nói: “Chủ mẫu, thứ này uống thật ngon.”
“Thế thì cho ngươi một vò, mùa đông không có rượu uống thì còn gì là lạc thú?”
“Đa tạ chủ mẫu!” Đổng Giai mừng rỡ đặt chén rượu xuống bàn, đồng thời lấy trong tay áo một cái túi hương thiển bạch sắc: “Chủ mẫu, nô tỳ chẳng biết làm gì khác ngoài thêu mấy món đồ để giải khuây, ủy khuất chủ mẫu nhận lấy phần tâm ý này.”
Mộ Hoan đón lấy quan sát một chốc, nhìn thấy khổng tước xòe đuôi được thêu tỉ mỉ phía trên túi hương liền kinh ngạc không ngớt. Màu sắc hài hòa, bố cục hợp lý vừa đủ không gây rối mắt, nhìn qua còn nghĩ là đồ vật của Ti Chế Phòng.
“Ngươi tú đẹp thật!”
“Chỉ là chút tài mọn.” Đổng Giai xấu hổ cười, lại lấy ra một cái đưa cho Hỉ Tâm đứng bên cạnh: “Hỉ Tâm cô nương, cái này…”
“Nô tỳ cũng có sao?”
Hỉ Tâm thụ sủng nhược kinh, hoan hỉ tiếp nhận túi hương: “Đa tạ Đổng chủ tử ban thưởng.”
“Làm phiền Hỉ Tâm cô nương từ nãy đến giờ, Đổng Giai chỉ có thứ này để hồi đáp, mong cô nương không chê bai.”
Lúc này A Bát lại đột nhiên lên tiếng: “Chủ tử, ngài bất công, ngài chưa từng tặng cho A Bát một cái túi hương nào!”
“A…”
Đổng Giai bị vạch trần có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu kéo khăn lụa.
Mộ Hoan ý vị thâm trường quét mắt nhìn nàng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “A Bát, chủ tử của ngươi thiên vị, có phải đáng trách không?”
“Chủ tử bình thường đối A Bát rất tốt, không cần túi hương cũng được.” A Bát nhìn đến Đổng Giai, híp mắt cười nói: “Chưa có ai đối A Bát tốt bằng chủ tử cả!”
“Chủ nô các ngươi đúng là khiến người khác ngưỡng mộ mà.”
Mộ Hoan lấy ra hai kiện kim thoa bất đồng, đưa về phía Đổng Giai: “Ban thưởng, mỗi người một kiện, coi như lời cảm ơn của ta đến các ngươi.”
“Chủ mẫu không…”
Không đợi Đổng Giai nói hết, A Bát ở phía sau đã trầm trồ reo: “Là mã não a! Chủ tử ngài xem, chính là mã não!”
Đổng Giai bối rối đưa tay tiếp nhận, chọn kiện đẹp nhất đưa về phía A Bát: “Của ngươi.”
A Bát hồn nhiên nhận lấy lễ vật của chủ tử ban thưởng, mừng rỡ đưa qua đưa lại nhìn thật kỹ hình dáng, xem chừng là lần đầu nhìn thấy loại phụ sức quý giá như vậy.
“Đa tạ chủ tử, đa tạ chủ mẫu!”
“Xem nàng vui như thế nào kìa?” Mộ Hoan phì cười, đưa mắt nhìn Hỉ Tâm nói: “Cũng đã trễ rồi, ngươi đưa Đổng chủ tử hồi thất đi.”
“Vâng, chủ tử.”
Hỉ Tâm đứng nép sang một bên, đưa tay ra hiệu mời rồi đi trước đến cạnh cửa lấy một chiếc ô, đợi Đổng Giai đi đến liền nghiêng ô về phía nàng.
Đường đi phía trước trơn trượt, A Bát cẩn thận từng chút nhưng vẫn tránh không khỏi bị trượt. Nhưng không phải nàng trượt, mà là Đổng Giai mang giày vải đế trơn, đi vài bước liền lảo đảo muốn ngã.
Còn tưởng sẽ ngã hẳn xuống mặt đất đầy tuyết, nào ngờ cánh tay lại được người bên cạnh giữ chặt, dùng chút sức lực đã có thể kéo nàng đứng thẳng dậy.
“A!”
Đổng Giai ăn đau, nhíu chặt đôi chân mày thanh tú, trong lòng thầm cảm kích vì không phải ngã xuống đất lạnh.
“Chủ tử có sao không?”
Hỉ Tâm chính là người giữ lấy nàng, vội khom người phủi bớt tuyết bám trên chân váy do cú trượt ban nãy.
“Ách, không sao.” Đổng Giai xấu hổ khước từ giúp đỡ của Hỉ Tâm: “Đa tạ cô nương.”
“Chủ tử đừng khách khí.”
Nói xong, Hỉ Tâm nghiêng người ra sau đối A Bát nói: “Ngươi cầm ô, ta dìu chủ tử kẻo nàng lại trượt chân.”
“Hảo.”
A Bát nhanh nhẹn tiếp nhận tán ô trên tay Hỉ Tâm, ngoan ngoãn đi phía sau nghiêng ô về phía Đổng Giai.
Lại nói, Hỉ Tâm chủ động đưa tay ra, chờ Đổng Giai đặt tay lên tay nàng. Có chút lúng túng chẳng biết phải làm thế nào mới phải, Đổng Giai nom nóp đặt tay mình lên, hai bên vành tai thoáng ửng hồng.
Tuyết rơi trắng xóa, mang mang.